Đại Mạc Dao
Quyển 2 - Chương 11: Cãi cọ
Trong thời gian tôi dưỡng bệnh, Hoắc Khứ Bệnh vì muốn chăm sóc tôi nhiều hơn, nên rất ít khi quay về dinh thự của mình, gần như ngày nào cũng lưu lại bên cạnh tôi.
Hai người chúng tôi đều cẩn thận né tránh một số chủ đề, ra sức mang thêm niềm vui lại cho nhau, còn những gì không vui thì chôn giấu, dường như chuyện duy nhất hắn cần lo lắng chính là tôi làm sao đưỡng bệnh cho tốt, còn nguyên nhân bị bệnh chúng tôi đều quên rồi, ít nhất cũng giả bộ như đã quên rồi.
Nằm yên nghỉ ngơi trên giường được nửa tháng, vừa vào năm mới, tôi cuối cùng cũng đã có thể tự mình vận động. Soi mình trong gương, cảm thấy mặt tròn xoe, tôi miết tay từ cằm lên xem thử, quả nhiên béo phúng phính: “Váy may để mặc cho năm mới sẽ không vừa nữa rồi.”
Tâm Nghiễn đứng bên cạnh che miệng lén cười: “Sao mà có thể không béo được? Hoắc tướng quân cả ngày cho ăn như nuôi…” Tôi trừng mắt nhìn Tâm Nghiễn, tay làm hiệu cắt ngang cổ. Các ngươi và Hồng cô lén lút nói gì, tôi mặc kệ, nhưng nếu trước mặt tôi mà dám nói ra từ ấy, tôi sợ rằng giết không nương tay.
“Đây cũng không phải lời nô tỳ, mà là Hồng cô nói, Hoắc tướng quân bây giờ không giống tướng quân, trái lại giống người nuôi lợn, cả ngày chỉ hỏi: ‘Ngọc nhi hôm nay ăn gì rồi?’ ‘Ăn bao nhiêu rồi’ ‘Chắc phải hầm chút canh bổ nữa’.” Tâm Nghiễn lè lè lưỡi, vừa nhại giọng Hoắc Khứ Bệnh, vừa cười chạy ra khỏi phòng, chẳng may va phải Hoắc Khứ Bệnh đang tiến vào phòng, cô sợi tái mặt, quỳ ngay xuống, dập đầu liên tục.
Tôi vốn định đứng lên trị tội Tâm Nghiễn, thấy thế không nhịn được vỗ tay cười rộ: “Người xấu khắc có người xấu giày vò, đáng đời!”
Hoắc Khứ Bệnh thờ ơ đảo mắt nhìn lướt qua Tâm Nghiễn, lại cười nói với tôi: “Nàng đoán xem ta dẫn ai đến thăm nàng?”
Tôi nghiêng đầu nghĩ ngợi, trong lòng mừng rỡ: “Nhật Đê?”
Hoắc Khứ Bệnh khẽ gật đầu, quay người kéo rèm cửa lên: “Khách quý mời vào! Có người nhìn thấy ta thì chẳng hề phản ứng, vừa nghe thấy huynh, mắt đã sáng rực lên.”
Tôi trừng mặt nhìn Hoắc Khứ Bệnh, dặn Tâm Nghiễn bấy giờ vẫn đang quỳ dưới đất không dám đứng dậy: “Bảo nhà bếp nấu cái gì ngon mang lên, ừm… hỏi Hồng cô xem có còn rượu sữa ngựa của Hung Nô không, cũng mang lên đây.”
Nhật Đê khoác một chiếc áo lông cáo màu trắng, chậm bước đi vào. Trong lòng tôi vui mừng khôn xiết, nhưng lại không tìm được câu nào để nói, chỉ nhìn hắn cười ngây ngốc, những chuyện thuở bé cứ lần lượt hiện lên trước mặt, Ư Thiền nhiệt tình xung động, Mục Đạt Đoá xinh đẹp hoạt bát, và Nhật Đê trẻ tuổi nhưng chín chắn.
Nhật Đê cũng lặng lẽ nhìn tôi rất lâu, chợt cười gật gật đầu: “Muội vẫn còn sống, ta rất vui mừng.”
Tôi cũng cười nhìn hắn gật đầu: “Có thể gặp lại huynh, muội cũng rất vui mừng.” Nghìn lời vạn ý đến cửa miệng hoá ra chỉ còn ba chữ “rất vui mừng.”
Hoắc Khứ Bệnh ngả người ra trường kỷ: “Hai người không định đứng đấy nói chuyện chứ?”
Nhật Đê cười cởi áo khoác ra, tiện tay vắt bên cạnh chiếc áo lông chồn đen thẫm của Hoắc Khứ Bệnh, rồi cũng ngồi xuống giường.
Tôi giúp Tâm Nghiễn sắp xếp đồ nhắm xong, Hoắc Khứ Bệnh liền kéo tôi ngồi xuống bên cạnh hắn, một tay vẫn còn đặt trên eo tôi. Có Nhật Đê ở đây, tôi cảm thấy hơi xấu hổ, khẽ vặn người giũ tay hắn ra. Nhật Đê lắc đầu mỉm cười, nói với Hoắc Khứ Bệnh: “Đây là lần đầu tiên ta thấy muội ấy đỏ mặt, xem ra Hoắc tướng quân không phải chỉ giỏi đánh trận, mà còn biết cách khiến cho một cô nương thô bạo ngang ngược thế này phải đầu hàng.”
Hoắc Khứ Bệnh không ngờ lại lộ vẻ thẹn thùng hiếm thấy, cúi đầu nâng chén lên uống cạn. Tôi lấy một chiếc chén to đặt trước mặt Nhật Đê, đổ đầy rượu: “Vừa mới gặp đã nói xấu muội rồi, phạt huynh phải uống hết ly rượu này.”
Nhật Đê không khước từ, nâng chén lên, uống một hơi cạn sạch, chằm chằm nhìn tôi, nói: “Xin lỗi muội.”
Tô ngơ ngác một lúc rồi lắc đầu: “Không cần nói thế, chuyện năm đó, huynh căn bản không đủ khả năng can thiệp.”
Nhật Đê cười, nụ cười đượm vẻ thê lương u ám, tự rót cho mình đầy chén: “Muội biết không? Mục Đạt Đoá đã được gả cho Y Trĩ Tà rồi.”
Tôi mân mê cái chén không trên tay: “Muội gặp bọn họ rồi, muội còn bất cẩn bắn tên trúng Mục Đạt Đoá cơ.”
Nhật Đê giật mình, rồi liền lộ vẻ nhẹ nhõm: “Thảo nào! Hoá ra là thế! Nghe đồn muội ấy bị thương lúc truy sát Hoắc tướng quân, không ngờ là do muội làm. Y Trĩ Tà bởi vì muội…” Nhật Đê liếc nhìn Hoắc Khứ Bệnh: “… và Ư Thiền, mấy năm nay đều rất quan tâm đến ta và Mục Đạt Đoá, đặt biệt là với Mục Đạt Đoá, cực kỳ thương yêu che chở. Trước đây Mục Đạt Đoá không hiểu, chỉ một lòng một dạ đi theo Y Trĩ Tà, về sau hiểu rồi, ta thấy trong lòng muội ấy rất đau khổ. Nhưng sau lần bị thương này, Y Trĩ Tà trái lại đối xử với muội ấy có phần không giống trước đây, hoá ra mọi người đều đã gặp nhau rồi…”
Mục Đạt Đoá không thiệt mạng, giữa chúng tôi thế là không ai nợ ai, nhưng tình cảm thuở bé lại cũng tiêu tan, từ giờ trở đi chúng tôi không còn chút quan hệ gì nữa, chuyện của bọn họ tôi cũng không quan tâm, bèn ngắt lời Nhật Đê: “Y Trĩ Tà vì sao lại muốn giết Hồn Tà vương phụ vương huynh?”
Nhật Đê thần người mất một lúc: “Muội đã gặp hắn rồi, có cảm thấy so với trước đây không giống nhau không?”
“Hắn… tính nhẫn nhịn bao dung người khác của hắn so với trước đây giảm đi nhiều, trước đây hắn hành sự cũng rất tàn nhẫn cay độc, nhưng bây giờ lại thêm mấy phần hiểm ác ngấm ngầm, lòng hoài nghi cũng rất nặng, một người hộ vệ theo sát bên hắn lúc đó nói dối, bọn muội còn không hề nghi ngờ, nhưng hắn đã nhìn thấu hết, có thể thấy hắn căn bản chưa từng thực sự tin tưởng những người bên cạnh, hơn nữa còn tuyệt đối không bao giờ tha thứ.”
Nhật Đê gật đầu: “Từ khi hắn dấy binh tự lập làm vương, thay đổi đáng kể nhất chính là không còn tin tưởng ai cả, luôn luôn lo lắng trong đám thủ hạ sẽ có kẻ nào đó giống mình. Bị hắn ngờ vực lâu ngày, đến bản thân bọn ta cũng bắt đầu cảm thấy việc phản bội hắn chỉ là chuyện sớm muộn.” Nhật Đê thở dài: “Đối với người làm thần tử, không có gì đau khổ hơn là đi theo một vị quân chủ đầy căng thẳng nghi kỵ. Y Trĩ Tà là bậc tài trí mưu lược kiệt xuất, thật ra bọn ta đều rất phục hắn, nhưng do sự hoài nghi của hắn, đám vương gia ai nấy cũng sống trong nơm nớp lo sợ, hành sự sợ hãi rụt rè.”
Hoắc Khứ Bệnh cười nói: “Nghi kỵ ngờ vực là tật chung của người làm hoàng đế, chỉ có điều những ai được coi là minh quân thì có thể khống chế lòng ngờ vực của mình trong phạm vi hợp lý, dùng thuật đế vương để kiềm chế các thế lực khác nhau, nhưng có kẻ thì lại hơi mất kiểm soát. Ta cho rằng Y Trĩ Tà tuy mắc phải tật này, nhưng vẫn ổn. Người Hán xưa từng nói ‘danh bất chính, ngôn bất thuận’, Y Trĩ Tà thiếu mất cái ‘danh chính, ngôn thuận’ này. Quan hệ mắc mứu giữa các phiên vương Hung Nô và Y Trĩ Tà hiện nay, họ cũng phải chịu một phần trách nhiệm, nếu là Ư Thiền lên ngôi như lúc đầu, bọn họ đều buộc phải phục tùng, còn Y Trĩ Tà lên ngồi như hiện tại, thâm tâm bọn họ khẳng định đã dè chừng Y Trĩ Tà. Y Trĩ Tà mà làm tốt, thì đấy trở thành điều dĩ nhiên, ai bảo hắn tranh cướp ngôi vị? Y Trĩ Tà mà sơ suất ở đâu, thì sẽ phải xem xét lại tiên vương ra sao thế nào, nếu thái tử lên ngôi sẽ ra sao thế nào. Những ý nghĩ dạng ấy, kẻ thông minh nhanh trí như Y Trĩ Tà nhất định đều nhận ra hết, huynh nói xem hắn sao có thể không bực mình?”“Không ngờ người biện giải cho thiền vu lại không phải là người Hung Nô bọn ta mà lại là đại tướng quân, thiền vu nếu nghe được mấy lời này, khẳng định sẽ vì một đối thủ như đại tướng quân mà nâng một chén lớn, bạn tri kỷ công nhận khó cầu, nhưng đối thủ ngang sức ngang tài, thấu hiểu lẫn nhau lại càng khó gặp hơn.” Nhật Đê uống một ngụm rượu.
Rượu gặp tri kỷ ngàn chén ít, Hoắc Khứ Bệnh và Nhật Đê mặc dù tửu lượng rất tốt, nhưng cũng đã ngà ngà say. Nhật Đê chuẩn bị rời đi, tôi cầm giúp hắn chiếc áo lông cáo trắng. Lúc ra đến cửa, tuy tôi nói không lạnh, nhưng Hoắc Khứ Bệnh vẫn quàng chiếc áo khoác lông chồn màu đen của hắn lên người tôi.
Nhật Đê bước đi không vững, thân hình lắc lư, vỗ vỗ vai Hoắc Khứ Bệnh: “Ngọc Cẩn coi như giao cho đệ, muội ấy đã vất vả khổ sợ không ít, đệ… đệ phải chăm sóc muội ấy cho tốt.”
Hoắc Khứ Bệnh bước đi cũng hơi chuệnh choạng, miệng cười đến tận mang tai: “Không có gì, huynh yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc nàng ấy thật tốt.”
Tôi hầm hừ: “Trong mắt hai người có tôi không hả? Toàn tự nói cho mình nghe.”
Hai người không đếm xỉa gì đến tôi, ôm vai bá cổ, nói cười với nhau, bộ dang y hệt hai huynh đệ tốt.
Vừa ra đến cửa thì thấy mấy cỗ xe ngựa vùn vụt chạy qua, tôi thoáng liếc thấy trên mông ngựa có in dấu nung hình chó sói, cảm thấy rất quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra đã từng nhìn thấy ở đâu.
Nhật Đê “ồ” một tiếng kinh ngạc: “Sao ở thành Trường An cũng có Thương Lang Ấn?”
Tôi không kìm được tò mò hỏi: “Huynh từng gặp rồi à? Muội cũng cảm thấy rất quen mắt.”
Nhật Đê líu lưỡi, lúng búng nói: “Đây là một bang phái thần bí của Tây Vực, có lịch sử đến bảy tám mươi năm rồi, có thuyết nói rằng thật ra đây chính là hoá thân của một bang sa tặc lợi hại nhất lịch sử Tây Vực, cũng có thuyết nói không phải, bởi vì có người tận mắt nhìn thấy người của Thương Lang Ấn đánh đuổi đám sa tặc đang truy sát thương nhân Hán triều, còn cứu cả thương nhân Hung Nô Tây Vực khỏi tay sa tặc. Tin đồn xôn xao rối rắm, rốt cuộc bọn họ từ đâu đến không mấy ai nói được rõ ràng, ở Tây Vực dù là phú hào quyền quý hay bình dân bách tính, giang hồ hào khách đều tự biết tránh xa, như thế đủ thấy thế lực ở Tây Vực của bọn họ mạnh nhường nào.”
Tôi “a” một tiếng, bỗng nhiên nhớ ra mình từng nhìn thấy dấu ấn đấy ở đâu. Ngày đó lúc tôi mời Lý Thành đi ăn gà ở thành Lũng Tây, từng nhìn thấy dấu ấn này, tiểu nhị còn nói bọn họ đang đi tìm một cô nương trẻ tuổi. Lúc ấy cũng vì cảm thấy quen mắt, nên tôi lại chú ý nhìn cho kỹ, trước đây tôi ắt hẳn cũng đã từng nhìn thấy…
Gió lạnh thổi hơi men nồng, Nhật Đê loạng choạng leo lên xe ngựa, Hoắc Khứ Bệnh cũng càng lúc càng thêm lảo đảo, tôi không nghĩ ngợi lung tung được nữa, vội đỡ lấy hắn.
Tôi đưa mắt trông theo xe ngựa của Nhật Đê, lúc quay lại mới thấy Lý Quảng Lợi đang dừng ngựa trông về phía này, Hoắc Khứ Bệnh thì đang ôm eo tôi, đầu đặt lên vai tôi, cả người đã say lịm đi.
Tôi thở dài bất lực, đỡ Hoắc Khứ Bệnh quay người đi vào, chỉ hy vọng Lý Quảng Lợi sẽ không kể lại cảnh này cho Lý Nghiên, nếu không với tâm cơ mưu kế của Lý Nghiên, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Đi vào sân được một lúc, sực nghĩ ra, Thương Lang ấn, sa tặc? Cửu gia từng nói tổ phụ của huynh ấy là thủ lĩnh sa tặc. Vài hình ảnh mau chóng vụt qua tâm trí, tôi cuối cùng đã nhớ ra lần đầu tiên mình nhìn thấy dấu ấn này là ở đâu. Lần đầu tiên gặp gỡ bên suối Nguyệt Nha, Thạch Cẩn Ngôn từng chỉ vào dấu ấn này quở mắng tôi, chẳng trách trong tiềm thức tôi luôn lưu ý đến dấu ấn này.
Ngày hôm ấy tại quán rượu ở Lũng Tây nghe thấy bọn họ đang đi tìm một cô nương trẻ tuổi… là tôi sao? Cửu gia lúc bấy giờ đã đi tìm tôi? Nếu lúc ấy huynh ấy có thể tìm thấy tôi, thì mọi chuyện sẽ thế nào? Chúng tôi không ngờ lại gần nhau đến thế, gần đến mức một người ở trong, một người ở ngoài, nhìn nhau qua khung cửa sổ, nhưng cuối cùng lại lướt qua vai nhau.
“Ngọc nhi, khát quá!” Hoắc Khứ Bệnh làu bàu gọi to.
Tôi lập tức lấy lại tỉnh táo, đỡ hắn bước nhanh hơn: “Đến nơi rồi đây, chàng muốn uống gì? Muốn đun ấm trà mới, hay là nước hoa quả ướp trong hầm đá?”
* * *
Suy đi tính lại mãi, cuối cùng vẫn không qua Thạch phủ chúc Tết gia gia, chỉ sai người mang lễ vật sang.
Hoắc Khứ Bệnh có nhiều trưởng bối, nên từ sáng sớm đã ra ngoài chúc Tết. Tôi ngồi một mình vô vị, nhớ đến việc mấy ngày trước Hoắc Khứ Bệnh vô tình nhìn thấy Hồng cô đang ngồi thêu túi hương, bèn trêu tôi, nói rằng chúng tôi cũng coi như đã ước hẹn trọn đời, muốn tôi thêu cho hắn một chiếc túi hương làm tín vật. Tôi không muốn phí công sức vào mấy chuyện này, nhưng đằng nào cũng đang nhàn rỗi, hay là làm thử xem! Nghĩ đến nụ cười ngạc nhiên của hắn khi nhìn thấy chiếc túi, trong lòng chợt thấy rất vui sướng.
Tìm thấy các sợi chỉ khác màu, lại hỏi xin Hồng cô mấy mẫu hoa, Hồng cô lật tìm một lúc lâu, mới đưa tôi một mẫu hoa, là hai đoá kim ngân cùng cành, một vàng một trắng, đường thêu đơn giản, nhưng trông rất lay động lòng người.
Hồng cô thấy tôi ngơ ngẩn nhìn hoa, cười nói: “Muốn tìm cho muội mẫu khác, nhưng mấy mẫu ấy đều không dễ thêu, chỉ có cái này hợp sắc mà lại đơn giản, tuy đơn giản nhưng vẫn rất đẹp, thích hợp cho người chưa có nhiều kỹ năng thêu thùa. Ta phải mất công lắm mới chọn được cái này, nếu muội không hài lòng, ta cũng chẳng còn cái nào đẹp, đành đợi hôm khác nhờ người đến vẽ giúp muội.”
Tôi lắc đầu: “Không cần đâu, cái này được rồi!”
Kéo căng được mặt khung thêu, xâu được mũi kim vào tử tế, Hồng cô ngồi bên cạnh dạy một lúc, thấy tôi cơ bản đã quen tay, bèn để tôi ngồi thêu một mình, đi làm việc khác.
Ngồi hướng ra cửa sổ, cúi đầu thêu được một lúc, lại ngẩng đầu nghỉ ngơi. Hương hoa mai ngoài vườn theo gió bay vào, thơm mát dễ chịu. Thỉnh thoảng nghe vọng lại mấy tiếng pháo nổ mơ hồ, ban đầu còn bị giật mình, nhưng đến khi tâm tư dần chìm đắm vào từng mũi thêu rồi, cũng không nghe thấy gì nữa.
“Hiếm khi thấy Tiểu Ngọc cầm kim thêu thùa.” Giọng Thiên Chiếu đột nhiên vang lên bên tai, tôi lập tức ngẩng đầu nhìn sang, lập tức trông thấy Cửu gia, mũi kim trên tay không biết sao lại đâm luôn vào đầu ngón tay, trái tim thắt lại.
Tôi hơi mỉm cười, mặt mày tỉnh bơ rút mũi kim ra: “Cửu gia, Thạch tam ca, chúc mừng năm mới.”
Cửu gia chăm chú nhìn khung thêu hình hoa trên tay tôi không nói câu nào. Thiên Chiếu nhìn Cửu gia, lại nhìn tôi: “Muội không mời bọn ta vào ngồi một lát à? Định nói chuyện với nhau qua khung cửa sổ ư?”
Tôi bấy giờ mới nhớ ra, vội đặt khung thêu trên tay xuống, cười nói: “Mời vào.”
Thiên Chiếu ngồi xuống, cũng chẳng đợi tôi mời mọc, đã nhấc bình nước trên bàn tự rót cho mình một chén. Cửu gia đẩy xe lăn đến bên giường, nhấc khung thêu hoa của tôi lên, tôi định giật lại nhưng không kịp.
Huynh ấy ngắm hoa, rồi ngẩng phắt đầu lên nhìn tôi chằm chằm: “Muội… muội tự thêu cho mình à?”
Thấy tôi không trả lời, mặt huynh ấy tái dần đi, trong mắt tràn ngập trăm loại cảm xúc, cúi đầu ngắm đoá hoa kim ngân mới thêu chưa được bao nhiêu, khoé miệng thoáng một nụ cười nhạt.
Bỗng nhìn thấy một vệt máu đỏ ở góc khung, huynh ấy sững sờ trong giây lát, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vệt máu, sắc mặt lại dần dần khôi phục trởi lại, ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt long lanh sáng ngời: “Đầu ngón tay còn chảy máu không? Để ta xem nào.” Vừa nói, vừa đẩy xe lăn qua. Tôi vội lùi lại mấy bước, giấu tay ra sau lưng: “Chỉ chảy tí máu thôi, không có gì to tát cả.”
Huynh ấy cười đặt khung thêu xuống giường: “Ta cũng đang muốn có một túi hương, hiếm khi muội chịu thêu thùa, khi nào có thời gian giúp ta thêu một cái.”
Tôi giả bộ như chưa nghe thấy lời huynh ấy nói: “Muốn uống trà không?”
Cửu gia nói: “Không cần đâu, bọn ta qua thăm muội, ngồi chơi một lát rồi đi ngay, còn muốn chuyển lời giúp gia gia của Tiểu Phong, cảm ơn quà tặng của muội, khi nào muội rảnh thì qua thăm ông.”
Tôi khẽ “ừ” một tiếng, Cửu gia mỉm cười, nói nửa thật nửa đùa: “Nếu tại ta mà muội không muốn đến Thạch phủ, ta có thể tránh mặt trước.”
Tiễn Cửu gia và Thiên Chiếu về rồi, tôi chẳng còn lòng dạ nào thêu hoa tiếp, bèn nhoài ra thành cửa sổ, đầu óc trống rỗng.
Góc cửa sổ có phủ một lớp bụi mỏng, tôi vô thức đưa tay phủi nhẹ, lau sạch nó đi. Chợt thở dài, nếu trái tim tôi cũng có thể giống thế này, quyết định lưu lại ai sẽ lưu lại người ấy, lau sạch người kia đi, thì tốt biết bao! Tôi có thể ra sức ràng buộc hành vi của chính mình, nhưng trái tim, vốn có bao giờ chịu sự khống chế của bản thân. Lúc nó thích một người nào đó, sẽ không trưng cầu ý kiến của tôi; lúc nào mới có thể quên đi, cũng sẽ không nói cho tôi.
Đột nhiên thấy Thiên Chiếu rảo chân đi vào sân, tôi giật mình kinh nhạc nhìn ra sau lưng y, y nói: “Cửu gia không đến, cũng không biết ta đến.”
Tôi chầm chậm đứng dậy: “Huynh muốn nói gì? Nếu có lời muốn khuyên muội, thì không cần nói đâu.”
Thiên Chiếu nói: “Ta không định khuyên muội gì cả, năm đó muội đối với Cửu gia thế nào bọn ta đều nhìn thấy, bây giờ cho dù muội lựa chọn thế nào đi nữa, bọn ta cũng sẽ không oán thán, chỉ có thể nói là Cửu gia không có phúc. Ta đến, chỉ muốn nói cho muội một chuyện muội nên biết. Muội có biết rằng, từ ngày muội rời khỏi thành Trường An, Cửu gia đã bắt đầu đi tìm muội không?”
Tôi vừa chua xót vừa thất vọng: “Trước đây không biết, hai ngày trước đã biết rồi, muội từng nhìn thấy Thương Lang Ấn, Cửu gia đã sai bọn họ đi tìm muội phải không?”
Thiên Chiếu gật đầu: “Lúc đó không chỉ có Thương Lang Ấn đi tìm muội, còn có cả tổ chức sát thủ Tây Vực, sa tặc trên đại mạc, thâm chí còn vương thất các nước Lâu Lan, Khâu Từ… đều tham gia tìm muội, nhưng muội hoàn toàn biệt tích.”
Tôi cười khổ, các vị không khi nào tưởng được là tôi đã bị đưa vào quân doanh Đại Hán, ngay từ đầu tôi đã không hề quay lại bầy sói, trái lại còn theo quân đội đi đánh Hung Nô, lá thư gửi cho Hoắc Khứ Bệnh đã khiến Cửu gia hiểu nhầm.
Thiên Chiếu nói: “Hành tung của muội từ lúc rời thành Trường An, chúng ta đều điều tra được, nhưng tra đến nhà nghỉ ở Lương Châu thì mất dấu luôn, nghe ngóng hỏi thăm khắp nơi đều không được bất kỳ tin tức gì. Vì thế Cửu gia đã đặc biệt đến Hoắc phủ cầu kiến quản gia của họ. Cửu gia chưa bao giờ cầu xin bất kỳ ai, ngay cả những năm Thạch phảng quá thê thảm, Cửu gia cũng không đi khẩn cầu thiên tử Hán triều, một người có thể coi là cữu phụ của cậu ấy. Người đầu tiên cậu ấy cầu xin lại là quản gia của Hoắc phủ. Cửu gia hỏi Trần quản gia rằng có phải Hoắc tướng quân đã tìm được muội không, khẩn khoản mong Trần quản gia, nếu Hoắc tướng quân tìm thấy muội rồi, nhất định phải báo cho cậu ấy hành tung của muội, hoặc nếu muội không muốn cậu ấy biết, cũng làm ơn nhắn giùm rằng cậu ấy bằng lòng cùng muội ngắm hoa, cho dù bao lâu đi nữa cậu ấy cũng bền gan đợi muội quay lại.” Thiên Chiếu “hừ” lạnh một tiếng: “Muội có đoán được quản gia của Hoắc phủ đã trả lời Cửu gia thế nào không? Ta không muốn lặp lại sự nhục nhã ngày hôm ấy, kiểu nhục nhã ấy cả đời này nhận ba lần đã đủ lắm rồi.”
Ngày ấy ở trong quân doanh Lũng Tây, lời nói thoáng nghe được ngoài rèm cửa giờ cuối cùng đã hiểu, cũng hiểu vì sao đang nghe mà giọng nói của binh sĩ kia lại đột nhiên lí nhí đến mức tôi không nghe thấy gì, chắc Hoắc Khứ Bệnh đã ra hiệu cho hắn im miệng.
“Về sau lúc Hoắc tướng quân quay về thành Trường An, Cửu gia lại đi gặp Hoắc tướng quân một lần nữa, Hoắc tướng quân đối Cửu gia vô cùng khách khí, nhưng hỏi đến hành tung của muội, Hoắc tướng quân chỉ nói không biết gì. Cửu gia là người thanh bạch rõ ràng, làm gì cũng đường hoàng chính trực, ngay cả tình huống hiện tại cũng sẽ không lén lút làm hại người khác. Cậu ấy chỉ cảm thấy mình mắc nợ muội, mọi chuyện hết thảy đều là ông trời trừng phạt cậu ấy vì ngày trước đã thiếu thành thật với muội, không biết quý trọng muội. Nhưng ta chẳng màng nổi nhiều chuyện như thế, chỉ muốn cho muội biết toàn bộ sự việc, để công bằng hơn với muội và Cửu gia. Hoắc tướng quân là một kỳ nam tử, trên chiến trường thì là tướng quân mình đồng da sắt, ngoài chiến trường lại là nam nhi nhu tình, là anh hùng hào kiệt chân chính thiết cốt nhu tình. Cuối cùng cho dù muội chọn ai, ta cũng sẽ thật lòng mừng cho muội.”
Thiên Chiếu nói một mạch, dứt lời liền quay người đi thẳng, để lại tôi ngơ ngẩn trong gió.
Sau giờ ăn tối rất lâu, trời đã tối mịt tự lúc nào, Hoắc Khứ Bệnh vác bộ mặt mệt mỏi quay về, thấy Tâm Nghiễn đang dọn dẹp bát đĩa, giật mình hỏi: “Sao bây giờ mới ăn xong?”
Tôi không nói gì, Tâm Nghiễn cúi người cung kính hành lễ, nhanh nhảu đáp: “Không ăn gì hết, nô tỳ bê cái gì lên, bê xuống vẫn y nguyên như cũ.”
Tôi nói vẻ thờ ơ: “Tâm Nghiễn, thu dọn xong mau đi đi.”
Tâm Nghiễn liếc tôi, dẩu môi lên rồi nhanh tay thu dọn, chẳng mấy chốc đã xong xuôi, bèn lui ra khỏi phòng.
Hoắc Khứ Bệnh cười xáp lại gần tôi: “Sao thế? Không thích ta về muộn à?” Tuy hắn cười, nhưng hai hàng lông mày lại đượm vẻ lo âu.
Tôi hỏi: “Trưởng bối giáo huấn chàng à?”
Hắn nói: “Mấy chuyện này nàng không phải lo lắng, ta sẽ tự xử lý thoả đáng. Nàng vẫn chưa cho ta biết vì sao không ăn uống cho tử tế?”
Nhìn thấy vẻ lo âu giữa hai hàng lông mày hắn, lòng chợt nhói đau, tôi nuốt hết mấy lời định nói, lắc lắc đầu: “Không có gì, buổi trưa ăn nhiều đồ có dầu quá, lại không vận động gì, không đói nên không muốn ăn.”
Hắn đứng dậy cởi áo khoác, thay y phục: “Thế thì đợi lúc nào đói lại ăn nhé!” Chợt nhìn thấy rổ dựng kim chỉ trong tủ, hắn kinh ngạc hỏi: “Sao nàng lại bày cái này ra?” Đoạn hắn nhấc chiếc khung thêu hình hoa lên, tỉ mỉ ngắm nhìn một lúc lâu, hai hàng lông mày tràn đầy ý cười: “Cái này là thêu cho ta à? Sao lại… bị đâm vào tay à?”
Hắn rảo bước đến bên tôi, vén ống tay áo lên muốn xem tay tôi, tôi giật mạnh tay lại, ngoảnh đầu đi: “Không phải thêu cho chàng, mà tự thêu cho mình.”
Hắn ngẩn người giây lát, ngồi xuống bên cạnh tôi, ra sức quay đầu tôi lại nhìn hắn: “Rốt cuộc làm sao rồi? Ngọc nhi, nếu có chuyện gì nàng cứ cãi cọ hoặc mắng mỏ ta, nhưng đừng tức giận vô duyên vô cớ thế này, vợ chồng chẳng phải nên thành thật với nhau sao?”
“Ai là vợ của chàng?” Tôi buột miệng, nói xong mới nhận ra nỗi đau loé lên trong mắt hắn, lòng cũng nhói đau, vội nói: “Thiếp không cố ý, thiếp… xin lỗi.”
Hắn gượng cười chua xót: “Người nên xin lỗi phải là ta, ta không thể cưới nàng, nhưng lại cứ hàm hồ giữ nàng bên cạnh.”
Tôi nói: “Chuyện danh phận thiếp vừa quan tâm, vừa không quan tâm. Thiếp không phải muốn làm khó chàng vì chuyện này, thiếp chỉ muốn hỏi chàng, chàng có thực sự thành thực với thiếp không?”
Hắn nhướng mày, mỉm cười tự tin: “Đương nhiên!”
Thấy tôi im lặng, chăm chú nhìn hắn, hai hàng lông mày hắn từ từ nhíu lại, trầm ngâm nghĩ ngợi một lúc, rồi sắc mặt bỗng lạnh tanh: “Nàng đi gặp Mạnh Cửu rồi?” Hắn “hừ” lạnh một tiếng: “Nếu chỉ là chuyện ở nhà khách Lương Châu, thì ta chẳng thấy mình làm sai gì cả, hắn đã không thích nàng, cớ gì phải làm phiền tới nàng? Nàng đã cho hắn bao nhiêu cơ hội, việc gì hắn phải đợi đến khi nàng rời khỏi thành Trường An mới nghĩ ra?”
Tôi không thể ngờ, hắn một chút áy náy cũng không có, cảm giác nhói lòng vì hắn lúc trước bỗng tan biến sạch, lửa giận bùng lên: “Hoắc Khứ Bệnh, ngươi chỉ vì tư tâm mà chèn ép làm nhục người khác, còn che giấu tin tức, không ngờ hành sự bỉ ổi đến thế ư!”
Mạch máu trên trán phập phồng, ánh mắt tràn ngập đau đớn, Hoắc Khứ Bệnh chằm chằm nhìn tôi hồi lâu, bỗng bật cười: “Nàng vì hắn, nàng…” Hắn vừa lắc đầu, vừa cười: “Ta ở trong mắt nàng là gì chứ? Phải! Ta có tư tâm, nỗi lòng duy nhất của ta chính là không muốn hắn làm tổn thương đến nàng nữa, chỉ muốn khiến nàng quên đi quá khứ đau khổ kia, không phải vướng bận nữa, tâm tư của ta chính là muốn nàng có thể vui vẻ.”
Hắn đột ngột quay người, rảo bước ra ngoài, bóng người nhanh chóng hoà vào sắc đêm đen kịt rồi biến mất. Trong nháy mắt, ánh nến trong phòng dường như cũng mờ nhạt đi.
Rõ ràng là lỗi của hắn, sao lại biến hết thành lỗi của tôi thế này?
Tôi nhấc khung thêu lên ném mạnh xuống đất, đang định giẫm lên đoá uyên ương đằng mới bắt đầu thêu, nhưng lại chần chừ, người nhũn ra, ngồi thụp xuống giường, lòng đắng ngắt như bồ hòn.
Uyên ương đằng vấn vít, chúng tôi rốt cuộc là ai đã quấn quýt lấy ai
Hai người chúng tôi đều cẩn thận né tránh một số chủ đề, ra sức mang thêm niềm vui lại cho nhau, còn những gì không vui thì chôn giấu, dường như chuyện duy nhất hắn cần lo lắng chính là tôi làm sao đưỡng bệnh cho tốt, còn nguyên nhân bị bệnh chúng tôi đều quên rồi, ít nhất cũng giả bộ như đã quên rồi.
Nằm yên nghỉ ngơi trên giường được nửa tháng, vừa vào năm mới, tôi cuối cùng cũng đã có thể tự mình vận động. Soi mình trong gương, cảm thấy mặt tròn xoe, tôi miết tay từ cằm lên xem thử, quả nhiên béo phúng phính: “Váy may để mặc cho năm mới sẽ không vừa nữa rồi.”
Tâm Nghiễn đứng bên cạnh che miệng lén cười: “Sao mà có thể không béo được? Hoắc tướng quân cả ngày cho ăn như nuôi…” Tôi trừng mắt nhìn Tâm Nghiễn, tay làm hiệu cắt ngang cổ. Các ngươi và Hồng cô lén lút nói gì, tôi mặc kệ, nhưng nếu trước mặt tôi mà dám nói ra từ ấy, tôi sợ rằng giết không nương tay.
“Đây cũng không phải lời nô tỳ, mà là Hồng cô nói, Hoắc tướng quân bây giờ không giống tướng quân, trái lại giống người nuôi lợn, cả ngày chỉ hỏi: ‘Ngọc nhi hôm nay ăn gì rồi?’ ‘Ăn bao nhiêu rồi’ ‘Chắc phải hầm chút canh bổ nữa’.” Tâm Nghiễn lè lè lưỡi, vừa nhại giọng Hoắc Khứ Bệnh, vừa cười chạy ra khỏi phòng, chẳng may va phải Hoắc Khứ Bệnh đang tiến vào phòng, cô sợi tái mặt, quỳ ngay xuống, dập đầu liên tục.
Tôi vốn định đứng lên trị tội Tâm Nghiễn, thấy thế không nhịn được vỗ tay cười rộ: “Người xấu khắc có người xấu giày vò, đáng đời!”
Hoắc Khứ Bệnh thờ ơ đảo mắt nhìn lướt qua Tâm Nghiễn, lại cười nói với tôi: “Nàng đoán xem ta dẫn ai đến thăm nàng?”
Tôi nghiêng đầu nghĩ ngợi, trong lòng mừng rỡ: “Nhật Đê?”
Hoắc Khứ Bệnh khẽ gật đầu, quay người kéo rèm cửa lên: “Khách quý mời vào! Có người nhìn thấy ta thì chẳng hề phản ứng, vừa nghe thấy huynh, mắt đã sáng rực lên.”
Tôi trừng mặt nhìn Hoắc Khứ Bệnh, dặn Tâm Nghiễn bấy giờ vẫn đang quỳ dưới đất không dám đứng dậy: “Bảo nhà bếp nấu cái gì ngon mang lên, ừm… hỏi Hồng cô xem có còn rượu sữa ngựa của Hung Nô không, cũng mang lên đây.”
Nhật Đê khoác một chiếc áo lông cáo màu trắng, chậm bước đi vào. Trong lòng tôi vui mừng khôn xiết, nhưng lại không tìm được câu nào để nói, chỉ nhìn hắn cười ngây ngốc, những chuyện thuở bé cứ lần lượt hiện lên trước mặt, Ư Thiền nhiệt tình xung động, Mục Đạt Đoá xinh đẹp hoạt bát, và Nhật Đê trẻ tuổi nhưng chín chắn.
Nhật Đê cũng lặng lẽ nhìn tôi rất lâu, chợt cười gật gật đầu: “Muội vẫn còn sống, ta rất vui mừng.”
Tôi cũng cười nhìn hắn gật đầu: “Có thể gặp lại huynh, muội cũng rất vui mừng.” Nghìn lời vạn ý đến cửa miệng hoá ra chỉ còn ba chữ “rất vui mừng.”
Hoắc Khứ Bệnh ngả người ra trường kỷ: “Hai người không định đứng đấy nói chuyện chứ?”
Nhật Đê cười cởi áo khoác ra, tiện tay vắt bên cạnh chiếc áo lông chồn đen thẫm của Hoắc Khứ Bệnh, rồi cũng ngồi xuống giường.
Tôi giúp Tâm Nghiễn sắp xếp đồ nhắm xong, Hoắc Khứ Bệnh liền kéo tôi ngồi xuống bên cạnh hắn, một tay vẫn còn đặt trên eo tôi. Có Nhật Đê ở đây, tôi cảm thấy hơi xấu hổ, khẽ vặn người giũ tay hắn ra. Nhật Đê lắc đầu mỉm cười, nói với Hoắc Khứ Bệnh: “Đây là lần đầu tiên ta thấy muội ấy đỏ mặt, xem ra Hoắc tướng quân không phải chỉ giỏi đánh trận, mà còn biết cách khiến cho một cô nương thô bạo ngang ngược thế này phải đầu hàng.”
Hoắc Khứ Bệnh không ngờ lại lộ vẻ thẹn thùng hiếm thấy, cúi đầu nâng chén lên uống cạn. Tôi lấy một chiếc chén to đặt trước mặt Nhật Đê, đổ đầy rượu: “Vừa mới gặp đã nói xấu muội rồi, phạt huynh phải uống hết ly rượu này.”
Nhật Đê không khước từ, nâng chén lên, uống một hơi cạn sạch, chằm chằm nhìn tôi, nói: “Xin lỗi muội.”
Tô ngơ ngác một lúc rồi lắc đầu: “Không cần nói thế, chuyện năm đó, huynh căn bản không đủ khả năng can thiệp.”
Nhật Đê cười, nụ cười đượm vẻ thê lương u ám, tự rót cho mình đầy chén: “Muội biết không? Mục Đạt Đoá đã được gả cho Y Trĩ Tà rồi.”
Tôi mân mê cái chén không trên tay: “Muội gặp bọn họ rồi, muội còn bất cẩn bắn tên trúng Mục Đạt Đoá cơ.”
Nhật Đê giật mình, rồi liền lộ vẻ nhẹ nhõm: “Thảo nào! Hoá ra là thế! Nghe đồn muội ấy bị thương lúc truy sát Hoắc tướng quân, không ngờ là do muội làm. Y Trĩ Tà bởi vì muội…” Nhật Đê liếc nhìn Hoắc Khứ Bệnh: “… và Ư Thiền, mấy năm nay đều rất quan tâm đến ta và Mục Đạt Đoá, đặt biệt là với Mục Đạt Đoá, cực kỳ thương yêu che chở. Trước đây Mục Đạt Đoá không hiểu, chỉ một lòng một dạ đi theo Y Trĩ Tà, về sau hiểu rồi, ta thấy trong lòng muội ấy rất đau khổ. Nhưng sau lần bị thương này, Y Trĩ Tà trái lại đối xử với muội ấy có phần không giống trước đây, hoá ra mọi người đều đã gặp nhau rồi…”
Mục Đạt Đoá không thiệt mạng, giữa chúng tôi thế là không ai nợ ai, nhưng tình cảm thuở bé lại cũng tiêu tan, từ giờ trở đi chúng tôi không còn chút quan hệ gì nữa, chuyện của bọn họ tôi cũng không quan tâm, bèn ngắt lời Nhật Đê: “Y Trĩ Tà vì sao lại muốn giết Hồn Tà vương phụ vương huynh?”
Nhật Đê thần người mất một lúc: “Muội đã gặp hắn rồi, có cảm thấy so với trước đây không giống nhau không?”
“Hắn… tính nhẫn nhịn bao dung người khác của hắn so với trước đây giảm đi nhiều, trước đây hắn hành sự cũng rất tàn nhẫn cay độc, nhưng bây giờ lại thêm mấy phần hiểm ác ngấm ngầm, lòng hoài nghi cũng rất nặng, một người hộ vệ theo sát bên hắn lúc đó nói dối, bọn muội còn không hề nghi ngờ, nhưng hắn đã nhìn thấu hết, có thể thấy hắn căn bản chưa từng thực sự tin tưởng những người bên cạnh, hơn nữa còn tuyệt đối không bao giờ tha thứ.”
Nhật Đê gật đầu: “Từ khi hắn dấy binh tự lập làm vương, thay đổi đáng kể nhất chính là không còn tin tưởng ai cả, luôn luôn lo lắng trong đám thủ hạ sẽ có kẻ nào đó giống mình. Bị hắn ngờ vực lâu ngày, đến bản thân bọn ta cũng bắt đầu cảm thấy việc phản bội hắn chỉ là chuyện sớm muộn.” Nhật Đê thở dài: “Đối với người làm thần tử, không có gì đau khổ hơn là đi theo một vị quân chủ đầy căng thẳng nghi kỵ. Y Trĩ Tà là bậc tài trí mưu lược kiệt xuất, thật ra bọn ta đều rất phục hắn, nhưng do sự hoài nghi của hắn, đám vương gia ai nấy cũng sống trong nơm nớp lo sợ, hành sự sợ hãi rụt rè.”
Hoắc Khứ Bệnh cười nói: “Nghi kỵ ngờ vực là tật chung của người làm hoàng đế, chỉ có điều những ai được coi là minh quân thì có thể khống chế lòng ngờ vực của mình trong phạm vi hợp lý, dùng thuật đế vương để kiềm chế các thế lực khác nhau, nhưng có kẻ thì lại hơi mất kiểm soát. Ta cho rằng Y Trĩ Tà tuy mắc phải tật này, nhưng vẫn ổn. Người Hán xưa từng nói ‘danh bất chính, ngôn bất thuận’, Y Trĩ Tà thiếu mất cái ‘danh chính, ngôn thuận’ này. Quan hệ mắc mứu giữa các phiên vương Hung Nô và Y Trĩ Tà hiện nay, họ cũng phải chịu một phần trách nhiệm, nếu là Ư Thiền lên ngôi như lúc đầu, bọn họ đều buộc phải phục tùng, còn Y Trĩ Tà lên ngồi như hiện tại, thâm tâm bọn họ khẳng định đã dè chừng Y Trĩ Tà. Y Trĩ Tà mà làm tốt, thì đấy trở thành điều dĩ nhiên, ai bảo hắn tranh cướp ngôi vị? Y Trĩ Tà mà sơ suất ở đâu, thì sẽ phải xem xét lại tiên vương ra sao thế nào, nếu thái tử lên ngôi sẽ ra sao thế nào. Những ý nghĩ dạng ấy, kẻ thông minh nhanh trí như Y Trĩ Tà nhất định đều nhận ra hết, huynh nói xem hắn sao có thể không bực mình?”“Không ngờ người biện giải cho thiền vu lại không phải là người Hung Nô bọn ta mà lại là đại tướng quân, thiền vu nếu nghe được mấy lời này, khẳng định sẽ vì một đối thủ như đại tướng quân mà nâng một chén lớn, bạn tri kỷ công nhận khó cầu, nhưng đối thủ ngang sức ngang tài, thấu hiểu lẫn nhau lại càng khó gặp hơn.” Nhật Đê uống một ngụm rượu.
Rượu gặp tri kỷ ngàn chén ít, Hoắc Khứ Bệnh và Nhật Đê mặc dù tửu lượng rất tốt, nhưng cũng đã ngà ngà say. Nhật Đê chuẩn bị rời đi, tôi cầm giúp hắn chiếc áo lông cáo trắng. Lúc ra đến cửa, tuy tôi nói không lạnh, nhưng Hoắc Khứ Bệnh vẫn quàng chiếc áo khoác lông chồn màu đen của hắn lên người tôi.
Nhật Đê bước đi không vững, thân hình lắc lư, vỗ vỗ vai Hoắc Khứ Bệnh: “Ngọc Cẩn coi như giao cho đệ, muội ấy đã vất vả khổ sợ không ít, đệ… đệ phải chăm sóc muội ấy cho tốt.”
Hoắc Khứ Bệnh bước đi cũng hơi chuệnh choạng, miệng cười đến tận mang tai: “Không có gì, huynh yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc nàng ấy thật tốt.”
Tôi hầm hừ: “Trong mắt hai người có tôi không hả? Toàn tự nói cho mình nghe.”
Hai người không đếm xỉa gì đến tôi, ôm vai bá cổ, nói cười với nhau, bộ dang y hệt hai huynh đệ tốt.
Vừa ra đến cửa thì thấy mấy cỗ xe ngựa vùn vụt chạy qua, tôi thoáng liếc thấy trên mông ngựa có in dấu nung hình chó sói, cảm thấy rất quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra đã từng nhìn thấy ở đâu.
Nhật Đê “ồ” một tiếng kinh ngạc: “Sao ở thành Trường An cũng có Thương Lang Ấn?”
Tôi không kìm được tò mò hỏi: “Huynh từng gặp rồi à? Muội cũng cảm thấy rất quen mắt.”
Nhật Đê líu lưỡi, lúng búng nói: “Đây là một bang phái thần bí của Tây Vực, có lịch sử đến bảy tám mươi năm rồi, có thuyết nói rằng thật ra đây chính là hoá thân của một bang sa tặc lợi hại nhất lịch sử Tây Vực, cũng có thuyết nói không phải, bởi vì có người tận mắt nhìn thấy người của Thương Lang Ấn đánh đuổi đám sa tặc đang truy sát thương nhân Hán triều, còn cứu cả thương nhân Hung Nô Tây Vực khỏi tay sa tặc. Tin đồn xôn xao rối rắm, rốt cuộc bọn họ từ đâu đến không mấy ai nói được rõ ràng, ở Tây Vực dù là phú hào quyền quý hay bình dân bách tính, giang hồ hào khách đều tự biết tránh xa, như thế đủ thấy thế lực ở Tây Vực của bọn họ mạnh nhường nào.”
Tôi “a” một tiếng, bỗng nhiên nhớ ra mình từng nhìn thấy dấu ấn đấy ở đâu. Ngày đó lúc tôi mời Lý Thành đi ăn gà ở thành Lũng Tây, từng nhìn thấy dấu ấn này, tiểu nhị còn nói bọn họ đang đi tìm một cô nương trẻ tuổi. Lúc ấy cũng vì cảm thấy quen mắt, nên tôi lại chú ý nhìn cho kỹ, trước đây tôi ắt hẳn cũng đã từng nhìn thấy…
Gió lạnh thổi hơi men nồng, Nhật Đê loạng choạng leo lên xe ngựa, Hoắc Khứ Bệnh cũng càng lúc càng thêm lảo đảo, tôi không nghĩ ngợi lung tung được nữa, vội đỡ lấy hắn.
Tôi đưa mắt trông theo xe ngựa của Nhật Đê, lúc quay lại mới thấy Lý Quảng Lợi đang dừng ngựa trông về phía này, Hoắc Khứ Bệnh thì đang ôm eo tôi, đầu đặt lên vai tôi, cả người đã say lịm đi.
Tôi thở dài bất lực, đỡ Hoắc Khứ Bệnh quay người đi vào, chỉ hy vọng Lý Quảng Lợi sẽ không kể lại cảnh này cho Lý Nghiên, nếu không với tâm cơ mưu kế của Lý Nghiên, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Đi vào sân được một lúc, sực nghĩ ra, Thương Lang ấn, sa tặc? Cửu gia từng nói tổ phụ của huynh ấy là thủ lĩnh sa tặc. Vài hình ảnh mau chóng vụt qua tâm trí, tôi cuối cùng đã nhớ ra lần đầu tiên mình nhìn thấy dấu ấn này là ở đâu. Lần đầu tiên gặp gỡ bên suối Nguyệt Nha, Thạch Cẩn Ngôn từng chỉ vào dấu ấn này quở mắng tôi, chẳng trách trong tiềm thức tôi luôn lưu ý đến dấu ấn này.
Ngày hôm ấy tại quán rượu ở Lũng Tây nghe thấy bọn họ đang đi tìm một cô nương trẻ tuổi… là tôi sao? Cửu gia lúc bấy giờ đã đi tìm tôi? Nếu lúc ấy huynh ấy có thể tìm thấy tôi, thì mọi chuyện sẽ thế nào? Chúng tôi không ngờ lại gần nhau đến thế, gần đến mức một người ở trong, một người ở ngoài, nhìn nhau qua khung cửa sổ, nhưng cuối cùng lại lướt qua vai nhau.
“Ngọc nhi, khát quá!” Hoắc Khứ Bệnh làu bàu gọi to.
Tôi lập tức lấy lại tỉnh táo, đỡ hắn bước nhanh hơn: “Đến nơi rồi đây, chàng muốn uống gì? Muốn đun ấm trà mới, hay là nước hoa quả ướp trong hầm đá?”
* * *
Suy đi tính lại mãi, cuối cùng vẫn không qua Thạch phủ chúc Tết gia gia, chỉ sai người mang lễ vật sang.
Hoắc Khứ Bệnh có nhiều trưởng bối, nên từ sáng sớm đã ra ngoài chúc Tết. Tôi ngồi một mình vô vị, nhớ đến việc mấy ngày trước Hoắc Khứ Bệnh vô tình nhìn thấy Hồng cô đang ngồi thêu túi hương, bèn trêu tôi, nói rằng chúng tôi cũng coi như đã ước hẹn trọn đời, muốn tôi thêu cho hắn một chiếc túi hương làm tín vật. Tôi không muốn phí công sức vào mấy chuyện này, nhưng đằng nào cũng đang nhàn rỗi, hay là làm thử xem! Nghĩ đến nụ cười ngạc nhiên của hắn khi nhìn thấy chiếc túi, trong lòng chợt thấy rất vui sướng.
Tìm thấy các sợi chỉ khác màu, lại hỏi xin Hồng cô mấy mẫu hoa, Hồng cô lật tìm một lúc lâu, mới đưa tôi một mẫu hoa, là hai đoá kim ngân cùng cành, một vàng một trắng, đường thêu đơn giản, nhưng trông rất lay động lòng người.
Hồng cô thấy tôi ngơ ngẩn nhìn hoa, cười nói: “Muốn tìm cho muội mẫu khác, nhưng mấy mẫu ấy đều không dễ thêu, chỉ có cái này hợp sắc mà lại đơn giản, tuy đơn giản nhưng vẫn rất đẹp, thích hợp cho người chưa có nhiều kỹ năng thêu thùa. Ta phải mất công lắm mới chọn được cái này, nếu muội không hài lòng, ta cũng chẳng còn cái nào đẹp, đành đợi hôm khác nhờ người đến vẽ giúp muội.”
Tôi lắc đầu: “Không cần đâu, cái này được rồi!”
Kéo căng được mặt khung thêu, xâu được mũi kim vào tử tế, Hồng cô ngồi bên cạnh dạy một lúc, thấy tôi cơ bản đã quen tay, bèn để tôi ngồi thêu một mình, đi làm việc khác.
Ngồi hướng ra cửa sổ, cúi đầu thêu được một lúc, lại ngẩng đầu nghỉ ngơi. Hương hoa mai ngoài vườn theo gió bay vào, thơm mát dễ chịu. Thỉnh thoảng nghe vọng lại mấy tiếng pháo nổ mơ hồ, ban đầu còn bị giật mình, nhưng đến khi tâm tư dần chìm đắm vào từng mũi thêu rồi, cũng không nghe thấy gì nữa.
“Hiếm khi thấy Tiểu Ngọc cầm kim thêu thùa.” Giọng Thiên Chiếu đột nhiên vang lên bên tai, tôi lập tức ngẩng đầu nhìn sang, lập tức trông thấy Cửu gia, mũi kim trên tay không biết sao lại đâm luôn vào đầu ngón tay, trái tim thắt lại.
Tôi hơi mỉm cười, mặt mày tỉnh bơ rút mũi kim ra: “Cửu gia, Thạch tam ca, chúc mừng năm mới.”
Cửu gia chăm chú nhìn khung thêu hình hoa trên tay tôi không nói câu nào. Thiên Chiếu nhìn Cửu gia, lại nhìn tôi: “Muội không mời bọn ta vào ngồi một lát à? Định nói chuyện với nhau qua khung cửa sổ ư?”
Tôi bấy giờ mới nhớ ra, vội đặt khung thêu trên tay xuống, cười nói: “Mời vào.”
Thiên Chiếu ngồi xuống, cũng chẳng đợi tôi mời mọc, đã nhấc bình nước trên bàn tự rót cho mình một chén. Cửu gia đẩy xe lăn đến bên giường, nhấc khung thêu hoa của tôi lên, tôi định giật lại nhưng không kịp.
Huynh ấy ngắm hoa, rồi ngẩng phắt đầu lên nhìn tôi chằm chằm: “Muội… muội tự thêu cho mình à?”
Thấy tôi không trả lời, mặt huynh ấy tái dần đi, trong mắt tràn ngập trăm loại cảm xúc, cúi đầu ngắm đoá hoa kim ngân mới thêu chưa được bao nhiêu, khoé miệng thoáng một nụ cười nhạt.
Bỗng nhìn thấy một vệt máu đỏ ở góc khung, huynh ấy sững sờ trong giây lát, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vệt máu, sắc mặt lại dần dần khôi phục trởi lại, ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt long lanh sáng ngời: “Đầu ngón tay còn chảy máu không? Để ta xem nào.” Vừa nói, vừa đẩy xe lăn qua. Tôi vội lùi lại mấy bước, giấu tay ra sau lưng: “Chỉ chảy tí máu thôi, không có gì to tát cả.”
Huynh ấy cười đặt khung thêu xuống giường: “Ta cũng đang muốn có một túi hương, hiếm khi muội chịu thêu thùa, khi nào có thời gian giúp ta thêu một cái.”
Tôi giả bộ như chưa nghe thấy lời huynh ấy nói: “Muốn uống trà không?”
Cửu gia nói: “Không cần đâu, bọn ta qua thăm muội, ngồi chơi một lát rồi đi ngay, còn muốn chuyển lời giúp gia gia của Tiểu Phong, cảm ơn quà tặng của muội, khi nào muội rảnh thì qua thăm ông.”
Tôi khẽ “ừ” một tiếng, Cửu gia mỉm cười, nói nửa thật nửa đùa: “Nếu tại ta mà muội không muốn đến Thạch phủ, ta có thể tránh mặt trước.”
Tiễn Cửu gia và Thiên Chiếu về rồi, tôi chẳng còn lòng dạ nào thêu hoa tiếp, bèn nhoài ra thành cửa sổ, đầu óc trống rỗng.
Góc cửa sổ có phủ một lớp bụi mỏng, tôi vô thức đưa tay phủi nhẹ, lau sạch nó đi. Chợt thở dài, nếu trái tim tôi cũng có thể giống thế này, quyết định lưu lại ai sẽ lưu lại người ấy, lau sạch người kia đi, thì tốt biết bao! Tôi có thể ra sức ràng buộc hành vi của chính mình, nhưng trái tim, vốn có bao giờ chịu sự khống chế của bản thân. Lúc nó thích một người nào đó, sẽ không trưng cầu ý kiến của tôi; lúc nào mới có thể quên đi, cũng sẽ không nói cho tôi.
Đột nhiên thấy Thiên Chiếu rảo chân đi vào sân, tôi giật mình kinh nhạc nhìn ra sau lưng y, y nói: “Cửu gia không đến, cũng không biết ta đến.”
Tôi chầm chậm đứng dậy: “Huynh muốn nói gì? Nếu có lời muốn khuyên muội, thì không cần nói đâu.”
Thiên Chiếu nói: “Ta không định khuyên muội gì cả, năm đó muội đối với Cửu gia thế nào bọn ta đều nhìn thấy, bây giờ cho dù muội lựa chọn thế nào đi nữa, bọn ta cũng sẽ không oán thán, chỉ có thể nói là Cửu gia không có phúc. Ta đến, chỉ muốn nói cho muội một chuyện muội nên biết. Muội có biết rằng, từ ngày muội rời khỏi thành Trường An, Cửu gia đã bắt đầu đi tìm muội không?”
Tôi vừa chua xót vừa thất vọng: “Trước đây không biết, hai ngày trước đã biết rồi, muội từng nhìn thấy Thương Lang Ấn, Cửu gia đã sai bọn họ đi tìm muội phải không?”
Thiên Chiếu gật đầu: “Lúc đó không chỉ có Thương Lang Ấn đi tìm muội, còn có cả tổ chức sát thủ Tây Vực, sa tặc trên đại mạc, thâm chí còn vương thất các nước Lâu Lan, Khâu Từ… đều tham gia tìm muội, nhưng muội hoàn toàn biệt tích.”
Tôi cười khổ, các vị không khi nào tưởng được là tôi đã bị đưa vào quân doanh Đại Hán, ngay từ đầu tôi đã không hề quay lại bầy sói, trái lại còn theo quân đội đi đánh Hung Nô, lá thư gửi cho Hoắc Khứ Bệnh đã khiến Cửu gia hiểu nhầm.
Thiên Chiếu nói: “Hành tung của muội từ lúc rời thành Trường An, chúng ta đều điều tra được, nhưng tra đến nhà nghỉ ở Lương Châu thì mất dấu luôn, nghe ngóng hỏi thăm khắp nơi đều không được bất kỳ tin tức gì. Vì thế Cửu gia đã đặc biệt đến Hoắc phủ cầu kiến quản gia của họ. Cửu gia chưa bao giờ cầu xin bất kỳ ai, ngay cả những năm Thạch phảng quá thê thảm, Cửu gia cũng không đi khẩn cầu thiên tử Hán triều, một người có thể coi là cữu phụ của cậu ấy. Người đầu tiên cậu ấy cầu xin lại là quản gia của Hoắc phủ. Cửu gia hỏi Trần quản gia rằng có phải Hoắc tướng quân đã tìm được muội không, khẩn khoản mong Trần quản gia, nếu Hoắc tướng quân tìm thấy muội rồi, nhất định phải báo cho cậu ấy hành tung của muội, hoặc nếu muội không muốn cậu ấy biết, cũng làm ơn nhắn giùm rằng cậu ấy bằng lòng cùng muội ngắm hoa, cho dù bao lâu đi nữa cậu ấy cũng bền gan đợi muội quay lại.” Thiên Chiếu “hừ” lạnh một tiếng: “Muội có đoán được quản gia của Hoắc phủ đã trả lời Cửu gia thế nào không? Ta không muốn lặp lại sự nhục nhã ngày hôm ấy, kiểu nhục nhã ấy cả đời này nhận ba lần đã đủ lắm rồi.”
Ngày ấy ở trong quân doanh Lũng Tây, lời nói thoáng nghe được ngoài rèm cửa giờ cuối cùng đã hiểu, cũng hiểu vì sao đang nghe mà giọng nói của binh sĩ kia lại đột nhiên lí nhí đến mức tôi không nghe thấy gì, chắc Hoắc Khứ Bệnh đã ra hiệu cho hắn im miệng.
“Về sau lúc Hoắc tướng quân quay về thành Trường An, Cửu gia lại đi gặp Hoắc tướng quân một lần nữa, Hoắc tướng quân đối Cửu gia vô cùng khách khí, nhưng hỏi đến hành tung của muội, Hoắc tướng quân chỉ nói không biết gì. Cửu gia là người thanh bạch rõ ràng, làm gì cũng đường hoàng chính trực, ngay cả tình huống hiện tại cũng sẽ không lén lút làm hại người khác. Cậu ấy chỉ cảm thấy mình mắc nợ muội, mọi chuyện hết thảy đều là ông trời trừng phạt cậu ấy vì ngày trước đã thiếu thành thật với muội, không biết quý trọng muội. Nhưng ta chẳng màng nổi nhiều chuyện như thế, chỉ muốn cho muội biết toàn bộ sự việc, để công bằng hơn với muội và Cửu gia. Hoắc tướng quân là một kỳ nam tử, trên chiến trường thì là tướng quân mình đồng da sắt, ngoài chiến trường lại là nam nhi nhu tình, là anh hùng hào kiệt chân chính thiết cốt nhu tình. Cuối cùng cho dù muội chọn ai, ta cũng sẽ thật lòng mừng cho muội.”
Thiên Chiếu nói một mạch, dứt lời liền quay người đi thẳng, để lại tôi ngơ ngẩn trong gió.
Sau giờ ăn tối rất lâu, trời đã tối mịt tự lúc nào, Hoắc Khứ Bệnh vác bộ mặt mệt mỏi quay về, thấy Tâm Nghiễn đang dọn dẹp bát đĩa, giật mình hỏi: “Sao bây giờ mới ăn xong?”
Tôi không nói gì, Tâm Nghiễn cúi người cung kính hành lễ, nhanh nhảu đáp: “Không ăn gì hết, nô tỳ bê cái gì lên, bê xuống vẫn y nguyên như cũ.”
Tôi nói vẻ thờ ơ: “Tâm Nghiễn, thu dọn xong mau đi đi.”
Tâm Nghiễn liếc tôi, dẩu môi lên rồi nhanh tay thu dọn, chẳng mấy chốc đã xong xuôi, bèn lui ra khỏi phòng.
Hoắc Khứ Bệnh cười xáp lại gần tôi: “Sao thế? Không thích ta về muộn à?” Tuy hắn cười, nhưng hai hàng lông mày lại đượm vẻ lo âu.
Tôi hỏi: “Trưởng bối giáo huấn chàng à?”
Hắn nói: “Mấy chuyện này nàng không phải lo lắng, ta sẽ tự xử lý thoả đáng. Nàng vẫn chưa cho ta biết vì sao không ăn uống cho tử tế?”
Nhìn thấy vẻ lo âu giữa hai hàng lông mày hắn, lòng chợt nhói đau, tôi nuốt hết mấy lời định nói, lắc lắc đầu: “Không có gì, buổi trưa ăn nhiều đồ có dầu quá, lại không vận động gì, không đói nên không muốn ăn.”
Hắn đứng dậy cởi áo khoác, thay y phục: “Thế thì đợi lúc nào đói lại ăn nhé!” Chợt nhìn thấy rổ dựng kim chỉ trong tủ, hắn kinh ngạc hỏi: “Sao nàng lại bày cái này ra?” Đoạn hắn nhấc chiếc khung thêu hình hoa lên, tỉ mỉ ngắm nhìn một lúc lâu, hai hàng lông mày tràn đầy ý cười: “Cái này là thêu cho ta à? Sao lại… bị đâm vào tay à?”
Hắn rảo bước đến bên tôi, vén ống tay áo lên muốn xem tay tôi, tôi giật mạnh tay lại, ngoảnh đầu đi: “Không phải thêu cho chàng, mà tự thêu cho mình.”
Hắn ngẩn người giây lát, ngồi xuống bên cạnh tôi, ra sức quay đầu tôi lại nhìn hắn: “Rốt cuộc làm sao rồi? Ngọc nhi, nếu có chuyện gì nàng cứ cãi cọ hoặc mắng mỏ ta, nhưng đừng tức giận vô duyên vô cớ thế này, vợ chồng chẳng phải nên thành thật với nhau sao?”
“Ai là vợ của chàng?” Tôi buột miệng, nói xong mới nhận ra nỗi đau loé lên trong mắt hắn, lòng cũng nhói đau, vội nói: “Thiếp không cố ý, thiếp… xin lỗi.”
Hắn gượng cười chua xót: “Người nên xin lỗi phải là ta, ta không thể cưới nàng, nhưng lại cứ hàm hồ giữ nàng bên cạnh.”
Tôi nói: “Chuyện danh phận thiếp vừa quan tâm, vừa không quan tâm. Thiếp không phải muốn làm khó chàng vì chuyện này, thiếp chỉ muốn hỏi chàng, chàng có thực sự thành thực với thiếp không?”
Hắn nhướng mày, mỉm cười tự tin: “Đương nhiên!”
Thấy tôi im lặng, chăm chú nhìn hắn, hai hàng lông mày hắn từ từ nhíu lại, trầm ngâm nghĩ ngợi một lúc, rồi sắc mặt bỗng lạnh tanh: “Nàng đi gặp Mạnh Cửu rồi?” Hắn “hừ” lạnh một tiếng: “Nếu chỉ là chuyện ở nhà khách Lương Châu, thì ta chẳng thấy mình làm sai gì cả, hắn đã không thích nàng, cớ gì phải làm phiền tới nàng? Nàng đã cho hắn bao nhiêu cơ hội, việc gì hắn phải đợi đến khi nàng rời khỏi thành Trường An mới nghĩ ra?”
Tôi không thể ngờ, hắn một chút áy náy cũng không có, cảm giác nhói lòng vì hắn lúc trước bỗng tan biến sạch, lửa giận bùng lên: “Hoắc Khứ Bệnh, ngươi chỉ vì tư tâm mà chèn ép làm nhục người khác, còn che giấu tin tức, không ngờ hành sự bỉ ổi đến thế ư!”
Mạch máu trên trán phập phồng, ánh mắt tràn ngập đau đớn, Hoắc Khứ Bệnh chằm chằm nhìn tôi hồi lâu, bỗng bật cười: “Nàng vì hắn, nàng…” Hắn vừa lắc đầu, vừa cười: “Ta ở trong mắt nàng là gì chứ? Phải! Ta có tư tâm, nỗi lòng duy nhất của ta chính là không muốn hắn làm tổn thương đến nàng nữa, chỉ muốn khiến nàng quên đi quá khứ đau khổ kia, không phải vướng bận nữa, tâm tư của ta chính là muốn nàng có thể vui vẻ.”
Hắn đột ngột quay người, rảo bước ra ngoài, bóng người nhanh chóng hoà vào sắc đêm đen kịt rồi biến mất. Trong nháy mắt, ánh nến trong phòng dường như cũng mờ nhạt đi.
Rõ ràng là lỗi của hắn, sao lại biến hết thành lỗi của tôi thế này?
Tôi nhấc khung thêu lên ném mạnh xuống đất, đang định giẫm lên đoá uyên ương đằng mới bắt đầu thêu, nhưng lại chần chừ, người nhũn ra, ngồi thụp xuống giường, lòng đắng ngắt như bồ hòn.
Uyên ương đằng vấn vít, chúng tôi rốt cuộc là ai đã quấn quýt lấy ai
Tác giả :
Đồng Hoa