Đại Nghịch Chi Môn
Chương 45: Ván hai, ván ba
Tất cả mọi người ở chỗ này đều không ngờ tới Thiên Khải Vũ Viện lại thắng trận đầu, hơn nữa thắng một cách triệt để. Tay Lý Hổ cao lớn như gấu kia, ở trước mặt Khúc Lưu Nhi nhỏ bé, hoàn toàn không có ưu thế nào cả. Hình tượng cực kỳ đối lập, một cô nhóc mảnh mai, một đại hán cao lớn, kết quả bên nhìn yếu hơn lại thắng.
Lúc Khúc Lưu Hề nhẹ nhàng nhảy xuống, sau đó chắp tay nói:”Khúc Lưu Hề của Thiên Khải Tông, đa tạ đã chỉ giáo”, đám đông yên tĩnh một lát, sau đó bộc phát hoan hô. Rất nhiều người đặt thư viện Huyễn Thế thắng cũng không tự chủ được hô theo.
Giờ khắc này, trong mắt Khúc Lưu Hề đầy vẻ tự tin.
An Tranh thở phào một tiếng, mỉm cười nhìn Khúc Lưu Hề. Khúc Lưu Hề cũng nhìn hắn, khuôn mặt hơi đỏ.
Bàn tử đã vỗ tới đỏ cả tay, hô to nhất:
-Tiểu Lưu Nhi, ngươi quá giỏi!
Khúc Lưu Hề đỏ mặt đi về, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.
Trái ngược, khuôn mặt của Chân Tráng Bích đã vặn vẹo tới khó coi. Hắn vốn không để cuộc so tài này vào trong lòng. Đám nhóc con ở vũ viện kia, chẳng những không có thầy giáo dạy bảo, hơn nữa thiếu thốn sách vở dạy tu hành, như vậy mà thắng được đệ tử do thư viện tỉ mỉ dạy bảo thì mới là việc lạ. Nhưng hiện tại việc lạ đã xảy ra, khiến hắn khó mà tiếp thu nổi.
Vài đệ tử thư viện đi tới khiêng Lý Hổ trở về. Do não thiếu dưỡng khí, nên Lý Hổ vẫn còn đang rơi vào trạng thái hôn mê. Khúc Lưu Hề đã lưu tình rồi, bằng không một chưởng vào gáy Lý Hổ đủ để hắn tàn phế.
-Coi như các ngươi may mắn!
Chân Tráng Bích lạnh lùng nói với An Tranh:
-Bất kỳ ai cũng có thời điểm may mắn, lúc rời cửa chẳng ai biết mình sẽ giẫm phải cứt chó hay không. Chớ đắc ý, còn hai ván nữa, mà ngươi đã nói, dù chỉ thua một ván, bên ngươi coi như thua.
An Tranh nhún vai, lười nói nhảm.
Chân Tráng Bích quay đầu nhìn:
-Ai đánh trận thứ hai?
Trần Châu thấy An Tranh không nhúc nhích, cho nên liếc Phùng Tiếu Thì. Phùng Tiếu Thì có vẻ e ngại Trần Châu, cho nên tiến lên một bước:
-Phó viện trưởng, đệ tử nguyện ý xuất chiến vì thư viện.
Chân Tráng Bích gật đầu:
-Tốt lắm, chớ để thư viện lại mất thể diện.
Phùng Tiếu Thì chắp tay:
-Phó viện trưởng yên tâm, ta không ngu ngốc như tên Lý Hổ kia.
Bàn tử khởi động bả vai, tiến lên trước một bước:
-Lần này tới phiên ta!
Hắn vừa định tiến lên, An Tranh đột nhiên vượt qua:
-Để ta!
Bàn tử sửng sốt một lát, định nói An Tranh ngươi đã nhập phẩm đâu, sao có thể đấu được? Nhưng An Tranh đã đi tới giữa đường cái, chắp tay về phía đối thủ.
Phùng Tiếu Thì đi nửa đường, trông thấy là An Tranh, lập tức do dự, quay đầu nhìn Trần Châu, phát hiện sắc mặt của Trần Châu rất khó coi. Trần Châu cho rằng An Tranh đợi tới cuối mới ra tay, kết quả An Tranh lại dành trước, khiến hắn mất quyền chủ động. Hắn cau mày trầm tư một lát, sau đó nói với Chân Tráng Bích:
-Phó viện trưởng, trận này giao cho đệ tử.
Chân Tráng Bích được Trần Châu đút lót, tất nhiên sẽ không phản đối. Nhưng Cao Tam Đa lại cười lạnh:
-Như thế nào, biết mình không phải là đối thủ nên đổi người khác? Ta nói này phó viện trưởng, thư viện của ngươi có cần thể diện hay không? Nếu Mộc viện trưởng trở về mà biết ngươi làm mất hết thể diện của thư viện, chỉ sợ cuộc sống về sau của ngươi khó mà yên ổn. Cái thành Huyễn Thế Trường Cư này không có một người tốt nào, tính cách của mọi người như thế nào, ai ai cũng biết, nhưng chúng ta đều quan tâm tới thể diện.
Cao Tam Đa vỗ mặt của mình:
-Làm người dù như thế nào, cũng không thể đánh mất mặt mũi, ta nói có đúng không?
Sắc mặt của Chân Tráng Bích biến ảo không ngừng, vô thức nhìn Khâu Trường Thần.
Khâu Trường Thần nói:
-Trận so tài này là do ngươi chủ trì, ta chỉ quan sát thôi. Tuy nhiên phải để ý tới thể diện của thư viện.
Chân Tráng Bích cảm thấy có kỳ quái, nhưng Khâu Trường Thần đã lên tiếng, hắn không dám không nghe theo. Cho nên hắn xoay người nhìn Trần Châu:
-Ngươi đợi ván tiếp theo.
Trần Châu còn định nói nữa thì sắc mặt của Chân Tráng Bích đã lạnh lùng:
-Câm miệng!
Trong mắt Trần Châu hiện lên vẻ hung ác, nhưng cuối cùng vẫn không dám đi lên phía trước. Hắn không sợ Chân Tráng Bích, hắn chỉ e ngại Khâu Trường Thần. Khâu Trường Thần là phó tướng Thiết Lưu Hỏa của Yến Quốc, sau lưng là toàn bộ quân đội Yến Quốc. Cho dù hắn tiếp nhận lực lượng ngầm của Trần gia, nhưng làm sao so được với thực lực của cả một quốc gia? Lúc này nếu như hắn làm Khâu Trường Thần mất mặt, sớm muộn gì Khâu Trường Thần cũng xử lý hắn.
Cho nên Trần Châu chỉ có thể phẫn hận nhìn An Tranh, ánh mắt như muốn giết người.
An Tranh cười cười, nhìn Phùng Tiếu Thì:
-Bắt đầu được chưa?
Phùng Tiếu Thì có chút không yên. Trong suy nghĩ của hắn, An Tranh là người mạnh nhất vũ viện. Nghe nói mấy đứa nhóc kia đều coi An Tranh là người cầm đầu, cho nên nhất định khó đối phó nhất. Trần Châu vốn tính toán đánh với An Tranh, kết quả lại thành hắn đánh với An Tranh, điều này khiến hắn không có lòng tin nào. Nhưng giờ đâm lao phải theo lao, hắn đành phải cứng tâm chắp tay hoàn lễ:
-Tại hạ Phùng Tiếu Thì của thư viện Huyễn Thế, Thăng Túy nhị phẩm.
Kỳ thực hắn cố ý tỏ ra yếu thế, trong lòng tự nhủ, mình chắc chắn không thắng được, cho nên không bằng để đối phương hạ thủ lưu tình. Không lâu trước hắn có cảm giác mình sắp đột phá lên Thăng Túy tam phẩm. Năm nay hắn đã mười bảy tuổi, tốc độ tăng tu vị không tính là nhanh, nhưng có thể xếp vào trung đẳng. Hắn cao hơn An Tranh một cái đầu, lại nói chuyện rất khách khí, khiến người ta cảm thấy kỳ quái. Những kẻ đặt cược vào thư viện cũng lo lắng không thôi.
-An Tranh…
An Tranh cười nói:
-Chưa nhập phẩm.
Ba chữ này vừa ra, đám đông xôn xao.
-Ngươi…ngươi nói cái gì?
Phùng Tiếu Thì không tin vào tai mình. Nếu đối phương là người đứng đầu vũ viện, thì sao có thể chưa nhập phẩm được? Vừa rồi cô nhóc kia tuy dùng mưu để thắng, nhưng khẳng định đã nhập phẩm. Nếu An Tranh chưa nhập phẩm, thì làm sao khiến cho mấy đứa nhóc kia quy phục? Cho nên phản ứng đầu tiên của Phùng Tiếu Thì là, An Tranh đang đùa bỡn hắn.
Phùng Tiếu Thì nói:
-Vị…sư huynh này, chúng ta đều là người tu hành, lúc so đấu phải quang minh chính đại, không được nói dối.
An Tranh:
-Ta đâu có nói dối, ta thực sự chưa nhập phẩm. Nếu ngươi không tin, có thể bảo tiên sinh của thư viện kiểm tra xem, xem ta có nói dối hay không.
Đám đông xung quanh nghị luận, tất cả đều không tin tưởng lời của An Tranh. Chân Tráng Bích cũng không tin, hắn bước tới, nắm lấy cổ tay của An Tranh, trong mắt có ý rằng, để ta vạch trần lời nói dối của ngươi. Nhưng lúc hắn kiểm tra xong, sắc mặt liền thay đổi:
-Ngươi…ngươi đúng là chưa nhập phẩm…ha ha, rõ ràng ngươi còn chưa nhập phẩm.
-Hắn thực sự chưa nhập phẩm? Thật đúng là không biết chữ ‘Chết’ viết như thế nào. Một người chưa nhập phẩm lại khiêu chiến với một Thăng Túy nhị phẩm, thật không biết gan lớn hay là ngu ngốc.
-Tiền đặt cược của ta được bảo vệ rồi, hắn làm vậy chả khác nào tự sát. Chưa nhập phẩm mà khoác lác thắng ba ván mới tính là thắng. Hóa ra là lòe bịp thiên hạ, muốn hù dọa đối phương sao?
-Thư viện là nơi nào chứ, há có thể tùy tiện bị hù sợ? Kẻ này xong đời rồi, dùng gạch tự đập gãy chân mình, để xem hắn giải quyết như thế nào!
Đám đông càng ngày càng xôn xao, phần lớn là tiếng cười nhạo và mỉa mai. Những kẻ đặt cược vào thư viện tưởng rằng mình sẽ thua, nhưng lúc này tinh thần trở nên phấn chấn. Bọn họ trở nên ồn ào, tình cảnh nhất thời không thể khống chế. Mà Cao Tam Đa cũng nghi hoặc nhìn lão Hoắc, trong mắt đầy dấu chấm hỏi. lão Hoắc cười áy náy với hắn, Cao Tam Đa lắc đầu bất đắc dĩ, lẩm bẩm một câu, linh thạch của ta coi như bay mất rồi.
Chân Tráng Bích buông tay An Tranh ra, đi tới bên cạnh Phùng Tiếu Thì, vừa cười vừa nói:
-Một đối thủ chưa nhập phẩm, nếu trò không thắng, thì đúng là khiến thư viện mất hết thể diện. Tuy nhiên hiện tại ta đã hiểu vì sao lúc trước hắn nói không được giết người, hóa ra là bản thân hắn sợ hãi…Ha hả, Phùng Tiếu Thì, giờ là lúc xem tài năng của trò.
Phùng Tiếu Thì cũng cười rộ lên, khẽ gật đầu:
-Xin phó viện trưởng yên tâm, đệ tử sẽ nhẹ tay, cam đoan không đánh chết hắn.
Còn Trần Châu, sắc mặt khá là phức tạp, hắn thật không ngờ đối thủ của mình lại yếu như vậy. Hắn đã định ra kế hoạch từ trước, trong đó chia ra làm nhiều giai đoạn. Giai đoạn thứ nhất là làm nhục An Tranh, trả mối thù mất một cánh tay. Nhưng hiện tại hắn mới phát hiện, xem ra mình đánh giá An Tranh quá cao. Trong khoảng thời gian ngắn ngũ vị tạp trần, có thất vọng, có vui vẻ.
Đỗ Sấu Sấu nổi giận mắng đám đông, nhưng có vẻ vô lực. Hắn chạy tới muốn ngăn cản An Tranh, nhưng An Tranh đã cất bước về phía trước.
-Xin chỉ giáo.
Phùng Tiếu Thì bẻ khớp tay:
-An Tranh, ta rất bội phục dũng khí của ngươi, nhưng trong mắt ta, dũng khí này quá ngu ngốc chút.
An Tranh im lặng, vươn tay mời.
Phùng Tiếu Thì nói:
-Vậy thì đừng trách ta, cẩn thận chút, bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất. Chẳng may ta lỡ tay đánh ngươi bị thương, ngươi cũng đừng nói ta bắt nạt ngươi.
Nói xong, hắn đột nhiên tiến lên một bước. Trong số đệ tử của thư viện Huyễn Thế, thực lực của hắn thuộc vào hạng khá. Cảm giác lo lắng biến mất, trong lòng không còn áp lực, khiến hắn ra tay không chút lưu tình. Hắn cố ý muốn làm nhục An Tranh, cho nên vừa tiến một bước, lại tiến thêm ba bước dài, tới thẳng trước mặt An Tranh rồi bạt tai một cái.
Hắn ra tay không phải vì muốn An Tranh bị thương, mà là vì muốn làm nhục. Nếu cái bạt tai này trúng đích, thì vũ viện cũng mất mặt theo.
An Tranh đứng đó, đợi cho bàn tay của Phùng Tiếu Thì sắp tới gần thì mới có động tác. Mà hắn vừa động, lại giống như bàn long thăng thiên.
An Tranh tu hành ở trong Nghịch Thiên Ấn lâu hơn đám người Đỗ Sấu Sấu, bởi vì hắn biết thiên phú của mình kém cỏi, cho nên phải luyện thể mạnh hơn. Nếu luyện thể tới mức cực hạn, là có thể đấu với người tu hành Thăng Túy. Tay của hắn đột nhiên bắt được cổ tay của Phùng Tiếu Thì, sau đó kéo về phía ngực của mình. Cùng lúc đó, hai chân của hắn phát lực, trong nháy mắt kéo căng cơ thể của Phùng Tiếu Thì.
-Trúng ngực!
Vừa nói, An Tranh vừa tung mười hai quyền vào ngực của Phùng Tiếu Thì.
-Trúng bụng!
An Tranh kéo cả người Phùng Tiếu Thì thẳng đứng, lúc này cả người Phùng Tiếu Thì đã đặt song song với mặt đất, hoàn toàn không có phản ứng. An Tranh nhấc đầu gối lên, đánh vào bụng Phùng Tiếu Thì.
-Trúng xương sống!
Thân thể của Phùng Tiếu Thì còn chưa rơi xuống đất, An Tranh đã tung hai mươi quyền vào phần lưng của Phùng Tiếu Thì. Bịch một tiếng, thân thể Phùng Tiếu Thì đập xuống đất, bụi bay tứ tán.
-Ngươi quá chậm!
An Tranh cúi người, hai tay nắm lấy đầu của Phùng Tiếu Thì rồi tung ba quyền, đánh cho mặt mũi đối phương bầm dập.
Sau đó An Tranh đứng dậy, cầm tay Phùng Tiếu Thì bẻ một cái, cánh tay liền mềm nhũn. Hắn lại nắm cai tay còn lại, động tác tương tự. Từ lúc An Tranh ra tay tới lúc đánh ngã Phùng Tiếu Thì, thời gian chưa tới 30 giây.
-Trời ạ!
Có người kinh hô:
-Hắn đúng là chưa nhập phẩm, nhưng luyện thể đã tới đỉnh cao.
-Khó trách hắn không sợ hãi, đúng là áp đảo toàn diện!
An Tranh đứng thẳng người, sau đó đột nhiên lao tới Trần Châu:
-Ván thứ ba bắt đầu, An Tranh của Thiên Khải Tông, khiêu chiến ngươi!
Trần Châu sửng sốt một lát, sau đó nhe răng cười:
-Tới hay lắm!
Lúc Khúc Lưu Hề nhẹ nhàng nhảy xuống, sau đó chắp tay nói:”Khúc Lưu Hề của Thiên Khải Tông, đa tạ đã chỉ giáo”, đám đông yên tĩnh một lát, sau đó bộc phát hoan hô. Rất nhiều người đặt thư viện Huyễn Thế thắng cũng không tự chủ được hô theo.
Giờ khắc này, trong mắt Khúc Lưu Hề đầy vẻ tự tin.
An Tranh thở phào một tiếng, mỉm cười nhìn Khúc Lưu Hề. Khúc Lưu Hề cũng nhìn hắn, khuôn mặt hơi đỏ.
Bàn tử đã vỗ tới đỏ cả tay, hô to nhất:
-Tiểu Lưu Nhi, ngươi quá giỏi!
Khúc Lưu Hề đỏ mặt đi về, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.
Trái ngược, khuôn mặt của Chân Tráng Bích đã vặn vẹo tới khó coi. Hắn vốn không để cuộc so tài này vào trong lòng. Đám nhóc con ở vũ viện kia, chẳng những không có thầy giáo dạy bảo, hơn nữa thiếu thốn sách vở dạy tu hành, như vậy mà thắng được đệ tử do thư viện tỉ mỉ dạy bảo thì mới là việc lạ. Nhưng hiện tại việc lạ đã xảy ra, khiến hắn khó mà tiếp thu nổi.
Vài đệ tử thư viện đi tới khiêng Lý Hổ trở về. Do não thiếu dưỡng khí, nên Lý Hổ vẫn còn đang rơi vào trạng thái hôn mê. Khúc Lưu Hề đã lưu tình rồi, bằng không một chưởng vào gáy Lý Hổ đủ để hắn tàn phế.
-Coi như các ngươi may mắn!
Chân Tráng Bích lạnh lùng nói với An Tranh:
-Bất kỳ ai cũng có thời điểm may mắn, lúc rời cửa chẳng ai biết mình sẽ giẫm phải cứt chó hay không. Chớ đắc ý, còn hai ván nữa, mà ngươi đã nói, dù chỉ thua một ván, bên ngươi coi như thua.
An Tranh nhún vai, lười nói nhảm.
Chân Tráng Bích quay đầu nhìn:
-Ai đánh trận thứ hai?
Trần Châu thấy An Tranh không nhúc nhích, cho nên liếc Phùng Tiếu Thì. Phùng Tiếu Thì có vẻ e ngại Trần Châu, cho nên tiến lên một bước:
-Phó viện trưởng, đệ tử nguyện ý xuất chiến vì thư viện.
Chân Tráng Bích gật đầu:
-Tốt lắm, chớ để thư viện lại mất thể diện.
Phùng Tiếu Thì chắp tay:
-Phó viện trưởng yên tâm, ta không ngu ngốc như tên Lý Hổ kia.
Bàn tử khởi động bả vai, tiến lên trước một bước:
-Lần này tới phiên ta!
Hắn vừa định tiến lên, An Tranh đột nhiên vượt qua:
-Để ta!
Bàn tử sửng sốt một lát, định nói An Tranh ngươi đã nhập phẩm đâu, sao có thể đấu được? Nhưng An Tranh đã đi tới giữa đường cái, chắp tay về phía đối thủ.
Phùng Tiếu Thì đi nửa đường, trông thấy là An Tranh, lập tức do dự, quay đầu nhìn Trần Châu, phát hiện sắc mặt của Trần Châu rất khó coi. Trần Châu cho rằng An Tranh đợi tới cuối mới ra tay, kết quả An Tranh lại dành trước, khiến hắn mất quyền chủ động. Hắn cau mày trầm tư một lát, sau đó nói với Chân Tráng Bích:
-Phó viện trưởng, trận này giao cho đệ tử.
Chân Tráng Bích được Trần Châu đút lót, tất nhiên sẽ không phản đối. Nhưng Cao Tam Đa lại cười lạnh:
-Như thế nào, biết mình không phải là đối thủ nên đổi người khác? Ta nói này phó viện trưởng, thư viện của ngươi có cần thể diện hay không? Nếu Mộc viện trưởng trở về mà biết ngươi làm mất hết thể diện của thư viện, chỉ sợ cuộc sống về sau của ngươi khó mà yên ổn. Cái thành Huyễn Thế Trường Cư này không có một người tốt nào, tính cách của mọi người như thế nào, ai ai cũng biết, nhưng chúng ta đều quan tâm tới thể diện.
Cao Tam Đa vỗ mặt của mình:
-Làm người dù như thế nào, cũng không thể đánh mất mặt mũi, ta nói có đúng không?
Sắc mặt của Chân Tráng Bích biến ảo không ngừng, vô thức nhìn Khâu Trường Thần.
Khâu Trường Thần nói:
-Trận so tài này là do ngươi chủ trì, ta chỉ quan sát thôi. Tuy nhiên phải để ý tới thể diện của thư viện.
Chân Tráng Bích cảm thấy có kỳ quái, nhưng Khâu Trường Thần đã lên tiếng, hắn không dám không nghe theo. Cho nên hắn xoay người nhìn Trần Châu:
-Ngươi đợi ván tiếp theo.
Trần Châu còn định nói nữa thì sắc mặt của Chân Tráng Bích đã lạnh lùng:
-Câm miệng!
Trong mắt Trần Châu hiện lên vẻ hung ác, nhưng cuối cùng vẫn không dám đi lên phía trước. Hắn không sợ Chân Tráng Bích, hắn chỉ e ngại Khâu Trường Thần. Khâu Trường Thần là phó tướng Thiết Lưu Hỏa của Yến Quốc, sau lưng là toàn bộ quân đội Yến Quốc. Cho dù hắn tiếp nhận lực lượng ngầm của Trần gia, nhưng làm sao so được với thực lực của cả một quốc gia? Lúc này nếu như hắn làm Khâu Trường Thần mất mặt, sớm muộn gì Khâu Trường Thần cũng xử lý hắn.
Cho nên Trần Châu chỉ có thể phẫn hận nhìn An Tranh, ánh mắt như muốn giết người.
An Tranh cười cười, nhìn Phùng Tiếu Thì:
-Bắt đầu được chưa?
Phùng Tiếu Thì có chút không yên. Trong suy nghĩ của hắn, An Tranh là người mạnh nhất vũ viện. Nghe nói mấy đứa nhóc kia đều coi An Tranh là người cầm đầu, cho nên nhất định khó đối phó nhất. Trần Châu vốn tính toán đánh với An Tranh, kết quả lại thành hắn đánh với An Tranh, điều này khiến hắn không có lòng tin nào. Nhưng giờ đâm lao phải theo lao, hắn đành phải cứng tâm chắp tay hoàn lễ:
-Tại hạ Phùng Tiếu Thì của thư viện Huyễn Thế, Thăng Túy nhị phẩm.
Kỳ thực hắn cố ý tỏ ra yếu thế, trong lòng tự nhủ, mình chắc chắn không thắng được, cho nên không bằng để đối phương hạ thủ lưu tình. Không lâu trước hắn có cảm giác mình sắp đột phá lên Thăng Túy tam phẩm. Năm nay hắn đã mười bảy tuổi, tốc độ tăng tu vị không tính là nhanh, nhưng có thể xếp vào trung đẳng. Hắn cao hơn An Tranh một cái đầu, lại nói chuyện rất khách khí, khiến người ta cảm thấy kỳ quái. Những kẻ đặt cược vào thư viện cũng lo lắng không thôi.
-An Tranh…
An Tranh cười nói:
-Chưa nhập phẩm.
Ba chữ này vừa ra, đám đông xôn xao.
-Ngươi…ngươi nói cái gì?
Phùng Tiếu Thì không tin vào tai mình. Nếu đối phương là người đứng đầu vũ viện, thì sao có thể chưa nhập phẩm được? Vừa rồi cô nhóc kia tuy dùng mưu để thắng, nhưng khẳng định đã nhập phẩm. Nếu An Tranh chưa nhập phẩm, thì làm sao khiến cho mấy đứa nhóc kia quy phục? Cho nên phản ứng đầu tiên của Phùng Tiếu Thì là, An Tranh đang đùa bỡn hắn.
Phùng Tiếu Thì nói:
-Vị…sư huynh này, chúng ta đều là người tu hành, lúc so đấu phải quang minh chính đại, không được nói dối.
An Tranh:
-Ta đâu có nói dối, ta thực sự chưa nhập phẩm. Nếu ngươi không tin, có thể bảo tiên sinh của thư viện kiểm tra xem, xem ta có nói dối hay không.
Đám đông xung quanh nghị luận, tất cả đều không tin tưởng lời của An Tranh. Chân Tráng Bích cũng không tin, hắn bước tới, nắm lấy cổ tay của An Tranh, trong mắt có ý rằng, để ta vạch trần lời nói dối của ngươi. Nhưng lúc hắn kiểm tra xong, sắc mặt liền thay đổi:
-Ngươi…ngươi đúng là chưa nhập phẩm…ha ha, rõ ràng ngươi còn chưa nhập phẩm.
-Hắn thực sự chưa nhập phẩm? Thật đúng là không biết chữ ‘Chết’ viết như thế nào. Một người chưa nhập phẩm lại khiêu chiến với một Thăng Túy nhị phẩm, thật không biết gan lớn hay là ngu ngốc.
-Tiền đặt cược của ta được bảo vệ rồi, hắn làm vậy chả khác nào tự sát. Chưa nhập phẩm mà khoác lác thắng ba ván mới tính là thắng. Hóa ra là lòe bịp thiên hạ, muốn hù dọa đối phương sao?
-Thư viện là nơi nào chứ, há có thể tùy tiện bị hù sợ? Kẻ này xong đời rồi, dùng gạch tự đập gãy chân mình, để xem hắn giải quyết như thế nào!
Đám đông càng ngày càng xôn xao, phần lớn là tiếng cười nhạo và mỉa mai. Những kẻ đặt cược vào thư viện tưởng rằng mình sẽ thua, nhưng lúc này tinh thần trở nên phấn chấn. Bọn họ trở nên ồn ào, tình cảnh nhất thời không thể khống chế. Mà Cao Tam Đa cũng nghi hoặc nhìn lão Hoắc, trong mắt đầy dấu chấm hỏi. lão Hoắc cười áy náy với hắn, Cao Tam Đa lắc đầu bất đắc dĩ, lẩm bẩm một câu, linh thạch của ta coi như bay mất rồi.
Chân Tráng Bích buông tay An Tranh ra, đi tới bên cạnh Phùng Tiếu Thì, vừa cười vừa nói:
-Một đối thủ chưa nhập phẩm, nếu trò không thắng, thì đúng là khiến thư viện mất hết thể diện. Tuy nhiên hiện tại ta đã hiểu vì sao lúc trước hắn nói không được giết người, hóa ra là bản thân hắn sợ hãi…Ha hả, Phùng Tiếu Thì, giờ là lúc xem tài năng của trò.
Phùng Tiếu Thì cũng cười rộ lên, khẽ gật đầu:
-Xin phó viện trưởng yên tâm, đệ tử sẽ nhẹ tay, cam đoan không đánh chết hắn.
Còn Trần Châu, sắc mặt khá là phức tạp, hắn thật không ngờ đối thủ của mình lại yếu như vậy. Hắn đã định ra kế hoạch từ trước, trong đó chia ra làm nhiều giai đoạn. Giai đoạn thứ nhất là làm nhục An Tranh, trả mối thù mất một cánh tay. Nhưng hiện tại hắn mới phát hiện, xem ra mình đánh giá An Tranh quá cao. Trong khoảng thời gian ngắn ngũ vị tạp trần, có thất vọng, có vui vẻ.
Đỗ Sấu Sấu nổi giận mắng đám đông, nhưng có vẻ vô lực. Hắn chạy tới muốn ngăn cản An Tranh, nhưng An Tranh đã cất bước về phía trước.
-Xin chỉ giáo.
Phùng Tiếu Thì bẻ khớp tay:
-An Tranh, ta rất bội phục dũng khí của ngươi, nhưng trong mắt ta, dũng khí này quá ngu ngốc chút.
An Tranh im lặng, vươn tay mời.
Phùng Tiếu Thì nói:
-Vậy thì đừng trách ta, cẩn thận chút, bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất. Chẳng may ta lỡ tay đánh ngươi bị thương, ngươi cũng đừng nói ta bắt nạt ngươi.
Nói xong, hắn đột nhiên tiến lên một bước. Trong số đệ tử của thư viện Huyễn Thế, thực lực của hắn thuộc vào hạng khá. Cảm giác lo lắng biến mất, trong lòng không còn áp lực, khiến hắn ra tay không chút lưu tình. Hắn cố ý muốn làm nhục An Tranh, cho nên vừa tiến một bước, lại tiến thêm ba bước dài, tới thẳng trước mặt An Tranh rồi bạt tai một cái.
Hắn ra tay không phải vì muốn An Tranh bị thương, mà là vì muốn làm nhục. Nếu cái bạt tai này trúng đích, thì vũ viện cũng mất mặt theo.
An Tranh đứng đó, đợi cho bàn tay của Phùng Tiếu Thì sắp tới gần thì mới có động tác. Mà hắn vừa động, lại giống như bàn long thăng thiên.
An Tranh tu hành ở trong Nghịch Thiên Ấn lâu hơn đám người Đỗ Sấu Sấu, bởi vì hắn biết thiên phú của mình kém cỏi, cho nên phải luyện thể mạnh hơn. Nếu luyện thể tới mức cực hạn, là có thể đấu với người tu hành Thăng Túy. Tay của hắn đột nhiên bắt được cổ tay của Phùng Tiếu Thì, sau đó kéo về phía ngực của mình. Cùng lúc đó, hai chân của hắn phát lực, trong nháy mắt kéo căng cơ thể của Phùng Tiếu Thì.
-Trúng ngực!
Vừa nói, An Tranh vừa tung mười hai quyền vào ngực của Phùng Tiếu Thì.
-Trúng bụng!
An Tranh kéo cả người Phùng Tiếu Thì thẳng đứng, lúc này cả người Phùng Tiếu Thì đã đặt song song với mặt đất, hoàn toàn không có phản ứng. An Tranh nhấc đầu gối lên, đánh vào bụng Phùng Tiếu Thì.
-Trúng xương sống!
Thân thể của Phùng Tiếu Thì còn chưa rơi xuống đất, An Tranh đã tung hai mươi quyền vào phần lưng của Phùng Tiếu Thì. Bịch một tiếng, thân thể Phùng Tiếu Thì đập xuống đất, bụi bay tứ tán.
-Ngươi quá chậm!
An Tranh cúi người, hai tay nắm lấy đầu của Phùng Tiếu Thì rồi tung ba quyền, đánh cho mặt mũi đối phương bầm dập.
Sau đó An Tranh đứng dậy, cầm tay Phùng Tiếu Thì bẻ một cái, cánh tay liền mềm nhũn. Hắn lại nắm cai tay còn lại, động tác tương tự. Từ lúc An Tranh ra tay tới lúc đánh ngã Phùng Tiếu Thì, thời gian chưa tới 30 giây.
-Trời ạ!
Có người kinh hô:
-Hắn đúng là chưa nhập phẩm, nhưng luyện thể đã tới đỉnh cao.
-Khó trách hắn không sợ hãi, đúng là áp đảo toàn diện!
An Tranh đứng thẳng người, sau đó đột nhiên lao tới Trần Châu:
-Ván thứ ba bắt đầu, An Tranh của Thiên Khải Tông, khiêu chiến ngươi!
Trần Châu sửng sốt một lát, sau đó nhe răng cười:
-Tới hay lắm!
Tác giả :
Trí Bạch