Đại Minh Vương Hầu
Chương 186: Không còn lo âu
Ba, ba, ba...
Trong đại điện yên tĩnh, Tiêu Phàm không chút lưu tình hung hăng vỗ từng phát bôm bốp vào bờ mông nở nang của Trần Oanh Nhi.
Giang Đô trợn mắt đứng nhìn, giật mình nhìn tướng công vốn nho nhã giờ vì kích động và tức giận mà đỏ bừng, nàng che miệng, hoảng sợ nhìn Tiêu Phàm mà quên mất ngăn cản.
Trần Oanh Nhi bắt đầu còn xấu hổ và giận dữ kêu lên, nhưng về sau không biết là do đau đớn hay xấu hổ và giận dữ tới cực điểm mà dựa hẳn vào trên bàn thờ, nhắm mắt không nhúc nhích mặc kệ cho Tiêu Phàm đánh, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống mặt bàn, khuôn mặt xinh đẹp đỏ như nắng chiều thu, rất là mê người.
Tiêu Phàm bị lửa giận che mắt, đánh không biết bao nhiêu cái, mãi sau, lửa giận dần tan, vì thế tay chậm lại, thấy Trần Oanh Nhi gục lên bàn không nhúc nhích, quay đầu lại thấy Giang Đô vẻ mặt giật mình nhìn mình chằm chằm, cả người cứng lại.
Tiêu Phàm thấy lão bà mình, nộ khí lại bốc lên. Nữ nhân ngu ngốc này, bị người ta lừa vài câu liền bỏ nhà đi, có phải nàng bán đứng ngươi còn giúp người ta đếm tiền?
Hai nữ nhân này gây ra bao nhiêu phiền toái cho mình, Tiêu Phàm càng nghĩ càng giận, nhấc tay lên chỉ vào Giang Đô hung tợn nói:
- Nàng cũng qua đây nằm xuống, chủ động chút đi.
Giang Đô sợ tới mức hoa dung thất sắc, chỉ vào bàn thờ lắp bắp nói:
- Tướng công, ngươi... Hay là cũng muốn ta... Ta...
Tiêu Phàm nghiêm mặt gật đầu, lạnh lùng nói:
- Không đánh ngươi không nhớ lâu, nhanh tới nằm úp xuống.
Giang Đô vừa e ngại vừa ngượng ngùng, xấu hổ bước đến, dựa thân hình vào bàn thờ, sau đó bờ mông khẽ nhếch lên...
Tiêu Phàm thấy thế buồn cười, nhưng mặt vẫn lạnh lùng, nhìn hai bờ mông cong lên như đang chờ người đến, nghĩ đến đó tiểu đệ Tiêu Phàm không nhịn được kích động.
Tiến lên một bước, Tiêu Phàm vừa mới giơ cao tay lên, Giang Đô đã sợ hãi rụt mông lại, sau đó khẩn cầu:
- Tướng công... Nhẹ tay chút...
"Ba" Tiêu Phàm tay không lưu tình hạ xuống.
- A ——
Giang Đô xấu hổ kinh hô.
Trần Oanh Nhi bên cạnh không dám động thấy Giang Đô nước mắt lưng tròng, không biết sao, Trần Oanh Nhi trống ngực rộn ràng, cơ thể bắt đầu có phản ứng, làm nàng không kiềm được kẹp chặt chân...
Tiêu Phàm không nhẹ không nặng đánh Giang Đô vài cái, trong lúc lơ đảng vừa nghiêng đầu, thấy giữa nội khố màu hồng nhạt của Trần Oanh Nhi có chút dấu hiệu khả nghi...
Tiêu Phàm tò mò ngẩng đầu nhìn nóc nhà, tiếp theo ngạc nhiên nói:
- A? Mưa giột sao? Trần Tiểu thư, nội khố của ngươi có chút ướt, hơi nhỏ chút... A? Khụ khụ...
Trần Oanh Nhi vừa thẹn lại tức tới cực điểm, tức khắc ưm một tiếng, ngã xuống mặt sàn...
- Biết sai rồi sao?
Tiêu Phàm nghiêm mặt hỏi Giang Đô, đại chấn phu cương cảm giác thật tốt, xem ra nam nhân thi thoảng phải thể hiện chút không nữ nhân được một tấc lại tiến một bước.
- Tướng công, ta sai rồi...
Giang Đô thành thành thật thật cúi đầu nhận sai.
- Sai ở chỗ nào?
Tiêu Phàm gác chân bắt chéo hỏi.
- Ta không nên chạy khỏi kinh sư...
Tiêu Phàm gật gật đầu:
- Đáp án miễn cưỡng chính xác...
Xoay quá mặt, Tiêu Phàm lại liếc xéo Trần Oanh Nhi:
- Còn ngươi? Ngươi sai ở chỗ nào?
Nữ cường nhân thương giới giờ này không kiên cường nổi, nhẹ giọng lầu bầu:
- Ta không nên lừa quận chúa rời kinh...
Tiêu Phàm nhìn chằm chằm nàng, trầm giọng nói:
- Biết ngươi mang đến cho ta đây bao nhiêu phiền toái không?
Trần Oanh Nhi có chút không hiểu nhìn hắn.
- Hừ, vì các ngươi, ta không thể không thay đổi toàn bộ kế hoạch quốc sự, không thể không làm loạn đuổi Hoàng Trừng khỏi kinh, không thể không trở thành khâm sai đại thần, đi tuần Bắc Bình...
- Cái gì? Ngươi... Ngươi phải đi tuần Bắc Bình? Ngươi và Yến Vương đối đầu, ngươi đi Bắc Bình chẳng phải là...
Trần Oanh Nhi giật mình mở to hai mắt nhìn.
Tiêu Phàm cả giận nói:
- Nếu không vì tìm các ngươi, vương bát đản nào muốn đi Bắc Bình?
- Chúng ta... Cũng không có ý định đi Bắc Bình nha, vốn đã quyết định, rời miếu này trở về kinh sư...
Trần Oanh Nhi chột dạ cúi đầu, nhẹ giọng nói.
Tiêu Phàm: "......"
Nữ nhân a nữ nhân Tiêu Phàm ta nếu chết oan chết uổng, nhất định là chết ở tay nữ nhân.
Tìm được hai người, Tiêu Phàm thả lỏng phân nửa, giờ có thể không vướng bận đi Bắc Bình gặp Chu Lệ.
Dẫn hai người rời Bành tổ miếu, ba người lên xa giá khâm sai, nghi trượng đi về thành Từ Châu.
Trên đường, Trần Oanh Nhi vẻ mặt ngưng trọng yêu cầu cùng đi Tiêu Phàm đi Bắc Bình, Giang Đô cũng tỏ vẻ cùng đi, muốn cùng tướng công đồng sinh cộng tử.
Tiêu Phàm nghiêm mặt cự tuyệt.
Nói giỡn, để hai người này cùng mình đi Bắc Bình thế mấy ngày này vất vả đi tìm có ý nghĩa sao? Hắn có thể bớt lo dọc đường sao?
Bất luận hai nàng cầu xin thế nào, Tiêu Phàm vẫn lắc đầu cự tuyệt.
Vào thành Từ Châu, Từ Châu tri phủ Lưu Trị nơm nớp lo sợ đứng ở cửa nha môn nghênh đón.
Đoạn này thời gian thật sự khiến hắn rất lo lắng, từ khi Tiêu Phàm đi vào Từ Châu, đại môn không ra, cổng trong không bước, còn chưa làm gì đã có quan lớn quan nhỏ tự thú, hôm nay khâm sai vừa ra cửa một chuyến tri huyện Bành huyện đã treo cổ tự sát, Tiêu Phàm này chẳng lẽ là ôn thần trong truyền thuyết sao?
Khâm sai đến chỗ nào, một đạo mệnh lệnh cũng không xuống, Từ Châu yêu ma quỷ quái sôi nổi xuống ngựa, làm Lưu Trị suốt ngày nơm nớp lo sợ.
Trái lại, Tiêu Phàm lần này vô tình làm lộ ra nhiều tham quan ác bá như thế, bách chúng Từ Châu vui mừng khôn xiết, mỗi người đều vui vẻ, mừng rỡ khen ngợi Tiêu Phàm là thanh thiên đại lão gia.
Tiêu Phàm cùng nhị nữ ở lại trong thành Từ Châu hai ngày, rốt cục quyết định ly khai Từ Châu, tiếp tục bắc hành.
Tin tức này truyền ra, quan lớn quan nhỏ Từ Châu cảm kích khóc rống chảy nước mắt, khóc không thành tiếng.
Trước phái quân sĩ hộ tống hai người về kinh sư, xa giá Tiêu Phàm đi về phía bắc.
Ngày rời thành, quan lại lớn nhỏ cùng dân chúng toàn thành đưa tiễn, biển người lặng ngắt nhừ tờ. Tiêu Phàm khí phách đứng trên xa giá phất tay, đang định bước vào xa giá, tự nhiên thấy có gì không đúng, sao lại an tĩnh quá vậy.
Ho khan một tiếng
- Bản quan liền đi...
"......"
Không ai dám trả lời, mọi người cùng dõi mắt trông theo hắn, ánh mắt đầy đáng thương.
Không phải tất cả thần tiên đều được mọi người hoan nghênh, ít nhất ôn thần bọn họ rất không thích, chỉ mong hắn đi nhanh lên, vĩnh viễn cũng đừng trở về.
- Các ngươi nếu không làm chút bộ dạng vui vẻ, bản quan liền lưu lại vài ngày...
Ba ba ba ba...
Quan lại toàn thành nghiến răng nghiến lợi, nhiệt liệt vỗ tay vui vẻ đưa tiễn.
Rời Từ Châu, quá Hoàng Hà, liền là địa giới Sơn Đông.
Mười ngày sau, khâm sai xa giá tới Sơn Đông Duyên Châu, Duyên Châu tri phủ Từ Thái vội vàng dẫn quan viên lớn nhỏ rời thành mười dặm đón.
Ba nghìn nghi trượng thân quân ngoài thành đóng quân, Tiêu Phàm dẫn Tào Nghị cùng trăm tên thân quân vào thành.
Ở lại Duyện Châu ba ngày, Tiêu Phàm vẫn như cũ không rời khỏi đại môn một bước.
Tối ngày thứ tư, Võ Anh hầu Quách Anh phụng chiếu lãnh binh đóng ở Sơn Đông và Bắc Bình tới Duyện Châu phủ, dùng lễ hạ quan tham kiến khâm sai Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm đọc thánh chỉ khen thưởng Quách Anh cùng hơn mười thuộc hạ, Quách Anh vô cùng cảm kích, quỳ xuống tại chỗ lĩnh chỉ tạ ơn.
Đêm đó, Tiêu Phàm cùng Quách Anh tại mật thất trao đổi cả đêm, trời còn chưa sáng Quách Anh liền vội cáo từ.
Ba ngày sau, Quách Anh điều động bốn vạn binh mã dưới trướng, từ Hội Xương Sơn Đông tiến về phía đông, dừng quân cách Đại Danh phủ thuộc Bắc Bình ba mươi dặm, đối diện với hai vạn binh mã trú đóng Thuận Đức phủ của Chu Lệ.
Như thế dị thường binh mã điều động, lệnh Yến quân trên dưới dần dần có chút mất đúng mực, thống quân tướng lĩnh mã phi báo Bắc Bình phủ, hỏi Chu Lệ ý kiến, Chu Lệ đè xuống báo, lệnh dưới trướng co rút lại phòng ngự, không được gây hấn quách anh đích binh mã.
Trong quan dịch Duyện Châu.
Cẩm Y vệ mật thám hướng Tiêu Phàm bẩm báo quân lệnh của Chu Lệ, Tiêu Phàm mỉm cười, im lặng không nói.
Kiêu hùng quả nhiên là kiêu hùng, như vậy đều có thể nhịn được, đúng là cái nhân vật hung ác.
Hậu hoa viên quan dịch, ở một mảnh đất hoang, có vài bia hình người được dựng xa xa.
Tiêu Phàm tay cầm ná, đang luyện ngắm bắn.
Sưu
Bi đất không thấy đâu, bia thì không hề gì.
Tiêu Phàm nhức đầu, thần sắc có chút buồn bực, rõ ràng nhắm ngay bia, vì sao lại không trúng? Chẳng lẽ mình không có thiên phú môn này?
Tào Nghị ở một bên cười hắc hắc nói:
- Bất kể là cung hay nỏ, đều phải dựa vào quen tay hay việc, luyện tập nhiều tất có thu hoạch...
Tiêu Phàm thở dài, lắc đầu nói:
- Quá khó khăn...
- Tiêu lão đệ bận tục sự quá nhiều, lòng không tĩnh, sao luyện chính xác được? Cứ theo lời ta nói, bắt mấy tử tù, dùng người sống luyện tất tiến bộ thần tốc.
Tiêu Phàm lắc đầu, hắn không thể tàn nhẫn như vậy, vỗ vỗ vai Tào Nghị:
- Sống cần phải có lòng từ bi... Đúng rồi, kinh sư không có chuyện gì chứ?
Tào Nghị nhếch miệng cười nói:
- Hoàng Trừng bị ngươi đẩy đi, mấy lão cổ hủ trong triều không còn thủ lĩnh, còn ai dám nhảy ra nữa, làm gì có chuyện gì được.
Tiêu Phàm vui mừng cười nói:
- Không có việc gì là tốt rồi, hậu viện không có lửa cháy, ta không có nỗi lo về sau.
- Tiêu lão đệ, nguy hiểm sắp tới a, sắp đi vào địa giới Bắc Bình, Yến vương dù không dám đường hoàng phái binh giết ngươi, nhưng âm thầm ám sát là khó tránh, nên tìm thêm mấy vị cao thủ phòng bị...
Tiêu Phàm buồn bực nói:
- Ta đi đâu tìm cao thủ đây? Cao thủ ám sát trong Cẩm y vệ thì đầy, chứ bảo bọn họ phòng ám sát sao được...
Tào Nghị thở dài nói:
- Nếu sư phụ của ngươi cùng sư bá đến tương trợ, thật là tốt biết bao...
Tiêu Phàm lắc đầu nói:
- Trước khi đi ta đã mời bọn họ, nhưng mà cả hai lão đều bảo muốn bế quan luyện đan, đang thời kỳ mấu chốt, sống chết cũng không chịu đi cùng ta.
Tào Nghị bĩu môi:
- Bọn họ chính là gan bé, không muốn trêu chọc thị phi, khi ngươi vào ngục ta đã lĩnh giáo qua rồi...
Tiêu Phàm cười khổ vài tiếng, nâng ná lên, nhắm ngay bia cỏ hình người ngoài xa:
- Cầu người không bằng cầu mình, ta khổ luyện bản lĩnh giết địch trước, có bổn sự sẵn, ai cũng không cướp được...
Ngắm, vận lực, kéo gấp...
- Ông trời a ban thưởng cho ta một võ lâm cao thủ đi!
Tiêu Phàm thành kính cầu nguyện.
Phóng
Cùng lúc với bi đất bắn ra, một bóng người màu xám tro xẹt qua, ống tay khẽ phất, giống như đại điểu lăng không, quan sát chúng sinh...
Ba
Bi đất bắn đúng điểu nhân bay lượn giữa không trung...
- A —— bần đạo tiêu rồi.
Hét thảm một tiếng, điểu nhân như bị trúng thương, giữa không trung dừng một chút, ống tay áo ra sức múa may vẫy vùng, rốt cục không chống nổi, dần lao đầu xuống.
Tiêu Phàm cùng Tào Nghị đồng thời há hốc mồm...
- Sư phụ...
Tiêu Phàm kinh ngạc thì thào, tiếp theo chạy như bay tiến lên, bi thương hô to:
- Sư phụ ngươi làm sao vậy? Sư phụ, ai dám ám toán ngươi? Đồ nhi nhất định báo thù cho ngươi...
Trong đại điện yên tĩnh, Tiêu Phàm không chút lưu tình hung hăng vỗ từng phát bôm bốp vào bờ mông nở nang của Trần Oanh Nhi.
Giang Đô trợn mắt đứng nhìn, giật mình nhìn tướng công vốn nho nhã giờ vì kích động và tức giận mà đỏ bừng, nàng che miệng, hoảng sợ nhìn Tiêu Phàm mà quên mất ngăn cản.
Trần Oanh Nhi bắt đầu còn xấu hổ và giận dữ kêu lên, nhưng về sau không biết là do đau đớn hay xấu hổ và giận dữ tới cực điểm mà dựa hẳn vào trên bàn thờ, nhắm mắt không nhúc nhích mặc kệ cho Tiêu Phàm đánh, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống mặt bàn, khuôn mặt xinh đẹp đỏ như nắng chiều thu, rất là mê người.
Tiêu Phàm bị lửa giận che mắt, đánh không biết bao nhiêu cái, mãi sau, lửa giận dần tan, vì thế tay chậm lại, thấy Trần Oanh Nhi gục lên bàn không nhúc nhích, quay đầu lại thấy Giang Đô vẻ mặt giật mình nhìn mình chằm chằm, cả người cứng lại.
Tiêu Phàm thấy lão bà mình, nộ khí lại bốc lên. Nữ nhân ngu ngốc này, bị người ta lừa vài câu liền bỏ nhà đi, có phải nàng bán đứng ngươi còn giúp người ta đếm tiền?
Hai nữ nhân này gây ra bao nhiêu phiền toái cho mình, Tiêu Phàm càng nghĩ càng giận, nhấc tay lên chỉ vào Giang Đô hung tợn nói:
- Nàng cũng qua đây nằm xuống, chủ động chút đi.
Giang Đô sợ tới mức hoa dung thất sắc, chỉ vào bàn thờ lắp bắp nói:
- Tướng công, ngươi... Hay là cũng muốn ta... Ta...
Tiêu Phàm nghiêm mặt gật đầu, lạnh lùng nói:
- Không đánh ngươi không nhớ lâu, nhanh tới nằm úp xuống.
Giang Đô vừa e ngại vừa ngượng ngùng, xấu hổ bước đến, dựa thân hình vào bàn thờ, sau đó bờ mông khẽ nhếch lên...
Tiêu Phàm thấy thế buồn cười, nhưng mặt vẫn lạnh lùng, nhìn hai bờ mông cong lên như đang chờ người đến, nghĩ đến đó tiểu đệ Tiêu Phàm không nhịn được kích động.
Tiến lên một bước, Tiêu Phàm vừa mới giơ cao tay lên, Giang Đô đã sợ hãi rụt mông lại, sau đó khẩn cầu:
- Tướng công... Nhẹ tay chút...
"Ba" Tiêu Phàm tay không lưu tình hạ xuống.
- A ——
Giang Đô xấu hổ kinh hô.
Trần Oanh Nhi bên cạnh không dám động thấy Giang Đô nước mắt lưng tròng, không biết sao, Trần Oanh Nhi trống ngực rộn ràng, cơ thể bắt đầu có phản ứng, làm nàng không kiềm được kẹp chặt chân...
Tiêu Phàm không nhẹ không nặng đánh Giang Đô vài cái, trong lúc lơ đảng vừa nghiêng đầu, thấy giữa nội khố màu hồng nhạt của Trần Oanh Nhi có chút dấu hiệu khả nghi...
Tiêu Phàm tò mò ngẩng đầu nhìn nóc nhà, tiếp theo ngạc nhiên nói:
- A? Mưa giột sao? Trần Tiểu thư, nội khố của ngươi có chút ướt, hơi nhỏ chút... A? Khụ khụ...
Trần Oanh Nhi vừa thẹn lại tức tới cực điểm, tức khắc ưm một tiếng, ngã xuống mặt sàn...
- Biết sai rồi sao?
Tiêu Phàm nghiêm mặt hỏi Giang Đô, đại chấn phu cương cảm giác thật tốt, xem ra nam nhân thi thoảng phải thể hiện chút không nữ nhân được một tấc lại tiến một bước.
- Tướng công, ta sai rồi...
Giang Đô thành thành thật thật cúi đầu nhận sai.
- Sai ở chỗ nào?
Tiêu Phàm gác chân bắt chéo hỏi.
- Ta không nên chạy khỏi kinh sư...
Tiêu Phàm gật gật đầu:
- Đáp án miễn cưỡng chính xác...
Xoay quá mặt, Tiêu Phàm lại liếc xéo Trần Oanh Nhi:
- Còn ngươi? Ngươi sai ở chỗ nào?
Nữ cường nhân thương giới giờ này không kiên cường nổi, nhẹ giọng lầu bầu:
- Ta không nên lừa quận chúa rời kinh...
Tiêu Phàm nhìn chằm chằm nàng, trầm giọng nói:
- Biết ngươi mang đến cho ta đây bao nhiêu phiền toái không?
Trần Oanh Nhi có chút không hiểu nhìn hắn.
- Hừ, vì các ngươi, ta không thể không thay đổi toàn bộ kế hoạch quốc sự, không thể không làm loạn đuổi Hoàng Trừng khỏi kinh, không thể không trở thành khâm sai đại thần, đi tuần Bắc Bình...
- Cái gì? Ngươi... Ngươi phải đi tuần Bắc Bình? Ngươi và Yến Vương đối đầu, ngươi đi Bắc Bình chẳng phải là...
Trần Oanh Nhi giật mình mở to hai mắt nhìn.
Tiêu Phàm cả giận nói:
- Nếu không vì tìm các ngươi, vương bát đản nào muốn đi Bắc Bình?
- Chúng ta... Cũng không có ý định đi Bắc Bình nha, vốn đã quyết định, rời miếu này trở về kinh sư...
Trần Oanh Nhi chột dạ cúi đầu, nhẹ giọng nói.
Tiêu Phàm: "......"
Nữ nhân a nữ nhân Tiêu Phàm ta nếu chết oan chết uổng, nhất định là chết ở tay nữ nhân.
Tìm được hai người, Tiêu Phàm thả lỏng phân nửa, giờ có thể không vướng bận đi Bắc Bình gặp Chu Lệ.
Dẫn hai người rời Bành tổ miếu, ba người lên xa giá khâm sai, nghi trượng đi về thành Từ Châu.
Trên đường, Trần Oanh Nhi vẻ mặt ngưng trọng yêu cầu cùng đi Tiêu Phàm đi Bắc Bình, Giang Đô cũng tỏ vẻ cùng đi, muốn cùng tướng công đồng sinh cộng tử.
Tiêu Phàm nghiêm mặt cự tuyệt.
Nói giỡn, để hai người này cùng mình đi Bắc Bình thế mấy ngày này vất vả đi tìm có ý nghĩa sao? Hắn có thể bớt lo dọc đường sao?
Bất luận hai nàng cầu xin thế nào, Tiêu Phàm vẫn lắc đầu cự tuyệt.
Vào thành Từ Châu, Từ Châu tri phủ Lưu Trị nơm nớp lo sợ đứng ở cửa nha môn nghênh đón.
Đoạn này thời gian thật sự khiến hắn rất lo lắng, từ khi Tiêu Phàm đi vào Từ Châu, đại môn không ra, cổng trong không bước, còn chưa làm gì đã có quan lớn quan nhỏ tự thú, hôm nay khâm sai vừa ra cửa một chuyến tri huyện Bành huyện đã treo cổ tự sát, Tiêu Phàm này chẳng lẽ là ôn thần trong truyền thuyết sao?
Khâm sai đến chỗ nào, một đạo mệnh lệnh cũng không xuống, Từ Châu yêu ma quỷ quái sôi nổi xuống ngựa, làm Lưu Trị suốt ngày nơm nớp lo sợ.
Trái lại, Tiêu Phàm lần này vô tình làm lộ ra nhiều tham quan ác bá như thế, bách chúng Từ Châu vui mừng khôn xiết, mỗi người đều vui vẻ, mừng rỡ khen ngợi Tiêu Phàm là thanh thiên đại lão gia.
Tiêu Phàm cùng nhị nữ ở lại trong thành Từ Châu hai ngày, rốt cục quyết định ly khai Từ Châu, tiếp tục bắc hành.
Tin tức này truyền ra, quan lớn quan nhỏ Từ Châu cảm kích khóc rống chảy nước mắt, khóc không thành tiếng.
Trước phái quân sĩ hộ tống hai người về kinh sư, xa giá Tiêu Phàm đi về phía bắc.
Ngày rời thành, quan lại lớn nhỏ cùng dân chúng toàn thành đưa tiễn, biển người lặng ngắt nhừ tờ. Tiêu Phàm khí phách đứng trên xa giá phất tay, đang định bước vào xa giá, tự nhiên thấy có gì không đúng, sao lại an tĩnh quá vậy.
Ho khan một tiếng
- Bản quan liền đi...
"......"
Không ai dám trả lời, mọi người cùng dõi mắt trông theo hắn, ánh mắt đầy đáng thương.
Không phải tất cả thần tiên đều được mọi người hoan nghênh, ít nhất ôn thần bọn họ rất không thích, chỉ mong hắn đi nhanh lên, vĩnh viễn cũng đừng trở về.
- Các ngươi nếu không làm chút bộ dạng vui vẻ, bản quan liền lưu lại vài ngày...
Ba ba ba ba...
Quan lại toàn thành nghiến răng nghiến lợi, nhiệt liệt vỗ tay vui vẻ đưa tiễn.
Rời Từ Châu, quá Hoàng Hà, liền là địa giới Sơn Đông.
Mười ngày sau, khâm sai xa giá tới Sơn Đông Duyên Châu, Duyên Châu tri phủ Từ Thái vội vàng dẫn quan viên lớn nhỏ rời thành mười dặm đón.
Ba nghìn nghi trượng thân quân ngoài thành đóng quân, Tiêu Phàm dẫn Tào Nghị cùng trăm tên thân quân vào thành.
Ở lại Duyện Châu ba ngày, Tiêu Phàm vẫn như cũ không rời khỏi đại môn một bước.
Tối ngày thứ tư, Võ Anh hầu Quách Anh phụng chiếu lãnh binh đóng ở Sơn Đông và Bắc Bình tới Duyện Châu phủ, dùng lễ hạ quan tham kiến khâm sai Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm đọc thánh chỉ khen thưởng Quách Anh cùng hơn mười thuộc hạ, Quách Anh vô cùng cảm kích, quỳ xuống tại chỗ lĩnh chỉ tạ ơn.
Đêm đó, Tiêu Phàm cùng Quách Anh tại mật thất trao đổi cả đêm, trời còn chưa sáng Quách Anh liền vội cáo từ.
Ba ngày sau, Quách Anh điều động bốn vạn binh mã dưới trướng, từ Hội Xương Sơn Đông tiến về phía đông, dừng quân cách Đại Danh phủ thuộc Bắc Bình ba mươi dặm, đối diện với hai vạn binh mã trú đóng Thuận Đức phủ của Chu Lệ.
Như thế dị thường binh mã điều động, lệnh Yến quân trên dưới dần dần có chút mất đúng mực, thống quân tướng lĩnh mã phi báo Bắc Bình phủ, hỏi Chu Lệ ý kiến, Chu Lệ đè xuống báo, lệnh dưới trướng co rút lại phòng ngự, không được gây hấn quách anh đích binh mã.
Trong quan dịch Duyện Châu.
Cẩm Y vệ mật thám hướng Tiêu Phàm bẩm báo quân lệnh của Chu Lệ, Tiêu Phàm mỉm cười, im lặng không nói.
Kiêu hùng quả nhiên là kiêu hùng, như vậy đều có thể nhịn được, đúng là cái nhân vật hung ác.
Hậu hoa viên quan dịch, ở một mảnh đất hoang, có vài bia hình người được dựng xa xa.
Tiêu Phàm tay cầm ná, đang luyện ngắm bắn.
Sưu
Bi đất không thấy đâu, bia thì không hề gì.
Tiêu Phàm nhức đầu, thần sắc có chút buồn bực, rõ ràng nhắm ngay bia, vì sao lại không trúng? Chẳng lẽ mình không có thiên phú môn này?
Tào Nghị ở một bên cười hắc hắc nói:
- Bất kể là cung hay nỏ, đều phải dựa vào quen tay hay việc, luyện tập nhiều tất có thu hoạch...
Tiêu Phàm thở dài, lắc đầu nói:
- Quá khó khăn...
- Tiêu lão đệ bận tục sự quá nhiều, lòng không tĩnh, sao luyện chính xác được? Cứ theo lời ta nói, bắt mấy tử tù, dùng người sống luyện tất tiến bộ thần tốc.
Tiêu Phàm lắc đầu, hắn không thể tàn nhẫn như vậy, vỗ vỗ vai Tào Nghị:
- Sống cần phải có lòng từ bi... Đúng rồi, kinh sư không có chuyện gì chứ?
Tào Nghị nhếch miệng cười nói:
- Hoàng Trừng bị ngươi đẩy đi, mấy lão cổ hủ trong triều không còn thủ lĩnh, còn ai dám nhảy ra nữa, làm gì có chuyện gì được.
Tiêu Phàm vui mừng cười nói:
- Không có việc gì là tốt rồi, hậu viện không có lửa cháy, ta không có nỗi lo về sau.
- Tiêu lão đệ, nguy hiểm sắp tới a, sắp đi vào địa giới Bắc Bình, Yến vương dù không dám đường hoàng phái binh giết ngươi, nhưng âm thầm ám sát là khó tránh, nên tìm thêm mấy vị cao thủ phòng bị...
Tiêu Phàm buồn bực nói:
- Ta đi đâu tìm cao thủ đây? Cao thủ ám sát trong Cẩm y vệ thì đầy, chứ bảo bọn họ phòng ám sát sao được...
Tào Nghị thở dài nói:
- Nếu sư phụ của ngươi cùng sư bá đến tương trợ, thật là tốt biết bao...
Tiêu Phàm lắc đầu nói:
- Trước khi đi ta đã mời bọn họ, nhưng mà cả hai lão đều bảo muốn bế quan luyện đan, đang thời kỳ mấu chốt, sống chết cũng không chịu đi cùng ta.
Tào Nghị bĩu môi:
- Bọn họ chính là gan bé, không muốn trêu chọc thị phi, khi ngươi vào ngục ta đã lĩnh giáo qua rồi...
Tiêu Phàm cười khổ vài tiếng, nâng ná lên, nhắm ngay bia cỏ hình người ngoài xa:
- Cầu người không bằng cầu mình, ta khổ luyện bản lĩnh giết địch trước, có bổn sự sẵn, ai cũng không cướp được...
Ngắm, vận lực, kéo gấp...
- Ông trời a ban thưởng cho ta một võ lâm cao thủ đi!
Tiêu Phàm thành kính cầu nguyện.
Phóng
Cùng lúc với bi đất bắn ra, một bóng người màu xám tro xẹt qua, ống tay khẽ phất, giống như đại điểu lăng không, quan sát chúng sinh...
Ba
Bi đất bắn đúng điểu nhân bay lượn giữa không trung...
- A —— bần đạo tiêu rồi.
Hét thảm một tiếng, điểu nhân như bị trúng thương, giữa không trung dừng một chút, ống tay áo ra sức múa may vẫy vùng, rốt cục không chống nổi, dần lao đầu xuống.
Tiêu Phàm cùng Tào Nghị đồng thời há hốc mồm...
- Sư phụ...
Tiêu Phàm kinh ngạc thì thào, tiếp theo chạy như bay tiến lên, bi thương hô to:
- Sư phụ ngươi làm sao vậy? Sư phụ, ai dám ám toán ngươi? Đồ nhi nhất định báo thù cho ngươi...
Tác giả :
Tặc Mi Thử Nhãn