Đại Minh Vương Hầu
Chương 43: Phong tình khó hiểu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Trần Oanh Nhi đến thì Tiêu Phàm vẫn còn đang xoa xoa cái trán đỏ bừng của mình, Trần Oanh Nhi nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái.
- Trán ngươi bị làm sao vậy?
Tiêu Phàm mặt không đổi sắc, khịt mũi, nói:
- … Đụng trúng khung cửa.
- Cái gì? Khung cửa nào thần kỳ vậy, đụng một cái mà cả trán đỏ hết?
Trần Oanh Nhi tò mò hỏi.
- Nếu đụng một cái thật mạnh, thì cái gì cũng đỏ lên được cả.
Tiêu Phàm cẩn thận tỉ mỉ giải thích cho nàng.
- Mà cái kia nhìn có vẻ không đúng nha, trên trán ngươi cái vệt đỏ đấy lại là dạng hình cong, làm sao được? Chẳng lẽ cái khung cửa kia cũng hình cong sao?
- Cái vệt đỏ trên trán ta nhìn thì đúng là hình cong, nhưng nếu nói chính xác, nó lại không phải là hình cong…
- Vậy ý ngươi là, ngươi cố tình làm cho nó như vậy à?
Sắc mặt Tiêu Phàm càng lúc càng đen:
- Tiểu thư thật là băng tuyết thông minh…
- Hì hì!
Bão Cầm đứng sau lưng Trần Oanh Nhi rốt cuộc không nhịn được cười, vọt ra vài tiếng cười, cả người từ bả vai đến lưng không ngừng run rẩy vì nhịn cười.
Trần Oanh Nhi vẫn còn đang mải mê nghiên cứu cái vệt đỏ trên trán Tiêu Phàm:
- Cái trán ngươi… đụng trúng khung cửa, hình như u lên rồi kìa!
Tiêu Phàm cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn, nói:
- Tiểu thư, nàng cố tình đến Túy Tiên Lâu tìm ta để nghiên cứu cái trán của ta à?
Trần Oanh Nhi khẽ hừ một tiếng, đưa mắt liếc nhìn Tiêu Phàm một cái, sau đó liền đi thẳng vào Túy Tiên Lâu.
Tiêu Phàm tức thì trợn mắt há mồm, đây mà là tiểu thư Trần gia tính tình lạnh lùng lãnh đạm hay sao? Cái cử chỉ vừa rồi nhỏ bé thôi nhưng lại ẩn dấu phong tình cùng kiều mỵ, lại còn hết sức trưởng thành thành thục, thật sự là muốn câu hồn đoạt phách người ta mà.
Trần Oanh Nhi ở phía trước, cũng chợt nhận ra hành động vừa rồi của mình có vẻ hơi quá kiều mỵ, liền cảm thấy không được tự nhiên khẽ ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp liền thoáng ửng hồng, nhìn hết sức động lòng người.
Tiêu Phàm giật mình nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trần Oanh Nhi đỏ bừng vì xấu hổ, trong lòng tự hỏi, vị tiểu thư này hôm nay bị làm sao vậy?
Trần Oanh Nhi tiến nhanh vào trong quầy, lão Thái khuôn mặt tươi cười nịnh nọt đã đứng chờ sẵn ở đấy, nàng giơ tay làm bộ làm tịch cầm lấy một quyển sổ lật lật xem, trông như cố tình che giấu điểm thất thố vừa rồi, Tiêu Phàm kéo Bão Cầm sang một bên, thấp giọng hỏi bằng giọng điệu phi thường nghiêm túc:
- Tiểu thư nhà nàng trước khi đến đây đã ăn cái gì thế?
Bão Cầm mờ mịt trả lời:
- Chưa ăn cái gì cả, chỉ có uống một ngụm trà…
Tiêu Phàm liếc liếc nhìn Trần Oanh Nhi đang ngồi lật xem sổ sách kia, sau đó quay sang nhìn Bão Cầm, nghiêm túc nói:
- Ta thấy, nàng nên nhanh mang tiểu thư nhà nàng đi tìm đại phu đi…
Bão Cầm giật mình hỏi:
- Tại sao?
Tiêu Phàm tiến đến thì thầm vào tai Bão Cầm:
- … Ta nghi tiểu thư nhà nàng ăn nhầm cái gì bậy bạ rồi, nàng nhìn tiểu thư nàng kìa, ánh mắt tự dưng lại quyến rũ kì lạ…
- Ngươi… ngươi… Tên hỗn đản này…
Bảo Cầm gia tay lên định xuất tiếp một chiêu Lực Phách Hoa Sơn, chợt nhớ đến Trần Oanh Nhi Vẫn còn ở đây, không khỏi vừa giận vừa bực buông tay xuống.
Tiêu Phàm liền nhanh chóng chùn đến trước mặt Trần Oanh Nhi, mỉm cười nói:
- Tiểu thư hôm nay đích thân đến Túy Tiên Lâu, không biết có chuyện gì không?
- Ngươi… không cần gọi ta là tiểu thư!
Trần Oanh Nhi nói xong khuôn mặt liền tức khắc đỏ bừng lên, cúi đầu nhìn xuống đất, không dám nhìn Tiêu Phàm, thanh âm lại càng nhỏ nhẹ hơn rất nhiều.
- Ta nghe nói… sinh ý Túy Tiên Lâu dạo này rất tốt, cho nên… muốn đến xem xem.
Tiêu Phàm không hiểu liền giơ tay vò đầu, chỉ là một cái tửu lâu nho nhỏ thôi mà, có cái gì lạ mà xem? Bất quá người ta thân là thiên kim tiểu thư, là con của ông chủ, nàng muốn đến đây xem xét mình làm việc, mình thân là người làm công, đương nhiên không thể ngăn cản.
Nghĩ thế hắn liền nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng ngần, ánh mắt thanh tú sáng như ánh mặt trời, Trần Oanh Nhi đột nhiên cảm thấy trống ngực đập thật nhanh, nụ cười của Tiêu Phàm giống như một vò rượu nguyên chất đã được chôn sâu nhiều năm, khiến người ta bất tri bất giác đắm chìm trong đấy.
Trên đời này không phải chỉ có nam nhân nhìn thấy mỹ nữ mà chảy nước miếng, trên thực tế, nữ nhân trông thấy một nam nhân anh tuấn cũng sẽ ngẩn người ( DG: ây da, chính xác đấy )
Kinh Thi có nói: Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Câu này trước nay mọi người vốn chỉ chỉ xét dưới gốc độ của nam nhân mà thôi, thế nên ai cũng cho rằng chỉ có quân tử thích thục nữ, mà lại quên mất một điều quan trọng khác, thục nữ cũng là con người, các nàng cũng sẽ thích quân tử, có điều phương thức của nam và nữ khác nhau mà thôi.
Cũng giống như trong thanh lâu thỉnh thoảng cũng có lúc, nam nhân hát “Thập Bát Mô” (*), nữ nhân trả lời "canh năm đợi tình lang", giữa nam và nữ, nữ nhân không bao giờ mãi mãi ở vị trí bị động, nếu gặp được nam nhân mà mình thật lòng ngưỡng mộ, nữ nhân nhất định sẽ kín đáo biểu lộ hảo cảm của mình.
Tiêu Phàm vừa trẻ tuổi, gương mặt anh tuấn lại thêm nụ cười rạng ngời ánh mặt trời, hết thảy cộng lại quá đủ để hấp dẫn sự chú ý của nữ nhân.
Trần Oanh Nhi giống như đã quên mất chuyện xảy ra lúc gặp hắn hai lần trước, hiện tại chàng thanh niên trước mặt nàng, đây là người tuổi trẻ tài cao, tương lai đầy hứa hẹn, hơn nữa hắn còn không ngại nguy hiểm vì Trần gia hóa giải tai ương ngập đầu, và còn có quan hệ không tệ với Tào huyện thừa mới đến nhậm chức, thậm chí hắn còn góp phần không nhỏ trong mưu đồ cướp quyền lực từ tay Hoàng tri huyện. Trần gia cũng nhờ vậy mà được nước lên thuyền.
Không nhắc đến thì thôi, nói đến Trần Oanh Nhi liền ngạc nhiên phát hiện thì ra bổn sự của hắn cũng không nhỏ, hơn nữa người này trên danh nghĩa lại là vị hôn phu của nàng, là nam nhân của nàng.
Nghĩ đến đây, Trần Oanh Nhi không khỏi ngượn ngùng đỏ mặt, nhưng lại xen lẫn vài tia hạnh phúc, cảm giác của nàng hiện giờ giống như một người tìm được một viên minh châu, trải qua năm tháng lau chùi giờ viên minh châu ấy đang dần dần phát ra hào quang rực rỡ chói mắt.
Mà người đang có khỏa minh châu này, chính là nàng – Trần Oanh Nhi, từ sau chuyện của Hoàng Tri huyện cùng Tào huyện thừa xảy ra ở trước cửa Túy Tiên Lâu, tự nàng cũng nhận ra mình nên nhân lúc khỏa mình châu này chưa phát ra hào quang rực rỡ nên cố gắng nắm chặt nó trong tay, phải bảo quản thật cẩn thận, nữ nhân bản tính trời sinh ích kỷ vậy đấy, có vài thứ chỉ cho phép riêng bản thân mình thưởng thức, tuyệt đối không muốn chia sẽ với bất kỳ ai ( DG: mình cũng thế )
Đó là lí do chiều nay Trần Oanh Nhi dẫn theo Bão Cầm đến Túy Tiên Lâu.
Vị hôn thê đến xem nơi làm việc của vị hôn phu mình, đây vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
- Tiểu thư… ác, Trần cô nương cứ thoải mái mà xem, tại hạ vì Trần gia quản lý Túy Tiên Lâu, quyết không dám có chút lơi lỏng, nếu có chổ nào thấy không vừa ý, cứ việc thoải mái nói ra, tại hạ nhất định sẽ sửa.
Tiêu Phàm cười rất nhu thuận, nói chuyện lại cực kỳ khách khí, loại khách khí này hoặc nhiều hoặc ít có vẻ xa lạ.
Trần Oanh Nhi thở dài:
- Ngươi nhất định phải dùng giọng điệu này nói để nói chuyện với ta sao?
Nụ cười trên mặt Tiêu Phàm có chút đông cứng lại, nói chuyện khách khí cũng sai sao? Hay là cô nàng Trần Oanh Nhi này hôm nay đến đây gây chuyện, muốn bới lông tìm vết à?
Trần Oanh Nhi đỏ mặt, cúi đầu nhẹ nhàng nói:
- Ở nhà, cha mẹ hay gọi ta là… Oanh nhi.
- A! Tên rất hay, Trần cô nương qua thật là ngươi cũng như tên…
Tiêu Phàm không rõ ý tứ của Trần Oanh Nhi nên lại tiếp tục khua môi mua mép khen ngợi, khẩu khí cũng giọng điệu hoàn toàn giống với kiểu xã giao thông thường, hắn hoàn toàn không hiểu ý tứ của nàng, càng không biết rằng ở thời đại này, nữ tử chưa chồng chủ động nói cho nam tử biết khuê danh của mình đại biểu cho cái gì.
Trận Oanh Nhi giận dữ nói:
- Ngươi… Ngươi thật là một tên đầu gỗ, ngu ngốc đần độn!
Tiêu Phàm vuốt mũi không nói thêm gì nữa, hắn phát hiện ra nữ nhân từ cổ chí kim, đều giống nhau, hỉ nộ vô thường, nữ nhân ngoại trừ im lặng tựa hồ không còn gì vui mừng hơn nữa.
Thấy biểu tình ngượng ngùng hiện giờ của Tiêu Phàm, Trần Oanh Nhi trong lòng lại thấy hết sức bất đắc dĩ, đối với một tên gia hỏa không hiểu chút gì chuyện tình cảm thế này, nàng còn lời nào có thể nói nữa? Chẳng lẽ nàng phải nhào đến ôm chân hắn rồi nước mắt ngắn nước mắt dài cầu xin hắn cưới mình thì hắn mới chịu hiểu sao?
Hai người im lặng không nói lời nào, không khí có vẻ có chút khó xử, Bão Cầm đứng bên cạnh che miệng cười trộm, bị Trần Oanh Nhi trông thấy trừng mắt một cái, nàng liền nhanh chóng thu liễm nụ cười, trở về bộ dạng nghiêm trang.
Trần Oanh nhi thở dài một hời, nàng quyết định mình phải rộng lượng một chút, không so đo với tên ngu ngốc phản ứng chậm chạp này nữa, đứng đây tức giận với hắn cũng chẳng thu được ích lợi gì, ở đây thêm một tí có khi lại còn bị hắn chọc cho tức chết…
Nghĩ thế nàng liền quay đầu lại lấy cái lọ sứ trên tay Bão Cầm, Trần Oanh Nhi ngượng ngùng tiến lên, nhoẽn miệng cười, nói:
- Ta nghe cha nói ngươi ngày đêm làm việc ở Túy Tiên Lâu rất vất vả nên tự tay nấu cho ngươi bát canh tẩm bổ…
Bầu không khí khó xử ban nãy đã được phá vỡ, Tiêu Phàm thở dài một hơi nhẹ nhõm, Trần Oanh Nhi còn chưa dứt lời Tiêu Phàm đã hắc hắc cười nói:
- Trần cô nương thật là có ý tứ, chúng ta mở chính là tửu lâu, ta mỗi ngày đều ở đây còn sợ thiếu thức ăn sao? Hắc hắc, nàng nhọc công rồi…
Trần Oanh Nhi cả người giống như bị người ta tạt cho một chậu nước lạnh, khuôn mặt xinh đẹp lập tức trở nên lạnh lùng, oán hận dậm chân nói:
- Bão Cầm, chúng ta về!
Nói xong Trần Oanh Nhi liền quay người đặt lọ sứ lên trên quầy, đùng đùng nổi giận rời khỏi Túy Tiên Lâu.
Bão Cầm nhíu mũi, cũng oán hận hừ một tiếng, liếc nhìn Tiêu Phàm bằng ánh mắt khinh thường, sau đó chạy đến trước mặt Tiêu Phàm, nhấc chân đạp một cú lên chân Tiêu Phàm.
- Ngu ngốc, đại ngu ngốc, tại sao ngươi có thể ngốc như thế hả trời?
Nói xong lời này, Bão Cầm cũng xoay người chạy mất.
Tiêu Phàm ngơ ngác nhìn chủ tớ hai người đùng đùng bỏ đi, lắc đầu khó hiểu nói:
- Các cô nàng này bị làm sao vậy? Ta làm sai cái gì chứ?
Lão Thái đứng ở bên trong quầy cũng lắc đầu thở dài, khóe miệng nhếch lên, trong lòng không khỏi cảm khái, tuổi trẻ, thật tốt a.
Tên tiểu nhị tên gọi Cẩu Tử bước đến, vẻ mặt rất nghiêm túc nói:
- Chường quầy, ta nghi ngờ hai nàng này đến đây gây chuyện…
Tiêu Phàm gật đầu, suy nghĩ một lúc cũng đồng ý nói:
- Có đao lý…
Nhưng sau đó liền hung hăng đánh cho Cẩu Tử một cái.
- Ngươi bị bệnh à? Cả cái tửu lâu này cũng là của nhà nàng, ai mà rãnh rỗi đi đến phá rối nhà của mình chứ?
(*) Thập Bát Mô: là một bài hát dân gian Trung Hoa, dịch ra là Mười Tám Điệu Sờ, cũng là bài hát quen thuộc của Vi Tiểu Bảo.
DG: Nội dung hơi bị ấy, mình có tìm được lời dịch, post kèm ở đây luôn, ai muốn đọc thêm thì đọc nhé ^^!
Lúc Trần Oanh Nhi đến thì Tiêu Phàm vẫn còn đang xoa xoa cái trán đỏ bừng của mình, Trần Oanh Nhi nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái.
- Trán ngươi bị làm sao vậy?
Tiêu Phàm mặt không đổi sắc, khịt mũi, nói:
- … Đụng trúng khung cửa.
- Cái gì? Khung cửa nào thần kỳ vậy, đụng một cái mà cả trán đỏ hết?
Trần Oanh Nhi tò mò hỏi.
- Nếu đụng một cái thật mạnh, thì cái gì cũng đỏ lên được cả.
Tiêu Phàm cẩn thận tỉ mỉ giải thích cho nàng.
- Mà cái kia nhìn có vẻ không đúng nha, trên trán ngươi cái vệt đỏ đấy lại là dạng hình cong, làm sao được? Chẳng lẽ cái khung cửa kia cũng hình cong sao?
- Cái vệt đỏ trên trán ta nhìn thì đúng là hình cong, nhưng nếu nói chính xác, nó lại không phải là hình cong…
- Vậy ý ngươi là, ngươi cố tình làm cho nó như vậy à?
Sắc mặt Tiêu Phàm càng lúc càng đen:
- Tiểu thư thật là băng tuyết thông minh…
- Hì hì!
Bão Cầm đứng sau lưng Trần Oanh Nhi rốt cuộc không nhịn được cười, vọt ra vài tiếng cười, cả người từ bả vai đến lưng không ngừng run rẩy vì nhịn cười.
Trần Oanh Nhi vẫn còn đang mải mê nghiên cứu cái vệt đỏ trên trán Tiêu Phàm:
- Cái trán ngươi… đụng trúng khung cửa, hình như u lên rồi kìa!
Tiêu Phàm cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn, nói:
- Tiểu thư, nàng cố tình đến Túy Tiên Lâu tìm ta để nghiên cứu cái trán của ta à?
Trần Oanh Nhi khẽ hừ một tiếng, đưa mắt liếc nhìn Tiêu Phàm một cái, sau đó liền đi thẳng vào Túy Tiên Lâu.
Tiêu Phàm tức thì trợn mắt há mồm, đây mà là tiểu thư Trần gia tính tình lạnh lùng lãnh đạm hay sao? Cái cử chỉ vừa rồi nhỏ bé thôi nhưng lại ẩn dấu phong tình cùng kiều mỵ, lại còn hết sức trưởng thành thành thục, thật sự là muốn câu hồn đoạt phách người ta mà.
Trần Oanh Nhi ở phía trước, cũng chợt nhận ra hành động vừa rồi của mình có vẻ hơi quá kiều mỵ, liền cảm thấy không được tự nhiên khẽ ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp liền thoáng ửng hồng, nhìn hết sức động lòng người.
Tiêu Phàm giật mình nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trần Oanh Nhi đỏ bừng vì xấu hổ, trong lòng tự hỏi, vị tiểu thư này hôm nay bị làm sao vậy?
Trần Oanh Nhi tiến nhanh vào trong quầy, lão Thái khuôn mặt tươi cười nịnh nọt đã đứng chờ sẵn ở đấy, nàng giơ tay làm bộ làm tịch cầm lấy một quyển sổ lật lật xem, trông như cố tình che giấu điểm thất thố vừa rồi, Tiêu Phàm kéo Bão Cầm sang một bên, thấp giọng hỏi bằng giọng điệu phi thường nghiêm túc:
- Tiểu thư nhà nàng trước khi đến đây đã ăn cái gì thế?
Bão Cầm mờ mịt trả lời:
- Chưa ăn cái gì cả, chỉ có uống một ngụm trà…
Tiêu Phàm liếc liếc nhìn Trần Oanh Nhi đang ngồi lật xem sổ sách kia, sau đó quay sang nhìn Bão Cầm, nghiêm túc nói:
- Ta thấy, nàng nên nhanh mang tiểu thư nhà nàng đi tìm đại phu đi…
Bão Cầm giật mình hỏi:
- Tại sao?
Tiêu Phàm tiến đến thì thầm vào tai Bão Cầm:
- … Ta nghi tiểu thư nhà nàng ăn nhầm cái gì bậy bạ rồi, nàng nhìn tiểu thư nàng kìa, ánh mắt tự dưng lại quyến rũ kì lạ…
- Ngươi… ngươi… Tên hỗn đản này…
Bảo Cầm gia tay lên định xuất tiếp một chiêu Lực Phách Hoa Sơn, chợt nhớ đến Trần Oanh Nhi Vẫn còn ở đây, không khỏi vừa giận vừa bực buông tay xuống.
Tiêu Phàm liền nhanh chóng chùn đến trước mặt Trần Oanh Nhi, mỉm cười nói:
- Tiểu thư hôm nay đích thân đến Túy Tiên Lâu, không biết có chuyện gì không?
- Ngươi… không cần gọi ta là tiểu thư!
Trần Oanh Nhi nói xong khuôn mặt liền tức khắc đỏ bừng lên, cúi đầu nhìn xuống đất, không dám nhìn Tiêu Phàm, thanh âm lại càng nhỏ nhẹ hơn rất nhiều.
- Ta nghe nói… sinh ý Túy Tiên Lâu dạo này rất tốt, cho nên… muốn đến xem xem.
Tiêu Phàm không hiểu liền giơ tay vò đầu, chỉ là một cái tửu lâu nho nhỏ thôi mà, có cái gì lạ mà xem? Bất quá người ta thân là thiên kim tiểu thư, là con của ông chủ, nàng muốn đến đây xem xét mình làm việc, mình thân là người làm công, đương nhiên không thể ngăn cản.
Nghĩ thế hắn liền nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng ngần, ánh mắt thanh tú sáng như ánh mặt trời, Trần Oanh Nhi đột nhiên cảm thấy trống ngực đập thật nhanh, nụ cười của Tiêu Phàm giống như một vò rượu nguyên chất đã được chôn sâu nhiều năm, khiến người ta bất tri bất giác đắm chìm trong đấy.
Trên đời này không phải chỉ có nam nhân nhìn thấy mỹ nữ mà chảy nước miếng, trên thực tế, nữ nhân trông thấy một nam nhân anh tuấn cũng sẽ ngẩn người ( DG: ây da, chính xác đấy )
Kinh Thi có nói: Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Câu này trước nay mọi người vốn chỉ chỉ xét dưới gốc độ của nam nhân mà thôi, thế nên ai cũng cho rằng chỉ có quân tử thích thục nữ, mà lại quên mất một điều quan trọng khác, thục nữ cũng là con người, các nàng cũng sẽ thích quân tử, có điều phương thức của nam và nữ khác nhau mà thôi.
Cũng giống như trong thanh lâu thỉnh thoảng cũng có lúc, nam nhân hát “Thập Bát Mô” (*), nữ nhân trả lời "canh năm đợi tình lang", giữa nam và nữ, nữ nhân không bao giờ mãi mãi ở vị trí bị động, nếu gặp được nam nhân mà mình thật lòng ngưỡng mộ, nữ nhân nhất định sẽ kín đáo biểu lộ hảo cảm của mình.
Tiêu Phàm vừa trẻ tuổi, gương mặt anh tuấn lại thêm nụ cười rạng ngời ánh mặt trời, hết thảy cộng lại quá đủ để hấp dẫn sự chú ý của nữ nhân.
Trần Oanh Nhi giống như đã quên mất chuyện xảy ra lúc gặp hắn hai lần trước, hiện tại chàng thanh niên trước mặt nàng, đây là người tuổi trẻ tài cao, tương lai đầy hứa hẹn, hơn nữa hắn còn không ngại nguy hiểm vì Trần gia hóa giải tai ương ngập đầu, và còn có quan hệ không tệ với Tào huyện thừa mới đến nhậm chức, thậm chí hắn còn góp phần không nhỏ trong mưu đồ cướp quyền lực từ tay Hoàng tri huyện. Trần gia cũng nhờ vậy mà được nước lên thuyền.
Không nhắc đến thì thôi, nói đến Trần Oanh Nhi liền ngạc nhiên phát hiện thì ra bổn sự của hắn cũng không nhỏ, hơn nữa người này trên danh nghĩa lại là vị hôn phu của nàng, là nam nhân của nàng.
Nghĩ đến đây, Trần Oanh Nhi không khỏi ngượn ngùng đỏ mặt, nhưng lại xen lẫn vài tia hạnh phúc, cảm giác của nàng hiện giờ giống như một người tìm được một viên minh châu, trải qua năm tháng lau chùi giờ viên minh châu ấy đang dần dần phát ra hào quang rực rỡ chói mắt.
Mà người đang có khỏa minh châu này, chính là nàng – Trần Oanh Nhi, từ sau chuyện của Hoàng Tri huyện cùng Tào huyện thừa xảy ra ở trước cửa Túy Tiên Lâu, tự nàng cũng nhận ra mình nên nhân lúc khỏa mình châu này chưa phát ra hào quang rực rỡ nên cố gắng nắm chặt nó trong tay, phải bảo quản thật cẩn thận, nữ nhân bản tính trời sinh ích kỷ vậy đấy, có vài thứ chỉ cho phép riêng bản thân mình thưởng thức, tuyệt đối không muốn chia sẽ với bất kỳ ai ( DG: mình cũng thế )
Đó là lí do chiều nay Trần Oanh Nhi dẫn theo Bão Cầm đến Túy Tiên Lâu.
Vị hôn thê đến xem nơi làm việc của vị hôn phu mình, đây vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
- Tiểu thư… ác, Trần cô nương cứ thoải mái mà xem, tại hạ vì Trần gia quản lý Túy Tiên Lâu, quyết không dám có chút lơi lỏng, nếu có chổ nào thấy không vừa ý, cứ việc thoải mái nói ra, tại hạ nhất định sẽ sửa.
Tiêu Phàm cười rất nhu thuận, nói chuyện lại cực kỳ khách khí, loại khách khí này hoặc nhiều hoặc ít có vẻ xa lạ.
Trần Oanh Nhi thở dài:
- Ngươi nhất định phải dùng giọng điệu này nói để nói chuyện với ta sao?
Nụ cười trên mặt Tiêu Phàm có chút đông cứng lại, nói chuyện khách khí cũng sai sao? Hay là cô nàng Trần Oanh Nhi này hôm nay đến đây gây chuyện, muốn bới lông tìm vết à?
Trần Oanh Nhi đỏ mặt, cúi đầu nhẹ nhàng nói:
- Ở nhà, cha mẹ hay gọi ta là… Oanh nhi.
- A! Tên rất hay, Trần cô nương qua thật là ngươi cũng như tên…
Tiêu Phàm không rõ ý tứ của Trần Oanh Nhi nên lại tiếp tục khua môi mua mép khen ngợi, khẩu khí cũng giọng điệu hoàn toàn giống với kiểu xã giao thông thường, hắn hoàn toàn không hiểu ý tứ của nàng, càng không biết rằng ở thời đại này, nữ tử chưa chồng chủ động nói cho nam tử biết khuê danh của mình đại biểu cho cái gì.
Trận Oanh Nhi giận dữ nói:
- Ngươi… Ngươi thật là một tên đầu gỗ, ngu ngốc đần độn!
Tiêu Phàm vuốt mũi không nói thêm gì nữa, hắn phát hiện ra nữ nhân từ cổ chí kim, đều giống nhau, hỉ nộ vô thường, nữ nhân ngoại trừ im lặng tựa hồ không còn gì vui mừng hơn nữa.
Thấy biểu tình ngượng ngùng hiện giờ của Tiêu Phàm, Trần Oanh Nhi trong lòng lại thấy hết sức bất đắc dĩ, đối với một tên gia hỏa không hiểu chút gì chuyện tình cảm thế này, nàng còn lời nào có thể nói nữa? Chẳng lẽ nàng phải nhào đến ôm chân hắn rồi nước mắt ngắn nước mắt dài cầu xin hắn cưới mình thì hắn mới chịu hiểu sao?
Hai người im lặng không nói lời nào, không khí có vẻ có chút khó xử, Bão Cầm đứng bên cạnh che miệng cười trộm, bị Trần Oanh Nhi trông thấy trừng mắt một cái, nàng liền nhanh chóng thu liễm nụ cười, trở về bộ dạng nghiêm trang.
Trần Oanh nhi thở dài một hời, nàng quyết định mình phải rộng lượng một chút, không so đo với tên ngu ngốc phản ứng chậm chạp này nữa, đứng đây tức giận với hắn cũng chẳng thu được ích lợi gì, ở đây thêm một tí có khi lại còn bị hắn chọc cho tức chết…
Nghĩ thế nàng liền quay đầu lại lấy cái lọ sứ trên tay Bão Cầm, Trần Oanh Nhi ngượng ngùng tiến lên, nhoẽn miệng cười, nói:
- Ta nghe cha nói ngươi ngày đêm làm việc ở Túy Tiên Lâu rất vất vả nên tự tay nấu cho ngươi bát canh tẩm bổ…
Bầu không khí khó xử ban nãy đã được phá vỡ, Tiêu Phàm thở dài một hơi nhẹ nhõm, Trần Oanh Nhi còn chưa dứt lời Tiêu Phàm đã hắc hắc cười nói:
- Trần cô nương thật là có ý tứ, chúng ta mở chính là tửu lâu, ta mỗi ngày đều ở đây còn sợ thiếu thức ăn sao? Hắc hắc, nàng nhọc công rồi…
Trần Oanh Nhi cả người giống như bị người ta tạt cho một chậu nước lạnh, khuôn mặt xinh đẹp lập tức trở nên lạnh lùng, oán hận dậm chân nói:
- Bão Cầm, chúng ta về!
Nói xong Trần Oanh Nhi liền quay người đặt lọ sứ lên trên quầy, đùng đùng nổi giận rời khỏi Túy Tiên Lâu.
Bão Cầm nhíu mũi, cũng oán hận hừ một tiếng, liếc nhìn Tiêu Phàm bằng ánh mắt khinh thường, sau đó chạy đến trước mặt Tiêu Phàm, nhấc chân đạp một cú lên chân Tiêu Phàm.
- Ngu ngốc, đại ngu ngốc, tại sao ngươi có thể ngốc như thế hả trời?
Nói xong lời này, Bão Cầm cũng xoay người chạy mất.
Tiêu Phàm ngơ ngác nhìn chủ tớ hai người đùng đùng bỏ đi, lắc đầu khó hiểu nói:
- Các cô nàng này bị làm sao vậy? Ta làm sai cái gì chứ?
Lão Thái đứng ở bên trong quầy cũng lắc đầu thở dài, khóe miệng nhếch lên, trong lòng không khỏi cảm khái, tuổi trẻ, thật tốt a.
Tên tiểu nhị tên gọi Cẩu Tử bước đến, vẻ mặt rất nghiêm túc nói:
- Chường quầy, ta nghi ngờ hai nàng này đến đây gây chuyện…
Tiêu Phàm gật đầu, suy nghĩ một lúc cũng đồng ý nói:
- Có đao lý…
Nhưng sau đó liền hung hăng đánh cho Cẩu Tử một cái.
- Ngươi bị bệnh à? Cả cái tửu lâu này cũng là của nhà nàng, ai mà rãnh rỗi đi đến phá rối nhà của mình chứ?
(*) Thập Bát Mô: là một bài hát dân gian Trung Hoa, dịch ra là Mười Tám Điệu Sờ, cũng là bài hát quen thuộc của Vi Tiểu Bảo.
DG: Nội dung hơi bị ấy, mình có tìm được lời dịch, post kèm ở đây luôn, ai muốn đọc thêm thì đọc nhé ^^!
Tác giả :
Tặc Mi Thử Nhãn