Đại Ngụy Cung Đình
Chương 15: Trần Thục Viện
Trần Thục Viện là một trong vài hậu phi được Đại Ngụy thiên tử sủng ái nhất.
Tương truyền 16 tuổi nàng đã nhập cung. Năm 18 tuổi bắt đầu được Đại Ngụy thiên tử yêu thương, từ đó trở đi địa vị của nàng trong cung ngày càng lên như diều gặp gió. Nhờ vậy mà năm nay tuy chỉ mới hai mươi hai tuổi, nàng đã được phong danh hiệu “Thục Viện”, chính thức đạt được thứ bậc cao nhất trong cấp “Cửu Tần”.
Như vậy trong cả hậu cung Đại Ngụy hiện nay địa vị của nàng chỉ xếp sau cấp “Nhất Hậu Tam Phu Nhân”, tức Hoàng hậu, Quý Phi, Quý Tần, Quý Cơ mà thôi. Nhưng kỳ lạ ở chỗ cho đến nay Trần Thục Viện vẫn chưa sinh được cho Đại Ngụy thiên tử người con nào. Một hậu phi chưa sinh được hoàng nhi nào mang dòng máu của Triệu Nguyên Tư mà lại được phong Thục Viện, không thể phủ nhận rằng Triệu Nguyên Tư đối với nàng là ân sủng vô biên.
Về phần Thẩm Thục Phi, người rõ ràng đã hạ sinh Cửu Hoàng Tử Triệu Hoằng Tuyên, lại là dưỡng mẫu của Bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận mà cấp bậc của nàng cũng chỉ là Thục Phi thôi. Nếu so sánh với Trần Thục Viện người chưa sinh được người con nối dõi nào cho thiên tử thì rõ ràng hai người ở hai cấp bậc cách biệt nhau một cách đáng ngạc nhiên.
Cũng vì lý do này Trần Thục Viện luôn ỷ mình được thiên tử ân sủng mà thường xuyên hành động xấc lược vô lối ở trong cung. Thậm chí còn không coi hoàng hậu và ba vị quý phu nhân ra gì. Có thể nàng nghĩ rằng hiện nay thiên tử đã sủng ái nàng như vậy rồi, chỉ cần nàng sinh được một người con trai cho thiên tử thì vị trí hoàng hậu kia chưa biết chừng sẽ sớm thuộc về nàng.
Bởi vì luôn có suy nghĩ như vậy nên ở trong hoàng cung này, trừ Đại Ngụy thiên tử ra thì Trần Thục Viện không kiêng sợ bất kỳ một ai cả. Thậm chí có vài lần nàng còn công khai đụng chạm đến hoàng hậu. Mà thực tế lại chứng minh rằng, có sự bao che của Triệu Nguyên Tư, hoàng hậu Đại Ngụy nhiều khi cũng không làm gì được nàng.
Thái độ thiên vị của thiên tử càng làm Trần Thục Viện ngạo mạn. Tuổi của nàng nhỏ hơn hầu hết phi tử trong hậu cung nhưng lúc nào cũng khoác lên mình điệu bộ của “đại tỷ”, vừa uy hiếp vừa dụ dỗ các phi tần khác trong hậu cung chia bè kết phái đối phó với hoàng hậu.
Về phần Thẩm Thục Phi, dù nàng là mẫu phi của Bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận và Cửu hoàng tử Triệu Hoằng Tuyên nhưng hai vị hoàng tử này tuổi còn nhỏ, lại không được Triệu Nguyên Tư sủng ái. Hơn nữa bản thân Thẩm Thục Phi cũng không giỏi câu dẫn thiên tử, cộng với sức khỏe của nàng yếu ớt, nhiều lần khiến thiên tử mất hứng. Vì vậy nên dần dần, Đại Ngụy thiên tử Triệu Nguyên Tư cũng không còn lui tới Ngưng Hương Cung nữa.
Dùng lời lẽ của Trần Thục Viện miêu tả thì Thẩm Thục Phi chính là một mụ già hết thời tẻ nhạt, lại sinh ra hai hoàng tử chẳng có gì xuất sắc. Cần gì phải phí công đối phó chứ?
Vì có suy nghĩ cao ngạo phiến diện như vậy nên trước nay Trần Thục Viện không coi Thẩm Thục Phi ra gì cả. Nhưng nàng không ngờ rằng gần đây con trai lớn Triệu Hoằng Nhuận của Thẩm Thục Phi không hiểu tại sao lại được Đại Ngụy thiên tử coi trọng đến như vậy. Dù hoàng tử này đã đào bới nát cả Ngự Hoa viên, thiên tử cũng không trách phạt. Ngược lại còn truyền lệnh cho thái giám trong cung là dù Bát hoàng tử có quậy phá ở Ngự Hoa viên thế nào cũng không được ngăn cản.
Trời ơi, tại sao bệ hạ lại như vậy?
Điều làm Trần Thục Viện phẫn nộ hơn cả là nàng bắt đầu cảm giác vị trí của Thẩm Thục Phi - mẫu phi của Bát hoàng tử - trong lòng thiên tử ngày càng được đề cao. Nghe thái giám trong nội cung báo tin rằng nửa tháng trở lại đây bệ hạ đã qua đêm sáu bảy lần ở Ngưng Hương Cung của Thẩm Thục Phi rồi. Dù sức khỏe Thẩm Thục Phi vốn yếu không thể hầu hạ chuyện phòng the được, vậy mà Đại Ngụy thiên tử lại rất vui vẻ khi tới đó.
Sau khi nghe được tin tức kỳ lạ này, Trần Thục Viện không thể tin nổi. Nàng nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có một lý do thôi. Đó chính là Thẩm Thục Phi kia đã sử dụng thủ đoạn nào đó để lừa dối quyến rũ thiên tử.
Nàng không thể tin được Bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận gì đó, người mà trước giờ trong cung vẫn bị đánh giá là mải chơi và ngang bướng không ai chịu nổi lại có cái gì để Đại Ngụy thiên tử coi trọng, không thể bằng được “kỳ lân nhi” Triệu Hoằng Chiêu.
Vì vậy Trần Thục Viện quyết định sẽ dạy dỗ Thẩm Thục Phi một trận, để xả bớt cục tức trong lòng mình.
Cũng khó trách quyết định này của Trần Thục Viện, bởi vì từ trước đến nay nàng có được địa vị này cũng là do được Đại Ngụy thiên tử sủng ái. Nếu bây giờ thiên tử không thường xuyên qua đêm ở U Chỉ Cung của nàng nữa thì chắc chắn địa vị của nàng trong cung sẽ xuống dốc không phanh. Đến lúc đó thì không chỉ các phi tần trong cung không nghe theo mệnh lệnh của nàng nữa mà chắc chắn vị hoàng hậu nàng đã từng đắc tội cũng sẽ ra mặt làm khó nàng.
Xét cho tới thời điểm này, Trần Thục Viện nàng có được địa vị cao như vậy vốn dĩ không phải do sinh được quý tử, mà hoàn toàn là nhờ vào sự sủng ái của Đại Ngụy thiên tử mà thôi.
Đây cũng chính là lý do dù nàng nghĩ ra trăm phương ngàn kế tranh sủng cũng không thể thay thế được hoàng hậu. Nói cho cùng thì hoàng hậu cũng là người sinh ra thái tử Triệu Hoằng Lễ, còn nàng thì chưa sinh được quý tử nào cho thiên tử cả.
Vì vậy nên vào thời điểm thích hợp nàng luôn khoe mẽ với các phi tần trong cung về sự sủng ái của thiên tử dành cho mình. Biện pháp cáo mượn oai hùm này trên thực tế chính là thủ đoạn tuyệt vời nhất để nàng giữ vững địa vị của mình. Hơn nữa Thẩm Thục Phi lại là một cành hồng yếu ớt, chính là đối tượng thích hợp nhất để tấn công.
Trần Thục Viện tuyệt đối không thể ngờ rằng buổi sáng nàng ức hiếp Thẩm Thục Phi thì buổi chiều con trai lớn Triệu Hoằng Nhuận của Thẩm Thục Phi - người trong mắt nàng chỉ là kẻ quậy phá ngang tàn không có gì xuất sắc - lại mang theo một đám người tới kiếm chuyện với nàng.
“Thục Viện nương nương, Bát điện hạ cầu kiến ạ”.
Lúc cung nữ báo tin thì Trần Thục Viện đang ngồi trong tẩm cung tô điểm lại nhan sắc. Nàng đoán hôm nay Đại Ngụy thiên tử rất có khả năng sẽ lui tới U Chỉ Cung của nàng. Trần Thục Viện không phải kẻ ngốc nên nàng hiểu rằng hôm nay đã đắc tội với Thẩm Thục Phi, mà gần đây Đại Ngụy thiên tử lại quan tâm tới Bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận như vậy nên thiên tử chắc chắn sẽ tìm tới nàng để hỏi rõ nguyên nhân.
Đến lúc đó nàng sẽ làm nũng với thiên tử, tấn công bằng chiêu ủy mị dịu dàng, rồi mọi chuyện lại như chưa từng xảy ra thôi.
Cùng lắm thì nàng đền cho Thẩm Thục Phi một cái lò sứ rẻ tiền là được chứ gì? Tóm lại nàng sẽ nói nể mặt bệ hạ mới đền cho Thẩm Thục Phi, như vậy sẽ không ảnh hưởng gì đến thể diện của nàng. Chỉ tốn tiền mua một cái lò sứ mà đánh bại được Thẩm Thục Phi, trút được cơn giận trong lòng nàng, hơn nữa lại kéo được thiên tử về bên mình, đây chẳng phải là chuyện vui hay sao?
Thẩm Thục Viện suy nghĩ rất thấu đáo nhưng nàng lại sơ suất không tính đến thái độ của Triệu Hoằng Nhuận. Lúc này nghe cung nữ báo Triệu Hoằng Nhuận mang theo tông vệ tới bái kiến thì nàng mới lặng đi một lúc.
“Nó tới tẩm cung của bổn cung làm gì?”
Cung nữ vừa quỳ vừa dè dặt nói: “Nương nương, chẳng lẽ là tới kiếm chuyện sao? Nương nương nghĩ xem, sáng nay người vừa tới Ngưng Hương Cung dạy dỗ Thẩm Thục Phi, chiều nay con trai lớn của Thẩm Thục Phi lại mang theo người tới tẩm cung của chúng ta, đây lẽ nào chỉ là trùng hợp thôi sao?”
Trần Thục Viện nghe xong hai hàng lông mày nhíu lại, tức giận lẩm bẩm: “Tên nhãi con ngang tàn ngu ngốc này dám đến tận tẩm cung của ta sao?”
À, có thể không phải Trần Thục Viện không suy xét đến thái độ của Bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận, chỉ là nàng đã coi thường lá gan và khí chất của Bát hoàng tử nên mới không ngờ vị hoàng tử điện hạ này lại có gan tìm tới tận cửa.
Bởi vì nàng cho rằng Thẩm Thục Viện nàng chính là người được Đại Ngụy thiên tử sủng ái. Tính ra nàng cũng là trưởng bối của Triệu Hoằng Nhuận. Một hoàng tử dù có giận dữ thế nào về chuyện mẫu phi bị ức hiếp đi chăng nữa cũng không thể lao tới tẩm cung của tiền bối được. Quá lắm cũng chỉ dám mách lại với thiên tử thôi.
“Hiện giờ nó đang ở đâu?”
“Bẩm nương nương, hiện đang ngồi ở đại điện, còn sai người của nương nương hầu trà nữa ạ”
“Không có phép tắc vậy sao?”
“Không chỉ dừng lại ở đó, Triệu Hoằng Nhuận tự mình vào cung đã đành, đằng này hắn còn kéo theo cả mười tông vệ cùng vào nữa ạ”.
“…” Trần Thục Viện nhíu mày.
Theo quy định ở Đại Ngụy cung, nếu không được sự đồng ý của chủ nhân tẩm cung hoặc thiên tử đương triều, thì không ai được phép tự mình vào cung cả. Nếu không sẽ bị phạt trọng tội quấy rối phi tần hậu cung.
Thẩm Thục Phi bỗng chột dạ. Chuyện này xét cho cùng cũng do nàng khơi mào, bây giờ con trai của Thẩm Thục Phi đã kéo tới tận đây rồi, trong lòng nàng không tránh khỏi có chút hoảng loạn.
Định thần lại, Thẩm Thục Phi điềm tĩnh nói: “Ngươi đi nói với Triệu Hoằng Nhuận, bổn cung không có thời gian để gặp nó”.
“Không được đâu thưa nương nương”. Cung nữ vội vàng nói: “Triệu Hoằng Nhuận đã nói rồi, nếu nương nương không gặp thì hắn sẽ phá nát U Chỉ Cung của chúng ta”.
“Cái gì? To gan đến thế cơ à?” Nghe cung nữ nói vậy, Thẩm Thục Phi nổi giận nghiến rang nghiến lợi nói: “Được, bổn cung cũng muốn xem xem, lá gan của Triệu Hoằng Nhuận lớn đến đâu mà muốn quậy phá U Chỉ Cung của ta”.
Thấy Thẩm Thục Viện chuẩn bị đích thân gặp gỡ Triệu Hoằng Nhuận, nét mặt cung nữ đầy lo lắng, nhỏ nhẹ nhắc nhở: “Nương nương, mấy tên tông vệ của Triệu Hoằng Nhuận ai ai cũng rất hung hãn. Vừa mới nhìn đã thấy có chuyện chẳng lành, hay nương nương phái người đi thông báo đội cấm vệ quân trong cung…”
“Không cần thiết! Ngoài điện chẳng phải có đám lang vệ canh cổng sao? Bổn cung không tin là Triệu Hoằng Nhuận dám công khai làm càn trước mặt đám lang vệ quân!”
Nói xong Thẩm Thục Viện chẳng còn tâm trạng mà trang điểm nữa, khoác vội chiếc áo rồi cùng cung nữ tới tiền điện của U Chỉ Cung.
Lúc này ở tiền điện của U Chỉ Cung, đúng như lời của cung nữ nói, Bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận chẳng chút kiêng nể ngồi trong điện, bên cạnh hắn còn có 10 tên tông vệ đứng thành hàng một, khoanh tay trước ngực, khuôn mặt lạnh lùng, vừa nhìn là đã biết tới để kiếm chuyện.
Chỉ có Triệu Hoằng Nhuận thần sắc vẫn điềm tĩnh, vừa uống trà vừa quan sát đám cung nữ đang nơm nớp lo sợ, tự mình đánh giá, kén cá chọn canh từng người một.
Bỗng dưng Triệu Hoằng Nhuận nghe thấy tiếng bước chân vội vã đi tới.
“Chính chủ đến rồi!”
Hắn nhẹ hắng giọng.
Quả nhiên cùng với tiếng bước chân vừa nhanh vừa uyển chuyển, Trần Thục Viện bước vào cung với khuôn mặt trầm tĩnh, vừa nhìn thấy Triệu Hoằng Nhuận đã không khách khí trách mắng: “Vừa rồi kẻ nào lớn miệng nói muốn đập nát U Chỉ Cung của bổn cung?”
“Ôi… Quả nhiên là đẹp thật, chẳng trách phụ vương sủng ái nàng ta như vậy…” Triệu Hoằng Nhuận ngước lên đưa mắt nhìn Trần Thục Viện, phát hiện ra nữ nhân này quả đúng là quốc sắc thiên hương, dung nhan không ai sánh bằng. Hiếm có nhất là nàng sở hữu một đôi mắt hút hồn người khác, thảo nào nàng được Đại Ngụy thiên tử sủng ái như vậy.
“Tiếc rằng lòng dạ thì không giống như vẻ bề ngoài”.
Tằng hắng nhẹ một cái, Triệu Hoằng Nhuận bỏ ly trà trong tay xuống, dùng ánh mắt sắc nhọn lạnh lùng nhìn Trần Thục Viện nói: “Là bổn điện hạ đó!”
Còn phải nói, với sự trợ giúp thị uy của mười tông vệ đứng bên cạnh nên khi hắn nói câu này khí chất cuồn cuộn, quả nhiên làm Trần Thục Viện kinh động.
“Ngươi…” Trần Thục Viện ngây người bất động.
“Đây… Lẽ nào đây là khí chất mà một hoàng tử ngu ngốc ngang tàn mới mười lăm tuổi đầu có được sao?”
Tim của Trần Thục Viện đập nhanh hơn, bởi vì nàng thấy ánh mắt lạnh như băng của Triệu Hoằng Nhuận rất giống với Đại Ngụy thiên tử Triệu Nguyên Tư. Đây chính là ánh mắt xấc xược vô đối không kiêng sợ một ai cả.
“Mau đi gọi cấm vệ quân”.
Trần Thục Viện dùng ánh mắt ra lệnh cho cung nữ bên cạnh.
Trực giác của người phụ nữ khiến nàng nhận ra rằng đối phương không đơn giản là một hoàng tử nhỏ tuổi ngu ngốc ngang bướng như nàng thường nghĩ.
Tương truyền 16 tuổi nàng đã nhập cung. Năm 18 tuổi bắt đầu được Đại Ngụy thiên tử yêu thương, từ đó trở đi địa vị của nàng trong cung ngày càng lên như diều gặp gió. Nhờ vậy mà năm nay tuy chỉ mới hai mươi hai tuổi, nàng đã được phong danh hiệu “Thục Viện”, chính thức đạt được thứ bậc cao nhất trong cấp “Cửu Tần”.
Như vậy trong cả hậu cung Đại Ngụy hiện nay địa vị của nàng chỉ xếp sau cấp “Nhất Hậu Tam Phu Nhân”, tức Hoàng hậu, Quý Phi, Quý Tần, Quý Cơ mà thôi. Nhưng kỳ lạ ở chỗ cho đến nay Trần Thục Viện vẫn chưa sinh được cho Đại Ngụy thiên tử người con nào. Một hậu phi chưa sinh được hoàng nhi nào mang dòng máu của Triệu Nguyên Tư mà lại được phong Thục Viện, không thể phủ nhận rằng Triệu Nguyên Tư đối với nàng là ân sủng vô biên.
Về phần Thẩm Thục Phi, người rõ ràng đã hạ sinh Cửu Hoàng Tử Triệu Hoằng Tuyên, lại là dưỡng mẫu của Bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận mà cấp bậc của nàng cũng chỉ là Thục Phi thôi. Nếu so sánh với Trần Thục Viện người chưa sinh được người con nối dõi nào cho thiên tử thì rõ ràng hai người ở hai cấp bậc cách biệt nhau một cách đáng ngạc nhiên.
Cũng vì lý do này Trần Thục Viện luôn ỷ mình được thiên tử ân sủng mà thường xuyên hành động xấc lược vô lối ở trong cung. Thậm chí còn không coi hoàng hậu và ba vị quý phu nhân ra gì. Có thể nàng nghĩ rằng hiện nay thiên tử đã sủng ái nàng như vậy rồi, chỉ cần nàng sinh được một người con trai cho thiên tử thì vị trí hoàng hậu kia chưa biết chừng sẽ sớm thuộc về nàng.
Bởi vì luôn có suy nghĩ như vậy nên ở trong hoàng cung này, trừ Đại Ngụy thiên tử ra thì Trần Thục Viện không kiêng sợ bất kỳ một ai cả. Thậm chí có vài lần nàng còn công khai đụng chạm đến hoàng hậu. Mà thực tế lại chứng minh rằng, có sự bao che của Triệu Nguyên Tư, hoàng hậu Đại Ngụy nhiều khi cũng không làm gì được nàng.
Thái độ thiên vị của thiên tử càng làm Trần Thục Viện ngạo mạn. Tuổi của nàng nhỏ hơn hầu hết phi tử trong hậu cung nhưng lúc nào cũng khoác lên mình điệu bộ của “đại tỷ”, vừa uy hiếp vừa dụ dỗ các phi tần khác trong hậu cung chia bè kết phái đối phó với hoàng hậu.
Về phần Thẩm Thục Phi, dù nàng là mẫu phi của Bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận và Cửu hoàng tử Triệu Hoằng Tuyên nhưng hai vị hoàng tử này tuổi còn nhỏ, lại không được Triệu Nguyên Tư sủng ái. Hơn nữa bản thân Thẩm Thục Phi cũng không giỏi câu dẫn thiên tử, cộng với sức khỏe của nàng yếu ớt, nhiều lần khiến thiên tử mất hứng. Vì vậy nên dần dần, Đại Ngụy thiên tử Triệu Nguyên Tư cũng không còn lui tới Ngưng Hương Cung nữa.
Dùng lời lẽ của Trần Thục Viện miêu tả thì Thẩm Thục Phi chính là một mụ già hết thời tẻ nhạt, lại sinh ra hai hoàng tử chẳng có gì xuất sắc. Cần gì phải phí công đối phó chứ?
Vì có suy nghĩ cao ngạo phiến diện như vậy nên trước nay Trần Thục Viện không coi Thẩm Thục Phi ra gì cả. Nhưng nàng không ngờ rằng gần đây con trai lớn Triệu Hoằng Nhuận của Thẩm Thục Phi không hiểu tại sao lại được Đại Ngụy thiên tử coi trọng đến như vậy. Dù hoàng tử này đã đào bới nát cả Ngự Hoa viên, thiên tử cũng không trách phạt. Ngược lại còn truyền lệnh cho thái giám trong cung là dù Bát hoàng tử có quậy phá ở Ngự Hoa viên thế nào cũng không được ngăn cản.
Trời ơi, tại sao bệ hạ lại như vậy?
Điều làm Trần Thục Viện phẫn nộ hơn cả là nàng bắt đầu cảm giác vị trí của Thẩm Thục Phi - mẫu phi của Bát hoàng tử - trong lòng thiên tử ngày càng được đề cao. Nghe thái giám trong nội cung báo tin rằng nửa tháng trở lại đây bệ hạ đã qua đêm sáu bảy lần ở Ngưng Hương Cung của Thẩm Thục Phi rồi. Dù sức khỏe Thẩm Thục Phi vốn yếu không thể hầu hạ chuyện phòng the được, vậy mà Đại Ngụy thiên tử lại rất vui vẻ khi tới đó.
Sau khi nghe được tin tức kỳ lạ này, Trần Thục Viện không thể tin nổi. Nàng nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có một lý do thôi. Đó chính là Thẩm Thục Phi kia đã sử dụng thủ đoạn nào đó để lừa dối quyến rũ thiên tử.
Nàng không thể tin được Bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận gì đó, người mà trước giờ trong cung vẫn bị đánh giá là mải chơi và ngang bướng không ai chịu nổi lại có cái gì để Đại Ngụy thiên tử coi trọng, không thể bằng được “kỳ lân nhi” Triệu Hoằng Chiêu.
Vì vậy Trần Thục Viện quyết định sẽ dạy dỗ Thẩm Thục Phi một trận, để xả bớt cục tức trong lòng mình.
Cũng khó trách quyết định này của Trần Thục Viện, bởi vì từ trước đến nay nàng có được địa vị này cũng là do được Đại Ngụy thiên tử sủng ái. Nếu bây giờ thiên tử không thường xuyên qua đêm ở U Chỉ Cung của nàng nữa thì chắc chắn địa vị của nàng trong cung sẽ xuống dốc không phanh. Đến lúc đó thì không chỉ các phi tần trong cung không nghe theo mệnh lệnh của nàng nữa mà chắc chắn vị hoàng hậu nàng đã từng đắc tội cũng sẽ ra mặt làm khó nàng.
Xét cho tới thời điểm này, Trần Thục Viện nàng có được địa vị cao như vậy vốn dĩ không phải do sinh được quý tử, mà hoàn toàn là nhờ vào sự sủng ái của Đại Ngụy thiên tử mà thôi.
Đây cũng chính là lý do dù nàng nghĩ ra trăm phương ngàn kế tranh sủng cũng không thể thay thế được hoàng hậu. Nói cho cùng thì hoàng hậu cũng là người sinh ra thái tử Triệu Hoằng Lễ, còn nàng thì chưa sinh được quý tử nào cho thiên tử cả.
Vì vậy nên vào thời điểm thích hợp nàng luôn khoe mẽ với các phi tần trong cung về sự sủng ái của thiên tử dành cho mình. Biện pháp cáo mượn oai hùm này trên thực tế chính là thủ đoạn tuyệt vời nhất để nàng giữ vững địa vị của mình. Hơn nữa Thẩm Thục Phi lại là một cành hồng yếu ớt, chính là đối tượng thích hợp nhất để tấn công.
Trần Thục Viện tuyệt đối không thể ngờ rằng buổi sáng nàng ức hiếp Thẩm Thục Phi thì buổi chiều con trai lớn Triệu Hoằng Nhuận của Thẩm Thục Phi - người trong mắt nàng chỉ là kẻ quậy phá ngang tàn không có gì xuất sắc - lại mang theo một đám người tới kiếm chuyện với nàng.
“Thục Viện nương nương, Bát điện hạ cầu kiến ạ”.
Lúc cung nữ báo tin thì Trần Thục Viện đang ngồi trong tẩm cung tô điểm lại nhan sắc. Nàng đoán hôm nay Đại Ngụy thiên tử rất có khả năng sẽ lui tới U Chỉ Cung của nàng. Trần Thục Viện không phải kẻ ngốc nên nàng hiểu rằng hôm nay đã đắc tội với Thẩm Thục Phi, mà gần đây Đại Ngụy thiên tử lại quan tâm tới Bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận như vậy nên thiên tử chắc chắn sẽ tìm tới nàng để hỏi rõ nguyên nhân.
Đến lúc đó nàng sẽ làm nũng với thiên tử, tấn công bằng chiêu ủy mị dịu dàng, rồi mọi chuyện lại như chưa từng xảy ra thôi.
Cùng lắm thì nàng đền cho Thẩm Thục Phi một cái lò sứ rẻ tiền là được chứ gì? Tóm lại nàng sẽ nói nể mặt bệ hạ mới đền cho Thẩm Thục Phi, như vậy sẽ không ảnh hưởng gì đến thể diện của nàng. Chỉ tốn tiền mua một cái lò sứ mà đánh bại được Thẩm Thục Phi, trút được cơn giận trong lòng nàng, hơn nữa lại kéo được thiên tử về bên mình, đây chẳng phải là chuyện vui hay sao?
Thẩm Thục Viện suy nghĩ rất thấu đáo nhưng nàng lại sơ suất không tính đến thái độ của Triệu Hoằng Nhuận. Lúc này nghe cung nữ báo Triệu Hoằng Nhuận mang theo tông vệ tới bái kiến thì nàng mới lặng đi một lúc.
“Nó tới tẩm cung của bổn cung làm gì?”
Cung nữ vừa quỳ vừa dè dặt nói: “Nương nương, chẳng lẽ là tới kiếm chuyện sao? Nương nương nghĩ xem, sáng nay người vừa tới Ngưng Hương Cung dạy dỗ Thẩm Thục Phi, chiều nay con trai lớn của Thẩm Thục Phi lại mang theo người tới tẩm cung của chúng ta, đây lẽ nào chỉ là trùng hợp thôi sao?”
Trần Thục Viện nghe xong hai hàng lông mày nhíu lại, tức giận lẩm bẩm: “Tên nhãi con ngang tàn ngu ngốc này dám đến tận tẩm cung của ta sao?”
À, có thể không phải Trần Thục Viện không suy xét đến thái độ của Bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận, chỉ là nàng đã coi thường lá gan và khí chất của Bát hoàng tử nên mới không ngờ vị hoàng tử điện hạ này lại có gan tìm tới tận cửa.
Bởi vì nàng cho rằng Thẩm Thục Viện nàng chính là người được Đại Ngụy thiên tử sủng ái. Tính ra nàng cũng là trưởng bối của Triệu Hoằng Nhuận. Một hoàng tử dù có giận dữ thế nào về chuyện mẫu phi bị ức hiếp đi chăng nữa cũng không thể lao tới tẩm cung của tiền bối được. Quá lắm cũng chỉ dám mách lại với thiên tử thôi.
“Hiện giờ nó đang ở đâu?”
“Bẩm nương nương, hiện đang ngồi ở đại điện, còn sai người của nương nương hầu trà nữa ạ”
“Không có phép tắc vậy sao?”
“Không chỉ dừng lại ở đó, Triệu Hoằng Nhuận tự mình vào cung đã đành, đằng này hắn còn kéo theo cả mười tông vệ cùng vào nữa ạ”.
“…” Trần Thục Viện nhíu mày.
Theo quy định ở Đại Ngụy cung, nếu không được sự đồng ý của chủ nhân tẩm cung hoặc thiên tử đương triều, thì không ai được phép tự mình vào cung cả. Nếu không sẽ bị phạt trọng tội quấy rối phi tần hậu cung.
Thẩm Thục Phi bỗng chột dạ. Chuyện này xét cho cùng cũng do nàng khơi mào, bây giờ con trai của Thẩm Thục Phi đã kéo tới tận đây rồi, trong lòng nàng không tránh khỏi có chút hoảng loạn.
Định thần lại, Thẩm Thục Phi điềm tĩnh nói: “Ngươi đi nói với Triệu Hoằng Nhuận, bổn cung không có thời gian để gặp nó”.
“Không được đâu thưa nương nương”. Cung nữ vội vàng nói: “Triệu Hoằng Nhuận đã nói rồi, nếu nương nương không gặp thì hắn sẽ phá nát U Chỉ Cung của chúng ta”.
“Cái gì? To gan đến thế cơ à?” Nghe cung nữ nói vậy, Thẩm Thục Phi nổi giận nghiến rang nghiến lợi nói: “Được, bổn cung cũng muốn xem xem, lá gan của Triệu Hoằng Nhuận lớn đến đâu mà muốn quậy phá U Chỉ Cung của ta”.
Thấy Thẩm Thục Viện chuẩn bị đích thân gặp gỡ Triệu Hoằng Nhuận, nét mặt cung nữ đầy lo lắng, nhỏ nhẹ nhắc nhở: “Nương nương, mấy tên tông vệ của Triệu Hoằng Nhuận ai ai cũng rất hung hãn. Vừa mới nhìn đã thấy có chuyện chẳng lành, hay nương nương phái người đi thông báo đội cấm vệ quân trong cung…”
“Không cần thiết! Ngoài điện chẳng phải có đám lang vệ canh cổng sao? Bổn cung không tin là Triệu Hoằng Nhuận dám công khai làm càn trước mặt đám lang vệ quân!”
Nói xong Thẩm Thục Viện chẳng còn tâm trạng mà trang điểm nữa, khoác vội chiếc áo rồi cùng cung nữ tới tiền điện của U Chỉ Cung.
Lúc này ở tiền điện của U Chỉ Cung, đúng như lời của cung nữ nói, Bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận chẳng chút kiêng nể ngồi trong điện, bên cạnh hắn còn có 10 tên tông vệ đứng thành hàng một, khoanh tay trước ngực, khuôn mặt lạnh lùng, vừa nhìn là đã biết tới để kiếm chuyện.
Chỉ có Triệu Hoằng Nhuận thần sắc vẫn điềm tĩnh, vừa uống trà vừa quan sát đám cung nữ đang nơm nớp lo sợ, tự mình đánh giá, kén cá chọn canh từng người một.
Bỗng dưng Triệu Hoằng Nhuận nghe thấy tiếng bước chân vội vã đi tới.
“Chính chủ đến rồi!”
Hắn nhẹ hắng giọng.
Quả nhiên cùng với tiếng bước chân vừa nhanh vừa uyển chuyển, Trần Thục Viện bước vào cung với khuôn mặt trầm tĩnh, vừa nhìn thấy Triệu Hoằng Nhuận đã không khách khí trách mắng: “Vừa rồi kẻ nào lớn miệng nói muốn đập nát U Chỉ Cung của bổn cung?”
“Ôi… Quả nhiên là đẹp thật, chẳng trách phụ vương sủng ái nàng ta như vậy…” Triệu Hoằng Nhuận ngước lên đưa mắt nhìn Trần Thục Viện, phát hiện ra nữ nhân này quả đúng là quốc sắc thiên hương, dung nhan không ai sánh bằng. Hiếm có nhất là nàng sở hữu một đôi mắt hút hồn người khác, thảo nào nàng được Đại Ngụy thiên tử sủng ái như vậy.
“Tiếc rằng lòng dạ thì không giống như vẻ bề ngoài”.
Tằng hắng nhẹ một cái, Triệu Hoằng Nhuận bỏ ly trà trong tay xuống, dùng ánh mắt sắc nhọn lạnh lùng nhìn Trần Thục Viện nói: “Là bổn điện hạ đó!”
Còn phải nói, với sự trợ giúp thị uy của mười tông vệ đứng bên cạnh nên khi hắn nói câu này khí chất cuồn cuộn, quả nhiên làm Trần Thục Viện kinh động.
“Ngươi…” Trần Thục Viện ngây người bất động.
“Đây… Lẽ nào đây là khí chất mà một hoàng tử ngu ngốc ngang tàn mới mười lăm tuổi đầu có được sao?”
Tim của Trần Thục Viện đập nhanh hơn, bởi vì nàng thấy ánh mắt lạnh như băng của Triệu Hoằng Nhuận rất giống với Đại Ngụy thiên tử Triệu Nguyên Tư. Đây chính là ánh mắt xấc xược vô đối không kiêng sợ một ai cả.
“Mau đi gọi cấm vệ quân”.
Trần Thục Viện dùng ánh mắt ra lệnh cho cung nữ bên cạnh.
Trực giác của người phụ nữ khiến nàng nhận ra rằng đối phương không đơn giản là một hoàng tử nhỏ tuổi ngu ngốc ngang bướng như nàng thường nghĩ.
Tác giả :
Tiện Tông Thủ Tịch Đệ Tử