Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký
Chương 21
Trái tim của tôi cũng theo đó mà nảy lên, mồ hôi túa ra ướt đẫm cả y phục, chảy ròng ròng xuống, chiếc khăn che mặt dính sát vào mắt mũi miệng tôi, càng khiến hô hấp tôi khó khắn.
Trong sự yên tĩnh, Lâm Thiếu Từ thì thầm: “Thật sự là đặc sắc tuyệt luân.”
Tôi tháo chiếc khăn bịt mặt ra, anh ta trừng mắt hỏi: “Sao muội lại tháo khăn bịt mặt xuống?”
Anh ta nhìn miếng vải đen trong tay, rồi lại nhìn tôi, có vẻ không hiểu: “Không ai ép buộc muội, vì sao muội lại đeo nó chứ?”
Trong tình huống này tôi cũng không có tâm trạng mà giải thích cho hắn hiểu vấn đề cao thâm đối với một người diễn viên chuyên nghiệp là như nào, tôi không thể làm gì khác hơn là không để ý tới anh ta, quay sang nhìn thẳng vào gáy Trầm Túy Thiên.
Lâm Thiếu Từ bật cười, nói: ‘Đừng lo lắng, hắn không sao…”
Nghe vậy, tôi lập tức ngẩng lên đón nhận ánh mắt sắc bén của Đào Hoa Thiếu, một đôi mắt sâu xa thâm thúy ẩn chứa gợn sóng ngầm. Tôi có cảm giác không ổn…như dấu hiệu của cơn thịnh nộ.
Tôi vội bước tới trước mặt anh, cầm tay anh nói: “Huynh…’
Anh đưa tay ra che miệng tôi lại, ngón cái khẽ vuốt ve môi tôi, chăm chú nhìn không nói gì. Thì ra sự tức giận đến từ ấy, tôi hiểu ra, cười làm lành nói: ‘Không cẩn thận bị ngã..”
Anh khẽ biến sắc, bình tĩnh trừng mắt với tôi. Tôi nhíu mày nhìn lại anh.
Cuối cùng, anh bất đăc dĩ nhìn tôi cười cười, khẽ thở dài: “Lần sau bước đi nên cẩn thận một chút.”
Tôi như trút được gánh nặng, nắm chặt tay anh rồi liếc nhìn sang Diệu LInh Thành Chủ vẫn đang đứng ngay bên không nhúc nhích. Vừa nhìn liền giật mình, vị thành chủ này là người mắt xanh tóc trắng, mũi cao rõ ràng là người ngoại quốc.
Lúc này trên mặt ông ta có một biểu hiện vô cùng kỳ quái, ánh mắt mờ mịt trống rỗng, dường như toàn bộ ký ức trong nháy mắt bị năm tháng trôi vụt qua trong khoảng không. Ông ta bi ai thở dài một tiếng, vô cùng nặng nề.
“Thiên hạ có loại kiếm pháp tinh diệu như vậy sao, hôm nay ta coi như được mở mang tầm mắt, không uổng công chuyến này, thật không uổng công chuyến này.”
Ông ta cất lên giọng nói hùng hậu rắn rỏi lúc này nghe như có vị bi thương ngẩn ngơ cùng với sự vui sướng.
“Bộ kiếm pháp này trong vòng trăm năm không ai địch nổi.”
Ông ta nhìn Đào Hoa Thiếu, lại thở dài một tiếng, hàm ý vô cùng hứng thú. Người học võ mà nói ra câu đó, thật sự là quá bi ai.
Tôi nhìn Đào Hoa Thiếu, trên mặt anh không hề lộ vẻ vui sướng, khóe môi ẩn chứa nụ cười mỉa mai. Tôi nao nao hiểu được, anh đã sớm hiểu trên thế gian này tuyệt đối không có loại kiếm pháp nào bất bại, cho dù là tỏ ra thản nhiên nhưng cũng không tránh được thương tâm.
Diệu Linh Thành Chủ lại nói: ‘Xin hỏi bộ kiếm pháp đó có tên là gì?”
“Bộ kiếm pháp đó chưa được đặt tên.”
Đào Hoa Thiếu bỗng nhiên quay sang nhìn tôi, cười nói: “Sơ Cuồng, hay là muội đặt tên được không?”
Tôi giật mình nhìn lại anh, đang định từ chối, lại nghĩ anh vốn thông minh hơn người, quả thực là sự thông minh này khiến người khác không còn bước để lui, trong lòng tôi tình nguyện để anh nói là tôi vụng về. Lập tức tôi nói; ‘Lão Tử từng nói, tuyệt học vô lo. Muội thấy gọi là kiếm pháp vô lo là được.”
“Tuyệt học vô lo.” Đào Hoa Thiếu cúi đầu lặp lại, trầm ngâm trong chốc lát, rồi ngước mắt lên nhìn tôi, gật đầu cười nói: “Hay lắm, Vậy gọi là kiếm pháp vô lo.”
Diệu LInh Thành Chủ trầm mặc quan sát chúng tôi, bỗng nhiên nói một câu không đầu không cuối, ông ta nói: “Được thấy bộ kiếm pháp đó, ta quả thực có thể không lo nữa.”
Tôi sửng sốt: “Vì sao?”
Ông ta nói: “Hai mươi mấy năm qua, ta ngày đêm nghĩ tài năng võ học đơn giản là sự siêu việt. Nhưng hôm nay….” Ông ta nhìn Đào Hoa Thiếu, thở dài, “hôm nay hắn sáng tạo ra bộ kiếm pháp này, hai chữ siêu việt có thể tranh với trời. Ta đơn giản cũng không phải nghĩ nhiều nữa, chẳng lẽ không phải là vô lo ư.”
Ông ta nói cười ha hả, cực kỳ phóng khoáng đường hoàng ngược lại với vẻ phiền muộn vừa rồi.
Đào Hoa Thiếu cũng cười.
Bên ngoài trời nắng long lanh, gió xuân thổi tới nhè nhẹ ấm áp. Hai người vừa đối đầu gay gắt xong, bỗng nhiên lại hòa bình cùng cười phá lên, khiến cho người ta cũng thấy có phần thoải mái.
Tôi cười gượng nói: “Xem ra cái tên này dùng được rồi.”
Đào Hoa Thiếu cầm tay tôi, mỉm cười không nói.
Tiếng cười của DIệu Linh Thành Chủ dần dần yếu đi, sắc mặt hồng hào chuyển sang trắng bệch, trên trán nổi gân xanh, cơ thể cao to mơ hồ lung lay, như một vỏ kiếm trống rỗng lại như đời người ở giáp ranh với hư vô.
Trầm Túy Thiên nửa tiến nửa lùi, như là muốn bước tới đỡ ông ta nhưng chung quy lại không bước, chỉ kêu lên một tiếng: “Nghĩa phụ.”
Diệu Linh Thành Chủ không đáp lời hắn, chỉ chăm chú nói với Đào Hoa Thiếu: ‘Chiêu vừa rồi của ngươi hơn ta một nửa chiêu, ta lại…Vì sao ngươi…”
Đào Hoa Thiếu mặt ung dung: “Bởi vì Sơ Cuồng không thích ta giết người.”
Diệu Linh Thành Chủ mặt biến sắc, một lát sau thở dài nói: “Sở Thiên Dao, rốt cuộc thì người là loại người nào?”
Lời vừa dứt, máu liền hộc ra.
Trầm Túy Thiên đỡ lấy cánh tay ông ta, mắt trắng như tờ giấy, môi mím chặt.
Diệu Linh Thành Chủ lặng im một lúc, rồi mới chậm rãi mở mắt ra, nói: “Ngạch Sâm, chúng ta thua rồi.”
Cả người Trầm Túy Thiên chấn động, khuôn mặt tuấn tú toát lên màu đỏ kỳ lạ, dưới ánh nắng ngày xuân thật sự là màu đỏ tươi mê hoặc người khác, đôi mắt đen kịt thâm trầm chợt trở nên lạnh lẽo, chăm chăm nhìn nghĩa phụ, biểu hiện như một đứa trẻ cô đơn nghèo khổ bị người khác đoạt mất món đồ chơi yêu thích nhất.
Diệu Linh thành Chủ dường như cũng không dám đối diện với ánh mắt như vậy, ông ta hơi nghiêng đầu đi.
Bên trong yên lặng, mặt trời nhô lên cao, trước sân mùi thơm ngát bốn bề, hoa nở rừng rực hết mình như đã sắp héo rũ.
Cuối cùng, Trầm Túy Thiên xoay người từ bên trái cầm một thanh kiếm ở khung binh khí, rút ra, lưỡi kiếm sáng như tuyết soi rõ khuôn mặt tái nhợt của hắn.
Tôi nhất thời không biết hắn muốn làm gì, vô ý thức nắm chặt tay Đào Hoa Thiếu.
Hắn nghiêm trang bước tới giữa phòng, trầm giọng nói: “Từ này về sau, nội trong vòng mười năm, đệ tử Quỷ cốc minh sẽ không bước chân vào Trung Nguyên nửa bước, nếu trái lời thề sẽ giống như thanh kiếm này.”
Nói xong cổ tay rung lên, thanh kiếm gãy thành hai đoạn.
Sau đó, hắn quay sang nhìn Đào Hoa Thiếu.
Đào Hoa Thiếu vẻ mặt ung dung, thản nhiên nói: “Cáo từ.”
Trầm Túy Thiên quát to: “Chờ đã.”
Đào Hoa Thiếu nhíu mày: “Thế nào?”
Trầm Túy Thiên chuyển ánh mắt sang tôi, nói: ‘Dung cô nương hình như quên chưa đưa gì đó.”
Tôi cười nói: “Thuốc giải ở trên người Lâm Thiếu Từ, hắn vừa đi rồi.”
Trầm Túy Thiên như sắp tức giận.
Tôi giành nói: ‘Huynh yên tâm, nếu tôi đã đồng ý với huynh rồi, tự nhiên sẽ phụ trách…”
Đào Hoa Thiếu bỗng hừ lạnh một tiếng rồi kéo tôi ra ngoài, nhanh như chớp.
Tôi hét to: “Ba ngày sau, huynh đến Đại Minh hồ tìm tôi. Nhớ kỹ.”
Cuối mùa xuân bầu trời cao xanh chiếu ánh nắng tràn ngập, chiếu xuống thành TếNamphong cảnh tươi đẹp, chiếu xuống mọi người đang thảnh thơi nhàn rỗi trong thành.
Đào Hoa Thiếu nắm lấy tay tôi, trên đường đi nét mặt trầm tĩnh không thay đổi, làm tôi thấy bất an, liền tìm chuyện để nói: “Huynh có xem bên trong hộp đó rốt cuộc là vật gì hay không?…Cái cô Hoằng Ngọc cùng với Đỗ Đỗ Điểu thế nào rồi?…À, còn có Lâm Vãn Từ, Nam Cung Tuấn Khanh…”
Đào Hoa Thiếu cắt ngang lời tôi, lạnh lùng nói: ‘Ba ngày sau, Đại minh hồ. Hừ! Hắn chết thì mặc hắn chết, có gì to tát đâu.”
Tôi thở dài, nói: ‘Hắn chết thì không sao chỉ cần không phải bởi vì chúng ta là được rồi.”
Anh định nói.
Tôi giành nói: ‘Mặc kệ hắn có lai lịch gì, chúng ta cũng không sợ hắn. Nhưng lần trước hắn có trợ giúp chúng ta, lúc này trả lại cho hắn một ân tình, coi như không ai thiếu nợ ai.”
“Ở đây không có tiền bạc.” Đào Hoa Thiếu hừ lạnh một tiếng: “Muội biết rõ hắn rất có địa vị..”
Tôi vội cười nói: “Đúng đúng đúng. Hắn địa vị rất lớn, muội thật sự không muốn đắc tội với hắn, lại càng không muốn bởi hắn mà rước lấy phiền phức. Muội thì rất ghét phiền phức.”
Đào Hoa Thiếu thở dài: “Ta cũng rất ghét phiền phức.” Anh dừng lại, bỗng căm giận nói: ‘Nhưng ta càng ghét hắn, không muốn muội gặp hắn nữa.”
Tôi nén cười, nói: “Được, để muội bảo Lâm Thiếu Từ…”
Anh nổi giận đùng đùng, nói: “Cũng không được gặp Lâm Thiếu Từ.”
Tôi phản kháng: “Vậy muội chẳng có tự do gì cả.”
“Ta cũng như vậy thôi.” Ngữ khí của anh có vẻ giận dỗi.
Tôi nhất thời không phản ứng, sau đó cả người cảm thấy vô cùng ấm áp êm ái. Hai người sóng vai nhau đi một đoạn đường, nhìn thấy Đại Minh hồ đằng trước, bỗng nhiên cảm giác cả người sảng khoái, lúc này mới thấy đói quá, liền kêu to: “Một ngày một đêm chưa ăn gì rồi, đói quá.”
Đào Hoa Thiếu lạnh lùng nói: ‘Đáng đời.”
“A?” Tôi la lên.
“Thân ở trong hoàn cảnh nguy hiểm mà không hề cảnh giác, không nói một câu đã chạy lung tung rồi, lại dễ bị mắc lừa làm ta lo lắng, đói bụng cũng đáng đời lắm.”
Tôi ngắm nhìn anh, sự tức giận đáng yêu; ‘Vậy phạt muội đói thêm một ngày đêm nữa là được.”
Anh lập tức nói: “Không được.”
Tôi vui ra mặt, ôm chặt cánh tay anh: “Muội biết huynh không nỡ…”
Đào Hoa Thiếu cắt ngang: ‘Tăng thêm một đêm nữa.”
Tôi la lên: “A, bạo lực gia đình, muội muốn khiếu nại.”
Anh hừ một tiếng: “Mau về thay y phục đi, hôi chết đi được.”
Tôi cũng hừ theo: “Muội hôi thì huynh lôi kéo muội làm gì.”
Anh nói: “Là ta sợ muội chạy lung tung động tới người khác, Phật nói ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.” Nói xong liền cười.
Tôi cười nói: “Hừ, mọi người sẽ hiểu lầm chúng ta có gì đó với nhau.”
Anh cười: “Lạ thật, từ lúc nào mà muội để ý cái nhìn của người khác.”
Tôi nói: “Trước nay muội vẫn rất hiểu chuyện mà.”
Đào Hoa Thiếu bĩu môi, nói: “Thật sao, sao ta không thấy.”
Tôi quay lại chủ đề câu chuyện lúc đầu, vội hỏi anh: ‘À, vậy nói thẳng ra là huynh không có dụng tâm xem.”
Anh hừ một tiếng, than thở: “Nhanh mồm nhanh miệng, với lại ngang bướng không còn gì để nói, lấy muội về thật sự là tự mình chuốc lấy khổ..”
Tôi ho khan hai tiếng, biểu lộ định hành động ‘rời non lấp biển’ nhưng chưa kịp rời thì bỗng nhiên nhìn thoáng thấy Phượng Minh sắp tới trước mặt, tôi đành phải ngửng tay lại thành ra ngón tay giơ lên một đường giữa không trung lại chỉ ngay vào thái dương anh.
Đào Hoa Thiếu phì cười, hừ nói: “Định mưu sát chồng à?”
Tôi dứt khoát khoác lấy tay anh, cười nói: “Sao nỡ lòng chứ.”
Lúc này Phượng Minh dừng lại nghiêng người thi lễ với tôi rồi mới nói: “Buổi trưa Hán Vương bỗng nhiên phái người tới mời chủ nhân trước mặt trời lặn đến Vương phủ một chuyến.”
Đào Hoa Thiếu nhíu mày nói: “Chuyện gì?”
Phượng Minh nói: “Người đó không nói gì.”
Đào Hoa Thiếu trầm ngâm không nói gì, đến lúc tiến vào sân mới vừa cười vừa nói: ‘Mau ăn cơm đi, có người đói bụng quá rồi.
“Ta đi bảo họ mang đồ ăn tới.” Phượng Minh lập tức đi.
Tôi nhìn Đào Hoa Thiếu, cười nói: “Muội đi tắm trước đã, có người sắp bị ngạt thở rồi.”
Anh cười không nói gì.
Tôi nhịn không được lại hỏi: ‘Hán vương tìm huynh, sẽ là vì chuyện gì?”
Đào Hoa Thiếu cười nói: “Chắc là chuyện chiếc hộp đó. Chúng ta đi tắm trước, mặc kệ chuyện này.”
Tôi ngắm nghía anh một chút, nói: “Huynh sạch sẽ như thế, không cần phải tắm đâu.”
“Cũng đã đi hơn nửa ngày rồi..” Anh nhướng mắt lên, biểu hiện thái độ có vẻ rất nghiêm túc, ” còn nữa, chúng ta hình như chưa từng tắm cùng nhau bao giờ…”
Tôi bật cười: “Vậy đi thôi, muội còn đói bụng nữa.”
“Huynh nói xem, trong chiếc hộp đó rốt cuộc và vật gì vậy?” Tôi vừa giúp anh chải tóc vừa hỏi.
“Không biết.” Gương mặt tuấn nhã trong gương, một đôi đồng tử sâu thẳm mỉm cười nhìn tôi.
Tôi tức giận nói: “Huynh đoán một cái không được à.”
Đào Hoa Thiếu cũng tức giận, bĩu môi nói: “Vậy sao muội không đoán?”
Tôi phá lên cười: “Ai bảo huynh thông minh hơn muội. Theo muội đoán, đồ vật đó tuyệt đối không thể là bí kíp võ công được..”
“Vì sao?”
“Trực giác.”
“Ha ha, trực giác của muội đôi khi cũng thật đáng yêu.” Anh cười đứng lên, tự cầm lấy lược trong tay tôi, nói; “Nhưng bất kể đó là vật gì, chờ ta gặp Hán Vương thì sẽ biết.”
Tôi lấy chiếc áo màu xám khoác thêm cho anh, buộc vạt áo lại, thuận tay ôm lấy thắt lưng anh, vừa áp mặt mình vào lưng anh vừa vuốt ve sợi tóc trắng của anh, khẽ thở dài: “Thật không muốn cho huynh đi gặp Hán Vương.”
Đào Hoa Thiếu cầm lấy tay tôi, dịu dàng nói: “Không phải kêu đói bụng hay sao, đi ăn cơm đi.”
Tôi cố ý thở dài một tiếng rồi mới buộng tay ra.
Anh xoay người lại hôn lên mặt tôi, lại cười nói: “Ta không thể ăn cùng muội được.”
Tôi sửng sốt: ‘Hả?”
Đào Hoa THiếu mỉm cười nói: “Giờ ta phải đi phủ Hán vương, tranh thủ đêm nay sẽ về sớm.”
Tôi nhăn nhó: “Vậy không bằng tranh thủ ăn cơm ở đây.”
Anh chỉ cười rồi đi ra ngoài căn dặn Phượng Minh chuẩn bị ngựa. Tôi đành phải thuận theo anh, một mình cơm nước xong, hai nha hoàn mang cơm thừa canh cặn đi xuống bếp.
Tôi ngáp to rồi chuẩn bị trở về phòng ngủ, lúc đi qua hàng lang bỗng nhiên sau đó nghe ở phía hoa viên có tiếng động, vội bước nhanh tới xem, chỉ thấy dưới cây hoa tường vi có một bóng trắng đang múa kiếm, kiếm động theo người giống như con bướm uyển chuyển, kiếm quang lấp lánh chiếu rọi lên cánh hoa đến chói mắt, cánh hoa tường vi rơi xuống như mưa, rơi đậu lên người thiếu niên áo xanh, cậu ta mắt nhìn không chớp theo kiếm quang đến ngây dại.
Tôi cũng nhìn say mê rồi bật thốt lên khen ngợi. Bỗng nhiên kiếm quang lóe lên rồi quay mũi kiếm đâm tới tôi, kèm theo một tiếng quát: “Là ai lén lút?”
Tôi nhanh như chớp sử dụng lưu vân tụ chỉ nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô ta. Thân kiếm cô ta rung động, biến đổi thoát khỏi tay của tôi, cổ tay tôi lập tức vội lật trở lại, ngón tay đã búng ra điểm vào hai huyệt đạo thái uyên và liệt thiếu ở trên cánh tay của cô ta, thanh kiếm của cô ta rơi xuống, còn cô ta thì loạng choạng lùi xuống.
Tôi thuận tay bắt lấy chuôi kiếm, quay ngược lại trả lại cho cô ta, cười nói: “Hoằng Ngọc cô nương không sao chứ?”
Vẻ mặt cô ta tràn ngập sự kinh ngạc, bỗng nhiên kêu lên: “A, ngươi là Dung Sơ…” Nói nửa chừng thì im bặt miệng, mở to mắt quan sát tôi.
Tôi cười nói: “Đúng vậy, tôi là Dung Sơ Cuồng.”
Đỗ Đỗ Điểu lập tức kêu lên: “Trang chủ Ngự trì sơn trang, vậy nhất định ngươi và Vãn Từ tiểu thư rất quen thuộc phải không?”
Tôi không ngờ cậu ta lại hỏi vậy, sửng sốt: “Cậu hỏi điều này để làm gì?”
Đỗ Đỗ Điểu tiến lên vài bước, đang định nói thì Hoằng Ngọc đã bước lên chắn trước cậu ta, hơi khom người, nói: “Dung cô nương, vừa rồi đã đắc tội.”
“Không sao.” Tôi cười cười nói: “Kiếm pháp của cô đã tiến bộ không ít.”
Cô ta hé miệng cười, vén sợi tóc bên tai, nói: “Tối hôm đó tại Minh Ngọc Phường đã được Sở tiên sinh chỉ điểm vài câu, ta bỗng ngộ ra, trước đây kiến thức nửa vời, giờ tất cả đều đã hiểu.” Cô ta nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt lóe sáng, ngữ khí toát lên vẻ sợ hãi: “Bộ kiếm pháp đó là năm xưa gia sư được một vị cao nhân chỉ dạy, trong đó có rất nhiểu điểm tinh diệu thâm ảo, ngay cả Gia sư cũng không thể thấu hiểu toàn bộ, không ngờ Sở tiên sinh chỉ nhìn một lần mà đã…”
Tôi cắt ngang lời cô ta: “Lẽ nào lệnh sư không nói cho cô biết vị cao nhân truyền bộ kiếm pháp này có tên là gì hay sao?”
Cô ta lắc đầu: “Gia sư chưa bao giờ đề cập đến, chỉ nói đó là một vị cao nhân.”
Đỗ Đỗ Điểu vui vẻ cười, nói: “Là một quái nhân tính tình quỷ dị…”
“Không được nói bậy.” Hoằng Ngọc lớn tiếng quát bảo cậu ta ngừng lại.
Đỗ Đỗ Điểu cười nói: “Câu này không phải là ta nói, mà là có một lần ta nghe dì Lôi nói. Hắc hắc…”
Tôi thầm thấy kỳ lạ, Đào Hoa Thiếu vì sao lại giấu thân phận với bọn họ, được rồi, buổi tói phải hỏi anh mới được. nếu anh đã che giấu thân phận, tôi tạm thời cũng không tiện hỏi chuyện về Lôi Du Nhạc. Lập tức ho một tiếng, nói: “Được rồi, tối qua ở Ngọc Minh phường đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe vậy, Đỗ Đỗ Điểu vỗ tay sợ hãi nói: “Tối qua phải nói là suốt đời khó quên, nhất là Vãn Từ tiểu thư…”
Hoằng Ngọc gõ mạnh đầu cậu ta, phẫn nộ quát lên: “Từ tối qua đến giờ cái tên này ngươi nhắc đến bao nhiêu lần rồi? Hừ! Kiếm pháp vừa rồi ngươi đã lĩnh hội được mấy thành?”
Đỗ Đỗ Điểu xoa xoa đầu, vẻ mặt oan ức nhìn Hoằng Ngọc, trong miệng lẩm bẩm hai câu.
Hoằng Ngọc nhìn tôi, xin lỗi nói:”Hắn là đường đệ của ta, thuở nhỏ phụ mẫu mất sớm, thiếu sự quản giáp, cả ngày khó bảo, hay gây chuyện thị phi, lúc còn nhỏ cho đi học thì toàn ngủ…” Cô ta càng nói càng tức giận, quay sang Đỗ Đỗ Điểu cười lạnh nói: “Lần này nếu không có Sở tiên sinh trượng nghĩa tương trợ, ta và ngươi đã bỏ mạng ở Minh Ngọc phường rồi, ngươi còn không rút kinh nghiệm, chuyên tâm học võ…”
Đỗ Đỗ Điểu xấu hổ, liên tục đồng ý sau này sẽ chuyên tâm học võ.
Tôi hướng về cậu ta, hỏi: “Vậy có đúng là người Thất hải liên hoàn đảo bao vây ở đó không?”
Cậu ta nói: “Không rõ lắm.”
“Vậy sao?” Tôi nhíu mày, “Vậy các nữ tử bao vây ngươi là người của Thất hải liên hoàn đảo phải không?”
Cậu ta lắc đầu nói: “Tối qua ta đã gặp mấy nữ tử của Thất hải liên hoàn đảo, còn những người đó không phải. Đối với dung mạo của các nữ tử ta tuyệt đối không nhớ lầm.”
Tôi cũng không nghĩ ra, liền trầm ngâm không nói.
Hoàng Ngọc đột nhiên nói: “Vậy rốt cuộc trong chiếc hộp sắt đó là vật gì mà lại có nhiều cao thủ tới như vậy?”
Tôi hiếu kỳ hỏi: “Còn có những ai nữa?”
Hoằng Ngọc chưa trả lời, Đỗ Đỗ Điểu giành nói: “Tối qua ở đây có ba mươi mấy người, không ai không phải là cao thủ tuyệt đỉnh cả.”
Tôi giật mình kinh hãi: “Ba mươi mấy người ư? Nhiều như vậy sao?”
“Chỉ nhiều chứ không ít. Ngươi xem..” Cậu ta mở bàn tay ra đếm cho tôi nghe, “Quân chủ Thất hải liên hoàn đảo này, cùng với hắn còn có tám gã câu hồn sứ giả. Bạch liên giáo chủ mang theo ngũ hành hộ giáo pháp sư, thêm ba gã đại tế tự. Quỷ cốc minh có mười mấy cao thủ, còn có ba quái nhân Tây Vực, ngoài ra, còn có Sở tiên sinh và Vãn Từ tiểu thư..” Nói đến đây cậu ta liếc nhìn Hoằng Ngọc.
Nào ngờ Hoằng Ngọc không để ý tới cậu ta, chỉ nhăn đôi lông mày lá liễu lại, ngạc nhiên nói: “Ta mơ hồ nghĩ chuyện này có chút kỳ quái, dường như có người cố ý dụ đám người này tới, còn chúng ta vô duyên cớ trở thành quân cờ cho người đó..”
Tôi phá lên cười.
Cái cục diện này đã quá rõ ràng, ngay cả Hoằng Ngọc cùng nhìn ra. Còn Trầm Túy Thiên biết rõ đó là một cái bẫy mà vẫn không chút do dự nhảy vào, Bạch liên giáo chủ Đường Thi Nhi cũng không phải là người ngu dốt, biết rõ núi có hổ mà vẫn đi lên núi, lẽ nào trong chiếc hộp đó là chi bảo truyền lại cho đời sau? Ngoài tiền bạc ra, tôi chưa từng thấy thấy ai mà không bán mạng vì nó cả.
Đỗ Đỗ Điểu nói: “Muốn nói đến có âm mưu gì thì nhất định phải là tên Nam Cung Tuấn Khanh làm, cái tên nam không ra nam, nữ không ra nữ, kỳ quái, lúc nào cũng kè kè bên cạnh Vãn Từ tiểu thư…”
Hoằng Ngọc hừ một tiếng.
“Ngươi không tin ư?” Đỗ Đỗ Điểu phấn khởi nói tiếp: “Ngươi nghĩ kỹ lại mà xem, những người này vì sao mà tới, cho dù bởi vì hắn trên đường truy sát ta, gây ra tin tức lớn như vậy làm những người này tới. Vậy nếu chiếc hộp đó là của Thất hải liên hoàn đảo, sao hắn lại không chút hiềm nghi? Người của Bạch liên giáo chưa từng nhìn thấy chiếc hộp đã bị hắn đánh cho hoa rơi nước chảy, hiện giờ chiếc hộp đó bị Sở tiên sinh đoạt được, thế mà hắn lại không hề đến đoạt lại, hừ, người này rõ ràng là bắt nạt kẻ yếu…”
Nghe vậy, đầu óc tôi lóe lên.
Hoằng Ngọc cười cười, hỏi ngược lại: “Vì sao Nam Cung Tuấn Khanh lại muốn làm vậy?”
Cậu ta than thở: “Ta cũng không biết.”
Hoằng Ngọc cười lạnh nói: “Hắn không những không chiếm được một chút thượng phong rồi mà còn bị người mặt quỷ đánh một chưởng, nếu không có Sở tiên sinh xuất thủ thì đã bị thương nặng rồi. Hắn cho dù muốn quay lại lấy chiếc hộp sắt, chẳng lẽ không lặng lẽ tiến hành, hà tất phải khuếch trương thanh thế, vô duyên cớ tự rước cho mình nhiều cường địch như vậy làm gì?”
Cô ta chuyển câu chuyện, nói: “Ta thấy nữ tử kín đáo đưa gói đồ đó cho ngươi mới thật sự là kỳ lạ. Hừ! Ngươi phàm là nhìn thấy nữ tử có ba phần tư sắc là liền quên hết tên của mình, ngay cả phụ mẫu song thân cũng không….”
Đỗ Đỗ Điểu vừa nghe đến đó thì liên hồi xin tha: “Hoằng Ngọc tỷ, tỷ tha cho đệ đi, đừng để Dung cô nương chê cười ta.”
Tôi cười: “Các người cứ tiếp tục luyện kiếm đi, ta vào phòng nghỉ ngơi một chút.”
Hoằng Ngọc vội nói: “Dung cô nương xin cứ tự nhiên.”
Đêm yên tĩnh, trăng sáng rõ, gió đêm đầu mùa hạ thổi từng đợt nhè nhẹ tới.
Mấy canh giờ đã trôi qua, sắp tháng năm rồi. Tháng này đối với khắp Đại minh vương triều mà nói thì là một tháng cực kỳ đáng nhớ. Bởi vì Minh Nhân Tông Chu Cao Sí vào ngày mười hai tháng này chết ở trong điện Khâm An.
Nhưng, Chu Chiêm Cơ có tin tưởng tất cả không?’
Tôi thầm than trong lòng, ngồi dậy, nghiêng đầu thấy ngoài cửa sổ có bóng người mờ ảo, tiếng áo quần lướt nhẹ, dáng người tuấn tú.
“Trở về lúc nào vậy?” TÔi dựa người ở khung cửa, dịu dàng hỏi.
“Vừa mới thôi.” Đào Hoa Thiếu nghiêng đầu mỉm cười.
Tôi bước tới cầm tay anh, đầu ngón tay lành lạnh, tôi sửng sốt chăm chú nhìn anh, hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
Đào Hoa Thiếu không đáp nhưng đưa cho tôi tờ giấy Tuyên Thành, khóe môi nhếch lên nụ cười, ánh mắt sâu thẳm khó lường.
Tôi nhận lấy mở ra xem, thì ra là một bài thơ Đường, tôi khẽ đọc thầm: “Chutước kiều biên cỏ dại hoa, ô y hạng khẩu mặt trời chiều tà. Trước đây vương tạ ơn đường tiền yến, bay vào tầm thường bách tính gia.”
Tôi ngẩng lên nhìn anh, không hiểu, nói: ‘Đây là ý gì?”
Đào Hoa Thiếu đưa tay lên vuốt tóc tôi, cười nói: “Không phải muội rất muốn biết trong hộp sắt kia là vật gì hay sao?”
Tôi sửng sốt, cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay , nói: “Lẽ nào…là cái này…”
Anh khẽ cười đáp: “Không sai.”
Tôi ngẩn ra, bỗng nhiên đầu lóe lên, giơ cao tờ giấy hướng về ánh trăng rồi tỉ mỉ quan sát.
Đào Hoa Thiếu phì cười, hỏi: “Muội làm gì vậy?”
“Xem tờ giấy có lộ huyền cơ gì không.”
“Đây là chỉ tờ giấy bình thường thôi.”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, không dám tin: “Nhiều người như vậy…vì cái này ư?”
Đào Hoa Thiếu không đáp, ánh mắt dưới ánh trăng càng u ám.
Tôi thăm dò: “Hán Vương nhất định rất tức giận?”
Đào Hoa Thiếu gật đầu, vẫn không nói gì.
“Vậy hắn nghĩ trong hộp sắt đựng vật gì?”
“Một tấm bản đồ cất giấu bảo tàng.”
“A?”
“Có người nói năm xưa Yến Vương soán vị đánh vào Nam Kinh, Kiến Văn đế hốt hoảng bỏ trốn. Đem rất nhiều trân bảo trong cung giấu vào một nơi ở Nam Kinh, Yến Vương tiếp vị rất nhiều lần tìm kiếm, nghe đồn rằng hắn nhiều lần phái Trịnh Hòa đến Tây Dương. Thứ nhất là muốn tìm
Tôi nghe mà nghẹn họng nhìn trân trối, một lúc sau mới phản ứng: “Bản đồ bảo tàng này được giấu ở Ngự trì sơn trang ư?”
Đào Hoa Thiếu liếc nhìn tôi, mỉm cười nói: “Có lẽ đúng như vậy.”
Tôi ngạc nhiên thú vị. A! Thảo nào tất cả mọi người đều có khát vọng lớn như vậy, nhất định phải mạo hiểm tính mạng để lấy cho bằng được đồ vật đó. Từ xưa đến này, tạo phản hay làm cách mạng đều không thể thiếu tiền được, huống chi tiền lại nhiều đến như thế. Ha hả. Lâm Vãn Từ nhử một con mồi lớn như vậy, làm gì có ai mà không cắn câu cơ chứ? Cô ta hầu như không hề tốn chút sức lực nào lại dễ dàng đem thiên hạ anh hào đùa giỡn một trận, quả thật là thủ đoạn quá tuyệt.
“Nói như vậy, bản đồ kho báu đó vẫn đang nằm trong tay Lâm Vãn Từ?”
“Đáng tiếc Hán Vương không cho là như thế.”
“Hả, hắn nghĩ thế nào?” Tôi nói chưa xong, lập tức la hoảng lên: “A? Lẽ nào hắn nghĩ huynh nuốt trọn…?”
Đào Hoa Thiếu mặt vô cảm, thản nhiên nói: “Cũng không khác biệt lắm.”
Lần thứ hai tôi cứng họng, lặng im một lát mới nói: “Đổi lại là muội thì chắc cũng cho là như thế.”
Anh thở dài, nói: “Đúng vậy. Nếu ta sớm biết trong hộp đó có gì cũng chưa chắc đã đưa cho hắn.”
Anh nói xong, cả hai chúng tôi cùng đồng thanh phá lên cười.
Hai người lẳng lặng đứng dưới hành lang không ai nói gì. Bóng tối tràn ngập, ánh trăng sáng tỏ, lán gió mát lướt qua thưa thớt.Mùi thơm ngát lả lướt.
“Huynh đã hai đêm không ngủ rồi, đi nghỉ ngơi đi được không?” Tôi nói khẽ, sợ quấy nhiễu cảnh đêm.
Đào Hoa Thiếu mỉm cười nói: “Ta đang đợi người.”
Tôi ngẩn ra: “Ai?”
“Lâm Vãn Từ.”
“Các người hẹn nhau rồi à?”
“Không, nhưng nàng ta nhất định sẽ đến.”
Anh cười nhạt, nó: “Hán Vương nghi ta, nhưng đó chỉ là bệnh chung của người quyền thế. Còn Lâm Vãn Từ, cô ta lừa dối mọi người. Ha hả, cô ta là một người thông minh, hẳn là biết việc này còn chưa hoàn thành.”
Tôi cười: “nghe vậy hình như huynh rất hiểu cô ta.”
Đào Hoa Thiếu mỉm cười nhìn tôi, nói: “Sai, ta không biết cô ta. Lúc đầu, ta cho rằng mục đích của cô ta là muốn bảo tồn Ngự trì sơn trang, hiện giờ xem ra hình như không đơn giản như vậy.”
Tôi ngạc nhiên: “Sao lại nói vậy?”
Anh mỉm cười: “Hiện giờ ta cũng chưa biết có điểm nào không đúng, chỉ là cảm giác thôi.”
Anh dừng lại một chút, lại nói: “Cô ta là một người vô cùng khôn khéo, thâm âm quyền mưu, hiểu được nhân thế thành sự. Ngự trì sơn trang có cô ta, vị trí võ lâm đệ nhất trang này chỉ e còn có thể duy trì được năm mươi năm nữa.”
Anh vừa nói xong, trước viện vang lên giọng nói lãnh đạm của Phượng Minh: “Liễu cô nương đêm khuya đến có chuyện gì?”
Tiếng Liễu Ám cười: “Phụng lệnh của tiểu thư nhà ta đến mời Sở tiên sinh đến biệt viện tệ trang một chuyến.”
Khóe môi Đào Hoa Thiếu cong lên nở nụ cười thích thú.
Trong bóng đêm, Liễu Ám mặc trang phụ màu vàng nhạt, tóc tết hai bên mai, mỉm cười hướng về Đào Hoa Thiếu hành lễ: “Tiểu thư nhà ta tại nhà thủy Dao Quang chuẩn bị chén rượu nhạt, kính mời tiên sinh.”
Đào Hoa Thiếu thản nhiên nói: “Làm phiền Liễu cô nương dẫn đường.”
Liễu Ám lên tiếng trả lời rồi xoay người.
Tôi vội nói: “Tôi cũng đi.”
Cô ta quay nửa người lại, mỉm cười nói: “Xin lỗi, tiểu thư nhà ta chỉ mời một mình Sở tiên sinh.”
Tôi chán nản.
Đào Hoa Thiếu nắm lấy tay tôi, nói: “Ta một lúc nữa sẽ trở về.”
Tôi bất đắc dĩ đành phải trơ mắt nhìn theo bóng lưng họ. Hừ! lẽ nào họ không nghe câu ‘không mời tự đến ‘ sao!
Trong sự yên tĩnh, Lâm Thiếu Từ thì thầm: “Thật sự là đặc sắc tuyệt luân.”
Tôi tháo chiếc khăn bịt mặt ra, anh ta trừng mắt hỏi: “Sao muội lại tháo khăn bịt mặt xuống?”
Anh ta nhìn miếng vải đen trong tay, rồi lại nhìn tôi, có vẻ không hiểu: “Không ai ép buộc muội, vì sao muội lại đeo nó chứ?”
Trong tình huống này tôi cũng không có tâm trạng mà giải thích cho hắn hiểu vấn đề cao thâm đối với một người diễn viên chuyên nghiệp là như nào, tôi không thể làm gì khác hơn là không để ý tới anh ta, quay sang nhìn thẳng vào gáy Trầm Túy Thiên.
Lâm Thiếu Từ bật cười, nói: ‘Đừng lo lắng, hắn không sao…”
Nghe vậy, tôi lập tức ngẩng lên đón nhận ánh mắt sắc bén của Đào Hoa Thiếu, một đôi mắt sâu xa thâm thúy ẩn chứa gợn sóng ngầm. Tôi có cảm giác không ổn…như dấu hiệu của cơn thịnh nộ.
Tôi vội bước tới trước mặt anh, cầm tay anh nói: “Huynh…’
Anh đưa tay ra che miệng tôi lại, ngón cái khẽ vuốt ve môi tôi, chăm chú nhìn không nói gì. Thì ra sự tức giận đến từ ấy, tôi hiểu ra, cười làm lành nói: ‘Không cẩn thận bị ngã..”
Anh khẽ biến sắc, bình tĩnh trừng mắt với tôi. Tôi nhíu mày nhìn lại anh.
Cuối cùng, anh bất đăc dĩ nhìn tôi cười cười, khẽ thở dài: “Lần sau bước đi nên cẩn thận một chút.”
Tôi như trút được gánh nặng, nắm chặt tay anh rồi liếc nhìn sang Diệu LInh Thành Chủ vẫn đang đứng ngay bên không nhúc nhích. Vừa nhìn liền giật mình, vị thành chủ này là người mắt xanh tóc trắng, mũi cao rõ ràng là người ngoại quốc.
Lúc này trên mặt ông ta có một biểu hiện vô cùng kỳ quái, ánh mắt mờ mịt trống rỗng, dường như toàn bộ ký ức trong nháy mắt bị năm tháng trôi vụt qua trong khoảng không. Ông ta bi ai thở dài một tiếng, vô cùng nặng nề.
“Thiên hạ có loại kiếm pháp tinh diệu như vậy sao, hôm nay ta coi như được mở mang tầm mắt, không uổng công chuyến này, thật không uổng công chuyến này.”
Ông ta cất lên giọng nói hùng hậu rắn rỏi lúc này nghe như có vị bi thương ngẩn ngơ cùng với sự vui sướng.
“Bộ kiếm pháp này trong vòng trăm năm không ai địch nổi.”
Ông ta nhìn Đào Hoa Thiếu, lại thở dài một tiếng, hàm ý vô cùng hứng thú. Người học võ mà nói ra câu đó, thật sự là quá bi ai.
Tôi nhìn Đào Hoa Thiếu, trên mặt anh không hề lộ vẻ vui sướng, khóe môi ẩn chứa nụ cười mỉa mai. Tôi nao nao hiểu được, anh đã sớm hiểu trên thế gian này tuyệt đối không có loại kiếm pháp nào bất bại, cho dù là tỏ ra thản nhiên nhưng cũng không tránh được thương tâm.
Diệu Linh Thành Chủ lại nói: ‘Xin hỏi bộ kiếm pháp đó có tên là gì?”
“Bộ kiếm pháp đó chưa được đặt tên.”
Đào Hoa Thiếu bỗng nhiên quay sang nhìn tôi, cười nói: “Sơ Cuồng, hay là muội đặt tên được không?”
Tôi giật mình nhìn lại anh, đang định từ chối, lại nghĩ anh vốn thông minh hơn người, quả thực là sự thông minh này khiến người khác không còn bước để lui, trong lòng tôi tình nguyện để anh nói là tôi vụng về. Lập tức tôi nói; ‘Lão Tử từng nói, tuyệt học vô lo. Muội thấy gọi là kiếm pháp vô lo là được.”
“Tuyệt học vô lo.” Đào Hoa Thiếu cúi đầu lặp lại, trầm ngâm trong chốc lát, rồi ngước mắt lên nhìn tôi, gật đầu cười nói: “Hay lắm, Vậy gọi là kiếm pháp vô lo.”
Diệu LInh Thành Chủ trầm mặc quan sát chúng tôi, bỗng nhiên nói một câu không đầu không cuối, ông ta nói: “Được thấy bộ kiếm pháp đó, ta quả thực có thể không lo nữa.”
Tôi sửng sốt: “Vì sao?”
Ông ta nói: “Hai mươi mấy năm qua, ta ngày đêm nghĩ tài năng võ học đơn giản là sự siêu việt. Nhưng hôm nay….” Ông ta nhìn Đào Hoa Thiếu, thở dài, “hôm nay hắn sáng tạo ra bộ kiếm pháp này, hai chữ siêu việt có thể tranh với trời. Ta đơn giản cũng không phải nghĩ nhiều nữa, chẳng lẽ không phải là vô lo ư.”
Ông ta nói cười ha hả, cực kỳ phóng khoáng đường hoàng ngược lại với vẻ phiền muộn vừa rồi.
Đào Hoa Thiếu cũng cười.
Bên ngoài trời nắng long lanh, gió xuân thổi tới nhè nhẹ ấm áp. Hai người vừa đối đầu gay gắt xong, bỗng nhiên lại hòa bình cùng cười phá lên, khiến cho người ta cũng thấy có phần thoải mái.
Tôi cười gượng nói: “Xem ra cái tên này dùng được rồi.”
Đào Hoa Thiếu cầm tay tôi, mỉm cười không nói.
Tiếng cười của DIệu Linh Thành Chủ dần dần yếu đi, sắc mặt hồng hào chuyển sang trắng bệch, trên trán nổi gân xanh, cơ thể cao to mơ hồ lung lay, như một vỏ kiếm trống rỗng lại như đời người ở giáp ranh với hư vô.
Trầm Túy Thiên nửa tiến nửa lùi, như là muốn bước tới đỡ ông ta nhưng chung quy lại không bước, chỉ kêu lên một tiếng: “Nghĩa phụ.”
Diệu Linh Thành Chủ không đáp lời hắn, chỉ chăm chú nói với Đào Hoa Thiếu: ‘Chiêu vừa rồi của ngươi hơn ta một nửa chiêu, ta lại…Vì sao ngươi…”
Đào Hoa Thiếu mặt ung dung: “Bởi vì Sơ Cuồng không thích ta giết người.”
Diệu Linh Thành Chủ mặt biến sắc, một lát sau thở dài nói: “Sở Thiên Dao, rốt cuộc thì người là loại người nào?”
Lời vừa dứt, máu liền hộc ra.
Trầm Túy Thiên đỡ lấy cánh tay ông ta, mắt trắng như tờ giấy, môi mím chặt.
Diệu Linh Thành Chủ lặng im một lúc, rồi mới chậm rãi mở mắt ra, nói: “Ngạch Sâm, chúng ta thua rồi.”
Cả người Trầm Túy Thiên chấn động, khuôn mặt tuấn tú toát lên màu đỏ kỳ lạ, dưới ánh nắng ngày xuân thật sự là màu đỏ tươi mê hoặc người khác, đôi mắt đen kịt thâm trầm chợt trở nên lạnh lẽo, chăm chăm nhìn nghĩa phụ, biểu hiện như một đứa trẻ cô đơn nghèo khổ bị người khác đoạt mất món đồ chơi yêu thích nhất.
Diệu Linh thành Chủ dường như cũng không dám đối diện với ánh mắt như vậy, ông ta hơi nghiêng đầu đi.
Bên trong yên lặng, mặt trời nhô lên cao, trước sân mùi thơm ngát bốn bề, hoa nở rừng rực hết mình như đã sắp héo rũ.
Cuối cùng, Trầm Túy Thiên xoay người từ bên trái cầm một thanh kiếm ở khung binh khí, rút ra, lưỡi kiếm sáng như tuyết soi rõ khuôn mặt tái nhợt của hắn.
Tôi nhất thời không biết hắn muốn làm gì, vô ý thức nắm chặt tay Đào Hoa Thiếu.
Hắn nghiêm trang bước tới giữa phòng, trầm giọng nói: “Từ này về sau, nội trong vòng mười năm, đệ tử Quỷ cốc minh sẽ không bước chân vào Trung Nguyên nửa bước, nếu trái lời thề sẽ giống như thanh kiếm này.”
Nói xong cổ tay rung lên, thanh kiếm gãy thành hai đoạn.
Sau đó, hắn quay sang nhìn Đào Hoa Thiếu.
Đào Hoa Thiếu vẻ mặt ung dung, thản nhiên nói: “Cáo từ.”
Trầm Túy Thiên quát to: “Chờ đã.”
Đào Hoa Thiếu nhíu mày: “Thế nào?”
Trầm Túy Thiên chuyển ánh mắt sang tôi, nói: ‘Dung cô nương hình như quên chưa đưa gì đó.”
Tôi cười nói: “Thuốc giải ở trên người Lâm Thiếu Từ, hắn vừa đi rồi.”
Trầm Túy Thiên như sắp tức giận.
Tôi giành nói: ‘Huynh yên tâm, nếu tôi đã đồng ý với huynh rồi, tự nhiên sẽ phụ trách…”
Đào Hoa Thiếu bỗng hừ lạnh một tiếng rồi kéo tôi ra ngoài, nhanh như chớp.
Tôi hét to: “Ba ngày sau, huynh đến Đại Minh hồ tìm tôi. Nhớ kỹ.”
Cuối mùa xuân bầu trời cao xanh chiếu ánh nắng tràn ngập, chiếu xuống thành TếNamphong cảnh tươi đẹp, chiếu xuống mọi người đang thảnh thơi nhàn rỗi trong thành.
Đào Hoa Thiếu nắm lấy tay tôi, trên đường đi nét mặt trầm tĩnh không thay đổi, làm tôi thấy bất an, liền tìm chuyện để nói: “Huynh có xem bên trong hộp đó rốt cuộc là vật gì hay không?…Cái cô Hoằng Ngọc cùng với Đỗ Đỗ Điểu thế nào rồi?…À, còn có Lâm Vãn Từ, Nam Cung Tuấn Khanh…”
Đào Hoa Thiếu cắt ngang lời tôi, lạnh lùng nói: ‘Ba ngày sau, Đại minh hồ. Hừ! Hắn chết thì mặc hắn chết, có gì to tát đâu.”
Tôi thở dài, nói: ‘Hắn chết thì không sao chỉ cần không phải bởi vì chúng ta là được rồi.”
Anh định nói.
Tôi giành nói: ‘Mặc kệ hắn có lai lịch gì, chúng ta cũng không sợ hắn. Nhưng lần trước hắn có trợ giúp chúng ta, lúc này trả lại cho hắn một ân tình, coi như không ai thiếu nợ ai.”
“Ở đây không có tiền bạc.” Đào Hoa Thiếu hừ lạnh một tiếng: “Muội biết rõ hắn rất có địa vị..”
Tôi vội cười nói: “Đúng đúng đúng. Hắn địa vị rất lớn, muội thật sự không muốn đắc tội với hắn, lại càng không muốn bởi hắn mà rước lấy phiền phức. Muội thì rất ghét phiền phức.”
Đào Hoa Thiếu thở dài: “Ta cũng rất ghét phiền phức.” Anh dừng lại, bỗng căm giận nói: ‘Nhưng ta càng ghét hắn, không muốn muội gặp hắn nữa.”
Tôi nén cười, nói: “Được, để muội bảo Lâm Thiếu Từ…”
Anh nổi giận đùng đùng, nói: “Cũng không được gặp Lâm Thiếu Từ.”
Tôi phản kháng: “Vậy muội chẳng có tự do gì cả.”
“Ta cũng như vậy thôi.” Ngữ khí của anh có vẻ giận dỗi.
Tôi nhất thời không phản ứng, sau đó cả người cảm thấy vô cùng ấm áp êm ái. Hai người sóng vai nhau đi một đoạn đường, nhìn thấy Đại Minh hồ đằng trước, bỗng nhiên cảm giác cả người sảng khoái, lúc này mới thấy đói quá, liền kêu to: “Một ngày một đêm chưa ăn gì rồi, đói quá.”
Đào Hoa Thiếu lạnh lùng nói: ‘Đáng đời.”
“A?” Tôi la lên.
“Thân ở trong hoàn cảnh nguy hiểm mà không hề cảnh giác, không nói một câu đã chạy lung tung rồi, lại dễ bị mắc lừa làm ta lo lắng, đói bụng cũng đáng đời lắm.”
Tôi ngắm nhìn anh, sự tức giận đáng yêu; ‘Vậy phạt muội đói thêm một ngày đêm nữa là được.”
Anh lập tức nói: “Không được.”
Tôi vui ra mặt, ôm chặt cánh tay anh: “Muội biết huynh không nỡ…”
Đào Hoa Thiếu cắt ngang: ‘Tăng thêm một đêm nữa.”
Tôi la lên: “A, bạo lực gia đình, muội muốn khiếu nại.”
Anh hừ một tiếng: “Mau về thay y phục đi, hôi chết đi được.”
Tôi cũng hừ theo: “Muội hôi thì huynh lôi kéo muội làm gì.”
Anh nói: “Là ta sợ muội chạy lung tung động tới người khác, Phật nói ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.” Nói xong liền cười.
Tôi cười nói: “Hừ, mọi người sẽ hiểu lầm chúng ta có gì đó với nhau.”
Anh cười: “Lạ thật, từ lúc nào mà muội để ý cái nhìn của người khác.”
Tôi nói: “Trước nay muội vẫn rất hiểu chuyện mà.”
Đào Hoa Thiếu bĩu môi, nói: “Thật sao, sao ta không thấy.”
Tôi quay lại chủ đề câu chuyện lúc đầu, vội hỏi anh: ‘À, vậy nói thẳng ra là huynh không có dụng tâm xem.”
Anh hừ một tiếng, than thở: “Nhanh mồm nhanh miệng, với lại ngang bướng không còn gì để nói, lấy muội về thật sự là tự mình chuốc lấy khổ..”
Tôi ho khan hai tiếng, biểu lộ định hành động ‘rời non lấp biển’ nhưng chưa kịp rời thì bỗng nhiên nhìn thoáng thấy Phượng Minh sắp tới trước mặt, tôi đành phải ngửng tay lại thành ra ngón tay giơ lên một đường giữa không trung lại chỉ ngay vào thái dương anh.
Đào Hoa Thiếu phì cười, hừ nói: “Định mưu sát chồng à?”
Tôi dứt khoát khoác lấy tay anh, cười nói: “Sao nỡ lòng chứ.”
Lúc này Phượng Minh dừng lại nghiêng người thi lễ với tôi rồi mới nói: “Buổi trưa Hán Vương bỗng nhiên phái người tới mời chủ nhân trước mặt trời lặn đến Vương phủ một chuyến.”
Đào Hoa Thiếu nhíu mày nói: “Chuyện gì?”
Phượng Minh nói: “Người đó không nói gì.”
Đào Hoa Thiếu trầm ngâm không nói gì, đến lúc tiến vào sân mới vừa cười vừa nói: ‘Mau ăn cơm đi, có người đói bụng quá rồi.
“Ta đi bảo họ mang đồ ăn tới.” Phượng Minh lập tức đi.
Tôi nhìn Đào Hoa Thiếu, cười nói: “Muội đi tắm trước đã, có người sắp bị ngạt thở rồi.”
Anh cười không nói gì.
Tôi nhịn không được lại hỏi: ‘Hán vương tìm huynh, sẽ là vì chuyện gì?”
Đào Hoa Thiếu cười nói: “Chắc là chuyện chiếc hộp đó. Chúng ta đi tắm trước, mặc kệ chuyện này.”
Tôi ngắm nghía anh một chút, nói: “Huynh sạch sẽ như thế, không cần phải tắm đâu.”
“Cũng đã đi hơn nửa ngày rồi..” Anh nhướng mắt lên, biểu hiện thái độ có vẻ rất nghiêm túc, ” còn nữa, chúng ta hình như chưa từng tắm cùng nhau bao giờ…”
Tôi bật cười: “Vậy đi thôi, muội còn đói bụng nữa.”
“Huynh nói xem, trong chiếc hộp đó rốt cuộc và vật gì vậy?” Tôi vừa giúp anh chải tóc vừa hỏi.
“Không biết.” Gương mặt tuấn nhã trong gương, một đôi đồng tử sâu thẳm mỉm cười nhìn tôi.
Tôi tức giận nói: “Huynh đoán một cái không được à.”
Đào Hoa Thiếu cũng tức giận, bĩu môi nói: “Vậy sao muội không đoán?”
Tôi phá lên cười: “Ai bảo huynh thông minh hơn muội. Theo muội đoán, đồ vật đó tuyệt đối không thể là bí kíp võ công được..”
“Vì sao?”
“Trực giác.”
“Ha ha, trực giác của muội đôi khi cũng thật đáng yêu.” Anh cười đứng lên, tự cầm lấy lược trong tay tôi, nói; “Nhưng bất kể đó là vật gì, chờ ta gặp Hán Vương thì sẽ biết.”
Tôi lấy chiếc áo màu xám khoác thêm cho anh, buộc vạt áo lại, thuận tay ôm lấy thắt lưng anh, vừa áp mặt mình vào lưng anh vừa vuốt ve sợi tóc trắng của anh, khẽ thở dài: “Thật không muốn cho huynh đi gặp Hán Vương.”
Đào Hoa Thiếu cầm lấy tay tôi, dịu dàng nói: “Không phải kêu đói bụng hay sao, đi ăn cơm đi.”
Tôi cố ý thở dài một tiếng rồi mới buộng tay ra.
Anh xoay người lại hôn lên mặt tôi, lại cười nói: “Ta không thể ăn cùng muội được.”
Tôi sửng sốt: ‘Hả?”
Đào Hoa THiếu mỉm cười nói: “Giờ ta phải đi phủ Hán vương, tranh thủ đêm nay sẽ về sớm.”
Tôi nhăn nhó: “Vậy không bằng tranh thủ ăn cơm ở đây.”
Anh chỉ cười rồi đi ra ngoài căn dặn Phượng Minh chuẩn bị ngựa. Tôi đành phải thuận theo anh, một mình cơm nước xong, hai nha hoàn mang cơm thừa canh cặn đi xuống bếp.
Tôi ngáp to rồi chuẩn bị trở về phòng ngủ, lúc đi qua hàng lang bỗng nhiên sau đó nghe ở phía hoa viên có tiếng động, vội bước nhanh tới xem, chỉ thấy dưới cây hoa tường vi có một bóng trắng đang múa kiếm, kiếm động theo người giống như con bướm uyển chuyển, kiếm quang lấp lánh chiếu rọi lên cánh hoa đến chói mắt, cánh hoa tường vi rơi xuống như mưa, rơi đậu lên người thiếu niên áo xanh, cậu ta mắt nhìn không chớp theo kiếm quang đến ngây dại.
Tôi cũng nhìn say mê rồi bật thốt lên khen ngợi. Bỗng nhiên kiếm quang lóe lên rồi quay mũi kiếm đâm tới tôi, kèm theo một tiếng quát: “Là ai lén lút?”
Tôi nhanh như chớp sử dụng lưu vân tụ chỉ nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô ta. Thân kiếm cô ta rung động, biến đổi thoát khỏi tay của tôi, cổ tay tôi lập tức vội lật trở lại, ngón tay đã búng ra điểm vào hai huyệt đạo thái uyên và liệt thiếu ở trên cánh tay của cô ta, thanh kiếm của cô ta rơi xuống, còn cô ta thì loạng choạng lùi xuống.
Tôi thuận tay bắt lấy chuôi kiếm, quay ngược lại trả lại cho cô ta, cười nói: “Hoằng Ngọc cô nương không sao chứ?”
Vẻ mặt cô ta tràn ngập sự kinh ngạc, bỗng nhiên kêu lên: “A, ngươi là Dung Sơ…” Nói nửa chừng thì im bặt miệng, mở to mắt quan sát tôi.
Tôi cười nói: “Đúng vậy, tôi là Dung Sơ Cuồng.”
Đỗ Đỗ Điểu lập tức kêu lên: “Trang chủ Ngự trì sơn trang, vậy nhất định ngươi và Vãn Từ tiểu thư rất quen thuộc phải không?”
Tôi không ngờ cậu ta lại hỏi vậy, sửng sốt: “Cậu hỏi điều này để làm gì?”
Đỗ Đỗ Điểu tiến lên vài bước, đang định nói thì Hoằng Ngọc đã bước lên chắn trước cậu ta, hơi khom người, nói: “Dung cô nương, vừa rồi đã đắc tội.”
“Không sao.” Tôi cười cười nói: “Kiếm pháp của cô đã tiến bộ không ít.”
Cô ta hé miệng cười, vén sợi tóc bên tai, nói: “Tối hôm đó tại Minh Ngọc Phường đã được Sở tiên sinh chỉ điểm vài câu, ta bỗng ngộ ra, trước đây kiến thức nửa vời, giờ tất cả đều đã hiểu.” Cô ta nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt lóe sáng, ngữ khí toát lên vẻ sợ hãi: “Bộ kiếm pháp đó là năm xưa gia sư được một vị cao nhân chỉ dạy, trong đó có rất nhiểu điểm tinh diệu thâm ảo, ngay cả Gia sư cũng không thể thấu hiểu toàn bộ, không ngờ Sở tiên sinh chỉ nhìn một lần mà đã…”
Tôi cắt ngang lời cô ta: “Lẽ nào lệnh sư không nói cho cô biết vị cao nhân truyền bộ kiếm pháp này có tên là gì hay sao?”
Cô ta lắc đầu: “Gia sư chưa bao giờ đề cập đến, chỉ nói đó là một vị cao nhân.”
Đỗ Đỗ Điểu vui vẻ cười, nói: “Là một quái nhân tính tình quỷ dị…”
“Không được nói bậy.” Hoằng Ngọc lớn tiếng quát bảo cậu ta ngừng lại.
Đỗ Đỗ Điểu cười nói: “Câu này không phải là ta nói, mà là có một lần ta nghe dì Lôi nói. Hắc hắc…”
Tôi thầm thấy kỳ lạ, Đào Hoa Thiếu vì sao lại giấu thân phận với bọn họ, được rồi, buổi tói phải hỏi anh mới được. nếu anh đã che giấu thân phận, tôi tạm thời cũng không tiện hỏi chuyện về Lôi Du Nhạc. Lập tức ho một tiếng, nói: “Được rồi, tối qua ở Ngọc Minh phường đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe vậy, Đỗ Đỗ Điểu vỗ tay sợ hãi nói: “Tối qua phải nói là suốt đời khó quên, nhất là Vãn Từ tiểu thư…”
Hoằng Ngọc gõ mạnh đầu cậu ta, phẫn nộ quát lên: “Từ tối qua đến giờ cái tên này ngươi nhắc đến bao nhiêu lần rồi? Hừ! Kiếm pháp vừa rồi ngươi đã lĩnh hội được mấy thành?”
Đỗ Đỗ Điểu xoa xoa đầu, vẻ mặt oan ức nhìn Hoằng Ngọc, trong miệng lẩm bẩm hai câu.
Hoằng Ngọc nhìn tôi, xin lỗi nói:”Hắn là đường đệ của ta, thuở nhỏ phụ mẫu mất sớm, thiếu sự quản giáp, cả ngày khó bảo, hay gây chuyện thị phi, lúc còn nhỏ cho đi học thì toàn ngủ…” Cô ta càng nói càng tức giận, quay sang Đỗ Đỗ Điểu cười lạnh nói: “Lần này nếu không có Sở tiên sinh trượng nghĩa tương trợ, ta và ngươi đã bỏ mạng ở Minh Ngọc phường rồi, ngươi còn không rút kinh nghiệm, chuyên tâm học võ…”
Đỗ Đỗ Điểu xấu hổ, liên tục đồng ý sau này sẽ chuyên tâm học võ.
Tôi hướng về cậu ta, hỏi: “Vậy có đúng là người Thất hải liên hoàn đảo bao vây ở đó không?”
Cậu ta nói: “Không rõ lắm.”
“Vậy sao?” Tôi nhíu mày, “Vậy các nữ tử bao vây ngươi là người của Thất hải liên hoàn đảo phải không?”
Cậu ta lắc đầu nói: “Tối qua ta đã gặp mấy nữ tử của Thất hải liên hoàn đảo, còn những người đó không phải. Đối với dung mạo của các nữ tử ta tuyệt đối không nhớ lầm.”
Tôi cũng không nghĩ ra, liền trầm ngâm không nói.
Hoàng Ngọc đột nhiên nói: “Vậy rốt cuộc trong chiếc hộp sắt đó là vật gì mà lại có nhiều cao thủ tới như vậy?”
Tôi hiếu kỳ hỏi: “Còn có những ai nữa?”
Hoằng Ngọc chưa trả lời, Đỗ Đỗ Điểu giành nói: “Tối qua ở đây có ba mươi mấy người, không ai không phải là cao thủ tuyệt đỉnh cả.”
Tôi giật mình kinh hãi: “Ba mươi mấy người ư? Nhiều như vậy sao?”
“Chỉ nhiều chứ không ít. Ngươi xem..” Cậu ta mở bàn tay ra đếm cho tôi nghe, “Quân chủ Thất hải liên hoàn đảo này, cùng với hắn còn có tám gã câu hồn sứ giả. Bạch liên giáo chủ mang theo ngũ hành hộ giáo pháp sư, thêm ba gã đại tế tự. Quỷ cốc minh có mười mấy cao thủ, còn có ba quái nhân Tây Vực, ngoài ra, còn có Sở tiên sinh và Vãn Từ tiểu thư..” Nói đến đây cậu ta liếc nhìn Hoằng Ngọc.
Nào ngờ Hoằng Ngọc không để ý tới cậu ta, chỉ nhăn đôi lông mày lá liễu lại, ngạc nhiên nói: “Ta mơ hồ nghĩ chuyện này có chút kỳ quái, dường như có người cố ý dụ đám người này tới, còn chúng ta vô duyên cớ trở thành quân cờ cho người đó..”
Tôi phá lên cười.
Cái cục diện này đã quá rõ ràng, ngay cả Hoằng Ngọc cùng nhìn ra. Còn Trầm Túy Thiên biết rõ đó là một cái bẫy mà vẫn không chút do dự nhảy vào, Bạch liên giáo chủ Đường Thi Nhi cũng không phải là người ngu dốt, biết rõ núi có hổ mà vẫn đi lên núi, lẽ nào trong chiếc hộp đó là chi bảo truyền lại cho đời sau? Ngoài tiền bạc ra, tôi chưa từng thấy thấy ai mà không bán mạng vì nó cả.
Đỗ Đỗ Điểu nói: “Muốn nói đến có âm mưu gì thì nhất định phải là tên Nam Cung Tuấn Khanh làm, cái tên nam không ra nam, nữ không ra nữ, kỳ quái, lúc nào cũng kè kè bên cạnh Vãn Từ tiểu thư…”
Hoằng Ngọc hừ một tiếng.
“Ngươi không tin ư?” Đỗ Đỗ Điểu phấn khởi nói tiếp: “Ngươi nghĩ kỹ lại mà xem, những người này vì sao mà tới, cho dù bởi vì hắn trên đường truy sát ta, gây ra tin tức lớn như vậy làm những người này tới. Vậy nếu chiếc hộp đó là của Thất hải liên hoàn đảo, sao hắn lại không chút hiềm nghi? Người của Bạch liên giáo chưa từng nhìn thấy chiếc hộp đã bị hắn đánh cho hoa rơi nước chảy, hiện giờ chiếc hộp đó bị Sở tiên sinh đoạt được, thế mà hắn lại không hề đến đoạt lại, hừ, người này rõ ràng là bắt nạt kẻ yếu…”
Nghe vậy, đầu óc tôi lóe lên.
Hoằng Ngọc cười cười, hỏi ngược lại: “Vì sao Nam Cung Tuấn Khanh lại muốn làm vậy?”
Cậu ta than thở: “Ta cũng không biết.”
Hoằng Ngọc cười lạnh nói: “Hắn không những không chiếm được một chút thượng phong rồi mà còn bị người mặt quỷ đánh một chưởng, nếu không có Sở tiên sinh xuất thủ thì đã bị thương nặng rồi. Hắn cho dù muốn quay lại lấy chiếc hộp sắt, chẳng lẽ không lặng lẽ tiến hành, hà tất phải khuếch trương thanh thế, vô duyên cớ tự rước cho mình nhiều cường địch như vậy làm gì?”
Cô ta chuyển câu chuyện, nói: “Ta thấy nữ tử kín đáo đưa gói đồ đó cho ngươi mới thật sự là kỳ lạ. Hừ! Ngươi phàm là nhìn thấy nữ tử có ba phần tư sắc là liền quên hết tên của mình, ngay cả phụ mẫu song thân cũng không….”
Đỗ Đỗ Điểu vừa nghe đến đó thì liên hồi xin tha: “Hoằng Ngọc tỷ, tỷ tha cho đệ đi, đừng để Dung cô nương chê cười ta.”
Tôi cười: “Các người cứ tiếp tục luyện kiếm đi, ta vào phòng nghỉ ngơi một chút.”
Hoằng Ngọc vội nói: “Dung cô nương xin cứ tự nhiên.”
Đêm yên tĩnh, trăng sáng rõ, gió đêm đầu mùa hạ thổi từng đợt nhè nhẹ tới.
Mấy canh giờ đã trôi qua, sắp tháng năm rồi. Tháng này đối với khắp Đại minh vương triều mà nói thì là một tháng cực kỳ đáng nhớ. Bởi vì Minh Nhân Tông Chu Cao Sí vào ngày mười hai tháng này chết ở trong điện Khâm An.
Nhưng, Chu Chiêm Cơ có tin tưởng tất cả không?’
Tôi thầm than trong lòng, ngồi dậy, nghiêng đầu thấy ngoài cửa sổ có bóng người mờ ảo, tiếng áo quần lướt nhẹ, dáng người tuấn tú.
“Trở về lúc nào vậy?” TÔi dựa người ở khung cửa, dịu dàng hỏi.
“Vừa mới thôi.” Đào Hoa Thiếu nghiêng đầu mỉm cười.
Tôi bước tới cầm tay anh, đầu ngón tay lành lạnh, tôi sửng sốt chăm chú nhìn anh, hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
Đào Hoa Thiếu không đáp nhưng đưa cho tôi tờ giấy Tuyên Thành, khóe môi nhếch lên nụ cười, ánh mắt sâu thẳm khó lường.
Tôi nhận lấy mở ra xem, thì ra là một bài thơ Đường, tôi khẽ đọc thầm: “Chutước kiều biên cỏ dại hoa, ô y hạng khẩu mặt trời chiều tà. Trước đây vương tạ ơn đường tiền yến, bay vào tầm thường bách tính gia.”
Tôi ngẩng lên nhìn anh, không hiểu, nói: ‘Đây là ý gì?”
Đào Hoa Thiếu đưa tay lên vuốt tóc tôi, cười nói: “Không phải muội rất muốn biết trong hộp sắt kia là vật gì hay sao?”
Tôi sửng sốt, cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay , nói: “Lẽ nào…là cái này…”
Anh khẽ cười đáp: “Không sai.”
Tôi ngẩn ra, bỗng nhiên đầu lóe lên, giơ cao tờ giấy hướng về ánh trăng rồi tỉ mỉ quan sát.
Đào Hoa Thiếu phì cười, hỏi: “Muội làm gì vậy?”
“Xem tờ giấy có lộ huyền cơ gì không.”
“Đây là chỉ tờ giấy bình thường thôi.”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, không dám tin: “Nhiều người như vậy…vì cái này ư?”
Đào Hoa Thiếu không đáp, ánh mắt dưới ánh trăng càng u ám.
Tôi thăm dò: “Hán Vương nhất định rất tức giận?”
Đào Hoa Thiếu gật đầu, vẫn không nói gì.
“Vậy hắn nghĩ trong hộp sắt đựng vật gì?”
“Một tấm bản đồ cất giấu bảo tàng.”
“A?”
“Có người nói năm xưa Yến Vương soán vị đánh vào Nam Kinh, Kiến Văn đế hốt hoảng bỏ trốn. Đem rất nhiều trân bảo trong cung giấu vào một nơi ở Nam Kinh, Yến Vương tiếp vị rất nhiều lần tìm kiếm, nghe đồn rằng hắn nhiều lần phái Trịnh Hòa đến Tây Dương. Thứ nhất là muốn tìm
Tôi nghe mà nghẹn họng nhìn trân trối, một lúc sau mới phản ứng: “Bản đồ bảo tàng này được giấu ở Ngự trì sơn trang ư?”
Đào Hoa Thiếu liếc nhìn tôi, mỉm cười nói: “Có lẽ đúng như vậy.”
Tôi ngạc nhiên thú vị. A! Thảo nào tất cả mọi người đều có khát vọng lớn như vậy, nhất định phải mạo hiểm tính mạng để lấy cho bằng được đồ vật đó. Từ xưa đến này, tạo phản hay làm cách mạng đều không thể thiếu tiền được, huống chi tiền lại nhiều đến như thế. Ha hả. Lâm Vãn Từ nhử một con mồi lớn như vậy, làm gì có ai mà không cắn câu cơ chứ? Cô ta hầu như không hề tốn chút sức lực nào lại dễ dàng đem thiên hạ anh hào đùa giỡn một trận, quả thật là thủ đoạn quá tuyệt.
“Nói như vậy, bản đồ kho báu đó vẫn đang nằm trong tay Lâm Vãn Từ?”
“Đáng tiếc Hán Vương không cho là như thế.”
“Hả, hắn nghĩ thế nào?” Tôi nói chưa xong, lập tức la hoảng lên: “A? Lẽ nào hắn nghĩ huynh nuốt trọn…?”
Đào Hoa Thiếu mặt vô cảm, thản nhiên nói: “Cũng không khác biệt lắm.”
Lần thứ hai tôi cứng họng, lặng im một lát mới nói: “Đổi lại là muội thì chắc cũng cho là như thế.”
Anh thở dài, nói: “Đúng vậy. Nếu ta sớm biết trong hộp đó có gì cũng chưa chắc đã đưa cho hắn.”
Anh nói xong, cả hai chúng tôi cùng đồng thanh phá lên cười.
Hai người lẳng lặng đứng dưới hành lang không ai nói gì. Bóng tối tràn ngập, ánh trăng sáng tỏ, lán gió mát lướt qua thưa thớt.Mùi thơm ngát lả lướt.
“Huynh đã hai đêm không ngủ rồi, đi nghỉ ngơi đi được không?” Tôi nói khẽ, sợ quấy nhiễu cảnh đêm.
Đào Hoa Thiếu mỉm cười nói: “Ta đang đợi người.”
Tôi ngẩn ra: “Ai?”
“Lâm Vãn Từ.”
“Các người hẹn nhau rồi à?”
“Không, nhưng nàng ta nhất định sẽ đến.”
Anh cười nhạt, nó: “Hán Vương nghi ta, nhưng đó chỉ là bệnh chung của người quyền thế. Còn Lâm Vãn Từ, cô ta lừa dối mọi người. Ha hả, cô ta là một người thông minh, hẳn là biết việc này còn chưa hoàn thành.”
Tôi cười: “nghe vậy hình như huynh rất hiểu cô ta.”
Đào Hoa Thiếu mỉm cười nhìn tôi, nói: “Sai, ta không biết cô ta. Lúc đầu, ta cho rằng mục đích của cô ta là muốn bảo tồn Ngự trì sơn trang, hiện giờ xem ra hình như không đơn giản như vậy.”
Tôi ngạc nhiên: “Sao lại nói vậy?”
Anh mỉm cười: “Hiện giờ ta cũng chưa biết có điểm nào không đúng, chỉ là cảm giác thôi.”
Anh dừng lại một chút, lại nói: “Cô ta là một người vô cùng khôn khéo, thâm âm quyền mưu, hiểu được nhân thế thành sự. Ngự trì sơn trang có cô ta, vị trí võ lâm đệ nhất trang này chỉ e còn có thể duy trì được năm mươi năm nữa.”
Anh vừa nói xong, trước viện vang lên giọng nói lãnh đạm của Phượng Minh: “Liễu cô nương đêm khuya đến có chuyện gì?”
Tiếng Liễu Ám cười: “Phụng lệnh của tiểu thư nhà ta đến mời Sở tiên sinh đến biệt viện tệ trang một chuyến.”
Khóe môi Đào Hoa Thiếu cong lên nở nụ cười thích thú.
Trong bóng đêm, Liễu Ám mặc trang phụ màu vàng nhạt, tóc tết hai bên mai, mỉm cười hướng về Đào Hoa Thiếu hành lễ: “Tiểu thư nhà ta tại nhà thủy Dao Quang chuẩn bị chén rượu nhạt, kính mời tiên sinh.”
Đào Hoa Thiếu thản nhiên nói: “Làm phiền Liễu cô nương dẫn đường.”
Liễu Ám lên tiếng trả lời rồi xoay người.
Tôi vội nói: “Tôi cũng đi.”
Cô ta quay nửa người lại, mỉm cười nói: “Xin lỗi, tiểu thư nhà ta chỉ mời một mình Sở tiên sinh.”
Tôi chán nản.
Đào Hoa Thiếu nắm lấy tay tôi, nói: “Ta một lúc nữa sẽ trở về.”
Tôi bất đắc dĩ đành phải trơ mắt nhìn theo bóng lưng họ. Hừ! lẽ nào họ không nghe câu ‘không mời tự đến ‘ sao!
Tác giả :
Thẩm Thương My