Đại Minh Tinh Và Sát Thủ
Chương 6
Cuộc sống kiểu này thật chẳng khác gì giam lỏng. Michelle xuyên qua tờ báo trước mặt nhìn Shona đang ngồi ở bàn bên kia nhàn nhã uống cà phê. Mấy giờ trước anh ta đã hoàn thành xong hết công cuộc cách ly căn nhà này với bên ngoài.
Shona cũng từ trong sổ tay điện thoại tìm ra tấm danh thiếp, tóm lại anh ta đã làm tốt tất cả khâu chuẩn bị để giết cậu! Quên đi, mặc kệ nó, kỳ thật từ ngày cậu biết cha của Sophia là Anthony Felsted cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị giết. Huống chi hiện tại thù của Peter cũng đã báo xong.
Hừ lạnh một tiếng. Michelle tuỳ tay ném tờ báo đi bắt đầu vào phòng bếp tìm đồ ăn. Quay đầu lại nhìn Shona: “Anh muốn ăn gì”
Shona giơ giơ tách cà phê trong tay lên.
Sau kính râm, Shona ngầm đánh giá Michelle, dáng người thon dài, mái tóc dài mềm mại đen bóng buông thõng trên cái mông khêu gợi. Cho dù mới chỉ là buổi sáng chưa chau chuốt gì nhưng vẫn rất có phong thái của một minh tinh. Chỉ là người này thật sự rất kỳ quái!
Rõ ràng biết bản thân có thể bị giết bất cứ lúc nào, nhưng lại không khẩn trương, khủng hoảng, suy sụp, hoặc cam chịu. Nói đơn giản thì là, thái độ của cậu ta khiến người ta nghĩ rằng có một người bạn cậu không thích đến nhà chơi mà thôi. Hoặc là nói, cậu ta thật sự coi anh như vệ sĩ.
Chỉ chốc lát Michelle đã nhanh nhẹn dọn ra bữa sáng cho mình. Thấy Shona vẫn nhìn mình, cậu nhe răng cười: “Thế nào Anh cho rằng minh tinh sẽ không tự mình xuống bếp nấu cơm sao”
Shona thành thật gật đầu một cái.
“Không cần ngạc nhiên, tôi chính là từ khu ổ chuột mà lớn lên. Cơ hồ tất cả bản lĩnh sinh tồn tôi đều biết.” Michelle nhe răng cười.
Shona khẽ cau mày. Cúi đầu tiếp tục yên lặng uống cà phê.
Sau khi Michelle một mình giải quyết xong bữa sáng, lấy ra một cái notebook. Shona không hỏi gì mà kéo cái ghế ngồi ra phía sau cậu.
“Hừ”. Michelle dưới đáy lòng hừ một tiếng, bắt đầu gõ bàn phím.
Dần dần Shona cũng hiểu được cậu đang làm gì. “Di chúc”
“Thừa lời, tôi sắp chết đương nhiên phải viết di chúc. Yên tâm tôi sẽ không viết ai là người giết mình. Mà có viết cũng vô dụng, cả thế giới đều biết rằng ai giết người, người đó sẽ không thể nào được sống an ổn!”
Shona không nói gì.
Michelle bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ cách phân chia tài sản của mình. Cậu không có bà con thân thích, người thân cận nhất là Peter đã không còn. Rogers hẳn là thực cần, anh ấy còn phải nuôi gia đình. Còn Robert, còn cả người giúp việc trong nhà, đầu bếp, thợ làm vườn. Những người còn lại là ai thì cậu tạm thời không nhớ ra.
“Tôi phải tìm luật sư công chứng.” Cậu nghiêm túc nhìn Shona.
“Có cơ hội sao.” Shona không nóng không lạnh nói. Anh cũng không kiêng nể gì chậm rãi nhìn bản di chúc kia: “Cậu không có thân thích gì à”
“Tôi là cô nhi.”
Một cô nhi mà có thể đi đến được địa vị ngày hôm nay, thật không đơn giản a.
“Ê, Hoả Lang.” Michelle khép máy tính lại: “Anh không nhất định phải đeo kính mắt trước mặt tôi nữa đi, dù sao thì tôi cũng nhìn thấy mặt anh rồi.”
“Tôi sẽ suy nghĩ.” Shona đứng dậy ngồi trở lại sô pha.
Một lát sau, Michelle kéo ghế dựa đến trước mặt Shona, đôi chân dài thả lỏng “Ây, nói thử cho tôi nghe một chút xem, giết người là cảm giác thế nào”
Shona nhìn nhìn cậu không trả lời.
“Ây, hiện trại cũng chỉ có hai người chúng ta ở đây, tâm sự chút sẽ chết a”
Shona xuyên qua kính râm nhìn cậu, ánh mắt hứng thú bởi vì được kính râm che chắn mà chẳng kiêng nể gì đánh giá Michelle.
Không oán hận sao Dường như với cậu ta Anthony Felsted cũng chỉ như một người phiền toái luôn quấy rầy đến cuộc sống của cậu ta mà thôi, Shona ngắm cái cổ xinh đẹp của Michelle, động mạch vẫn đập đều đều, thật sự là một sinh mệnh tươi sống.
Michelle liếc nhìn Shona một cái, đột nhiên thò người ra, vươn tay về phía anh.
Ba, cổ tay nhanh chóng bị Shona chế trụ: “Đau!”
Shona buông lỏng cậu ra.
“Tôi chỉ muốn xem bộ dáng anh mở mắt trông thế nào! Mịa nó, anh lại còn thực sự dùng sức!” Michelle vuốt vuốt cổ tay bị đau, hung hăng trừng mắt nhìn Shona một cái. Đột nhiên linh quang xuất hiện: “Đi bơi không Tôi cho anh mượn quần bơi” Không đợi Shona trả lời, cậu đã vọt vào phòng thay đồ.
Chờ cậu thay quần bơi xong, Shona đã ngồi trên cái bàn bên cạnh bể bơi, nhìn kỹ, trên tay Shona là kịch bản của bộ phim điện ảnh mà cậu vừa nhận.
“Sao vậy Không dám” Michelle khiêu khích nhìn Shona, lập tức xuất ra một tư thế nhún người nhảy tuyệt đẹp.
Gợn nước lóng lánh dưới ánh mặt trời, dáng người mạnh mẽ, vẽ nên một bức tranh thật đẹp.
Sinh mệnh tràn đầy sức sống kia, đã bao lâu chưa cảm nhận được…
Shona khép cuốn sách trên tay lại, ánh mắt nhu hoà dõi theo Michelle. Đại khái là đã quá lâu rồi chưa ở chung với ai, nên bắt đầu cảm thấy hưng phấn cùng hiếu kỳ.
“Đệt, đến nước cũng lạnh.” Michelle khoác khăn đi tới: “Anh không xuống ư”
“Mang kính mắt nên bất tiện.”
“Đệt, vậy anh bỏ ra là được a! Cứ làm như là tôi chưa từng thấy qua ý. Ây, anh mang kính lâu như vậy không ảnh hưởng đến thị lực sao Làm sát thủ, thị lực rất là quan trọng nhỉ Đừng lo lắng.”
Quả thật không cần phải cố chấp như vậy, anh xác thực động lòng.
Lúc Shona đi thay quần áo, Michelle ngồi vào chỗ của anh, tuỳ tay cầm lấy kịch bản anh vừa xem qua. Một mùi xà phòng thơm ngát. Không biết gia khoả kia dùng loại nước hoa gì
Michelle nhìn kịch bản, đầu óc lại cân nhắc. Nên chạy không Có thể chạy tới đâu Không nói đến chuyện cậu là người của công chúng rất dễ dàng bị phát hiện, bằng bản lĩnh của Hoả Lang muốn giết một người như cậu cũng thực dễ dàng. Kịch bản trong tay bị cậu giở qua giở lại.
Michelle nôn nóng đứng lên nhảy vào trong bể! Cậu cần nước để giúp mình bình tĩnh lại.
Những đợt sóng nhấp nhô tạo thành khi cậu bơi qua, sau ba vòng cậu mới ngừng. Bật người chồi ra khỏi mặt nước, Michelle chống vào thành bể, lại thấy một thân ảnh nhảy vào trong nước!
Là Hoả Lang!
Cậu kinh ngạc nhìn thân ảnh Shona loáng thoáng bên kia! Tốc độ thật nhanh! Kỹ thuật bơi bướm đúng tiêu chuẩn, đẹp trai ngây người!
Tư thế trong kiểu bơi bướm là khó khăn nhất, nó không giống kiểu bơi tự do hay bất kỳ kiểu bơi nào khác, bơi bướm tuyệt đối là tư thế cực kỳ nam tính, hoàn toàn là để thể hiện của sức mạnh! Cho nên trông anh ta mới “suất” đến vậy!
Cậu nhịn không được huýt sáo ca ngợi, ngồi lên thành bể bơi thưởng thức.
Shona rất nhanh đã bơi đến trước mặt cậu, gần như nhô cả người lên khỏi mặt nước, lấy tay hất ngược mái tóc ướt đẫm ra sau.
Michelle đột nhiên cảm thấy trong đầu như có tia chớp xẹt qua!
Cậu ngốc lăng nhìn Shona, là một diễn viên cậu phi thường rõ ràng, khi một người đàn ông ở trong nước là thời điểm anh ta khiêu gợi nhất.
Nhưng sao không ai nói cho cậu biết một người đàn ông có thể con mịa nó gợi cảm như thế chứ!
Mái tóc đỏ rực kia dưới ánh mặt trời rực rỡ quyến rũ lạ thường, bọt nước sáng rõ thỉnh thoảng nhỏ xuống, theo từng sợi tóc, theo ngũ quan gần như hoàn mỹ kia, theo hầu kết khiêu gợi kia, bả vai rộng rãi cơ thể rắn chắc, theo cơ bụng mê người kia, cơ thể không hề khoa trương, là một sát thủ anh ta thậm chí có hơi đơn bạc, nhưng đường cong lưu loát mà tràn đầy sức mạnh…
Lúc Shona nhìn về phía cậu, cậu cuối cùng cũng hiểu được tại sao anh lại được gọi là Hoả Lang…
Đó là một đôi mắt giống như loài sói…
Con ngươi màu xanh biếc, an tĩnh đến mức như không nhiễm một hại bụi nhỏ nào, tĩnh như vậy lạnh như vậy, mơ hồ lại loé ra ánh mắt thị huyết sắc bén, càng làm nổi bật mái tóc đỏ rực như lửa…
Michelle không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, ở một nơi nào đó trong lòng đèn đỏ bật sáng!
Shona chống tay lên bờ ngồi cạnh cậu, ánh mặt dừng lại trên đống kịch bản bị Michelle vò cho nhàu nát ở xa xa: “Kịch bản rất hay, đang phiền não về tính mạng mình sao”
“Vô nghĩa!” Michelle có chút buồn bực cùng bất an, đệt, đây chính là người muốn giết cậu a! Dưới đáy lòng cậu điên cuồng gào thét! Ánh mắt không được tự nhiên dừng trên mặt nước.
“Thi đấu không” Michelle nhìn bờ bên kia: “Nếu tôi thắng hãy buông tha cho tôi!”
“Còn Anthony Felsted thì sao” Shona nhìn bờ bên kia có chút động lòng.
“Anh sẽ để tôi rơi vào tay kẻ khác. Nực cười, tôi đã nhìn thấy mặt của anh!”
“Cùng với phiền toái bảo hộ cậu không bằng giết cậu.”
“Không dám so thì cứ việc nói thẳng ra.”
Shona nhìn bờ bên kia: “Được rồi, cho cậu một hy vọng.”
Mắt Michelle sáng ngời, thật sự!
…
Nhoài người lên khỏi mặt nước, Michelle vuốt nước trên mặt sau đó hô to: “Tôi muốn đấu lại.”
Thấy tính cách trẻ con của cậu, khoé miệng Shona nhịn không được câu ra một độ cong hoàn mỹ.
Michelle hoàn toàn nhìn đến choáng váng! Không giống nụ cười khách sáo lúc bàn sinh ý, khi đó là giả vờ cười. Nụ cười hiện tại này, mới là Shona thực sự cười. Ý cười ôn nhu mềm mại thẳng vào đáy mắt, ấm áp một mảng.
Dưới ánh nắng ôn nhu như mặt nước…
Shona không để ý đến đề nghị của cậu, xoay người bắt đầu vòng bơi mới, Michelle lại ngơ ngác bên thành bể.
Chuyện gì đang xảy ra Đây rốt cuộc là có chuyện gì Trên mặt sao lại cảm thấy nóng a! Dù là người trì độn cũng phải bắt đầu cảnh giác! Michelle bắt đầu có chút lo lắng! Hỗn đản a, người kia chính là người muốn giết mày a! Vẫn nên bảo trì khoảng cách là tốt nhất!
Lúc bữa tối được bày ra bàn, Michelle kinh ngạc đến cái gì cũng quên! Miệng há toác ra cậu không thể nào tưởng tượng nổi cảnh Shona ở trong phòng bếp bận rộn nấu nướng: “Anh, anh, anh có thể nấu cơm!”
“Phòng bếp mới là nơi quan trọng nhất, đôi khi nó có thể giữ được mạng của cậu.”
Nhất thời nghẹn lời… tuỳ thời đều phải bảo trì cảnh giác sao Chỉ có như vậy mới có thể sống sót sao Ngoài ý muốn, cậu cảm thấy đau lòng. Câu hỏi về cảm giác lần đầu tiên giết người cậu hỏi lúc trước có thể hơi tàn nhẫn hay không
“Hoả Lang, vì sao anh muốn làm sát thủ”
“Ban đầu là vì báo thù.” Shona thẳng thắn nói cho cậu biết, đối với một người sắp bị giết quả thật cũng không cần thiết phải che giấu gì cả.
“Bạn của anh”
“Không, không phải bạn.”
“Lần trước, lúc tôi nói về Peter, không phải anh nói anh cũng từng trải qua việc như vậy nhưng lại tự tay báo thù. Tôi còn tưởng là lần đó.”
“Oh, nó cũng tên Peter, là con mèo của tôi.”
“Keeng! Keeng!” Dao của Michelle trực tiếp cắt vào đĩa! Mụ nội nó! Nên cắt lên đầu anh ta! Cậu hung hằng trừng Shona một cái!
Shona cũng từ trong sổ tay điện thoại tìm ra tấm danh thiếp, tóm lại anh ta đã làm tốt tất cả khâu chuẩn bị để giết cậu! Quên đi, mặc kệ nó, kỳ thật từ ngày cậu biết cha của Sophia là Anthony Felsted cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị giết. Huống chi hiện tại thù của Peter cũng đã báo xong.
Hừ lạnh một tiếng. Michelle tuỳ tay ném tờ báo đi bắt đầu vào phòng bếp tìm đồ ăn. Quay đầu lại nhìn Shona: “Anh muốn ăn gì”
Shona giơ giơ tách cà phê trong tay lên.
Sau kính râm, Shona ngầm đánh giá Michelle, dáng người thon dài, mái tóc dài mềm mại đen bóng buông thõng trên cái mông khêu gợi. Cho dù mới chỉ là buổi sáng chưa chau chuốt gì nhưng vẫn rất có phong thái của một minh tinh. Chỉ là người này thật sự rất kỳ quái!
Rõ ràng biết bản thân có thể bị giết bất cứ lúc nào, nhưng lại không khẩn trương, khủng hoảng, suy sụp, hoặc cam chịu. Nói đơn giản thì là, thái độ của cậu ta khiến người ta nghĩ rằng có một người bạn cậu không thích đến nhà chơi mà thôi. Hoặc là nói, cậu ta thật sự coi anh như vệ sĩ.
Chỉ chốc lát Michelle đã nhanh nhẹn dọn ra bữa sáng cho mình. Thấy Shona vẫn nhìn mình, cậu nhe răng cười: “Thế nào Anh cho rằng minh tinh sẽ không tự mình xuống bếp nấu cơm sao”
Shona thành thật gật đầu một cái.
“Không cần ngạc nhiên, tôi chính là từ khu ổ chuột mà lớn lên. Cơ hồ tất cả bản lĩnh sinh tồn tôi đều biết.” Michelle nhe răng cười.
Shona khẽ cau mày. Cúi đầu tiếp tục yên lặng uống cà phê.
Sau khi Michelle một mình giải quyết xong bữa sáng, lấy ra một cái notebook. Shona không hỏi gì mà kéo cái ghế ngồi ra phía sau cậu.
“Hừ”. Michelle dưới đáy lòng hừ một tiếng, bắt đầu gõ bàn phím.
Dần dần Shona cũng hiểu được cậu đang làm gì. “Di chúc”
“Thừa lời, tôi sắp chết đương nhiên phải viết di chúc. Yên tâm tôi sẽ không viết ai là người giết mình. Mà có viết cũng vô dụng, cả thế giới đều biết rằng ai giết người, người đó sẽ không thể nào được sống an ổn!”
Shona không nói gì.
Michelle bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ cách phân chia tài sản của mình. Cậu không có bà con thân thích, người thân cận nhất là Peter đã không còn. Rogers hẳn là thực cần, anh ấy còn phải nuôi gia đình. Còn Robert, còn cả người giúp việc trong nhà, đầu bếp, thợ làm vườn. Những người còn lại là ai thì cậu tạm thời không nhớ ra.
“Tôi phải tìm luật sư công chứng.” Cậu nghiêm túc nhìn Shona.
“Có cơ hội sao.” Shona không nóng không lạnh nói. Anh cũng không kiêng nể gì chậm rãi nhìn bản di chúc kia: “Cậu không có thân thích gì à”
“Tôi là cô nhi.”
Một cô nhi mà có thể đi đến được địa vị ngày hôm nay, thật không đơn giản a.
“Ê, Hoả Lang.” Michelle khép máy tính lại: “Anh không nhất định phải đeo kính mắt trước mặt tôi nữa đi, dù sao thì tôi cũng nhìn thấy mặt anh rồi.”
“Tôi sẽ suy nghĩ.” Shona đứng dậy ngồi trở lại sô pha.
Một lát sau, Michelle kéo ghế dựa đến trước mặt Shona, đôi chân dài thả lỏng “Ây, nói thử cho tôi nghe một chút xem, giết người là cảm giác thế nào”
Shona nhìn nhìn cậu không trả lời.
“Ây, hiện trại cũng chỉ có hai người chúng ta ở đây, tâm sự chút sẽ chết a”
Shona xuyên qua kính râm nhìn cậu, ánh mắt hứng thú bởi vì được kính râm che chắn mà chẳng kiêng nể gì đánh giá Michelle.
Không oán hận sao Dường như với cậu ta Anthony Felsted cũng chỉ như một người phiền toái luôn quấy rầy đến cuộc sống của cậu ta mà thôi, Shona ngắm cái cổ xinh đẹp của Michelle, động mạch vẫn đập đều đều, thật sự là một sinh mệnh tươi sống.
Michelle liếc nhìn Shona một cái, đột nhiên thò người ra, vươn tay về phía anh.
Ba, cổ tay nhanh chóng bị Shona chế trụ: “Đau!”
Shona buông lỏng cậu ra.
“Tôi chỉ muốn xem bộ dáng anh mở mắt trông thế nào! Mịa nó, anh lại còn thực sự dùng sức!” Michelle vuốt vuốt cổ tay bị đau, hung hăng trừng mắt nhìn Shona một cái. Đột nhiên linh quang xuất hiện: “Đi bơi không Tôi cho anh mượn quần bơi” Không đợi Shona trả lời, cậu đã vọt vào phòng thay đồ.
Chờ cậu thay quần bơi xong, Shona đã ngồi trên cái bàn bên cạnh bể bơi, nhìn kỹ, trên tay Shona là kịch bản của bộ phim điện ảnh mà cậu vừa nhận.
“Sao vậy Không dám” Michelle khiêu khích nhìn Shona, lập tức xuất ra một tư thế nhún người nhảy tuyệt đẹp.
Gợn nước lóng lánh dưới ánh mặt trời, dáng người mạnh mẽ, vẽ nên một bức tranh thật đẹp.
Sinh mệnh tràn đầy sức sống kia, đã bao lâu chưa cảm nhận được…
Shona khép cuốn sách trên tay lại, ánh mắt nhu hoà dõi theo Michelle. Đại khái là đã quá lâu rồi chưa ở chung với ai, nên bắt đầu cảm thấy hưng phấn cùng hiếu kỳ.
“Đệt, đến nước cũng lạnh.” Michelle khoác khăn đi tới: “Anh không xuống ư”
“Mang kính mắt nên bất tiện.”
“Đệt, vậy anh bỏ ra là được a! Cứ làm như là tôi chưa từng thấy qua ý. Ây, anh mang kính lâu như vậy không ảnh hưởng đến thị lực sao Làm sát thủ, thị lực rất là quan trọng nhỉ Đừng lo lắng.”
Quả thật không cần phải cố chấp như vậy, anh xác thực động lòng.
Lúc Shona đi thay quần áo, Michelle ngồi vào chỗ của anh, tuỳ tay cầm lấy kịch bản anh vừa xem qua. Một mùi xà phòng thơm ngát. Không biết gia khoả kia dùng loại nước hoa gì
Michelle nhìn kịch bản, đầu óc lại cân nhắc. Nên chạy không Có thể chạy tới đâu Không nói đến chuyện cậu là người của công chúng rất dễ dàng bị phát hiện, bằng bản lĩnh của Hoả Lang muốn giết một người như cậu cũng thực dễ dàng. Kịch bản trong tay bị cậu giở qua giở lại.
Michelle nôn nóng đứng lên nhảy vào trong bể! Cậu cần nước để giúp mình bình tĩnh lại.
Những đợt sóng nhấp nhô tạo thành khi cậu bơi qua, sau ba vòng cậu mới ngừng. Bật người chồi ra khỏi mặt nước, Michelle chống vào thành bể, lại thấy một thân ảnh nhảy vào trong nước!
Là Hoả Lang!
Cậu kinh ngạc nhìn thân ảnh Shona loáng thoáng bên kia! Tốc độ thật nhanh! Kỹ thuật bơi bướm đúng tiêu chuẩn, đẹp trai ngây người!
Tư thế trong kiểu bơi bướm là khó khăn nhất, nó không giống kiểu bơi tự do hay bất kỳ kiểu bơi nào khác, bơi bướm tuyệt đối là tư thế cực kỳ nam tính, hoàn toàn là để thể hiện của sức mạnh! Cho nên trông anh ta mới “suất” đến vậy!
Cậu nhịn không được huýt sáo ca ngợi, ngồi lên thành bể bơi thưởng thức.
Shona rất nhanh đã bơi đến trước mặt cậu, gần như nhô cả người lên khỏi mặt nước, lấy tay hất ngược mái tóc ướt đẫm ra sau.
Michelle đột nhiên cảm thấy trong đầu như có tia chớp xẹt qua!
Cậu ngốc lăng nhìn Shona, là một diễn viên cậu phi thường rõ ràng, khi một người đàn ông ở trong nước là thời điểm anh ta khiêu gợi nhất.
Nhưng sao không ai nói cho cậu biết một người đàn ông có thể con mịa nó gợi cảm như thế chứ!
Mái tóc đỏ rực kia dưới ánh mặt trời rực rỡ quyến rũ lạ thường, bọt nước sáng rõ thỉnh thoảng nhỏ xuống, theo từng sợi tóc, theo ngũ quan gần như hoàn mỹ kia, theo hầu kết khiêu gợi kia, bả vai rộng rãi cơ thể rắn chắc, theo cơ bụng mê người kia, cơ thể không hề khoa trương, là một sát thủ anh ta thậm chí có hơi đơn bạc, nhưng đường cong lưu loát mà tràn đầy sức mạnh…
Lúc Shona nhìn về phía cậu, cậu cuối cùng cũng hiểu được tại sao anh lại được gọi là Hoả Lang…
Đó là một đôi mắt giống như loài sói…
Con ngươi màu xanh biếc, an tĩnh đến mức như không nhiễm một hại bụi nhỏ nào, tĩnh như vậy lạnh như vậy, mơ hồ lại loé ra ánh mắt thị huyết sắc bén, càng làm nổi bật mái tóc đỏ rực như lửa…
Michelle không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, ở một nơi nào đó trong lòng đèn đỏ bật sáng!
Shona chống tay lên bờ ngồi cạnh cậu, ánh mặt dừng lại trên đống kịch bản bị Michelle vò cho nhàu nát ở xa xa: “Kịch bản rất hay, đang phiền não về tính mạng mình sao”
“Vô nghĩa!” Michelle có chút buồn bực cùng bất an, đệt, đây chính là người muốn giết cậu a! Dưới đáy lòng cậu điên cuồng gào thét! Ánh mắt không được tự nhiên dừng trên mặt nước.
“Thi đấu không” Michelle nhìn bờ bên kia: “Nếu tôi thắng hãy buông tha cho tôi!”
“Còn Anthony Felsted thì sao” Shona nhìn bờ bên kia có chút động lòng.
“Anh sẽ để tôi rơi vào tay kẻ khác. Nực cười, tôi đã nhìn thấy mặt của anh!”
“Cùng với phiền toái bảo hộ cậu không bằng giết cậu.”
“Không dám so thì cứ việc nói thẳng ra.”
Shona nhìn bờ bên kia: “Được rồi, cho cậu một hy vọng.”
Mắt Michelle sáng ngời, thật sự!
…
Nhoài người lên khỏi mặt nước, Michelle vuốt nước trên mặt sau đó hô to: “Tôi muốn đấu lại.”
Thấy tính cách trẻ con của cậu, khoé miệng Shona nhịn không được câu ra một độ cong hoàn mỹ.
Michelle hoàn toàn nhìn đến choáng váng! Không giống nụ cười khách sáo lúc bàn sinh ý, khi đó là giả vờ cười. Nụ cười hiện tại này, mới là Shona thực sự cười. Ý cười ôn nhu mềm mại thẳng vào đáy mắt, ấm áp một mảng.
Dưới ánh nắng ôn nhu như mặt nước…
Shona không để ý đến đề nghị của cậu, xoay người bắt đầu vòng bơi mới, Michelle lại ngơ ngác bên thành bể.
Chuyện gì đang xảy ra Đây rốt cuộc là có chuyện gì Trên mặt sao lại cảm thấy nóng a! Dù là người trì độn cũng phải bắt đầu cảnh giác! Michelle bắt đầu có chút lo lắng! Hỗn đản a, người kia chính là người muốn giết mày a! Vẫn nên bảo trì khoảng cách là tốt nhất!
Lúc bữa tối được bày ra bàn, Michelle kinh ngạc đến cái gì cũng quên! Miệng há toác ra cậu không thể nào tưởng tượng nổi cảnh Shona ở trong phòng bếp bận rộn nấu nướng: “Anh, anh, anh có thể nấu cơm!”
“Phòng bếp mới là nơi quan trọng nhất, đôi khi nó có thể giữ được mạng của cậu.”
Nhất thời nghẹn lời… tuỳ thời đều phải bảo trì cảnh giác sao Chỉ có như vậy mới có thể sống sót sao Ngoài ý muốn, cậu cảm thấy đau lòng. Câu hỏi về cảm giác lần đầu tiên giết người cậu hỏi lúc trước có thể hơi tàn nhẫn hay không
“Hoả Lang, vì sao anh muốn làm sát thủ”
“Ban đầu là vì báo thù.” Shona thẳng thắn nói cho cậu biết, đối với một người sắp bị giết quả thật cũng không cần thiết phải che giấu gì cả.
“Bạn của anh”
“Không, không phải bạn.”
“Lần trước, lúc tôi nói về Peter, không phải anh nói anh cũng từng trải qua việc như vậy nhưng lại tự tay báo thù. Tôi còn tưởng là lần đó.”
“Oh, nó cũng tên Peter, là con mèo của tôi.”
“Keeng! Keeng!” Dao của Michelle trực tiếp cắt vào đĩa! Mụ nội nó! Nên cắt lên đầu anh ta! Cậu hung hằng trừng Shona một cái!
Tác giả :
Cocoblue