Đại Minh Vương Hầu
Chương 19: Ước nguyện Thần Đèn
Trần Tứ Lục trở mặt nhanh như chớp, không hổ là thương nhân, tố chất tâm lý cực vững vàng, chuyện tình vừa rồi giống như chưa hề phát sinh qua. Khi nhắc tới chính sự, khuôn mặt hắn nở một nụ cười hiền hòa, trông rất hiền lành, chất phác. Thoạt nhìn khiến cho người đối diện có cảm giác vô cùng an toàn… Toàn bộ cơ nghiệp khổng lồ của Trần gia đều là dựa cái khuôn mặt hiền lành này của hắn làm ra đấy.
- Hiền tế à, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?
Trần Tứ Lục khuôn mặt tươi cười, cùng Tiêu Phàm hỏi han chuyện nhà.
- Tiểu tế năm nay mười chín, sắp đến lễ đội mũ(1) rồi ạ!
Tiêu Phàm lễ phép trả lời.
- Mười chín à … Sang năm làm lễ đội mũ được rồi.., đầu xuân sau, ta mang ngươi đến Từ đường Trần gia, mời vài cụ đức cao vọng trọng trong huyện, làm một cái lễ đội mũ thật náo nhiệt cho ngươi!
Trần Tứ Lục thân thiết nói, khi nói còn cầm tay Tiêu Phàm, thỉnh thoảng lại vuốt ve, làm cho Tiêu Phàm nổi tầng tầng lớp lớp da gà.
“ Lão này bị bệnh hay sao thế? Đang nói chuyện mà cứ cầm tay nắm chân, lại còn sờ sờ , vuốt vuốt, không biết có nghĩ gì xấu xa không đây??”
Dù sao hắn cũng là trưởng bối, Tiêu Phàm không thể làm mất mặt mũi của lão được, đành phải mặc lão chiếm tiện nghi của mình, đã ghê tởm ra lại còn phải nở nụ cười trên mặt nữa chứ.
- Đa tạ nhạc phụ đại nhân, tiểu tế thật cảm kích từ đáy lòng!
Tiêu Phàm miệng nói cảm kích, nhưng mắt thì chằm chằm vào bàn tay bị Trần Tứ Lục cầm, cảm giác ghê tởm mỗi lần Trần Tứ Lục xoa … xoa..
Trần Tứ Lục hồn nhiên không biết, vẫn thân thiết nói:
- Hiền tế à, phụ mẫu ngươi mất sớm, may là năm đó cha người cùng ta đã quyết định chuyện hôn sự này, nếu không trên đời này chỉ còn một mình ngươi lẻ loi, thê lương biết bao…
Lại xoa … xoa..
Trần Tứ Lục càng nói càng xúc động, mắt đỏ lên, giọng nghẹn ngào:
- Chúng ta đều là người một nhà, phụ mẫu ngươi qua đời, nhưng còn có nhạc phụ là ta đây, mấy năm ta ở bên ngoài bôn ba, không quan tâm đến ngươi, hiền tế ạ, vì cái nhà này mà ta thật sơ sót với ngươi, ngươi đừng trách ta nhé…
Lại sờ… sờ…
Tiêu Phàm nhanh như cắt, tiện thế rút tay về, chắp tay lạy dài nói:
- Nhạc phụ đại nhân nói quá lời rồi, Trần gia chịu thu nhận ta đã là ân tình rất lớn, tiểu tế ghi nhớ trong lòng, đến chết cũng không báo đáp hết được, làm sao dám trách cứ người cơ chứ?
Thương nhân quả nhiên là thương nhân, ngay cả tình cảm cũng là thấy trước được hiệu quả rồi mới tái đầu tư, Tiêu Phàm đối với vị nhạc phụ này liền có thêm vài phần hiểu biết. Nếu hắn không giúp đỡ Trần gia về nguy cơ lần này, chỉ sợ Trần Tứ Lục đã sớm chẳng chút khách khí nào mà tống hắn ra khỏi phủ.
Trần Tứ Lục lại than thở, lại cầm lấy tay Tiêu Phàm.. Lại xoa … xoa..
- Lần này Trần Gia đắc tội Tào huyện lệnh, may mắn là hiền tế du thuyết hóa giải nguy cơ diệt môn Trần gia. Trần gia trên dưới đều cảm kích ngươi vạn phần.. Hiền tế à, ta cũng không biết phải cảm ơn ngươi như thế nào đây? Dù sao cũng là người một nhà, ngươi muốn cái gì nói ra đừng ngại, chỉ cần là Trần gia có, bất kể cái gì ta cũng sẽ cho ngươi!
Thấy Tiêu Phàm đang sững sờ, ngốc trệ, Trần Tứ Lục lại nói :
- Bất luận là người hay vật đều được, ngươi là con rể mà ta coi trọng nhất!
Trần Tứ Lục đem hai chữ “ Con rể” nhấn mạnh, ám chỉ như vậy quá rõ ràng, khác nào có con rận trên đầu người hói, rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn.
Đúng vậy, Trần Tứ Lục bỗng nhiên nghĩ thông suốt.
“ Kỳ thật, gả con gái cho tiểu tử nghèo kiệt xác này cũng chả sao cả!”
Trần Tứ Lục nghĩ như vậy đương nhiên không phải xuất phát từ lời hứa hẹn năm nào. Tào huyện lệnh tuy đã nói rằng sẽ buông tha Trần gia, nhưng trong lòng hắn đối với Trần gia tất nhiên sẽ còn một chút khúc mắc. Làm quan ai cũng coi trọng mặt mũi. Con của một thương hộ thấp hèn, tại nơi đông người dám đạp mệnh quan triều đình một cước, sự mất mặt này đâu phải là nhỏ. Chẳng biết Tiêu Phàm đã dùng biện pháp gì, nhưng lửa giận của vị Nhị lão gia này không phải áp chế được trong một hai ngày, lúc này nếu không nhanh chóng cúi đầu để lấy lòng Tiêu Phàm, tỏ ra thiện ý với vị Huyện lệnh đại nhân kia, vạn nhất ngày nào đó, Tào huyện lệnh cảm thấy khó chịu lại lấy Trần gia ra khai đao thì làm thế nào?
Nghĩ tới người đứng sau Tào huyện lệnh là Yến Vương điện hạ, da đầu Trần Tứ Lục không khỏi run lên, kia đâu phải là núi non bình thường, mà là dãy Himalaya cao sừng sững. Đại nhân vật như vậy có hiềm khích với Trần gia, chả khác nào có thanh Quỷ đầu đao lúc nào cũng treo trên đầu của mọi người tại Trần gia, lúc nào cũng có khả năng rơi xuống. Tại trong lòng Trần Tứ Lục mà nói, Trần gia lần này có vượt được qua thời kỳ nguy hiểm này hay không? Tại thời điểm này, mượn sức Tiêu Phàm là sự lựa chọn tốt nhất.
Tào huyện lệnh nể mặt mũi cho Tiêu Phàm mà buông tha Trần gia. Nội tình chuyện này thì người ngoài không thể biết được, nhưng Trần Tứ Lục dám khẳng định, Tiêu Phàm đã gây ấn tượng rất lớn trong lòng Tào huyện lệnh. Có thể có quan hệ với Tào huyện lệnh, chỉ dựa vào điểm này, phải mượn sức Tiêu Phàm, gả con gái cho hắn cũng chả sao cả,--- Hơn nữa, con gái mình cũng vốn là của hắn cơ mà. Từ tâm lý như vậy, Trần Tứ Lục thản nhiên xưng hô với Tiêu Phàm là “ Hiền tế”, hơn nữa lại còn ám chỉ rõ ràng, chỉ cần ngươi lớn mật mở miệng, “ Hiền tế” này không phải là tên gọi suông như trước.
Ám chỉ của Trần Tứ Lục rất nhanh có tác dụng. Tiêu Phàm nghe thấy vậy hai mắt lóe sáng hỏi:
- Cái gì cũng được ạ?
Trần Tứ Lục gật đầu, vui mừng nhìn Tiêu Phàm, trong mắt khẽ lóe lên một tia giảo hoạt.
- Cái gì cũng được, chỉ cần Trần gia có, bất luận là người hay vật, ta tuyệt không keo kiệt!
Tiêu Phàm cực kỳ cao hứng, nhìn lão béo trước mặt vô cùng thuận mắt. Hình tượng của lão dần cao lớn lên, tựa như… cây đèn thần của Aladin.. Nếu Trần Tứ Lục không có ý kiến, Tiêu Phàm thật sự muốn tiến tới xoa xoa cái bụng tròn vo của lão.
“ Ui chà, sao lão nhạc phụ béo ị hôm nay trông đáng yêu thế nhỉ!”
Hiện tại cây đèn thần này tới tay hắn, hé mở ra biết bao nhiêu là chỗ tốt, khác nào đưa cho hắn một chi phiếu trống, tùy tiện cho hắn điền con số, bao nhiêu cũng chiều, thật hạnh phúc. Tiêu Phàm không bình tĩnh nổi, hắn có một loại hạnh phúc đến choáng váng, có cảm giác như trúng giải độc đắc vậy.
Quản làm quái gì lão nhạc phụ muốn gì cơ chứ?
Gia sản? Không được! Phỏng chừng lão chẳng những sẽ đổi ý, hơn nữa lại còn đương trường trở mặt, Tiêu Phàm đã chứng kiến tốc độ trở mặt của lão rồi.
Ruộng đất? Nhà cửa? Cửa hàng? Những thứ này còn quan trọng hơn cả tính mạng của lão, Tiêu Phàm phỏng chừng lão sẽ thà chết chứ không đưa cho hắn những thứ trên.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tiêu Phàm từ hưng phấn chậm rãi biến thành nản lòng, hắn cảm thấy tên thần đèn này rất thâm a, có vẻ như cái gì cũng có thể được, nghĩ thật kỹ thì lại thấy thứ nào cũng không thể. Tờ chi phiếu trống của hắn giờ chả khác nào tờ giấy vệ sinh cả.
Tiêu Phàm thở dài, đột nhiên hai mắt chợt rực sáng, giống như hắn bỗng nhớ tới cái gì, sau đó hắn bắt đầu có chút xấu hổ, ánh mắt trong veo, hỏi :
- Nhạc phụ đại nhân, thật sự là cái gì cũng được sao?
- Đương nhiên!
Trong mắt Trần gia chủ khẽ toát ra một vẻ vui mừng, nắm tay nắm thành nắm đấm dấu trong tay áo, “ Nói đi, mau lên, chỉ cần ngươi mở miệng, Oanh nhi sẽ lập tức thành thân với ngươi!”
Dưới ánh mắt mong chờ của Trần Tứ Lục, Tiêu phàm khẽ liếm môi, phi thường ngại ngùng nói :
- Nếu nhạc phụ đại nhân không phản đối, tiểu tế muốn…
- Ngươi muốn cái gì?
Thanh âm của Trần Tứ Lục có chút run rẩy.
- Tiểu tế nghĩ…. Trả cho tiếu tế số tiền qua cổng lần trước được không ạ?
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Phàm có chút đỏ lên, giống như kỹ nữ đang chờ đợi lưu manh đến để phi lễ vậy.
- Hả???
Trần Tứ Lục há hốc mồm.
Không thấy thần đèn trả lời, Tiêu Phàm đành phải kiên nhẫn giải thích:
- Chính lần trước … Ta khi muốn đi vào quan dịch để tìm Tào huyện lệnh. Nhưng mấy tên lính tốt ở cửa không biết ta..Ta đành phải đưa hắn năm tiền, hắn mới cho ta đi vào…
Tiêu Phàm cẩn thận nhìn Trần Tứ Lục :
- Năm tiền này là tiền riêng của tiểu tế. Trong ‘ Khuyến Học’ Tuân Tử có viết: Không góp từng nửa bước thì không tới được nghìn dặm (2)... Tiểu tế chỉ dành dụm được số tiền ít ỏi vậy thôi, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng trong mắt tiểu tế thì nó lớn không thể tưởng, nhạc phụ đại nhân có thể trả cho ta được không ạ?
- ……
Trần Tứ Lục sắc mặt tái mét, ôm chặt lấy ngực, nữa ngày sau cũng không nói lên lời.
Tiêu Phàm buồn bực, có năm tiền mà như vậy á ? Xem ra người càng giàu càng keo kiệt, lời nói này quả thật không sai.
- Nếu ngài không hài lòng, vậy không tính, coi như ta chưa nói gì cả!
Tiêu Phàm khi nói những lời này ngầm bĩu môi, ngay sau đó lại trở lại bộ dáng tao nhã, biểu tình phi thường hiểu lòng người.
Kẻ có tiền thật đáng khinh bỉ, một khi đã keo kiệt như vậy , hứa hẹn cái gì cũng chỉ là nước chảy mây trôi mà thôi.
(1) Nhược quán : Lễ đội mũ. Ngày xưa, con trai hai mươi tuổi thì làm lễ đội mũ, cho nên con trai mới hai mươi tuổi gọi là nhược quán 弱冠, chưa đến hai mươi tuổi gọi là vị quán 未冠. Giải thích của nó mò ( Nomore8x)
(2) 不積跬步,無以至千里;不積小流,
- Hiền tế à, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?
Trần Tứ Lục khuôn mặt tươi cười, cùng Tiêu Phàm hỏi han chuyện nhà.
- Tiểu tế năm nay mười chín, sắp đến lễ đội mũ(1) rồi ạ!
Tiêu Phàm lễ phép trả lời.
- Mười chín à … Sang năm làm lễ đội mũ được rồi.., đầu xuân sau, ta mang ngươi đến Từ đường Trần gia, mời vài cụ đức cao vọng trọng trong huyện, làm một cái lễ đội mũ thật náo nhiệt cho ngươi!
Trần Tứ Lục thân thiết nói, khi nói còn cầm tay Tiêu Phàm, thỉnh thoảng lại vuốt ve, làm cho Tiêu Phàm nổi tầng tầng lớp lớp da gà.
“ Lão này bị bệnh hay sao thế? Đang nói chuyện mà cứ cầm tay nắm chân, lại còn sờ sờ , vuốt vuốt, không biết có nghĩ gì xấu xa không đây??”
Dù sao hắn cũng là trưởng bối, Tiêu Phàm không thể làm mất mặt mũi của lão được, đành phải mặc lão chiếm tiện nghi của mình, đã ghê tởm ra lại còn phải nở nụ cười trên mặt nữa chứ.
- Đa tạ nhạc phụ đại nhân, tiểu tế thật cảm kích từ đáy lòng!
Tiêu Phàm miệng nói cảm kích, nhưng mắt thì chằm chằm vào bàn tay bị Trần Tứ Lục cầm, cảm giác ghê tởm mỗi lần Trần Tứ Lục xoa … xoa..
Trần Tứ Lục hồn nhiên không biết, vẫn thân thiết nói:
- Hiền tế à, phụ mẫu ngươi mất sớm, may là năm đó cha người cùng ta đã quyết định chuyện hôn sự này, nếu không trên đời này chỉ còn một mình ngươi lẻ loi, thê lương biết bao…
Lại xoa … xoa..
Trần Tứ Lục càng nói càng xúc động, mắt đỏ lên, giọng nghẹn ngào:
- Chúng ta đều là người một nhà, phụ mẫu ngươi qua đời, nhưng còn có nhạc phụ là ta đây, mấy năm ta ở bên ngoài bôn ba, không quan tâm đến ngươi, hiền tế ạ, vì cái nhà này mà ta thật sơ sót với ngươi, ngươi đừng trách ta nhé…
Lại sờ… sờ…
Tiêu Phàm nhanh như cắt, tiện thế rút tay về, chắp tay lạy dài nói:
- Nhạc phụ đại nhân nói quá lời rồi, Trần gia chịu thu nhận ta đã là ân tình rất lớn, tiểu tế ghi nhớ trong lòng, đến chết cũng không báo đáp hết được, làm sao dám trách cứ người cơ chứ?
Thương nhân quả nhiên là thương nhân, ngay cả tình cảm cũng là thấy trước được hiệu quả rồi mới tái đầu tư, Tiêu Phàm đối với vị nhạc phụ này liền có thêm vài phần hiểu biết. Nếu hắn không giúp đỡ Trần gia về nguy cơ lần này, chỉ sợ Trần Tứ Lục đã sớm chẳng chút khách khí nào mà tống hắn ra khỏi phủ.
Trần Tứ Lục lại than thở, lại cầm lấy tay Tiêu Phàm.. Lại xoa … xoa..
- Lần này Trần Gia đắc tội Tào huyện lệnh, may mắn là hiền tế du thuyết hóa giải nguy cơ diệt môn Trần gia. Trần gia trên dưới đều cảm kích ngươi vạn phần.. Hiền tế à, ta cũng không biết phải cảm ơn ngươi như thế nào đây? Dù sao cũng là người một nhà, ngươi muốn cái gì nói ra đừng ngại, chỉ cần là Trần gia có, bất kể cái gì ta cũng sẽ cho ngươi!
Thấy Tiêu Phàm đang sững sờ, ngốc trệ, Trần Tứ Lục lại nói :
- Bất luận là người hay vật đều được, ngươi là con rể mà ta coi trọng nhất!
Trần Tứ Lục đem hai chữ “ Con rể” nhấn mạnh, ám chỉ như vậy quá rõ ràng, khác nào có con rận trên đầu người hói, rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn.
Đúng vậy, Trần Tứ Lục bỗng nhiên nghĩ thông suốt.
“ Kỳ thật, gả con gái cho tiểu tử nghèo kiệt xác này cũng chả sao cả!”
Trần Tứ Lục nghĩ như vậy đương nhiên không phải xuất phát từ lời hứa hẹn năm nào. Tào huyện lệnh tuy đã nói rằng sẽ buông tha Trần gia, nhưng trong lòng hắn đối với Trần gia tất nhiên sẽ còn một chút khúc mắc. Làm quan ai cũng coi trọng mặt mũi. Con của một thương hộ thấp hèn, tại nơi đông người dám đạp mệnh quan triều đình một cước, sự mất mặt này đâu phải là nhỏ. Chẳng biết Tiêu Phàm đã dùng biện pháp gì, nhưng lửa giận của vị Nhị lão gia này không phải áp chế được trong một hai ngày, lúc này nếu không nhanh chóng cúi đầu để lấy lòng Tiêu Phàm, tỏ ra thiện ý với vị Huyện lệnh đại nhân kia, vạn nhất ngày nào đó, Tào huyện lệnh cảm thấy khó chịu lại lấy Trần gia ra khai đao thì làm thế nào?
Nghĩ tới người đứng sau Tào huyện lệnh là Yến Vương điện hạ, da đầu Trần Tứ Lục không khỏi run lên, kia đâu phải là núi non bình thường, mà là dãy Himalaya cao sừng sững. Đại nhân vật như vậy có hiềm khích với Trần gia, chả khác nào có thanh Quỷ đầu đao lúc nào cũng treo trên đầu của mọi người tại Trần gia, lúc nào cũng có khả năng rơi xuống. Tại trong lòng Trần Tứ Lục mà nói, Trần gia lần này có vượt được qua thời kỳ nguy hiểm này hay không? Tại thời điểm này, mượn sức Tiêu Phàm là sự lựa chọn tốt nhất.
Tào huyện lệnh nể mặt mũi cho Tiêu Phàm mà buông tha Trần gia. Nội tình chuyện này thì người ngoài không thể biết được, nhưng Trần Tứ Lục dám khẳng định, Tiêu Phàm đã gây ấn tượng rất lớn trong lòng Tào huyện lệnh. Có thể có quan hệ với Tào huyện lệnh, chỉ dựa vào điểm này, phải mượn sức Tiêu Phàm, gả con gái cho hắn cũng chả sao cả,--- Hơn nữa, con gái mình cũng vốn là của hắn cơ mà. Từ tâm lý như vậy, Trần Tứ Lục thản nhiên xưng hô với Tiêu Phàm là “ Hiền tế”, hơn nữa lại còn ám chỉ rõ ràng, chỉ cần ngươi lớn mật mở miệng, “ Hiền tế” này không phải là tên gọi suông như trước.
Ám chỉ của Trần Tứ Lục rất nhanh có tác dụng. Tiêu Phàm nghe thấy vậy hai mắt lóe sáng hỏi:
- Cái gì cũng được ạ?
Trần Tứ Lục gật đầu, vui mừng nhìn Tiêu Phàm, trong mắt khẽ lóe lên một tia giảo hoạt.
- Cái gì cũng được, chỉ cần Trần gia có, bất luận là người hay vật, ta tuyệt không keo kiệt!
Tiêu Phàm cực kỳ cao hứng, nhìn lão béo trước mặt vô cùng thuận mắt. Hình tượng của lão dần cao lớn lên, tựa như… cây đèn thần của Aladin.. Nếu Trần Tứ Lục không có ý kiến, Tiêu Phàm thật sự muốn tiến tới xoa xoa cái bụng tròn vo của lão.
“ Ui chà, sao lão nhạc phụ béo ị hôm nay trông đáng yêu thế nhỉ!”
Hiện tại cây đèn thần này tới tay hắn, hé mở ra biết bao nhiêu là chỗ tốt, khác nào đưa cho hắn một chi phiếu trống, tùy tiện cho hắn điền con số, bao nhiêu cũng chiều, thật hạnh phúc. Tiêu Phàm không bình tĩnh nổi, hắn có một loại hạnh phúc đến choáng váng, có cảm giác như trúng giải độc đắc vậy.
Quản làm quái gì lão nhạc phụ muốn gì cơ chứ?
Gia sản? Không được! Phỏng chừng lão chẳng những sẽ đổi ý, hơn nữa lại còn đương trường trở mặt, Tiêu Phàm đã chứng kiến tốc độ trở mặt của lão rồi.
Ruộng đất? Nhà cửa? Cửa hàng? Những thứ này còn quan trọng hơn cả tính mạng của lão, Tiêu Phàm phỏng chừng lão sẽ thà chết chứ không đưa cho hắn những thứ trên.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tiêu Phàm từ hưng phấn chậm rãi biến thành nản lòng, hắn cảm thấy tên thần đèn này rất thâm a, có vẻ như cái gì cũng có thể được, nghĩ thật kỹ thì lại thấy thứ nào cũng không thể. Tờ chi phiếu trống của hắn giờ chả khác nào tờ giấy vệ sinh cả.
Tiêu Phàm thở dài, đột nhiên hai mắt chợt rực sáng, giống như hắn bỗng nhớ tới cái gì, sau đó hắn bắt đầu có chút xấu hổ, ánh mắt trong veo, hỏi :
- Nhạc phụ đại nhân, thật sự là cái gì cũng được sao?
- Đương nhiên!
Trong mắt Trần gia chủ khẽ toát ra một vẻ vui mừng, nắm tay nắm thành nắm đấm dấu trong tay áo, “ Nói đi, mau lên, chỉ cần ngươi mở miệng, Oanh nhi sẽ lập tức thành thân với ngươi!”
Dưới ánh mắt mong chờ của Trần Tứ Lục, Tiêu phàm khẽ liếm môi, phi thường ngại ngùng nói :
- Nếu nhạc phụ đại nhân không phản đối, tiểu tế muốn…
- Ngươi muốn cái gì?
Thanh âm của Trần Tứ Lục có chút run rẩy.
- Tiểu tế nghĩ…. Trả cho tiếu tế số tiền qua cổng lần trước được không ạ?
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Phàm có chút đỏ lên, giống như kỹ nữ đang chờ đợi lưu manh đến để phi lễ vậy.
- Hả???
Trần Tứ Lục há hốc mồm.
Không thấy thần đèn trả lời, Tiêu Phàm đành phải kiên nhẫn giải thích:
- Chính lần trước … Ta khi muốn đi vào quan dịch để tìm Tào huyện lệnh. Nhưng mấy tên lính tốt ở cửa không biết ta..Ta đành phải đưa hắn năm tiền, hắn mới cho ta đi vào…
Tiêu Phàm cẩn thận nhìn Trần Tứ Lục :
- Năm tiền này là tiền riêng của tiểu tế. Trong ‘ Khuyến Học’ Tuân Tử có viết: Không góp từng nửa bước thì không tới được nghìn dặm (2)... Tiểu tế chỉ dành dụm được số tiền ít ỏi vậy thôi, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng trong mắt tiểu tế thì nó lớn không thể tưởng, nhạc phụ đại nhân có thể trả cho ta được không ạ?
- ……
Trần Tứ Lục sắc mặt tái mét, ôm chặt lấy ngực, nữa ngày sau cũng không nói lên lời.
Tiêu Phàm buồn bực, có năm tiền mà như vậy á ? Xem ra người càng giàu càng keo kiệt, lời nói này quả thật không sai.
- Nếu ngài không hài lòng, vậy không tính, coi như ta chưa nói gì cả!
Tiêu Phàm khi nói những lời này ngầm bĩu môi, ngay sau đó lại trở lại bộ dáng tao nhã, biểu tình phi thường hiểu lòng người.
Kẻ có tiền thật đáng khinh bỉ, một khi đã keo kiệt như vậy , hứa hẹn cái gì cũng chỉ là nước chảy mây trôi mà thôi.
(1) Nhược quán : Lễ đội mũ. Ngày xưa, con trai hai mươi tuổi thì làm lễ đội mũ, cho nên con trai mới hai mươi tuổi gọi là nhược quán 弱冠, chưa đến hai mươi tuổi gọi là vị quán 未冠. Giải thích của nó mò ( Nomore8x)
(2) 不積跬步,無以至千里;不積小流,
Tác giả :
Tặc Mi Thử Nhãn