Đại Mễ Tiểu Mạch
Chương 31
Ông Hình vẫn là cứu về được. Hình Long Nhược ký tên vào sổ điều trị, chữ viết mạnh mẽ, ngay ngắn. Bà Hình nắm tay bác sĩ Hứa cảm kích nói, “Bác sĩ, thật may là có bác sĩ.”
Bác sĩ Hứa nhẹ giọng rằng, “Bác gái, vẫn là nên chú ý đừng để cảm lạnh. Phải ở phòng eICU quan sát trước.”
Y tá trưởng Vu cũng tới, hỏi ai là người nhà của Hình Kiến Quốc. Bà Hình vội vàng đi qua, y tá trưởng Vu trao đổi ý kiến bác sĩ Hứa, sau đó cười nói với bà Hình “Bác gái, chờ lúc bác trai chuyển giường tôi lại đến.”
Tiễn y tá trưởng Vu đi rồi, bác sĩ Mạch dẫn Út cưng đến trường còn chưa trở lại, Hình Long Nhược đi theo y tá đền quầy đóng tiền. Mễ Hi Huy muốn đi, bị anh trai ngăn lại.
“Lần này đến phiên anh.” Hình Long Nhược cười bảo.
Khu eICU không cho người nhà vào. Hình Long Nhược ngồi ngay bên ngoài. Mễ Hi Huy đưa bà Hình trở về chuẩn bị tắm rửa thay quần áo, lúc cậu gần đi Hình Long Nhược dặn, “Đưa mẹ về nhà rồi thì chú cũng không cần đến đây. Tối có anh ở lại là được.”
Mễ Hi Huy vừa muốn nói gì, Hình Long Nhược đã vỗ vai em trai. Mễ Hi Huy thở dài, “Vậy anh phải tự cẩn thận. Có việc cứ gọi cho em.”
Tiễn mẹ và em trai xong, Hình Long Nhược ngồi bên ngoài phòng EICU, nhìn người đang nằm bên trong. Ghế dựa của bệnh viện là loại ghế nhựa cứng màu xám, vài chiếc xếp ngay ngắn sát nhau, muốn nằm một chút cũng khó chịu. Đến buổi tối tiết kiệm điện, đèn nơi đại sảnh phòng khám gấp tắt đi một nửa. Một loạt đèn đuốc sáng trưng nơi phòng bệnh hắt vào, một mờ một sáng đối lập nhau quả thật gai mắt, cứ bất chợt mà lập lòe. Ánh đèn nơi phòng ông Hình cũng dần yếu bớt, như chậm rãi chìm vào bóng tối.
Ông Hình già rồi.
Hình Long Nhược đứng lên, cẩn thận nhìn ông Hình bên trong. Ông nhắm mắt, đeo máy trợ thở. Máy hô hấp rung động rất có quy luật, hệt tiếng kêu phát ra từ chiếc bễ. Dụng cụ đo nhịp tim đập cứ tích tích lặp đi lặp lại, tích một tiếng, rồi tích một tiếng, rồi lại tích một tiếng, từng đường từng đường gấp khúc. Dưới cổ ông Hình hõm vào. Bởi trước kia đã cắm ống qua, trên yết hầu là những vết thương mờ nhạt, vừa mới thay da. Cơ thể gậy gộc gần như không có gì, da thịt nhão cả hết. Tứ chi khô cằn gầy yếu, chỗ bụng nhô lên. Có lẽ là do phù nội tạng. Già nua mà suy nhược.
Hình Long Nhược đột nhiên nhớ tới chỉ mới trước đây thôi, anh đánh nhau với hàng xóm đánh đến đầu rơi máu chảy, ông Hình hết giờ làm trở về lấy dây lưng quất anh. Ông Hình khi đó là người ba cao lớn khôi ngô, trong lòng anh tất cả đều là kính trọng và sợ hãi. Mễ Hi Huy ngồi xổm cạnh bên anh khóc, bàn tay nhỏ che lấy vết thương đầy trên người anh trai, lung tung nói là do thằng bé kia không tốt, lấy gậy trúc đánh con, nên anh mới đi báo thù thôi. Ông Hình vừa động, Hình Long Nhược nghĩ rằng ông muốn đánh Mễ Hi Huy, vội vàng khóa em trai lại trong lòng ngực. Ông Hình chính là mệt mỏi phất tay: Cút hết đi!
Kỳ thật Hình Long Nhược biết. Hàng xóm là trợ lý trong xí nghiệp, chức không lớn nhưng rất biết bưng bít. Hình Long Nhược nhìn ba mình luôn ít lời phải ăn nói khép nép qua nhà họ nhận lỗi, phải cúi đầu khom lưng mà cười theo, còn đền cả tiền thuốc men. Mễ Hi Huy hãy còn là một đứa trẻ, bị anh nắm tay, cu cậu rất mất hứng hỏi: Anh ơi ~ bọn họ là người xấu, sao phải đi giải thích với họ
Hình Long Nhược vỗ về gương mặt Mễ Hi Huy.
Khi ông Hình đi ra, vừa lúc nhìn thấy trong đại viện đứng hai đứa bé một cao một thấp dính đầy bụi bẩn, trên mặt đứa cao còn có vết thương, chẳng là chỉ qua loa dán băng dính cho xong việc. Đứa nhỏ thì rất sợ hãi lùi về sau, tay nắm lấy quần đứa lớn.
Ông Hình thở dài: Hai thằng ranh con, đi về nhà.
Trong thanh âm đều là mỏi mệt.
Chú hai ngả ngả nghiêng nghiêng theo sát ba và anh trai về nhà, một bên còn nhỏ giọng nói: Anh ơi ~ ba rất giỏi mà ~
Ông Hình đi phía trước, bóng dáng cao lớn, trở nên khôi ngô hơn nữa.
Ba ơi, ba đã già rồi.
Hình Long Nhược ngẫm nghĩ, khẽ cười.
Bác sĩ Hứa trực ban. Một mình ở văn phòng sửa sang bản ghi chép chữa bệnh, dưới một ngọn đèn bàn. Bóng đèn bốn mươi oát cũng coi như sáng, chính là độ ấm có hơi cao, vừa lúc sưởi ấm cho mùa đông. Với nơi như bệnh viện, ánh sáng tối tăm dễ khiến con người miên man suy nghĩ. Nhưng thật ra bác sĩ Hứa chưa bao giờ để ý. Chí hướng của bác sĩ Hứa vốn dĩ là ngành pháp y, yêu cầu cơ bản nhất của pháp y là cơ thể tốt sức lực lớn, để tiện khiêng thi thể. Tố chất cơ thể bác sĩ Hứa tuyệt đối tốt, nếu có đánh nhau thật thì bác sĩ Mạch cũng chưa chắc đánh lại. Lúc trước do trong nhà không đồng ý, ngại pháp y gặp xui, vậy nên bác sĩ Hứa mới đổi thành khoa y bình thường.
Hình Long Nhược ngồi đối diện đại sảnh trông coi phòng eICU, đưa lưng về phía bác sĩ Hứa. Từ phòng làm việc nhìn ra, bóng dáng người ngồi ngoài có phần mờ ảo. Màu xanh đậm của đồng phục cảnh sát biến thành màu đen, ít nhiều có hơi đáng sợ. Khi hết giờ làm có y tá bảo rằng Hình Long Nhược nhìn thật dọa người. Bộ dạng rất anh tuấn, nhưng chẳng hiểu sao vừa thấy thì tim đã thình thịch mấy nhịp. Có lẽ là do hơi thở tàn ác bao quanh. Khi mới vừa cứu được ông Hình về, lúc đi ra bác sĩ Hứa có nói qua hai câu với Hình Long Nhược, phát hiện chữ Hình Long Nhược rất đẹp, khi con người này cười tươi lên có hơi ngốc nghếch.
Sửa sang lại bản ghi chép xong đã là hai giờ rạng sáng. Buổi tối uống hơi nhiều cà phê, vẫn thật tỉnh táo. Bác sĩ Hứa đứng lên duỗi người, phát hiện người cảnh sát kia vẫn ngồi đó.
Lúc trước còn cứu mạng người này về mà.
Bác sĩ Hứa cảm giác có phần kỳ diệu. Những người đã cấp cứu qua ấn tượng cũng không khắc sâu như vậy, chỉ cảm thấy anh chàng cảnh sát này sinh mệnh còn khỏe hơn cả cá chép. Thế là nhẹ nhàng đẩy cửa ra ngoài, đi ngang qua đại sảnh, đứng trước mặt Hình Long Nhược ho khan một tiếng. Hình Long Nhược giật giật. Bác sĩ Hứa lấy tay day day, Hình Long Nhược mở mắt ra, cười nói, “Bác sĩ Hứa.”
Hóa ra là đang ngồi ngủ.
“Đây là nơi đầu gió, ngồi sẽ cảm mạo.” Bác sĩ Hứa nhẹ nhàng bảo. Chất giọng miền nam, mỗi câu đều giống như một vần nhạc mang theo sự ngân nga, nốt dài nốt ngắn, trầm trầm bổng bổng, vô cùng uyển chuyển. Hình Long Nhược hít sâu một hơi, cười bảo, “Hèn gì lạnh như thế. Sau khi trúng đạn rồi thì cứ cảm thấy như mình bị gió lùa.”
Bác sĩ Hứa chỉ văn phòng, “Đến văn phòng đi — kỳ thật người ở phòng eICU không cần người ở bên ngoài cùng.”
Hình Long Nhược nhẹ giọng đáp, “Tôi ở đây ba tôi sẽ biết.”
Bác sĩ Hứa dẫn Hình Long Nhược đến phòng trực ban. Cả hai phòng trong ngoài đều có chiếc giường ở sâu bên trong, phòng ngoài là sofa cùng bàn công tác. Bác sĩ Hứa rót một một ly nước ấm cho Hình Long Nhược, “Hãy vào trong mà nghỉ ngơi.”
Hình Long Nhược ngồi trên ghế sofa, “Không cần đâu, sofa là được rồi. Giường của bác sĩ.”
Bác sĩ Hứa ngồi trở lại bàn công tác, “Tôi còn phải viết vài thứ, ngủ đi.”
Khoác thêm chiếc áo lên người, Hình Long Nhược nằm trên ghế sa lon. Khiến bác sĩ Hứa phải ngồi lại làm việc như vậy, buồn ngủ ngược lại hoàn toàn không có. Hình Long Nhược nhìn bác sĩ Hứa viết chữ dưới ngọn đèn bàn, toàn bộ gương mặt bị ánh đèn màu da cam chiếu lên, chẳng còn là màu trắng bệnh, sắc mặt trở nên dịu dàng hơn. Ngón tay mảnh khảnh dài, tư thế cầm bút thật quy phạm.
Nhìn hồi lâu, chẳng biết linh cảm đến điều gì, như ma xui quỷ khiến anh hỏi một câu, “Con bác sĩ mấy tuổi”
Khóe môi bác sĩ Hứa giật giật, “Không có.”
Hình Long Nhược gật đầu.
Đêm khuya, phòng cấp cứu rất ít người. Đôi lúc nghe thấy tiếng người nào đó đóng cửa từ cuối hành lang truyền đến, mang theo tiếng vọng. Yên tĩnh đến áp lực.
“Vậy người yêu bác sĩ làm việc gì.”
Bác sĩ Hứa giương mắt nhìn Hình Long Nhược, khóe mắt giật giật, “Ly hôn.”
Đối thoại bình thường tới đây thì trở nên xấu hổ vô cùng. Hình Long Nhược thì lại thuận buồm xuôi gió, đến đây dường như lại nhất thời hứng thú, “Tôi cũng vừa ly hôn. A ha ha.”
Bút của bác sĩ Hứa ngừng lại trên giấy. Đây chẳng lẽ là việc đáng để khoe
Chân Hình Long Nhược dài, chỉ có thể nằm nghiêng trên ghế sa lon, từ cẳng chân thì chơi vơi giữa trời. Anh gối đầu lên tay, cười mà kể, “Ly hôn đều do lỗi từ phía tôi. Vợ trước của tôi là một người phụ nữ ham sự nghiệp. Tôi lại không nhà, nên cô ấy chịu không nổi. Kỳ thật ngẫm lại, dựa vào cái gì phải xem phụ nữ như bảo mẫu. Lúc tôi hiểu ra thì đã quá muộn, nên ly hôn.” Hình Long Nhược nhìn bác sĩ Hứa, “Tôi nghĩ lý do bác sĩ ly hôn cũng gần như vậy. Bác sĩ khoa cấp cứu cũng là không nhà như cảnh sát thôi.”
Bác sĩ Hứa im lặng.
Hình Long Nhược cũng không quan tâm việc đối phương có thích nghe mình nói hay không, lẩm bẩm, “Lúc ly hôn phần lớn tài sản đều cho cô ấy. Bồi thường được gì thì gắng hết sức. Kỳ thật tôi là kẻ thất bại rất nhiều, nợ tất cả mọi người trong nhà. Nợ ba, nợ mẹ, nhất là nợ em trai. Nhưng với họ về sau sẽ chậm rãi bù lại… Còn mắc nợ vợ, nên cô ấy bỏ đi. Em trai thì không bỏ tôi được, coi như chú ấy xui xẻo đi, ai kêu chúng tôi là anh em chứ.”
Bác sĩ Hứa nghe Hình Long Nhược nói liên miên, nhướn mày, “Nói những việc đó với tôi làm gì”
Hình Long Nhược nhìn bác sĩ Hứa, nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng sáng bóng, “Vừa thấy bác sĩ tôi liền biết hai chúng ta cùng là người như nhau.”
~*~
Mễ Hi Huy đưa bà Hình về nhà chuẩn bị quần áo và vài thứ tương tự. Sáng hôm sau sẽ tới đón bà đi bệnh viện. Quay về nhà mình, đã tám giờ tối. Đẩy cửa bước vào, đèn trong phòng Út cưng hãy còn sáng, bác sĩ Mạch đang đánh vần cho bé viết, viết xong phải ký tên vào sách bài tập. Bác sĩ Mạch nghe tiếng động, bước ra, nhẹ giọng cười nói, “Chúng tôi ăn cơm rồi. Thay quần ào rửa tay đi, tôi đi hâm cơm lại.”
Mễ Hi Huy quả thật mệt mỏi quá, “Ừ, cám ơn.”
Út cưng cầm cây bút chì nhỏ đi ra. Cơ thể tròn tròn mập mập, mặc bộ đồ chú heo con đáng yêu, chân mang chiếc dép chú thỏ con màu trắng. Ánh sàng dịu nhẹ trong phòng chiếu vào người bé, “Chú ơi ~ Chú đã về rồi ~”
Mễ Hi Huy thay quần áo, rửa tay, ngồi xổm xuống đất ôm Út cưng xoa xoa, “Út cưng cho chú ôm cái nào.”
Út cưng dùng bàn tay nhỏ vỗ vỗ cổ Mễ Hi Huy, như muốn an ủi.
Bác sĩ Mạch từ trong phòng bếp đi ra, “Ăn cơm trước đi, hai chúng tôi vẫn chưa viết xong.”
Mễ Hi Huy gật đầu. Út cưng vịn thang lầu, huơ chân bảo, “Chú ơi ~ viết xong bài tập con muốn xem một tập phim hoạt hình ~”
Mễ Hi Huy cười đáp, “Ừ, Mạch Mạch xem với Út cưng.”
Trước kia Út cưng lên mạng đều dùng laptop của chú, sau khi đến đây rồi thì bác sĩ Mạch có chiếc máy tính để bàn cao cấp. Mễ Hi Huy lưu phim ảnh tranh vẽ gì đó vào một ổ cứng di động, lúc bác sĩ Mạch muốn xem thì dùng ổ cứng xem, bình thường bảo đảm trong máy tính luôn sạch sẽ. Út cưng dùng máy tính xem ‘Cừu con vui vẻ và sói xám’, mỗi ngày làm xong bài tập có thể xem một hoặc hai tập. Hoặc lên mạng chat QQ, việc này nhất định phải có Mễ Hi Huy ở một bên trông coi. Gần đây ‘cHáO tjNh cHik Hog’[1] thật lâu không lên mạng, Út cưng còn có chút nhớ cô bạn ấy mà, thế là bèn dẩu môi hỏi bác sĩ Mạch vì sao bạn cháo không onl Mễ Hi Huy liếc bác sĩ Mạch một cái, bác sĩ Mạch ho khan, không hé răng. Xem phim hoạt hình xong Út cưng đánh răng rửa mặt chuẩn bị ngủ, Mễ Hi Huy ở phòng bếp chuẩn bị cơm để sáng mai đưa cho ông bà Hình.
“Vừa lúc tôi đi làm để tôi mang cho, cậu không cần vội bên này vội bên kia.” Bác sĩ Mạch cười nói, “Dù gì ở cùng một tòa nhà, cũng dễ săn sóc lo cho nhau hơn.”
Mễ Hi Huy mấp máy môi, ôm bác sĩ Mạch, rồi cọ cọ trên vai.
___________________
[1] Cháo tinh chất hồng, tên tài khoản Lolita của bác sĩ Mạch, được viết theo ngôn ngữ chat nên ba chữ sau Út cưng không biết, gọi tắt là cháo.
Bác sĩ Hứa nhẹ giọng rằng, “Bác gái, vẫn là nên chú ý đừng để cảm lạnh. Phải ở phòng eICU quan sát trước.”
Y tá trưởng Vu cũng tới, hỏi ai là người nhà của Hình Kiến Quốc. Bà Hình vội vàng đi qua, y tá trưởng Vu trao đổi ý kiến bác sĩ Hứa, sau đó cười nói với bà Hình “Bác gái, chờ lúc bác trai chuyển giường tôi lại đến.”
Tiễn y tá trưởng Vu đi rồi, bác sĩ Mạch dẫn Út cưng đến trường còn chưa trở lại, Hình Long Nhược đi theo y tá đền quầy đóng tiền. Mễ Hi Huy muốn đi, bị anh trai ngăn lại.
“Lần này đến phiên anh.” Hình Long Nhược cười bảo.
Khu eICU không cho người nhà vào. Hình Long Nhược ngồi ngay bên ngoài. Mễ Hi Huy đưa bà Hình trở về chuẩn bị tắm rửa thay quần áo, lúc cậu gần đi Hình Long Nhược dặn, “Đưa mẹ về nhà rồi thì chú cũng không cần đến đây. Tối có anh ở lại là được.”
Mễ Hi Huy vừa muốn nói gì, Hình Long Nhược đã vỗ vai em trai. Mễ Hi Huy thở dài, “Vậy anh phải tự cẩn thận. Có việc cứ gọi cho em.”
Tiễn mẹ và em trai xong, Hình Long Nhược ngồi bên ngoài phòng EICU, nhìn người đang nằm bên trong. Ghế dựa của bệnh viện là loại ghế nhựa cứng màu xám, vài chiếc xếp ngay ngắn sát nhau, muốn nằm một chút cũng khó chịu. Đến buổi tối tiết kiệm điện, đèn nơi đại sảnh phòng khám gấp tắt đi một nửa. Một loạt đèn đuốc sáng trưng nơi phòng bệnh hắt vào, một mờ một sáng đối lập nhau quả thật gai mắt, cứ bất chợt mà lập lòe. Ánh đèn nơi phòng ông Hình cũng dần yếu bớt, như chậm rãi chìm vào bóng tối.
Ông Hình già rồi.
Hình Long Nhược đứng lên, cẩn thận nhìn ông Hình bên trong. Ông nhắm mắt, đeo máy trợ thở. Máy hô hấp rung động rất có quy luật, hệt tiếng kêu phát ra từ chiếc bễ. Dụng cụ đo nhịp tim đập cứ tích tích lặp đi lặp lại, tích một tiếng, rồi tích một tiếng, rồi lại tích một tiếng, từng đường từng đường gấp khúc. Dưới cổ ông Hình hõm vào. Bởi trước kia đã cắm ống qua, trên yết hầu là những vết thương mờ nhạt, vừa mới thay da. Cơ thể gậy gộc gần như không có gì, da thịt nhão cả hết. Tứ chi khô cằn gầy yếu, chỗ bụng nhô lên. Có lẽ là do phù nội tạng. Già nua mà suy nhược.
Hình Long Nhược đột nhiên nhớ tới chỉ mới trước đây thôi, anh đánh nhau với hàng xóm đánh đến đầu rơi máu chảy, ông Hình hết giờ làm trở về lấy dây lưng quất anh. Ông Hình khi đó là người ba cao lớn khôi ngô, trong lòng anh tất cả đều là kính trọng và sợ hãi. Mễ Hi Huy ngồi xổm cạnh bên anh khóc, bàn tay nhỏ che lấy vết thương đầy trên người anh trai, lung tung nói là do thằng bé kia không tốt, lấy gậy trúc đánh con, nên anh mới đi báo thù thôi. Ông Hình vừa động, Hình Long Nhược nghĩ rằng ông muốn đánh Mễ Hi Huy, vội vàng khóa em trai lại trong lòng ngực. Ông Hình chính là mệt mỏi phất tay: Cút hết đi!
Kỳ thật Hình Long Nhược biết. Hàng xóm là trợ lý trong xí nghiệp, chức không lớn nhưng rất biết bưng bít. Hình Long Nhược nhìn ba mình luôn ít lời phải ăn nói khép nép qua nhà họ nhận lỗi, phải cúi đầu khom lưng mà cười theo, còn đền cả tiền thuốc men. Mễ Hi Huy hãy còn là một đứa trẻ, bị anh nắm tay, cu cậu rất mất hứng hỏi: Anh ơi ~ bọn họ là người xấu, sao phải đi giải thích với họ
Hình Long Nhược vỗ về gương mặt Mễ Hi Huy.
Khi ông Hình đi ra, vừa lúc nhìn thấy trong đại viện đứng hai đứa bé một cao một thấp dính đầy bụi bẩn, trên mặt đứa cao còn có vết thương, chẳng là chỉ qua loa dán băng dính cho xong việc. Đứa nhỏ thì rất sợ hãi lùi về sau, tay nắm lấy quần đứa lớn.
Ông Hình thở dài: Hai thằng ranh con, đi về nhà.
Trong thanh âm đều là mỏi mệt.
Chú hai ngả ngả nghiêng nghiêng theo sát ba và anh trai về nhà, một bên còn nhỏ giọng nói: Anh ơi ~ ba rất giỏi mà ~
Ông Hình đi phía trước, bóng dáng cao lớn, trở nên khôi ngô hơn nữa.
Ba ơi, ba đã già rồi.
Hình Long Nhược ngẫm nghĩ, khẽ cười.
Bác sĩ Hứa trực ban. Một mình ở văn phòng sửa sang bản ghi chép chữa bệnh, dưới một ngọn đèn bàn. Bóng đèn bốn mươi oát cũng coi như sáng, chính là độ ấm có hơi cao, vừa lúc sưởi ấm cho mùa đông. Với nơi như bệnh viện, ánh sáng tối tăm dễ khiến con người miên man suy nghĩ. Nhưng thật ra bác sĩ Hứa chưa bao giờ để ý. Chí hướng của bác sĩ Hứa vốn dĩ là ngành pháp y, yêu cầu cơ bản nhất của pháp y là cơ thể tốt sức lực lớn, để tiện khiêng thi thể. Tố chất cơ thể bác sĩ Hứa tuyệt đối tốt, nếu có đánh nhau thật thì bác sĩ Mạch cũng chưa chắc đánh lại. Lúc trước do trong nhà không đồng ý, ngại pháp y gặp xui, vậy nên bác sĩ Hứa mới đổi thành khoa y bình thường.
Hình Long Nhược ngồi đối diện đại sảnh trông coi phòng eICU, đưa lưng về phía bác sĩ Hứa. Từ phòng làm việc nhìn ra, bóng dáng người ngồi ngoài có phần mờ ảo. Màu xanh đậm của đồng phục cảnh sát biến thành màu đen, ít nhiều có hơi đáng sợ. Khi hết giờ làm có y tá bảo rằng Hình Long Nhược nhìn thật dọa người. Bộ dạng rất anh tuấn, nhưng chẳng hiểu sao vừa thấy thì tim đã thình thịch mấy nhịp. Có lẽ là do hơi thở tàn ác bao quanh. Khi mới vừa cứu được ông Hình về, lúc đi ra bác sĩ Hứa có nói qua hai câu với Hình Long Nhược, phát hiện chữ Hình Long Nhược rất đẹp, khi con người này cười tươi lên có hơi ngốc nghếch.
Sửa sang lại bản ghi chép xong đã là hai giờ rạng sáng. Buổi tối uống hơi nhiều cà phê, vẫn thật tỉnh táo. Bác sĩ Hứa đứng lên duỗi người, phát hiện người cảnh sát kia vẫn ngồi đó.
Lúc trước còn cứu mạng người này về mà.
Bác sĩ Hứa cảm giác có phần kỳ diệu. Những người đã cấp cứu qua ấn tượng cũng không khắc sâu như vậy, chỉ cảm thấy anh chàng cảnh sát này sinh mệnh còn khỏe hơn cả cá chép. Thế là nhẹ nhàng đẩy cửa ra ngoài, đi ngang qua đại sảnh, đứng trước mặt Hình Long Nhược ho khan một tiếng. Hình Long Nhược giật giật. Bác sĩ Hứa lấy tay day day, Hình Long Nhược mở mắt ra, cười nói, “Bác sĩ Hứa.”
Hóa ra là đang ngồi ngủ.
“Đây là nơi đầu gió, ngồi sẽ cảm mạo.” Bác sĩ Hứa nhẹ nhàng bảo. Chất giọng miền nam, mỗi câu đều giống như một vần nhạc mang theo sự ngân nga, nốt dài nốt ngắn, trầm trầm bổng bổng, vô cùng uyển chuyển. Hình Long Nhược hít sâu một hơi, cười bảo, “Hèn gì lạnh như thế. Sau khi trúng đạn rồi thì cứ cảm thấy như mình bị gió lùa.”
Bác sĩ Hứa chỉ văn phòng, “Đến văn phòng đi — kỳ thật người ở phòng eICU không cần người ở bên ngoài cùng.”
Hình Long Nhược nhẹ giọng đáp, “Tôi ở đây ba tôi sẽ biết.”
Bác sĩ Hứa dẫn Hình Long Nhược đến phòng trực ban. Cả hai phòng trong ngoài đều có chiếc giường ở sâu bên trong, phòng ngoài là sofa cùng bàn công tác. Bác sĩ Hứa rót một một ly nước ấm cho Hình Long Nhược, “Hãy vào trong mà nghỉ ngơi.”
Hình Long Nhược ngồi trên ghế sofa, “Không cần đâu, sofa là được rồi. Giường của bác sĩ.”
Bác sĩ Hứa ngồi trở lại bàn công tác, “Tôi còn phải viết vài thứ, ngủ đi.”
Khoác thêm chiếc áo lên người, Hình Long Nhược nằm trên ghế sa lon. Khiến bác sĩ Hứa phải ngồi lại làm việc như vậy, buồn ngủ ngược lại hoàn toàn không có. Hình Long Nhược nhìn bác sĩ Hứa viết chữ dưới ngọn đèn bàn, toàn bộ gương mặt bị ánh đèn màu da cam chiếu lên, chẳng còn là màu trắng bệnh, sắc mặt trở nên dịu dàng hơn. Ngón tay mảnh khảnh dài, tư thế cầm bút thật quy phạm.
Nhìn hồi lâu, chẳng biết linh cảm đến điều gì, như ma xui quỷ khiến anh hỏi một câu, “Con bác sĩ mấy tuổi”
Khóe môi bác sĩ Hứa giật giật, “Không có.”
Hình Long Nhược gật đầu.
Đêm khuya, phòng cấp cứu rất ít người. Đôi lúc nghe thấy tiếng người nào đó đóng cửa từ cuối hành lang truyền đến, mang theo tiếng vọng. Yên tĩnh đến áp lực.
“Vậy người yêu bác sĩ làm việc gì.”
Bác sĩ Hứa giương mắt nhìn Hình Long Nhược, khóe mắt giật giật, “Ly hôn.”
Đối thoại bình thường tới đây thì trở nên xấu hổ vô cùng. Hình Long Nhược thì lại thuận buồm xuôi gió, đến đây dường như lại nhất thời hứng thú, “Tôi cũng vừa ly hôn. A ha ha.”
Bút của bác sĩ Hứa ngừng lại trên giấy. Đây chẳng lẽ là việc đáng để khoe
Chân Hình Long Nhược dài, chỉ có thể nằm nghiêng trên ghế sa lon, từ cẳng chân thì chơi vơi giữa trời. Anh gối đầu lên tay, cười mà kể, “Ly hôn đều do lỗi từ phía tôi. Vợ trước của tôi là một người phụ nữ ham sự nghiệp. Tôi lại không nhà, nên cô ấy chịu không nổi. Kỳ thật ngẫm lại, dựa vào cái gì phải xem phụ nữ như bảo mẫu. Lúc tôi hiểu ra thì đã quá muộn, nên ly hôn.” Hình Long Nhược nhìn bác sĩ Hứa, “Tôi nghĩ lý do bác sĩ ly hôn cũng gần như vậy. Bác sĩ khoa cấp cứu cũng là không nhà như cảnh sát thôi.”
Bác sĩ Hứa im lặng.
Hình Long Nhược cũng không quan tâm việc đối phương có thích nghe mình nói hay không, lẩm bẩm, “Lúc ly hôn phần lớn tài sản đều cho cô ấy. Bồi thường được gì thì gắng hết sức. Kỳ thật tôi là kẻ thất bại rất nhiều, nợ tất cả mọi người trong nhà. Nợ ba, nợ mẹ, nhất là nợ em trai. Nhưng với họ về sau sẽ chậm rãi bù lại… Còn mắc nợ vợ, nên cô ấy bỏ đi. Em trai thì không bỏ tôi được, coi như chú ấy xui xẻo đi, ai kêu chúng tôi là anh em chứ.”
Bác sĩ Hứa nghe Hình Long Nhược nói liên miên, nhướn mày, “Nói những việc đó với tôi làm gì”
Hình Long Nhược nhìn bác sĩ Hứa, nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng sáng bóng, “Vừa thấy bác sĩ tôi liền biết hai chúng ta cùng là người như nhau.”
~*~
Mễ Hi Huy đưa bà Hình về nhà chuẩn bị quần áo và vài thứ tương tự. Sáng hôm sau sẽ tới đón bà đi bệnh viện. Quay về nhà mình, đã tám giờ tối. Đẩy cửa bước vào, đèn trong phòng Út cưng hãy còn sáng, bác sĩ Mạch đang đánh vần cho bé viết, viết xong phải ký tên vào sách bài tập. Bác sĩ Mạch nghe tiếng động, bước ra, nhẹ giọng cười nói, “Chúng tôi ăn cơm rồi. Thay quần ào rửa tay đi, tôi đi hâm cơm lại.”
Mễ Hi Huy quả thật mệt mỏi quá, “Ừ, cám ơn.”
Út cưng cầm cây bút chì nhỏ đi ra. Cơ thể tròn tròn mập mập, mặc bộ đồ chú heo con đáng yêu, chân mang chiếc dép chú thỏ con màu trắng. Ánh sàng dịu nhẹ trong phòng chiếu vào người bé, “Chú ơi ~ Chú đã về rồi ~”
Mễ Hi Huy thay quần áo, rửa tay, ngồi xổm xuống đất ôm Út cưng xoa xoa, “Út cưng cho chú ôm cái nào.”
Út cưng dùng bàn tay nhỏ vỗ vỗ cổ Mễ Hi Huy, như muốn an ủi.
Bác sĩ Mạch từ trong phòng bếp đi ra, “Ăn cơm trước đi, hai chúng tôi vẫn chưa viết xong.”
Mễ Hi Huy gật đầu. Út cưng vịn thang lầu, huơ chân bảo, “Chú ơi ~ viết xong bài tập con muốn xem một tập phim hoạt hình ~”
Mễ Hi Huy cười đáp, “Ừ, Mạch Mạch xem với Út cưng.”
Trước kia Út cưng lên mạng đều dùng laptop của chú, sau khi đến đây rồi thì bác sĩ Mạch có chiếc máy tính để bàn cao cấp. Mễ Hi Huy lưu phim ảnh tranh vẽ gì đó vào một ổ cứng di động, lúc bác sĩ Mạch muốn xem thì dùng ổ cứng xem, bình thường bảo đảm trong máy tính luôn sạch sẽ. Út cưng dùng máy tính xem ‘Cừu con vui vẻ và sói xám’, mỗi ngày làm xong bài tập có thể xem một hoặc hai tập. Hoặc lên mạng chat QQ, việc này nhất định phải có Mễ Hi Huy ở một bên trông coi. Gần đây ‘cHáO tjNh cHik Hog’[1] thật lâu không lên mạng, Út cưng còn có chút nhớ cô bạn ấy mà, thế là bèn dẩu môi hỏi bác sĩ Mạch vì sao bạn cháo không onl Mễ Hi Huy liếc bác sĩ Mạch một cái, bác sĩ Mạch ho khan, không hé răng. Xem phim hoạt hình xong Út cưng đánh răng rửa mặt chuẩn bị ngủ, Mễ Hi Huy ở phòng bếp chuẩn bị cơm để sáng mai đưa cho ông bà Hình.
“Vừa lúc tôi đi làm để tôi mang cho, cậu không cần vội bên này vội bên kia.” Bác sĩ Mạch cười nói, “Dù gì ở cùng một tòa nhà, cũng dễ săn sóc lo cho nhau hơn.”
Mễ Hi Huy mấp máy môi, ôm bác sĩ Mạch, rồi cọ cọ trên vai.
___________________
[1] Cháo tinh chất hồng, tên tài khoản Lolita của bác sĩ Mạch, được viết theo ngôn ngữ chat nên ba chữ sau Út cưng không biết, gọi tắt là cháo.
Tác giả :
Thứ Hồng