Đại Minh Vương Hầu
Chương 70: Kỳ bàn khí tử (vứt bỏ quân cờ trên bàn cờ)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bầu không khí ấm áp trông cứ như một cặp vợ chồng cùng nhau trải qua nhiều năm hoạn nạn, cuối cùng bình yên hưởng thụ cuộc sống bình dị nhưng hạnh phúc và cảm thấy chỉ vậy là đủ.
Vậy mà bầu không khí ấm áp ấy lại bị phá hủy.
- Kẻ kia bộ dáng thật hung tợn.
Tiêu Phàm cười sửa lời:
- Đó là Tào đại ca, là bằng hữu của ta.
Tiêu Họa Mi gật đầu, nghĩ một chút rồi nói:
- Gia bộc của Tào đại ca có ác ý.
Tiêu Phàm ngẩn người:
- Kẻ đánh một trận với sư phụ là gia bộc? Hắn có ác ý gì? Dường như hắn là người Yến Vương phái tới.
Tiêu Họa Mi nhìn Tiêu Phàm chăm chú, gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc:
- Huynh phải cẩn thận.
Vẻ mặt nghiêm túc của nàng thật đáng yêu, Tiêu Phàm bật cười gật đầu:
- Được, ta sẽ cẩn thận.
Quay đầu về phía Thái Hư đang ngâm nga tiểu khúc gật gà gật gù.
- Sư phụ, người cùng người hầu của Tào đại ca xảy ra chuyện gì? Vì sao vừa thấy mặt liền đánh nhau?
Thái Hư mở mắt xem thường nói:
- Sao lại không thể đánh? Cao thủ gặp mặt luận bàn là bình thường mà.
Tiêu Phàm chán nản:
- Người là sư phụ! Phải là tấm gương tốt nếu không đồ đệ cũng sẽ học theo, người không quen không biết cũng đánh thì ra cái gì nữa đây?
Thái Hư cả giận nói:
- Ai bảo ta không biết hắn? Lão gia hỏa kia biến thành tro đạo gia ta cũng nhận ra.
Tiêu Phàm kinh ngạc:
- Người biết hắn? Hắn là ai?
Thái Hư chậm rãi nói:
- Giờ là ai ta không biết, chỉ biết trước kia là Giới, thích khách lẫy lừng giang hồ.
Tiêu Phàm giật mình:
- Thích khách? Sát thủ?
Ầm ầm, sắc trời u ám, sấm vang chớp giật đinh tai nhức óc, cơn mưa đã kéo tới.
- Sát thủ? A, những kẻ giết người mà sống đương nhiên là sát thủ.
- Vậy trước kia hắn gọi là gì? Danh khí rất lớn sao?
Thái Hư ung dung nói:
- Hắn không tên không họ nhưng người giang hồ gọi hắn là “Tịch Dương”.
Tiêu Phàm thần sắc kính nể.
Sát thủ Tịch Dương, cái tên đẹp cỡ nào, mang theo một loại ý thơ đầy huyết tinh tàn khốc, vừa nghe liền khiến người ta kinh ngạc.
- Tên rất phong cách.
Ánh mắt Tiêu Phàm sáng rực, cả người nổi da gà, không biết là kích động vì đâu.
Thái Hư khinh bỉ liếc hắn nói:
- Thực ra hắn cả đời đã đổi tên vài lần, mười năm trước sửa tên thành Tịch Dương.
Tiêu Phàm nghi hoặc hỏi:
- Đổi tên? Vì sao?
- Khụ khụ, hắn xuất đạo là một tiểu tử mười bảy mười tám tuổi, khi đó tên hắn là “Triều Dương”, ba mươi tuổi danh khí rất lớn nên đổi thành “Kiêu Dương”.
Tiêu Phàm há hốc mồm, không ngờ tên đẹp như vậy lại là biến hóa theo tuổi tác.
Thái Hư lại nói:
- Lúc hắn bốn mươi tuổi danh khí trên giang hồ như trời ban trưa, thủ pháo giết người cùng kinh nghiệm đã tới đỉnh phong nên đổi thành “Liệt Dương”, đến sáu mươi tuổi công phu xuống dốc nên lại sửa thành “Tịch Dương”.
( Vãi 40 tuổi đã liệt dương )
Tiêu Phàm như bị hắt một gáo nước lạnh, lập tức tỉnh táo.
Thực ra thì khách làng chơi sẽ dùng ý thơ đẹp một cách thô lỗ, sau đó áp lên chà đạp tận hứng biến thành một đóng thịt béo trắng bóng, thoạt nhìn đầy mờ ghê tởm chả liên quan gì đến sắc đẹp.
Giơ tay ngăn lại tỏ vẻ đã hiểu:
- Sư phụ, ta hiểu, nếu hắn sống thêm vài năm khẳng định sẽ đổi tên thành, sát thủ Nguyệt Quang.
- Đúng.
Sâu trong bóng đên, một mảnh rừng rậm phía bắc ngoại thành Giang Phổ.
Gia bộc của Tào Nghị mặc hắc y, râu tốc tung bay trong gió, vẻ mặt lạnh lùng.
Nơi cách hắn năm bước, một gã mặc y phục dạ hành đang đứng, trên mặt đầy hàn ý.
Lão gia bộc lạnh lùng nói:
- Ta đã gửi mật tín cho điện hạ, gần đây Chu Duẫn Phần liên tục lui tới kinh sư cùng Giang Phổ, hắn ở Giang Phổ quen biết một bằng hữu tên là Tiêu Phàm, kẻ này giao tình rất tốt với Tào Nghị.
Hắc y nhân gật đầu nói:
- Mật tín của ngươi điện hạ đã nhận, điện hạ muốn hỏi ngươi, Chu Duẫn Phần thường xuyên rời kinh tới Giang Phổ bình thường mang bao nhiêu thị vệ?
Lão gia bộc suy nghĩ rồi nói:
- Bình thường không quá hai mươi, nhưng đều là cao thủ trong Cẩm Y Vệ.
Hắc y nhân lạnh lùng nói:
- Là vậy, điện hạ có lệnh.
Lão gia bộc nhân ôm quyền nói:
- Mời nói
- . Lệnh điện hạ, a mươi tử sĩ Yến Vương Phủ do ngươi điều động, tùy thời ám sát Chu Duẫn Phần tại Giang Phổ.
Vẻ mặt lão giả hơi do dự, không nói gì.
Hắc y nhân lạnh giọng:
- Ngươi có gì nghi vẫn?
Lão gia bộc khó hiểu:
- Vì sao phải giết Chu Duẫn Phần?
Hắc y nhân lạnh lùng:
- Điện hạ làm việc cần phải giải thích với ngươi sao?
Lão gia bộc im lặng.
Hắc y nhân nói:
- Thôi, giải đáp cho ngươi cũng được, ngươi phải chuyên tâm làm việc vì điện hạ. Chu Doãn Văn là hoàng thái tôn, kế thừa ngôi vị. Nếu hắn chết đi, Hoàng đế sẽ lập lại người kế vị, những vị hoàng tử khác hoặc không thông minh trí tuệ hoặc ngang ngược tàng bạo không được trọng dụng, duy chỉ có Yến Vương những năm gần đây liên tục chinh chiến, vì thiên tử, vì quốc gia lập không biết bao nhiêu chiến công, lại rất được thiên tử yêu thích, vậy thì ngoài Yến Vương thì còn ai thích hợp hơn nữa?
- Thường ngày Chu Doãn Văn ở Đông Cung không rời khỏi kinh sư, ở trong vòng bảo vệ nghiêm mật khó lòng ám sát, gần đây hắn hay lui tới Giang Phổ, mang theo bên người hơn mười thị vệ có thể nói là cơ hội trời cho, há có thể không giết?
Lão gia bộc nói:
- Hôm nay Giang Phổ trong tay Tào Nghị, ai cũng biết hắn từng là tướng bách hộ dưới tay Điện Hạ, nếu ra tay chẳng lẽ lại không làm điện hạ bị nghi ngờ.
Hắc y nhân cười lạnh:
- Ngươi quá đa nghi rồi. Sơ hở càng rõ ràng thì càng khó bị nghi ngờ, huống chi Yến Vương ở tít Bắc Bình, nếu Chu Doãn Văn chết ở Giang Phổ thiên tử sẽ cho rằng có người cố ý lợi dụng cái chết của Chu Doãn Văn để giá họa cho Yến Vương, càng nói lên Yến Vương vô tội, hư là thực, thực là hư trong binh pháp Yến Vương ngươi sao lại không hiểu?
Lão gia bộc không đành lòng, ngập ngừng nói:
- Vậy chẳng phải Tào Nghị sẽ…
Yến Vương thoát khỏi hiềm nghi khẳng định Tào Nghị sẽ lĩnh trọn cơn thịnh nộ của thiên tử, thiên tử hiếu sát, Chu Doãn Văn chết trong tay hắn. Tào Nghị sao có thể sống yên lành?
Hắc y nhân lạnh lùng:
- Muốn thành đại sự thì người thân cũng phải giết! Huống chi là một bách hộ? Thế sự như kì cục, thế nhân đều là quân cờ trong tay Yến Vương, bỏ ai giữ ai điện hạ đều có tính toán. Từ lúc nào ngươi có lòng tốt đến vậy?
Lão gia bộc cắn răng nói:
- Xin tuân mệnh điện hạ.
- Tử sĩ Yến Vương phủ phái ra hiện đang ẩn núp ở Phủ Trấn Giang, hôm nay sẽ đến Giang Phổ, ngươi cố gắng làm tốt, nếu Chu Doãn Văn chết điện hạ sẽ thành thái tử, thiên tử già yếu sắp băng hà, ngày sau điện hạ nắm thiên hạ trong tay ngươi cũng có công lớn.
- Dạ!
Mấy ngày gần đây Tiêu Phàm cảm thấy thân thể có chút biến hóa, loại biến hóa này khiến hắn rất thích thú.
Ngồi xuống một lúc hắn rốt cục đã cảm thấy Đan Điền có một chút chân khí, đây là chân khí trong truyền thuyết, cảm giác rất lạ, vận nội công tâm pháp chân khí yếu ớt kia liền chạy dọc theo kinh mạch thân thể, sau một vòng liền mạnh thêm chút ít rồi thêm một lần nữa thì lại mạnh hơn, cảm giác này tựa như quỷ keo kiệt khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, dùng tiền lén lén lút lút mà nhìn thấy tiền nhiều thêm hắn càng cao hứng.
Làm cho người ta cao hứng là giang hồ đại hiệp tương lai hoành không xuất thế, đến lúc đó gây ra một trận tinh phong huyết vũ, khiến kẻ xấu chùn bước, kẻ thù bái phục, dám cười Đông Phương Bất Bại không phải dàn ông.
Tựa như cả người lực lượng dư thừa không biết là ảo giác hay gì, hắn cảm thấy thân thể xưa nay luôn yếu nhược của mình ngày càng mạnh khỏe, tràn ngập sức mạnh tựa như uống máu gà tiện tay thêm hai viên viagra hằng ngày khiến tiểu Tiêu Phàm cũng bừng bức sức sống.
Thân thể là tiền vốn cách mạng, sau này có thể làm vương hầu hay không tính sau, thân thể tốt mới là vốn quý nhất.
Tiêu Phàm càng lúc càng thấy Thái Hư thâm sâu khó dò, nói hắn là tuyệt thế cao nhân, hắn lại cố tình ăn tục uống tằn như một gã thần côn, tiện nghi chiếm được không hề bỏ qua, chả có chút phong thái của thế ngoại cao nhân, bảo hắn không phải cao nhân nhưng nội công hắn dạy thực sự có chút tác dụng, ít nhất Tiêu Phàm cảm thấy mình có nội công trong truyền thuyết.
Thái Hư, lúc thì như đạo sĩ lôi thôi, khi lại là kẻ lừa đảo, nghiêm sư, cao thủ, thân phận của hắn liên tục thay đổi. Thực sự Tiêu Phàm vừa yêu vừa hận hắn.( Nghe câu này đừng hiểu lầm). Trong lòng cực kì rối rắm, hệt như chuyện tình của Càn Long đại đế cùng Hạ Vũ Hà tại Đại Minh Hồ dưới ngồi bút của Quỳnh nãi nãi. ( DG: Không rõ lắm, xem ra lại phải nhờ biên, Biên: giời ạ, trong Hoàng Châu Công Chúa đấy giời )
- Sư phụ, ta có khí rồi!
Tiêu Phàm kinh hỉ gọi Thái Hư.
- Nhảm, ngươi không thở thì sớm xuống lỗ rổi!
- Không phải đâu sư phụ, ta cảm thấy khí cơ...
Thái Hư ngẩn người nghi ngờ:
- Lần này là thực? Không phải là bụng đói nó réo đấy chứ?
- Sư phụ phải tin trực giác cùng nhân phẩm của đồ nhi.
- Nói, nói, ngươi cảm giác khí có hình dạng gì?
- Là một luống khí yếu ớt, vận khí từ đan điền sau đó từ từ chạy theo các huyệt đạo trên cơ thể một vòng rồi trở về Đan Điền.
Thái Hư suy nghĩ rồi mừng rỡ nói:
- Không sai, chính là nó! Đúng rồi!
Nói xong liền cầm tay Tiêu Phàm, túm lấy cổ tay hắn một lúc rồi khẳng định:
- Không sai, dù khí rất yếu ớt nhưng dù sao cũng là luyện ra, bần đạo thực sự nên cảm tạ ông trời!
- Sư phụ, nội công là ta luyện ta, liên quan gì đến ông trời chứ? Người cần cảm tạ ta đây này...
Thái Hư nói:
- Mười ngày mới rặn ra một tẹo khí còn không biết xấu hổ mà to mồm! Bần đạo bốn mươi năm trước mà nhận đồ đệ ngốc như ngươi không phải ta chết thì là ngươi toi.
- Là sao?
- Hoặc là bần đạo điên lên cho ngươi một chưởng chết tươi hoặc là ngươi làm bần đạo tức chết, chỉ có hai con đường thôi!
- Sư phụ, có phải giờ người truyền cho ta Hiện Nhũ Nhất Chỉ?
Tiêu Phàm đầy vẻ mong chờ.
- Tiên Nhân Như Ý Chỉ! Nếu còn tự sửa tên bần đạo phế võ công của ngươi đá đít ra khỏi sư môn!
Thái Hư xúc động như sắp nổi điên.
Tiêu Phàm cười trừ:
- Được rồi, không quan tâm nó là cái gì chỉ, đưa ra đi.
- Đưa gì?
- Bí tịch, học võ công chẳng phải là đều có bí tịch sai? Đưa bí tịch cho ta.
Vẻ mặt Tiêu Phàm khó tin, chìa tay ra lần mò trên người Thái Hư nói:
- Sư phụ, đừng gạt ta chứ, ta biết khẳng định người có bí tịch, giấu đi đâu rồi? Đưa ra đây đi.
Thái Hư bị Tiêu Phàm sờ mó liền ngứa ngáy, nhảy dựng lên giận dữ nói:
- Có phải là ngươi lại muốn đem đi bán? Nghiệt đồ này! Không có, tuyệt đối không có!
- Sư phụ không được tàng trữ, ta chỉ biết bí tịch phân ra rất nhiều loại, có nam luyện, có nữ luyện, có cái nam nữ luyện mới hợp, còn có cả nam không ra nam nữ chẳng ra nữ luyện, tùy tiện đưa ra cho ta là được, à có Quỳ Hoa Bảo Điển không? Đưa đây nào, ta sẽ tặng lễ vật cho cừu nhân.
- Không có! Giết bần đạo cũng không có!
Bầu không khí ấm áp trông cứ như một cặp vợ chồng cùng nhau trải qua nhiều năm hoạn nạn, cuối cùng bình yên hưởng thụ cuộc sống bình dị nhưng hạnh phúc và cảm thấy chỉ vậy là đủ.
Vậy mà bầu không khí ấm áp ấy lại bị phá hủy.
- Kẻ kia bộ dáng thật hung tợn.
Tiêu Phàm cười sửa lời:
- Đó là Tào đại ca, là bằng hữu của ta.
Tiêu Họa Mi gật đầu, nghĩ một chút rồi nói:
- Gia bộc của Tào đại ca có ác ý.
Tiêu Phàm ngẩn người:
- Kẻ đánh một trận với sư phụ là gia bộc? Hắn có ác ý gì? Dường như hắn là người Yến Vương phái tới.
Tiêu Họa Mi nhìn Tiêu Phàm chăm chú, gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc:
- Huynh phải cẩn thận.
Vẻ mặt nghiêm túc của nàng thật đáng yêu, Tiêu Phàm bật cười gật đầu:
- Được, ta sẽ cẩn thận.
Quay đầu về phía Thái Hư đang ngâm nga tiểu khúc gật gà gật gù.
- Sư phụ, người cùng người hầu của Tào đại ca xảy ra chuyện gì? Vì sao vừa thấy mặt liền đánh nhau?
Thái Hư mở mắt xem thường nói:
- Sao lại không thể đánh? Cao thủ gặp mặt luận bàn là bình thường mà.
Tiêu Phàm chán nản:
- Người là sư phụ! Phải là tấm gương tốt nếu không đồ đệ cũng sẽ học theo, người không quen không biết cũng đánh thì ra cái gì nữa đây?
Thái Hư cả giận nói:
- Ai bảo ta không biết hắn? Lão gia hỏa kia biến thành tro đạo gia ta cũng nhận ra.
Tiêu Phàm kinh ngạc:
- Người biết hắn? Hắn là ai?
Thái Hư chậm rãi nói:
- Giờ là ai ta không biết, chỉ biết trước kia là Giới, thích khách lẫy lừng giang hồ.
Tiêu Phàm giật mình:
- Thích khách? Sát thủ?
Ầm ầm, sắc trời u ám, sấm vang chớp giật đinh tai nhức óc, cơn mưa đã kéo tới.
- Sát thủ? A, những kẻ giết người mà sống đương nhiên là sát thủ.
- Vậy trước kia hắn gọi là gì? Danh khí rất lớn sao?
Thái Hư ung dung nói:
- Hắn không tên không họ nhưng người giang hồ gọi hắn là “Tịch Dương”.
Tiêu Phàm thần sắc kính nể.
Sát thủ Tịch Dương, cái tên đẹp cỡ nào, mang theo một loại ý thơ đầy huyết tinh tàn khốc, vừa nghe liền khiến người ta kinh ngạc.
- Tên rất phong cách.
Ánh mắt Tiêu Phàm sáng rực, cả người nổi da gà, không biết là kích động vì đâu.
Thái Hư khinh bỉ liếc hắn nói:
- Thực ra hắn cả đời đã đổi tên vài lần, mười năm trước sửa tên thành Tịch Dương.
Tiêu Phàm nghi hoặc hỏi:
- Đổi tên? Vì sao?
- Khụ khụ, hắn xuất đạo là một tiểu tử mười bảy mười tám tuổi, khi đó tên hắn là “Triều Dương”, ba mươi tuổi danh khí rất lớn nên đổi thành “Kiêu Dương”.
Tiêu Phàm há hốc mồm, không ngờ tên đẹp như vậy lại là biến hóa theo tuổi tác.
Thái Hư lại nói:
- Lúc hắn bốn mươi tuổi danh khí trên giang hồ như trời ban trưa, thủ pháo giết người cùng kinh nghiệm đã tới đỉnh phong nên đổi thành “Liệt Dương”, đến sáu mươi tuổi công phu xuống dốc nên lại sửa thành “Tịch Dương”.
( Vãi 40 tuổi đã liệt dương )
Tiêu Phàm như bị hắt một gáo nước lạnh, lập tức tỉnh táo.
Thực ra thì khách làng chơi sẽ dùng ý thơ đẹp một cách thô lỗ, sau đó áp lên chà đạp tận hứng biến thành một đóng thịt béo trắng bóng, thoạt nhìn đầy mờ ghê tởm chả liên quan gì đến sắc đẹp.
Giơ tay ngăn lại tỏ vẻ đã hiểu:
- Sư phụ, ta hiểu, nếu hắn sống thêm vài năm khẳng định sẽ đổi tên thành, sát thủ Nguyệt Quang.
- Đúng.
Sâu trong bóng đên, một mảnh rừng rậm phía bắc ngoại thành Giang Phổ.
Gia bộc của Tào Nghị mặc hắc y, râu tốc tung bay trong gió, vẻ mặt lạnh lùng.
Nơi cách hắn năm bước, một gã mặc y phục dạ hành đang đứng, trên mặt đầy hàn ý.
Lão gia bộc lạnh lùng nói:
- Ta đã gửi mật tín cho điện hạ, gần đây Chu Duẫn Phần liên tục lui tới kinh sư cùng Giang Phổ, hắn ở Giang Phổ quen biết một bằng hữu tên là Tiêu Phàm, kẻ này giao tình rất tốt với Tào Nghị.
Hắc y nhân gật đầu nói:
- Mật tín của ngươi điện hạ đã nhận, điện hạ muốn hỏi ngươi, Chu Duẫn Phần thường xuyên rời kinh tới Giang Phổ bình thường mang bao nhiêu thị vệ?
Lão gia bộc suy nghĩ rồi nói:
- Bình thường không quá hai mươi, nhưng đều là cao thủ trong Cẩm Y Vệ.
Hắc y nhân lạnh lùng nói:
- Là vậy, điện hạ có lệnh.
Lão gia bộc nhân ôm quyền nói:
- Mời nói
- . Lệnh điện hạ, a mươi tử sĩ Yến Vương Phủ do ngươi điều động, tùy thời ám sát Chu Duẫn Phần tại Giang Phổ.
Vẻ mặt lão giả hơi do dự, không nói gì.
Hắc y nhân lạnh giọng:
- Ngươi có gì nghi vẫn?
Lão gia bộc khó hiểu:
- Vì sao phải giết Chu Duẫn Phần?
Hắc y nhân lạnh lùng:
- Điện hạ làm việc cần phải giải thích với ngươi sao?
Lão gia bộc im lặng.
Hắc y nhân nói:
- Thôi, giải đáp cho ngươi cũng được, ngươi phải chuyên tâm làm việc vì điện hạ. Chu Doãn Văn là hoàng thái tôn, kế thừa ngôi vị. Nếu hắn chết đi, Hoàng đế sẽ lập lại người kế vị, những vị hoàng tử khác hoặc không thông minh trí tuệ hoặc ngang ngược tàng bạo không được trọng dụng, duy chỉ có Yến Vương những năm gần đây liên tục chinh chiến, vì thiên tử, vì quốc gia lập không biết bao nhiêu chiến công, lại rất được thiên tử yêu thích, vậy thì ngoài Yến Vương thì còn ai thích hợp hơn nữa?
- Thường ngày Chu Doãn Văn ở Đông Cung không rời khỏi kinh sư, ở trong vòng bảo vệ nghiêm mật khó lòng ám sát, gần đây hắn hay lui tới Giang Phổ, mang theo bên người hơn mười thị vệ có thể nói là cơ hội trời cho, há có thể không giết?
Lão gia bộc nói:
- Hôm nay Giang Phổ trong tay Tào Nghị, ai cũng biết hắn từng là tướng bách hộ dưới tay Điện Hạ, nếu ra tay chẳng lẽ lại không làm điện hạ bị nghi ngờ.
Hắc y nhân cười lạnh:
- Ngươi quá đa nghi rồi. Sơ hở càng rõ ràng thì càng khó bị nghi ngờ, huống chi Yến Vương ở tít Bắc Bình, nếu Chu Doãn Văn chết ở Giang Phổ thiên tử sẽ cho rằng có người cố ý lợi dụng cái chết của Chu Doãn Văn để giá họa cho Yến Vương, càng nói lên Yến Vương vô tội, hư là thực, thực là hư trong binh pháp Yến Vương ngươi sao lại không hiểu?
Lão gia bộc không đành lòng, ngập ngừng nói:
- Vậy chẳng phải Tào Nghị sẽ…
Yến Vương thoát khỏi hiềm nghi khẳng định Tào Nghị sẽ lĩnh trọn cơn thịnh nộ của thiên tử, thiên tử hiếu sát, Chu Doãn Văn chết trong tay hắn. Tào Nghị sao có thể sống yên lành?
Hắc y nhân lạnh lùng:
- Muốn thành đại sự thì người thân cũng phải giết! Huống chi là một bách hộ? Thế sự như kì cục, thế nhân đều là quân cờ trong tay Yến Vương, bỏ ai giữ ai điện hạ đều có tính toán. Từ lúc nào ngươi có lòng tốt đến vậy?
Lão gia bộc cắn răng nói:
- Xin tuân mệnh điện hạ.
- Tử sĩ Yến Vương phủ phái ra hiện đang ẩn núp ở Phủ Trấn Giang, hôm nay sẽ đến Giang Phổ, ngươi cố gắng làm tốt, nếu Chu Doãn Văn chết điện hạ sẽ thành thái tử, thiên tử già yếu sắp băng hà, ngày sau điện hạ nắm thiên hạ trong tay ngươi cũng có công lớn.
- Dạ!
Mấy ngày gần đây Tiêu Phàm cảm thấy thân thể có chút biến hóa, loại biến hóa này khiến hắn rất thích thú.
Ngồi xuống một lúc hắn rốt cục đã cảm thấy Đan Điền có một chút chân khí, đây là chân khí trong truyền thuyết, cảm giác rất lạ, vận nội công tâm pháp chân khí yếu ớt kia liền chạy dọc theo kinh mạch thân thể, sau một vòng liền mạnh thêm chút ít rồi thêm một lần nữa thì lại mạnh hơn, cảm giác này tựa như quỷ keo kiệt khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, dùng tiền lén lén lút lút mà nhìn thấy tiền nhiều thêm hắn càng cao hứng.
Làm cho người ta cao hứng là giang hồ đại hiệp tương lai hoành không xuất thế, đến lúc đó gây ra một trận tinh phong huyết vũ, khiến kẻ xấu chùn bước, kẻ thù bái phục, dám cười Đông Phương Bất Bại không phải dàn ông.
Tựa như cả người lực lượng dư thừa không biết là ảo giác hay gì, hắn cảm thấy thân thể xưa nay luôn yếu nhược của mình ngày càng mạnh khỏe, tràn ngập sức mạnh tựa như uống máu gà tiện tay thêm hai viên viagra hằng ngày khiến tiểu Tiêu Phàm cũng bừng bức sức sống.
Thân thể là tiền vốn cách mạng, sau này có thể làm vương hầu hay không tính sau, thân thể tốt mới là vốn quý nhất.
Tiêu Phàm càng lúc càng thấy Thái Hư thâm sâu khó dò, nói hắn là tuyệt thế cao nhân, hắn lại cố tình ăn tục uống tằn như một gã thần côn, tiện nghi chiếm được không hề bỏ qua, chả có chút phong thái của thế ngoại cao nhân, bảo hắn không phải cao nhân nhưng nội công hắn dạy thực sự có chút tác dụng, ít nhất Tiêu Phàm cảm thấy mình có nội công trong truyền thuyết.
Thái Hư, lúc thì như đạo sĩ lôi thôi, khi lại là kẻ lừa đảo, nghiêm sư, cao thủ, thân phận của hắn liên tục thay đổi. Thực sự Tiêu Phàm vừa yêu vừa hận hắn.( Nghe câu này đừng hiểu lầm). Trong lòng cực kì rối rắm, hệt như chuyện tình của Càn Long đại đế cùng Hạ Vũ Hà tại Đại Minh Hồ dưới ngồi bút của Quỳnh nãi nãi. ( DG: Không rõ lắm, xem ra lại phải nhờ biên, Biên: giời ạ, trong Hoàng Châu Công Chúa đấy giời )
- Sư phụ, ta có khí rồi!
Tiêu Phàm kinh hỉ gọi Thái Hư.
- Nhảm, ngươi không thở thì sớm xuống lỗ rổi!
- Không phải đâu sư phụ, ta cảm thấy khí cơ...
Thái Hư ngẩn người nghi ngờ:
- Lần này là thực? Không phải là bụng đói nó réo đấy chứ?
- Sư phụ phải tin trực giác cùng nhân phẩm của đồ nhi.
- Nói, nói, ngươi cảm giác khí có hình dạng gì?
- Là một luống khí yếu ớt, vận khí từ đan điền sau đó từ từ chạy theo các huyệt đạo trên cơ thể một vòng rồi trở về Đan Điền.
Thái Hư suy nghĩ rồi mừng rỡ nói:
- Không sai, chính là nó! Đúng rồi!
Nói xong liền cầm tay Tiêu Phàm, túm lấy cổ tay hắn một lúc rồi khẳng định:
- Không sai, dù khí rất yếu ớt nhưng dù sao cũng là luyện ra, bần đạo thực sự nên cảm tạ ông trời!
- Sư phụ, nội công là ta luyện ta, liên quan gì đến ông trời chứ? Người cần cảm tạ ta đây này...
Thái Hư nói:
- Mười ngày mới rặn ra một tẹo khí còn không biết xấu hổ mà to mồm! Bần đạo bốn mươi năm trước mà nhận đồ đệ ngốc như ngươi không phải ta chết thì là ngươi toi.
- Là sao?
- Hoặc là bần đạo điên lên cho ngươi một chưởng chết tươi hoặc là ngươi làm bần đạo tức chết, chỉ có hai con đường thôi!
- Sư phụ, có phải giờ người truyền cho ta Hiện Nhũ Nhất Chỉ?
Tiêu Phàm đầy vẻ mong chờ.
- Tiên Nhân Như Ý Chỉ! Nếu còn tự sửa tên bần đạo phế võ công của ngươi đá đít ra khỏi sư môn!
Thái Hư xúc động như sắp nổi điên.
Tiêu Phàm cười trừ:
- Được rồi, không quan tâm nó là cái gì chỉ, đưa ra đi.
- Đưa gì?
- Bí tịch, học võ công chẳng phải là đều có bí tịch sai? Đưa bí tịch cho ta.
Vẻ mặt Tiêu Phàm khó tin, chìa tay ra lần mò trên người Thái Hư nói:
- Sư phụ, đừng gạt ta chứ, ta biết khẳng định người có bí tịch, giấu đi đâu rồi? Đưa ra đây đi.
Thái Hư bị Tiêu Phàm sờ mó liền ngứa ngáy, nhảy dựng lên giận dữ nói:
- Có phải là ngươi lại muốn đem đi bán? Nghiệt đồ này! Không có, tuyệt đối không có!
- Sư phụ không được tàng trữ, ta chỉ biết bí tịch phân ra rất nhiều loại, có nam luyện, có nữ luyện, có cái nam nữ luyện mới hợp, còn có cả nam không ra nam nữ chẳng ra nữ luyện, tùy tiện đưa ra cho ta là được, à có Quỳ Hoa Bảo Điển không? Đưa đây nào, ta sẽ tặng lễ vật cho cừu nhân.
- Không có! Giết bần đạo cũng không có!
Tác giả :
Tặc Mi Thử Nhãn