Đại Minh Vương Hầu
Chương 4: Thiên Kim Trần phủ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bất luận thế nào cho dù là thời hiện đại hay cổ đại, nếu một cô nương bị một nam nhân sờ soạng ngực của mình thì nhất định không sẽ là chuyện khoái trá gì ( ko la làng, tát vào mặt cũng khó ), trừ phi nàng là dâm phụ huống hồ người sờ ngực lại là một người điên.
- A…a..a.a !!
Mãi cho đến khi Tiêu Phàm thu tay, Bão Cầm mới kịp phản ứng mình bị người khác phi lễ, tiếng kêu thật là thảm thiết( giống như tiếng thọt tiết heo nhỉ ), bất lực tuyệt vọng như một quả phụ bị đạp đổ biển trinh tiết. Mà một bên Trần tiểu thư càng lộ ra vẻ mặt kinh hãi ôm chặt lấy Bão Cầm , cả hai cô nương sợ đến mức lạnh run giống hệt thiếu nữ vô tội bất lực trước mặt lưu manh.
Lúc này Tiêu Phàm mới thanh tĩnh lại, ngơ ngác chỉ vào Bão Cầm nói:
- Nàng…nàng không phải là Ngô Điềm à?
Bão Cầm buồn bã lắc đầu, nhìn Tiêu Phàm rân rấn nước mắt, lớn lên giống như một người khác quả thật là không phải lỗi của nàng nhưng diện mạo của nàng lại đem lại vẻ bất hạnh cho nàng.
Lúc này Tiêu Phàm cũng thận trọng nhìn kỹ Bão Cầm, sau đó thản nhiên nói:
- Ngượng ngùng quá, là ta nhận nhầm người…
Hai vị cô nương đồng thời thất thần, trong lòng liền tức giận không thôi. Bão Cầm ngây người ở một bên lúng ta lúng túng không thốt nên lời, Tiêu Phàm này có biệt hiệu là “ Kẻ điên” danh tiếng ác nhân đã truyền gần xa, đừng nói là sờ soạng cho dù lúc này hắn đè nàng ra tiền dâm tái dâm… ( khúc này chém nhé ) thì cho vàng nàng cũng không dám lên phản kháng lại. Huống gì chuyện xảy ra vừa rồi chính nàng là người hiểu rõ nhất, nếu gọi là Tiêu Phàm khinh bạc nàng thì thật là oan uổng cho hắn quá, rõ ràng chính nàng đã đưa đôi thỏ tử của mình đến tay của hắn cơ mà.
Trần tiểu thư lá gan lớn hơn một chút, thấy Tiêu Phàm nói ấp a ấp úng, liền lập tức nổi giận. Gương mặt xinh đẹp trắng nõn thoáng ửng hồng vì xấu hổ và giận dữ, đôi lông mi nàng dựng lên, đôi mắt đẹp lúc này cũng lộ ra tia phẫn hận
- Tiêu Phàm ngươi biết vừa rồi ngươi đã làm cái gì không?
Tuy là nổi giận nhưng Trần tiểu thư cũng khống chế được lời nói của mình, ngữ điệu nàng nói cực kỳ lạnh nhạt.
Tiêu Phàm có chút ngạc nhiên:
- Trần tiểu thư, tại hạ đã làm cái gì?
Trần tiểu thư cả giận nói:
- Ngươi… ngươi rõ ràng tại nơi đông người mà dám khinh bạc Bão Cầm…
Tiêu Phàm thất thanh la lên:
- Khoan đã Trần tiểu thư, có phải là nàng nhìn lầm hay không? Ta khinh bạc Bão Cầm? Cái này…. Sao có thể nói như vậy được chứ?
- Ngươi còn không chịu thừa nhận sao? Vừa lúc nãy ta rõ ràng thấy tay ngươi đặt ở chỗ kia……. của nàng, chính mắt ta thấy mà người còn chối hay sao?
Trần tiểu thư khuôn mặt vừa thẹn, vừa xấu hổ nói
Tiêu Phàm thở dài nói:
- Haizzz, Trần tiểu thư nàng chỉ mới thấy kết quả, mà lại không thấy được quá trình xảy ra, mới vừa rồi chính là Bão Cầm tự đem hai cái bánh bao đặt lên tay ta đó a…
Trần tiểu thư ngay tức khắc liền khựng lại ( đơ như cây cơ) , sự thật quả là như thế. Nghiêm túc mà nói thì sự việc lần này cũng đâu phải do hắn gây ra. Nhưng mà sự thật là sự thật, từ xưa đến nay , có khi nữ nhân nói đạo lý ra đâu? Mà Trần Oanh Nhi lại là nữ nhân, nữ nhân hàng thật giá thật đấy.
- Ta mặc kệ ! Dù sao đi nữa thì ngươi cũng đã phi lễ với Bão Cầm rồi! Ngươi đúng là một tên đăng đồ tử!
Trần tiểu thư thẹn quá hóa giận mà nói
Tiêu Phàm vuốt vuốt cái mũi không nói ra lời nào, nam nhân cãi nhau với nữ nhân đó là một hành vi ngu xuẩn, Tiêu Phàm không muốn tranh cãi cùng với nàng. Chuyện vừa rồi xảy ra trước mắt nàng, trong lòng nàng ắt hiểu rõ.
Trần tiểu thư thấy Tiêu Phàm không nói lời nào, liền càng nổi giận. Bốn năm nàng gặp vị trượng phu tương lai này được 3 lần, từ những người xung quanh nàng có nghe nói về con người của hắn một chút ít. Nghe nói hắn là một người hướng nội, yếu đuối, sợ phiền phức. Tuy nhiên, xảy ra chuyện hôm nay cho dù là hiểu làm thì hắn cũng phải biết xin lỗi một câu ! Hắn yếu đuối mà có bộ dạng này à?
Trần tiểu thư tức giận đến mức thân thể run rẫy lên, đôi mắt nàng thoáng nhìn chung quanh chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện một đám hạ nhân đang đứng chỉ chỏ xem náo nhiệt. Nàng tức giận đến mức xanh mặt, liền lôi kéo Bão Cầm đang ngồi khóc bên cạnh bỏ đi cũng không quay đầu lại, chỉ ném cho Tiêu Phàm một câu:
- Ngươi chờ đó!!
Người như thế mà yếu đuối sao, làm sao có thể xứng đáng làm vị hôn phu Trần Oanh Nhi ta. Trần tiểu thư nổi giận liền hầm hầm bỏ đii, đôi bàn tay siết chặt lại thành nắm.
Tiêu Phàm đứng yên tại chỗ, đối với sự phẫn nộ của Trần tiểu thư có thể nói là khó hiểu. Ta vốn chính là oan uổng như Thị Mầu , như thế nào nghe ý của nàng chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu? Hắn lầm bầm nói:
- Cô ả này làm sao thế nhỉ? Chẳng lẽ nàng có bệnh?
Bọn hạ nhân đứng xung quanh còn chưa đi, nghe vị cô gia điên điên tương lai này nói tiểu thư có bệnh, cả đám người không khỏi vui lên
- Ai, rốt cuộc công tử làm gì mà để tiểu thư tức giận như thế?
Câu hỏi mang đậm vẻ châm chọc, mang theo nỗi vui sướng khi người khác gặp họa
Tiêu Phàm là người thành thật, người thành thật thì đương nhiên nói lời thành thật. Hắn sờ sờ cái mũi vài cái, nhìn về phía hạ nhân bộ dạng như kẻ vô tội nói:
- Ta có làm cái gì đâu, chẳng qua chỉ có sờ ngực của Bão Cầm có chút xíu thôi mà!
Oanh!!
“Sờ soạng ngực của Bão Cầm” còn “ Chỉ có điều… Mà thôi”
Đây rõ ràng là “ Điếc không sợ súng” Kẻ điên này rõ ràng cho rằng việc sờ ngực nữ nhân giống như là chuyện bình thường đi ra chợ mua củ cái trắng a. Huống hồ người hắn sờ lại lại nha hoàn bên cạnh Trần tiểu thư, trong phủ không ai không biết Bão Cầm là nha hoàn được Trần tiểu thư sủng ái nhất…
Kẻ điên, hắn quả nhiên là một kẻ điên
- Làm sao mà ngươi sờ được?
Hỏi câu này là một tiểu nha hoàn, lúc này trong mắt nàng hiện lên một tia hưng phấn, mặt mũi quả thật là rạng rỡ. Nàng đối với việc Bão Cầm chịu thiệt giống như là hỷ sự của chính mình, nữ nhân cũng có lòng đố kỵ với nhau, trời còn có mắt không ngờ Bão Cầm cũng có bộ dạng như hôm nay.
Nghe vậy Tiêu Phàm liền nở một nụ cười mập mờ, tuy hắn không phải là kẻ hầu người hạ nhưng nếu xung quanh hắn đều là hạ nhân hắn cũng không ngại giao lưu một phen, bằng không người ta sẽ nói hắn không biết hòa đồng. Tiêu Phàm muốn làm một người hòa đồng, hòa đồng mới có bạn. Bởi vậy hắn kéo tiểu nha hoàn kia đến cạnh mình, sau đó hướng về mọi người thần thái rất nghiêm túc nói:
- Mọi người nhìn kỹ đây, ta làm mẫu lại một lần cho các ngươi xem này.. ( mợ nó khôn vãi )
- A..a , Dâm tặc!
Tiếng hét kinh hãi vang lên, bọn hạ nhân bên cạnh cực kỳ kinh hãi cuối cùng cũng bỏ chạy hết
Tiêu Phàm nhanh chóng hiểu rõ câu nói “ Ngươi hãy chờ đây” là có ý gì. Sau khi Trần tiểu thư đi khoảng tàn một nén nhang, quản gia của Trần phủ liền đi tới hoa viên nói cho Tiêu Phàm biết rằng Trần lão gia cho mời hắn tới tiền đường. Trần lão ở gia ở đây là Trần Tứ Lục, trên danh nghĩa Tiêu Phàm phải gọi là một tiếng nhạc phụ đại nhân.
Trông nội đường Trần phủ, Trần Tứ Lục lúc này đang ngồi vắt chéo chân, ngón tay vô ý vịn vào ghế, lúc này khuôn mặt lão trầm như nước. Từ việc Tiêu Phàm sàm sỡ đối với Bão Cầm, đây rõ ràng là một chuyện tốt đối với Trần Tứ Lục, rốt cục lão cũng có thể tìm được một cái cớ để đuổi Tiêu Phàm ra khỏi cửa.
Ta Trần Tứ Lục đối với Tiêu Phàm hết lòng giúp đỡ quan tâm, từ khi song thân Tiêu Phàm đột ngột mất đi Trần gia ta vẫn không ruồng bỏ hắn, vẫn tiếp nhận hắn, cho hắn vào ở trong phủ. Vẫn xem hắn là con rể của mình, một không thiếu ăn thiếu mặc, hai không cho hắn đụng vào bất cứ việc gì trong nhà, ba không làm cho hắn ủy khuất, quả thực cuộc sống của hắn ở trong phủ cũng giống như đại gia nhưng hắn lại dám làm hành động cầm thú này .
Trần Tứ Lục càng nghĩ càng cao hứng, Tiêu Phàm ngươi sờ ngực rất khá, rất tốt a. Nếu ngươi không làm ra hành động như thế này thì ta làm sao có cớ gì để đuổi ngươi ra khỏi phủ nữa. Trần Tứ Lục nghĩ đến đây chợt nở một nụ cười, nụ cười đúng chất của một con cáo già.
Bất luận thế nào cho dù là thời hiện đại hay cổ đại, nếu một cô nương bị một nam nhân sờ soạng ngực của mình thì nhất định không sẽ là chuyện khoái trá gì ( ko la làng, tát vào mặt cũng khó ), trừ phi nàng là dâm phụ huống hồ người sờ ngực lại là một người điên.
- A…a..a.a !!
Mãi cho đến khi Tiêu Phàm thu tay, Bão Cầm mới kịp phản ứng mình bị người khác phi lễ, tiếng kêu thật là thảm thiết( giống như tiếng thọt tiết heo nhỉ ), bất lực tuyệt vọng như một quả phụ bị đạp đổ biển trinh tiết. Mà một bên Trần tiểu thư càng lộ ra vẻ mặt kinh hãi ôm chặt lấy Bão Cầm , cả hai cô nương sợ đến mức lạnh run giống hệt thiếu nữ vô tội bất lực trước mặt lưu manh.
Lúc này Tiêu Phàm mới thanh tĩnh lại, ngơ ngác chỉ vào Bão Cầm nói:
- Nàng…nàng không phải là Ngô Điềm à?
Bão Cầm buồn bã lắc đầu, nhìn Tiêu Phàm rân rấn nước mắt, lớn lên giống như một người khác quả thật là không phải lỗi của nàng nhưng diện mạo của nàng lại đem lại vẻ bất hạnh cho nàng.
Lúc này Tiêu Phàm cũng thận trọng nhìn kỹ Bão Cầm, sau đó thản nhiên nói:
- Ngượng ngùng quá, là ta nhận nhầm người…
Hai vị cô nương đồng thời thất thần, trong lòng liền tức giận không thôi. Bão Cầm ngây người ở một bên lúng ta lúng túng không thốt nên lời, Tiêu Phàm này có biệt hiệu là “ Kẻ điên” danh tiếng ác nhân đã truyền gần xa, đừng nói là sờ soạng cho dù lúc này hắn đè nàng ra tiền dâm tái dâm… ( khúc này chém nhé ) thì cho vàng nàng cũng không dám lên phản kháng lại. Huống gì chuyện xảy ra vừa rồi chính nàng là người hiểu rõ nhất, nếu gọi là Tiêu Phàm khinh bạc nàng thì thật là oan uổng cho hắn quá, rõ ràng chính nàng đã đưa đôi thỏ tử của mình đến tay của hắn cơ mà.
Trần tiểu thư lá gan lớn hơn một chút, thấy Tiêu Phàm nói ấp a ấp úng, liền lập tức nổi giận. Gương mặt xinh đẹp trắng nõn thoáng ửng hồng vì xấu hổ và giận dữ, đôi lông mi nàng dựng lên, đôi mắt đẹp lúc này cũng lộ ra tia phẫn hận
- Tiêu Phàm ngươi biết vừa rồi ngươi đã làm cái gì không?
Tuy là nổi giận nhưng Trần tiểu thư cũng khống chế được lời nói của mình, ngữ điệu nàng nói cực kỳ lạnh nhạt.
Tiêu Phàm có chút ngạc nhiên:
- Trần tiểu thư, tại hạ đã làm cái gì?
Trần tiểu thư cả giận nói:
- Ngươi… ngươi rõ ràng tại nơi đông người mà dám khinh bạc Bão Cầm…
Tiêu Phàm thất thanh la lên:
- Khoan đã Trần tiểu thư, có phải là nàng nhìn lầm hay không? Ta khinh bạc Bão Cầm? Cái này…. Sao có thể nói như vậy được chứ?
- Ngươi còn không chịu thừa nhận sao? Vừa lúc nãy ta rõ ràng thấy tay ngươi đặt ở chỗ kia……. của nàng, chính mắt ta thấy mà người còn chối hay sao?
Trần tiểu thư khuôn mặt vừa thẹn, vừa xấu hổ nói
Tiêu Phàm thở dài nói:
- Haizzz, Trần tiểu thư nàng chỉ mới thấy kết quả, mà lại không thấy được quá trình xảy ra, mới vừa rồi chính là Bão Cầm tự đem hai cái bánh bao đặt lên tay ta đó a…
Trần tiểu thư ngay tức khắc liền khựng lại ( đơ như cây cơ) , sự thật quả là như thế. Nghiêm túc mà nói thì sự việc lần này cũng đâu phải do hắn gây ra. Nhưng mà sự thật là sự thật, từ xưa đến nay , có khi nữ nhân nói đạo lý ra đâu? Mà Trần Oanh Nhi lại là nữ nhân, nữ nhân hàng thật giá thật đấy.
- Ta mặc kệ ! Dù sao đi nữa thì ngươi cũng đã phi lễ với Bão Cầm rồi! Ngươi đúng là một tên đăng đồ tử!
Trần tiểu thư thẹn quá hóa giận mà nói
Tiêu Phàm vuốt vuốt cái mũi không nói ra lời nào, nam nhân cãi nhau với nữ nhân đó là một hành vi ngu xuẩn, Tiêu Phàm không muốn tranh cãi cùng với nàng. Chuyện vừa rồi xảy ra trước mắt nàng, trong lòng nàng ắt hiểu rõ.
Trần tiểu thư thấy Tiêu Phàm không nói lời nào, liền càng nổi giận. Bốn năm nàng gặp vị trượng phu tương lai này được 3 lần, từ những người xung quanh nàng có nghe nói về con người của hắn một chút ít. Nghe nói hắn là một người hướng nội, yếu đuối, sợ phiền phức. Tuy nhiên, xảy ra chuyện hôm nay cho dù là hiểu làm thì hắn cũng phải biết xin lỗi một câu ! Hắn yếu đuối mà có bộ dạng này à?
Trần tiểu thư tức giận đến mức thân thể run rẫy lên, đôi mắt nàng thoáng nhìn chung quanh chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện một đám hạ nhân đang đứng chỉ chỏ xem náo nhiệt. Nàng tức giận đến mức xanh mặt, liền lôi kéo Bão Cầm đang ngồi khóc bên cạnh bỏ đi cũng không quay đầu lại, chỉ ném cho Tiêu Phàm một câu:
- Ngươi chờ đó!!
Người như thế mà yếu đuối sao, làm sao có thể xứng đáng làm vị hôn phu Trần Oanh Nhi ta. Trần tiểu thư nổi giận liền hầm hầm bỏ đii, đôi bàn tay siết chặt lại thành nắm.
Tiêu Phàm đứng yên tại chỗ, đối với sự phẫn nộ của Trần tiểu thư có thể nói là khó hiểu. Ta vốn chính là oan uổng như Thị Mầu , như thế nào nghe ý của nàng chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu? Hắn lầm bầm nói:
- Cô ả này làm sao thế nhỉ? Chẳng lẽ nàng có bệnh?
Bọn hạ nhân đứng xung quanh còn chưa đi, nghe vị cô gia điên điên tương lai này nói tiểu thư có bệnh, cả đám người không khỏi vui lên
- Ai, rốt cuộc công tử làm gì mà để tiểu thư tức giận như thế?
Câu hỏi mang đậm vẻ châm chọc, mang theo nỗi vui sướng khi người khác gặp họa
Tiêu Phàm là người thành thật, người thành thật thì đương nhiên nói lời thành thật. Hắn sờ sờ cái mũi vài cái, nhìn về phía hạ nhân bộ dạng như kẻ vô tội nói:
- Ta có làm cái gì đâu, chẳng qua chỉ có sờ ngực của Bão Cầm có chút xíu thôi mà!
Oanh!!
“Sờ soạng ngực của Bão Cầm” còn “ Chỉ có điều… Mà thôi”
Đây rõ ràng là “ Điếc không sợ súng” Kẻ điên này rõ ràng cho rằng việc sờ ngực nữ nhân giống như là chuyện bình thường đi ra chợ mua củ cái trắng a. Huống hồ người hắn sờ lại lại nha hoàn bên cạnh Trần tiểu thư, trong phủ không ai không biết Bão Cầm là nha hoàn được Trần tiểu thư sủng ái nhất…
Kẻ điên, hắn quả nhiên là một kẻ điên
- Làm sao mà ngươi sờ được?
Hỏi câu này là một tiểu nha hoàn, lúc này trong mắt nàng hiện lên một tia hưng phấn, mặt mũi quả thật là rạng rỡ. Nàng đối với việc Bão Cầm chịu thiệt giống như là hỷ sự của chính mình, nữ nhân cũng có lòng đố kỵ với nhau, trời còn có mắt không ngờ Bão Cầm cũng có bộ dạng như hôm nay.
Nghe vậy Tiêu Phàm liền nở một nụ cười mập mờ, tuy hắn không phải là kẻ hầu người hạ nhưng nếu xung quanh hắn đều là hạ nhân hắn cũng không ngại giao lưu một phen, bằng không người ta sẽ nói hắn không biết hòa đồng. Tiêu Phàm muốn làm một người hòa đồng, hòa đồng mới có bạn. Bởi vậy hắn kéo tiểu nha hoàn kia đến cạnh mình, sau đó hướng về mọi người thần thái rất nghiêm túc nói:
- Mọi người nhìn kỹ đây, ta làm mẫu lại một lần cho các ngươi xem này.. ( mợ nó khôn vãi )
- A..a , Dâm tặc!
Tiếng hét kinh hãi vang lên, bọn hạ nhân bên cạnh cực kỳ kinh hãi cuối cùng cũng bỏ chạy hết
Tiêu Phàm nhanh chóng hiểu rõ câu nói “ Ngươi hãy chờ đây” là có ý gì. Sau khi Trần tiểu thư đi khoảng tàn một nén nhang, quản gia của Trần phủ liền đi tới hoa viên nói cho Tiêu Phàm biết rằng Trần lão gia cho mời hắn tới tiền đường. Trần lão ở gia ở đây là Trần Tứ Lục, trên danh nghĩa Tiêu Phàm phải gọi là một tiếng nhạc phụ đại nhân.
Trông nội đường Trần phủ, Trần Tứ Lục lúc này đang ngồi vắt chéo chân, ngón tay vô ý vịn vào ghế, lúc này khuôn mặt lão trầm như nước. Từ việc Tiêu Phàm sàm sỡ đối với Bão Cầm, đây rõ ràng là một chuyện tốt đối với Trần Tứ Lục, rốt cục lão cũng có thể tìm được một cái cớ để đuổi Tiêu Phàm ra khỏi cửa.
Ta Trần Tứ Lục đối với Tiêu Phàm hết lòng giúp đỡ quan tâm, từ khi song thân Tiêu Phàm đột ngột mất đi Trần gia ta vẫn không ruồng bỏ hắn, vẫn tiếp nhận hắn, cho hắn vào ở trong phủ. Vẫn xem hắn là con rể của mình, một không thiếu ăn thiếu mặc, hai không cho hắn đụng vào bất cứ việc gì trong nhà, ba không làm cho hắn ủy khuất, quả thực cuộc sống của hắn ở trong phủ cũng giống như đại gia nhưng hắn lại dám làm hành động cầm thú này .
Trần Tứ Lục càng nghĩ càng cao hứng, Tiêu Phàm ngươi sờ ngực rất khá, rất tốt a. Nếu ngươi không làm ra hành động như thế này thì ta làm sao có cớ gì để đuổi ngươi ra khỏi phủ nữa. Trần Tứ Lục nghĩ đến đây chợt nở một nụ cười, nụ cười đúng chất của một con cáo già.
Tác giả :
Tặc Mi Thử Nhãn