Đại Mộng Chủ
Chương 327: Bách Túc tướng quân
Dịch: Độc Lữ Hành
Bạch Bích nhìn phù lục chớp sáng trong tay Thẩm Lạc, ánh mắt chớp động, không nói gì.
"Hừ! Bằng một tấm dã phù không biết từ đâu tới liền muốn chỉ huy mọi người. Thẩm đạo hữu, muốn làm náo động, ngươi cũng nên lấy cái cớ tốt một chút. Chúng ta còn phải đi đường, xin lỗi không tiếp được." Lâm Hàn Nguyệt cười lạnh một tiếng, thả người nhảy lên một con ngựa, đi tới phía trước.
Đám người Lâm gia thấy vậy, nhao nhao đi theo, không ít người quay đầu lại mang theo vẻ đùa cợt nhìn Thẩm Lạc.
Bạch Bích thấy cảnh này, hơi nhướng mày, đang muốn nói gì.
Vào thời khắc này, dị biến phát sinh. Phía trước hơn trăm trượng, mặt đất dưới chân ngựa của Lâm Hàn Nguyệt đột nhiên "Soạt" một tiếng vỡ ra, lộ ra một lỗ lớn đen sì.
Ngựa đạp hụt một cước, lập tức ngã vào vào lỗ hổng, biến mất không thấy gì nữa. Nhưng Lâm Hàn Nguyệt dù sao cũng là tu sĩ Ngưng Hồn kỳ, phản ứng cực nhanh, lúc sắp ngã vào lỗ đen, bên ngoài thân đại thịnh lam quang, thả người vọt lên phía trên.
Nhưng không đợi nàng bay cao, trong cái hang lớn màu đen kia phát ra quái khiếu ô ô, một cỗ gió lốc gần như có thể nhìn thấy trào lên, điên cuồng hút lấy hết thảy chung quanh.
Lâm Hàn Nguyệt không có lực phản kháng chút nào, hoảng sợ kêu to bị hút vào trong đó, biến mất không thấy gì nữa.
Mấy người Lâm gia cũng bị cỗ lực hút này tác động đến, "Vèo" một tiếng bay vào trong đó, không kịp kêu thảm.
Cách đó không xa Bạch Bích quá sợ hãi, muốn xuất thủ cứu trợ Lâm Hàn Nguyệt, đáng tiếc đã muộn.
Cái hang lớn màu đen không tiếp tục hút vào quá lâu, rất nhanh liền đình chỉ, sau đó mặt đất đột nhiên hở ra, một cái đầu màu đỏ to bằng nửa gian phòng từ bên trong chui ra, phía trên bao trùm lớp vảy màu đỏ sáng lớn cỡ một xích, trong miệng to như chậu máu mọc đầy răng thô to sắc nhọn, thoạt nhìn như một con cự trùng.
Những người Lâm gia còn lại bị đột biến vừa rồi dọa cho ngây ngốc, giờ phút này nhìn thấy đầu cự trùng đáng sợ kia, lúc này mới kịp phản ứng, đều hoảng sợ kêu to, quay người chạy trốn về hướng bọn Thẩm Lạc bên này.
Đầu trùng màu đỏ đáng sợ phát ra một tiếng gầm rú giống như bị trêu tức, bỗng nhiên bắn ra, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi, trong nháy mắt đã vượt qua vài chục trượng, cắn một cái vào phần eo nam tử trung niên Lâm gia. Máu tươi bắn ra, người kia phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, hai tay liều mạng muốn tránh thoát, nhưng căn bản không làm nên chuyện gì.
Mọi người lúc này mới thấy rõ con yêu vật này, là một con rết khổng lồ màu nâu đỏ, không biết dài bao nhiêu, thân thể nhô ra mặt đất đã dài vài chục trượng, nhưng phần đuôi vẫn chưa lộ ra.
Yêu vật rết há miệng nuốt người Lâm gia kia vào, lần nữa thân thể uốn éo nhào về phía những người Lâm gia khác.
"Không tốt, đây là Bách Túc tướng quân!" Bạch Bích tựa hồ nhận ra con yêu vật này, lập tức gầm thét lên tiếng, trong tay đại thịnh xích quang, lăng không vung lên.
Một thanh phi kiếm màu đỏ tuột tay bắn ra, phía trên thiêu đốt lửa nóng hừng hực, phát ra tiếng kêu chói tai, khí thế hung hăng chém về phía đầu của con rết màu đỏ.
Trong đôi mắt màu đỏ tươi của Bách Túc tướng quân hiện lên một tia khinh thường, đầu nhẹ nhàng hất lên, đánh vào trên phi kiếm màu đỏ.
"Ầm" một tiếng vang lớn, tia lửa bắn tung tóe.
Phi kiếm màu đỏ nhanh như chớp xoay một vòng bay ngược trở về, hỏa diễm phía trên bị đánh tan hơn phân nửa, mà thân thể Bạch Bích đại chấn, bạch bạch bạch lui về phía sau, sắc mặt tái nhợt một mảnh, trong mắt lộ ra một tia hoảng sợ.
Trên đầu Bách Túc tướng quân có một khối lân phiến bị vạch ra một đạo bạch ngấn, ẩn hiện vết rạn.
"Rống!"
Nó tức giận phát ra tiếng gầm nhẹ, lập tức từ bỏ chụp cắn những người Lâm gia khác, quay người phóng thẳng tới Bạch Bích, sau lưng mang theo đạo đạo tàn ảnh, trong chớp mắt đã đến trước người gã, miệng máu mở lớn, một cỗ tinh phong đập vào mặt.
Lúc này thân hình Bạch Bích bất ổn, phi kiếm lại bị đánh bay, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Kim ảnh hiện lên, một vệt kim quang bao phủ một bóng người như quỷ mị xuất hiện trước Bách Túc tướng quân, song quyền như điện đảo ra.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn, tựa như kinh lôi nổ vang, từng đạo quyền phong vỡ vụn bay vụt tứ tán, vạch mặt đất phụ cận ra từng rãnh sâu.
Thân thể cao lớn Bách Túc tướng quân bị phản chấn quay về, nhưng nhẹ nhàng nhoáng một cái, liền ổn định thân hình.
Giờ phút này nó đã triệt để hiện ra thân hình hẹp dài, dài chừng hai mươi mấy trượng, toàn thân to lớn bao trùm lân giáp màu nâu đỏ, hai bên thân thể là hai hàng móng vuốt dày đặc, nhìn dị thường dữ tợn.
Bóng người kim quang bay ngược về, sau khi hạ xuống liền bạch bạch bạch lùi lại bảy, tám bước, mới đứng vững thân hình, hiện ra thân ảnh Thẩm Lạc, mặt hắn lộ ra một tia chấn kinh.
Từ khi hắn tu thành Hoàng Đình Kinh, về mặt sức mạnh chưa bao giờ bị thua, cho dù trước đó tại Xuân Hoa thành đối mặt hai con côn trùng màu đen Xuất Khiếu kỳ kia cũng như thế. Nhưng vừa rồi đối cứng với yêu vật rết trước mắt lại rơi vào hạ phong.
"Các ngươi mau rời khỏi đây! Chạy trốn xa đi, để ta ngăn nó lại!" Sắc mặt Thẩm Lạc ngưng trọng, cũng không quay đầu lại quát lớn.
Đám người Thẩm gia không nói hai lời, dưới Thẩm Hoa Nguyên cùng Thẩm Ngọc dẫn đầu, lập tức giữ chặt ngựa đang cuồng hí nhảy loạn, chạy như bay về phía trước
Người Bạch gia cũng kịp phản ứng, vội vàng bỏ chạy về phía xa.
Về phần người của Lâm gia càng không cần phân phó, tất cả mọi người bổ nhào chạy trốn, chỉ hận chính mình chạy không đủ nhanh.
Trong nháy mắt, trong tràng chỉ còn lại hai người Thẩm Lạc và Bạch Bích.
"Bạch đạo hữu, ngươi cũng đi mau, bảo vệ tốt những người khác!" Thẩm Lạc vội vàng truyền âm.
"Đa tạ ân Thẩm đạo hữu vừa mới cứu mạng, ngươi cũng phải coi chừng." Bạch Bích cũng không cậy mạnh, nói một tiếng, phất tay triệu hồi phi kiếm màu đỏ kia, quay người lao về phía xa.
"Chạy? Trước mắt Bách Túc tướng quân ta, những Nhân tộc các ngươi đừng mong chạy thoát một ai!" Bách Túc tướng quân nói tiếng người, phát ra tiếng rống khàn giận dữ, lần nữa bay nhào qua.
Giáp xác trên đầu của nó xuất hiện hai quyền ấn lõm vào, lân giáp phụ cận cũng hiện ra mấy vết rạn thật dài, trong đó ẩn hiện huyết sắc. Một cỗ yêu khí khổng lồ từ trên thân nó bộc phát ra, giống như sóng dữ quét tới.
"Hỏng bét, kẻ này chỉ sợ là Xuất Khiếu hậu kỳ!" Trong lòng Thẩm Lạc run lên, trên hai chân sáng lên hai đoàn quang mang ánh trăng, lóe lên lướt ngang bên cạnh.
Đầu Bách Túc tướng quân uốn éo theo, há to miệng rộng, một mảnh yêu hỏa màu tím bắn ra, giống như sóng dữ vọt tới đỉnh đầu Thẩm Lạc, phô thiên cái địa chụp xuống.
Hai chân Thẩm Lạc khẽ động, từ lướt sang bên cạnh biến thành bắn ngược ra sau, đồng thời bấm niệm pháp quyết dẫn một cái.
Trong tiếng va chạm bọt nước ầm ầm, sông nhỏ phụ cận dâng lên mấy dòng nước thô to, giống như Giao Long nhảy múa, đập vào trên những yêu hỏa kia.
Nhưng những yêu hỏa màu tím kia vô cùng lợi hại, dòng nước đập vào phía trên, chẳng những không dập tắt, ngược lại bị tuỳ tiện bốc hơi.
Bất quá yêu hỏa màu tím cũng bị cản trở một chút, Thẩm Lạc thừa cơ nhanh chóng lui lại, trước khi yêu hỏa màu tím rơi xuống đã lướt ra khỏi phạm vi yêu hỏa bao phủ.
"Ầm."
Yêu hỏa màu tím đánh vào trên đất trống, lập tức bốc cháy đôm đốp, mặt đất như ngọn nến bị hòa tan, cháy đen một mảnh.
Thẩm Lạc hít sâu một hơi, nhưng giờ phút này, bên người hắn truyền đến một cỗ kình phong bão táp, lại là con Bách Túc tướng quân kia quét ngang đuôi tới, lóe lên đã đến trước người hắn.
Tốc độ con Bách Túc tướng quân này thực sự nhanh đến mức doạ người!
Bạch Bích nhìn phù lục chớp sáng trong tay Thẩm Lạc, ánh mắt chớp động, không nói gì.
"Hừ! Bằng một tấm dã phù không biết từ đâu tới liền muốn chỉ huy mọi người. Thẩm đạo hữu, muốn làm náo động, ngươi cũng nên lấy cái cớ tốt một chút. Chúng ta còn phải đi đường, xin lỗi không tiếp được." Lâm Hàn Nguyệt cười lạnh một tiếng, thả người nhảy lên một con ngựa, đi tới phía trước.
Đám người Lâm gia thấy vậy, nhao nhao đi theo, không ít người quay đầu lại mang theo vẻ đùa cợt nhìn Thẩm Lạc.
Bạch Bích thấy cảnh này, hơi nhướng mày, đang muốn nói gì.
Vào thời khắc này, dị biến phát sinh. Phía trước hơn trăm trượng, mặt đất dưới chân ngựa của Lâm Hàn Nguyệt đột nhiên "Soạt" một tiếng vỡ ra, lộ ra một lỗ lớn đen sì.
Ngựa đạp hụt một cước, lập tức ngã vào vào lỗ hổng, biến mất không thấy gì nữa. Nhưng Lâm Hàn Nguyệt dù sao cũng là tu sĩ Ngưng Hồn kỳ, phản ứng cực nhanh, lúc sắp ngã vào lỗ đen, bên ngoài thân đại thịnh lam quang, thả người vọt lên phía trên.
Nhưng không đợi nàng bay cao, trong cái hang lớn màu đen kia phát ra quái khiếu ô ô, một cỗ gió lốc gần như có thể nhìn thấy trào lên, điên cuồng hút lấy hết thảy chung quanh.
Lâm Hàn Nguyệt không có lực phản kháng chút nào, hoảng sợ kêu to bị hút vào trong đó, biến mất không thấy gì nữa.
Mấy người Lâm gia cũng bị cỗ lực hút này tác động đến, "Vèo" một tiếng bay vào trong đó, không kịp kêu thảm.
Cách đó không xa Bạch Bích quá sợ hãi, muốn xuất thủ cứu trợ Lâm Hàn Nguyệt, đáng tiếc đã muộn.
Cái hang lớn màu đen không tiếp tục hút vào quá lâu, rất nhanh liền đình chỉ, sau đó mặt đất đột nhiên hở ra, một cái đầu màu đỏ to bằng nửa gian phòng từ bên trong chui ra, phía trên bao trùm lớp vảy màu đỏ sáng lớn cỡ một xích, trong miệng to như chậu máu mọc đầy răng thô to sắc nhọn, thoạt nhìn như một con cự trùng.
Những người Lâm gia còn lại bị đột biến vừa rồi dọa cho ngây ngốc, giờ phút này nhìn thấy đầu cự trùng đáng sợ kia, lúc này mới kịp phản ứng, đều hoảng sợ kêu to, quay người chạy trốn về hướng bọn Thẩm Lạc bên này.
Đầu trùng màu đỏ đáng sợ phát ra một tiếng gầm rú giống như bị trêu tức, bỗng nhiên bắn ra, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi, trong nháy mắt đã vượt qua vài chục trượng, cắn một cái vào phần eo nam tử trung niên Lâm gia. Máu tươi bắn ra, người kia phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, hai tay liều mạng muốn tránh thoát, nhưng căn bản không làm nên chuyện gì.
Mọi người lúc này mới thấy rõ con yêu vật này, là một con rết khổng lồ màu nâu đỏ, không biết dài bao nhiêu, thân thể nhô ra mặt đất đã dài vài chục trượng, nhưng phần đuôi vẫn chưa lộ ra.
Yêu vật rết há miệng nuốt người Lâm gia kia vào, lần nữa thân thể uốn éo nhào về phía những người Lâm gia khác.
"Không tốt, đây là Bách Túc tướng quân!" Bạch Bích tựa hồ nhận ra con yêu vật này, lập tức gầm thét lên tiếng, trong tay đại thịnh xích quang, lăng không vung lên.
Một thanh phi kiếm màu đỏ tuột tay bắn ra, phía trên thiêu đốt lửa nóng hừng hực, phát ra tiếng kêu chói tai, khí thế hung hăng chém về phía đầu của con rết màu đỏ.
Trong đôi mắt màu đỏ tươi của Bách Túc tướng quân hiện lên một tia khinh thường, đầu nhẹ nhàng hất lên, đánh vào trên phi kiếm màu đỏ.
"Ầm" một tiếng vang lớn, tia lửa bắn tung tóe.
Phi kiếm màu đỏ nhanh như chớp xoay một vòng bay ngược trở về, hỏa diễm phía trên bị đánh tan hơn phân nửa, mà thân thể Bạch Bích đại chấn, bạch bạch bạch lui về phía sau, sắc mặt tái nhợt một mảnh, trong mắt lộ ra một tia hoảng sợ.
Trên đầu Bách Túc tướng quân có một khối lân phiến bị vạch ra một đạo bạch ngấn, ẩn hiện vết rạn.
"Rống!"
Nó tức giận phát ra tiếng gầm nhẹ, lập tức từ bỏ chụp cắn những người Lâm gia khác, quay người phóng thẳng tới Bạch Bích, sau lưng mang theo đạo đạo tàn ảnh, trong chớp mắt đã đến trước người gã, miệng máu mở lớn, một cỗ tinh phong đập vào mặt.
Lúc này thân hình Bạch Bích bất ổn, phi kiếm lại bị đánh bay, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Kim ảnh hiện lên, một vệt kim quang bao phủ một bóng người như quỷ mị xuất hiện trước Bách Túc tướng quân, song quyền như điện đảo ra.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn, tựa như kinh lôi nổ vang, từng đạo quyền phong vỡ vụn bay vụt tứ tán, vạch mặt đất phụ cận ra từng rãnh sâu.
Thân thể cao lớn Bách Túc tướng quân bị phản chấn quay về, nhưng nhẹ nhàng nhoáng một cái, liền ổn định thân hình.
Giờ phút này nó đã triệt để hiện ra thân hình hẹp dài, dài chừng hai mươi mấy trượng, toàn thân to lớn bao trùm lân giáp màu nâu đỏ, hai bên thân thể là hai hàng móng vuốt dày đặc, nhìn dị thường dữ tợn.
Bóng người kim quang bay ngược về, sau khi hạ xuống liền bạch bạch bạch lùi lại bảy, tám bước, mới đứng vững thân hình, hiện ra thân ảnh Thẩm Lạc, mặt hắn lộ ra một tia chấn kinh.
Từ khi hắn tu thành Hoàng Đình Kinh, về mặt sức mạnh chưa bao giờ bị thua, cho dù trước đó tại Xuân Hoa thành đối mặt hai con côn trùng màu đen Xuất Khiếu kỳ kia cũng như thế. Nhưng vừa rồi đối cứng với yêu vật rết trước mắt lại rơi vào hạ phong.
"Các ngươi mau rời khỏi đây! Chạy trốn xa đi, để ta ngăn nó lại!" Sắc mặt Thẩm Lạc ngưng trọng, cũng không quay đầu lại quát lớn.
Đám người Thẩm gia không nói hai lời, dưới Thẩm Hoa Nguyên cùng Thẩm Ngọc dẫn đầu, lập tức giữ chặt ngựa đang cuồng hí nhảy loạn, chạy như bay về phía trước
Người Bạch gia cũng kịp phản ứng, vội vàng bỏ chạy về phía xa.
Về phần người của Lâm gia càng không cần phân phó, tất cả mọi người bổ nhào chạy trốn, chỉ hận chính mình chạy không đủ nhanh.
Trong nháy mắt, trong tràng chỉ còn lại hai người Thẩm Lạc và Bạch Bích.
"Bạch đạo hữu, ngươi cũng đi mau, bảo vệ tốt những người khác!" Thẩm Lạc vội vàng truyền âm.
"Đa tạ ân Thẩm đạo hữu vừa mới cứu mạng, ngươi cũng phải coi chừng." Bạch Bích cũng không cậy mạnh, nói một tiếng, phất tay triệu hồi phi kiếm màu đỏ kia, quay người lao về phía xa.
"Chạy? Trước mắt Bách Túc tướng quân ta, những Nhân tộc các ngươi đừng mong chạy thoát một ai!" Bách Túc tướng quân nói tiếng người, phát ra tiếng rống khàn giận dữ, lần nữa bay nhào qua.
Giáp xác trên đầu của nó xuất hiện hai quyền ấn lõm vào, lân giáp phụ cận cũng hiện ra mấy vết rạn thật dài, trong đó ẩn hiện huyết sắc. Một cỗ yêu khí khổng lồ từ trên thân nó bộc phát ra, giống như sóng dữ quét tới.
"Hỏng bét, kẻ này chỉ sợ là Xuất Khiếu hậu kỳ!" Trong lòng Thẩm Lạc run lên, trên hai chân sáng lên hai đoàn quang mang ánh trăng, lóe lên lướt ngang bên cạnh.
Đầu Bách Túc tướng quân uốn éo theo, há to miệng rộng, một mảnh yêu hỏa màu tím bắn ra, giống như sóng dữ vọt tới đỉnh đầu Thẩm Lạc, phô thiên cái địa chụp xuống.
Hai chân Thẩm Lạc khẽ động, từ lướt sang bên cạnh biến thành bắn ngược ra sau, đồng thời bấm niệm pháp quyết dẫn một cái.
Trong tiếng va chạm bọt nước ầm ầm, sông nhỏ phụ cận dâng lên mấy dòng nước thô to, giống như Giao Long nhảy múa, đập vào trên những yêu hỏa kia.
Nhưng những yêu hỏa màu tím kia vô cùng lợi hại, dòng nước đập vào phía trên, chẳng những không dập tắt, ngược lại bị tuỳ tiện bốc hơi.
Bất quá yêu hỏa màu tím cũng bị cản trở một chút, Thẩm Lạc thừa cơ nhanh chóng lui lại, trước khi yêu hỏa màu tím rơi xuống đã lướt ra khỏi phạm vi yêu hỏa bao phủ.
"Ầm."
Yêu hỏa màu tím đánh vào trên đất trống, lập tức bốc cháy đôm đốp, mặt đất như ngọn nến bị hòa tan, cháy đen một mảnh.
Thẩm Lạc hít sâu một hơi, nhưng giờ phút này, bên người hắn truyền đến một cỗ kình phong bão táp, lại là con Bách Túc tướng quân kia quét ngang đuôi tới, lóe lên đã đến trước người hắn.
Tốc độ con Bách Túc tướng quân này thực sự nhanh đến mức doạ người!
Tác giả :
Vong Ngữ