Đại Minh Tinh Và Thợ Săn Ảnh
Chương 21
Lúc Trình Tư quay lại, đập vào mắt là cảnh tượng như thế này:
Hứa Minh Ưu trán còn chảy máu, môi mím chặt.
Lê Viễn Phong cũng chẳng tốt đẹp gì hơn, áo bị kéo mở, bên khóe miệng còn có vết bầm tím.
Anh ta đè chặt Hứa Minh Ưu lên tường, cười lạnh: “Không thể không nói, Trình Tư có một thứ rất lợi hại, khả năng thu phục lòng người không ai bì nổi cậu ta.”
Cổ họng Hứa Minh Ưu căng lên, thốt ra từng chữ từng chữ một: “Anh không thể bì được với Trình Tư!”
Mắt Lê Viễn Phong lập tức đỏ rực.
Hứa Minh Ưu chạm đúng vào nỗi đau của anh ta.
Cái tên “Trình Tư” này, đối với Lê Viễn Phong mà nói, chính là một cơn ác mộng.
Rõ ràng khởi nghiệp sớm hơn, kết quả trong giới giải trí lại luôn luôn kém hơn cậu ta một bậc.
Khó khăn lắm cậu ta mới rời khỏi giới giải trí, sự nghiệp bản thân ngày càng rực rỡ, vậy mà bây giờ cậu ta lại trở về.
Anh không thể không nghi ngờ giới giải trí này là cái vườn hoa sau nhà Trình Tư, muốn đến thì đến, muốn đi là đi.
Cậu ta nghĩ mình là ai chứ?
Dựa vào cái gì?
Chẳng qua cũng chỉ là một ngôi sao hết thời còn mang ô danh trên lưng quay về kiếm tí tiền còm mà thôi, tự cho bản thân vẫn còn là chàng hoàng tử địa vị cao vút như ngày xưa chắc?
Lê Viễn Phong vỗ vỗ lên mặt Hứa Minh Ưu: “Đúng thế, tôi không bì được với cậu ta đấy. Trình Tư bây giờ cũng chỉ là một tên nhát gan mà thôi. Không phải rất tài giỏi sao? Không phải vẫn luôn nói không để ai sửa đổi sáng tác của mình sao? Xem chuyện hôm nay trên bàn ăn đi, cũng chỉ là thằng hèn mà thôi!”
“Ca khúc gửi cho anh cũng chẳng chứng tỏ được điều gì. Lê Viễn Phong, không phải tôi coi thường anh, nhưng dựa vào trình độ của anh thì không thể sửa được ca khúc tôi viết đâu.”
Người trong phòng ăn đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa.
Trình Tư dựa vào tường, bộ dáng vô cùng nhàn hạ, nhưng ánh mắt lại sắc bén như dao, chậm rãi quét qua khuôn mặt Lý Vi Vi và đạo diễn Vương, cuối cùng dừng lại trên người Lê Viễn Phong.
“Thả cậu ấy ra, Lê Viễn Phong. Nếu không tin tức anh đánh người sẽ lên trang nhất mấy tờ báo ngày mai đấy.”
Trình Tư vẫy vẫy điện thoại về phía anh ta.
Đạo diễn Vương đứng bên cạnh cao giọng: “Trình Tư, cậu như thế là sao? Trợ lý này của cậu không nói một lời đã xông vào đánh Viễn Phong! Đừng có vừa đánh trống vừa la làng như thế!”
Lê Viễn Phong: “Tôi cứ thắc mắc sao cái tên này đang yên đang lành lại xông đến như chó điên, hóa ra là để giăng bẫy tôi à. Mỗi giờ mỗi phút đều không quên phải giăng bẫy tôi, Trình Tư, cậu cũng được đấy!”
Trình Tư cười lạnh: “Đúng thì thế nào? Nói cứ như anh chưa từng làm không bằng.”
Mặt Lê Viễn Phong biến sắc.
Trình Tư lại chẳng thèm nhìn anh ta, đi đến kéo tay Hứa Minh Ưu: “Buông ra.”
Lê Viễn Phong căm thù trừng mắt nhìn Trình Tư, thả tay.
Bữa ăn này kết thúc không mấy vui vẻ.
Trình Tư kéo tay Hứa Minh Ưu đi thẳng vào xe, đạp chân ga phóng thẳng.
Ngồi trên xe, Hứa Minh Ưu cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cậu len lén nhìn Trình Tư: Mặt anh đang rất nghiêm túc, khuôn miệng lúc thường luôn cong lên một góc tuyệt đẹp, bây giờ mím chặt thành một đường thẳng.
Anh đang giận.
Hứa Minh Ưu chột dạ, nhưng bụng vẫn tức anh ách: Anh ta giận cái gì chứ? Mình mới giận điên lên đây này!
Hai người cứ trầm mặc như thế đến tận lúc về tới phòng làm việc của Trình Tư.
Trình Tư thô bạo kéo Hứa Minh Ưu ra khỏi xe, lôi vào phòng, tiếp đó lục tung tủ đồ tìm gì đó.
Hứa Minh Ưu tò mò nhìn anh: “Anh đang tìm gì thế?”
Trình Tư quay đầu trừng mắt với cậu: “Ngồi im đấy!”
Qua một lúc, Trình Tư cầm lọ thuốc đỏ và bông băng quay lại.
Anh tỉ mỉ kiểm tra một lúc, may mà chỉ có vết thương trên trán đổ máu, mấy chỗ khác cũng không có vấn đề gì. Trình Tư thở phào một hơi, chậm rãi lau vết máu trên mặt Hứa Minh Ưu, vừa lau vừa nói: “Hứa Minh Ưu, cậu cũng nhịn giỏi thật, tôi còn tưởng cậu không biết đánh nhau cơ đấy.”
Hứa Minh Ưu thấy giọng điệu anh vẫn cứng nhắc, có chút không vui: “Tôi biết nhiều lắm.”
Trình Tư: “Ồ? Nói nghe xem nào, cậu còn biết gì nữa?”
Hứa Minh Ưu nghẹn một lúc, buột miệng: “Tôi còn biết làm sụn tẩm bột rán.”
Trình Tư: “…”
Trình Tư giận điên người nhưng lại cười: “Ừm, món đó khó lắm, cậu giỏi.”
Lau sạch mặt mũi xong, Trình Tư lại giúp Hứa Minh Ưu bôi thuốc đỏ.
May mà miệng vết thương cũng không lớn, Hứa Minh Ưu bảo là do mảnh thủy tinh cứa vào.
Đợi đến khi mọi việc đâu vào đấy, Trình Tư đứng lên nhìn xuống Hứa Minh Ưu: “Nói đi, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hứa Minh Ưu cúi gằm, không thốt một lời.
Trình Tư: “Cậu không nói thì để tôi tự đoán vậy. Là Lê Viễn Phong nói xấu sau lưng tôi đúng không?”
Hứa Minh Ưu ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt Trình Tư sâu thăm thẳm, vẻ mặt bình thản tựa như tất cả mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình cả.
Hứa Minh Ưu nghĩ: Người này, sao có thể bình tĩnh như thế được?
“Không thể từ chối sáng tác bản nhạc này sao?” Giọng Hứa Minh Ưu buồn bực.
Trình Tư lắc đầu: “Tôi nhận công việc này là vì giúp Lâm Sênh trả nợ ân tình. Lúc trước…”
Hứa Minh Ưu cáu kỉnh: “Lâm Sênh, Lâm Sênh, Lâm Sênh, anh với Lâm Sênh có quan hệ gì? Sao cái gì cũng là vì cậu ta thế!”
Thắc mắc giữ mãi tận đáy lòng suốt bao lâu cuối cùng cũng hỏi được ra, Hứa Minh Ưu cũng xem như thoải mái không ít.
Cậu cuộn tròn người trên sô pha, nhắm mắt lại.
Xung quanh rõ ràng rất yên tĩnh nhưng trong tai cậu vẫn ù ù mãi không thôi.
Trình Tư trả lời thế nào đã không còn quan trọng, cậu mệt rồi.
Qua một lúc sau, Hứa Minh Ưu cảm thấy chỗ bên cạnh mình bị thứ gì đè xuống, có lẽ là Trình Tư ngồi xuống bên cạnh.
Hứa Minh Ưu chậm rãi mở mắt.
“Từ trước khi khởi nghiệp, tôi với Tống Diệm đã là bạn bè rồi. Gia cảnh tên đó rất tốt. Tôi tiến vào giới giải trí vì âm nhạc, còn tên đó chỉ đơn giản là vì tò mò, muốn thử nghiệm một phen. Nhưng mấy năm giữ chức quản lý, tên đó quả thật làm rất tốt, rất có tài về mặt này. Sau vụ việc năm năm trước, tôi chán nản thoái chí mà rời khỏi giới, tên đó thấy không có hứng thú gì, cũng không ở lại nữa.”
“Còn Lâm Sênh, tôi không biết cậu ta làm sao lại quen biết với Tống Diệm, nhưng cậu ta chắc chắn đã chủ động đến tìm Tống Diệm, mời tên đó làm quản lý của mình. Cái tên Tống Diệm này tính tình thật ra vô cùng quái đản, bởi vậy Lâm Sênh có thể thuyết phục tên đó, tôi thấy vô cùng bất ngờ. Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu quan hệ giữa Tống Diệm và Lâm Sênh là như thế nào nữa. Cậu cũng thấy rồi đấy, cả ngày từ sáng đến tối cãi vã không ngớt miệng, ấy vậy mà mãi cũng không tách nhau ra.”
“Thân là ca sĩ, Lâm Sênh có giọng hát rất tốt, có điều cậu ta chỉ có mỗi giọng hát mà thôi, tất cả các mặt khác đều không biết gì cả. Nói khó nghe một chút, loại trình độ như cậu ta, trong giới giải trí có thể nói là xếp vào hàng dưới đáy. Tống Diệm liền bảo Lâm Sênh, cậu ta còn cần một người thầy, mà cái chức vị này lại chỉ tôi mới có thể làm được, bởi vì tôi biết sáng tác, còn có danh tiếng và mối quan hệ. Thế là Lâm Sênh liền tới tìm tôi.”
“Cậu ta lấy được địa chỉ của tôi từ chỗ Tống Diệm, liền chạy đến trước mặt tôi nói: Trình Tư, anh sáng tác cho tôi đi, viết thật nhiều thật nhiều ca khúc. Tôi sẽ nổi tiếng, những bài hát đó cũng sẽ nổi tiếng, sẽ được phát đi phát lại ở các phố lớn, sẽ xuất hiện trên truyền hình, trên đài phát thanh, còn có trong di động, mọi người ai ai cũng ngân nga, tất cả đều là các bài hát do anh sáng tác. Tôi sẽ nổi tiếng hơn đám người mà anh căm ghét, sau đó tôi sẽ tổ chức đại nhạc hội, để anh làm khách mời, muốn hát bao nhiêu bài thì hát bấy nhiêu. Trình Tư, sân khấu sẽ luôn luôn thuộc về anh.”
Trình Tư mô phỏng giọng điệu của Lâm Sênh, Hứa Minh Ưu bị lời hứa đầy tính trẻ con này chọc cho bật cười.
“Có phải nghe rất buồn cười không? Nhưng lúc đó, tôi đã bị cậu ta thuyết phục. Cậu ta cho tôi một lý do để tiếp tục làm nhạc, tôi phải cảm ơn cậu ấy. Sau đó tôi liền trở về đây, mở phòng làm việc này, giúp Tống Diệm dạy dỗ Lâm Sênh. Đúng rồi, phòng làm việc này thật ra cũn có cổ phần của Tống Diệm nữa. Cậu hỏi tôi và Lâm Sênh có quan hệ gì, tôi nghĩ, có lẽ là quan hệ thầy trò, bạn bè, hoặc là cộng sự.”
Trình Tư thành khẩn nói ra đáp án, chờ đợi thầy Hứa cho điểm.
Mặt Hứa Minh Ưu khi hồng khi trắng, mở miệng: “Xin lỗi, Trình Tư, hôm nay tôi làm hỏng việc của anh rồi.”
Trình Tư: “Nếu tôi đã quyết định trở về thì cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Giới giải trí trước giờ luôn không có lửa mà vẫn có khói, khỏi cần nhắc đến việc tôi vẫn còn nhiều vấn đề chưa rõ ràng. Người ghét tôi thực sự quá nhiều, nhưng tôi biết, người yêu quý tôi cũng không ít. Bởi vậy, thay vì đem thời gian và nước bọt lãng phí cho đám người ghét mình, tôi muốn dành thời gian cho những người yêu thích mình hơn.”
Trình Tư mỉm cười vuốt tóc Hứa Minh Ưu.
Hứa Minh Ưu ngẩn ra nhìn anh: “A?”
Trình Tư thở dài một tiếng: “Hứa Minh Ưu, cậu nói xem, cậu ở bên tôi lúc sinh nhật, khóc vì tôi, bây giờ còn đánh nhau vì tôi, tôi nghi ngờ mình đã trở thành nữ chính trong mấy bộ phim thần tượng rồi.”
Anh bày ra bộ mặt rất đau khổ: “Việc này đúng là chẳng đẹp mặt chút nào. Có điều…”
Anh đứng lên, đi tới trước mặt Hứa Minh Ưu: “Làm sao đây? Trong lòng tôi lại rất vui vẻ.”
Trình Tư cúi người xuống, hôn lên vết thương trên trán Hứa Minh Ưu: “Cảm ơn cậu, nam chính.”
Hứa Minh Ưu trán còn chảy máu, môi mím chặt.
Lê Viễn Phong cũng chẳng tốt đẹp gì hơn, áo bị kéo mở, bên khóe miệng còn có vết bầm tím.
Anh ta đè chặt Hứa Minh Ưu lên tường, cười lạnh: “Không thể không nói, Trình Tư có một thứ rất lợi hại, khả năng thu phục lòng người không ai bì nổi cậu ta.”
Cổ họng Hứa Minh Ưu căng lên, thốt ra từng chữ từng chữ một: “Anh không thể bì được với Trình Tư!”
Mắt Lê Viễn Phong lập tức đỏ rực.
Hứa Minh Ưu chạm đúng vào nỗi đau của anh ta.
Cái tên “Trình Tư” này, đối với Lê Viễn Phong mà nói, chính là một cơn ác mộng.
Rõ ràng khởi nghiệp sớm hơn, kết quả trong giới giải trí lại luôn luôn kém hơn cậu ta một bậc.
Khó khăn lắm cậu ta mới rời khỏi giới giải trí, sự nghiệp bản thân ngày càng rực rỡ, vậy mà bây giờ cậu ta lại trở về.
Anh không thể không nghi ngờ giới giải trí này là cái vườn hoa sau nhà Trình Tư, muốn đến thì đến, muốn đi là đi.
Cậu ta nghĩ mình là ai chứ?
Dựa vào cái gì?
Chẳng qua cũng chỉ là một ngôi sao hết thời còn mang ô danh trên lưng quay về kiếm tí tiền còm mà thôi, tự cho bản thân vẫn còn là chàng hoàng tử địa vị cao vút như ngày xưa chắc?
Lê Viễn Phong vỗ vỗ lên mặt Hứa Minh Ưu: “Đúng thế, tôi không bì được với cậu ta đấy. Trình Tư bây giờ cũng chỉ là một tên nhát gan mà thôi. Không phải rất tài giỏi sao? Không phải vẫn luôn nói không để ai sửa đổi sáng tác của mình sao? Xem chuyện hôm nay trên bàn ăn đi, cũng chỉ là thằng hèn mà thôi!”
“Ca khúc gửi cho anh cũng chẳng chứng tỏ được điều gì. Lê Viễn Phong, không phải tôi coi thường anh, nhưng dựa vào trình độ của anh thì không thể sửa được ca khúc tôi viết đâu.”
Người trong phòng ăn đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa.
Trình Tư dựa vào tường, bộ dáng vô cùng nhàn hạ, nhưng ánh mắt lại sắc bén như dao, chậm rãi quét qua khuôn mặt Lý Vi Vi và đạo diễn Vương, cuối cùng dừng lại trên người Lê Viễn Phong.
“Thả cậu ấy ra, Lê Viễn Phong. Nếu không tin tức anh đánh người sẽ lên trang nhất mấy tờ báo ngày mai đấy.”
Trình Tư vẫy vẫy điện thoại về phía anh ta.
Đạo diễn Vương đứng bên cạnh cao giọng: “Trình Tư, cậu như thế là sao? Trợ lý này của cậu không nói một lời đã xông vào đánh Viễn Phong! Đừng có vừa đánh trống vừa la làng như thế!”
Lê Viễn Phong: “Tôi cứ thắc mắc sao cái tên này đang yên đang lành lại xông đến như chó điên, hóa ra là để giăng bẫy tôi à. Mỗi giờ mỗi phút đều không quên phải giăng bẫy tôi, Trình Tư, cậu cũng được đấy!”
Trình Tư cười lạnh: “Đúng thì thế nào? Nói cứ như anh chưa từng làm không bằng.”
Mặt Lê Viễn Phong biến sắc.
Trình Tư lại chẳng thèm nhìn anh ta, đi đến kéo tay Hứa Minh Ưu: “Buông ra.”
Lê Viễn Phong căm thù trừng mắt nhìn Trình Tư, thả tay.
Bữa ăn này kết thúc không mấy vui vẻ.
Trình Tư kéo tay Hứa Minh Ưu đi thẳng vào xe, đạp chân ga phóng thẳng.
Ngồi trên xe, Hứa Minh Ưu cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cậu len lén nhìn Trình Tư: Mặt anh đang rất nghiêm túc, khuôn miệng lúc thường luôn cong lên một góc tuyệt đẹp, bây giờ mím chặt thành một đường thẳng.
Anh đang giận.
Hứa Minh Ưu chột dạ, nhưng bụng vẫn tức anh ách: Anh ta giận cái gì chứ? Mình mới giận điên lên đây này!
Hai người cứ trầm mặc như thế đến tận lúc về tới phòng làm việc của Trình Tư.
Trình Tư thô bạo kéo Hứa Minh Ưu ra khỏi xe, lôi vào phòng, tiếp đó lục tung tủ đồ tìm gì đó.
Hứa Minh Ưu tò mò nhìn anh: “Anh đang tìm gì thế?”
Trình Tư quay đầu trừng mắt với cậu: “Ngồi im đấy!”
Qua một lúc, Trình Tư cầm lọ thuốc đỏ và bông băng quay lại.
Anh tỉ mỉ kiểm tra một lúc, may mà chỉ có vết thương trên trán đổ máu, mấy chỗ khác cũng không có vấn đề gì. Trình Tư thở phào một hơi, chậm rãi lau vết máu trên mặt Hứa Minh Ưu, vừa lau vừa nói: “Hứa Minh Ưu, cậu cũng nhịn giỏi thật, tôi còn tưởng cậu không biết đánh nhau cơ đấy.”
Hứa Minh Ưu thấy giọng điệu anh vẫn cứng nhắc, có chút không vui: “Tôi biết nhiều lắm.”
Trình Tư: “Ồ? Nói nghe xem nào, cậu còn biết gì nữa?”
Hứa Minh Ưu nghẹn một lúc, buột miệng: “Tôi còn biết làm sụn tẩm bột rán.”
Trình Tư: “…”
Trình Tư giận điên người nhưng lại cười: “Ừm, món đó khó lắm, cậu giỏi.”
Lau sạch mặt mũi xong, Trình Tư lại giúp Hứa Minh Ưu bôi thuốc đỏ.
May mà miệng vết thương cũng không lớn, Hứa Minh Ưu bảo là do mảnh thủy tinh cứa vào.
Đợi đến khi mọi việc đâu vào đấy, Trình Tư đứng lên nhìn xuống Hứa Minh Ưu: “Nói đi, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hứa Minh Ưu cúi gằm, không thốt một lời.
Trình Tư: “Cậu không nói thì để tôi tự đoán vậy. Là Lê Viễn Phong nói xấu sau lưng tôi đúng không?”
Hứa Minh Ưu ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt Trình Tư sâu thăm thẳm, vẻ mặt bình thản tựa như tất cả mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình cả.
Hứa Minh Ưu nghĩ: Người này, sao có thể bình tĩnh như thế được?
“Không thể từ chối sáng tác bản nhạc này sao?” Giọng Hứa Minh Ưu buồn bực.
Trình Tư lắc đầu: “Tôi nhận công việc này là vì giúp Lâm Sênh trả nợ ân tình. Lúc trước…”
Hứa Minh Ưu cáu kỉnh: “Lâm Sênh, Lâm Sênh, Lâm Sênh, anh với Lâm Sênh có quan hệ gì? Sao cái gì cũng là vì cậu ta thế!”
Thắc mắc giữ mãi tận đáy lòng suốt bao lâu cuối cùng cũng hỏi được ra, Hứa Minh Ưu cũng xem như thoải mái không ít.
Cậu cuộn tròn người trên sô pha, nhắm mắt lại.
Xung quanh rõ ràng rất yên tĩnh nhưng trong tai cậu vẫn ù ù mãi không thôi.
Trình Tư trả lời thế nào đã không còn quan trọng, cậu mệt rồi.
Qua một lúc sau, Hứa Minh Ưu cảm thấy chỗ bên cạnh mình bị thứ gì đè xuống, có lẽ là Trình Tư ngồi xuống bên cạnh.
Hứa Minh Ưu chậm rãi mở mắt.
“Từ trước khi khởi nghiệp, tôi với Tống Diệm đã là bạn bè rồi. Gia cảnh tên đó rất tốt. Tôi tiến vào giới giải trí vì âm nhạc, còn tên đó chỉ đơn giản là vì tò mò, muốn thử nghiệm một phen. Nhưng mấy năm giữ chức quản lý, tên đó quả thật làm rất tốt, rất có tài về mặt này. Sau vụ việc năm năm trước, tôi chán nản thoái chí mà rời khỏi giới, tên đó thấy không có hứng thú gì, cũng không ở lại nữa.”
“Còn Lâm Sênh, tôi không biết cậu ta làm sao lại quen biết với Tống Diệm, nhưng cậu ta chắc chắn đã chủ động đến tìm Tống Diệm, mời tên đó làm quản lý của mình. Cái tên Tống Diệm này tính tình thật ra vô cùng quái đản, bởi vậy Lâm Sênh có thể thuyết phục tên đó, tôi thấy vô cùng bất ngờ. Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu quan hệ giữa Tống Diệm và Lâm Sênh là như thế nào nữa. Cậu cũng thấy rồi đấy, cả ngày từ sáng đến tối cãi vã không ngớt miệng, ấy vậy mà mãi cũng không tách nhau ra.”
“Thân là ca sĩ, Lâm Sênh có giọng hát rất tốt, có điều cậu ta chỉ có mỗi giọng hát mà thôi, tất cả các mặt khác đều không biết gì cả. Nói khó nghe một chút, loại trình độ như cậu ta, trong giới giải trí có thể nói là xếp vào hàng dưới đáy. Tống Diệm liền bảo Lâm Sênh, cậu ta còn cần một người thầy, mà cái chức vị này lại chỉ tôi mới có thể làm được, bởi vì tôi biết sáng tác, còn có danh tiếng và mối quan hệ. Thế là Lâm Sênh liền tới tìm tôi.”
“Cậu ta lấy được địa chỉ của tôi từ chỗ Tống Diệm, liền chạy đến trước mặt tôi nói: Trình Tư, anh sáng tác cho tôi đi, viết thật nhiều thật nhiều ca khúc. Tôi sẽ nổi tiếng, những bài hát đó cũng sẽ nổi tiếng, sẽ được phát đi phát lại ở các phố lớn, sẽ xuất hiện trên truyền hình, trên đài phát thanh, còn có trong di động, mọi người ai ai cũng ngân nga, tất cả đều là các bài hát do anh sáng tác. Tôi sẽ nổi tiếng hơn đám người mà anh căm ghét, sau đó tôi sẽ tổ chức đại nhạc hội, để anh làm khách mời, muốn hát bao nhiêu bài thì hát bấy nhiêu. Trình Tư, sân khấu sẽ luôn luôn thuộc về anh.”
Trình Tư mô phỏng giọng điệu của Lâm Sênh, Hứa Minh Ưu bị lời hứa đầy tính trẻ con này chọc cho bật cười.
“Có phải nghe rất buồn cười không? Nhưng lúc đó, tôi đã bị cậu ta thuyết phục. Cậu ta cho tôi một lý do để tiếp tục làm nhạc, tôi phải cảm ơn cậu ấy. Sau đó tôi liền trở về đây, mở phòng làm việc này, giúp Tống Diệm dạy dỗ Lâm Sênh. Đúng rồi, phòng làm việc này thật ra cũn có cổ phần của Tống Diệm nữa. Cậu hỏi tôi và Lâm Sênh có quan hệ gì, tôi nghĩ, có lẽ là quan hệ thầy trò, bạn bè, hoặc là cộng sự.”
Trình Tư thành khẩn nói ra đáp án, chờ đợi thầy Hứa cho điểm.
Mặt Hứa Minh Ưu khi hồng khi trắng, mở miệng: “Xin lỗi, Trình Tư, hôm nay tôi làm hỏng việc của anh rồi.”
Trình Tư: “Nếu tôi đã quyết định trở về thì cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Giới giải trí trước giờ luôn không có lửa mà vẫn có khói, khỏi cần nhắc đến việc tôi vẫn còn nhiều vấn đề chưa rõ ràng. Người ghét tôi thực sự quá nhiều, nhưng tôi biết, người yêu quý tôi cũng không ít. Bởi vậy, thay vì đem thời gian và nước bọt lãng phí cho đám người ghét mình, tôi muốn dành thời gian cho những người yêu thích mình hơn.”
Trình Tư mỉm cười vuốt tóc Hứa Minh Ưu.
Hứa Minh Ưu ngẩn ra nhìn anh: “A?”
Trình Tư thở dài một tiếng: “Hứa Minh Ưu, cậu nói xem, cậu ở bên tôi lúc sinh nhật, khóc vì tôi, bây giờ còn đánh nhau vì tôi, tôi nghi ngờ mình đã trở thành nữ chính trong mấy bộ phim thần tượng rồi.”
Anh bày ra bộ mặt rất đau khổ: “Việc này đúng là chẳng đẹp mặt chút nào. Có điều…”
Anh đứng lên, đi tới trước mặt Hứa Minh Ưu: “Làm sao đây? Trong lòng tôi lại rất vui vẻ.”
Trình Tư cúi người xuống, hôn lên vết thương trên trán Hứa Minh Ưu: “Cảm ơn cậu, nam chính.”
Tác giả :
Bình Quả Thụ