Đại Mộng Chủ
Chương 462: Cửu điện hạ
Dịch: Độc Lữ Hành
***
Thẩm Lạc vận chuyển Thông Linh Dịch Yêu thuật, triệu hồi ra Lãng Sinh để hộ pháp chung quanh, lúc này mới khoanh chân ngồi xuống bên ngoài pháp trận, lấy ra túi càn khôn đặt trong pháp trận.
Hắn bấm niệm pháp quyết thôi động pháp trận này, một cỗ hắc quang từ trong pháp trận dâng lên, chậm rãi nâng túi càn khôn lên, lại có từng tia hắc quang dung nhập vào trong túi.
Quanh túi càn khôn chớp động u quang màu đen, chậm rãi xuất hiện một thân ảnh màu đen mông lung, chính là tướng quân quỷ vật kia.
"Nhờ các hạ vất vả giúp ta một chút sức lực." Thẩm Lạc mỉm cười, đứng dậy đi vào trong pháp trận, ngồi dưới túi càn khôn, hư ảnh tướng quân quỷ vật vừa vặn bao phủ trên người hắn.
Hắn chậm rãi vận chuyển bí thuật lấy quỷ dưỡng thần, từng tia từng tia u quang từ trong hư ảnh quỷ vật lộ ra, hội tụ lại chỗ mi tâm của hắn.
Lông mày Thẩm Lạc cau lại, trên mặt lộ ra một tia thống khổ, cưỡng ép nhẫn nại, vận khởi công pháp vô danh, lại một lần nữa thử trùng kích bình cảnh Ngưng Hồn kỳ.
Trong nháy mắt, qua mấy tháng.
Năm mới đã qua, thời tiết nơi Hoàng Hà này vẫn như cũ mỗi ngày lạnh hơn, hôm nay lại rơi tuyết lớn.
Trên mặt sông mênh mông bông tuyết bay múa, giữa thiên địa một mảnh mơ hồ không rõ, cơ hồ không phân rõ đâu là mặt sông, đâu là bầu trời.
Thời tiết như vậy không thích hợp vận tải đường thuỷ và bắt cá, cho nên trên mặt sông không có một chiếc tàu cùng thuyền đánh cá nào cả.
Bất quá cảnh đẹp như thế, lại thích hợp với bọn văn nhân quý tộc không lo chuyện sinh kế đi thưởng tuyết ngắm cảnh.
Chỉ thấy một chiếc thuyền hoa dài tới hai ba mươi trượng, cao ba tầng chậm rãi đi trong Hoàng Hà, phía trên lệnh kỳ tung bay, lại có màu vàng nhạt, tú long họa phượng, hiển nhiên trong thuyền hoa có người trong hoàng thất.
Trận trận tiếng nhạc sáo trúc, tiếng ca múa từ bên trong truyền ra, thỉnh thoảng còn có người cao giọng tụng niệm một bài thi từ, thưởng tuyết say sưa.
Vào thời khắc này, phía trước cách thuyền hoa mấy trăm trượng, mặt sông đột nhiên quay cuồng kịch liệt, hiện ra một vòng xoáy khổng lồ, chung quanh còn có vô số vòng xoáy nhỏ giao thế hiển hiện, dẫn tới phụ cận cuồng phong gào thét.
Cùng lúc đó, thiên địa linh khí trên mặt sông cũng kịch liệt hỗn loạn, hội tụ lại phía vòng xoáy khổng lồ, trong bầu trời cũng nhấc lên trận trận cuồng phong, hình thành một vòng xoáy khí lưu càng lớn, phát ra âm thanh như cổn lôi.
Cánh buồm thuyền hoa cũng bị cuồng phong tác động đến, lắc lư kịch liệt, vài cờ xí trên thuyền bị cuồng phong bẻ gãy, cuốn lên bầu trời.
"Chuyện gì xảy ra!" Tiếng ca múa trên thuyền im bặt, đám người từ trong khoang thuyền cuống quít đi ra.
Người cầm đầu là một thanh niên nam tử mặc trường bào vàng sáng, đầu đội kim quan, cầm trong tay quạt xếp. Người này nhìn khoảng hai mươi mấy tuổi, đôi mi thanh tú, giữa trán đầy đặn, mi tâm ẩn hiện tử quang, cho người ta một loại cảm giác cực kỳ tôn quý.
Bên cạnh thanh niên đội kim quan còn đứng một người, là một thiếu nữ mặc váy dài vàng sáng, đầu đội mũ phượng, thình lình chính là thiếu nữ họ Lý mà Thẩm Lạc đã gặp hai lần tại phường thị Uyển Khâu thành cùng hội đấu giá Hiên Viên các.
Đứng sau hai người là mười mấy người, đều là thanh niên nam nữ mặc cẩm y, khí độ bất phàm, hiển nhiên đều là người rất có thân phận.
Còn có mấy vũ sĩ mặc đạo bào đứng ở xung quanh, đều là tu sĩ.
Thanh niên họ Võ kia giờ phút này cũng ở nơi đây, bất quá đứng ngoài rìa đám người, vẻ cao ngạo trên mặt đã sớm không thấy, chỉ còn vẻ khiêm tốn và cung kính.
Trước thanh niên họ Võ đứng một trung niên vũ sĩ đạo bào màu tím, mang lôi dương quan, ngũ quan hai người có chút tương tự, tựa hồ có quan hệ máu mủ.
"Khởi bẩm Cửu điện hạ, phía trước có sóng triều linh khí, cuồng phong thành tuyền, hẳn là có tu tiên giả bế quan tại đáy sông, ý đồ đột phá cảnh giới, cho nên dẫn phát thiên tượng." Đứng sau thanh niên đội kim quan là một đạo nhân cầm phất trần, đánh giá mặt sông phía trước một chút, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, mở miệng nói.
Tướng mạo đạo nhân này thanh kỳ, tóc trắng phơ, trên mặt không có một nếp nhăn, nhìn cực kỳ trẻ tuổi, chỉ là sắc mặt chẳng biết tại sao lại tái nhợt như có bệnh.
Trong lúc nói chuyện, người này vung phất trần trong tay lên.
Một tầng thanh quang trống rỗng xuất hiện, bao phủ cả chiếc thuyền hoa, trong thanh quang chớp động từng đường vân kỳ diệu, càng có điểm quang mang chớp động, như là ngôi sao trong bầu trời đêm.
Thuyền hoa lập tức trở nên bình ổn, mặc cho bầu trời gió lớn ào ạt, vòng xoáy trên sông mãnh liệt, cũng không thể ảnh hưởng nó mảy may.
Vào thời khắc này, vòng xoáy linh khí nơi xa giữa không trung đột nhiên ngừng vận chuyển, phát ra một tiếng thanh minh, sau đó sụp đổ phiêu tán, trong bầu trời hiện ra đạo đạo cầu vồng giống như hào quang, nhìn rất là mỹ lệ.
Vòng xoáy trên mặt sông cũng biến mất theo, mấy hơi thở sau, hết thảy khôi phục bình tĩnh, bông tuyết tiếp tục phiêu đãng xuống.
"Hình như đã kết thúc. Quốc sư, có nhìn ra người này cảnh giới gì không? Vừa rồi đột phá có thành công hay không?" Thanh niên đội kim quan hứng thú hỏi.
"Đột phá đã thành công, nhìn ba động linh khí này, hẳn là tu sĩ Ngưng Hồn kỳ." Đạo nhân mỉm cười nói.
"Hừ! Một tu sĩ vừa mới đột phá Ngưng Hồn kỳ, lại dám quấy nhiễu Cửu hoàng tử điện hạ cùng Thục công chúa thưởng tuyết, còn tổn hại hoàng kỳ, tội ác cùng cực. Tại hạ xin đi bắt hắn, để điện hạ xử lý." Vũ sĩ áo bào tím trước người thanh niên họ Võ đột nhiên hừ lạnh một tiếng, sải bước đi ra, thi lễ một cái với thanh niên đội kim quan rồi nói.
"Theo quốc sư nói, người này bế quan đột phá, lúc này mới dẫn phát thiên tượng, cũng không phải cố ý gây nên, không cần làm to chuyện." Thanh niên đội kim quan lắc đầu nói.
"Tuy là vô ý, nhưng người này tổn hại hoàng kỳ là sự thật, nếu không nghiêm trị, không đủ để thể hiện uy nghiêm của hoàng thất Đại Đường, nếu việc này truyền ra, càng để những tông môn tu tiên kia miệt thị triều đình, xin điện hạ minh xét." Vũ sĩ áo bào tím hình như không cam lòng, nói lần nữa.
Nói về uy tín triều đình, thanh niên đội kim quan cũng nhịn không được lộ vẻ chần chờ, không khỏi nhìn về phía đạo nhân được xưng là quốc sư kia.
"Võ đạo hữu nói cũng có lý, điện hạ không bằng cứ chuẩn tấu, chúng ta cũng đúng lúc thưởng thức một chút Phần Thiên Tiên Pháp của Võ đạo hữu. Chỉ là nơi đây trên Hoàng Hà, thủy khí nồng đậm, chính là khắc chế thần thông Hoả hệ của Võ đạo hữu, có cần Viên mỗ giúp ngươi một tay không?" Khoé miệng đạo nhân quốc sư lộ ra một nụ cười thâm ý, nói.
"Chỉ là một tên tu sĩ vừa mới đột phá Ngưng Hồn kỳ, không nhọc Viên quốc sư hao tâm tổn trí, chư vị cứ chờ ta đi bắt hắn." Vũ sĩ áo bào tím hừ lạnh một tiếng, cũng không thấy gã thi pháp thế nào, thân hình đã bay ra ngoài, mấy hơi thở đã đến trên không vòng xoáy.
"Yêu nhân phương nào, dám ảnh hưởng Hoàng Thuyền chạy, đi ra cho ta!" Người này gầm thét một tiếng, bấm tay một cái.
"Vèo" một tiếng duệ khiếu, một đạo kiếm quang màu đỏ từ trong tay áo gã bắn ra, nhanh như sao băng đâm về phía trong sông, phát ra tiếng rít cực kỳ vang dội, vang vọng hơn mười dặm mặt sông.
"Uy thế Lưu Tinh Kiếm vủa Võ đạo hữu càng phát ra lớn. Võ hiền chất, tu vi phụ thân ngươi cách Ngưng Hồn trung kỳ đã không xa rồi?" Một vũ sĩ hạc phát đồng nhan khác trên thuyền hỏi thanh niên họ Võ.
"Đại Phương chân nhân mắt sáng như đuốc, gia phụ gần đây tu luyện xác thực tinh tiến, người từng nói nắm chắc trong vòng ba năm có thể đột phá Ngưng Hồn trung kỳ." Thanh niên họ Võ có chút kiêu ngạo nói, sau đó ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ họ Lý kia.
***
Thẩm Lạc vận chuyển Thông Linh Dịch Yêu thuật, triệu hồi ra Lãng Sinh để hộ pháp chung quanh, lúc này mới khoanh chân ngồi xuống bên ngoài pháp trận, lấy ra túi càn khôn đặt trong pháp trận.
Hắn bấm niệm pháp quyết thôi động pháp trận này, một cỗ hắc quang từ trong pháp trận dâng lên, chậm rãi nâng túi càn khôn lên, lại có từng tia hắc quang dung nhập vào trong túi.
Quanh túi càn khôn chớp động u quang màu đen, chậm rãi xuất hiện một thân ảnh màu đen mông lung, chính là tướng quân quỷ vật kia.
"Nhờ các hạ vất vả giúp ta một chút sức lực." Thẩm Lạc mỉm cười, đứng dậy đi vào trong pháp trận, ngồi dưới túi càn khôn, hư ảnh tướng quân quỷ vật vừa vặn bao phủ trên người hắn.
Hắn chậm rãi vận chuyển bí thuật lấy quỷ dưỡng thần, từng tia từng tia u quang từ trong hư ảnh quỷ vật lộ ra, hội tụ lại chỗ mi tâm của hắn.
Lông mày Thẩm Lạc cau lại, trên mặt lộ ra một tia thống khổ, cưỡng ép nhẫn nại, vận khởi công pháp vô danh, lại một lần nữa thử trùng kích bình cảnh Ngưng Hồn kỳ.
Trong nháy mắt, qua mấy tháng.
Năm mới đã qua, thời tiết nơi Hoàng Hà này vẫn như cũ mỗi ngày lạnh hơn, hôm nay lại rơi tuyết lớn.
Trên mặt sông mênh mông bông tuyết bay múa, giữa thiên địa một mảnh mơ hồ không rõ, cơ hồ không phân rõ đâu là mặt sông, đâu là bầu trời.
Thời tiết như vậy không thích hợp vận tải đường thuỷ và bắt cá, cho nên trên mặt sông không có một chiếc tàu cùng thuyền đánh cá nào cả.
Bất quá cảnh đẹp như thế, lại thích hợp với bọn văn nhân quý tộc không lo chuyện sinh kế đi thưởng tuyết ngắm cảnh.
Chỉ thấy một chiếc thuyền hoa dài tới hai ba mươi trượng, cao ba tầng chậm rãi đi trong Hoàng Hà, phía trên lệnh kỳ tung bay, lại có màu vàng nhạt, tú long họa phượng, hiển nhiên trong thuyền hoa có người trong hoàng thất.
Trận trận tiếng nhạc sáo trúc, tiếng ca múa từ bên trong truyền ra, thỉnh thoảng còn có người cao giọng tụng niệm một bài thi từ, thưởng tuyết say sưa.
Vào thời khắc này, phía trước cách thuyền hoa mấy trăm trượng, mặt sông đột nhiên quay cuồng kịch liệt, hiện ra một vòng xoáy khổng lồ, chung quanh còn có vô số vòng xoáy nhỏ giao thế hiển hiện, dẫn tới phụ cận cuồng phong gào thét.
Cùng lúc đó, thiên địa linh khí trên mặt sông cũng kịch liệt hỗn loạn, hội tụ lại phía vòng xoáy khổng lồ, trong bầu trời cũng nhấc lên trận trận cuồng phong, hình thành một vòng xoáy khí lưu càng lớn, phát ra âm thanh như cổn lôi.
Cánh buồm thuyền hoa cũng bị cuồng phong tác động đến, lắc lư kịch liệt, vài cờ xí trên thuyền bị cuồng phong bẻ gãy, cuốn lên bầu trời.
"Chuyện gì xảy ra!" Tiếng ca múa trên thuyền im bặt, đám người từ trong khoang thuyền cuống quít đi ra.
Người cầm đầu là một thanh niên nam tử mặc trường bào vàng sáng, đầu đội kim quan, cầm trong tay quạt xếp. Người này nhìn khoảng hai mươi mấy tuổi, đôi mi thanh tú, giữa trán đầy đặn, mi tâm ẩn hiện tử quang, cho người ta một loại cảm giác cực kỳ tôn quý.
Bên cạnh thanh niên đội kim quan còn đứng một người, là một thiếu nữ mặc váy dài vàng sáng, đầu đội mũ phượng, thình lình chính là thiếu nữ họ Lý mà Thẩm Lạc đã gặp hai lần tại phường thị Uyển Khâu thành cùng hội đấu giá Hiên Viên các.
Đứng sau hai người là mười mấy người, đều là thanh niên nam nữ mặc cẩm y, khí độ bất phàm, hiển nhiên đều là người rất có thân phận.
Còn có mấy vũ sĩ mặc đạo bào đứng ở xung quanh, đều là tu sĩ.
Thanh niên họ Võ kia giờ phút này cũng ở nơi đây, bất quá đứng ngoài rìa đám người, vẻ cao ngạo trên mặt đã sớm không thấy, chỉ còn vẻ khiêm tốn và cung kính.
Trước thanh niên họ Võ đứng một trung niên vũ sĩ đạo bào màu tím, mang lôi dương quan, ngũ quan hai người có chút tương tự, tựa hồ có quan hệ máu mủ.
"Khởi bẩm Cửu điện hạ, phía trước có sóng triều linh khí, cuồng phong thành tuyền, hẳn là có tu tiên giả bế quan tại đáy sông, ý đồ đột phá cảnh giới, cho nên dẫn phát thiên tượng." Đứng sau thanh niên đội kim quan là một đạo nhân cầm phất trần, đánh giá mặt sông phía trước một chút, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, mở miệng nói.
Tướng mạo đạo nhân này thanh kỳ, tóc trắng phơ, trên mặt không có một nếp nhăn, nhìn cực kỳ trẻ tuổi, chỉ là sắc mặt chẳng biết tại sao lại tái nhợt như có bệnh.
Trong lúc nói chuyện, người này vung phất trần trong tay lên.
Một tầng thanh quang trống rỗng xuất hiện, bao phủ cả chiếc thuyền hoa, trong thanh quang chớp động từng đường vân kỳ diệu, càng có điểm quang mang chớp động, như là ngôi sao trong bầu trời đêm.
Thuyền hoa lập tức trở nên bình ổn, mặc cho bầu trời gió lớn ào ạt, vòng xoáy trên sông mãnh liệt, cũng không thể ảnh hưởng nó mảy may.
Vào thời khắc này, vòng xoáy linh khí nơi xa giữa không trung đột nhiên ngừng vận chuyển, phát ra một tiếng thanh minh, sau đó sụp đổ phiêu tán, trong bầu trời hiện ra đạo đạo cầu vồng giống như hào quang, nhìn rất là mỹ lệ.
Vòng xoáy trên mặt sông cũng biến mất theo, mấy hơi thở sau, hết thảy khôi phục bình tĩnh, bông tuyết tiếp tục phiêu đãng xuống.
"Hình như đã kết thúc. Quốc sư, có nhìn ra người này cảnh giới gì không? Vừa rồi đột phá có thành công hay không?" Thanh niên đội kim quan hứng thú hỏi.
"Đột phá đã thành công, nhìn ba động linh khí này, hẳn là tu sĩ Ngưng Hồn kỳ." Đạo nhân mỉm cười nói.
"Hừ! Một tu sĩ vừa mới đột phá Ngưng Hồn kỳ, lại dám quấy nhiễu Cửu hoàng tử điện hạ cùng Thục công chúa thưởng tuyết, còn tổn hại hoàng kỳ, tội ác cùng cực. Tại hạ xin đi bắt hắn, để điện hạ xử lý." Vũ sĩ áo bào tím trước người thanh niên họ Võ đột nhiên hừ lạnh một tiếng, sải bước đi ra, thi lễ một cái với thanh niên đội kim quan rồi nói.
"Theo quốc sư nói, người này bế quan đột phá, lúc này mới dẫn phát thiên tượng, cũng không phải cố ý gây nên, không cần làm to chuyện." Thanh niên đội kim quan lắc đầu nói.
"Tuy là vô ý, nhưng người này tổn hại hoàng kỳ là sự thật, nếu không nghiêm trị, không đủ để thể hiện uy nghiêm của hoàng thất Đại Đường, nếu việc này truyền ra, càng để những tông môn tu tiên kia miệt thị triều đình, xin điện hạ minh xét." Vũ sĩ áo bào tím hình như không cam lòng, nói lần nữa.
Nói về uy tín triều đình, thanh niên đội kim quan cũng nhịn không được lộ vẻ chần chờ, không khỏi nhìn về phía đạo nhân được xưng là quốc sư kia.
"Võ đạo hữu nói cũng có lý, điện hạ không bằng cứ chuẩn tấu, chúng ta cũng đúng lúc thưởng thức một chút Phần Thiên Tiên Pháp của Võ đạo hữu. Chỉ là nơi đây trên Hoàng Hà, thủy khí nồng đậm, chính là khắc chế thần thông Hoả hệ của Võ đạo hữu, có cần Viên mỗ giúp ngươi một tay không?" Khoé miệng đạo nhân quốc sư lộ ra một nụ cười thâm ý, nói.
"Chỉ là một tên tu sĩ vừa mới đột phá Ngưng Hồn kỳ, không nhọc Viên quốc sư hao tâm tổn trí, chư vị cứ chờ ta đi bắt hắn." Vũ sĩ áo bào tím hừ lạnh một tiếng, cũng không thấy gã thi pháp thế nào, thân hình đã bay ra ngoài, mấy hơi thở đã đến trên không vòng xoáy.
"Yêu nhân phương nào, dám ảnh hưởng Hoàng Thuyền chạy, đi ra cho ta!" Người này gầm thét một tiếng, bấm tay một cái.
"Vèo" một tiếng duệ khiếu, một đạo kiếm quang màu đỏ từ trong tay áo gã bắn ra, nhanh như sao băng đâm về phía trong sông, phát ra tiếng rít cực kỳ vang dội, vang vọng hơn mười dặm mặt sông.
"Uy thế Lưu Tinh Kiếm vủa Võ đạo hữu càng phát ra lớn. Võ hiền chất, tu vi phụ thân ngươi cách Ngưng Hồn trung kỳ đã không xa rồi?" Một vũ sĩ hạc phát đồng nhan khác trên thuyền hỏi thanh niên họ Võ.
"Đại Phương chân nhân mắt sáng như đuốc, gia phụ gần đây tu luyện xác thực tinh tiến, người từng nói nắm chắc trong vòng ba năm có thể đột phá Ngưng Hồn trung kỳ." Thanh niên họ Võ có chút kiêu ngạo nói, sau đó ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ họ Lý kia.
Tác giả :
Vong Ngữ