Đại Minh Tinh Và Thợ Săn Ảnh
Chương 13
Hứa Minh Ưu đứng chần chừ mãi trước cửa phòng làm việc của Trình Tư.
Cậu phát hiện mỗi lần có việc liên quan đến Trình Tư thì mình đều trở nên dễ kích động, sau đó lập tức hối hận.
Lần trước hối hận đã chạy đến tặng anh ta bánh ga tô.
Lần này thì hối hận tại sao lại chạy đến đây.
Tại sao lại chạy đến đây?
Bản thân cậu cũng không biết.
Rõ ràng mới không lâu trước còn muốn giữ khoảng cách, bây giờ lại chủ động xuất hiện trước cửa nhà người ta.
Nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến thái độ bình tĩnh của Trình Tư lúc nói với cậu: “Tôi không thể hát được nữa rồi”, lại lật lại đám tin tức liên quan đến anh mấy ngày gần đây, trong lòng cậu giống như bị một tảng đá đè nặng, đến cả hít thở cũng không thông.
Hứa Minh Ưu còn đang suy nghĩ nhập tâm, cổng lớn bỗng bật mở.
Một nhân viên nhìn cậu đầy thắc mắc: “Xin hỏi, anh có việc gì sao?”
Hứa Minh Ưu vội vàng đứng thẳng lại, cẩn thận đáp: “Chào anh, tôi là Hứa Minh Ưu, tôi đến tìm Trình Tư.”
Người mở cửa do dự một chút, sau đó rút di động bước vào một góc gọi điện thoại.
Hứa Minh Ưu thì căng thẳng đứng trước cửa.
Qua một lúc, người kia quay trở lại: “Mời anh vào, sếp chúng tôi chút nữa sẽ trở về, ngài ấy bảo anh đợi một chút.”
~*~
Hứa Minh Ưu được đưa vào căn phòng thủy tinh của Trình Tư.
Không phải lần đầu tiên đến nơi này nhưng đây là lần đầu tiên cậu có thể quan sát nó một cách tỉ mỉ.
Căn phòng rất rộng, bên trong để rất nhiều nhạc cụ, từ piano, ghita cho đến cả một bộ trống.
Một bên phòng đặt một chiếc bàn rất dài bên trên bày bừa một ít sách vở và ghi chép, còn có hai chiếc máy tính.
Trước bàn là một cửa sổ bằng thủy tinh kéo từ sàn nhà đến tận trần, nhìn ra ngoài chính là khu rừng lúc trước Hứa Minh Ưu thường ngồi.
Hứa Minh Ưu không nhịn được, bước về phía đó.
Cậu nhớ tới dáng vẻ của Trình Tư khi ngồi làm việc trước bàn:
Anh ta thường bất tri bất giác cắn cắn bút, tay trái thường xuyên búng tay thành nhịp.
Anh còn thích vừa làm việc vừa uống chút gì đó ngọt ngọt, kết quả là có lần làm đổ cả một cốc nước hoa quả ra bàn.
Lúc đó cậu đứng trong khu rừng phía đối diện nhìn anh ta luống ca luống cuống lau giấy tờ và quần áo.
Ánh mặt trời bốn giờ chiều đã không còn quá chói chang.
Nắng lười biếng nhảy múa trên thân thể Hứa Minh Ưu, khiến cả người cậu như được bao phủ trong một quầng sáng màu vàng kim, nhìn qua giống như một cục bông xù xù.
Lúc Trình Tư vào phòng vừa vặn trông thấy một cảnh như thế:
Yên bình mà đẹp đẽ.
Anh đứng im lặng trước cửa phòng nhìn một lúc, sau đó bước lại sau lưng cậu, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Hứa Minh Ưu.”
Giọng anh đã rất nhẹ rồi, nhưng Hứa Minh Ưu vẫn bị giật mình, vật đang nắm trong tay liền rơi xuống đất.
Trình Tư vội nhặt lên giúp cậu, phát hiện đó là mấy tờ tạp chí anh để trên bàn trà, toàn bộ đều đang mở ở trang có tin về anh.
Hứa Minh Ưu hoảng hốt cướp lại: “Tôi chỉ tiện tay đọc chút thôi, rất vô vị, lãng phí tế bào não, về sau đừng có mua nữa.” Vừa nói cậu vừa vứt đám tạp chí đó vào thùng rác.
Trình Tư cười: “Thật ra nội dung mỗi bài báo tôi đều đã nghiên cứu rồi, chỉ có tòa soạn của cậu là nhẹ nhàng nhất. Có phải cậu đã nói giúp tôi không?”
Hứa Minh Ưu nhíu mày, vừa định đáp thì Trình Tư đã khoát tay không chút lưu tâm: “Cậu tuyệt đối đừng nói mấy lời an ủi, tôi sẽ buồn cười chết mất. Thật ra việc hát được hay không tôi cũng chẳng để ý đâu, thật đấy.”
Hứa Minh Ưu nhìn anh: “Thật?”
Ánh mắt cậu rất sáng.
Trình Tư nhìn con ngươi đen láy trong mắt người đối diện đang phản chiếu rõ ràng khuôn mặt tươi cười của mình.
Thật xấu.
Anh hơi sững ra, từ từ thu lại nụ cười, quay người dựa vào cạnh bàn, rút một điếu thuốc, chậm rãi hút.
Qua một lúc lâu, Trình Tư rốt cuộc mở miệng: “Thực ra trong đống tin kia có một cái viết rất đúng, có một khoảng thời gian tôi hút thuốc uống rượu rất nhiều. Hẳn cậu cũng biết là khoảng thời gian nào rồi đấy.”
Anh dừng một chút, rít một hơi thuốc: “Lúc đó, mỗi ngày tôi đều bị làm phiền bởi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại và tin nhắn, có đe dọa, có mắng chửi, có uy hiếp, thậm chí cả tận tình khuyên tôi ra đầu thú... Sau đó bên nguyên rút đơn kiện, nhưng cuộc chiến của tôi vẫn chẳng dừng lại. Tôi không làm chuyện đó, Hứa Minh Ưu, cậu có tin không? Tôi chưa từng làm thế.”
Hứa Minh Ưu hơi hé miệng.
Trình Tư lại tiếp tục nói: “Nếu bảo lúc đó không tuyệt vọng thì là nói dối. Rõ ràng mấy ngày trước tôi còn đang chuẩn bị phát hành album, thế mà vừa chớp mắt một cái đã biến thành một con chó hoang, chỉ có thể trốn ra nước ngoài, trên lưng lại còn mang tội danh. Tôi không thể khống chế cảm xúc của mình, tôi sợ mình sẽ phát điên, chỉ có thể tận lực uống rượu, hút thuốc... Về sau, cổ họng có vấn đề... Bài hát ngày hôm đó, chưa bao giờ tôi nghĩ một bài đơn giản như thế mà lại có ngày mình hát khó khăn tới vậy, tôi thật sự...”
Anh ta khó khăn nói nốt: “Tôi thật sự, đã cố gắng hết sức rồi.”
Hứa Minh Ưu không lên tiếng.
Trong phòng yên lặng, chỉ có tiếng hơi thở quanh quẩn.
Không biết qua bao lâu, Trình Tư thở dài một hơi: “Cũng may mọi việc đều đã qua rồi. Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là không thể hát được như trước đây nữa thôi, còn chưa đến nỗi mất tiếng, rồi sẽ quen thôi, đúng không?”
Hứa Minh Ưu vẫn không lên tiếng.
Cậu đi đến bên góc tường, kéo tấm rèm cửa nặng trịch xuống, căn phòng vốn sáng sủa thoáng cái tối lại.
“Trình Tư, anh hát đi.”
Hứa Minh Ưu nói.
Chẳng biết có phải vì đã lâu chưa cất tiếng không mà giọng cậu hơi khàn khàn.
Trình Tư sững ra: “Cậu muốn nghe cái gì?”
Hứa Minh Ưu: “Tùy anh.”
Trinh Tư nhìn cậu cười: “Vậy tôi hát một bài tiếng Anh vậy.”
“Do you remember the things we used to say
I feel so nervous when I think of yesterday
How could I let things get to me so bad
How did I let things get to me
Like dying in the sun
Like dying in the sun
…”[1]
[1. Dịch:
Em còn nhớ những điều ta thường nói?
Anh bùi ngùi khi nghĩ về hôm qua,
Sao anh để mọi chuyện vuột tầm tay
Sao anh để mọi chuyện thành như thế,
Lụi tàn dưới ánh mặt trời...]
Một ca khúc rất thích hợp để hát chay.
Tiếng hát của Trình Tư vang lên giữa phòng, chậm rãi, dịu dàng.
Nhưng hát được một nửa, anh đột nhiên dừng lại.
Anh nhìn thấy nước mắt Hứa Minh Ưu không khống chế được mà rơi xuống, làm ướt cả khuôn mặt.
Trình Tư sững sờ.
Vì anh sao?
Trái tim Trình Tư vừa chua xót vừa xúc động, một loại cảm xúc khó có thể diễn tả thành lời.
Trước giờ anh vẫn không biết rằng nước mắt một người đàn ông lại có thể khiến bản thân chẳng biết phải làm gì như thế này.
Nói thật thì, anh cũng chưa bao giờ nghĩ Hứa Minh Ưu lại thích khóc đến thế.
Trình Tư không nhịn được mà khẽ cười, sau đó đứng thẳng người dậy, đến trước mặt Hứa Minh Ưu, nắm lấy tay phải của cậu, đặt nó lên cổ mình...
“Will you hold on to me
I am feeling frail
Will you hold on to me
We will never fail
I wanted to be so perfect you see
I wanted to be so perfect
Like dying in the sun
Like dying in the sun
…”[2]
[2. Dịch:
Em sẽ giữ anh lại,
Khi lòng anh yếu đuối
Em sẽ giữ anh lại
Đôi ta chẳng rời xa
Anh muốn mình hoàn hảo,
Vẹn toàn trong mắt em.
Anh muốn mình hoàn hảo,
Rồi tàn dưới mặt trời...]
Hứa Minh Ưu ngây người nhìn Trình Tư:
Lòng bàn tay cậu dán sát vào cổ họng anh, mỗi một chuyển động của âm thanh cậu đều có thể cảm nhận rõ ràng.
Loại cảm giác rung động khẽ khàng này giống như hô hấp, khiến cả người cậu tràn đầy năng lượng.
Đợi đến khi kết thúc bài hát Trình Tư cẩn thận lau nước mắt trên mặt Hứa Minh Ưu, ôm chặt lấy cậu:
“Cậu tặng tôi nước mắt, tôi dâng cậu tiếng hát.”
“Hứa Minh Ưu, cảm ơn cậu.”
Cậu phát hiện mỗi lần có việc liên quan đến Trình Tư thì mình đều trở nên dễ kích động, sau đó lập tức hối hận.
Lần trước hối hận đã chạy đến tặng anh ta bánh ga tô.
Lần này thì hối hận tại sao lại chạy đến đây.
Tại sao lại chạy đến đây?
Bản thân cậu cũng không biết.
Rõ ràng mới không lâu trước còn muốn giữ khoảng cách, bây giờ lại chủ động xuất hiện trước cửa nhà người ta.
Nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến thái độ bình tĩnh của Trình Tư lúc nói với cậu: “Tôi không thể hát được nữa rồi”, lại lật lại đám tin tức liên quan đến anh mấy ngày gần đây, trong lòng cậu giống như bị một tảng đá đè nặng, đến cả hít thở cũng không thông.
Hứa Minh Ưu còn đang suy nghĩ nhập tâm, cổng lớn bỗng bật mở.
Một nhân viên nhìn cậu đầy thắc mắc: “Xin hỏi, anh có việc gì sao?”
Hứa Minh Ưu vội vàng đứng thẳng lại, cẩn thận đáp: “Chào anh, tôi là Hứa Minh Ưu, tôi đến tìm Trình Tư.”
Người mở cửa do dự một chút, sau đó rút di động bước vào một góc gọi điện thoại.
Hứa Minh Ưu thì căng thẳng đứng trước cửa.
Qua một lúc, người kia quay trở lại: “Mời anh vào, sếp chúng tôi chút nữa sẽ trở về, ngài ấy bảo anh đợi một chút.”
~*~
Hứa Minh Ưu được đưa vào căn phòng thủy tinh của Trình Tư.
Không phải lần đầu tiên đến nơi này nhưng đây là lần đầu tiên cậu có thể quan sát nó một cách tỉ mỉ.
Căn phòng rất rộng, bên trong để rất nhiều nhạc cụ, từ piano, ghita cho đến cả một bộ trống.
Một bên phòng đặt một chiếc bàn rất dài bên trên bày bừa một ít sách vở và ghi chép, còn có hai chiếc máy tính.
Trước bàn là một cửa sổ bằng thủy tinh kéo từ sàn nhà đến tận trần, nhìn ra ngoài chính là khu rừng lúc trước Hứa Minh Ưu thường ngồi.
Hứa Minh Ưu không nhịn được, bước về phía đó.
Cậu nhớ tới dáng vẻ của Trình Tư khi ngồi làm việc trước bàn:
Anh ta thường bất tri bất giác cắn cắn bút, tay trái thường xuyên búng tay thành nhịp.
Anh còn thích vừa làm việc vừa uống chút gì đó ngọt ngọt, kết quả là có lần làm đổ cả một cốc nước hoa quả ra bàn.
Lúc đó cậu đứng trong khu rừng phía đối diện nhìn anh ta luống ca luống cuống lau giấy tờ và quần áo.
Ánh mặt trời bốn giờ chiều đã không còn quá chói chang.
Nắng lười biếng nhảy múa trên thân thể Hứa Minh Ưu, khiến cả người cậu như được bao phủ trong một quầng sáng màu vàng kim, nhìn qua giống như một cục bông xù xù.
Lúc Trình Tư vào phòng vừa vặn trông thấy một cảnh như thế:
Yên bình mà đẹp đẽ.
Anh đứng im lặng trước cửa phòng nhìn một lúc, sau đó bước lại sau lưng cậu, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Hứa Minh Ưu.”
Giọng anh đã rất nhẹ rồi, nhưng Hứa Minh Ưu vẫn bị giật mình, vật đang nắm trong tay liền rơi xuống đất.
Trình Tư vội nhặt lên giúp cậu, phát hiện đó là mấy tờ tạp chí anh để trên bàn trà, toàn bộ đều đang mở ở trang có tin về anh.
Hứa Minh Ưu hoảng hốt cướp lại: “Tôi chỉ tiện tay đọc chút thôi, rất vô vị, lãng phí tế bào não, về sau đừng có mua nữa.” Vừa nói cậu vừa vứt đám tạp chí đó vào thùng rác.
Trình Tư cười: “Thật ra nội dung mỗi bài báo tôi đều đã nghiên cứu rồi, chỉ có tòa soạn của cậu là nhẹ nhàng nhất. Có phải cậu đã nói giúp tôi không?”
Hứa Minh Ưu nhíu mày, vừa định đáp thì Trình Tư đã khoát tay không chút lưu tâm: “Cậu tuyệt đối đừng nói mấy lời an ủi, tôi sẽ buồn cười chết mất. Thật ra việc hát được hay không tôi cũng chẳng để ý đâu, thật đấy.”
Hứa Minh Ưu nhìn anh: “Thật?”
Ánh mắt cậu rất sáng.
Trình Tư nhìn con ngươi đen láy trong mắt người đối diện đang phản chiếu rõ ràng khuôn mặt tươi cười của mình.
Thật xấu.
Anh hơi sững ra, từ từ thu lại nụ cười, quay người dựa vào cạnh bàn, rút một điếu thuốc, chậm rãi hút.
Qua một lúc lâu, Trình Tư rốt cuộc mở miệng: “Thực ra trong đống tin kia có một cái viết rất đúng, có một khoảng thời gian tôi hút thuốc uống rượu rất nhiều. Hẳn cậu cũng biết là khoảng thời gian nào rồi đấy.”
Anh dừng một chút, rít một hơi thuốc: “Lúc đó, mỗi ngày tôi đều bị làm phiền bởi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại và tin nhắn, có đe dọa, có mắng chửi, có uy hiếp, thậm chí cả tận tình khuyên tôi ra đầu thú... Sau đó bên nguyên rút đơn kiện, nhưng cuộc chiến của tôi vẫn chẳng dừng lại. Tôi không làm chuyện đó, Hứa Minh Ưu, cậu có tin không? Tôi chưa từng làm thế.”
Hứa Minh Ưu hơi hé miệng.
Trình Tư lại tiếp tục nói: “Nếu bảo lúc đó không tuyệt vọng thì là nói dối. Rõ ràng mấy ngày trước tôi còn đang chuẩn bị phát hành album, thế mà vừa chớp mắt một cái đã biến thành một con chó hoang, chỉ có thể trốn ra nước ngoài, trên lưng lại còn mang tội danh. Tôi không thể khống chế cảm xúc của mình, tôi sợ mình sẽ phát điên, chỉ có thể tận lực uống rượu, hút thuốc... Về sau, cổ họng có vấn đề... Bài hát ngày hôm đó, chưa bao giờ tôi nghĩ một bài đơn giản như thế mà lại có ngày mình hát khó khăn tới vậy, tôi thật sự...”
Anh ta khó khăn nói nốt: “Tôi thật sự, đã cố gắng hết sức rồi.”
Hứa Minh Ưu không lên tiếng.
Trong phòng yên lặng, chỉ có tiếng hơi thở quanh quẩn.
Không biết qua bao lâu, Trình Tư thở dài một hơi: “Cũng may mọi việc đều đã qua rồi. Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là không thể hát được như trước đây nữa thôi, còn chưa đến nỗi mất tiếng, rồi sẽ quen thôi, đúng không?”
Hứa Minh Ưu vẫn không lên tiếng.
Cậu đi đến bên góc tường, kéo tấm rèm cửa nặng trịch xuống, căn phòng vốn sáng sủa thoáng cái tối lại.
“Trình Tư, anh hát đi.”
Hứa Minh Ưu nói.
Chẳng biết có phải vì đã lâu chưa cất tiếng không mà giọng cậu hơi khàn khàn.
Trình Tư sững ra: “Cậu muốn nghe cái gì?”
Hứa Minh Ưu: “Tùy anh.”
Trinh Tư nhìn cậu cười: “Vậy tôi hát một bài tiếng Anh vậy.”
“Do you remember the things we used to say
I feel so nervous when I think of yesterday
How could I let things get to me so bad
How did I let things get to me
Like dying in the sun
Like dying in the sun
…”[1]
[1. Dịch:
Em còn nhớ những điều ta thường nói?
Anh bùi ngùi khi nghĩ về hôm qua,
Sao anh để mọi chuyện vuột tầm tay
Sao anh để mọi chuyện thành như thế,
Lụi tàn dưới ánh mặt trời...]
Một ca khúc rất thích hợp để hát chay.
Tiếng hát của Trình Tư vang lên giữa phòng, chậm rãi, dịu dàng.
Nhưng hát được một nửa, anh đột nhiên dừng lại.
Anh nhìn thấy nước mắt Hứa Minh Ưu không khống chế được mà rơi xuống, làm ướt cả khuôn mặt.
Trình Tư sững sờ.
Vì anh sao?
Trái tim Trình Tư vừa chua xót vừa xúc động, một loại cảm xúc khó có thể diễn tả thành lời.
Trước giờ anh vẫn không biết rằng nước mắt một người đàn ông lại có thể khiến bản thân chẳng biết phải làm gì như thế này.
Nói thật thì, anh cũng chưa bao giờ nghĩ Hứa Minh Ưu lại thích khóc đến thế.
Trình Tư không nhịn được mà khẽ cười, sau đó đứng thẳng người dậy, đến trước mặt Hứa Minh Ưu, nắm lấy tay phải của cậu, đặt nó lên cổ mình...
“Will you hold on to me
I am feeling frail
Will you hold on to me
We will never fail
I wanted to be so perfect you see
I wanted to be so perfect
Like dying in the sun
Like dying in the sun
…”[2]
[2. Dịch:
Em sẽ giữ anh lại,
Khi lòng anh yếu đuối
Em sẽ giữ anh lại
Đôi ta chẳng rời xa
Anh muốn mình hoàn hảo,
Vẹn toàn trong mắt em.
Anh muốn mình hoàn hảo,
Rồi tàn dưới mặt trời...]
Hứa Minh Ưu ngây người nhìn Trình Tư:
Lòng bàn tay cậu dán sát vào cổ họng anh, mỗi một chuyển động của âm thanh cậu đều có thể cảm nhận rõ ràng.
Loại cảm giác rung động khẽ khàng này giống như hô hấp, khiến cả người cậu tràn đầy năng lượng.
Đợi đến khi kết thúc bài hát Trình Tư cẩn thận lau nước mắt trên mặt Hứa Minh Ưu, ôm chặt lấy cậu:
“Cậu tặng tôi nước mắt, tôi dâng cậu tiếng hát.”
“Hứa Minh Ưu, cảm ơn cậu.”
Tác giả :
Bình Quả Thụ