Đại Nam Tử - Tiểu Nàng Dâu
Chương 23
Sáng sớm trong thôn tương đối yên tĩnh, nhưng bởi vì âm thanh cao vút lại có tính xuyên thấu của Lí thị mà làm cho lũ chó cất tiếng sủa gây ồn ào khắp thôn.
Tôn Thị giờ phút này cũng khoác quần áo đẩy cửa bước ra, nhìn thấy trong sân là vợ chồng lão đại đang giằng co với nhau mà còn đang ôm cháu trai bảo bối của bà trên tay, trong lòng bà tức tối mà không có chỗ phát ra.
"Lai Phúc mới được hơn mười ngày, sáng sớm trời lạnh như thế, mau ôm nó vào nhà trước đi!" Nói xong bà tiến lên muốn ôm đứa nhỏ.
Lí thị vội vàng ôm chặt đứa nhỏ xoay người không cho bà chạm vào, thấy bà bà đến gần nàng xù lông như gà chọi đánh nhau, cũng không cùng Triệu Bá Tuyền ầm ĩ nữa, nhấc chân hướng cửa lớn mà chạy.
Tôn Thị hốt hoảng nhưng chỉ có thể nắm vạt áo của con dâu, bà cũng không dám dùng sức, sợ con dâu lỡ tay làm rớt thằng bé. Bà không thể làm gì đành phải quát mắng Triệu Bá Tuyền đang đứng ở bên cạnh: "Mày còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì! Còn không nhanh chân đem vợ mày vào phòng, đừng để đứa nhỏ bị lạnh!"
Thấy Triệu Bá Tuyền thật sự đi nhanh về phia mình, Lí thị vội nói: "Tôi không về, nếu hôm nay mấy người không chia nhà tôi sẽ mang theo Lai Phúc về nhà mẹ tôi!"
Triệu Bá Tuyền dưới sự trừng mắt của mẫu thân, cũng tiến lên nắm lấy một góc áo trên vai Lí thị, bên ngoài nhìn vào cứ ngỡ hắn đang túm lấy Lí thị lôi kéo vào phòng, nhưng thật ra hắn cũng không dám dùng sức. Tôn Thị cũng cố kị đứa nhỏ trong lòng Lí thị, cũng không dám mạnh bạo, sợ chọc nàng giận, không cẩn thận sẽ làm rớt cháu trai của bà.
Thật ra Lí thị cũng không thật sự đem chuyện làm lớn quá, vung cánh tay lên tránh ra, để mặc cho Tôn Thị cùng Triệu Bá Tuyền kéo nàng trở về phòng.
Chợt từ nhà chính phát ra tiếng gầm giận dữ: "Dừng tay! Ở riêng chứ gì, hôm nay liền chia!" Chỉ thấy Triệu Đại Ngưu chắp tay sau lưng đứng ở cửa nhà chính nổi giận đùng đùng!
Nói xong, Triệu Đại Ngưu hướng về phòng phía tây quát: "Vợ chồng lão tam, đừng giả bộ ngủ, chạy nhanh ra đây!" Ông vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng Triệu Thúc Hà vọng đến: "Đến liền!" Chu Mạch nghe được nghĩ thầm, không ngờ vợ chồng lão tam như thế mà cũng giống nàng thích xem náo nhiệt đến vậy.
Không ngoại lệ, Triệu Đại Ngưu lại hướng về phòng phía đông kêu, vợ lão nhị nhanh chóng rời giường. Chu Mạch nghe xong vội vàng chạy về giường đáp, đến liền. Tuy ngoài miệng đáp như thế nhưng nàng vẫn ăn mặc quần áo chỉnh tề, búi tóc gọn gàng mới đi ra ngoài, trước khi đi ra ngoài nàng gọi Triệu Đông Nhi thức dậy, đứa nhỏ này chắc là ngày hôm qua chơi đùa quá mệt, nên ngủ rất say, bên ngoài ồn ào như vậy cũng không thể đánh thức được nó.
Đợi cho Chu Mạch chuẩn bị thỏa đáng đi đến nhà chính thì Triệu Đại Ngưu cùng Tôn Thị đã ngồi ở đó, Lí thị cũng đang ôm đứa nhỏ cúi đầu đứng ở bên trái, vợ chồng lão tam đứng ở bên phải, chỉ đang chờ nàng đến.
Chu Mạch suy nghĩ một chút, vẫn là lựa chọn đứng ở bên cạnh Hứa thị. Triệu Đại Ngưu thấy đã đến đông đủ, không nhanh không chậm mở miệng: "Nếu lão nhị có ở nhà, thì nhà này chúng tôi đã sớm muốn chia, hiện nay theo ý của ba nhà các ngươi đều muốn ở riêng. Chúng tôi đây hôm nay sẽ chia nhà cho nên cũng không cần ra ruộng, Thúc Hà sau khi ăn xong điểm tâm thì đi mời cậu mày đến đây, bảo hắn buổi trưa hãy đến, nhân tiện cũng đi mời nhạc phụ của mày đến luôn."
Lí thị nghe xong cũng không chờ công công nói xong, vội vàng nói: "Cha, cũng nhờ Thúc Hà tiện đường đi nhà của con mời cha cùng ca của con đến luôn." Nàng sợ Triệu Đại Ngưu sẽ bất công với nàng.
Chu Mạch nghe xong cảm thấy rất kỳ quái, ở riêng thì trực tiếp chia là xong, cũng không phải gia tài bạc triệu gì, Triệu gia có mười mẫu, ba ngôi nhà. Có cần thiết phải làm lớn như vậy không?
Nhưng như thế vẫn chưa xong, Triệu Đại Ngưu lại bảo Chu Mạch đi gọi Trần thị đến, sau đó ông liền đứng dậy cũng không thèm nhìn ai bước ra khỏi nhà. Tôn Thị nghe Triệu Đại Ngưu an bày như vậy, trong lòng biết rõ nhà này nhất định phải chia rồi, bà chỉ còn biết thở dài mà thôi, liền bảo Chu Mạch mau nhanh chóng đi làm thức ăn sáng.
Đồ ăn sáng chỉ có vài cái bánh ngô lót dạ, mấy nam nhân chịu không nổi không khí trong nhà đều cầm bánh ra đường ngồi ăn, các nữ nhân cùng mấy đứa nhỏ ở nhà cũng cảm thấy thật xấu hổ, mà ba tiểu cô nương Triệu Tiểu Thúy, Triệu Đông Nhi cùng Triệu Băng đều cảm nhận được không khí trong nhà căng thẳng, cũng đều dè dặt cẩn trọng không phát ra một chút tiếng động nào.
Cho dù như vậy, Tôn Thị cũng không quên dặn dò Chu Mạch làm một chén trứng hấp cho Lí thị, cũng không vì việc nàng ta nháo ở riêng mà làm khổ cháu của bà không có sữa để bú.
Buổi trưa còn chưa đến, Tam gia Triệu gia cùng các thông gia đều đến, cha cùng hai ca ca của Lí thị, một nhà ba người Hứa thị, phụ thân mẫu thân cùng đệ đệ của nàng ta. Nhà mẹ đẻ Chu Mạch thì chỉ có một mình Trần thị, Chu Bình phải ở nhà thay nước cho đậu nên không có tới. Trần thị nhìn thấy hai nhà kia người đến rất khí thế, bà liền lôi kéo Chu Mạch nói thầm sớm biết chuyện như thế sẽ cho ba thúc thúc của con đi theo, để sau nói chuyện cũng có bị thiệt.
Chu Mạch nghe xong cười an ủi nói với Trần thị không cần lo lắng, cũng không phải đến để đánh nhau mà chỉ là chia nhà mà thôi. Trần thị nhíu mày nói, vì những chuyện như thế này mà huynh đệ ruột thịt đánh nhau cũng không ít, Trọng Sơn không có ở nhà, chỉ sợ bọn họ khi dễ con. Nói xong lại cắn răng vỗ tay Chu Mạch nói: "Yên tâm, dù nương chỉ là một bà già, cũng không thể cho con chịu thiệt thòi!"
Nhóm thông gia đều đã đến đông đủ, mọi người liền thôi thúc Triệu Đại Ngưu nhanh chóng bắt đầu, Triệu Đại Ngưu khoát tay, nói còn có người vẫn chưa tới. Thì ra ngoài Triệu Tam gia ông còn mời Lý Chính Hòa đến làm người chủ trì.
Nghe được có Lý Chính Hòa cùng Triệu Tam gia đến, Chu Mạch có chút yên tâm, dù sao hai người kia đều là người tương đối công chính, Lý Chính Hòa là một đại thúc trung niên nghiêm túc, làm chuyện gì đều cẩn thận tỉ mỉ; mà Triệu Tam gia là một lão ngoan đồng có nguyên tắc, hai người này song kiếm hợp bích tin tưởng sẽ không ai phải chịu bất công.
Sau khi mọi người đến đông đủ, thế hệ trước ai nấy đều ngồi vào chỗ, ngay ngắn chỉnh tề thành một hàng, hai lão Triệu gia ngồi ở giữa, con cái thì chia nhau đứng ở bên cạnh.
Triệu Đại Ngưu lên tiếng: "Người đều đã đến đông đủ, hôm nay chúng tôi mời các vị đến đây chủ yếu là chứng kiến cho hai lão Triệu gia chúng tôi một chút về việc chia nhà. Tôi xin kể một chút về tài sản nhà chúng tôi, gồm có ba căn nhà, ở đầu phía nam có xây hai căn nhà ba gian không có phòng bếp, nhà cũ bên này thì mọi người đã biết, tổng cộng có năm phòng, một phòng bếp cùng chuồng heo; đất thì có mười mẫu, năm mẫu ướt năm mẫu khô, đất khô thì đều trồng ngô, đất ướt thì trồng lúa mạch. Cho tới hôm nay vẫn chưa thu hoạch."
Nói xong hắn tạm dừng một chút, nhìn lướt qua những người đang ngồi, thấy mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh nghe hắn nói, không có người đưa ra thắc mắc, liền tiếp tục nói.
"Trong nhà có nuôi một con heo nặng khoảng tám mươi cân, dựa theo giá trên chợ, có thể bán được bốn lượng bạc. Ngoài ra trong nhà còn chín lượng bạc. Tổng cộng tài sản chỉ có bấy nhiêu. Mọi người thương lượng một chút, nên chia như thế nào? Ai có ý kiến gì thì xin mời nói."
Triệu Đại Ngưu ném vấn đề ra, tiếng bàn luận cao thấp liên tiếp nổi lên bốn phía, có một vài người lớn tuổi ngồi không yên, Trần thị đứng dậy lôi kéo Chu Mạch đi bên cạnh thì thầm.
"Tiểu Mạch, mười mẫu chia ba nhà, không chừng con có thể được ba mẫu, trong ba mẫu con nhất định phải có ít nhất hai mẫu nước nghe không." Chu Mạch nghi hoặc hỏi vì sao.
"Đứa ngốc, ruộng khô chỉ có thể trồng ngô cùng đậu nành, mấy loại đó bao nhiêu tiền một cân chứ, ruộng nước thì trồng lúa mạch là tốt nhất, lúa mạch hiện tại bán được ba văn tiền một cân đấy." Trần thị giải thích cho nàng nghe.
Nhưng Chu Mạch nhớ kiếp trước bà ngoại từng nói qua với nàng, đất khô trồng hoa màu, hay dưa hấu đều tốt. Xem ra thời đại con người vẫn chưa có ý tưởng xa như vậy, chỉ thấy ai trồng thì trồng theo mà thôi. Vì thế nàng cũng nói suy nghĩ của mình cho Trần thị, nàng cảm thấy ruộng khô hay ướt cũng không có vấn đề gì cả, mỗi loại đất đều có ưu việt, mỗi loại sẽ có những cây trồng thích hợp. Trần thị nghe xong nửa tin nửa ngờ.
Thời gian khoảng một chung trà nhỏ, các nghị luận đều dừng lại mỗi người đều ngồi vào vị trí của mình. Triệu Đại Ngưu vẫn ung dung như lão tăng ngồi ở chỗ của mình, thấy mọi người đều yên tĩnh, liền mở miệng hỏi: "Ai có ý tưởng gì thì đề xuất."
Nhưng đợi một lát cũng không có ai mở miệng, Triệu Đại Ngưu nói: "Nếu không ai có ý kiến gì vậy thì tôi sẽ nói ý kiến của tôi trước, nếu thấy có chỗ nào không thỏa đáng thì mời Lí Chính, Tam gia cùng các vị thông gia chỉ bảo."
Nói xong thì thấy ai cũng gật đầu đồng ý, đều nói sẽ nghe lời ông nói, vì thế Triệu Đại Ngưu nghiêm túc nói ra an bày của ông: "Hai căn nhà ở phía nam sẽ cho lão đại cùng lão nhị mỗi nhà một căn. Mười mẫu đất thì hai lão già chúng tôi giữ một mẫu, còn lại thì mỗi nhà ba mẫu. Còn con heo thì nhà nào lấy? Nếu lấy heo sẽ không lấy tiền, chín lượng bạc chúng tôi giữ một lượng, còn lại tám lượng thì hai nhà còn lại mỗi nhà bốn lượng."
Lí Chính Hòa cùng Triệu Tam gia nghe xong liên tục gật đầu, cảm thấy Triệu Đại Ngưu chia như vậy thật hợp lý công bằng. Nhưng Lí thị thì không như vậy, liền mở miệng lẩm bẩm: "Không thể chia như vậy được, nhà chúng tôi có tới bốn nhân khẩu, còn thêm một đứa nhỏ. Nhà lão tam chỉ có ba nhân khẩu, mà nhà lão nhị thì chỉ có hai mẹ con."
Chu Mạch nghe xong vội vàng lên tiếng: "Đại tẩu, nhà chúng tôi cũng có ba nhân khẩu à, còn có Trọng Sơn nữa."
Lí thị muốn trả lời nói Triệu Trọng Sơn không chừng sớm đã chết, nhưng lại nhìn thấy có nhiều người như vậy, nàng thật rất muốn nói như vậy, hôm nay ở riêng cũng đừng mong được thoải mái. Vì thế nàng ta hướng về cha mẹ chồng nói, chia theo đầu người.
Hứa thị bên kia cũng không đứng yên nói: "Hiện tại nhà chúng tôi chỉ có ba người, nhưng sau này sẽ sinh thêm đứa nhỏ, như thế cũng là tăng thêm nhân khẩu."
Lí thị thấy Hứa thị nói như thế trong lòng cũng lo lắng: "Đứa nhỏ không phải muốn sinh là sinh được, Triệu Băng đã hai tuổi cũng không thấy cô hoài thai. Hơn nữa, con trai lại càng không phải cô muốn sinh là sinh được." Nói xong khinh miệt nhìn Hứa thị một chút.
Hứa thị nghe xong giận dữ, tiến lên muốn tranh cãi với Lí thị một phen, bị Triệu Thúc Hà cùng đệ đệ nàng đứng bên cạnh nắm lại, Triệu Đại Ngưu thấy vậy liền đứng lên hét lớn: "Câm miệng hết cho ta, các ngươi không sợ bị người chê cười nhưng ta sợ!"
Đám con cái đều bị tiếng hét làm cho yên tĩnh lại, Triệu Đại Ngưu quay đầu nhìn Lý Chính Hòa cùng Triệu Tam gia, hỏi ý kiến hai người bọn họ.
Người trong thôn coi trọng nhất vẫn là con trai, Lí Chính cảm thấy Lí thị nói có chút đạo lý, nhưng Triệu Tam gia cảm thấy tốt nhất vẫn là công bằng, vì thế ba người thầm thì thương lượng nửa ngày.
Cuối cùng đưa ra kết luận, lão đại bốn mẫu, lão nhị cùng lão tam mỗi nhà ba mẫu. Nhưng trong bốn mẫu thì nhà lão đại có ba mẫu là ruộng khô, chỉ có một mẫu nước. Lí thị nghe xong còn muốn giơ chân, nhưng bị cha nàng ngăn lại, nghe nói cha mẹ Lí thị đều là người thông tình đạt lý, cho nên bọn họ nhận thấy Triệu Đại Ngưu chia như vậy là bất công cho Lí thị bọn họ.
Sáu mẫu còn lại thì mỗi nhà một mẫu khô hai mẫu nước. Nhưng Hứa thị không chịu, vì thế cha Hứa thị cũng lên tiếng: "Ta cảm thấy chia như vậy có chút không công bằng, lão nhị hàng năm không ở nhà, có nhiều đất cũng không có người trồng trọt canh tác. Như thế đất sẽ bị bỏ hoang."
Tôn Thị giờ phút này cũng khoác quần áo đẩy cửa bước ra, nhìn thấy trong sân là vợ chồng lão đại đang giằng co với nhau mà còn đang ôm cháu trai bảo bối của bà trên tay, trong lòng bà tức tối mà không có chỗ phát ra.
"Lai Phúc mới được hơn mười ngày, sáng sớm trời lạnh như thế, mau ôm nó vào nhà trước đi!" Nói xong bà tiến lên muốn ôm đứa nhỏ.
Lí thị vội vàng ôm chặt đứa nhỏ xoay người không cho bà chạm vào, thấy bà bà đến gần nàng xù lông như gà chọi đánh nhau, cũng không cùng Triệu Bá Tuyền ầm ĩ nữa, nhấc chân hướng cửa lớn mà chạy.
Tôn Thị hốt hoảng nhưng chỉ có thể nắm vạt áo của con dâu, bà cũng không dám dùng sức, sợ con dâu lỡ tay làm rớt thằng bé. Bà không thể làm gì đành phải quát mắng Triệu Bá Tuyền đang đứng ở bên cạnh: "Mày còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì! Còn không nhanh chân đem vợ mày vào phòng, đừng để đứa nhỏ bị lạnh!"
Thấy Triệu Bá Tuyền thật sự đi nhanh về phia mình, Lí thị vội nói: "Tôi không về, nếu hôm nay mấy người không chia nhà tôi sẽ mang theo Lai Phúc về nhà mẹ tôi!"
Triệu Bá Tuyền dưới sự trừng mắt của mẫu thân, cũng tiến lên nắm lấy một góc áo trên vai Lí thị, bên ngoài nhìn vào cứ ngỡ hắn đang túm lấy Lí thị lôi kéo vào phòng, nhưng thật ra hắn cũng không dám dùng sức. Tôn Thị cũng cố kị đứa nhỏ trong lòng Lí thị, cũng không dám mạnh bạo, sợ chọc nàng giận, không cẩn thận sẽ làm rớt cháu trai của bà.
Thật ra Lí thị cũng không thật sự đem chuyện làm lớn quá, vung cánh tay lên tránh ra, để mặc cho Tôn Thị cùng Triệu Bá Tuyền kéo nàng trở về phòng.
Chợt từ nhà chính phát ra tiếng gầm giận dữ: "Dừng tay! Ở riêng chứ gì, hôm nay liền chia!" Chỉ thấy Triệu Đại Ngưu chắp tay sau lưng đứng ở cửa nhà chính nổi giận đùng đùng!
Nói xong, Triệu Đại Ngưu hướng về phòng phía tây quát: "Vợ chồng lão tam, đừng giả bộ ngủ, chạy nhanh ra đây!" Ông vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng Triệu Thúc Hà vọng đến: "Đến liền!" Chu Mạch nghe được nghĩ thầm, không ngờ vợ chồng lão tam như thế mà cũng giống nàng thích xem náo nhiệt đến vậy.
Không ngoại lệ, Triệu Đại Ngưu lại hướng về phòng phía đông kêu, vợ lão nhị nhanh chóng rời giường. Chu Mạch nghe xong vội vàng chạy về giường đáp, đến liền. Tuy ngoài miệng đáp như thế nhưng nàng vẫn ăn mặc quần áo chỉnh tề, búi tóc gọn gàng mới đi ra ngoài, trước khi đi ra ngoài nàng gọi Triệu Đông Nhi thức dậy, đứa nhỏ này chắc là ngày hôm qua chơi đùa quá mệt, nên ngủ rất say, bên ngoài ồn ào như vậy cũng không thể đánh thức được nó.
Đợi cho Chu Mạch chuẩn bị thỏa đáng đi đến nhà chính thì Triệu Đại Ngưu cùng Tôn Thị đã ngồi ở đó, Lí thị cũng đang ôm đứa nhỏ cúi đầu đứng ở bên trái, vợ chồng lão tam đứng ở bên phải, chỉ đang chờ nàng đến.
Chu Mạch suy nghĩ một chút, vẫn là lựa chọn đứng ở bên cạnh Hứa thị. Triệu Đại Ngưu thấy đã đến đông đủ, không nhanh không chậm mở miệng: "Nếu lão nhị có ở nhà, thì nhà này chúng tôi đã sớm muốn chia, hiện nay theo ý của ba nhà các ngươi đều muốn ở riêng. Chúng tôi đây hôm nay sẽ chia nhà cho nên cũng không cần ra ruộng, Thúc Hà sau khi ăn xong điểm tâm thì đi mời cậu mày đến đây, bảo hắn buổi trưa hãy đến, nhân tiện cũng đi mời nhạc phụ của mày đến luôn."
Lí thị nghe xong cũng không chờ công công nói xong, vội vàng nói: "Cha, cũng nhờ Thúc Hà tiện đường đi nhà của con mời cha cùng ca của con đến luôn." Nàng sợ Triệu Đại Ngưu sẽ bất công với nàng.
Chu Mạch nghe xong cảm thấy rất kỳ quái, ở riêng thì trực tiếp chia là xong, cũng không phải gia tài bạc triệu gì, Triệu gia có mười mẫu, ba ngôi nhà. Có cần thiết phải làm lớn như vậy không?
Nhưng như thế vẫn chưa xong, Triệu Đại Ngưu lại bảo Chu Mạch đi gọi Trần thị đến, sau đó ông liền đứng dậy cũng không thèm nhìn ai bước ra khỏi nhà. Tôn Thị nghe Triệu Đại Ngưu an bày như vậy, trong lòng biết rõ nhà này nhất định phải chia rồi, bà chỉ còn biết thở dài mà thôi, liền bảo Chu Mạch mau nhanh chóng đi làm thức ăn sáng.
Đồ ăn sáng chỉ có vài cái bánh ngô lót dạ, mấy nam nhân chịu không nổi không khí trong nhà đều cầm bánh ra đường ngồi ăn, các nữ nhân cùng mấy đứa nhỏ ở nhà cũng cảm thấy thật xấu hổ, mà ba tiểu cô nương Triệu Tiểu Thúy, Triệu Đông Nhi cùng Triệu Băng đều cảm nhận được không khí trong nhà căng thẳng, cũng đều dè dặt cẩn trọng không phát ra một chút tiếng động nào.
Cho dù như vậy, Tôn Thị cũng không quên dặn dò Chu Mạch làm một chén trứng hấp cho Lí thị, cũng không vì việc nàng ta nháo ở riêng mà làm khổ cháu của bà không có sữa để bú.
Buổi trưa còn chưa đến, Tam gia Triệu gia cùng các thông gia đều đến, cha cùng hai ca ca của Lí thị, một nhà ba người Hứa thị, phụ thân mẫu thân cùng đệ đệ của nàng ta. Nhà mẹ đẻ Chu Mạch thì chỉ có một mình Trần thị, Chu Bình phải ở nhà thay nước cho đậu nên không có tới. Trần thị nhìn thấy hai nhà kia người đến rất khí thế, bà liền lôi kéo Chu Mạch nói thầm sớm biết chuyện như thế sẽ cho ba thúc thúc của con đi theo, để sau nói chuyện cũng có bị thiệt.
Chu Mạch nghe xong cười an ủi nói với Trần thị không cần lo lắng, cũng không phải đến để đánh nhau mà chỉ là chia nhà mà thôi. Trần thị nhíu mày nói, vì những chuyện như thế này mà huynh đệ ruột thịt đánh nhau cũng không ít, Trọng Sơn không có ở nhà, chỉ sợ bọn họ khi dễ con. Nói xong lại cắn răng vỗ tay Chu Mạch nói: "Yên tâm, dù nương chỉ là một bà già, cũng không thể cho con chịu thiệt thòi!"
Nhóm thông gia đều đã đến đông đủ, mọi người liền thôi thúc Triệu Đại Ngưu nhanh chóng bắt đầu, Triệu Đại Ngưu khoát tay, nói còn có người vẫn chưa tới. Thì ra ngoài Triệu Tam gia ông còn mời Lý Chính Hòa đến làm người chủ trì.
Nghe được có Lý Chính Hòa cùng Triệu Tam gia đến, Chu Mạch có chút yên tâm, dù sao hai người kia đều là người tương đối công chính, Lý Chính Hòa là một đại thúc trung niên nghiêm túc, làm chuyện gì đều cẩn thận tỉ mỉ; mà Triệu Tam gia là một lão ngoan đồng có nguyên tắc, hai người này song kiếm hợp bích tin tưởng sẽ không ai phải chịu bất công.
Sau khi mọi người đến đông đủ, thế hệ trước ai nấy đều ngồi vào chỗ, ngay ngắn chỉnh tề thành một hàng, hai lão Triệu gia ngồi ở giữa, con cái thì chia nhau đứng ở bên cạnh.
Triệu Đại Ngưu lên tiếng: "Người đều đã đến đông đủ, hôm nay chúng tôi mời các vị đến đây chủ yếu là chứng kiến cho hai lão Triệu gia chúng tôi một chút về việc chia nhà. Tôi xin kể một chút về tài sản nhà chúng tôi, gồm có ba căn nhà, ở đầu phía nam có xây hai căn nhà ba gian không có phòng bếp, nhà cũ bên này thì mọi người đã biết, tổng cộng có năm phòng, một phòng bếp cùng chuồng heo; đất thì có mười mẫu, năm mẫu ướt năm mẫu khô, đất khô thì đều trồng ngô, đất ướt thì trồng lúa mạch. Cho tới hôm nay vẫn chưa thu hoạch."
Nói xong hắn tạm dừng một chút, nhìn lướt qua những người đang ngồi, thấy mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh nghe hắn nói, không có người đưa ra thắc mắc, liền tiếp tục nói.
"Trong nhà có nuôi một con heo nặng khoảng tám mươi cân, dựa theo giá trên chợ, có thể bán được bốn lượng bạc. Ngoài ra trong nhà còn chín lượng bạc. Tổng cộng tài sản chỉ có bấy nhiêu. Mọi người thương lượng một chút, nên chia như thế nào? Ai có ý kiến gì thì xin mời nói."
Triệu Đại Ngưu ném vấn đề ra, tiếng bàn luận cao thấp liên tiếp nổi lên bốn phía, có một vài người lớn tuổi ngồi không yên, Trần thị đứng dậy lôi kéo Chu Mạch đi bên cạnh thì thầm.
"Tiểu Mạch, mười mẫu chia ba nhà, không chừng con có thể được ba mẫu, trong ba mẫu con nhất định phải có ít nhất hai mẫu nước nghe không." Chu Mạch nghi hoặc hỏi vì sao.
"Đứa ngốc, ruộng khô chỉ có thể trồng ngô cùng đậu nành, mấy loại đó bao nhiêu tiền một cân chứ, ruộng nước thì trồng lúa mạch là tốt nhất, lúa mạch hiện tại bán được ba văn tiền một cân đấy." Trần thị giải thích cho nàng nghe.
Nhưng Chu Mạch nhớ kiếp trước bà ngoại từng nói qua với nàng, đất khô trồng hoa màu, hay dưa hấu đều tốt. Xem ra thời đại con người vẫn chưa có ý tưởng xa như vậy, chỉ thấy ai trồng thì trồng theo mà thôi. Vì thế nàng cũng nói suy nghĩ của mình cho Trần thị, nàng cảm thấy ruộng khô hay ướt cũng không có vấn đề gì cả, mỗi loại đất đều có ưu việt, mỗi loại sẽ có những cây trồng thích hợp. Trần thị nghe xong nửa tin nửa ngờ.
Thời gian khoảng một chung trà nhỏ, các nghị luận đều dừng lại mỗi người đều ngồi vào vị trí của mình. Triệu Đại Ngưu vẫn ung dung như lão tăng ngồi ở chỗ của mình, thấy mọi người đều yên tĩnh, liền mở miệng hỏi: "Ai có ý tưởng gì thì đề xuất."
Nhưng đợi một lát cũng không có ai mở miệng, Triệu Đại Ngưu nói: "Nếu không ai có ý kiến gì vậy thì tôi sẽ nói ý kiến của tôi trước, nếu thấy có chỗ nào không thỏa đáng thì mời Lí Chính, Tam gia cùng các vị thông gia chỉ bảo."
Nói xong thì thấy ai cũng gật đầu đồng ý, đều nói sẽ nghe lời ông nói, vì thế Triệu Đại Ngưu nghiêm túc nói ra an bày của ông: "Hai căn nhà ở phía nam sẽ cho lão đại cùng lão nhị mỗi nhà một căn. Mười mẫu đất thì hai lão già chúng tôi giữ một mẫu, còn lại thì mỗi nhà ba mẫu. Còn con heo thì nhà nào lấy? Nếu lấy heo sẽ không lấy tiền, chín lượng bạc chúng tôi giữ một lượng, còn lại tám lượng thì hai nhà còn lại mỗi nhà bốn lượng."
Lí Chính Hòa cùng Triệu Tam gia nghe xong liên tục gật đầu, cảm thấy Triệu Đại Ngưu chia như vậy thật hợp lý công bằng. Nhưng Lí thị thì không như vậy, liền mở miệng lẩm bẩm: "Không thể chia như vậy được, nhà chúng tôi có tới bốn nhân khẩu, còn thêm một đứa nhỏ. Nhà lão tam chỉ có ba nhân khẩu, mà nhà lão nhị thì chỉ có hai mẹ con."
Chu Mạch nghe xong vội vàng lên tiếng: "Đại tẩu, nhà chúng tôi cũng có ba nhân khẩu à, còn có Trọng Sơn nữa."
Lí thị muốn trả lời nói Triệu Trọng Sơn không chừng sớm đã chết, nhưng lại nhìn thấy có nhiều người như vậy, nàng thật rất muốn nói như vậy, hôm nay ở riêng cũng đừng mong được thoải mái. Vì thế nàng ta hướng về cha mẹ chồng nói, chia theo đầu người.
Hứa thị bên kia cũng không đứng yên nói: "Hiện tại nhà chúng tôi chỉ có ba người, nhưng sau này sẽ sinh thêm đứa nhỏ, như thế cũng là tăng thêm nhân khẩu."
Lí thị thấy Hứa thị nói như thế trong lòng cũng lo lắng: "Đứa nhỏ không phải muốn sinh là sinh được, Triệu Băng đã hai tuổi cũng không thấy cô hoài thai. Hơn nữa, con trai lại càng không phải cô muốn sinh là sinh được." Nói xong khinh miệt nhìn Hứa thị một chút.
Hứa thị nghe xong giận dữ, tiến lên muốn tranh cãi với Lí thị một phen, bị Triệu Thúc Hà cùng đệ đệ nàng đứng bên cạnh nắm lại, Triệu Đại Ngưu thấy vậy liền đứng lên hét lớn: "Câm miệng hết cho ta, các ngươi không sợ bị người chê cười nhưng ta sợ!"
Đám con cái đều bị tiếng hét làm cho yên tĩnh lại, Triệu Đại Ngưu quay đầu nhìn Lý Chính Hòa cùng Triệu Tam gia, hỏi ý kiến hai người bọn họ.
Người trong thôn coi trọng nhất vẫn là con trai, Lí Chính cảm thấy Lí thị nói có chút đạo lý, nhưng Triệu Tam gia cảm thấy tốt nhất vẫn là công bằng, vì thế ba người thầm thì thương lượng nửa ngày.
Cuối cùng đưa ra kết luận, lão đại bốn mẫu, lão nhị cùng lão tam mỗi nhà ba mẫu. Nhưng trong bốn mẫu thì nhà lão đại có ba mẫu là ruộng khô, chỉ có một mẫu nước. Lí thị nghe xong còn muốn giơ chân, nhưng bị cha nàng ngăn lại, nghe nói cha mẹ Lí thị đều là người thông tình đạt lý, cho nên bọn họ nhận thấy Triệu Đại Ngưu chia như vậy là bất công cho Lí thị bọn họ.
Sáu mẫu còn lại thì mỗi nhà một mẫu khô hai mẫu nước. Nhưng Hứa thị không chịu, vì thế cha Hứa thị cũng lên tiếng: "Ta cảm thấy chia như vậy có chút không công bằng, lão nhị hàng năm không ở nhà, có nhiều đất cũng không có người trồng trọt canh tác. Như thế đất sẽ bị bỏ hoang."
Tác giả :
Thất Chỉ Nhạn