Đại Mộng Chủ
Chương 441: Nhị Nguyên Chân Thuỷ
Dịch: Độc Lữ Hành
Mà dưới tờ giấy trắng thình lình có hai loại linh hỏa, theo thứ tự là Thiên Tâm Linh Diễm cùng Bạch Liên Chân Hỏa.
Hai loại linh hỏa này đều là Nhân phẩm linh hỏa, xếp hạng thấp hơn so với Kim Dương Linh Hỏa một chút, nhưng đều là linh hoả khó có được.
Đáng tiếc, Thẩm Lạc bây giờ đã có Hồng Liên Nghiệp Hỏa, đã luyện thành Thuần Dương Kiếm Phôi, không còn cần những linh hỏa này.
Chỉ là tình huống trước mắt, nếu cự tuyệt giao dịch này, Thần Cương và Đan Dương Tử chưa hẳn chịu để hắn tuỳ tiện rời đi.
Hắn đang chần chờ, ánh mắt đột nhiên ngưng tụ, nhìn về phía tên một loại vật phẩm trên trang giấy: Nhị Nguyên Chân Thủy.
"Các hạ có Nhị Nguyên Chân Thủy?" Thẩm Lạc ngẩng đầu hỏi.
Thần Cương thấy Thẩm Lạc không hỏi thăm linh hỏa, còn có Ngũ Sắc Thần Thạch có giá trị lớn nhất trên danh sách, ngược lại hỏi tới Nhị Nguyên Chân Thủy, đầu tiên là khẽ giật mình, lập tức lấy lại tinh thần.
"Ha ha, Thẩm đạo hữu coi trọng Nhị Nguyên Chân Thủy của Thần mỗ? Thật sự là hảo nhãn lực, Nhị Nguyên Chân Thủy này là Bác Vật hành mua không lâu trước đó, nghe nói là có người tại Đông Hải ngẫu nhiên gặp một đầu Bạch Lân Giao Long sắp chết, đánh giết sau đó rút từ thể nội nó ra. Thẩm đạo hữu tu luyện công pháp Thủy thuộc tính, bình Nhị Nguyên Chân Thủy này đủ để trợ giúp tu vi các hạ tiến nhanh." Thần Cương lấy từ trong ngực ra một bình ngọc nhỏ màu lam, để lên bàn.
Gã mặc dù tận lực thả nhẹ, vẫn phát ra "Ầm" một tiếng ngột ngạt nặng nề.
"Có thể để tại hạ nhìn qua chân thuỷ trong bình không?" Thẩm Lạc nhìn thoáng qua bình ngọc, hỏi.
"Đương nhiên có thể, đạo hữu xin cứ tự nhiên." Thần Cương cười khua tay nói.
Thẩm Lạc gật đầu với gã, lúc này mới đưa tay lấy bình ngọc.
Bình ngọc này nhìn không lớn, lại cực kỳ nặng nề, chỉ lớn chừng ngón cái, lại chừng trên trăm cân.
Hắn mở nắp bình, bên trong chứa hơn phân nửa bình chất lỏng màu bạc, so với năm đó hắn lấy được Tam Nguyên Chân Thủy càng thêm sáng tỏ.
Một cỗ linh khí Thủy thuộc tính kinh người từ trong bình tuôn ra, cơ hồ hình thành hơi nước quanh miệng bình, làm không khí trong phòng khách cũng theo đó ẩm ướt, đúng là Nhị Nguyên Chân Thủy không thể nghi ngờ, số lượng còn không ít.
"Bình Nhị Nguyên Chân Thủy này ta đổi, chỉ là chân thuỷ trong bình này quá ít, nhiều nhất chỉ có thể đổi hai bình Linh Nhũ ngàn năm." Thẩm Lạc đậy kín nắp bình, bất động thanh sắc phất tay áo lên, hai bình ngọc đựng đầy Linh Nhũ xuất hiện ở trên bàn.
"Chỉ hai bình, quá ít đi, không bằng Thẩm đạo hữu nhìn thêm những vật kia, tiếp tục chọn một hai kiện, đổi thêm hai bình Linh Nhũ cho ta?" Thần Cương lại nhíu mày, nói.
"Thẩm mỗ chỉ có năm bình Linh Nhũ ngàn năm, đổi cho các hạ hai bình đã là cực hạn, nếu không nguyện ý, vậy giao dịch này coi như thôi đi." Thẩm Lạc từ tốn nói, đưa tay lấy lại hai bình Linh Nhũ trên bàn.
"Khoan, hai bình thì hai bình, cứ theo Thẩm đạo hữu nói đi." Thần Cương nhanh chóng duỗi tay ra, đoạt hai bình Linh nhũ trước khi Thẩm Lạc cầm lấy.
Trong lòng Thẩm Lạc cười thầm, trên mặt lại không biểu lộ mảy may, thu bình Nhị Nguyên Chân Thủy này vào, sau đó đứng dậy cáo từ.
"Ta tiễn ngươi." Mã Tú Tú vội vàng nói, đi theo.
"Đan Dương đạo hữu, vậy tại hạ cũng cáo từ, lần này đa tạ ngươi hỗ trợ." Thần Cương nhìn thân ảnh hai người Thẩm Lạc đi ra ngoài, cũng cáo từ nói.
"Ngươi nhớ kỹ thì tốt, chuyện chúng ta ước hẹn ngươi chớ quên." Đan Dương Tử hừ một tiếng nói.
"Đan Dương đạo hữu cứ yên tâm, chuyện ta đáp ứng ngươi, sao lại không thực hiện chứ." Thần Cương cười ha ha một tiếng, đứng dậy đi ra bên ngoài, cũng không đi cửa chính, mà là đi thiên môn phủ đệ.
Lúc này, Mã Tú Tú đã tiễn Thẩm Lạc ra bên ngoài phủ đệ.
"Mã cô nương, Thẩm mỗ sau đó phải rời đi Trường An thành một đoạn thời gian, tấm phù lục ngươi cần ta sẽ cố gắng thử, một khi vẽ thành, sẽ phái người đưa đến Tụ Bảo đường." Thẩm Lạc nói như thế, cũng đã không còn cảm giác thân mật như trước đây.
"Tốt, vậy tiểu nữ lặng chờ tin tốt của Thẩm công tử." Mã Tú Tú phát giác được ngữ khí Thẩm Lạc lãnh đạm, mắt đẹp ba động, nụ cười trên mặt không giảm nói.
Thẩm Lạc không tiếp tục nói chuyện với Mã Tú Tú nữa, quay người rời đi.
Thần Cương kia chuẩn bị hai loại linh hỏa, hiển nhiên là Mã Tú Tú báo chuyện hắn cần linh hỏa cho đối phương.
Mã Tú Tú là thương nhân Tụ Bảo đường, lấy việc này mưu lợi, không có gì để khen chê, chỉ là trải qua chuyện này, hắn đã không thể xem nàng là bằng hữu nữa.
"Thẩm công tử muốn trở về sao? Tiểu nhân đưa ngài đi." Tôn Đồng giờ phút này vẫn chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Thẩm Lạc đi ra, lập tức lái xe tiến lên đón.
"Ta còn có việc khác cần hoàn thành, cũng không làm phiền Tôn huynh nữa." Thẩm Lạc lắc đầu, bước nhanh về phía trước.
Thân pháp hắn cực nhanh, mấy hơi thở đã biến mất ở nơi xa, để Tôn Đồng cứ thế đứng tại nơi đó.
Mã Tú Tú đưa mắt nhìn thân ảnh Thẩm Lạc đi xa, gương mặt xinh đẹp trầm xuống, đứng lặng yên một lát, lúc này mới quay người trở về phủ đệ.
Trong phòng khách giờ phút này chỉ có một mình Đan Dương Tử đang thản nhiên uống trà.
"Đan Dương Tử, chuyện thoả thuận trước đó đã không đúng, dựa theo lúc trước chúng ta thương định, trước do ngươi ta đưa ra chuyện giao dịch với Thẩm Lạc, chờ hắn đồng ý, mới để cho Thần Cương gặp mặt hắn. Ngươi sao lại trực tiếp đưa Thần Cương tới?" Sắc mặt Mã Tú Tú âm trầm, chất vấn.
"Thì sao, dựa theo suy đoán của ngươi, Thẩm Lạc kia tám thành sẽ đáp ứng chuyện giao dịch, trực tiếp để bọn hắn gặp mặt há không bớt việc hơn sao? Đan Dương Tử từ tốn nói.
"Ngươi chưa được Thẩm công tử cho phép, trực tiếp dẫn người tới mua Linh Nhũ ngàn năm của hắn, để người ta nhìn Tụ Bảo đường chúng ta thế nào?" Mã Tú Tú lạnh giọng hỏi.
"Chỉ là một tán tu Tích Cốc kỳ mà thôi, chuyện Địa Phủ đã bàn giao, thời gian lão phu quý giá vô cùng, không có nhiều thời gian nhàn rỗi ton hót cùng tiểu tử kia!" Thần sắc Đan Dương Tử cũng lạnh xuống, đặt mạnh chén trà trong tay xuống bàn, phát ra "Cạch" một tiếng vang lớn.
"Hừ! Nếu bởi vì duyên cớ của ngươi, dẫn đến chuyện Ức Mộng Phù của ta bị ảnh hưởng, ta sẽ không tha thứ!" Mã Tú Tú nhướng mày ngài lên, trong hai con ngươi bắn ra hai vệt ánh sáng lạnh lẽo.
Nói xong lời này, nàng quay người đi ra phía ngoài, lưu lại Đan Dương Tử tràn đầy vẻ giận dữ.
...
Thẩm Lạc rời Diên Thọ phường, lẫn vào trong đám người trên đường cái bên ngoài.
Hắn cấp tốc lẫn trong dòng người, rất nhanh đi ngang qua mấy khu ngã tư, đi tới bên cạnh một dòng sông trong thành.
Hắn nhìn quanh trái phải, đi vào một chỗ không người, không chút do dự lặn xuống nước, thi triển Tị Thủy Quyết và Ngự Thủy Thuật, dưới đáy nước tiến lên phía trước.
Thẩm Lạc tiềm hành dưới đáy nước hơn một canh giờ, từ thành bắc đi tới thành đông, lúc này mới từ một chỗ bí mật xuất thủy lên bờ, trốn ở bên trong một bụi cỏ tươi tốt trên bờ.
Hắn đã thay đổi quần áo dưới đáy nước một lần, càng triệt để thanh tẩy thân thể, bảo đảm không ai có thể truy tung tới.
Lúc này sắc mặt Thẩm Lạc có chút ngưng trọng.
Chuyện hôm nay, gõ cho hắn một cái cảnh báo, để hắn đột nhiên ý thức được đã ỷ lại Tụ Bảo đường quá nhiều, cũng làm cho đối phương biết mình quá nhiều chuyện.
Nếu Tụ Bảo đường có ý xấu với hắn, tùy thời có thể làm như hôm nay, từ trên người hắn lấy đi bất kỳ vật gì, nếu làm tuyệt tình hơn, thậm chí có thể trực tiếp giết người đoạt bảo. Bằng vào thực lực của hắn bây giờ, căn bản không thể phản kháng với một tổ chức khổng lồ như vậy.
Cũng may hắn kịp thời tỉnh ngộ, lập tức thoát thân.
Mà dưới tờ giấy trắng thình lình có hai loại linh hỏa, theo thứ tự là Thiên Tâm Linh Diễm cùng Bạch Liên Chân Hỏa.
Hai loại linh hỏa này đều là Nhân phẩm linh hỏa, xếp hạng thấp hơn so với Kim Dương Linh Hỏa một chút, nhưng đều là linh hoả khó có được.
Đáng tiếc, Thẩm Lạc bây giờ đã có Hồng Liên Nghiệp Hỏa, đã luyện thành Thuần Dương Kiếm Phôi, không còn cần những linh hỏa này.
Chỉ là tình huống trước mắt, nếu cự tuyệt giao dịch này, Thần Cương và Đan Dương Tử chưa hẳn chịu để hắn tuỳ tiện rời đi.
Hắn đang chần chờ, ánh mắt đột nhiên ngưng tụ, nhìn về phía tên một loại vật phẩm trên trang giấy: Nhị Nguyên Chân Thủy.
"Các hạ có Nhị Nguyên Chân Thủy?" Thẩm Lạc ngẩng đầu hỏi.
Thần Cương thấy Thẩm Lạc không hỏi thăm linh hỏa, còn có Ngũ Sắc Thần Thạch có giá trị lớn nhất trên danh sách, ngược lại hỏi tới Nhị Nguyên Chân Thủy, đầu tiên là khẽ giật mình, lập tức lấy lại tinh thần.
"Ha ha, Thẩm đạo hữu coi trọng Nhị Nguyên Chân Thủy của Thần mỗ? Thật sự là hảo nhãn lực, Nhị Nguyên Chân Thủy này là Bác Vật hành mua không lâu trước đó, nghe nói là có người tại Đông Hải ngẫu nhiên gặp một đầu Bạch Lân Giao Long sắp chết, đánh giết sau đó rút từ thể nội nó ra. Thẩm đạo hữu tu luyện công pháp Thủy thuộc tính, bình Nhị Nguyên Chân Thủy này đủ để trợ giúp tu vi các hạ tiến nhanh." Thần Cương lấy từ trong ngực ra một bình ngọc nhỏ màu lam, để lên bàn.
Gã mặc dù tận lực thả nhẹ, vẫn phát ra "Ầm" một tiếng ngột ngạt nặng nề.
"Có thể để tại hạ nhìn qua chân thuỷ trong bình không?" Thẩm Lạc nhìn thoáng qua bình ngọc, hỏi.
"Đương nhiên có thể, đạo hữu xin cứ tự nhiên." Thần Cương cười khua tay nói.
Thẩm Lạc gật đầu với gã, lúc này mới đưa tay lấy bình ngọc.
Bình ngọc này nhìn không lớn, lại cực kỳ nặng nề, chỉ lớn chừng ngón cái, lại chừng trên trăm cân.
Hắn mở nắp bình, bên trong chứa hơn phân nửa bình chất lỏng màu bạc, so với năm đó hắn lấy được Tam Nguyên Chân Thủy càng thêm sáng tỏ.
Một cỗ linh khí Thủy thuộc tính kinh người từ trong bình tuôn ra, cơ hồ hình thành hơi nước quanh miệng bình, làm không khí trong phòng khách cũng theo đó ẩm ướt, đúng là Nhị Nguyên Chân Thủy không thể nghi ngờ, số lượng còn không ít.
"Bình Nhị Nguyên Chân Thủy này ta đổi, chỉ là chân thuỷ trong bình này quá ít, nhiều nhất chỉ có thể đổi hai bình Linh Nhũ ngàn năm." Thẩm Lạc đậy kín nắp bình, bất động thanh sắc phất tay áo lên, hai bình ngọc đựng đầy Linh Nhũ xuất hiện ở trên bàn.
"Chỉ hai bình, quá ít đi, không bằng Thẩm đạo hữu nhìn thêm những vật kia, tiếp tục chọn một hai kiện, đổi thêm hai bình Linh Nhũ cho ta?" Thần Cương lại nhíu mày, nói.
"Thẩm mỗ chỉ có năm bình Linh Nhũ ngàn năm, đổi cho các hạ hai bình đã là cực hạn, nếu không nguyện ý, vậy giao dịch này coi như thôi đi." Thẩm Lạc từ tốn nói, đưa tay lấy lại hai bình Linh Nhũ trên bàn.
"Khoan, hai bình thì hai bình, cứ theo Thẩm đạo hữu nói đi." Thần Cương nhanh chóng duỗi tay ra, đoạt hai bình Linh nhũ trước khi Thẩm Lạc cầm lấy.
Trong lòng Thẩm Lạc cười thầm, trên mặt lại không biểu lộ mảy may, thu bình Nhị Nguyên Chân Thủy này vào, sau đó đứng dậy cáo từ.
"Ta tiễn ngươi." Mã Tú Tú vội vàng nói, đi theo.
"Đan Dương đạo hữu, vậy tại hạ cũng cáo từ, lần này đa tạ ngươi hỗ trợ." Thần Cương nhìn thân ảnh hai người Thẩm Lạc đi ra ngoài, cũng cáo từ nói.
"Ngươi nhớ kỹ thì tốt, chuyện chúng ta ước hẹn ngươi chớ quên." Đan Dương Tử hừ một tiếng nói.
"Đan Dương đạo hữu cứ yên tâm, chuyện ta đáp ứng ngươi, sao lại không thực hiện chứ." Thần Cương cười ha ha một tiếng, đứng dậy đi ra bên ngoài, cũng không đi cửa chính, mà là đi thiên môn phủ đệ.
Lúc này, Mã Tú Tú đã tiễn Thẩm Lạc ra bên ngoài phủ đệ.
"Mã cô nương, Thẩm mỗ sau đó phải rời đi Trường An thành một đoạn thời gian, tấm phù lục ngươi cần ta sẽ cố gắng thử, một khi vẽ thành, sẽ phái người đưa đến Tụ Bảo đường." Thẩm Lạc nói như thế, cũng đã không còn cảm giác thân mật như trước đây.
"Tốt, vậy tiểu nữ lặng chờ tin tốt của Thẩm công tử." Mã Tú Tú phát giác được ngữ khí Thẩm Lạc lãnh đạm, mắt đẹp ba động, nụ cười trên mặt không giảm nói.
Thẩm Lạc không tiếp tục nói chuyện với Mã Tú Tú nữa, quay người rời đi.
Thần Cương kia chuẩn bị hai loại linh hỏa, hiển nhiên là Mã Tú Tú báo chuyện hắn cần linh hỏa cho đối phương.
Mã Tú Tú là thương nhân Tụ Bảo đường, lấy việc này mưu lợi, không có gì để khen chê, chỉ là trải qua chuyện này, hắn đã không thể xem nàng là bằng hữu nữa.
"Thẩm công tử muốn trở về sao? Tiểu nhân đưa ngài đi." Tôn Đồng giờ phút này vẫn chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Thẩm Lạc đi ra, lập tức lái xe tiến lên đón.
"Ta còn có việc khác cần hoàn thành, cũng không làm phiền Tôn huynh nữa." Thẩm Lạc lắc đầu, bước nhanh về phía trước.
Thân pháp hắn cực nhanh, mấy hơi thở đã biến mất ở nơi xa, để Tôn Đồng cứ thế đứng tại nơi đó.
Mã Tú Tú đưa mắt nhìn thân ảnh Thẩm Lạc đi xa, gương mặt xinh đẹp trầm xuống, đứng lặng yên một lát, lúc này mới quay người trở về phủ đệ.
Trong phòng khách giờ phút này chỉ có một mình Đan Dương Tử đang thản nhiên uống trà.
"Đan Dương Tử, chuyện thoả thuận trước đó đã không đúng, dựa theo lúc trước chúng ta thương định, trước do ngươi ta đưa ra chuyện giao dịch với Thẩm Lạc, chờ hắn đồng ý, mới để cho Thần Cương gặp mặt hắn. Ngươi sao lại trực tiếp đưa Thần Cương tới?" Sắc mặt Mã Tú Tú âm trầm, chất vấn.
"Thì sao, dựa theo suy đoán của ngươi, Thẩm Lạc kia tám thành sẽ đáp ứng chuyện giao dịch, trực tiếp để bọn hắn gặp mặt há không bớt việc hơn sao? Đan Dương Tử từ tốn nói.
"Ngươi chưa được Thẩm công tử cho phép, trực tiếp dẫn người tới mua Linh Nhũ ngàn năm của hắn, để người ta nhìn Tụ Bảo đường chúng ta thế nào?" Mã Tú Tú lạnh giọng hỏi.
"Chỉ là một tán tu Tích Cốc kỳ mà thôi, chuyện Địa Phủ đã bàn giao, thời gian lão phu quý giá vô cùng, không có nhiều thời gian nhàn rỗi ton hót cùng tiểu tử kia!" Thần sắc Đan Dương Tử cũng lạnh xuống, đặt mạnh chén trà trong tay xuống bàn, phát ra "Cạch" một tiếng vang lớn.
"Hừ! Nếu bởi vì duyên cớ của ngươi, dẫn đến chuyện Ức Mộng Phù của ta bị ảnh hưởng, ta sẽ không tha thứ!" Mã Tú Tú nhướng mày ngài lên, trong hai con ngươi bắn ra hai vệt ánh sáng lạnh lẽo.
Nói xong lời này, nàng quay người đi ra phía ngoài, lưu lại Đan Dương Tử tràn đầy vẻ giận dữ.
...
Thẩm Lạc rời Diên Thọ phường, lẫn vào trong đám người trên đường cái bên ngoài.
Hắn cấp tốc lẫn trong dòng người, rất nhanh đi ngang qua mấy khu ngã tư, đi tới bên cạnh một dòng sông trong thành.
Hắn nhìn quanh trái phải, đi vào một chỗ không người, không chút do dự lặn xuống nước, thi triển Tị Thủy Quyết và Ngự Thủy Thuật, dưới đáy nước tiến lên phía trước.
Thẩm Lạc tiềm hành dưới đáy nước hơn một canh giờ, từ thành bắc đi tới thành đông, lúc này mới từ một chỗ bí mật xuất thủy lên bờ, trốn ở bên trong một bụi cỏ tươi tốt trên bờ.
Hắn đã thay đổi quần áo dưới đáy nước một lần, càng triệt để thanh tẩy thân thể, bảo đảm không ai có thể truy tung tới.
Lúc này sắc mặt Thẩm Lạc có chút ngưng trọng.
Chuyện hôm nay, gõ cho hắn một cái cảnh báo, để hắn đột nhiên ý thức được đã ỷ lại Tụ Bảo đường quá nhiều, cũng làm cho đối phương biết mình quá nhiều chuyện.
Nếu Tụ Bảo đường có ý xấu với hắn, tùy thời có thể làm như hôm nay, từ trên người hắn lấy đi bất kỳ vật gì, nếu làm tuyệt tình hơn, thậm chí có thể trực tiếp giết người đoạt bảo. Bằng vào thực lực của hắn bây giờ, căn bản không thể phản kháng với một tổ chức khổng lồ như vậy.
Cũng may hắn kịp thời tỉnh ngộ, lập tức thoát thân.
Tác giả :
Vong Ngữ