Đại Minh Vương Hầu
Chương 173: Thế tử vào kinh
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Phàm đi tìm Hoạ Mi, cuối cùng tìm được nàng trong nhà kho.
Hoạ Mi năm nay đã mười bốn, dần trổ mã thành tiểu loli vừa đáng yêu, ngây ngô thuần khiết, lại vừa phong tình khiến người động tâm.
Hoạ Mi một mình ngồi trong nhà kho xem danh sách quà tặng. Tân quân đăng cơ, Tiêu Phàm nhận ân sủng, quà cáp được đưa tới liên miên không dừng, vàng bạc đá quý chất đầy nhà kho. Nếu mà thời Chu Nguyên Chương, chừng đó đã có thể khiến Tiêu Phàm mang tội tham quan rồi.
Hoạ Mi ngồi trên án thư, chân khẽ đong đưa, bộ dạng không yên lòng. Đôi mắt trong suốt vốn nhìn thấy vàng bạc sẽ sáng rực lên giờ đây lại ảm đạm, đồ vật quý giá không thể khiến nàng cao hứng được.
Tiêu Phàm lẳng lặng đứng ở cửa nhìn nàng. Thoáng chốc đã hai năm trôi qua, tiểu ăn mày suýt chết đói năm nào đã dần thành thiếu nữ xinh đẹp, bắt đầu biết ăn diện, chờ mong Tiêu Phàm ngày nào đó biến nàng thành phụ nữ...
Nàng giống như núi lửa ngủ say, chỉ cất giấu một ngọn lửa sẵn sàng bùng cháy hết mình vì người mình yêu. Cho dù nàng nghe đồn đại Tiêu Phàm sẽ giết ca ca nàng yêu thương nhất nhưng nàng cũng chỉ lặng lặng ở trong nhà kho yên lặng đưa tiễn tình huynh muội này để không làm hỏng đại sự của tướng công nàng.
Tiêu Phàm nhìn vào khuôn mắt nhỏ nhắn chất chưa bi thương kia, thương tiếc không thôi, cô bé này quá cố chấp rồi, sao lại không nói cho mình biết chứ. May mà mình không định ám sát thế tử Yến vương, không thì chẳng phải khiến tiểu nha đầu cả đời khúc mắc sao?
Tiêu Phàm đứng ở cửa khẽ ho nhẹ hai tiếng, Hoạ Mi nghe tiếng quay đầu, thấy Tiêu Phàm đứng ở cửa, Hoạ Mi lộ rõ vẻ vui mừng, chạy đến ôm tay hắn cưới duyên:
- Tướng công cũng tới đếm bạc sao?
Tiêu Phàm lúc này mới nhìn quanh, giật mình nói”
- Nhà kho chúng ta sao có nhiều bảo bối vậy? Chừng này... Bao nhiêu tiền đây?
Hoạ Mi cười nói:
- Tướng công thăng quan lớn, người đưa bạc tất sẽ nhiều, chúng ta phải mở thêm một nhà kho nữa thôi a, sắp đầy rồi...
Tiêu Phàm nhìn đống vàng bạc, lẩm bẩm:
- Nghiệp chướng a, đây đều là cướp đoạt mồ hôi nước mắt dân chúng để nịnh bợ quyền thần, tham quan, đều phải tru diệt.
Quay đầu nhìn Hoạ Mi, Tiêu Phàm nghiêm mặt nói:
- Hoạ Mi, nàng nói xem tướng công có nên oanh oanh liệt liệt tru diệt tham quan không?
Hoạ Mi tự nhiên không chút do dự đồng ý, nói:
- Hảo, tướng công bắt tham quan, bắt một tên giết một tên. Đầu tiên bắt tham quan lớn nhất, xử phạp cao nhất theo luật pháp, giết một răn trăm...
Tiêu Phàm vò đầu:
- Ai là tham quan lớn nhất đây?
Hoạ Mi linh động đảo đôi mắt một vòng, sau đó rất nghiêm túc chỉ vào Tiêu Phàm, sau đó cười khanh khách.
Trên án thư trong khố phòng, Tiêu Phàm ôm Hoạ Mi đặt trên đùi, vòng tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng, Hoạ Mi dần trưởng thành, giờ không giống người lớn ôm trẻ con nữa rồi, gần giống người yêu ôm nhau...
- Hoạ Mi, sao nàng chưa hề nói gì về chuyện tình cảm huynh muội với thế tử Yến vương vậy:
Tiêu Phàm nhỏ giọng hỏi.
Hoạ Mi giống như không có chuyện gì vẫn ôm lấy cổ Tiêu Phàm nói:
- Tất cả đã là quá khứ, Yến vương không có quan hệ gì với thiếp...
- Máu mủ tình thâm, nàng nói không quan hệ thì thật sự không quan hệ sao? Nàng là con gái của Yến vương, là thân muội muội của thế tử Yến vương, đó là sự thật không thể thay đổi.
Hoạ Mi cúi đầu, buồn bã nói:
- Tướng công là đại quan, là người làm đại sự. Nếu tướng công muốn giết thế tử tất có lý do, sao thiếp có thể vì tình cảm huynh muội mà làm hỏng kế hoạch của tướng công được?
Tiêu Phàm thương yêu xoa nhẹ đầu Hoạ Mi, cười nói:
- Nha đầu ngốc, kế hoạch có lớn bằng trời cũng không bằng nàng được. Trên thế gian này có rất nhiều tình cảm, đó là chỗ chúng ta mới khác cầm thú, khiến thế giới này thêm muôn màu muôn vẻ. Hoạ Mi, ngoại trừ tình yêu với tướng công, nàng còn cần thêm tình cảm khác, ví như tình thân, nàng càng nên học quý trọng nó...
Hoạ Mi cái hiểu cái không gật gật đầu, lại do dự nói:
- Nhưng ai cũng nói tướng công muốn nhanh chóng giết thế tử... Nếu vì thiếp mà thay đổi chủ ý chẳng phải làm hỏng kế hoạch rồi sao?
- Đừng nghe người ngoài nói bậy, ta căn bản không định giết thế tử, mà dù có thì giờ biết tình cảm của nàng sao ta còn hạ thủ được? Huynh trưởng của nàng không phải là huynh trưởng của ta sao...
Tiêu Phàm ôm chặt Hoạ Mi nói.
Hoạ Mi đôi mắt dần dần ửng hồng, cảm động vùi đầu vào ngực Tiêu Phàm, nghẹn ngào không thôi:
- Tướng công... Cảm ơn chàng!
- Hoạ Mi, nhớ kỹ, quý trọng thân tình, bởi vì cuộc đời này, chỉ có thân nhân mới chảy cùng một dòng máu giống như, mỗi một người thân đều là tài sản quý giá...
Hoạ Mi không ngừng gật đầu, nức nở nói:
- Tướng công, thiếp quý trọng thân tình...
Tiêu Phàm tự đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, Hoạ Mi đời này sống quá cô đơn, làm nàng không giống tiểu cô nương mười bốn tuổi, đây không phải chuyện tốt, hôm nay dạy nàng quý trọng tình thân để thay đổi nàng, xem ra đã có hiệu quả...
Tiêu Phàm vui mừng cười:
- Hoạ Mi, cùng thế thử vào kinh còn có hai vương tử khác nữa, bọn họ đều là thân ca ca của nàng a, chờ họ đến đây ta sẽ an bài, mọi người gặp nhau đi...
Ai ngờ Hoạ Mi vừa lau nước mắt vừa lắc đầu;
- Không cần, trong phủ Yến vương, chỉ có đại thế tử đối tốt với thiếp, những người khác không quan hệ gì? Sao thiếp lại phải gặp người không quen? Tướng công, chàng muốn giết hai người kia cứ việc à!
Tiêu Phàm đang cười vui mừng chợt ngừng: "......"
Thì ra trong nhân sinh của Hoạ Mi, thân tình là vật có phạm vi, có thân tình nàng quý trọng, cũng có thứ nàng hoàn toàn phủ nhận liên quan...
Sự thực này khiến người thật rối rắm, xem ra quá trình giáo dục nàng thành người thường còn lâu dài gian khổ, tràn ngập biến số a.
Ngày hôm sau lâm triều, Hoàng Trừng quả nhiên không ngoài Tiêu Phàm sở liệu, liên hợp một đám Thanh Lưu đại thần dâng tấu Cẩm Y vệ tự ý xông vào phủ đệ đại thần, vô cơ đánh người.
Hoàng Trừng mặt mũi bầm dập quỳ gối trước kim điện khóc rống, lên án Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Tiêu Phàm tàn bạo bất nhân, càn rỡ ương ngạnh, vô duyên vô cớ đánh đường đường đế sư thành bộ dạng thê thảm như thế này, cầu thiên tử nghiêm trị hung thủ, vân vân...
Chúng Thanh Lưu đại thần tất cả đều một bộ thỏ tử hồ bi thê lương quỳ gối cầu thiên tử bãi chức Tiêu Phàm, bắt hắn bỏ tù, lấy đó bình ổn tức giận của văn võ toàn triều.
Thanh Lưu đại thần còn chưa lên án xong, Gian đảng như Giải Tấn lập tức nhảy ra phản bác, mọi chuyện loạn thành một đoàn.
Hôm nay, Gian đảng dưới sự cố gắng gắn kết của Tiêu Phàm, đã dần thành đồng minh gắn kết, dĩ nhiên không thể kể công Trần Oanh Nhi kinh doanh Thái Phong trở thành hiệu buôn gạo số một số hai Đại Minh.
Mấy vị gian thần này nhiều ít đều có cổ phần tại Thái Phong, dưới sự vô tâm cắm liễu của Tiêu Phàm, vì lợi ích tập thể không những dốc sức phát triển hiệu buôn mà còn cột chặt lợi ích với nhau, hình thành tập thể cùng vinh cùng tồn.
Tiêu Phàm nguyên tưởng rằng các vị đại thần đều chướng mắt tiền bạc, coi đó là vật ngoài thân. Nhưng không ngờ đại thần không có cao thượng như hắn tưởng, những vị này nhiều năm làm quan, ngoài quyền lực ra chỉ có tiền tài là thứ họ theo đuổi. Thời Chu Nguyên Chương họ cũng tham nhưng mà không dám làm nhiều, dù sao dưới mí mắt Hồng Vũ Hoàng đế hận nhất tham quan thì ngoại trừ kết cục rút gân lột da không còn gì tốt hơn nữa cả.
Hiện tại Chu Nguyên Chương thăng thiên, Chu Doãn Văn không có hết sức chống tham quan, cho nên Gian đảng có thể phóng gan kiếm tiền, vừa lúc có Tiêu Phàm đưa cổ phần Thái Phong tới, cơ hội kiếm bạc quang minh chính đại tốt như thế, ai sẽ bỏ qua?
Lấy Tiêu Phàm cầm đầu vòng luẩn quẩn Gian đảng dần dần thành một lực lượng đồng minh không thể coi thường, khiến Tiêu Phàm vui mừng không kể.
Hoàng Trừng huyết lệ lên án cùng Gian đảng loạn thành một đoàn tất nhiên chỉ dẫn tới hết quả.
Các đại thần tranh cãi nhau, dẫn từ sử sách, kinh thư, chỉ một chuyện đánh nhau mà dẫn đến Tam Hoàng Ngũ Đế, Nghiêu Thuấn Vũ Thang, xoay một vòng, Gian đảng còn cầu thiên tử sửa Minh luật, xem xét lại cố ý đả thương người và vô ý gây thương tích...
Hoàng Trừng quỳ gối trên kim điện dần chết lặng, đều tài không những không quay lại mà ngày càng đi xa.
Mà Chu Doãn Văn, trái lại bất đắc dĩ cười khổ, nhìn chúng thần cãi cọ không có biện pháp gì.
Hoàng Trừng quỳ thật lâu, rốt cục nghĩ thông suốt, hôm nay muốn cáo ngã Tiêu Phàm, chỉ sợ khó như lên trời, trước mắt Tiêu Phàm còn chưa nói một câu đâu, đã có người ra yểm trợ cho hắn. Cứ tiếp tục như thế Tiêu Phàm còn chưa động đến mà chính mình đã quỳ đến bán thân bất toại rồi...
Thừa dịp mọi người tiếp tục cãi cọ, Hoàng Trừng thần tình mất mát cùng ủy khuất lặng lẽ đứng lên, chậm rãi lui về hàng, bộ dạng cắn răng nuốt hận. Thấy thế Gian đảng thương lượng cùng lui về, triều đình tức thì khôi phục vẻ yên lặng.
Chu Doãn Văn ngáp một cái, ra hiệu cho hoạn quan bên cạnh, hoạn quan cũng là người cơ trí, vội hét vàng:
- Có chuyện dâng tấu, không thì bãi triều....
Một hồi phong ba cứ như vậy biến mất không tăm tích.
Giữa hè, ba cỗ xe ngựa màu lam được mười mấy tên thị vệ vây quanh, yên lặng vào kinh sư.
Vừa mới vào cửa bắc, xe ngựa liền dừng lại bên đường, lộ ra diện mạo ba nam tử không giống nhau.
Cầm đầu là một người béo trên dưới trăm ký, vừa nhìn đã thấy thật thà chất phác đáng tín nhiệm.
Mập mạp xuống xe liền có hai thị vệ tiến tới đỡ hắn, hắn đi hai bước liền lộ rõ vẻ cố sức, thì ra ngoài béo phì thì đây là một người què.
Hai người trẻ tuổi khác ở hai cỗ xe phía sau gầy gò hơn, gương mặt ngăm đen, có vài phần giống nhau, ánh mắt nhỏ hẹp, nhìn có vẻ âm trầm tàn nhẫn.
Mập mạp khó khăn xoay người, nhìn cửa thành một lát rồi quay đầu cười nói:
- Rốt cuộc đã tới kinh sư, ha ha, nhiều năm chưa vào kinh, không có gì thay đổi ha...
Một người trẻ tuổi phía sau mập mạp cười lạnh:
- Hoàng huynh, lần này phụ vương hạ lệnh bảo chúng ta vào kinh, tiền đồ tính mạng còn chưa biết, huynh lại có lòng cảm khái. Không biết nên khen huynh là dũng cảm hay là kẻ ngốc gan lớn đây?
Một người trẻ tuổi khác cũng tiến lên, châm chọc nói:
- Hoàng huynh tất nhiên không cần lo, người là thế tử Yến vương, đương kim thiên tử nếu muốn giết cũng phải là hai ta a...
Thị vệ bên cạnh mập mạp thấy hai người vô lễ như thế không khỏi nhíu mày.
Huynh đệ gia đình bình thường dù có bất hoà thì bên ngoài cũng phải tỏ ra êm thấm, rất ít người vô lễ trước mặt huynh trưởng chứ đừng nói là trực tiếp châm chọc như hai người này.
Hoàng tộc Thiên gia, tranh danh đoạt quyền, một thân phận thế tử làm tình cảm huynh đệ chẳng còn là gì.
Mập mạp lại không tỏ vẻ gì, khoát tay không nói thêm gì nữa.
Mập mạp được người nâng lên tiến lên vài bước, hai người phía sau vẻ mặt trở thành oán độc, một người nhổ ngụm nước bọt, thấp giọng mắng:
- Béo như heo, lại còn què, không phải may mắn đầu thai trước chúng ta sao? Không thì sao được làm thế tử? Đắc ý cái gì chứ...
Một người khác cũng lạnh lùng cười, sau đó mở miệng, định nhổ nước bọt thì một tiếng quát rung trời vang lên.
- Nhỏ nước bọt bậy, phạt tiền!
Hai người kinh ngạc quay đầu lại, đã thấy cách đó chừng một trượng, thấy hơn người hán tư mang đồ phi ngư vây quanh một nam tử thanh niên tiến tới/
Người đó chính là Tiêu Phàm, hắn đến gần hai người, trầm giọng hỏi:
- Vừa mới vào kinh?
Hai người kia nhìn nhau, mờ mịt gật đầu.
Tiêu Phàm chỉ chỉ trên mặt đất, nói:
- Ai nhổ nước bọt?
Một người trẻ tuổi thành thật thừa nhận:
- Ta!
Tiêu Phàm cao hứng cười:
- Phạt năm tiền. Ngươi vận khí thật tốt, hôm nay vừa lúc gặp phải ta tản bộ, nếu là gặp phải Cẩm Y vệ khác, ít nhất phạt ngươi một lượng bạc.
Người trẻ tuổi không hài lòng:
- Nhổ nước bọt thôi mà, dựa vào cái gì mà ngươi phạt ta? Các ngươi không phải là làm loạn, sưu cao thuế nặng chứ?
Tiêu Phàm khuôn mặt tươi cười tức khắc có chút đọng lại:
- Ngươi không muốn nộp tiền phạt?
Người trẻ tuổi ương ngạnh:
- Không nộp thì ngươi làm gì ta?
Tiêu Phàm thở dài:
- Một khi đã kháng cự, ta đành phải bắt ngươi vào ngục, lúc đấy không phải năm tiền là có thể thả ra...
Người trẻ tuổi thấy đám người kia mặc phi ngư phục, cả một đám sắc mặt không tốt, khẽ co rúm lại một lần, phi ngư phục đại biểu cho Cẩm Y vệ vang danh thiên hạ nha, phiên vương còn phải nhún nhường nói gì bọn họ chỉ là vương tử...
Tiêu Phàm lại chỉ mặt người còn lại, nói:
- Ngươi, phạt năm tiền!
Người kia ngạc nhiên:
- Ta không có nhổ...
- Vừa rồi ngươi mở miệng, có phải là đang định nhổ đúng không?
- Không phải ta còn chưa ra sao?
- Tốt, tại kinh sư, nhổ nước bọt và nhổ nước bọt chưa thành, tội như nhau... Phạt năm tiền!
"......"
- Lưu manh, còn đen hơn cha chúng ta!
Hai người nghiến răng nghiến lợi, trăm miệng một lời.
Hoạ Mi năm nay đã mười bốn, dần trổ mã thành tiểu loli vừa đáng yêu, ngây ngô thuần khiết, lại vừa phong tình khiến người động tâm.
Hoạ Mi một mình ngồi trong nhà kho xem danh sách quà tặng. Tân quân đăng cơ, Tiêu Phàm nhận ân sủng, quà cáp được đưa tới liên miên không dừng, vàng bạc đá quý chất đầy nhà kho. Nếu mà thời Chu Nguyên Chương, chừng đó đã có thể khiến Tiêu Phàm mang tội tham quan rồi.
Hoạ Mi ngồi trên án thư, chân khẽ đong đưa, bộ dạng không yên lòng. Đôi mắt trong suốt vốn nhìn thấy vàng bạc sẽ sáng rực lên giờ đây lại ảm đạm, đồ vật quý giá không thể khiến nàng cao hứng được.
Tiêu Phàm lẳng lặng đứng ở cửa nhìn nàng. Thoáng chốc đã hai năm trôi qua, tiểu ăn mày suýt chết đói năm nào đã dần thành thiếu nữ xinh đẹp, bắt đầu biết ăn diện, chờ mong Tiêu Phàm ngày nào đó biến nàng thành phụ nữ...
Nàng giống như núi lửa ngủ say, chỉ cất giấu một ngọn lửa sẵn sàng bùng cháy hết mình vì người mình yêu. Cho dù nàng nghe đồn đại Tiêu Phàm sẽ giết ca ca nàng yêu thương nhất nhưng nàng cũng chỉ lặng lặng ở trong nhà kho yên lặng đưa tiễn tình huynh muội này để không làm hỏng đại sự của tướng công nàng.
Tiêu Phàm nhìn vào khuôn mắt nhỏ nhắn chất chưa bi thương kia, thương tiếc không thôi, cô bé này quá cố chấp rồi, sao lại không nói cho mình biết chứ. May mà mình không định ám sát thế tử Yến vương, không thì chẳng phải khiến tiểu nha đầu cả đời khúc mắc sao?
Tiêu Phàm đứng ở cửa khẽ ho nhẹ hai tiếng, Hoạ Mi nghe tiếng quay đầu, thấy Tiêu Phàm đứng ở cửa, Hoạ Mi lộ rõ vẻ vui mừng, chạy đến ôm tay hắn cưới duyên:
- Tướng công cũng tới đếm bạc sao?
Tiêu Phàm lúc này mới nhìn quanh, giật mình nói”
- Nhà kho chúng ta sao có nhiều bảo bối vậy? Chừng này... Bao nhiêu tiền đây?
Hoạ Mi cười nói:
- Tướng công thăng quan lớn, người đưa bạc tất sẽ nhiều, chúng ta phải mở thêm một nhà kho nữa thôi a, sắp đầy rồi...
Tiêu Phàm nhìn đống vàng bạc, lẩm bẩm:
- Nghiệp chướng a, đây đều là cướp đoạt mồ hôi nước mắt dân chúng để nịnh bợ quyền thần, tham quan, đều phải tru diệt.
Quay đầu nhìn Hoạ Mi, Tiêu Phàm nghiêm mặt nói:
- Hoạ Mi, nàng nói xem tướng công có nên oanh oanh liệt liệt tru diệt tham quan không?
Hoạ Mi tự nhiên không chút do dự đồng ý, nói:
- Hảo, tướng công bắt tham quan, bắt một tên giết một tên. Đầu tiên bắt tham quan lớn nhất, xử phạp cao nhất theo luật pháp, giết một răn trăm...
Tiêu Phàm vò đầu:
- Ai là tham quan lớn nhất đây?
Hoạ Mi linh động đảo đôi mắt một vòng, sau đó rất nghiêm túc chỉ vào Tiêu Phàm, sau đó cười khanh khách.
Trên án thư trong khố phòng, Tiêu Phàm ôm Hoạ Mi đặt trên đùi, vòng tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng, Hoạ Mi dần trưởng thành, giờ không giống người lớn ôm trẻ con nữa rồi, gần giống người yêu ôm nhau...
- Hoạ Mi, sao nàng chưa hề nói gì về chuyện tình cảm huynh muội với thế tử Yến vương vậy:
Tiêu Phàm nhỏ giọng hỏi.
Hoạ Mi giống như không có chuyện gì vẫn ôm lấy cổ Tiêu Phàm nói:
- Tất cả đã là quá khứ, Yến vương không có quan hệ gì với thiếp...
- Máu mủ tình thâm, nàng nói không quan hệ thì thật sự không quan hệ sao? Nàng là con gái của Yến vương, là thân muội muội của thế tử Yến vương, đó là sự thật không thể thay đổi.
Hoạ Mi cúi đầu, buồn bã nói:
- Tướng công là đại quan, là người làm đại sự. Nếu tướng công muốn giết thế tử tất có lý do, sao thiếp có thể vì tình cảm huynh muội mà làm hỏng kế hoạch của tướng công được?
Tiêu Phàm thương yêu xoa nhẹ đầu Hoạ Mi, cười nói:
- Nha đầu ngốc, kế hoạch có lớn bằng trời cũng không bằng nàng được. Trên thế gian này có rất nhiều tình cảm, đó là chỗ chúng ta mới khác cầm thú, khiến thế giới này thêm muôn màu muôn vẻ. Hoạ Mi, ngoại trừ tình yêu với tướng công, nàng còn cần thêm tình cảm khác, ví như tình thân, nàng càng nên học quý trọng nó...
Hoạ Mi cái hiểu cái không gật gật đầu, lại do dự nói:
- Nhưng ai cũng nói tướng công muốn nhanh chóng giết thế tử... Nếu vì thiếp mà thay đổi chủ ý chẳng phải làm hỏng kế hoạch rồi sao?
- Đừng nghe người ngoài nói bậy, ta căn bản không định giết thế tử, mà dù có thì giờ biết tình cảm của nàng sao ta còn hạ thủ được? Huynh trưởng của nàng không phải là huynh trưởng của ta sao...
Tiêu Phàm ôm chặt Hoạ Mi nói.
Hoạ Mi đôi mắt dần dần ửng hồng, cảm động vùi đầu vào ngực Tiêu Phàm, nghẹn ngào không thôi:
- Tướng công... Cảm ơn chàng!
- Hoạ Mi, nhớ kỹ, quý trọng thân tình, bởi vì cuộc đời này, chỉ có thân nhân mới chảy cùng một dòng máu giống như, mỗi một người thân đều là tài sản quý giá...
Hoạ Mi không ngừng gật đầu, nức nở nói:
- Tướng công, thiếp quý trọng thân tình...
Tiêu Phàm tự đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, Hoạ Mi đời này sống quá cô đơn, làm nàng không giống tiểu cô nương mười bốn tuổi, đây không phải chuyện tốt, hôm nay dạy nàng quý trọng tình thân để thay đổi nàng, xem ra đã có hiệu quả...
Tiêu Phàm vui mừng cười:
- Hoạ Mi, cùng thế thử vào kinh còn có hai vương tử khác nữa, bọn họ đều là thân ca ca của nàng a, chờ họ đến đây ta sẽ an bài, mọi người gặp nhau đi...
Ai ngờ Hoạ Mi vừa lau nước mắt vừa lắc đầu;
- Không cần, trong phủ Yến vương, chỉ có đại thế tử đối tốt với thiếp, những người khác không quan hệ gì? Sao thiếp lại phải gặp người không quen? Tướng công, chàng muốn giết hai người kia cứ việc à!
Tiêu Phàm đang cười vui mừng chợt ngừng: "......"
Thì ra trong nhân sinh của Hoạ Mi, thân tình là vật có phạm vi, có thân tình nàng quý trọng, cũng có thứ nàng hoàn toàn phủ nhận liên quan...
Sự thực này khiến người thật rối rắm, xem ra quá trình giáo dục nàng thành người thường còn lâu dài gian khổ, tràn ngập biến số a.
Ngày hôm sau lâm triều, Hoàng Trừng quả nhiên không ngoài Tiêu Phàm sở liệu, liên hợp một đám Thanh Lưu đại thần dâng tấu Cẩm Y vệ tự ý xông vào phủ đệ đại thần, vô cơ đánh người.
Hoàng Trừng mặt mũi bầm dập quỳ gối trước kim điện khóc rống, lên án Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Tiêu Phàm tàn bạo bất nhân, càn rỡ ương ngạnh, vô duyên vô cớ đánh đường đường đế sư thành bộ dạng thê thảm như thế này, cầu thiên tử nghiêm trị hung thủ, vân vân...
Chúng Thanh Lưu đại thần tất cả đều một bộ thỏ tử hồ bi thê lương quỳ gối cầu thiên tử bãi chức Tiêu Phàm, bắt hắn bỏ tù, lấy đó bình ổn tức giận của văn võ toàn triều.
Thanh Lưu đại thần còn chưa lên án xong, Gian đảng như Giải Tấn lập tức nhảy ra phản bác, mọi chuyện loạn thành một đoàn.
Hôm nay, Gian đảng dưới sự cố gắng gắn kết của Tiêu Phàm, đã dần thành đồng minh gắn kết, dĩ nhiên không thể kể công Trần Oanh Nhi kinh doanh Thái Phong trở thành hiệu buôn gạo số một số hai Đại Minh.
Mấy vị gian thần này nhiều ít đều có cổ phần tại Thái Phong, dưới sự vô tâm cắm liễu của Tiêu Phàm, vì lợi ích tập thể không những dốc sức phát triển hiệu buôn mà còn cột chặt lợi ích với nhau, hình thành tập thể cùng vinh cùng tồn.
Tiêu Phàm nguyên tưởng rằng các vị đại thần đều chướng mắt tiền bạc, coi đó là vật ngoài thân. Nhưng không ngờ đại thần không có cao thượng như hắn tưởng, những vị này nhiều năm làm quan, ngoài quyền lực ra chỉ có tiền tài là thứ họ theo đuổi. Thời Chu Nguyên Chương họ cũng tham nhưng mà không dám làm nhiều, dù sao dưới mí mắt Hồng Vũ Hoàng đế hận nhất tham quan thì ngoại trừ kết cục rút gân lột da không còn gì tốt hơn nữa cả.
Hiện tại Chu Nguyên Chương thăng thiên, Chu Doãn Văn không có hết sức chống tham quan, cho nên Gian đảng có thể phóng gan kiếm tiền, vừa lúc có Tiêu Phàm đưa cổ phần Thái Phong tới, cơ hội kiếm bạc quang minh chính đại tốt như thế, ai sẽ bỏ qua?
Lấy Tiêu Phàm cầm đầu vòng luẩn quẩn Gian đảng dần dần thành một lực lượng đồng minh không thể coi thường, khiến Tiêu Phàm vui mừng không kể.
Hoàng Trừng huyết lệ lên án cùng Gian đảng loạn thành một đoàn tất nhiên chỉ dẫn tới hết quả.
Các đại thần tranh cãi nhau, dẫn từ sử sách, kinh thư, chỉ một chuyện đánh nhau mà dẫn đến Tam Hoàng Ngũ Đế, Nghiêu Thuấn Vũ Thang, xoay một vòng, Gian đảng còn cầu thiên tử sửa Minh luật, xem xét lại cố ý đả thương người và vô ý gây thương tích...
Hoàng Trừng quỳ gối trên kim điện dần chết lặng, đều tài không những không quay lại mà ngày càng đi xa.
Mà Chu Doãn Văn, trái lại bất đắc dĩ cười khổ, nhìn chúng thần cãi cọ không có biện pháp gì.
Hoàng Trừng quỳ thật lâu, rốt cục nghĩ thông suốt, hôm nay muốn cáo ngã Tiêu Phàm, chỉ sợ khó như lên trời, trước mắt Tiêu Phàm còn chưa nói một câu đâu, đã có người ra yểm trợ cho hắn. Cứ tiếp tục như thế Tiêu Phàm còn chưa động đến mà chính mình đã quỳ đến bán thân bất toại rồi...
Thừa dịp mọi người tiếp tục cãi cọ, Hoàng Trừng thần tình mất mát cùng ủy khuất lặng lẽ đứng lên, chậm rãi lui về hàng, bộ dạng cắn răng nuốt hận. Thấy thế Gian đảng thương lượng cùng lui về, triều đình tức thì khôi phục vẻ yên lặng.
Chu Doãn Văn ngáp một cái, ra hiệu cho hoạn quan bên cạnh, hoạn quan cũng là người cơ trí, vội hét vàng:
- Có chuyện dâng tấu, không thì bãi triều....
Một hồi phong ba cứ như vậy biến mất không tăm tích.
Giữa hè, ba cỗ xe ngựa màu lam được mười mấy tên thị vệ vây quanh, yên lặng vào kinh sư.
Vừa mới vào cửa bắc, xe ngựa liền dừng lại bên đường, lộ ra diện mạo ba nam tử không giống nhau.
Cầm đầu là một người béo trên dưới trăm ký, vừa nhìn đã thấy thật thà chất phác đáng tín nhiệm.
Mập mạp xuống xe liền có hai thị vệ tiến tới đỡ hắn, hắn đi hai bước liền lộ rõ vẻ cố sức, thì ra ngoài béo phì thì đây là một người què.
Hai người trẻ tuổi khác ở hai cỗ xe phía sau gầy gò hơn, gương mặt ngăm đen, có vài phần giống nhau, ánh mắt nhỏ hẹp, nhìn có vẻ âm trầm tàn nhẫn.
Mập mạp khó khăn xoay người, nhìn cửa thành một lát rồi quay đầu cười nói:
- Rốt cuộc đã tới kinh sư, ha ha, nhiều năm chưa vào kinh, không có gì thay đổi ha...
Một người trẻ tuổi phía sau mập mạp cười lạnh:
- Hoàng huynh, lần này phụ vương hạ lệnh bảo chúng ta vào kinh, tiền đồ tính mạng còn chưa biết, huynh lại có lòng cảm khái. Không biết nên khen huynh là dũng cảm hay là kẻ ngốc gan lớn đây?
Một người trẻ tuổi khác cũng tiến lên, châm chọc nói:
- Hoàng huynh tất nhiên không cần lo, người là thế tử Yến vương, đương kim thiên tử nếu muốn giết cũng phải là hai ta a...
Thị vệ bên cạnh mập mạp thấy hai người vô lễ như thế không khỏi nhíu mày.
Huynh đệ gia đình bình thường dù có bất hoà thì bên ngoài cũng phải tỏ ra êm thấm, rất ít người vô lễ trước mặt huynh trưởng chứ đừng nói là trực tiếp châm chọc như hai người này.
Hoàng tộc Thiên gia, tranh danh đoạt quyền, một thân phận thế tử làm tình cảm huynh đệ chẳng còn là gì.
Mập mạp lại không tỏ vẻ gì, khoát tay không nói thêm gì nữa.
Mập mạp được người nâng lên tiến lên vài bước, hai người phía sau vẻ mặt trở thành oán độc, một người nhổ ngụm nước bọt, thấp giọng mắng:
- Béo như heo, lại còn què, không phải may mắn đầu thai trước chúng ta sao? Không thì sao được làm thế tử? Đắc ý cái gì chứ...
Một người khác cũng lạnh lùng cười, sau đó mở miệng, định nhổ nước bọt thì một tiếng quát rung trời vang lên.
- Nhỏ nước bọt bậy, phạt tiền!
Hai người kinh ngạc quay đầu lại, đã thấy cách đó chừng một trượng, thấy hơn người hán tư mang đồ phi ngư vây quanh một nam tử thanh niên tiến tới/
Người đó chính là Tiêu Phàm, hắn đến gần hai người, trầm giọng hỏi:
- Vừa mới vào kinh?
Hai người kia nhìn nhau, mờ mịt gật đầu.
Tiêu Phàm chỉ chỉ trên mặt đất, nói:
- Ai nhổ nước bọt?
Một người trẻ tuổi thành thật thừa nhận:
- Ta!
Tiêu Phàm cao hứng cười:
- Phạt năm tiền. Ngươi vận khí thật tốt, hôm nay vừa lúc gặp phải ta tản bộ, nếu là gặp phải Cẩm Y vệ khác, ít nhất phạt ngươi một lượng bạc.
Người trẻ tuổi không hài lòng:
- Nhổ nước bọt thôi mà, dựa vào cái gì mà ngươi phạt ta? Các ngươi không phải là làm loạn, sưu cao thuế nặng chứ?
Tiêu Phàm khuôn mặt tươi cười tức khắc có chút đọng lại:
- Ngươi không muốn nộp tiền phạt?
Người trẻ tuổi ương ngạnh:
- Không nộp thì ngươi làm gì ta?
Tiêu Phàm thở dài:
- Một khi đã kháng cự, ta đành phải bắt ngươi vào ngục, lúc đấy không phải năm tiền là có thể thả ra...
Người trẻ tuổi thấy đám người kia mặc phi ngư phục, cả một đám sắc mặt không tốt, khẽ co rúm lại một lần, phi ngư phục đại biểu cho Cẩm Y vệ vang danh thiên hạ nha, phiên vương còn phải nhún nhường nói gì bọn họ chỉ là vương tử...
Tiêu Phàm lại chỉ mặt người còn lại, nói:
- Ngươi, phạt năm tiền!
Người kia ngạc nhiên:
- Ta không có nhổ...
- Vừa rồi ngươi mở miệng, có phải là đang định nhổ đúng không?
- Không phải ta còn chưa ra sao?
- Tốt, tại kinh sư, nhổ nước bọt và nhổ nước bọt chưa thành, tội như nhau... Phạt năm tiền!
"......"
- Lưu manh, còn đen hơn cha chúng ta!
Hai người nghiến răng nghiến lợi, trăm miệng một lời.
Tác giả :
Tặc Mi Thử Nhãn