Đại Minh Võ Phu
Chương 14: Huyễn kỹ
Còn bán cho người khác làm thuốc. Rốt cục làm thuốc gì, Triệu Tiến cảm thấy rất kinh hãi, trong trí nhớ cũng không tìm thấy đáp án, lúc này cơn buồn ngủ dâng lên, ý thức càng lúc càng mơ hồ, ngủ thiếp đi.
Bộ dáng mệt mỏi bi thảm của hôm qua đều bị Hà Thúy Hoa nhìn thấy cả, rất đau lòng, cả đêm ngủ không được. Ngày hôm sau dậy thật sớm, muốn xem con trai nghỉ ngơi như thế nào, nhưng thức dậy thì phát hiện không thấy trượng phu của mình đâu. Hà Thúy Hoa biết Triệu Chấn Đường có thói quen rèn luyện thân thể vào sáng sớm, cũng không có gì kỳ quái.
Hà Thúy Hoa nhẹ nhàng đi vào phòng của Triệu Tiến, vén rèm lên thì không thấy Triệu Tiến đâu, quần áo đặt trên rương cũng không thấy. Hà Thúy Hoa sửng sốt, trong đầu không kìm nổi nhớ tới tối hôm qua nói tới đề tài mẹ mìn, trong lòng đột nhiên luống cuống, vội vã đi vào trong viện, mới đi đến trước cửa viện thì sửng sốt, bởi vì Triệu Chấn Đường đang đứng ở trước cửa.
- Đương gia, con trai…
Thúy Hoa vừa mới mở miệng, Triệu Chấn Đường liền tức giận nói:
- Đang chạy trên đường đấy, bị bệnh một trận, đầu óc giống như bị cháy hỏng rồi.
Đang nói thì Triệu Tiến thở hổn hển chạy tới, trên trán đẫm mồ hôi.
- Đương gia, vì sao nó chạy bộ vậy?
- Rèn luyện thân thể, gia tăng rèn luyện bản thân.
Triệu Chấn Đường lạnh lùng nói. Hà Thúy Hoa lắc đầu, nhìn bóng lưng của Triệu Tiến biến mất ở góc đường, hạ giọng nói nói:
- Hay con trai chúng ta thật sự là thiên tài luyện võ.
Triệu Chấn Đường không xoay người, hừ lạnh một tiếng nói:
- Luyện võ có tác dụng gì chứ, đời đời luyện võ, đời đời nghèo.
Hà Thúy Hoa cười cười, quay đầu trở về phòng làm điểm tâm. Triệu Chấn Đường đứng ở nơi đó không nhúc nhích, nhìn Triệu Tiến từ đầu kia con đường chạy trở về.
Sáng sớm mùa thu ở Từ Châu rất lạnh, Triệu Tiến lại chạy mồ hôi đầy người. Từ đời trước đến đời này, ngày hôm qua còn là lần đầu tiên Triệu Tiến luyện võ, mặc dù luyện những hạng mục rất buồn tẻ nhưng Triệu Tiến lại nhạy cảm ý thức được sức lực của mình không đủ.
Học võ luyện võ không có cơ thể tốt thì coi như bỏ. Lúc trước Triệu Tiến được cha mẹ cưng chiều, thân thể rất suy yếu, cũng không có biện pháp cấp tốc nào để có thể thay đổi, chỉ có thể tăng cường lượng vận động nâng cao cơ thể, chạy bộ có thể làm cho toàn bộ cơ thể trở nên khoẻ mạnh, Triệu Tiến nhớ cái này rất rõ ràng.
Triệu Tiến dậy rất sớm để chạy bộ, sau khi chạy vòng thứ nhất thì phụ thân Triệu Chấn Đường đứng ở trước cửa, Triệu Tiến chào hỏi thì Triệu Chấn Đường cũng không lên tiếng, chỉ gật đầu. Triệu Tiến vùi đầu tiếp tục chạy, cắn răng chạy gần nửa canh giờ, Triệu Chấn Đường luôn đứng ở nơi đó xem.
Rửa mặt xong, điểm tâm đã được chuẩn bị xong, cơ thể sau khi rèn luyện thì ăn uống cũng trở nên vô cùng tốt, Triệu Tiến ăn một hơi rất nhiều, sau khi ăn xong, tiểu cô nương Mộc Thục Lan cười hì hì đến.
- Tiểu Lan, cháu đừng đi một mình trên đường.
- Thím yên tâm, đều là cha cháu đưa cháu đón cháu.
Tối hôm qua Triệu Tiến hỏi về những kẻ lừa gạt, Hà Thúy Hoa trực tiếp ghi tạc trong lòng, Triệu Tiến ngoài miệng không nói gì, trong lòng lại có thể đoán được, mẫu thân mình hẳn là đã được nghe được nhìn rất nhiều ví dụ tương tự, vì thế trở nên lo lắng.
Cơm nước xong, Triệu Tiến sẽ đi học võ, lần này Hà Thúy Hoa không để cho hai đứa trẻ đi mà để Triệu Chấn Đường trực tiếp đưa bọn họ đi.
Triệu Chấn Đường vẫn cáu kỉnh như trước, không nói cũng không phản đối, nhưng bọn họ còn chưa xuất phát thì Triệu Chấn Hưng lại tới cửa đón rồi.
Thúc phụ Triệu Chấn Hưng đi trước, Triệu Tiến và Mộc Thục Lan đi ở phía sau, Triệu Tiến nhìn thắt lưng của thúc phụ mình có chút còng xuống, tóc bạc trắng rất nhiều, thoạt nhìn lớn hơn mười tuổi so với tuổi thật.
- Tiểu Tiến ca ca, có phải huynh ăn hành không?
Đang đi thì Mộc Thục Lan nhỏ giọng hỏi.
Triệu Tiến sửng sốt, lúc sáng Hà Thúy Hoa dùng hành sợi ướp đồ ăn, món ăn rất ngon, mình ăn vài miếng, nhưng sau khi ăn xong súc miệng mới đi ra ngoài, sao cái mũi của tiểu cô nương này thính như vậy chứ.
Mộc Thục Lan cau mày nói:
- Thật là khó ngửi, nhà ta chưa bao giờ ăn hành.
Đi ở phía trước Triệu Chấn Hưng quay đầu lại nhìn, tiểu cô nương hì hì cười, chuyển sang đề tài khác.
Hạng mục rèn luyện hôm nay không khác gì hôm qua, vẫn là trung bình tấn, nâng hòm gỗ, Triệu Tiến luyện tập thoải mái hơn một chút so với hôm qua.
Cơ thể con người rất yếu ớt, nhưng cơ thể con người cũng rất chắc chắn, tính thích ứng vô cùng mạnh mẽ, hôm qua cảm thấy vô cùng cực khổ, hôm nay lại cảm thấy quen thuộc hơn một chút.
Ngày hôm qua Mộc Thục Lan ở bên cạnh cẩn thận xem, hôm nay lại hoạt bát. Triệu Tiến nhìn mấy lần, phát hiện Mộc Thục Lan hình như học múa, chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị Triệu Chấn Hưng cầm roi mây quất.
Lúc Triệu Tiến đứng trung bình tấn không kìm nổi buồn bực, nghĩ thầm rằng trẻ con đời trước học vũ đạo là rất bình thường, nhưng ở thời đại này, nghệ thuật đều của ca kĩ, địa vị rất đê tiện, sao lại để con của mình học thứ này, hơn nữa nhìn phụ thân của Mộc Thục Lan giống như cũng không hề liên quan đến ca múa linh tinh.
Nhưng lúc chiều, Triệu Tiến thấy được võ nghệ của Triệu Chấn Hưng, Triệu Chấn Hưng vẽ ba điểm ở trên tường, từng điểm đều bằng ngón tay, ba điểm nối thành một đường, xếp hàng từ cao đến thấp, cách nhau khoảng mấy tấc.
Trong tay Triệu Chấn Hưng là đoan trường mâu trung bình, sau khi đứng vững, hai tay cấp tốc đung đưa, mũi thương liên tục đâm trúng ba điểm đó, không thất bại lần nào.
Triệu Tiến và Mộc Thục Lan đều xem ngây người, sau khi kịp phản ứng, tiểu cô nương liều mạng vỗ tay, Triệu Tiến thì vội vàng khôi phục thế đứng, tránh để bị cây mây đánh.
Đời trước Triệu Tiến cũng đã xem qua người khác dùng trường mâu, cây gỗ mềm dài vài mét, ở trong tay rung lên như xé gió, vô cùng phấn khích.
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khác, cây gỗ trường mâu trong tay Triệu Chấn Hưng vô cùng cứng rắn, mỗi một lần đâm đều không thấy rung lên.
Lúc Triệu Chấn Hưng cầm mâu đánh thì vô cùng tập trung, căn bản không để ý tới Triệu Tiến đang ngẩn ngơ, chỉ thấy ông ta lui về phía sau vài bước, sau đó xông lên, ông ta gia tăng tốc độ, đến trước bức tường, phát lực đâm ra, mũi thương vô cùng chính xác đâm vào điểm cao nhất, mũi thương đâm sâu vào một nửa.
Triệu Tiến đột nhiên hiểu được điểm ý nghĩa của ba điểm đó, đây rõ ràng là vị trí cổ họng, ngực và bụng của con người, bị đâm trúng chắc chắn sẽ chết.
Khoảng cách Triệu Chấn Hưng lui về phía sau càng lúc càng xa, con người chạy càng dài thì thân thể lại càng không ổn định, lại càng khó đâm trúng mục tiêu, nhưng mỗi một lần đâm của Triệu Chấn Hưng đều không thất bại, mũi thương không những đâm trúng mà cũng càng lúc càng sâu.
Xem người luyện võ, nếu như là trẻ con thì chắc chắn sẽ thích loại hoạt động như nhảy bắn xoay tròn, phấn khích giống như khiêu vũ. Nhưng Triệu Tiến không giống vậy, theo từng động tác của Triệu Chấn Hưng hắn nhìn ra sát khí dày đặc, mỗi một động tác đều không có dư thừa chút nào, đều là kỹ xảo dùng để giết người.
Trong vô thức, tiểu cô nương vỗ tay ủng hộ đã trốn ra phía sau Triệu Tiến, lặng lẽ không lên tiếng, cô bé đã bị cuộc luyện võ này doạ sợ.
Đây là loại võ dùng để giết người sao? Triệu Tiến nhìn xem hoa mắt mê muội. Đúng lúc này, Triệu Chấn Hưng đột nhiên dừng lại, tay cầm trường mâu mạnh mẽ bổ về phía Triệu Tiến.
Trường mâu ở giữa không trung vẽ ra tiếng rít sắc nhọn, Triệu Tiến sợ ngây người. Kỳ thật khoảng cách của mũi thương cách Triệu Tiến chừng ba thước, nhưng Triệu Tiến lại có cảm giác cả người như bị chém thành hai khúc, sợ đến vỡ mật.
Mũi thương còn không có đụng tới mặt đất đã bị phanh lại, Triệu Tiến theo bản năng lui về phía sau, gót chân lảo đảo, trực tiếp ngồi trên mặt đất, cả người toát mồ hôi lạnh, Mộc Thục Lan cũng bị dọa đến hét lên một tiếng, nhưng không chạy, còn đi đến nâng Triệu Tiến dậy.
- Lúc luyện võ không được thất thần, lần sau còn như vậy, ta sẽ dùng cán mâu đánh cháu đấy.
Triệu Chấn Hưng mỉm cười nói.
Triệu Tiến lau mồ hôi lạnh đứng lên, cũng không biết nói như thế nào, nghĩ thầm rằng chuyện như vậy lại xảy ra vài lần thì cơ thể chưa chắc trở nên mạnh mẽ, mà tinh thần nhất định sẽ bị doạ điên.
Triệu Chấn Hưng vừa muốn tiếp tục nói chuyện, trên mặt đột nhiên xuất hiện thần sắc đau đớn, giơ tay ôm sườn trái, hô hấp cũng dồn dập. Triệu Tiến vừa muốn tiến lên hỏi, Triệu Chấn Hưng hít sâu một hơi, cố nén khôi phục bình thường, cười nói:
- Tiểu Tiến, cháu chỉ cần tiếp tục luyện như vậy thì sớm muộn gì cũng sánh với thúc thúc, thậm chí còn mạnh hơn cả thúc thúc đấy.
Nghe như vậy, Triệu Tiến mới hiểu được, thì ra thúc phụ mình muốn lập gương cho mình học tập, ông ta cảm thấy trẻ con không thể chịu nổi huấn luyện buồn tẻ như vậy, mới biểu diễn cho mình xem, hấp dẫn mình tiếp tục tập luyện.
Trong lòng Triệu Tiến cười khổ, nếu không phải mình, mà là Triệu Tiến trước kia thì nhìn đến diễn võ vừa rồi chỉ sợ cũng không có hứng thú tiếp tục luyện nữa. Loại ám sát đơn điệu này căn bản không có lực hấp dẫn, chỉ thuần tuý là kỹ thuật giết người mà thôi.
Trong lòng nghĩ thì nghĩ, nhưng Triệu Tiến vẫn quan tâm hỏi:
- Nhị thúc, thúc không sao chứ, nhìn dường như thúc rất đau.
Triệu Chấn Hưng lắc đầu, nhưng lại không biết làm sao lại đau lại, khẽ cắn môi ôn hòa nói:
- Không sao, là vết thương cũ.
Bộ dáng mệt mỏi bi thảm của hôm qua đều bị Hà Thúy Hoa nhìn thấy cả, rất đau lòng, cả đêm ngủ không được. Ngày hôm sau dậy thật sớm, muốn xem con trai nghỉ ngơi như thế nào, nhưng thức dậy thì phát hiện không thấy trượng phu của mình đâu. Hà Thúy Hoa biết Triệu Chấn Đường có thói quen rèn luyện thân thể vào sáng sớm, cũng không có gì kỳ quái.
Hà Thúy Hoa nhẹ nhàng đi vào phòng của Triệu Tiến, vén rèm lên thì không thấy Triệu Tiến đâu, quần áo đặt trên rương cũng không thấy. Hà Thúy Hoa sửng sốt, trong đầu không kìm nổi nhớ tới tối hôm qua nói tới đề tài mẹ mìn, trong lòng đột nhiên luống cuống, vội vã đi vào trong viện, mới đi đến trước cửa viện thì sửng sốt, bởi vì Triệu Chấn Đường đang đứng ở trước cửa.
- Đương gia, con trai…
Thúy Hoa vừa mới mở miệng, Triệu Chấn Đường liền tức giận nói:
- Đang chạy trên đường đấy, bị bệnh một trận, đầu óc giống như bị cháy hỏng rồi.
Đang nói thì Triệu Tiến thở hổn hển chạy tới, trên trán đẫm mồ hôi.
- Đương gia, vì sao nó chạy bộ vậy?
- Rèn luyện thân thể, gia tăng rèn luyện bản thân.
Triệu Chấn Đường lạnh lùng nói. Hà Thúy Hoa lắc đầu, nhìn bóng lưng của Triệu Tiến biến mất ở góc đường, hạ giọng nói nói:
- Hay con trai chúng ta thật sự là thiên tài luyện võ.
Triệu Chấn Đường không xoay người, hừ lạnh một tiếng nói:
- Luyện võ có tác dụng gì chứ, đời đời luyện võ, đời đời nghèo.
Hà Thúy Hoa cười cười, quay đầu trở về phòng làm điểm tâm. Triệu Chấn Đường đứng ở nơi đó không nhúc nhích, nhìn Triệu Tiến từ đầu kia con đường chạy trở về.
Sáng sớm mùa thu ở Từ Châu rất lạnh, Triệu Tiến lại chạy mồ hôi đầy người. Từ đời trước đến đời này, ngày hôm qua còn là lần đầu tiên Triệu Tiến luyện võ, mặc dù luyện những hạng mục rất buồn tẻ nhưng Triệu Tiến lại nhạy cảm ý thức được sức lực của mình không đủ.
Học võ luyện võ không có cơ thể tốt thì coi như bỏ. Lúc trước Triệu Tiến được cha mẹ cưng chiều, thân thể rất suy yếu, cũng không có biện pháp cấp tốc nào để có thể thay đổi, chỉ có thể tăng cường lượng vận động nâng cao cơ thể, chạy bộ có thể làm cho toàn bộ cơ thể trở nên khoẻ mạnh, Triệu Tiến nhớ cái này rất rõ ràng.
Triệu Tiến dậy rất sớm để chạy bộ, sau khi chạy vòng thứ nhất thì phụ thân Triệu Chấn Đường đứng ở trước cửa, Triệu Tiến chào hỏi thì Triệu Chấn Đường cũng không lên tiếng, chỉ gật đầu. Triệu Tiến vùi đầu tiếp tục chạy, cắn răng chạy gần nửa canh giờ, Triệu Chấn Đường luôn đứng ở nơi đó xem.
Rửa mặt xong, điểm tâm đã được chuẩn bị xong, cơ thể sau khi rèn luyện thì ăn uống cũng trở nên vô cùng tốt, Triệu Tiến ăn một hơi rất nhiều, sau khi ăn xong, tiểu cô nương Mộc Thục Lan cười hì hì đến.
- Tiểu Lan, cháu đừng đi một mình trên đường.
- Thím yên tâm, đều là cha cháu đưa cháu đón cháu.
Tối hôm qua Triệu Tiến hỏi về những kẻ lừa gạt, Hà Thúy Hoa trực tiếp ghi tạc trong lòng, Triệu Tiến ngoài miệng không nói gì, trong lòng lại có thể đoán được, mẫu thân mình hẳn là đã được nghe được nhìn rất nhiều ví dụ tương tự, vì thế trở nên lo lắng.
Cơm nước xong, Triệu Tiến sẽ đi học võ, lần này Hà Thúy Hoa không để cho hai đứa trẻ đi mà để Triệu Chấn Đường trực tiếp đưa bọn họ đi.
Triệu Chấn Đường vẫn cáu kỉnh như trước, không nói cũng không phản đối, nhưng bọn họ còn chưa xuất phát thì Triệu Chấn Hưng lại tới cửa đón rồi.
Thúc phụ Triệu Chấn Hưng đi trước, Triệu Tiến và Mộc Thục Lan đi ở phía sau, Triệu Tiến nhìn thắt lưng của thúc phụ mình có chút còng xuống, tóc bạc trắng rất nhiều, thoạt nhìn lớn hơn mười tuổi so với tuổi thật.
- Tiểu Tiến ca ca, có phải huynh ăn hành không?
Đang đi thì Mộc Thục Lan nhỏ giọng hỏi.
Triệu Tiến sửng sốt, lúc sáng Hà Thúy Hoa dùng hành sợi ướp đồ ăn, món ăn rất ngon, mình ăn vài miếng, nhưng sau khi ăn xong súc miệng mới đi ra ngoài, sao cái mũi của tiểu cô nương này thính như vậy chứ.
Mộc Thục Lan cau mày nói:
- Thật là khó ngửi, nhà ta chưa bao giờ ăn hành.
Đi ở phía trước Triệu Chấn Hưng quay đầu lại nhìn, tiểu cô nương hì hì cười, chuyển sang đề tài khác.
Hạng mục rèn luyện hôm nay không khác gì hôm qua, vẫn là trung bình tấn, nâng hòm gỗ, Triệu Tiến luyện tập thoải mái hơn một chút so với hôm qua.
Cơ thể con người rất yếu ớt, nhưng cơ thể con người cũng rất chắc chắn, tính thích ứng vô cùng mạnh mẽ, hôm qua cảm thấy vô cùng cực khổ, hôm nay lại cảm thấy quen thuộc hơn một chút.
Ngày hôm qua Mộc Thục Lan ở bên cạnh cẩn thận xem, hôm nay lại hoạt bát. Triệu Tiến nhìn mấy lần, phát hiện Mộc Thục Lan hình như học múa, chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị Triệu Chấn Hưng cầm roi mây quất.
Lúc Triệu Tiến đứng trung bình tấn không kìm nổi buồn bực, nghĩ thầm rằng trẻ con đời trước học vũ đạo là rất bình thường, nhưng ở thời đại này, nghệ thuật đều của ca kĩ, địa vị rất đê tiện, sao lại để con của mình học thứ này, hơn nữa nhìn phụ thân của Mộc Thục Lan giống như cũng không hề liên quan đến ca múa linh tinh.
Nhưng lúc chiều, Triệu Tiến thấy được võ nghệ của Triệu Chấn Hưng, Triệu Chấn Hưng vẽ ba điểm ở trên tường, từng điểm đều bằng ngón tay, ba điểm nối thành một đường, xếp hàng từ cao đến thấp, cách nhau khoảng mấy tấc.
Trong tay Triệu Chấn Hưng là đoan trường mâu trung bình, sau khi đứng vững, hai tay cấp tốc đung đưa, mũi thương liên tục đâm trúng ba điểm đó, không thất bại lần nào.
Triệu Tiến và Mộc Thục Lan đều xem ngây người, sau khi kịp phản ứng, tiểu cô nương liều mạng vỗ tay, Triệu Tiến thì vội vàng khôi phục thế đứng, tránh để bị cây mây đánh.
Đời trước Triệu Tiến cũng đã xem qua người khác dùng trường mâu, cây gỗ mềm dài vài mét, ở trong tay rung lên như xé gió, vô cùng phấn khích.
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khác, cây gỗ trường mâu trong tay Triệu Chấn Hưng vô cùng cứng rắn, mỗi một lần đâm đều không thấy rung lên.
Lúc Triệu Chấn Hưng cầm mâu đánh thì vô cùng tập trung, căn bản không để ý tới Triệu Tiến đang ngẩn ngơ, chỉ thấy ông ta lui về phía sau vài bước, sau đó xông lên, ông ta gia tăng tốc độ, đến trước bức tường, phát lực đâm ra, mũi thương vô cùng chính xác đâm vào điểm cao nhất, mũi thương đâm sâu vào một nửa.
Triệu Tiến đột nhiên hiểu được điểm ý nghĩa của ba điểm đó, đây rõ ràng là vị trí cổ họng, ngực và bụng của con người, bị đâm trúng chắc chắn sẽ chết.
Khoảng cách Triệu Chấn Hưng lui về phía sau càng lúc càng xa, con người chạy càng dài thì thân thể lại càng không ổn định, lại càng khó đâm trúng mục tiêu, nhưng mỗi một lần đâm của Triệu Chấn Hưng đều không thất bại, mũi thương không những đâm trúng mà cũng càng lúc càng sâu.
Xem người luyện võ, nếu như là trẻ con thì chắc chắn sẽ thích loại hoạt động như nhảy bắn xoay tròn, phấn khích giống như khiêu vũ. Nhưng Triệu Tiến không giống vậy, theo từng động tác của Triệu Chấn Hưng hắn nhìn ra sát khí dày đặc, mỗi một động tác đều không có dư thừa chút nào, đều là kỹ xảo dùng để giết người.
Trong vô thức, tiểu cô nương vỗ tay ủng hộ đã trốn ra phía sau Triệu Tiến, lặng lẽ không lên tiếng, cô bé đã bị cuộc luyện võ này doạ sợ.
Đây là loại võ dùng để giết người sao? Triệu Tiến nhìn xem hoa mắt mê muội. Đúng lúc này, Triệu Chấn Hưng đột nhiên dừng lại, tay cầm trường mâu mạnh mẽ bổ về phía Triệu Tiến.
Trường mâu ở giữa không trung vẽ ra tiếng rít sắc nhọn, Triệu Tiến sợ ngây người. Kỳ thật khoảng cách của mũi thương cách Triệu Tiến chừng ba thước, nhưng Triệu Tiến lại có cảm giác cả người như bị chém thành hai khúc, sợ đến vỡ mật.
Mũi thương còn không có đụng tới mặt đất đã bị phanh lại, Triệu Tiến theo bản năng lui về phía sau, gót chân lảo đảo, trực tiếp ngồi trên mặt đất, cả người toát mồ hôi lạnh, Mộc Thục Lan cũng bị dọa đến hét lên một tiếng, nhưng không chạy, còn đi đến nâng Triệu Tiến dậy.
- Lúc luyện võ không được thất thần, lần sau còn như vậy, ta sẽ dùng cán mâu đánh cháu đấy.
Triệu Chấn Hưng mỉm cười nói.
Triệu Tiến lau mồ hôi lạnh đứng lên, cũng không biết nói như thế nào, nghĩ thầm rằng chuyện như vậy lại xảy ra vài lần thì cơ thể chưa chắc trở nên mạnh mẽ, mà tinh thần nhất định sẽ bị doạ điên.
Triệu Chấn Hưng vừa muốn tiếp tục nói chuyện, trên mặt đột nhiên xuất hiện thần sắc đau đớn, giơ tay ôm sườn trái, hô hấp cũng dồn dập. Triệu Tiến vừa muốn tiến lên hỏi, Triệu Chấn Hưng hít sâu một hơi, cố nén khôi phục bình thường, cười nói:
- Tiểu Tiến, cháu chỉ cần tiếp tục luyện như vậy thì sớm muộn gì cũng sánh với thúc thúc, thậm chí còn mạnh hơn cả thúc thúc đấy.
Nghe như vậy, Triệu Tiến mới hiểu được, thì ra thúc phụ mình muốn lập gương cho mình học tập, ông ta cảm thấy trẻ con không thể chịu nổi huấn luyện buồn tẻ như vậy, mới biểu diễn cho mình xem, hấp dẫn mình tiếp tục tập luyện.
Trong lòng Triệu Tiến cười khổ, nếu không phải mình, mà là Triệu Tiến trước kia thì nhìn đến diễn võ vừa rồi chỉ sợ cũng không có hứng thú tiếp tục luyện nữa. Loại ám sát đơn điệu này căn bản không có lực hấp dẫn, chỉ thuần tuý là kỹ thuật giết người mà thôi.
Trong lòng nghĩ thì nghĩ, nhưng Triệu Tiến vẫn quan tâm hỏi:
- Nhị thúc, thúc không sao chứ, nhìn dường như thúc rất đau.
Triệu Chấn Hưng lắc đầu, nhưng lại không biết làm sao lại đau lại, khẽ cắn môi ôn hòa nói:
- Không sao, là vết thương cũ.
Tác giả :
Đặc Biệt Bạch