Đại Minh Vương Hầu
Chương 49: Bắt tiểu tế vào tròng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong Trần phủ.
Trần Tứ Lục với cái bụng no tròn lúc này vẻ mặt đang sung sướng hưởng thụ nữ nhi Trần Oanh Nhi đấm bóp chân cho mình.
Dạo này tâm tình của Trần Tứ Lục khá tốt, trong cuộc đấu đá của Hoàng tri huyện cùng Tào huyện thừa hắn bị Tiêu Phàm ép phải về phe của Tào huyện thừa, và sự thật đã chứng minh hắn đúng, Tào huyện thừa đã không làm hắn thất vọng quả nhiên đã một tay nắm giữ Giang Phổ, mặc dù danh nghĩa là huyện thừa nhưng trên thực tế lại nắm toàn bộ quyền lực.
Chính trị thay đổi, thân là thương nhân hắn tự nhiên muốn bắt đầu thu hoạch tiền thắng cược của mình. Phải hiểu rằng, lúc trước hắn đã đặt tất tần tật tính mạng của cả Trần gia lên đó. Rủi ro lớn thì lợi nhuận cũng lớn, giờ đã tới lúc được nhận lại rầu.
Mấy ngày nay hắn vội vàng tiếp thu cửa hàng, đám người trước kia thuộc phe cánh của Hoàng tri huyện thấy Hoàng tri huyện thất thế, liền lo lắng Tào Nghị sau khi nhậm chức sẽ tính toán với bọn chúng vì thế đã bán sạch cửa hàng rồi vội vã rời khỏi khỏi Giang Phổ, vùng đất đau đớn đã khiến bọn họ tan và nát cả cõi lòng.
Trần Tứ Lục mấy ngày nay cười không ngậm miệng lại được, mấy cái cửa hàng này bị hắn ép giá không chút khách khí, toàn bộ mua hết chẳng những chiếm đại tiện nghi mà còn khoếch trương được thế lực hiệu buôn của Trần gia, hiện tại Trần gia có chỗ dựa đằng sau là Tào Nghị, dĩ nhiên trở thành phú thương đệ nhất tại huyện Giang Phổ.
Cảm giác khi đánh bạc quả thật vô cùng hồi hộp, nhất là khi dồn tất cả những gì mình có vào một canh bạc, Trần Tứ Lục đến bây giờ trống ngực vẫn còn chưa trở lại bình thường.
Nữ tế của mình quả là người tốt, là kẻ có tài a!
Trần Tứ Lục trong lòng thầm than thở, lần này nếu không có hắn thì làm sao mình có thể chiếm được tiện nghi lớn như vậy?
Chỉ tiếc đứa con rể này lại quá bá đạo, gần như trực tiếp dùng phương pháp ép buộc, buộc mình phải về phe Tào Nghị, kỳ thật thì dù sao hắn cũng sẽ đáp ứng, lấy nhãn lực bao nhiêu năm của Trần Tứ Lục ta chẳng lẽ lại không nhìn ra ai là người chiến tháng sao? Cần gì phải dùng phương pháp ép buộc ấy? Ta cũng không phải là người không biết đạo lý…
Trần Tứ Lục híp mắt, trong lòng thầm đắc ý, khóe miệng cũng nở một nụ cười to.
Trần Oanh Nhi ngẩng đầu, thấy phụ thần cười đến nhăn cả mặt, hiếu kỳ nói:
- Cha, cha đang cười cái gì vậy?
Trần Tứ Lục nhìn vào nữ nhi, trong lòng tức khắc xuất hiện một cảm giác có nguy cơ.
Nữ tế là người có bản lĩnh, hơn nữa càng lúc hắn càng chứng tỏ được năng lực của mình, chẳng những nhìn ra được Tào Nghị sẽ nắm quyền ở Giang Phổ mà lại còn vô cùng tâm đầu ý hợp với hắn, gần đây sinh ý của Túy Tiên lâu tăng mạnh cũng đủ để nói ra khả năng buôn bán của hắn, minh châu lau bụi đi liền tỏa sáng, Tiêu Phàm vô thức đã đổi khách làm chủ, Trần gia hôm nay dường như đã hơi phải dựa vào hắn.
Sau khi thu hoạch thắng lợi Trần Tứ Lục mới đột nhiên nhớ ra, đứa con rể này đã không còn hoàn toàn được xem là con rể của mình nữa…..
Lúc trước mình ngại hắn bần hàn, dùng dằng không muốn để hắn và nữ nhi thành thân, một hơi liền kéo dài bốn năm thậm chí một lần còn dự định từ hôn, sau đó đuổi Tiêu Phàm ra khỏi cửa, hiện tại xem ra quyết định đó quả thật hết sức ngu xuẩn.
Phi điểu hóa phượng, tiềm long đằng không, Tiêu Phàm hiện tại đã không phải là gã Tiêu Phàm yếu đuối trước kia, từ biểu hiện gần đây của hắn thì xem ra tiền đồ sau này ắt hẳn vô cùng rộng lớn, người như vậy còn muốn làm con rể của mình sao?
Nếu hắn không muốn thì có lẽ sẽ rời khỏi Trần gia, khi đó Trần gia sẽ phải làm thế nào?
Trần Tứ Lục cảm thấy hơi sợ hãi, hắn tuyệt đối không thể để cho chuyện thế này phát sinh.
Thế sự thật là buồn cười, hắn trước kia trăm phương nghìn kế nghĩ cách từ hôn, đuổi Tiêu Phàm ra ngoài, nhưng giờ lại làm ngược lại, tìm mọi cách để lưu Tiêu Phàm lại, không để cho hắn rời đi.
Trần Tứ Lục cười khổ, khó trách người đời vẫn nói thương nhân là đê tiện, giờ xem ra thương nhân quả nhiên đê tiện thật…
- Oanh nhi, gần đây… Tiêu Phàm có hay tìm con nói chuyện không?
Trần Oanh Nhi gương mặt xinh đẹp tức thì hiện lên vài phần u oán, nói:
- Không có, hắn ngày nào cũng bận rộn ở Túy Tiên lâu, gần như rất ít khi hồi phủ…
Trần Tứ Lục ngẩn người, đáng lẽ ra có người con rể làm như trâu như ngựa vì Trần gia, hắn phải nên cảm thấy cao hứng mới đúng, nhưng sao trong lòng lại càng lúc càng thấy bất an?
Nữ nhi của mình phong thái yểu điệu, xinh đẹp tuyệt trần, Tiêu Phàm thế nào lại không động tâm? Không thể để tiếp tục như vậy được.
- Oanh nhi à, hay là con nhân lúc nửa đêm chui vào… Khụ khụ, vi phụ lỡ lời…
Trần Tứ Lục lớn tiếng ho khan, làm gì có chuyện để nữ nhi của mình chủ động chui vào chăn của nam nhân? Mình quả thật vội đến mất khôn rồi.
Trần Oanh Nhi năm nay đã mười tám, chuyện nên hiểu nàng đã hiểu, và đương nhiên cũng hiểu được ý trong lời nói của phụ thân, gương mặt xinh đẹp nghe xong liền ửng đỏ đến tận cổ, cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng lên.
- Cha… người… người nói cái gì vậy, nữ nhi sao có thể làm cái việc hèn hạ như thế được chứ?
Trần Oanh Nhi mặt phấn xấu hổ, giận dỗi nói.
Trần Tứ Lục lau mồ hôi trán, cười gượng nói:
- Là cha lỡ lời, ha ha Oanh Nhi, Tiêu Phàm ngày thường chẳng lẽ không biểu lộ tình cảm gì với con sao?
Trần Oanh Nhi thẹn thùng, khuôn mặt dần dần có chút tái nhợt, sầu khổ lắc đầu nói:
- Hắn… hắn căn bản một chút cũng không, thấy nữ nhi cũng như tiểu nhị thấy chủ nhân, có lễ phép nhưng thực sự chẳng thân thiết gì cả…
- Tiểu nhị thấy chủ nhân? Thế… thế này là sao?
Trần Tứ Lục sốt ruột, phản ứng này cũng không phải là chuyện hắn muốn chứng kiến, Trần Tứ Lục hy vọng nhìn thấy cái gì? Tốt nhất là Tiêu Phàm thú tính đại phát, rồi trong một đêm trăng thanh gió mát nào đó vật nữ nhi của mình nằm xuống, sau đó…Hị hị
Trần Oanh Nhi buồn bã nói:
- Có thể là do ánh mắt của hắn cao, nữ nhi không vào được mắt hắn…
- Nói bậy, nữ nhi của cha xinh đẹp hiếm có, nhìn khắp cả Giang Phổ này cũng là đệ nhất mỹ nhân, thế nào mà lại không được hắn để trong mắt?
Trần Tứ Lục cả giận nói.
Trần Oanh Nhi im lặng than nhẹ, vẻ mặt u sầu.
Trần Tứ Lục nhìn thấy bộ dáng đau khổ của nữ nhi, giọng không khỏi nhẹ lại:
- Oanh nhi à, con năm nay cũng đã mười tám, khuê nữ bình thường mười ba mười bốn đã được gả cho người, nhưng con vẫn phải ở trong khuê phòng này đều là do bị Tiêu Phàm kia làm chậm trễ…
Trần Tứ Lục khi nói câu này đã hồn nhiên quên mất mình khi đó sớm đã quên gã nữ tế nghèo hèn, dùng dằng kéo dài hôn sự của nữ nhi, giờ phút này lại quay ngoắt đổ lỗi cho Tiêu Phàm, cái này thật sự quá mức vô sỉ a.
Trần Tứ Lục nói tiếp:
- … Tiêu Phàm kia quả thật có chút bản lĩnh, người kế thừa hương khói của Trần gia là Ninh nhi thì lại còn quá nhỏ, hơn nữa tính tình lại thích ăn sung mặc sướng, tương lai chỉ sợ không hy vọng nhiều, chỉ có lung lạc Tiêu Phàm, giữ hắn lại thì gia nghiệp to lớn của Trần gia chúng ta mới không bị suy tàn, con và Tiêu Phàm đã đính ước từ nhỏ, trên danh nghĩa là vợ chồng chưa cưới, cha sẽ mau chóng trù bị việc thành thân của hai ngươi, việc này không nên kéo dài nữa, càng lâu càng có cơ hội cho hắn bỏ chạy… khụ khụ, cái kia thì ngày thường con không nên xấu hổ, cứ chủ động gần gũi với hắn một chút, nói chung là nên cố gắng để hắn có cảm tình với con, lúc này khác với khi xưa, Trần gia chúng ta còn phải dựa vào hắn nhiều…
Trần Oanh Nhi mặt đỏ bừng, yên lặng gật đầu, ý của phụ thân nàng đương nhiên là hiểu được, rõ ràng là muốn nói từ giờ phải mạnh dạn hơn một chút, tư tưởng thoáng hơn, tốt nhất là câu dẫn được Tiêu Phàm lên giường, tóm lại cho dù làm thế nào cũng phải lôi được vị cô gia này về.
Về công về tư nàng đều không thể cự tuyệt, nàng cùng Tiêu Phàm đã sớm có danh phận vợ chồng, là chuyện ván đã đóng thuyền, mình cùng vị hôn phu nói nhiều hơn một chút, thân mật hơn một tẹo thì đối với nàng cũng không có gì là quá đáng.
Nhưng là cứ tưởng tượng đến Tiêu Phàm tên đầu gỗ kia không hiểu chuyệ thì Trần Oanh Nhi không khỏi thở dài u oán, vẻ mặt đỏ bừng ngượng ngùng dần dần chuyển thành buồn bã đau khổ.
Đúng là oan gia! Chẳng lẽ muốn ta phải cởi hết đồ, chui vào trong chăn với ngươi thì ngươi mới hiểu tâm sự của ta sao?
XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX
Lúc này Tiêu Phàm vẫn hồn nhiên không biết hai cha con Trần gia đang cho hắn vào tầm ngắm, hắn vẫn bận rộn làm việc trong Túy Tiên lâu.
Hai ngày nay tâm tình của hắn khá tốt, say rượu đánh Hoàng thái tôn, vài ngày sau cũng không thấy kinh sư phái người đến bắt, khiến cho hắn an tâm trở lại, thầm nghĩ rằng Hoàng thái tôn đã không so đo chuyện đó. Còn vị Thái Hư đạo trưởng kia, biểu hiện mấy ngày nay rất tốt, tuy thực khách đến ăn thường giận tím mặt, đập bàn quát mắng nhưng ít ra cũng khiến cho lão đạo sĩ này nghiêm túc làm việc. Việc làm ăn của Túy Tiên lâu thịnh vượng cũng chính là do Tiêu Phàm biết cách làm việc.
Tiêu Phàm cao hứng, liền mở lòng từ bi, sau khi tửu lâu đóng của liền cấp cho lão đạo sĩ thêm đồ nhắm và rượu.
Thái Hư không hề khách khí, vuốt vuốt chòm râu tiên phong đạo cốt, khoan thai nói:
- … Ta muốn ăn lẩu thịt chó.
Tiêu Phàm giả vờ mắt mờ tai điếc, quay đầu hỏi đầu bếp:
- Hôm nay có đồ ăn thừa còn lại những gì?”
Đầu bếp ha ha cười:
- Hai phần thịt, một phần nước dùng thịt lợn, một phần thịt bụng dê…
- Mau, nấu một nồi thức ăn toàn bộ mang cho đạo trưởng.
Thái Hư mặc dù không vui những vẫn không dám nói lại.
Ngày hôm sau, sau khi đóng cửa, Tiêu chưởng quỹ lại tiếp tục cho Thái Hư đồ ăn.
- Hôm nay thừa cái gì?
- Một phần gà sấy khô, một phần tương thịt bò, một đôi móng heo…
- Ninh toàn bộ lên, sau đó mời đạo trưởng ăn…
Ngày thứ ba, ngày thứ tư…
Thái Hư chịu không nổi, chạy tới Tiêu chưởng quỹ kháng nghị.
- Ngươi thật quá đáng, bần đạo mỗi ngày đếp giúp ngươi xem bói cho khách hàng, vất vả vô cùng, mà ngươi ngày nào cũng cho ta ăn những món thập cẩm như cám lợn kia, bần đạo ăn uống khổ như vậy thì làm sao đắc đạo thành tiên được…
Tiêu Phàm ngạc nhiên nói:
- Đạo trưởng nói như vậy là sao? Ta mỗi ngày đều cho lão ăn thịt, lão ngày nào cũng xem bói vất vả ta không phải đang thưởng sao? Lão nhìn đi, mặt lão giờ bóng loáng, béo tốt, bộ dáng không giống “thái hư” nữa rồi, giờ lão nên sửa lại là “Bất hư” mới đúng…
Thái Hư dậm chân cả giận:
- Có ai đem đồ ăn thừa thãi làm phần thưởng như ngươi không? Ta đã biết rồi, thưởng cái rắm, rõ ràng là xem đạo gia ta như cái thùng rác, đầu thừa đuôi thẹo, thức ăn thừa thãi đều đổ vào bụng đạo gia….. số đạo gia quá khổ đi!
Tiêu Phàm nhìn lão nói:
- Đạo trưởng, phải biết tiếc cái phục phận này chứ! Lão đừng quan tâm đây là đồ ăn thừa hay không, lão cứ nghĩ đi, lão đã bao giờ trải qua một cuộc sống thần tiên, tiêu dao cả ngày ăn cá ăn thịt như thế này chưa?
Thái Hư cứng lại, oán hận chà chà chân, vẻ mặt đau khổ bước đi.
Không lâu sua, gã tiểu nhị Cẩu Tử liền chạy tới với vẻ mặt hoảng hốt.
- Chưỡng quầy, không tốt, người mau trốn đi! Nữ nhi của chủ nhân lại đến đây đập phá….
Tiêu Phàm ngẩn người, còn chưa kịp mở miệng nói, thì từ bên ngoài đã nghe một giọng già nua nhưng chắc chắn như đóng đinh vào cột:
- Vị cô nương này, ngươi có điềm xấu, thật sự rất xấu!
Trong Trần phủ.
Trần Tứ Lục với cái bụng no tròn lúc này vẻ mặt đang sung sướng hưởng thụ nữ nhi Trần Oanh Nhi đấm bóp chân cho mình.
Dạo này tâm tình của Trần Tứ Lục khá tốt, trong cuộc đấu đá của Hoàng tri huyện cùng Tào huyện thừa hắn bị Tiêu Phàm ép phải về phe của Tào huyện thừa, và sự thật đã chứng minh hắn đúng, Tào huyện thừa đã không làm hắn thất vọng quả nhiên đã một tay nắm giữ Giang Phổ, mặc dù danh nghĩa là huyện thừa nhưng trên thực tế lại nắm toàn bộ quyền lực.
Chính trị thay đổi, thân là thương nhân hắn tự nhiên muốn bắt đầu thu hoạch tiền thắng cược của mình. Phải hiểu rằng, lúc trước hắn đã đặt tất tần tật tính mạng của cả Trần gia lên đó. Rủi ro lớn thì lợi nhuận cũng lớn, giờ đã tới lúc được nhận lại rầu.
Mấy ngày nay hắn vội vàng tiếp thu cửa hàng, đám người trước kia thuộc phe cánh của Hoàng tri huyện thấy Hoàng tri huyện thất thế, liền lo lắng Tào Nghị sau khi nhậm chức sẽ tính toán với bọn chúng vì thế đã bán sạch cửa hàng rồi vội vã rời khỏi khỏi Giang Phổ, vùng đất đau đớn đã khiến bọn họ tan và nát cả cõi lòng.
Trần Tứ Lục mấy ngày nay cười không ngậm miệng lại được, mấy cái cửa hàng này bị hắn ép giá không chút khách khí, toàn bộ mua hết chẳng những chiếm đại tiện nghi mà còn khoếch trương được thế lực hiệu buôn của Trần gia, hiện tại Trần gia có chỗ dựa đằng sau là Tào Nghị, dĩ nhiên trở thành phú thương đệ nhất tại huyện Giang Phổ.
Cảm giác khi đánh bạc quả thật vô cùng hồi hộp, nhất là khi dồn tất cả những gì mình có vào một canh bạc, Trần Tứ Lục đến bây giờ trống ngực vẫn còn chưa trở lại bình thường.
Nữ tế của mình quả là người tốt, là kẻ có tài a!
Trần Tứ Lục trong lòng thầm than thở, lần này nếu không có hắn thì làm sao mình có thể chiếm được tiện nghi lớn như vậy?
Chỉ tiếc đứa con rể này lại quá bá đạo, gần như trực tiếp dùng phương pháp ép buộc, buộc mình phải về phe Tào Nghị, kỳ thật thì dù sao hắn cũng sẽ đáp ứng, lấy nhãn lực bao nhiêu năm của Trần Tứ Lục ta chẳng lẽ lại không nhìn ra ai là người chiến tháng sao? Cần gì phải dùng phương pháp ép buộc ấy? Ta cũng không phải là người không biết đạo lý…
Trần Tứ Lục híp mắt, trong lòng thầm đắc ý, khóe miệng cũng nở một nụ cười to.
Trần Oanh Nhi ngẩng đầu, thấy phụ thần cười đến nhăn cả mặt, hiếu kỳ nói:
- Cha, cha đang cười cái gì vậy?
Trần Tứ Lục nhìn vào nữ nhi, trong lòng tức khắc xuất hiện một cảm giác có nguy cơ.
Nữ tế là người có bản lĩnh, hơn nữa càng lúc hắn càng chứng tỏ được năng lực của mình, chẳng những nhìn ra được Tào Nghị sẽ nắm quyền ở Giang Phổ mà lại còn vô cùng tâm đầu ý hợp với hắn, gần đây sinh ý của Túy Tiên lâu tăng mạnh cũng đủ để nói ra khả năng buôn bán của hắn, minh châu lau bụi đi liền tỏa sáng, Tiêu Phàm vô thức đã đổi khách làm chủ, Trần gia hôm nay dường như đã hơi phải dựa vào hắn.
Sau khi thu hoạch thắng lợi Trần Tứ Lục mới đột nhiên nhớ ra, đứa con rể này đã không còn hoàn toàn được xem là con rể của mình nữa…..
Lúc trước mình ngại hắn bần hàn, dùng dằng không muốn để hắn và nữ nhi thành thân, một hơi liền kéo dài bốn năm thậm chí một lần còn dự định từ hôn, sau đó đuổi Tiêu Phàm ra khỏi cửa, hiện tại xem ra quyết định đó quả thật hết sức ngu xuẩn.
Phi điểu hóa phượng, tiềm long đằng không, Tiêu Phàm hiện tại đã không phải là gã Tiêu Phàm yếu đuối trước kia, từ biểu hiện gần đây của hắn thì xem ra tiền đồ sau này ắt hẳn vô cùng rộng lớn, người như vậy còn muốn làm con rể của mình sao?
Nếu hắn không muốn thì có lẽ sẽ rời khỏi Trần gia, khi đó Trần gia sẽ phải làm thế nào?
Trần Tứ Lục cảm thấy hơi sợ hãi, hắn tuyệt đối không thể để cho chuyện thế này phát sinh.
Thế sự thật là buồn cười, hắn trước kia trăm phương nghìn kế nghĩ cách từ hôn, đuổi Tiêu Phàm ra ngoài, nhưng giờ lại làm ngược lại, tìm mọi cách để lưu Tiêu Phàm lại, không để cho hắn rời đi.
Trần Tứ Lục cười khổ, khó trách người đời vẫn nói thương nhân là đê tiện, giờ xem ra thương nhân quả nhiên đê tiện thật…
- Oanh nhi, gần đây… Tiêu Phàm có hay tìm con nói chuyện không?
Trần Oanh Nhi gương mặt xinh đẹp tức thì hiện lên vài phần u oán, nói:
- Không có, hắn ngày nào cũng bận rộn ở Túy Tiên lâu, gần như rất ít khi hồi phủ…
Trần Tứ Lục ngẩn người, đáng lẽ ra có người con rể làm như trâu như ngựa vì Trần gia, hắn phải nên cảm thấy cao hứng mới đúng, nhưng sao trong lòng lại càng lúc càng thấy bất an?
Nữ nhi của mình phong thái yểu điệu, xinh đẹp tuyệt trần, Tiêu Phàm thế nào lại không động tâm? Không thể để tiếp tục như vậy được.
- Oanh nhi à, hay là con nhân lúc nửa đêm chui vào… Khụ khụ, vi phụ lỡ lời…
Trần Tứ Lục lớn tiếng ho khan, làm gì có chuyện để nữ nhi của mình chủ động chui vào chăn của nam nhân? Mình quả thật vội đến mất khôn rồi.
Trần Oanh Nhi năm nay đã mười tám, chuyện nên hiểu nàng đã hiểu, và đương nhiên cũng hiểu được ý trong lời nói của phụ thân, gương mặt xinh đẹp nghe xong liền ửng đỏ đến tận cổ, cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng lên.
- Cha… người… người nói cái gì vậy, nữ nhi sao có thể làm cái việc hèn hạ như thế được chứ?
Trần Oanh Nhi mặt phấn xấu hổ, giận dỗi nói.
Trần Tứ Lục lau mồ hôi trán, cười gượng nói:
- Là cha lỡ lời, ha ha Oanh Nhi, Tiêu Phàm ngày thường chẳng lẽ không biểu lộ tình cảm gì với con sao?
Trần Oanh Nhi thẹn thùng, khuôn mặt dần dần có chút tái nhợt, sầu khổ lắc đầu nói:
- Hắn… hắn căn bản một chút cũng không, thấy nữ nhi cũng như tiểu nhị thấy chủ nhân, có lễ phép nhưng thực sự chẳng thân thiết gì cả…
- Tiểu nhị thấy chủ nhân? Thế… thế này là sao?
Trần Tứ Lục sốt ruột, phản ứng này cũng không phải là chuyện hắn muốn chứng kiến, Trần Tứ Lục hy vọng nhìn thấy cái gì? Tốt nhất là Tiêu Phàm thú tính đại phát, rồi trong một đêm trăng thanh gió mát nào đó vật nữ nhi của mình nằm xuống, sau đó…Hị hị
Trần Oanh Nhi buồn bã nói:
- Có thể là do ánh mắt của hắn cao, nữ nhi không vào được mắt hắn…
- Nói bậy, nữ nhi của cha xinh đẹp hiếm có, nhìn khắp cả Giang Phổ này cũng là đệ nhất mỹ nhân, thế nào mà lại không được hắn để trong mắt?
Trần Tứ Lục cả giận nói.
Trần Oanh Nhi im lặng than nhẹ, vẻ mặt u sầu.
Trần Tứ Lục nhìn thấy bộ dáng đau khổ của nữ nhi, giọng không khỏi nhẹ lại:
- Oanh nhi à, con năm nay cũng đã mười tám, khuê nữ bình thường mười ba mười bốn đã được gả cho người, nhưng con vẫn phải ở trong khuê phòng này đều là do bị Tiêu Phàm kia làm chậm trễ…
Trần Tứ Lục khi nói câu này đã hồn nhiên quên mất mình khi đó sớm đã quên gã nữ tế nghèo hèn, dùng dằng kéo dài hôn sự của nữ nhi, giờ phút này lại quay ngoắt đổ lỗi cho Tiêu Phàm, cái này thật sự quá mức vô sỉ a.
Trần Tứ Lục nói tiếp:
- … Tiêu Phàm kia quả thật có chút bản lĩnh, người kế thừa hương khói của Trần gia là Ninh nhi thì lại còn quá nhỏ, hơn nữa tính tình lại thích ăn sung mặc sướng, tương lai chỉ sợ không hy vọng nhiều, chỉ có lung lạc Tiêu Phàm, giữ hắn lại thì gia nghiệp to lớn của Trần gia chúng ta mới không bị suy tàn, con và Tiêu Phàm đã đính ước từ nhỏ, trên danh nghĩa là vợ chồng chưa cưới, cha sẽ mau chóng trù bị việc thành thân của hai ngươi, việc này không nên kéo dài nữa, càng lâu càng có cơ hội cho hắn bỏ chạy… khụ khụ, cái kia thì ngày thường con không nên xấu hổ, cứ chủ động gần gũi với hắn một chút, nói chung là nên cố gắng để hắn có cảm tình với con, lúc này khác với khi xưa, Trần gia chúng ta còn phải dựa vào hắn nhiều…
Trần Oanh Nhi mặt đỏ bừng, yên lặng gật đầu, ý của phụ thân nàng đương nhiên là hiểu được, rõ ràng là muốn nói từ giờ phải mạnh dạn hơn một chút, tư tưởng thoáng hơn, tốt nhất là câu dẫn được Tiêu Phàm lên giường, tóm lại cho dù làm thế nào cũng phải lôi được vị cô gia này về.
Về công về tư nàng đều không thể cự tuyệt, nàng cùng Tiêu Phàm đã sớm có danh phận vợ chồng, là chuyện ván đã đóng thuyền, mình cùng vị hôn phu nói nhiều hơn một chút, thân mật hơn một tẹo thì đối với nàng cũng không có gì là quá đáng.
Nhưng là cứ tưởng tượng đến Tiêu Phàm tên đầu gỗ kia không hiểu chuyệ thì Trần Oanh Nhi không khỏi thở dài u oán, vẻ mặt đỏ bừng ngượng ngùng dần dần chuyển thành buồn bã đau khổ.
Đúng là oan gia! Chẳng lẽ muốn ta phải cởi hết đồ, chui vào trong chăn với ngươi thì ngươi mới hiểu tâm sự của ta sao?
XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX
Lúc này Tiêu Phàm vẫn hồn nhiên không biết hai cha con Trần gia đang cho hắn vào tầm ngắm, hắn vẫn bận rộn làm việc trong Túy Tiên lâu.
Hai ngày nay tâm tình của hắn khá tốt, say rượu đánh Hoàng thái tôn, vài ngày sau cũng không thấy kinh sư phái người đến bắt, khiến cho hắn an tâm trở lại, thầm nghĩ rằng Hoàng thái tôn đã không so đo chuyện đó. Còn vị Thái Hư đạo trưởng kia, biểu hiện mấy ngày nay rất tốt, tuy thực khách đến ăn thường giận tím mặt, đập bàn quát mắng nhưng ít ra cũng khiến cho lão đạo sĩ này nghiêm túc làm việc. Việc làm ăn của Túy Tiên lâu thịnh vượng cũng chính là do Tiêu Phàm biết cách làm việc.
Tiêu Phàm cao hứng, liền mở lòng từ bi, sau khi tửu lâu đóng của liền cấp cho lão đạo sĩ thêm đồ nhắm và rượu.
Thái Hư không hề khách khí, vuốt vuốt chòm râu tiên phong đạo cốt, khoan thai nói:
- … Ta muốn ăn lẩu thịt chó.
Tiêu Phàm giả vờ mắt mờ tai điếc, quay đầu hỏi đầu bếp:
- Hôm nay có đồ ăn thừa còn lại những gì?”
Đầu bếp ha ha cười:
- Hai phần thịt, một phần nước dùng thịt lợn, một phần thịt bụng dê…
- Mau, nấu một nồi thức ăn toàn bộ mang cho đạo trưởng.
Thái Hư mặc dù không vui những vẫn không dám nói lại.
Ngày hôm sau, sau khi đóng cửa, Tiêu chưởng quỹ lại tiếp tục cho Thái Hư đồ ăn.
- Hôm nay thừa cái gì?
- Một phần gà sấy khô, một phần tương thịt bò, một đôi móng heo…
- Ninh toàn bộ lên, sau đó mời đạo trưởng ăn…
Ngày thứ ba, ngày thứ tư…
Thái Hư chịu không nổi, chạy tới Tiêu chưởng quỹ kháng nghị.
- Ngươi thật quá đáng, bần đạo mỗi ngày đếp giúp ngươi xem bói cho khách hàng, vất vả vô cùng, mà ngươi ngày nào cũng cho ta ăn những món thập cẩm như cám lợn kia, bần đạo ăn uống khổ như vậy thì làm sao đắc đạo thành tiên được…
Tiêu Phàm ngạc nhiên nói:
- Đạo trưởng nói như vậy là sao? Ta mỗi ngày đều cho lão ăn thịt, lão ngày nào cũng xem bói vất vả ta không phải đang thưởng sao? Lão nhìn đi, mặt lão giờ bóng loáng, béo tốt, bộ dáng không giống “thái hư” nữa rồi, giờ lão nên sửa lại là “Bất hư” mới đúng…
Thái Hư dậm chân cả giận:
- Có ai đem đồ ăn thừa thãi làm phần thưởng như ngươi không? Ta đã biết rồi, thưởng cái rắm, rõ ràng là xem đạo gia ta như cái thùng rác, đầu thừa đuôi thẹo, thức ăn thừa thãi đều đổ vào bụng đạo gia….. số đạo gia quá khổ đi!
Tiêu Phàm nhìn lão nói:
- Đạo trưởng, phải biết tiếc cái phục phận này chứ! Lão đừng quan tâm đây là đồ ăn thừa hay không, lão cứ nghĩ đi, lão đã bao giờ trải qua một cuộc sống thần tiên, tiêu dao cả ngày ăn cá ăn thịt như thế này chưa?
Thái Hư cứng lại, oán hận chà chà chân, vẻ mặt đau khổ bước đi.
Không lâu sua, gã tiểu nhị Cẩu Tử liền chạy tới với vẻ mặt hoảng hốt.
- Chưỡng quầy, không tốt, người mau trốn đi! Nữ nhi của chủ nhân lại đến đây đập phá….
Tiêu Phàm ngẩn người, còn chưa kịp mở miệng nói, thì từ bên ngoài đã nghe một giọng già nua nhưng chắc chắn như đóng đinh vào cột:
- Vị cô nương này, ngươi có điềm xấu, thật sự rất xấu!
Tác giả :
Tặc Mi Thử Nhãn