Đại Mạc Dao
Quyển 2 - Chương 6: Tháo chạy
Hoắc Khứ Bệnh “a” một tiếng: “Thiền vu của Hung Nô?”
Tôi gật gật đầu, Hoắc Khứ Bệnh trầm mặc giây lát, rồi đột nhiên cười rộ lên: “Hôm nay thật là khoái chí, lại thắng được cả thiền vu của Hung Nô. Nhưng bây giờ chúng ta chỉ có thể ôm đầu chạy trốn thôi.”
Tôi vừa quan sát địa hình xung quanh, vừa thúc ngựa tăng tốc: “Chỗ này toàn thảo nguyên trống trải, không tiện ẩn nấp, chỉ cần chúng ta vào được núi Kỳ Liên, có sói hỗ trợ, thiếp sẽ có cách cắt đuôi bọn họ, không ai thông thuộc dãy Kỳ Liên trải dài ngàn dặm kia, bằng thiếp cả.”
Hoắc Khứ Bệnh cười tán thành.
Ngựa Y Trĩ Tà tặng chúng tôi đích thực là ngựa tốt vạn con khó lòng tuyển một, phi nước đại suốt mấy canh giờ, tuy đã có dấu hiệu mệt mỏi mà vẫn cố sức chạy hết tốc lực. Nhưng đoàn truy binh ở đằng sau vì có thể thay ngựa, nên khoảng cách với chúng tôi cứ rút ngắn dần.
Nếu bọn họ không bắn cung, thì chúng tôi còn có hy vọng, nhưng nếu bọn họ bắn cung… tôi đang suy nghĩ, Hoắc Khứ Bệnh bỗng dang tay định kéo tôi sang ngựa của hắn để tôi ngồi phía trước, cùng hắn cưỡi chung ngựa.
Tôi giơ tay ngăn hắn lại, giận dữ nói: “Hai người hai ngựa chạy nhanh hơn, hay hai người một ngựa nhanh hơn? Chàng nghĩ thiếp là ai chứ? Lúc chàng còn luyện bắn cung trong trường bắn, thiếp đã phải chạy tháo thân trên mảnh đất rộng lớn này rồi. Thiếp không cần chàng đưa lưng ra đỡ tên hộ, thiếp muốn chúng ta cùng sống.”
Hoắc Khứ Bệnh ngẩn người, chợt gật đầu: “Được! Nhưng nàng không được để bọn họ làm bị thương.”
Núi Kỳ Liên đã thấp thoáng phía xa, tôi và Hoắc Khứ Bệnh đều phấn chấn tinh thần, tuy phía sau lưng đã bắt đầu có tên bay đến, nhưng đều bắn vào ngựa của chúng tôi, xem ra chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, Y Trĩ Tà chưa muốn giết chết Hoắc Khứ Bệnh, mà muốn bắt sống hắn.
Hoắc Khứ Bệnh một tay thúc ngựa, một tay khua roi chắn tên, tôi cũng vẫy nhẹ đai lưng, đánh bật các mũi tên đang bay tới gần ngựa. Hoắc Khứ Bệnh cười nói: “Ngọc Nhi, giúp ta chắn tên một lát.” Đoạn hắn vớ lấy cung tên dài bên yên ngựa, rút một lúc ba mũi, tên lao vút đi như sao băng, ngựa của ba người hàng đầu đều hí lên thảm thiết, ngã sụm xuống đất.
Tôi khua đai lưng đánh bật một mũi tên đang bay đến, cười khen ngợi: “Xạ thuật khá lắm, đáng kể nhất là đều bắn trúng trán ngựa.”
Hoắc Khứ Bệnh nháy mắt với vẻ đắc ý: “Đa tạ phu nhân có lời khen.”
Tôi lạnh lùng “hừ” một tiếng, đột ngột thu dây đai lại, khiến hắn phải cuống cuồng vung roi đánh bật cung tên.
Trông bộ dạng khó xử của hắn, tôi đang nghiêm nghị mà cũng không nhịn được cười, chưa dứt cơn cười, một mũi tên đã bắn thẳng tới sau lưng, tôi rạp người né, không ngờ mũi tên này lại tiếp mũi tên khác liên tục nhắm vào tôi khiến tôi không dàm chủ quan vội vung tít đai lưng toàn lực chắn tên.
Ở bên cạnh, Hoắc Khứ Bệnh vẫn bị nhắm bắn vào ngựa cưỡi, hắn tức giận gầm lên: “Các ngươi muốn bắn thì nhằm ta mà bắn này!”
Nhận thấy Mục Đạt Đóa đang giương cung nhằm vào cổ họng tôi, tôi không dám tin vào mắt mình, tay hơi chững lại, một mũi tên liền bắn xuyên qua kẽ hở của dây đai, bay thẳng tới trước ngực, Hoắc Khứ Bệnh không màng chắn tên giúp ngựa của mình nữa, quật roi giúp tôi đánh bật mũi tên kia, lập tức mông ngựa bị trúng tên, may mà vết thương không quá nặng, trái lại còn thôi thúc, khiến ngựa tăng tốc nhanh hơn.
“Ngọc Nhi!” Hoắc Khứ Bệnh tức giận gọi.
Tôi đờ dẫn nhìn hắn, thấy vẻ mặt của hắn, lập tức tỉnh lại: “Xin lỗi, sẽ không thế nữa.”
Mục Đạt Đóa vẫn tiếp tục bắn hết mũi tên này đến mũi tên khác, tôi cũng tránh từng mũi từng mũi một. Vẻ mặt cô ta bình thản vô cảm, xạ thuật chuẩn xác, tôi cũng lạnh lùng tỉnh táo, động tác nhanh nhẹn. Chỉ là, chỉ là… tôi không hiểu, người gọi tôi là tỷ tỷ biến đâu mất rồi? Trên vùng đất thảo nguyên này chỉ có sự phản bội sao?
Mục Đạt Đóa dặn người bên cạnh mấy câu, người ấy lưỡng lự trong giây lát, cuối cùng vẫn tuân lệnh, không chỉ bắn vào ngựa của tôi, mà bắt đầu ngắm bắn tôi.
Y Trĩ Tà thình lình xuất hiện trong đám người: “Đóa nhi, muội làm gì thế?”
Tay Mục Đạt Đóa run lên, không dám quay đầu lại nhìn Y Trĩ Tà, chỉ lên tiếng thuyết phục: “Thiền vu, chúng ta bắt sống Hoắc Khứ Bệnh, có thể uy hiếp quân đội Hán triều, cổ vũ khí thế Hung Nô, nhưng cô gái này chẳng có tác dụng gì, làm thế này có thể khiến Hoắc Khứ Bệnh rối loạn tâm thần, tăng cơ hội cho chúng ta bắt sống hắn.”
Y Trĩ Tà chưa nói gì, Triệu Tín đã can thiệp: “Thiền vu trân trọng nhân tài, muốn khuyên Hoắc Khứ Bệnh đầu hàng, nhưng với tính cách của Hoắc Khứ Bệnh tuyệt đối sẽ không bao giờ quy thuận với chúng ta, nếu thiền vu muốn bắt sống Hoắc Khứ Bệnh, lời của vương phi rất có đạo lý.”
Y Trĩ Tà nhìn Hoắc Khứ Bệnh, ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.
Hoắc Khứ Bệnh thấy tôi biến sắc, nóng lòng hỏi: “Bọn họ đang nói gì thế?”
Tôi nhìn núi Kỳ Liên đã ở ngay trước mặt, gượng cười: “Thiếp muốn cá cược một phen, nếu thiếp đoán đúng, chúng ta sẽ giành được cơ hội.”
Hoắc Khứ Bệnh khẽ gật đầu: “Nhưng nàng không được làm gì ngốc nghếch đâu đấy, nếu sống thì cùng sống, nếu chết thì cùng chết.”
“Biết rồi!” Tôi một tay vung dây lụa, một tay chầm chậm tháo khăn che mặt, mở to hai mắt trừng trừng nhìn Mục Đạt Đóa. Cuối cùng cô ta không còn giữ được vẻ bình tĩnh nữa, khuôn mặt thoáng nét kinh sợ, tay thao tác càng nhanh, tên vùn vụt bắn tới. Cô ta phản ứng như vậy, xem ra điều tôi đoán có thể là chính xác.
Khăn che mặt đã tháo ra, bay phất phơ trong gió, tôi cười nhìn Y Trĩ Tà. Hắn biến sắc, liền quát lên: “Dừng tay!” Cung tên đều theo lệnh dừng lại, vài mũi tên không kịp dừng lại cũng chệch đích, yếu ớt rơi xuống đất.
Tôi thè lưỡi, vừa làm mặt hề với Y Trĩ Tà vừa âm thầm cắm phập mũi tên vào mông ngựa. Y Trĩ Tà ngơ ngác ngẩn người. Ngựa của tôi phi như bay về núi Kỳ Liên, Hoắc Khứ Bệnh theo sát phía sau.
Y Trĩ Tà nhìn sang Mục Đạt Đóa: “Đóa nhi, muội nhìn thấy chứ? Đó… đó là Ngọc Cẩn đúng không?”
Cả toán mấy trăm người đuổi theo sau chúng tôi, nhưng không một ai bắn tên, Mục Đạt Đóa thét lên: “Không... không biết, nhưng chắc là không phải. Thiền vu, Ngọc Cẩn đã chết rồi, nếu thật sự là Ngọc Cẩn, tỷ ấy sẽ không như thế đâu.”
Y Trĩ Tà ngây ngẩn gật đầu: “Chắc muội ấy hận ta lắm, sẽ không cười với ta đâu.” Bỗng dưng y lớn tiếng gọi tôi: “Ngọc Cẩn, là muội phải không? Rốt cuộc có phải là muội không?”
Tôi cười tủm tỉm, ngoảnh lại duyên dáng nói: “Ngươi đoán xem?”
Triệu Tín khom mình hành lễ trên yên với Y Trĩ Tà, cung kính nói: “Thần không biết vị cô nương này rốt cuộc là ai, nhưng điều đó không quan trọng. Thiền vu, quan trọng là chúng ta phải bắt sống Hoắc Khứ Bệnh.”
Y Trĩ Tà giật mình, nghiêm túc hẳn lên, trong nháy mắt đã khôi phục được vẻ tỉnh táo. Tôi trừng mắt hung dữ nhìn Triệu Tín, bọn ta mà có chuyện gì, thì ngươi nhất định cũng sẽ bị chôn cùng.
Y Trĩ Tà liếc nhìn núi Kỳ Liên, ánh mắt lạnh buốt, hạ lệnh: “Người nào giết chết được Hoắc Khứ Bệnh sẽ được thưởng ngàn vàng. Không được phép làm hại đến cô gái kia.”
Nỗi hận thù trong mắt Mục Đạt Đóa giây phút ấy bùng lên, như lửa cháy đến nỗi lưng tôi thấy ớn lạnh từng đợt.
“Khứ Bệnh!” Sống chết trong gang tấc, không còn thời gian dài dòng, tôi và Hoắc Khứ Bệnh đưa mắt nhìn nhau, cả hai lần lượt gập người dán mình vào bụng ngựa, tên bay dày đặc như mưa nhằm vào Hoắc Khứ Bệnh. Tôi đã ra sức dùng quãng dây đai ra che chắn giúp hắn, nhưng chẳng mấy chốc ngựa của hắn đã trúng tên chi chít, hí lên thê thảm rồi ngã oặt xuống đất.
Ngựa vừa gục ngã, Hoắc Khứ Bệnh đã túm lấy đai lụa của tôi, mượn sức ngựa lao mình tới trước một đoạn. Tới sơn cốc, hắn lập tức băng vào bụi rậm, giương cung lắp tên, một phát ba mũi, ba con ngựa lăn đùng ra đất. Từ đây thế núi dốc dần lên. Đường đi hẹp lại, ngựa đột ngột bị ngã khiến cho toán truy binh bị rối loạn địa hình.
Tôi lại quất cho ngựa thêm một roi, giục nó tăng tốc, còn bản thân thì lại nhảy sang một bên, mau chóng lẩn vào rừng. Mắt liếc thấy Y Trĩ Tà giương cung nhắm bắn, tôi hoảng sợ quay đầu nhìn Hoắc Khứ Bệnh. Vì bụi cây rậm rạp, Y Trĩ Tà hoàn toàn không nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh, nhưng chỉ cần căn cứ hướng tên bắn của Hoắc Khứ Bệnh là có thể phán đoán vị trí, ba mũi tên liên tiếp nhằm và ba điểm trọng yếu, Hoắc Khứ Bệnh đã ra sức né tránh nhưng vẫn bị trúng một mũi.
Tôi sốt ruột cắn môi, không dám phát ra tiếng, chỉ vội vàng lao đến đỡ Hoắc Khứ Bệnh. Hắn cười lắc lắc đầu, ra hiệu tự mình đi được. Tôi gật đầu, quăng đai lụa lấy đà lao đi, Hoắc Khứ Bệnh bám sát theo sau. Tôi vừa băng mình chạy, vừa khẽ huýt sáo, đợi đến khi nghe thấy tiếng tru của mấy con sói khác từ trong rừng, lòng tôi rốt cuộc mới nhẹ nhõm được đôi phần, quay đầu nhìn kỹ Hoắc Khứ Bệnh, thấy một mảng lớn y bào của hắn đã thấm đẫm màu máu.
Tiếng sói tru rộ dần lên trong rừng, cả quả núi đều vang vọng tiếng tru rùng rợn, Hoắc Khứ Bệnh rẽ trái ngoặt phải theo tôi, lúc chạy đến khe suối, tôi dừng bước xem xét vết thương của hắn, muốn giúp hắn rút mũi tên ra, nhưng hắn nói: “Đợi một lát.” Nói rồi lội qua suối sang bờ bên kia, chạy nhanh một đoạn ngắn, rồi bịt miệng vết thương cẩn thận men theo đường cũ quay lại, nhảy xuống nước: “Bây giờ có thể rút tên rồi.”
Tôi trước tiên dùng dây đai thít chặt cánh tay hắn, nghiến răng, rút phắt mũi tên ra. Máu tươi bắn ra, rớt xuống suối, lập tức trôi theo dòng nước, biến mất không còn vết tích gì. Hoắc Khứ Bệnh cười điềm nhiên như thường, chỉ dẫn cho tôi làm sao băng bó vết thương, cố gắng cầm máu mà vẫn không để ảnh hưởng tới động tác.
Tôi cũng coi như hay nhìn thấy máu người, nhưng nhìn thấy máu hắn cứ thế tràn ra, lại cảm thấy đầu óc mụ mị, tay mềm nhũn. Không muốn hắn trong tình huống này vẫn phải an ủi mình, tôi đành gắng làm bộ thản nhiên, thao tác vững vàng, không nói câu nào giúp hắn băng bó vết thương.
Để giấu mùi, chúng tôi men theo khe suối, ngược dòng đi lên.
Kình lực của Y Trĩ Tà quá lớn nên vết thương khá sâu, băng bó xong tuy máu chảy ra chậm hơn, nhưng vẫn không cầm được, Hoắc Khứ Bệnh tỏ vẻ thản nhiên, song sắc mặt mỗi lúc một nhợt nhạt. Tôi nhìn đại thế xung quanh, đề nghị: “Sắp tối rồi, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi đã!”
Hắn gật đầu.
Một bóng đen đột ngột nhảy ra, tôi kinh hoàng chắn trước người Hoắc Khứ Bệnh, Hoắc Khứ Bệnh cũng lao ra bảo vệ tôi, hai người chung một ý đều lo sợ đối phương bị thương.
Đợi nhìn rõ là Lang huynh rồi tôi mới thở phào một tiếng, mừng rỡ nhảy ào tới.
Lang huynh dẫn chúng tôi đi một quãng, đến trước một thác nước không lớn không bé, nó quay đầu lại khẽ kêu một tiếng, rồi nhảy qua thác nước biến mất hút.
Tôi nắm tay Hoắc Khứ Bệnh nhảy theo, bên kia thác nước không ngờ lại là một hang động, tuy trong hang có hơi ẩm ướt nhưng quả là một nơi lý tưởng để ẩn náu. Người bình thường khó mà tưởng tưởng được đằng sau thác nước lại có một hang động bí mật thế này, nhờ nước cản mùi, cũng không sợ chó săn.
Tôi chọn một chỗ cao ráo, để Hoắc Khứ Bệnh ngồi xuống, cẩn thận xem xét cánh tay của hắn, rồi quay người định đi: “Quanh đây chắc phải có thảo dược cầm máu, thiếp đi tìm thử xem.”
Hắn lập tức giữ tôi lại: “Bị thương có chút xíu, ta chịu đựng được, Y Trĩ Tà nhất quyết bắt ta, tuy có bầy sói giúp nàng đe dọa và ngăn cản bọn họ, nhưng động vật dù gì cũng không thể thắng được quân nhân đã qua huấn luyện lâu năm, chúng ta vẫn chưa cắt đuôi được họ...”
Tôi bưng miệng hắn: “Chính vì chúng ta vẫn chưa cắt đuôi được bọn họ, cho nên mới càng phải giúp chàng cầm máu, nếu cứ để mất máu thế này mà đi tiếp, chẳng lẽ chàng muốn thiếp cõng chàng chạy tháo thân? Người tướng quân chẳng lẽ đến việc nào gấp việc nào không cũng không phân biệt được rõ ràng?” Hắn lặng thinh nhìn tôi chăm chú, tôi cười nói: “Thiếp dẫn Lang huynh đi cùng, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Hắn đưa bộ cung tên cho tôi: “Nàng biết bắn cung không?”
Tôi định từ chối, nhưng vì muốn hắn yên tâm hơn chút đỉnh nên giơ tay ra nhận: “Sẽ dùng.”
Trăng sáng gió nhẹ, suối chảy róc rách, tiếng côn trùng kêu râm ran. Một đêm hè yên bình tuyệt đẹp, tựa như không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Lang huynh lách mình thoăn thoắt đi giữa đống đá cỏ trên núi, tôi theo sau cũng nhảy tới nhảy lui, tiện tay hái lấy những quả dại ăn được, Lang huynh rốt cuộc vẫn tinh mắt hơn tôi nhiều, tôi chưa thấy gì mà nó đã phát hiện ra cỏ trị thương mọc ở vách núi. Thật ra tôi cũng không biết tên loài thảo dược này, nhưng vì đàn sói mỗi lần bị thương đều đi tìm nó để chữa trị, nên tôi mới tiện miệng đặt cho nó cái tên “cỏ trị thương”.
Vừa ăn hoa quả, vừa vội vàng quay trở về, nhưng chưa đến thác nước, Lang huynh đã gầm gừ chắn trước mặt tôi, phía đối diện là mấy con chó đen to lớn.
Y Trĩ Tà và Mục Đạt Đóa một trước một sau từ trong bụi cây chầm chậm đi ra. Ngăn cách bởi đàn chó đen và Lang huynh, chúng tôi chằm chằm nhìn nhau. Tôi đưa mắt nhìn ra sau, lại nhìn quanh một lượt, vờ như xác định xem bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu người, thật ra chỉ muốn chắc chắn rằng bọn họ vẫn chưa lưu ý đến thác nước kia.
Y Trĩ Tà không nói tiếng nào, chỉ nhìn tôi. Mục Đạt Đóa hỏi: “Hoắc Khứ Bệnh đâu?”
Tôi ném quả vừa ăn vào bụi cây: “Nhằm đánh lạc hướng các ngươi, bọn ta đã tách ra đi riêng rồi.”
Mục Đạt Đóa nhìn Y Trĩ Tà, Y Trĩ Tà nhìn sâu vào mắt tôi, mặt Mục Đạt Đóa cứ tái dần, Y Trĩ Tà cất giọng nhẹ nhàng mềm mỏng, như thể sợ lớn tiếng sẽ dọa tôi chạy mất: “Muội là Ngọc Cẩn phải không?”
Xa cách bấy nhiêu năm, Y Trĩ Tà có vẻ không thay đổi nhiều, vẫn là nam tử anh tuấn nhất Hung Nô, nhưng tôi không còn là cô gái trong tim trong mắt chỉ có hắn nữa. Tôi trầm mặc một lúc, lắc đầu: “Ta không phải.”
Mục Đạt Đóa tựa hồ thở phào nhẹ nhõm. Thấy Y Trĩ Tà toan tiến tới, Lang huynh bèn gầm gừ cảnh cáo. Từ thung lũng vọng lại tiếng tru của những con sói khác, mấy con chó kia tuy rất hoảng sợ, nhưng vẫn sủa ầm ĩ.
Tôi bực mình đá cho Lang huynh một cái, cũng hét to một tiếng, tiếng sói tru khắp thung lũng liền im bặt. Âm thanh ngoài này vốn bị chắn bởi thác nước nên Hoắc Khứ Bệnh có lẽ không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, nhưng đồ sói ngốc, ngươi kêu gào như thế, Hoắc Khứ Bệnh khẳng định đã nghe thấy hết.
Y Trĩ Tà bước từng bước nhỏ, lặng lẽ đi về phía tôi, tôi hét lên với hắn, nhưng cốt để nhắn gửi đến Hoắc Khứ Bệnh: “Đừng qua đây, ngươi mà qua đây, ta sẽ lập tức... lập tức...” Tôi tiện tay rút một mũi tên ra nhằm vào tim mình: “Không muốn sống nữa.”
Y Trĩ Tà vội dừng bước, mừng rỡ nói: “Muội chính là Ngọc Cẩn.”
Tôi liếc nhìn Mục Đạt Đóa, hỏi: “Y Trĩ Tà, ta có phải Ngọc Cẩn hay không, có quan trọng không? Ta là Ngọc Cẩn, ngươi có thể làm gì?”
Y Trĩ Tà thoáng ngơ ngẩn, lẩm bẩm: “Muội vẫn còn sống, hóa ra muội vẫn còn sống.” Hắn nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, như thể đang xác định một lần nữa cho chắc chắn tôi thực sự vẫn còn sống: “Nhưng muội không hận ta sao?”
Tôi cười nói: “Ta đã nói rồi, ta không phải là Ngọc Cẩn, Ngọc Cẩn chết rồi, ta bây giờ và ngươi không có quan hệ gì cả, người ngươi muốn bắt là Hoắc Khứ Bệnh, nếu ngươi vẫn là Tả Cốc Lễ vương hào khí rộng lượng một thời, thì xin đừng làm khó một cô gái như ta, để ta đi đi!”
Y Trĩ Tà nói tiếng Hung Nô, còn tôi một mực dùng Hán ngữ trả lời hắn, để Hoắc Khứ Bệnh hiểu được. Hiện tại tôi không có cách nào thoát thân, không nên hành động mù quáng.
Y Trĩ Tà ngẩng đầu, chăm chú ngắm nhìn nửa vầng trăng trên trời, Mục Đạt Đóa si ngốc nhìn hắn, mắt ngân ngấn lệ, nhưng vẫn cắn chặt môi, không để nước mắt rơi ra.
Tà áo của Y Trĩ Tà bay phất phơ trong gió, toát lên vẻ cô quạnh khôn cùng. Hắn khẽ cười nhìn trăng sáng nói: “Ngọc Cẩn, ta rất mong muội vừa nhìn thấy ta là muốn đánh muốn giết, rất mong ánh mắt muội nhìn ta tràn ngập hận thù, ít nhất như thế chứng minh rằng ta vẫn luôn ở trong lòng muội, muội chưa bao giờ quên ta, nhưng... nhưng ta không thể ngờ, muội lại nhìn ta như một người xa lạ.”
Hắn thôi nhìn trăng, mà nhìn vào mắt tôi: “Dù ở hoàn cảnh nào, dù là bất kỳ ai, thiền vu hay thái tử quân vương tương lai của đất nước Hung Nô, khi tất cả mọi người đều đổ dồn chú ý vào bọn họ, thì đôi mắt muội vẫn đăm đăm nhìn về phía ta, tràn ngập niềm kính phục, và tin tưởng, muội tuy nhỏ tuổi, nhưng đôi mắt muội dường như hiểu mọi thứ, lúc ta buồn, lúc ta nhẫn nhịn, lúc ta lo sợ, hết thảy đều lọt vào mắt của muội, muội sẽ vui vì ta, rồi lo lắng cho ta, tại sao bây giờ cái gì muội cũng không thấy?”
Tôi cố ý chạm vào mắt mình, nhìn về phía Mục Đạt Đóa: “Có lễ Ngọc Cẩn trước đây đã nhìn ngươi như thế, nhưng bây giờ chỉ còn một người nhìn ngươi như thế này thôi. Những thứ trong mắt nàng ấy và Ngọc Cẩn năm đó không giống nhau, nhưng nàng ấy vẫn luôn toàn tâm toàn ý với ngươi.”
Y Trĩ Tà quay lại nhìn Mục Đạt Đóa, Mục Đạt Đóa không nhịn nổi nữa, nước mắt từ từ trào ra, phải cúi đầu xuống gạt lệ. Y Trĩ Tà sững sờ giây lát, thần sắc vô cùng phức tạp, rút một chiếc khăn tay đưa cho Mục Đạt Đóa.
Y Trĩ Tà vội nói: “Ngọc Cẩn, nếu muội đã không hận ta nữa, thì hãy theo ta đi.”
Tôi cười dùng tiếng Hung Nô nói: “Trừ khi ta chết, nếu ngươi muốn dẫn một xác chết về thì xin mời!” Rồi lại chuyển sang dùng Hán ngữ nói: “Y Trĩ Tà, cha của ta là người Hán, cha vì muốn ta thực sự làm một người Hán, đến chữ Hung Nô cũng không hề dạy ta, ngươi đã biết cha luôn muốn dẫn ta quay lại Hán triều, bây giờ ta đang sống rất tốt ở Hán triều, đừng ép buộc ta, nếu ngươi thực sự cảm thấy áy náy.”
Y Trĩ Tà hỏi: “Hoắc Khứ Bệnh cứ thế bỏ mặc muội mà đi sao? Muội... muội gả cho hắn rồi à? Mà thôi, chuyện này không quan trọng, người Hung Nô không màng mấy chuyện này.”
Tôi nói với vẻ phẫn nộ: “Hắn bỏ ta lại đấy, hắn bị trúng một mũi tên của ngươi, cử động bất tiện, hắn không muốn liên lụy đến ta, lừa ta nói là hắn không đi được, muốn ta đi tìm đồ gì cho hắn ăn, kết quả lúc ta quay lại thì đã không thấy hắn đâu.” Tôi cắn môi, mắt ngân ngấn lệ, nhưng ngoài mặt vẫn gượng cười nói: “Đừng để ta tìm được hắn, nếu không ta nhất định sẽ lấy mũi tên đâm cho hắn một nhát.”
Mấy lời này nửa giả nửa thật, gần như cũng phù hợp với tính cách của Hoắc Khứ Bệnh và tôi, Y Trĩ Tà rõ ràng đã tin, hắn trầm mặc một lúc, rồi bước từng bước về phía tôi, không hề để ý đến thái độ cảnh cáo của Lang huynh: “Ngọc Cẩn, theo ta về đi.”
Đôi mắt hắn vô cùng kiên định, khiến tôi nhất thời hoảng loạn, trong lúc hoảng hốt vơ đại cung tên nhằm về phía hắn: “Đừng qua đây, ta tuyệt đối sẽ không theo ngươi về đâu.”
Hắn cười lắc lắc đầu, dịu dàng nói: “Ngọc Cẩn, muội dùng kỹ thuật bắn cung mà ta dạy muội để bắn ta sao? Vẫn còn nhớ lúc muội còn nhỏ, muội ngồi ở phía trước ngựa của ta, ta nắm tay muội dạy muội bắn cung...”
Hắn vừa nói, vừa từng bước đều đặn đi về phía tôi, không buồn để ý đến cung tên trong tay tôi, mấy con chó quây lấy Lang huynh, tay tôi rung lên, dùng tiếng Hung Nô hét to: “Dừng lại, ta sẽ không theo ngươi quay lại, không đâu...” Lang huynh bỗng tru lên, báo cho tôi biết Hoắc Khứ Bệnh hiện đang tìm cách tiếp cận chúng tôi, trong lúc lòng tôi nôn nóng, đầu óc cũng lú lẫn cả lên, mũi tên đã rời dây bay đi.
Tôi giật mình sợ hãi nhìn theo hướng tên bay đi, thấy trong mắt Y Trĩ Tà toàn là đau thương không dám tin vào mắt mình.
Mục Đạt Đóa đã bay người lao ra, rít lên một tiếng đau đớn, mềm nhũn người ngã xuống đất, mũi tên bắn trúng vào ngực cô, trong chớp mắt ngực cô đỏ thẫm một mảng máu. Hai tay tôi run lên bần bật, cả người không còn chút sức lực ngồi sụp xuống đất, Y Trĩ Tà ngây người ra trong giây lát, dường như bây giờ mới thực sự hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, sấn đến phía trước mấy bước ôm lấy Mục Đạt Đóa.
Tôi từng bước một đi đến bên cạnh hắn: “Xin lỗi, Mục Đạt Đóa, ta...” Giọng tôi run đến nỗi nói không nên lời, chúng tôi làm sao lại có thể tàn sát lẫn nhau chứ? Tôi đột ngột vung tay ra hung hăng đánh Y Trĩ Tà, thân thủ của hắn nhanh nhẹn phi thường nhưng lại không hề né tránh tôi, cứ mặc cho tay tôi đấm thùm thụp vào người hắn: “Đều tại ngươi, vì sao ngươi cứ luôn phải làm thế này chứ? Luôn ép buộc cho bọn ta không sống nổi? Vì sao không buông tha cho cha của ta? Vì sao không buông tha cho ta? Bây giờ lại vì ngươi mà Mục Đạt Đóa và ta tỷ muội trở mặt...”
Y Trĩ Tà dường như không nghe mấy lời tôi nói, chỉ cúi đầu chăm chú kiểm tra vết thương của Mục Đạt Đóa.
Mục Đạt Đóa thở hổn hển, nhìn tôi nói: “Tỷ tỷ, xin lỗi tỷ, muội không nên hận tỷ, thật ra không liên quan gì đến tỷ, thế mà muội còn thuê người Tây Vực đến thành Trường An...”
Tôi lắc lắc đầu: “Không phải lỗi của muội, nếu có thì cũng toàn là lỗi của Y Trĩ Tà.”
Nước mắt Mục Đạt Đóa rơi lã chã như chuỗi hạt đứt dây: “Đừng trách huynh ấy, đều là tại muội cả, huynh ấy sủng ái muội chỉ vì tính cách muội giống tỷ, huynh ấy luôn cảm thấy hổ thẹn và áy náy với tỷ, nhưng muội lại không cam tâm, đều là lỗi của muội hết...”
Y Trĩ Tà nhẹ nhàng bịt miệng Mục Đạt Đóa lại: “Đừng nói nữa, Ngọc Cẩn không có lỗi, là lỗi của ta.” Miệng huýt thổi mấy hơi, ôm lấy Mục Đạt Đóa bỏ đi: “Đóa nhi, muội sẽ không chết đâu, ta nhất định sẽ cứu được muội, muội không phải luôn muốn hai người chúng ta đi hồ Túy Diệp chơi một chuyến sao? Đợi muội khỏe rồi, chúng ta sẽ đi ngay lập tức.”
Trước lúc quay người đi, hắn đưa mắt nhìn tôi, dường như có nghìn vạn điều không thể nói thành lời. Mục Đạt Đóa nắm chặt cánh tay hắn, bật ho: “Thật... không? Người muội lạnh quá, lạnh quá... Thiền vu, huynh đừng ép buộc tỷ tỷ...”
Y Trĩ Tà cúi đầu nhìn Mục Đạt Đóa: “Thật, ta lập tức đưa muội về khám đại phu, muội sẽ không sao cả...”
Hắn bế Mục Đạt Đóa từ từ bước đi, trước khi khuất hẳn trong rừng cây, hắn còn quay đầu nhìn tôi, nhưng Mục Đạt Đóa lại đột ngột bật ho, máu hình như mất càng nhiều, hắn không dám chần chừ thêm, vội vã đi thẳng, trong nháy mắt, người đã biến mất trong rừng cây rậm rạp xanh tươi.
Dưới ánh trăng thanh gió lạnh, chỉ còn tôi ngơ ngẩn nhìn về hướng bọn họ vừa khuất bóng.
Hoắc Khứ Bệnh ôm tôi từ sau lưng: “Chỉ cần cứu trị kịp thời, nàng ấy nhất định sẽ sống thôi, tuy nàng ấy mất máu khá nhiều, nhưng mũi tên ấy không trúng vào chỗ trọng yếu, với cả lúc nàng bắn tên ra trong lòng vốn không có ý giết người, tư thế cũng không vững, nàng ấy bị trúng tên không hề sâu.”
Mất máu? Tôi lập tức tỉnh lại, nhìn xung quanh một lượt, vội vã kéo hắn ẩn náu vào hang động, đưa hết hoa quả trong người cho hắn, rồi giúp hắn bôi thuốc.
Hoắc Khứ Bệnh nói: “Xé một mảnh vải từ y phục của nàng, gọi một con sói nữa đến buộc vào mình nó, sau đấy bảo nó bắt đầu chạy từ chỗ nàng vừa đứng. Y Trĩ Tà vì mải chú ý đến tình cảnh của cô gái kia, tạm thời không để ý đến nàng, nhưng hắn chắc chắn sẽ lập tức sai người quay lại đây đuổi theo nàng. Thôi thì chúng ta cứ án binh bất động đã, ẩn náu ở đây thêm hai ba ngày nữa, đợi bọn họ hoàn toàn không lùng sục nữa rồi đi.”
Tôi vội làm theo những gì hắn nói.
Cỏ trị thương quả không phụ sự kỳ vọng, thấy đã cầm được máu cho hắn, tôi cũng vững tâm hẳn, lại nghĩ lại chuyện vừa rồi: “Mục Đạt Đóa thật sự sẽ không sao chứ?”
Hoắc Khứ Bệnh cười ôm lấy tôi: “Đường đường là thiền vu của Đế Quốc Hung Nô chẳng lẽ không cứu nổi một cô gái? Khẳng định là không sao. Nàng lo lắng quá nên rối loạn đó thôi, thử nghĩ lại tình hình vừa nãy mà xem, không thấy biểu hiện của cô gái kia rất thú vị sao? Tự nhiên trong một giây phút ngắn ngủi đã khéo léo dẫn dắt lợi dụng tình huống ấy, dùng khổ nhục kế, người tinh ranh như vậy sao có thể dễ chết thế được?”
Tôi trầm mặc một hồi lâu, dựa vào lòng hắn: “Xin lỗi, chúng ta viếng thăm cha xong lẽ ra phải đi ngay, thiếp không nên nhất thời nổi hứng lên, ham chơi quá, mang đến bao nhiêu là rắc rối.”
Hoắc Khứ Bệnh khẽ vuốt má tôi, cười nói: “Nói xin lỗi phải là ta mới đúng, phu nhân muốn chơi, ta lại không bảo vệ cho tốt được, ngược lại làm phu nhân hoảng sợ. Đợi ta đánh đuổi hết Hung Nô khỏi Mạc Nam, đem toàn bộ Mạc Nam biến thành thiên hạ của Đại Hán rồi, sau này nàng thích chơi gì, sẽ không có người quấy nhiễu nữa.”
Tôi bỗng túm lấy bàn tay hắn, dùng sức cắn mạnh xuống, hắn chau mày nhăn răng kêu đau, tôi hậm hực nói: “Không được phép gọi thiếp là phu nhân nữa.”
Hắn nghĩ ngợi rồi hỏi: “Thế gọi là nương tử?” Tôi làm bộ định cắn nữa, hắn vội nói: “Ngọc nhi, gọi là Ngọc nhi.” Tôi trừng mắt nhìn hắn, áp mặt vào tay hắn bật cười, tiếng cười còn chưa bật ra, nước mắt đã lã chã hai hàng.
Hắn không nói câu nào, chỉ dịu dàng vuốt tóc tôi.
Tôi lẩm bẩm: “Khứ Bệnh, chàng chắc biết thiền vu là ai rồi đúng không? Cha thiếp là thầy giáo của hắn, thiếp không phải con ruột của cha, mà được cha dẫn về từ trong bầy sói, lúc ấy thiếp vẫn không vui vẻ gì... lúc thiếp gặp Y Trĩ Tà lần đầu, hắn...”
Lần đầu tiên kể lại chuyện quá khứ của bản thân, lúc kể đến đoạn vui vẻ, vẫn cứ cười ngốc nghếch, nói đến đoạn đau thương, nước mắt lại không ngừng trào ra.
Từ lần đầu tiên nghe tin cha qua đời, sau khi khóc một trận rất to, tôi không bao giờ khóc vì chuyện quá khư nữa. Luôn sợ bản thân mình không đủ kiên cường, sợ một khi rơi lệ rồi, dũng khí khó khăn lắm mới lấy được sẽ hoàn toàn biến mất, nên giả bộ như bản thân mình sống rất tốt không chút thương tổn. Hôm nay lại không còn sợ hãi, không màng gì cả bật cười, bật khóc, chỉ vì biết có hắn ở đây, tất cả đau khổ đều thuộc về quá khứ, cho dù xảy ra chuyện gì, hắn đều sẽ ở bên cạnh.
Trong lúc mê mải kể lại chuyện cũ tôi từ từ chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Tôi gật gật đầu, Hoắc Khứ Bệnh trầm mặc giây lát, rồi đột nhiên cười rộ lên: “Hôm nay thật là khoái chí, lại thắng được cả thiền vu của Hung Nô. Nhưng bây giờ chúng ta chỉ có thể ôm đầu chạy trốn thôi.”
Tôi vừa quan sát địa hình xung quanh, vừa thúc ngựa tăng tốc: “Chỗ này toàn thảo nguyên trống trải, không tiện ẩn nấp, chỉ cần chúng ta vào được núi Kỳ Liên, có sói hỗ trợ, thiếp sẽ có cách cắt đuôi bọn họ, không ai thông thuộc dãy Kỳ Liên trải dài ngàn dặm kia, bằng thiếp cả.”
Hoắc Khứ Bệnh cười tán thành.
Ngựa Y Trĩ Tà tặng chúng tôi đích thực là ngựa tốt vạn con khó lòng tuyển một, phi nước đại suốt mấy canh giờ, tuy đã có dấu hiệu mệt mỏi mà vẫn cố sức chạy hết tốc lực. Nhưng đoàn truy binh ở đằng sau vì có thể thay ngựa, nên khoảng cách với chúng tôi cứ rút ngắn dần.
Nếu bọn họ không bắn cung, thì chúng tôi còn có hy vọng, nhưng nếu bọn họ bắn cung… tôi đang suy nghĩ, Hoắc Khứ Bệnh bỗng dang tay định kéo tôi sang ngựa của hắn để tôi ngồi phía trước, cùng hắn cưỡi chung ngựa.
Tôi giơ tay ngăn hắn lại, giận dữ nói: “Hai người hai ngựa chạy nhanh hơn, hay hai người một ngựa nhanh hơn? Chàng nghĩ thiếp là ai chứ? Lúc chàng còn luyện bắn cung trong trường bắn, thiếp đã phải chạy tháo thân trên mảnh đất rộng lớn này rồi. Thiếp không cần chàng đưa lưng ra đỡ tên hộ, thiếp muốn chúng ta cùng sống.”
Hoắc Khứ Bệnh ngẩn người, chợt gật đầu: “Được! Nhưng nàng không được để bọn họ làm bị thương.”
Núi Kỳ Liên đã thấp thoáng phía xa, tôi và Hoắc Khứ Bệnh đều phấn chấn tinh thần, tuy phía sau lưng đã bắt đầu có tên bay đến, nhưng đều bắn vào ngựa của chúng tôi, xem ra chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, Y Trĩ Tà chưa muốn giết chết Hoắc Khứ Bệnh, mà muốn bắt sống hắn.
Hoắc Khứ Bệnh một tay thúc ngựa, một tay khua roi chắn tên, tôi cũng vẫy nhẹ đai lưng, đánh bật các mũi tên đang bay tới gần ngựa. Hoắc Khứ Bệnh cười nói: “Ngọc Nhi, giúp ta chắn tên một lát.” Đoạn hắn vớ lấy cung tên dài bên yên ngựa, rút một lúc ba mũi, tên lao vút đi như sao băng, ngựa của ba người hàng đầu đều hí lên thảm thiết, ngã sụm xuống đất.
Tôi khua đai lưng đánh bật một mũi tên đang bay đến, cười khen ngợi: “Xạ thuật khá lắm, đáng kể nhất là đều bắn trúng trán ngựa.”
Hoắc Khứ Bệnh nháy mắt với vẻ đắc ý: “Đa tạ phu nhân có lời khen.”
Tôi lạnh lùng “hừ” một tiếng, đột ngột thu dây đai lại, khiến hắn phải cuống cuồng vung roi đánh bật cung tên.
Trông bộ dạng khó xử của hắn, tôi đang nghiêm nghị mà cũng không nhịn được cười, chưa dứt cơn cười, một mũi tên đã bắn thẳng tới sau lưng, tôi rạp người né, không ngờ mũi tên này lại tiếp mũi tên khác liên tục nhắm vào tôi khiến tôi không dàm chủ quan vội vung tít đai lưng toàn lực chắn tên.
Ở bên cạnh, Hoắc Khứ Bệnh vẫn bị nhắm bắn vào ngựa cưỡi, hắn tức giận gầm lên: “Các ngươi muốn bắn thì nhằm ta mà bắn này!”
Nhận thấy Mục Đạt Đóa đang giương cung nhằm vào cổ họng tôi, tôi không dám tin vào mắt mình, tay hơi chững lại, một mũi tên liền bắn xuyên qua kẽ hở của dây đai, bay thẳng tới trước ngực, Hoắc Khứ Bệnh không màng chắn tên giúp ngựa của mình nữa, quật roi giúp tôi đánh bật mũi tên kia, lập tức mông ngựa bị trúng tên, may mà vết thương không quá nặng, trái lại còn thôi thúc, khiến ngựa tăng tốc nhanh hơn.
“Ngọc Nhi!” Hoắc Khứ Bệnh tức giận gọi.
Tôi đờ dẫn nhìn hắn, thấy vẻ mặt của hắn, lập tức tỉnh lại: “Xin lỗi, sẽ không thế nữa.”
Mục Đạt Đóa vẫn tiếp tục bắn hết mũi tên này đến mũi tên khác, tôi cũng tránh từng mũi từng mũi một. Vẻ mặt cô ta bình thản vô cảm, xạ thuật chuẩn xác, tôi cũng lạnh lùng tỉnh táo, động tác nhanh nhẹn. Chỉ là, chỉ là… tôi không hiểu, người gọi tôi là tỷ tỷ biến đâu mất rồi? Trên vùng đất thảo nguyên này chỉ có sự phản bội sao?
Mục Đạt Đóa dặn người bên cạnh mấy câu, người ấy lưỡng lự trong giây lát, cuối cùng vẫn tuân lệnh, không chỉ bắn vào ngựa của tôi, mà bắt đầu ngắm bắn tôi.
Y Trĩ Tà thình lình xuất hiện trong đám người: “Đóa nhi, muội làm gì thế?”
Tay Mục Đạt Đóa run lên, không dám quay đầu lại nhìn Y Trĩ Tà, chỉ lên tiếng thuyết phục: “Thiền vu, chúng ta bắt sống Hoắc Khứ Bệnh, có thể uy hiếp quân đội Hán triều, cổ vũ khí thế Hung Nô, nhưng cô gái này chẳng có tác dụng gì, làm thế này có thể khiến Hoắc Khứ Bệnh rối loạn tâm thần, tăng cơ hội cho chúng ta bắt sống hắn.”
Y Trĩ Tà chưa nói gì, Triệu Tín đã can thiệp: “Thiền vu trân trọng nhân tài, muốn khuyên Hoắc Khứ Bệnh đầu hàng, nhưng với tính cách của Hoắc Khứ Bệnh tuyệt đối sẽ không bao giờ quy thuận với chúng ta, nếu thiền vu muốn bắt sống Hoắc Khứ Bệnh, lời của vương phi rất có đạo lý.”
Y Trĩ Tà nhìn Hoắc Khứ Bệnh, ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.
Hoắc Khứ Bệnh thấy tôi biến sắc, nóng lòng hỏi: “Bọn họ đang nói gì thế?”
Tôi nhìn núi Kỳ Liên đã ở ngay trước mặt, gượng cười: “Thiếp muốn cá cược một phen, nếu thiếp đoán đúng, chúng ta sẽ giành được cơ hội.”
Hoắc Khứ Bệnh khẽ gật đầu: “Nhưng nàng không được làm gì ngốc nghếch đâu đấy, nếu sống thì cùng sống, nếu chết thì cùng chết.”
“Biết rồi!” Tôi một tay vung dây lụa, một tay chầm chậm tháo khăn che mặt, mở to hai mắt trừng trừng nhìn Mục Đạt Đóa. Cuối cùng cô ta không còn giữ được vẻ bình tĩnh nữa, khuôn mặt thoáng nét kinh sợ, tay thao tác càng nhanh, tên vùn vụt bắn tới. Cô ta phản ứng như vậy, xem ra điều tôi đoán có thể là chính xác.
Khăn che mặt đã tháo ra, bay phất phơ trong gió, tôi cười nhìn Y Trĩ Tà. Hắn biến sắc, liền quát lên: “Dừng tay!” Cung tên đều theo lệnh dừng lại, vài mũi tên không kịp dừng lại cũng chệch đích, yếu ớt rơi xuống đất.
Tôi thè lưỡi, vừa làm mặt hề với Y Trĩ Tà vừa âm thầm cắm phập mũi tên vào mông ngựa. Y Trĩ Tà ngơ ngác ngẩn người. Ngựa của tôi phi như bay về núi Kỳ Liên, Hoắc Khứ Bệnh theo sát phía sau.
Y Trĩ Tà nhìn sang Mục Đạt Đóa: “Đóa nhi, muội nhìn thấy chứ? Đó… đó là Ngọc Cẩn đúng không?”
Cả toán mấy trăm người đuổi theo sau chúng tôi, nhưng không một ai bắn tên, Mục Đạt Đóa thét lên: “Không... không biết, nhưng chắc là không phải. Thiền vu, Ngọc Cẩn đã chết rồi, nếu thật sự là Ngọc Cẩn, tỷ ấy sẽ không như thế đâu.”
Y Trĩ Tà ngây ngẩn gật đầu: “Chắc muội ấy hận ta lắm, sẽ không cười với ta đâu.” Bỗng dưng y lớn tiếng gọi tôi: “Ngọc Cẩn, là muội phải không? Rốt cuộc có phải là muội không?”
Tôi cười tủm tỉm, ngoảnh lại duyên dáng nói: “Ngươi đoán xem?”
Triệu Tín khom mình hành lễ trên yên với Y Trĩ Tà, cung kính nói: “Thần không biết vị cô nương này rốt cuộc là ai, nhưng điều đó không quan trọng. Thiền vu, quan trọng là chúng ta phải bắt sống Hoắc Khứ Bệnh.”
Y Trĩ Tà giật mình, nghiêm túc hẳn lên, trong nháy mắt đã khôi phục được vẻ tỉnh táo. Tôi trừng mắt hung dữ nhìn Triệu Tín, bọn ta mà có chuyện gì, thì ngươi nhất định cũng sẽ bị chôn cùng.
Y Trĩ Tà liếc nhìn núi Kỳ Liên, ánh mắt lạnh buốt, hạ lệnh: “Người nào giết chết được Hoắc Khứ Bệnh sẽ được thưởng ngàn vàng. Không được phép làm hại đến cô gái kia.”
Nỗi hận thù trong mắt Mục Đạt Đóa giây phút ấy bùng lên, như lửa cháy đến nỗi lưng tôi thấy ớn lạnh từng đợt.
“Khứ Bệnh!” Sống chết trong gang tấc, không còn thời gian dài dòng, tôi và Hoắc Khứ Bệnh đưa mắt nhìn nhau, cả hai lần lượt gập người dán mình vào bụng ngựa, tên bay dày đặc như mưa nhằm vào Hoắc Khứ Bệnh. Tôi đã ra sức dùng quãng dây đai ra che chắn giúp hắn, nhưng chẳng mấy chốc ngựa của hắn đã trúng tên chi chít, hí lên thê thảm rồi ngã oặt xuống đất.
Ngựa vừa gục ngã, Hoắc Khứ Bệnh đã túm lấy đai lụa của tôi, mượn sức ngựa lao mình tới trước một đoạn. Tới sơn cốc, hắn lập tức băng vào bụi rậm, giương cung lắp tên, một phát ba mũi, ba con ngựa lăn đùng ra đất. Từ đây thế núi dốc dần lên. Đường đi hẹp lại, ngựa đột ngột bị ngã khiến cho toán truy binh bị rối loạn địa hình.
Tôi lại quất cho ngựa thêm một roi, giục nó tăng tốc, còn bản thân thì lại nhảy sang một bên, mau chóng lẩn vào rừng. Mắt liếc thấy Y Trĩ Tà giương cung nhắm bắn, tôi hoảng sợ quay đầu nhìn Hoắc Khứ Bệnh. Vì bụi cây rậm rạp, Y Trĩ Tà hoàn toàn không nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh, nhưng chỉ cần căn cứ hướng tên bắn của Hoắc Khứ Bệnh là có thể phán đoán vị trí, ba mũi tên liên tiếp nhằm và ba điểm trọng yếu, Hoắc Khứ Bệnh đã ra sức né tránh nhưng vẫn bị trúng một mũi.
Tôi sốt ruột cắn môi, không dám phát ra tiếng, chỉ vội vàng lao đến đỡ Hoắc Khứ Bệnh. Hắn cười lắc lắc đầu, ra hiệu tự mình đi được. Tôi gật đầu, quăng đai lụa lấy đà lao đi, Hoắc Khứ Bệnh bám sát theo sau. Tôi vừa băng mình chạy, vừa khẽ huýt sáo, đợi đến khi nghe thấy tiếng tru của mấy con sói khác từ trong rừng, lòng tôi rốt cuộc mới nhẹ nhõm được đôi phần, quay đầu nhìn kỹ Hoắc Khứ Bệnh, thấy một mảng lớn y bào của hắn đã thấm đẫm màu máu.
Tiếng sói tru rộ dần lên trong rừng, cả quả núi đều vang vọng tiếng tru rùng rợn, Hoắc Khứ Bệnh rẽ trái ngoặt phải theo tôi, lúc chạy đến khe suối, tôi dừng bước xem xét vết thương của hắn, muốn giúp hắn rút mũi tên ra, nhưng hắn nói: “Đợi một lát.” Nói rồi lội qua suối sang bờ bên kia, chạy nhanh một đoạn ngắn, rồi bịt miệng vết thương cẩn thận men theo đường cũ quay lại, nhảy xuống nước: “Bây giờ có thể rút tên rồi.”
Tôi trước tiên dùng dây đai thít chặt cánh tay hắn, nghiến răng, rút phắt mũi tên ra. Máu tươi bắn ra, rớt xuống suối, lập tức trôi theo dòng nước, biến mất không còn vết tích gì. Hoắc Khứ Bệnh cười điềm nhiên như thường, chỉ dẫn cho tôi làm sao băng bó vết thương, cố gắng cầm máu mà vẫn không để ảnh hưởng tới động tác.
Tôi cũng coi như hay nhìn thấy máu người, nhưng nhìn thấy máu hắn cứ thế tràn ra, lại cảm thấy đầu óc mụ mị, tay mềm nhũn. Không muốn hắn trong tình huống này vẫn phải an ủi mình, tôi đành gắng làm bộ thản nhiên, thao tác vững vàng, không nói câu nào giúp hắn băng bó vết thương.
Để giấu mùi, chúng tôi men theo khe suối, ngược dòng đi lên.
Kình lực của Y Trĩ Tà quá lớn nên vết thương khá sâu, băng bó xong tuy máu chảy ra chậm hơn, nhưng vẫn không cầm được, Hoắc Khứ Bệnh tỏ vẻ thản nhiên, song sắc mặt mỗi lúc một nhợt nhạt. Tôi nhìn đại thế xung quanh, đề nghị: “Sắp tối rồi, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi đã!”
Hắn gật đầu.
Một bóng đen đột ngột nhảy ra, tôi kinh hoàng chắn trước người Hoắc Khứ Bệnh, Hoắc Khứ Bệnh cũng lao ra bảo vệ tôi, hai người chung một ý đều lo sợ đối phương bị thương.
Đợi nhìn rõ là Lang huynh rồi tôi mới thở phào một tiếng, mừng rỡ nhảy ào tới.
Lang huynh dẫn chúng tôi đi một quãng, đến trước một thác nước không lớn không bé, nó quay đầu lại khẽ kêu một tiếng, rồi nhảy qua thác nước biến mất hút.
Tôi nắm tay Hoắc Khứ Bệnh nhảy theo, bên kia thác nước không ngờ lại là một hang động, tuy trong hang có hơi ẩm ướt nhưng quả là một nơi lý tưởng để ẩn náu. Người bình thường khó mà tưởng tưởng được đằng sau thác nước lại có một hang động bí mật thế này, nhờ nước cản mùi, cũng không sợ chó săn.
Tôi chọn một chỗ cao ráo, để Hoắc Khứ Bệnh ngồi xuống, cẩn thận xem xét cánh tay của hắn, rồi quay người định đi: “Quanh đây chắc phải có thảo dược cầm máu, thiếp đi tìm thử xem.”
Hắn lập tức giữ tôi lại: “Bị thương có chút xíu, ta chịu đựng được, Y Trĩ Tà nhất quyết bắt ta, tuy có bầy sói giúp nàng đe dọa và ngăn cản bọn họ, nhưng động vật dù gì cũng không thể thắng được quân nhân đã qua huấn luyện lâu năm, chúng ta vẫn chưa cắt đuôi được họ...”
Tôi bưng miệng hắn: “Chính vì chúng ta vẫn chưa cắt đuôi được bọn họ, cho nên mới càng phải giúp chàng cầm máu, nếu cứ để mất máu thế này mà đi tiếp, chẳng lẽ chàng muốn thiếp cõng chàng chạy tháo thân? Người tướng quân chẳng lẽ đến việc nào gấp việc nào không cũng không phân biệt được rõ ràng?” Hắn lặng thinh nhìn tôi chăm chú, tôi cười nói: “Thiếp dẫn Lang huynh đi cùng, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Hắn đưa bộ cung tên cho tôi: “Nàng biết bắn cung không?”
Tôi định từ chối, nhưng vì muốn hắn yên tâm hơn chút đỉnh nên giơ tay ra nhận: “Sẽ dùng.”
Trăng sáng gió nhẹ, suối chảy róc rách, tiếng côn trùng kêu râm ran. Một đêm hè yên bình tuyệt đẹp, tựa như không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Lang huynh lách mình thoăn thoắt đi giữa đống đá cỏ trên núi, tôi theo sau cũng nhảy tới nhảy lui, tiện tay hái lấy những quả dại ăn được, Lang huynh rốt cuộc vẫn tinh mắt hơn tôi nhiều, tôi chưa thấy gì mà nó đã phát hiện ra cỏ trị thương mọc ở vách núi. Thật ra tôi cũng không biết tên loài thảo dược này, nhưng vì đàn sói mỗi lần bị thương đều đi tìm nó để chữa trị, nên tôi mới tiện miệng đặt cho nó cái tên “cỏ trị thương”.
Vừa ăn hoa quả, vừa vội vàng quay trở về, nhưng chưa đến thác nước, Lang huynh đã gầm gừ chắn trước mặt tôi, phía đối diện là mấy con chó đen to lớn.
Y Trĩ Tà và Mục Đạt Đóa một trước một sau từ trong bụi cây chầm chậm đi ra. Ngăn cách bởi đàn chó đen và Lang huynh, chúng tôi chằm chằm nhìn nhau. Tôi đưa mắt nhìn ra sau, lại nhìn quanh một lượt, vờ như xác định xem bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu người, thật ra chỉ muốn chắc chắn rằng bọn họ vẫn chưa lưu ý đến thác nước kia.
Y Trĩ Tà không nói tiếng nào, chỉ nhìn tôi. Mục Đạt Đóa hỏi: “Hoắc Khứ Bệnh đâu?”
Tôi ném quả vừa ăn vào bụi cây: “Nhằm đánh lạc hướng các ngươi, bọn ta đã tách ra đi riêng rồi.”
Mục Đạt Đóa nhìn Y Trĩ Tà, Y Trĩ Tà nhìn sâu vào mắt tôi, mặt Mục Đạt Đóa cứ tái dần, Y Trĩ Tà cất giọng nhẹ nhàng mềm mỏng, như thể sợ lớn tiếng sẽ dọa tôi chạy mất: “Muội là Ngọc Cẩn phải không?”
Xa cách bấy nhiêu năm, Y Trĩ Tà có vẻ không thay đổi nhiều, vẫn là nam tử anh tuấn nhất Hung Nô, nhưng tôi không còn là cô gái trong tim trong mắt chỉ có hắn nữa. Tôi trầm mặc một lúc, lắc đầu: “Ta không phải.”
Mục Đạt Đóa tựa hồ thở phào nhẹ nhõm. Thấy Y Trĩ Tà toan tiến tới, Lang huynh bèn gầm gừ cảnh cáo. Từ thung lũng vọng lại tiếng tru của những con sói khác, mấy con chó kia tuy rất hoảng sợ, nhưng vẫn sủa ầm ĩ.
Tôi bực mình đá cho Lang huynh một cái, cũng hét to một tiếng, tiếng sói tru khắp thung lũng liền im bặt. Âm thanh ngoài này vốn bị chắn bởi thác nước nên Hoắc Khứ Bệnh có lẽ không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, nhưng đồ sói ngốc, ngươi kêu gào như thế, Hoắc Khứ Bệnh khẳng định đã nghe thấy hết.
Y Trĩ Tà bước từng bước nhỏ, lặng lẽ đi về phía tôi, tôi hét lên với hắn, nhưng cốt để nhắn gửi đến Hoắc Khứ Bệnh: “Đừng qua đây, ngươi mà qua đây, ta sẽ lập tức... lập tức...” Tôi tiện tay rút một mũi tên ra nhằm vào tim mình: “Không muốn sống nữa.”
Y Trĩ Tà vội dừng bước, mừng rỡ nói: “Muội chính là Ngọc Cẩn.”
Tôi liếc nhìn Mục Đạt Đóa, hỏi: “Y Trĩ Tà, ta có phải Ngọc Cẩn hay không, có quan trọng không? Ta là Ngọc Cẩn, ngươi có thể làm gì?”
Y Trĩ Tà thoáng ngơ ngẩn, lẩm bẩm: “Muội vẫn còn sống, hóa ra muội vẫn còn sống.” Hắn nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, như thể đang xác định một lần nữa cho chắc chắn tôi thực sự vẫn còn sống: “Nhưng muội không hận ta sao?”
Tôi cười nói: “Ta đã nói rồi, ta không phải là Ngọc Cẩn, Ngọc Cẩn chết rồi, ta bây giờ và ngươi không có quan hệ gì cả, người ngươi muốn bắt là Hoắc Khứ Bệnh, nếu ngươi vẫn là Tả Cốc Lễ vương hào khí rộng lượng một thời, thì xin đừng làm khó một cô gái như ta, để ta đi đi!”
Y Trĩ Tà nói tiếng Hung Nô, còn tôi một mực dùng Hán ngữ trả lời hắn, để Hoắc Khứ Bệnh hiểu được. Hiện tại tôi không có cách nào thoát thân, không nên hành động mù quáng.
Y Trĩ Tà ngẩng đầu, chăm chú ngắm nhìn nửa vầng trăng trên trời, Mục Đạt Đóa si ngốc nhìn hắn, mắt ngân ngấn lệ, nhưng vẫn cắn chặt môi, không để nước mắt rơi ra.
Tà áo của Y Trĩ Tà bay phất phơ trong gió, toát lên vẻ cô quạnh khôn cùng. Hắn khẽ cười nhìn trăng sáng nói: “Ngọc Cẩn, ta rất mong muội vừa nhìn thấy ta là muốn đánh muốn giết, rất mong ánh mắt muội nhìn ta tràn ngập hận thù, ít nhất như thế chứng minh rằng ta vẫn luôn ở trong lòng muội, muội chưa bao giờ quên ta, nhưng... nhưng ta không thể ngờ, muội lại nhìn ta như một người xa lạ.”
Hắn thôi nhìn trăng, mà nhìn vào mắt tôi: “Dù ở hoàn cảnh nào, dù là bất kỳ ai, thiền vu hay thái tử quân vương tương lai của đất nước Hung Nô, khi tất cả mọi người đều đổ dồn chú ý vào bọn họ, thì đôi mắt muội vẫn đăm đăm nhìn về phía ta, tràn ngập niềm kính phục, và tin tưởng, muội tuy nhỏ tuổi, nhưng đôi mắt muội dường như hiểu mọi thứ, lúc ta buồn, lúc ta nhẫn nhịn, lúc ta lo sợ, hết thảy đều lọt vào mắt của muội, muội sẽ vui vì ta, rồi lo lắng cho ta, tại sao bây giờ cái gì muội cũng không thấy?”
Tôi cố ý chạm vào mắt mình, nhìn về phía Mục Đạt Đóa: “Có lễ Ngọc Cẩn trước đây đã nhìn ngươi như thế, nhưng bây giờ chỉ còn một người nhìn ngươi như thế này thôi. Những thứ trong mắt nàng ấy và Ngọc Cẩn năm đó không giống nhau, nhưng nàng ấy vẫn luôn toàn tâm toàn ý với ngươi.”
Y Trĩ Tà quay lại nhìn Mục Đạt Đóa, Mục Đạt Đóa không nhịn nổi nữa, nước mắt từ từ trào ra, phải cúi đầu xuống gạt lệ. Y Trĩ Tà sững sờ giây lát, thần sắc vô cùng phức tạp, rút một chiếc khăn tay đưa cho Mục Đạt Đóa.
Y Trĩ Tà vội nói: “Ngọc Cẩn, nếu muội đã không hận ta nữa, thì hãy theo ta đi.”
Tôi cười dùng tiếng Hung Nô nói: “Trừ khi ta chết, nếu ngươi muốn dẫn một xác chết về thì xin mời!” Rồi lại chuyển sang dùng Hán ngữ nói: “Y Trĩ Tà, cha của ta là người Hán, cha vì muốn ta thực sự làm một người Hán, đến chữ Hung Nô cũng không hề dạy ta, ngươi đã biết cha luôn muốn dẫn ta quay lại Hán triều, bây giờ ta đang sống rất tốt ở Hán triều, đừng ép buộc ta, nếu ngươi thực sự cảm thấy áy náy.”
Y Trĩ Tà hỏi: “Hoắc Khứ Bệnh cứ thế bỏ mặc muội mà đi sao? Muội... muội gả cho hắn rồi à? Mà thôi, chuyện này không quan trọng, người Hung Nô không màng mấy chuyện này.”
Tôi nói với vẻ phẫn nộ: “Hắn bỏ ta lại đấy, hắn bị trúng một mũi tên của ngươi, cử động bất tiện, hắn không muốn liên lụy đến ta, lừa ta nói là hắn không đi được, muốn ta đi tìm đồ gì cho hắn ăn, kết quả lúc ta quay lại thì đã không thấy hắn đâu.” Tôi cắn môi, mắt ngân ngấn lệ, nhưng ngoài mặt vẫn gượng cười nói: “Đừng để ta tìm được hắn, nếu không ta nhất định sẽ lấy mũi tên đâm cho hắn một nhát.”
Mấy lời này nửa giả nửa thật, gần như cũng phù hợp với tính cách của Hoắc Khứ Bệnh và tôi, Y Trĩ Tà rõ ràng đã tin, hắn trầm mặc một lúc, rồi bước từng bước về phía tôi, không hề để ý đến thái độ cảnh cáo của Lang huynh: “Ngọc Cẩn, theo ta về đi.”
Đôi mắt hắn vô cùng kiên định, khiến tôi nhất thời hoảng loạn, trong lúc hoảng hốt vơ đại cung tên nhằm về phía hắn: “Đừng qua đây, ta tuyệt đối sẽ không theo ngươi về đâu.”
Hắn cười lắc lắc đầu, dịu dàng nói: “Ngọc Cẩn, muội dùng kỹ thuật bắn cung mà ta dạy muội để bắn ta sao? Vẫn còn nhớ lúc muội còn nhỏ, muội ngồi ở phía trước ngựa của ta, ta nắm tay muội dạy muội bắn cung...”
Hắn vừa nói, vừa từng bước đều đặn đi về phía tôi, không buồn để ý đến cung tên trong tay tôi, mấy con chó quây lấy Lang huynh, tay tôi rung lên, dùng tiếng Hung Nô hét to: “Dừng lại, ta sẽ không theo ngươi quay lại, không đâu...” Lang huynh bỗng tru lên, báo cho tôi biết Hoắc Khứ Bệnh hiện đang tìm cách tiếp cận chúng tôi, trong lúc lòng tôi nôn nóng, đầu óc cũng lú lẫn cả lên, mũi tên đã rời dây bay đi.
Tôi giật mình sợ hãi nhìn theo hướng tên bay đi, thấy trong mắt Y Trĩ Tà toàn là đau thương không dám tin vào mắt mình.
Mục Đạt Đóa đã bay người lao ra, rít lên một tiếng đau đớn, mềm nhũn người ngã xuống đất, mũi tên bắn trúng vào ngực cô, trong chớp mắt ngực cô đỏ thẫm một mảng máu. Hai tay tôi run lên bần bật, cả người không còn chút sức lực ngồi sụp xuống đất, Y Trĩ Tà ngây người ra trong giây lát, dường như bây giờ mới thực sự hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, sấn đến phía trước mấy bước ôm lấy Mục Đạt Đóa.
Tôi từng bước một đi đến bên cạnh hắn: “Xin lỗi, Mục Đạt Đóa, ta...” Giọng tôi run đến nỗi nói không nên lời, chúng tôi làm sao lại có thể tàn sát lẫn nhau chứ? Tôi đột ngột vung tay ra hung hăng đánh Y Trĩ Tà, thân thủ của hắn nhanh nhẹn phi thường nhưng lại không hề né tránh tôi, cứ mặc cho tay tôi đấm thùm thụp vào người hắn: “Đều tại ngươi, vì sao ngươi cứ luôn phải làm thế này chứ? Luôn ép buộc cho bọn ta không sống nổi? Vì sao không buông tha cho cha của ta? Vì sao không buông tha cho ta? Bây giờ lại vì ngươi mà Mục Đạt Đóa và ta tỷ muội trở mặt...”
Y Trĩ Tà dường như không nghe mấy lời tôi nói, chỉ cúi đầu chăm chú kiểm tra vết thương của Mục Đạt Đóa.
Mục Đạt Đóa thở hổn hển, nhìn tôi nói: “Tỷ tỷ, xin lỗi tỷ, muội không nên hận tỷ, thật ra không liên quan gì đến tỷ, thế mà muội còn thuê người Tây Vực đến thành Trường An...”
Tôi lắc lắc đầu: “Không phải lỗi của muội, nếu có thì cũng toàn là lỗi của Y Trĩ Tà.”
Nước mắt Mục Đạt Đóa rơi lã chã như chuỗi hạt đứt dây: “Đừng trách huynh ấy, đều là tại muội cả, huynh ấy sủng ái muội chỉ vì tính cách muội giống tỷ, huynh ấy luôn cảm thấy hổ thẹn và áy náy với tỷ, nhưng muội lại không cam tâm, đều là lỗi của muội hết...”
Y Trĩ Tà nhẹ nhàng bịt miệng Mục Đạt Đóa lại: “Đừng nói nữa, Ngọc Cẩn không có lỗi, là lỗi của ta.” Miệng huýt thổi mấy hơi, ôm lấy Mục Đạt Đóa bỏ đi: “Đóa nhi, muội sẽ không chết đâu, ta nhất định sẽ cứu được muội, muội không phải luôn muốn hai người chúng ta đi hồ Túy Diệp chơi một chuyến sao? Đợi muội khỏe rồi, chúng ta sẽ đi ngay lập tức.”
Trước lúc quay người đi, hắn đưa mắt nhìn tôi, dường như có nghìn vạn điều không thể nói thành lời. Mục Đạt Đóa nắm chặt cánh tay hắn, bật ho: “Thật... không? Người muội lạnh quá, lạnh quá... Thiền vu, huynh đừng ép buộc tỷ tỷ...”
Y Trĩ Tà cúi đầu nhìn Mục Đạt Đóa: “Thật, ta lập tức đưa muội về khám đại phu, muội sẽ không sao cả...”
Hắn bế Mục Đạt Đóa từ từ bước đi, trước khi khuất hẳn trong rừng cây, hắn còn quay đầu nhìn tôi, nhưng Mục Đạt Đóa lại đột ngột bật ho, máu hình như mất càng nhiều, hắn không dám chần chừ thêm, vội vã đi thẳng, trong nháy mắt, người đã biến mất trong rừng cây rậm rạp xanh tươi.
Dưới ánh trăng thanh gió lạnh, chỉ còn tôi ngơ ngẩn nhìn về hướng bọn họ vừa khuất bóng.
Hoắc Khứ Bệnh ôm tôi từ sau lưng: “Chỉ cần cứu trị kịp thời, nàng ấy nhất định sẽ sống thôi, tuy nàng ấy mất máu khá nhiều, nhưng mũi tên ấy không trúng vào chỗ trọng yếu, với cả lúc nàng bắn tên ra trong lòng vốn không có ý giết người, tư thế cũng không vững, nàng ấy bị trúng tên không hề sâu.”
Mất máu? Tôi lập tức tỉnh lại, nhìn xung quanh một lượt, vội vã kéo hắn ẩn náu vào hang động, đưa hết hoa quả trong người cho hắn, rồi giúp hắn bôi thuốc.
Hoắc Khứ Bệnh nói: “Xé một mảnh vải từ y phục của nàng, gọi một con sói nữa đến buộc vào mình nó, sau đấy bảo nó bắt đầu chạy từ chỗ nàng vừa đứng. Y Trĩ Tà vì mải chú ý đến tình cảnh của cô gái kia, tạm thời không để ý đến nàng, nhưng hắn chắc chắn sẽ lập tức sai người quay lại đây đuổi theo nàng. Thôi thì chúng ta cứ án binh bất động đã, ẩn náu ở đây thêm hai ba ngày nữa, đợi bọn họ hoàn toàn không lùng sục nữa rồi đi.”
Tôi vội làm theo những gì hắn nói.
Cỏ trị thương quả không phụ sự kỳ vọng, thấy đã cầm được máu cho hắn, tôi cũng vững tâm hẳn, lại nghĩ lại chuyện vừa rồi: “Mục Đạt Đóa thật sự sẽ không sao chứ?”
Hoắc Khứ Bệnh cười ôm lấy tôi: “Đường đường là thiền vu của Đế Quốc Hung Nô chẳng lẽ không cứu nổi một cô gái? Khẳng định là không sao. Nàng lo lắng quá nên rối loạn đó thôi, thử nghĩ lại tình hình vừa nãy mà xem, không thấy biểu hiện của cô gái kia rất thú vị sao? Tự nhiên trong một giây phút ngắn ngủi đã khéo léo dẫn dắt lợi dụng tình huống ấy, dùng khổ nhục kế, người tinh ranh như vậy sao có thể dễ chết thế được?”
Tôi trầm mặc một hồi lâu, dựa vào lòng hắn: “Xin lỗi, chúng ta viếng thăm cha xong lẽ ra phải đi ngay, thiếp không nên nhất thời nổi hứng lên, ham chơi quá, mang đến bao nhiêu là rắc rối.”
Hoắc Khứ Bệnh khẽ vuốt má tôi, cười nói: “Nói xin lỗi phải là ta mới đúng, phu nhân muốn chơi, ta lại không bảo vệ cho tốt được, ngược lại làm phu nhân hoảng sợ. Đợi ta đánh đuổi hết Hung Nô khỏi Mạc Nam, đem toàn bộ Mạc Nam biến thành thiên hạ của Đại Hán rồi, sau này nàng thích chơi gì, sẽ không có người quấy nhiễu nữa.”
Tôi bỗng túm lấy bàn tay hắn, dùng sức cắn mạnh xuống, hắn chau mày nhăn răng kêu đau, tôi hậm hực nói: “Không được phép gọi thiếp là phu nhân nữa.”
Hắn nghĩ ngợi rồi hỏi: “Thế gọi là nương tử?” Tôi làm bộ định cắn nữa, hắn vội nói: “Ngọc nhi, gọi là Ngọc nhi.” Tôi trừng mắt nhìn hắn, áp mặt vào tay hắn bật cười, tiếng cười còn chưa bật ra, nước mắt đã lã chã hai hàng.
Hắn không nói câu nào, chỉ dịu dàng vuốt tóc tôi.
Tôi lẩm bẩm: “Khứ Bệnh, chàng chắc biết thiền vu là ai rồi đúng không? Cha thiếp là thầy giáo của hắn, thiếp không phải con ruột của cha, mà được cha dẫn về từ trong bầy sói, lúc ấy thiếp vẫn không vui vẻ gì... lúc thiếp gặp Y Trĩ Tà lần đầu, hắn...”
Lần đầu tiên kể lại chuyện quá khứ của bản thân, lúc kể đến đoạn vui vẻ, vẫn cứ cười ngốc nghếch, nói đến đoạn đau thương, nước mắt lại không ngừng trào ra.
Từ lần đầu tiên nghe tin cha qua đời, sau khi khóc một trận rất to, tôi không bao giờ khóc vì chuyện quá khư nữa. Luôn sợ bản thân mình không đủ kiên cường, sợ một khi rơi lệ rồi, dũng khí khó khăn lắm mới lấy được sẽ hoàn toàn biến mất, nên giả bộ như bản thân mình sống rất tốt không chút thương tổn. Hôm nay lại không còn sợ hãi, không màng gì cả bật cười, bật khóc, chỉ vì biết có hắn ở đây, tất cả đau khổ đều thuộc về quá khứ, cho dù xảy ra chuyện gì, hắn đều sẽ ở bên cạnh.
Trong lúc mê mải kể lại chuyện cũ tôi từ từ chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Tác giả :
Đồng Hoa