Đại Ngụy Cung Đình
Chương 37: Chuẩn Bị
“Đúng là khó mà nuốt trôi cục tức trong lòng mà!”
Tại Văn Chiêu các, tông vệ Mục Thanh mặt mày tức tối bày tỏ sự phẫn nộ trong lòng.
“Không phải là khó, mà là không thể!”
Tông vệ Vệ Kiêu tiếp lời.
Lẽ ra mọi chuyện tốt đẹp. Ba người Thẩm Úc, Lữ Mục và Mục Thanh cùng bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận đi gặp Tô cô nương ở Nhất Phương Thủy Tạ, còn bọn họ thì phụ trách dụ đám thám tử nội thị giám đi nơi khác, sau khi xong xuôi thì tìm một nơi uống rượu. Đây rõ ràng là một sự sắp xếp hoàn hảo, nhưng không ngờ khi bảy tông vệ bọn họ không có mặt thì lại có kẻ thừa cơ bày kế hãm hại điện hạ, hại họ bị Thẩm Thục Phi giáo huấn một trận, thật sự là giận đến điên người mà.
“Chỉ là một sử bộ lang trung nhỏ nhoi mà có gan lớn thật đấy, đã dung túng cho con trai lại còn nghĩ ra quỷ kế này… Nếu không phải hiện giờ điện hạ đang được bệ hạ xem trọng thì có khi đã thật sự trúng phải quỷ kế ấy rồi!” Tông vệ Cao Quát bực bội nói.
Đúng thế, nếu không phải Triệu Hoằng Nhuận hiện giờ đang được thiên tử Đại Ngụy để mắt, với tình hình trước đây thì thiên tử Đại Ngụy liệu có bỏ qua cho cậu không? Chắc chắn sẽ phạt cậu rất nặng, mà Triệu Hoằng Nhuận nếu đã bị thiên tử phạt nặng thì làm gì có thời gian để đi trả thù sử bộ lang trung La Văn Trung?
Không thể phủ nhận, kế sách lần này của La Văn Trung có thể gọi là một kế vạch hết mây đen thấy rõ mặt trời, thủ đoạn mượn đao giết người này thực hiện cực kỳ tốt. Chỉ tiếc là, ông ta lại không hiểu tình hình trong cung hiện tại, còn tưởng Triệu Hoằng Nhuận chỉ là một hoàng tử ngỗ ngược không được thiên tử Đại Ngụy xem trọng.
Trong lúc các tông vệ đang liên tục chửi bới thì hai người Thẩm Úc và Lữ Mục lại im lặng không nói gì. Là hai người lớn tuổi nhất trong số các tông vệ, bọn họ thật sự vì bất cẩn lần này mà cảm thấy xấu hổ.
Rõ ràng là những tông vệ đi theo bảo vệ cho điện hạ, nhưng lại bị người ta hại chuốc rượu say bí tỉ, cuối cùng phải phiền đến người của Tông Phủ vác họ về từ một ngõ hẻm trong thành, chuyện này quả thực là mất mặt hết chỗ nói.
Nhưng điều tệ hại chính là, do đã bị chuốc rượu say nên lời khai của hai người họ cuối cùng không được Tông Phủ chấp nhận, hại Triệu Hoằng Nhuận lại gánh thêm sự chỉ trích do không biết giữ tôn nghiêm.
Có vẻ chú ý đến sự tự trách của Thẩm Úc và Lữ Mục, Triệu Hoằng Nhuận liền phẩy tay tỏ ý bảo đám tông vệ đừng bàn luận nữa, sau đó bình thản nói: “Được rồi, sự việc đã đến nước này, chúng ta còn chửi mắng La Văn Trung ấy làm gì? Phụ hoàng thân là thiên tử Đại Ngụy, làm việc gì cũng luôn chú trọng sư xuất hữu danh, chúng ta không bằng không chứng, sẽ không kiện được La Văn Trung ấy… So với việc ngồi đây làm mấy chuyện vô ích thì chi bằng hãy đi nghe ngóng một chút, xem xem có cách nào để lấy lại thể diện, trút được cục tức này hay không!”
Đám tông vệ gật đầu cho rằng chí phải.
Thế là, vù, Triệu Hoằng Nhuận lần lượt lệnh cho họ rời cung đi điều tra thông tin về sử bộ lang trung La Văn Trung ấy, còn cậu cùng hai người Thẩm Úc và Lữ Mục sẽ đi đến Nhất Phương Thủy Tạ. Dù gì việc của La Văn Trung cũng không thể một sớm một chiều mà giải quyết được, trước khi xử lí chuyện này, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy cần phải đưa ra một câu trả lời cho Tô cô nương.
Có lẽ do thấy các tông vệ kia đã không còn bên cạnh nữa, Thẩm Úc và Lữ Mục mới không kiềm được mà nói bằng vẻ xấu hổ: “Điện hạ, chúng tôi…”
“Không cần nói gì cả.” Triệu Hoằng Nhuận giơ tay ngắt lời, nhìn thẳng vào mắt họ rồi nghiêm túc nói: “Chuyện này là do ta mà ra, có liên quan gì đến hai người chứ? Yên tâm, cho dù là vì các ngươi hay là vì bản thân ta thì cục tức này, bổn điện hạ nhất định bắt hai cha con La Văn Trung phải đền lại!” Nói xong, cậu vỗ vào vai hai người ấy.
Cảm nhận được cú vỗ vai, lại thấy ánh mắt Triệu Hoằng Nhuận vẫn đầy sự tin tưởng, Thẩm Úc và Lữ Mục cảm động vô cùng, gật đầu lia lịa.
“Vâng!”
Cả hai cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.
“Phải rồi… Rượu ở Đại Lý Tự có ngon không?”
“Nói thật thì rượu cũng không tệ, chỉ là bị người ta bóp cổ đổ rượu… thật sự quá tệ.”
“Ôi, chưa kịp thưởng thức thì đã say rồi…”
“Ha ha ha…”
Một chủ hai tớ lại cười nói vui vẻ như mọi ngày, từ từ rời cung đi về phía Nhất Phương Thủy Tạ.
Lúc này trong Nhất Phương Thủy Tạ, tiểu a hoàn Lục Nhi đang hớt hơ hớt hải chạy vào Thúy Tiểu Hiên, báo cho tiểu thư Tô cô nương mà nàng ta hầu hạ một việc động trời mà nàng ta vừa tận mắt phát hiện.
“Không xong rồi, không xong rồi, tiểu thư, không xong rồi…”
Tô cô nương đang ngồi trước bàn trang điểm, cứ nhìn mình trong gương đến mức ngây ra, thấy Lục Nhi hốt hoảng chạy vào thì thắc mắc: “Chuyện gì thế, Lục Nhi?”
Chỉ thấy Lục Nhi chống tay lên hông thở hổn hển, vội vàng nói: “Tiểu thư, cũng không biết tại sao, thẻ tên tiểu thư bị gỡ xuống rồi…”
Tô cô nương bất giác chau mày.
Nói thật thì đây chẳng phải tin tốt lành gì, bởi theo quy định của thanh lâu, phàm là bất kỳ cô nương nào nương nhờ ở thanh lâu thì thanh lâu đều sẽ khắc tên của họ lên một tấm thẻ trúc, sau đó treo lên tường ở lầu một, giúp cho những người khách đến tìm hoa hỏi liễu ở đây biết được trong thanh lâu rốt cuộc có những vị cô nương nào.
Thẻ tên một khi bị gỡ xuống nghĩa là vị cô nương ấy sẽ không thể tiếp khách nữa. Bình thường thì chỉ khi một cô nương nào đó được một vị nhà giàu để mắt, và thanh lâu cũng chấp nhận việc ấy thì mới gỡ thẻ tên của cô nương ấy xuống.
Đây vừa là một biện pháp bảo vệ, cũng là một quy tắc thường dùng để báo với các vị khách khác rằng vị cô nương này đã là “hoa đã có chủ”.
Nhưng bây giờ thẻ tên của Tô cô nương lại bị gỡ xuống, có nghĩa là đã có một đại nhân mà Nhất Phương Thủy Tạ không muốn đắc tội hoặc đang muốn kết giao đã để mắt đến nàng.
Chuyện này khiến Tô cô nương không khỏi cảm thấy hơi hoang mang.
“Không lẽ là… cậu ấy?”
Suy nghĩ đầu tiêu lóe lên trong đầu Tô cô nương chính là Triệu Hoằng Nhuận, vì Triệu Hoằng Nhuận không những là vị khách đầu tiên mà nàng tiếp tại Nhất Phương Thủy Tạ, mà còn là người đàn ông đầu tiên trong đời nàng. Nhưng sau khi nàng cẩn thận phân tích suy nghĩ khiến mình xúc động này xong thì kết luận rút ra được lại khiến nàng có hơi phiền muộn.
Thật sự, Triệu Hoằng Nhuận trong mắt Tô cô nương đúng là một vị công tử phú gia tài hoa, tuy tuổi còn trẻ, kém nàng tận sáu tuổi, nhưng lại tinh thông cầm kỳ thi họa, tài năng vượt trội so với nàng, cũng không biết cậu làm sao mà được như thế.
Nhưng vấn đề là, vị Khương công tử này nhìn thế nào cũng không giống xuất thân từ con nhà quyền quý, cho dù gia cảnh có giàu có thì cũng chưa đạt đến đẳng cấp quyền quý.
Cũng cần phải nói thêm, Tô cô nương nghĩ như thế là vì trong nhận thức của nàng, nếu Triệu Hoằng Nhuận thật sự xuất thân danh môn thì ở độ tuổi của cậu sao có thể nhẫn nhịn tên La Vanh ấy? Chắc chắn lúc ấy sẽ phải nói ra gia môn của mình, khiến tên La Vanh ấy thấy khó mà lui mới phải.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận lại không làm thế, chuyện này khiến Tô cô nương không dám đoán cậu chính là vị khách quý đã khiến Nhất Phương Thủy Tạ phải chủ động đưa ra một tín hiệu làm thân như vậy.
“Không phải cậu ấy, thế thì là ai chứ?”
Tô cô nương chợt cảm thấy buồn bã, trong lòng nặng trĩu đến mức khó chịu.
Đúng lúc này thì bên ngoài chợt vang lên tiếng trách mắng phẫn nộ của Lục Nhi.
“Tiểu tặc vô sỉ, ngươi còn dám vác mặt đến đây sao?”
“Là ai?”
Trong lòng Tô cô nương vừa thoáng qua chút lo lắng thì ngay lập tức đã chuyển thành vui mừng và bất ngờ khi nghe thấy giọng của Triệu Hoằng Nhuận.
“Gì mà tiểu tặc vô sỉ? Bổn công tử đã làm gì cô chứ?”
“Sao cậu ấy lại đến? Cậu ấy không sao chứ?”
Tô cô nương không quan tâm gì nữa, vội vàng từ trong phòng chạy ra ngoài, trong lòng có chút kích động nhìn Lục Nhi đang đẩy Triệu Hoằng Nhuận.
“Lục Nhi, không được vô lễ!”
Cũng không biết có phải sợ Triệu Hoằng Nhuận sẽ nổi giận hay không, Tô cô nương vội vàng ngăn cản hành động vô lễ của Lục Nhi.
Giọng của nàng lại thu hút sự chú ý của Triệu Hoằng Nhuận, ánh mắt hai người liền vô tình nhìn thẳng vào nhau.
Lập tức, Tô cô nương cảm thấy gương mặt mình nóng bừng lên, còn Triệu Hoằng Nhuận có vẻ cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, vội đưa tay xoa mặt.
“Tiểu thư, tên tiểu tử xấu xa này đối xử với tiểu thư như thế mà tiểu thư còn bảo vệ hắn sao?” Lục Nhi thắc mắc hỏi.
“Đừng nói bậy… Mau đi pha trà đi.”
“Vâng…”
Tô cô nương đã dặn dò, Lục Nhi đành khó chịu bĩu môi bước đi pha trà, trước khi đi còn không quên liếc xéo Triệu Hoằng Nhuận một cái.
Sau khi thấy Lục Nhi đã đi rồi, Tô cô nương mới cúi đầu khẽ mời: “Khương công tử nếu không chê, xin mời dời bước vào trong…”
Nàng hôm nay đã bớt lạnh lùng hẳn so với lúc trước, nhưng vì thế lại càng trở nên quyến rũ, dáng vẻ ngượng ngùng mời gọi ấy của nàng khiến trái tim Triệu Hoằng Nhuận chợt rộn ràng, khó mà bình tĩnh.
“Thẩm Úc, Lữ Mục, hai ngươi ở ngoài chờ ta một chút.”
“…” Nghe thấy lời dặn dò của điện hạ, Thẩm Úc và Lữ Mục cau mày nhìn nhau.
Theo lẽ thường, vừa mới xảy ra một việc lớn như thế thì họ không nên lại rời điện hạ một phút giây nào nữa, nhưng nhìn thần sắc của Tô cô nương và điện hạ nhà mình, hai người bọn họ cũng tự hiểu rằng, lúc này họ không tham gia vào mới là đúng.
“Vâng.” Thẩm Úc và Lữ Mục rất biết điều bước ra ngoài, đứng ngay cửa bảo vệ.
Còn Triệu Hoằng Nhuận theo lời mời của Tô cô nương chậm rãi bước vào trong.
Khi nhìn thấy chiếc giường gỗ, cả hai người đều cảm thấy có chút ngượng ngùng, vì cách đây bảy ngày, cả hai đã ôm lấy nhau trên chiếc giường ấy trong tình trạng không mảnh vải che thân rồi làm tất cả những việc mà nam nữ làm với nhau.
Sau khi ngồi xuống đối diện nhau ở một chiếc bàn, Triệu Hoằng Nhuận và Tô cô nương đều không nói gì, bởi vì cả hai đều không biết phải mở miệng thế nào.
Sự ngượng ngùng này đến tận khi Lục Nhi xách ấm trà vào rồi vẫn không kết thúc.
“Khương công tử mời dùng trà.”
Lục Nhi sau khi dâng trà cũng mau chóng rời đi, Tô cô nương cuối cùng cũng nhờ lý do mời dùng trà mà phá được bầu không khí im lặng.
“Đa tạ.” Triệu Hoằng Nhuận nhận chén trà uống một ngụm. Tuy hôm nay cậu cố tình đến để cho Tô cô nương một câu trả lời, nhưng khi đến nơi rồi thì rốt cuộc nên nói gì, bản thân cậu cũng không rõ.
Cuối cùng, vẫn là Tô cô nương chủ động vào thẳng vấn đề.
“Hôm ấy, những người đưa Khương công tử đi, không biết là ai? Họ có làm hại gì Khương công tử không?”
“Là một vị đường huynh trong tộc.” Triệu Hoằng Nhuận trả lời mơ hồ.
“Hả?” Tô cô nương ngẩn người, tò mò hỏi: “Sao người ấy lại biết công tử đang… đang ở đây?” Nói đến vế sau, cũng không biết nàng nghĩ gì mà gương mặt lại nóng bừng.
Triệu Hoằng Nhuận vốn định nói ta bị người ta hãm hại, nhưng sau khi nghĩ kỹ thì người bị hại thật sự không phải là cậu, mà chính là Tô cô nương đang ngồi đối diện đây, thế nên cậu không dám nói là bị hại, sợ Tô cô nương sẽ nảy sinh liên tưởng gì đó không hay.
“Bởi vì có kẻ đã báo tin…”
“Báo tin… Thế Khương công tử là người ở vùng này sao?”
“À, ta sống ở Trần Đô Đại Lương này.”
Hai người hàn huyên với nhau một lúc, bởi vì họ đều ngầm cùng không muốn nhắc đến bất kỳ việc gì liên quan đến tối đó, thế nên sau khi trò chuyện thì bầu không khí ngượng ngùng cũng dần dần tan biến.
“Tô cô nương, lần này ta đến vốn định cho cô một câu trả lời… nhưng mà, nói thật lòng ta hiện giờ cũng đang rất rối, không biết trả lời thế nào.”
“…”
Tô cô nương buồn lòng, cúi đầu lặng lẽ nói: “Khương công tử vốn không cần phải trả lời hay hứa hẹn gì với nô gia cả…”
Triệu Hoằng Nhuận vừa nghe đã biết nàng đã hiểu lầm, vội giải thích: “Tô cô nương hiểu lầm rồi, ta không phải có ý đó… Thật ra việc của Tô cô nương, gia phụ gia mẫu đều đã biết rồi.”
“Sao?” Tô cô nương không kiềm được mà thốt lên, tay chân bủn rủn, mặt mày trắng bệch: “Lệnh… lệnh tôn lệnh đường đều… đều biết rồi sao? Họ… họ đã biết những gì?”
“Tất cả mọi việc.” Triệu Hoằng Nhuận thở dài, nhìn Tô cô nương bằng vẻ mặt ngại ngùng.
Lập tức, gương mặt Tô cô nương trở nên lúc đỏ lúc xanh, xem ra cực kỳ hốt hoảng: “Thế… thế xin hỏi hai vị ấy có… có nói gì không?”
“Họ giáo huấn ta một trận… À, việc này không liên quan đến Tô cô nương, gia phụ gia mẫu chỉ nói ta bình thường tự cho mình thông minh, thế mà vào lúc quan trọng lại không biết xử lí…”
Cũng may trước đó Triệu Hoằng Nhuận đã có giải thích, nếu không Tô cô nương sẽ lại suy nghĩ lung tung: “Thế… những việc khác, họ không nói gì sao?”
“Tạm thời không có.”
“Phù…”
Tô cô nương thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, vì nàng lớn hơn Triệu Hoằng Nhuận sáu tuổi, điều nàng sợ nhất chính là phụ mẫu của Triệu Hoằng Nhuận sẽ mắng nàng là “hạng nữ nhân không biết liêm sỉ dám câu dẫn con trai nhà họ”, nhưng giờ nghe Triệu Hoằng Nhuận nói phụ mẫu cậu tạm thời không nói gì cả, trong lòng nàng cuối cùng cũng có chút yên tâm.
“Hôm nay ta đến đây, thứ nhất là muốn báo tin bình an cho Tô cô nương, thứ hai là muốn giải thích một vài điều… Trách nhiệm với Tô cô nương, ta nhất định sẽ không trốn tránh… Cô đợi ta vài ngày có được không?”
“Đợi sao?”
Trái tim Tô cô nương đột nhiên đập thình thịch, nàng cắn môi khẽ nói: “Khương công tử làm chủ là được, dù gì nô gia… cũng chỉ ở đây.”
“Được! Thế, thế ta đi trước đây.”
“Nô gia tiễn công tử…”
Tại Văn Chiêu các, tông vệ Mục Thanh mặt mày tức tối bày tỏ sự phẫn nộ trong lòng.
“Không phải là khó, mà là không thể!”
Tông vệ Vệ Kiêu tiếp lời.
Lẽ ra mọi chuyện tốt đẹp. Ba người Thẩm Úc, Lữ Mục và Mục Thanh cùng bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận đi gặp Tô cô nương ở Nhất Phương Thủy Tạ, còn bọn họ thì phụ trách dụ đám thám tử nội thị giám đi nơi khác, sau khi xong xuôi thì tìm một nơi uống rượu. Đây rõ ràng là một sự sắp xếp hoàn hảo, nhưng không ngờ khi bảy tông vệ bọn họ không có mặt thì lại có kẻ thừa cơ bày kế hãm hại điện hạ, hại họ bị Thẩm Thục Phi giáo huấn một trận, thật sự là giận đến điên người mà.
“Chỉ là một sử bộ lang trung nhỏ nhoi mà có gan lớn thật đấy, đã dung túng cho con trai lại còn nghĩ ra quỷ kế này… Nếu không phải hiện giờ điện hạ đang được bệ hạ xem trọng thì có khi đã thật sự trúng phải quỷ kế ấy rồi!” Tông vệ Cao Quát bực bội nói.
Đúng thế, nếu không phải Triệu Hoằng Nhuận hiện giờ đang được thiên tử Đại Ngụy để mắt, với tình hình trước đây thì thiên tử Đại Ngụy liệu có bỏ qua cho cậu không? Chắc chắn sẽ phạt cậu rất nặng, mà Triệu Hoằng Nhuận nếu đã bị thiên tử phạt nặng thì làm gì có thời gian để đi trả thù sử bộ lang trung La Văn Trung?
Không thể phủ nhận, kế sách lần này của La Văn Trung có thể gọi là một kế vạch hết mây đen thấy rõ mặt trời, thủ đoạn mượn đao giết người này thực hiện cực kỳ tốt. Chỉ tiếc là, ông ta lại không hiểu tình hình trong cung hiện tại, còn tưởng Triệu Hoằng Nhuận chỉ là một hoàng tử ngỗ ngược không được thiên tử Đại Ngụy xem trọng.
Trong lúc các tông vệ đang liên tục chửi bới thì hai người Thẩm Úc và Lữ Mục lại im lặng không nói gì. Là hai người lớn tuổi nhất trong số các tông vệ, bọn họ thật sự vì bất cẩn lần này mà cảm thấy xấu hổ.
Rõ ràng là những tông vệ đi theo bảo vệ cho điện hạ, nhưng lại bị người ta hại chuốc rượu say bí tỉ, cuối cùng phải phiền đến người của Tông Phủ vác họ về từ một ngõ hẻm trong thành, chuyện này quả thực là mất mặt hết chỗ nói.
Nhưng điều tệ hại chính là, do đã bị chuốc rượu say nên lời khai của hai người họ cuối cùng không được Tông Phủ chấp nhận, hại Triệu Hoằng Nhuận lại gánh thêm sự chỉ trích do không biết giữ tôn nghiêm.
Có vẻ chú ý đến sự tự trách của Thẩm Úc và Lữ Mục, Triệu Hoằng Nhuận liền phẩy tay tỏ ý bảo đám tông vệ đừng bàn luận nữa, sau đó bình thản nói: “Được rồi, sự việc đã đến nước này, chúng ta còn chửi mắng La Văn Trung ấy làm gì? Phụ hoàng thân là thiên tử Đại Ngụy, làm việc gì cũng luôn chú trọng sư xuất hữu danh, chúng ta không bằng không chứng, sẽ không kiện được La Văn Trung ấy… So với việc ngồi đây làm mấy chuyện vô ích thì chi bằng hãy đi nghe ngóng một chút, xem xem có cách nào để lấy lại thể diện, trút được cục tức này hay không!”
Đám tông vệ gật đầu cho rằng chí phải.
Thế là, vù, Triệu Hoằng Nhuận lần lượt lệnh cho họ rời cung đi điều tra thông tin về sử bộ lang trung La Văn Trung ấy, còn cậu cùng hai người Thẩm Úc và Lữ Mục sẽ đi đến Nhất Phương Thủy Tạ. Dù gì việc của La Văn Trung cũng không thể một sớm một chiều mà giải quyết được, trước khi xử lí chuyện này, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy cần phải đưa ra một câu trả lời cho Tô cô nương.
Có lẽ do thấy các tông vệ kia đã không còn bên cạnh nữa, Thẩm Úc và Lữ Mục mới không kiềm được mà nói bằng vẻ xấu hổ: “Điện hạ, chúng tôi…”
“Không cần nói gì cả.” Triệu Hoằng Nhuận giơ tay ngắt lời, nhìn thẳng vào mắt họ rồi nghiêm túc nói: “Chuyện này là do ta mà ra, có liên quan gì đến hai người chứ? Yên tâm, cho dù là vì các ngươi hay là vì bản thân ta thì cục tức này, bổn điện hạ nhất định bắt hai cha con La Văn Trung phải đền lại!” Nói xong, cậu vỗ vào vai hai người ấy.
Cảm nhận được cú vỗ vai, lại thấy ánh mắt Triệu Hoằng Nhuận vẫn đầy sự tin tưởng, Thẩm Úc và Lữ Mục cảm động vô cùng, gật đầu lia lịa.
“Vâng!”
Cả hai cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.
“Phải rồi… Rượu ở Đại Lý Tự có ngon không?”
“Nói thật thì rượu cũng không tệ, chỉ là bị người ta bóp cổ đổ rượu… thật sự quá tệ.”
“Ôi, chưa kịp thưởng thức thì đã say rồi…”
“Ha ha ha…”
Một chủ hai tớ lại cười nói vui vẻ như mọi ngày, từ từ rời cung đi về phía Nhất Phương Thủy Tạ.
Lúc này trong Nhất Phương Thủy Tạ, tiểu a hoàn Lục Nhi đang hớt hơ hớt hải chạy vào Thúy Tiểu Hiên, báo cho tiểu thư Tô cô nương mà nàng ta hầu hạ một việc động trời mà nàng ta vừa tận mắt phát hiện.
“Không xong rồi, không xong rồi, tiểu thư, không xong rồi…”
Tô cô nương đang ngồi trước bàn trang điểm, cứ nhìn mình trong gương đến mức ngây ra, thấy Lục Nhi hốt hoảng chạy vào thì thắc mắc: “Chuyện gì thế, Lục Nhi?”
Chỉ thấy Lục Nhi chống tay lên hông thở hổn hển, vội vàng nói: “Tiểu thư, cũng không biết tại sao, thẻ tên tiểu thư bị gỡ xuống rồi…”
Tô cô nương bất giác chau mày.
Nói thật thì đây chẳng phải tin tốt lành gì, bởi theo quy định của thanh lâu, phàm là bất kỳ cô nương nào nương nhờ ở thanh lâu thì thanh lâu đều sẽ khắc tên của họ lên một tấm thẻ trúc, sau đó treo lên tường ở lầu một, giúp cho những người khách đến tìm hoa hỏi liễu ở đây biết được trong thanh lâu rốt cuộc có những vị cô nương nào.
Thẻ tên một khi bị gỡ xuống nghĩa là vị cô nương ấy sẽ không thể tiếp khách nữa. Bình thường thì chỉ khi một cô nương nào đó được một vị nhà giàu để mắt, và thanh lâu cũng chấp nhận việc ấy thì mới gỡ thẻ tên của cô nương ấy xuống.
Đây vừa là một biện pháp bảo vệ, cũng là một quy tắc thường dùng để báo với các vị khách khác rằng vị cô nương này đã là “hoa đã có chủ”.
Nhưng bây giờ thẻ tên của Tô cô nương lại bị gỡ xuống, có nghĩa là đã có một đại nhân mà Nhất Phương Thủy Tạ không muốn đắc tội hoặc đang muốn kết giao đã để mắt đến nàng.
Chuyện này khiến Tô cô nương không khỏi cảm thấy hơi hoang mang.
“Không lẽ là… cậu ấy?”
Suy nghĩ đầu tiêu lóe lên trong đầu Tô cô nương chính là Triệu Hoằng Nhuận, vì Triệu Hoằng Nhuận không những là vị khách đầu tiên mà nàng tiếp tại Nhất Phương Thủy Tạ, mà còn là người đàn ông đầu tiên trong đời nàng. Nhưng sau khi nàng cẩn thận phân tích suy nghĩ khiến mình xúc động này xong thì kết luận rút ra được lại khiến nàng có hơi phiền muộn.
Thật sự, Triệu Hoằng Nhuận trong mắt Tô cô nương đúng là một vị công tử phú gia tài hoa, tuy tuổi còn trẻ, kém nàng tận sáu tuổi, nhưng lại tinh thông cầm kỳ thi họa, tài năng vượt trội so với nàng, cũng không biết cậu làm sao mà được như thế.
Nhưng vấn đề là, vị Khương công tử này nhìn thế nào cũng không giống xuất thân từ con nhà quyền quý, cho dù gia cảnh có giàu có thì cũng chưa đạt đến đẳng cấp quyền quý.
Cũng cần phải nói thêm, Tô cô nương nghĩ như thế là vì trong nhận thức của nàng, nếu Triệu Hoằng Nhuận thật sự xuất thân danh môn thì ở độ tuổi của cậu sao có thể nhẫn nhịn tên La Vanh ấy? Chắc chắn lúc ấy sẽ phải nói ra gia môn của mình, khiến tên La Vanh ấy thấy khó mà lui mới phải.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận lại không làm thế, chuyện này khiến Tô cô nương không dám đoán cậu chính là vị khách quý đã khiến Nhất Phương Thủy Tạ phải chủ động đưa ra một tín hiệu làm thân như vậy.
“Không phải cậu ấy, thế thì là ai chứ?”
Tô cô nương chợt cảm thấy buồn bã, trong lòng nặng trĩu đến mức khó chịu.
Đúng lúc này thì bên ngoài chợt vang lên tiếng trách mắng phẫn nộ của Lục Nhi.
“Tiểu tặc vô sỉ, ngươi còn dám vác mặt đến đây sao?”
“Là ai?”
Trong lòng Tô cô nương vừa thoáng qua chút lo lắng thì ngay lập tức đã chuyển thành vui mừng và bất ngờ khi nghe thấy giọng của Triệu Hoằng Nhuận.
“Gì mà tiểu tặc vô sỉ? Bổn công tử đã làm gì cô chứ?”
“Sao cậu ấy lại đến? Cậu ấy không sao chứ?”
Tô cô nương không quan tâm gì nữa, vội vàng từ trong phòng chạy ra ngoài, trong lòng có chút kích động nhìn Lục Nhi đang đẩy Triệu Hoằng Nhuận.
“Lục Nhi, không được vô lễ!”
Cũng không biết có phải sợ Triệu Hoằng Nhuận sẽ nổi giận hay không, Tô cô nương vội vàng ngăn cản hành động vô lễ của Lục Nhi.
Giọng của nàng lại thu hút sự chú ý của Triệu Hoằng Nhuận, ánh mắt hai người liền vô tình nhìn thẳng vào nhau.
Lập tức, Tô cô nương cảm thấy gương mặt mình nóng bừng lên, còn Triệu Hoằng Nhuận có vẻ cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, vội đưa tay xoa mặt.
“Tiểu thư, tên tiểu tử xấu xa này đối xử với tiểu thư như thế mà tiểu thư còn bảo vệ hắn sao?” Lục Nhi thắc mắc hỏi.
“Đừng nói bậy… Mau đi pha trà đi.”
“Vâng…”
Tô cô nương đã dặn dò, Lục Nhi đành khó chịu bĩu môi bước đi pha trà, trước khi đi còn không quên liếc xéo Triệu Hoằng Nhuận một cái.
Sau khi thấy Lục Nhi đã đi rồi, Tô cô nương mới cúi đầu khẽ mời: “Khương công tử nếu không chê, xin mời dời bước vào trong…”
Nàng hôm nay đã bớt lạnh lùng hẳn so với lúc trước, nhưng vì thế lại càng trở nên quyến rũ, dáng vẻ ngượng ngùng mời gọi ấy của nàng khiến trái tim Triệu Hoằng Nhuận chợt rộn ràng, khó mà bình tĩnh.
“Thẩm Úc, Lữ Mục, hai ngươi ở ngoài chờ ta một chút.”
“…” Nghe thấy lời dặn dò của điện hạ, Thẩm Úc và Lữ Mục cau mày nhìn nhau.
Theo lẽ thường, vừa mới xảy ra một việc lớn như thế thì họ không nên lại rời điện hạ một phút giây nào nữa, nhưng nhìn thần sắc của Tô cô nương và điện hạ nhà mình, hai người bọn họ cũng tự hiểu rằng, lúc này họ không tham gia vào mới là đúng.
“Vâng.” Thẩm Úc và Lữ Mục rất biết điều bước ra ngoài, đứng ngay cửa bảo vệ.
Còn Triệu Hoằng Nhuận theo lời mời của Tô cô nương chậm rãi bước vào trong.
Khi nhìn thấy chiếc giường gỗ, cả hai người đều cảm thấy có chút ngượng ngùng, vì cách đây bảy ngày, cả hai đã ôm lấy nhau trên chiếc giường ấy trong tình trạng không mảnh vải che thân rồi làm tất cả những việc mà nam nữ làm với nhau.
Sau khi ngồi xuống đối diện nhau ở một chiếc bàn, Triệu Hoằng Nhuận và Tô cô nương đều không nói gì, bởi vì cả hai đều không biết phải mở miệng thế nào.
Sự ngượng ngùng này đến tận khi Lục Nhi xách ấm trà vào rồi vẫn không kết thúc.
“Khương công tử mời dùng trà.”
Lục Nhi sau khi dâng trà cũng mau chóng rời đi, Tô cô nương cuối cùng cũng nhờ lý do mời dùng trà mà phá được bầu không khí im lặng.
“Đa tạ.” Triệu Hoằng Nhuận nhận chén trà uống một ngụm. Tuy hôm nay cậu cố tình đến để cho Tô cô nương một câu trả lời, nhưng khi đến nơi rồi thì rốt cuộc nên nói gì, bản thân cậu cũng không rõ.
Cuối cùng, vẫn là Tô cô nương chủ động vào thẳng vấn đề.
“Hôm ấy, những người đưa Khương công tử đi, không biết là ai? Họ có làm hại gì Khương công tử không?”
“Là một vị đường huynh trong tộc.” Triệu Hoằng Nhuận trả lời mơ hồ.
“Hả?” Tô cô nương ngẩn người, tò mò hỏi: “Sao người ấy lại biết công tử đang… đang ở đây?” Nói đến vế sau, cũng không biết nàng nghĩ gì mà gương mặt lại nóng bừng.
Triệu Hoằng Nhuận vốn định nói ta bị người ta hãm hại, nhưng sau khi nghĩ kỹ thì người bị hại thật sự không phải là cậu, mà chính là Tô cô nương đang ngồi đối diện đây, thế nên cậu không dám nói là bị hại, sợ Tô cô nương sẽ nảy sinh liên tưởng gì đó không hay.
“Bởi vì có kẻ đã báo tin…”
“Báo tin… Thế Khương công tử là người ở vùng này sao?”
“À, ta sống ở Trần Đô Đại Lương này.”
Hai người hàn huyên với nhau một lúc, bởi vì họ đều ngầm cùng không muốn nhắc đến bất kỳ việc gì liên quan đến tối đó, thế nên sau khi trò chuyện thì bầu không khí ngượng ngùng cũng dần dần tan biến.
“Tô cô nương, lần này ta đến vốn định cho cô một câu trả lời… nhưng mà, nói thật lòng ta hiện giờ cũng đang rất rối, không biết trả lời thế nào.”
“…”
Tô cô nương buồn lòng, cúi đầu lặng lẽ nói: “Khương công tử vốn không cần phải trả lời hay hứa hẹn gì với nô gia cả…”
Triệu Hoằng Nhuận vừa nghe đã biết nàng đã hiểu lầm, vội giải thích: “Tô cô nương hiểu lầm rồi, ta không phải có ý đó… Thật ra việc của Tô cô nương, gia phụ gia mẫu đều đã biết rồi.”
“Sao?” Tô cô nương không kiềm được mà thốt lên, tay chân bủn rủn, mặt mày trắng bệch: “Lệnh… lệnh tôn lệnh đường đều… đều biết rồi sao? Họ… họ đã biết những gì?”
“Tất cả mọi việc.” Triệu Hoằng Nhuận thở dài, nhìn Tô cô nương bằng vẻ mặt ngại ngùng.
Lập tức, gương mặt Tô cô nương trở nên lúc đỏ lúc xanh, xem ra cực kỳ hốt hoảng: “Thế… thế xin hỏi hai vị ấy có… có nói gì không?”
“Họ giáo huấn ta một trận… À, việc này không liên quan đến Tô cô nương, gia phụ gia mẫu chỉ nói ta bình thường tự cho mình thông minh, thế mà vào lúc quan trọng lại không biết xử lí…”
Cũng may trước đó Triệu Hoằng Nhuận đã có giải thích, nếu không Tô cô nương sẽ lại suy nghĩ lung tung: “Thế… những việc khác, họ không nói gì sao?”
“Tạm thời không có.”
“Phù…”
Tô cô nương thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, vì nàng lớn hơn Triệu Hoằng Nhuận sáu tuổi, điều nàng sợ nhất chính là phụ mẫu của Triệu Hoằng Nhuận sẽ mắng nàng là “hạng nữ nhân không biết liêm sỉ dám câu dẫn con trai nhà họ”, nhưng giờ nghe Triệu Hoằng Nhuận nói phụ mẫu cậu tạm thời không nói gì cả, trong lòng nàng cuối cùng cũng có chút yên tâm.
“Hôm nay ta đến đây, thứ nhất là muốn báo tin bình an cho Tô cô nương, thứ hai là muốn giải thích một vài điều… Trách nhiệm với Tô cô nương, ta nhất định sẽ không trốn tránh… Cô đợi ta vài ngày có được không?”
“Đợi sao?”
Trái tim Tô cô nương đột nhiên đập thình thịch, nàng cắn môi khẽ nói: “Khương công tử làm chủ là được, dù gì nô gia… cũng chỉ ở đây.”
“Được! Thế, thế ta đi trước đây.”
“Nô gia tiễn công tử…”
Tác giả :
Tiện Tông Thủ Tịch Đệ Tử