Đại Ma Nữ Hảo Đào Hoa
Chương 3: Người không nhớ rõ kẻ giả vờ quên
Người nằm đó, hơi thở đã nhẹ nhàng, mạch đập dần bình ổn. Dạ Tử Cẩm ngây người ra đó nhìn y một lúc, chung quy vẫn không tài nào nhớ ra nổi mình đã khi nào gặp người này.
Cặp mi dày ưu tú xõa xuống mắt đầy quyến rũ, bố giáp đã cởi lộ ra thân thể thon dài tuyệt mỹ, lưng eo tinh tế, gọn gàng. Không hề giống các nam nhân chiến sĩ cơ bắp thô kệch khác. Nhất thời Dạ Tử Cẩm nuốt nước miếng đánh ực, tuy ngoài mặt luôn mang vẻ lạnh lùng, bình tĩnh bẩm sinh khó nắm bắt. Sau gáy lại truyền đến một cỗ ngứa ngáy nóng bức khác thường lan dần đến mang tai.
Dạ Tử Cẩm quay phắt, lao ra khỏi phòng, khó khăn bình ổn tâm trí. Hít một hơi sâu, thầm nghĩ loại rượu này thật lợi hại. Đến tận bây giờ vẫn làm thần trí nàng say sưa choáng váng.
Sau khi dặn dò Tiểu Phúc mấy câu, tạm thời chăm lo cho nam nhân bí ẩn. Dạ Tử Cẩm liền mang theo thanh kiếm của y về tẩm điện, âm thầm nghiên cứu.
Chất thép lạnh lẽo, sắc bén, tỏa ra hàn khí nhàn nhạt... Thân kiếm khắc những đường vân mây tinh xảo, chuôi kiếm khảm ngọc trai, khắc chạm một con dấu vàng "Lam Gia".
Dạ Tử Cẩm chớp chớp mắt, thanh niên kia mang họ Lam?
Dạ Tử Cẩm không lạ gì Lam Gia, nhân giới có bảy quốc gia uy danh hiển hách. Lam Gia này là họ của hoàng tộc, một trong bảy quốc gia lớn của nhân giới.
Thanh niên này thân phận chắc chắn không nhỏ, tuổi cũng còn trẻ, khí lực cũng rất lớn, nếu không sao có thể toàn mạng mà lọt vào Ma Đô?
Bên ngoài Ma Đô vốn hiu quạnh, chính là vùng đất hoang lạnh của Quỷ Giới, ác linh quỷ quái hoành hành, không người quản chế. Người bình thường nếu chẳng may lạc vào, chắc chắn bị xé tan xác tuyệt không còn một mảnh xương.
Bất quá, nơi đó chỉ đóng vai trò rào chắn bảo hộ, căn bản không gây nguy hiểm cho Ma Tộc. Nói trắng ra, Ma Vương các thế hệ chỉ coi như nuôi dưỡng một đàn chó dữ trông nhà nhốt ngoài cổng.
Nếu đã là hoàng tộc của Lam Gia, lại có khả năng sinh tồn thoát khỏi Quỷ Giới, Đế vương Ma Đô là nàng ít nhiều cũng nên đối đãi tử tế.
Lam Nhiên tỉnh lại, trước mắt hắn lờ mờ hiện ra đỉnh màn màu trắng.
Trước bụng truyền đến từng cơn đau nhói, dần ý thức mình đã được cứu, bàn tay khẽ chạm lên lớp băng vải được băng bó cẩn thận, cắn chặt răng không để mình rên lên thành tiếng.
Khi đó trên đường trốn tránh bọn quỷ quái, Lam Nhiên dùng hết hơi tàn leo vào chiếc quan tài đá kia, tình trạng của y đã rất chật vật, thảm hại vô cùng. Nghĩ rằng sẽ một mình bỏ mạng tại đây, không ngờ ông trời vẫn còn cho y một con đường sống, để tìm lại nàng ấy...
Lam Nhiên theo thói quen quờ quạng xung quanh, không thấy kiếm đâu, trong lòng âm thầm tính toán. Chợt bên ngoài có tiếng cửa mở.
Y nằm yên, nhắm mắt vờ bất tỉnh hồi lâu, chỉ nghe một tiếng "cạch" vật phòng thân quen thuộc của y được trả lại bên giường, đặt ngay ngắn.
Dạ Tử Cẩm hơi cúi, mái tóc xõa xuống khẽ lướt qua gương mặt tái nhợt của Lam Nhiên, hàng mi của y rung nhẹ, khứu giác tinh ý nhận ra trong không khí mùi hoa oải hương rất đỗi quen thuộc.
Lam Nhiên chấn động mở bừng mắt, tử sắc ngập tràn trong mắt y, khăn lụa trên tay Dạ Tử Cẩm cũng đánh "bộp", rơi trở lại vào thau nước.
Bốn mắt trừng nhau.
Dạ Tử Cẩm vớt chiếc khăn ướt đang vắt dở, lãnh đạm hỏi Lam Nhiên:
"Ngươi tỉnh rồi à?"
Hai chữ "Tiểu Cửu..." chưa kịp trôi ra khỏi cổ bị Lam Nhiên nhanh chóng nuốt lại. Người trước mắt nhìn y, âm thầm đánh giá, vẻ mặt thản nhiên lạ thường. Là nàng ấy sao? Hay chỉ là một người giống nàng như thể hai giọt nước?
Từ cử chỉ, thần thái cho đến giọng nói ấy, cao lãnh mà uy quyền. Thế gian há có nữ nhân thứ hai nào như vậy?
Không lẽ nàng đã quên ta?
- Ta đang hỏi ngươi đấy, nhóc con! ngươi tên là gì?
Dạ Tử Cẩm mất kiên nhẫn, dùng giọng bề trên trào phúng khẽ hỏi, đối với nàng thanh niên trước mặt cũng chỉ là đứa trẻ con miệng còn hôi sữa.
Lam Nhiên co rút khóe miệng, loại biểu cảm này, cho đến lời nói trêu chọc, khinh mạn, ngạo nghễ. Y xác định ngoài nàng ra, không còn có người thứ hai.
Mặc kệ bây giờ người trước mặt y có thân phận gì, Lam Nhiên sẽ không phạm phải sai lầm lần thứ hai. Hạ quyết tâm phải giữ chặt lấy nàng.
- Ta... tên là gì?
Ánh mắt Lam Nhiên đột nhiên mờ mịt lưu quang, đối với Tử Cẩm cho ra một câu hỏi ngược lại thập phần ngờ nghệch.
Dạ Tử Cẩm mở tròn mắt. Lẽ nào y bị thương quá nặng ảnh hưởng đến não rồi có phải hay không?
Sau khi xác định sau đầu thanh niên không tụ máu bầm. Dạ Tử Cẩm âm thầm nghi ngờ trong bụng, bất quá không nói ra. Ngược lại cũng tùy tiện giữ y lại chờ đến lúc hồi phục hẳn, hứng thú chờ xem kẻ này đóng kịch giả ngu rốt cuộc muốn giở trò gì?
Dạ Tử Cẩm không ngờ bất cẩn lưu lại một cái hứng thú giải khuây trong lúc nhàm chán, lại kéo đến hàng loạt rắc rối mình phải đối mặt về sau...
Cặp mi dày ưu tú xõa xuống mắt đầy quyến rũ, bố giáp đã cởi lộ ra thân thể thon dài tuyệt mỹ, lưng eo tinh tế, gọn gàng. Không hề giống các nam nhân chiến sĩ cơ bắp thô kệch khác. Nhất thời Dạ Tử Cẩm nuốt nước miếng đánh ực, tuy ngoài mặt luôn mang vẻ lạnh lùng, bình tĩnh bẩm sinh khó nắm bắt. Sau gáy lại truyền đến một cỗ ngứa ngáy nóng bức khác thường lan dần đến mang tai.
Dạ Tử Cẩm quay phắt, lao ra khỏi phòng, khó khăn bình ổn tâm trí. Hít một hơi sâu, thầm nghĩ loại rượu này thật lợi hại. Đến tận bây giờ vẫn làm thần trí nàng say sưa choáng váng.
Sau khi dặn dò Tiểu Phúc mấy câu, tạm thời chăm lo cho nam nhân bí ẩn. Dạ Tử Cẩm liền mang theo thanh kiếm của y về tẩm điện, âm thầm nghiên cứu.
Chất thép lạnh lẽo, sắc bén, tỏa ra hàn khí nhàn nhạt... Thân kiếm khắc những đường vân mây tinh xảo, chuôi kiếm khảm ngọc trai, khắc chạm một con dấu vàng "Lam Gia".
Dạ Tử Cẩm chớp chớp mắt, thanh niên kia mang họ Lam?
Dạ Tử Cẩm không lạ gì Lam Gia, nhân giới có bảy quốc gia uy danh hiển hách. Lam Gia này là họ của hoàng tộc, một trong bảy quốc gia lớn của nhân giới.
Thanh niên này thân phận chắc chắn không nhỏ, tuổi cũng còn trẻ, khí lực cũng rất lớn, nếu không sao có thể toàn mạng mà lọt vào Ma Đô?
Bên ngoài Ma Đô vốn hiu quạnh, chính là vùng đất hoang lạnh của Quỷ Giới, ác linh quỷ quái hoành hành, không người quản chế. Người bình thường nếu chẳng may lạc vào, chắc chắn bị xé tan xác tuyệt không còn một mảnh xương.
Bất quá, nơi đó chỉ đóng vai trò rào chắn bảo hộ, căn bản không gây nguy hiểm cho Ma Tộc. Nói trắng ra, Ma Vương các thế hệ chỉ coi như nuôi dưỡng một đàn chó dữ trông nhà nhốt ngoài cổng.
Nếu đã là hoàng tộc của Lam Gia, lại có khả năng sinh tồn thoát khỏi Quỷ Giới, Đế vương Ma Đô là nàng ít nhiều cũng nên đối đãi tử tế.
Lam Nhiên tỉnh lại, trước mắt hắn lờ mờ hiện ra đỉnh màn màu trắng.
Trước bụng truyền đến từng cơn đau nhói, dần ý thức mình đã được cứu, bàn tay khẽ chạm lên lớp băng vải được băng bó cẩn thận, cắn chặt răng không để mình rên lên thành tiếng.
Khi đó trên đường trốn tránh bọn quỷ quái, Lam Nhiên dùng hết hơi tàn leo vào chiếc quan tài đá kia, tình trạng của y đã rất chật vật, thảm hại vô cùng. Nghĩ rằng sẽ một mình bỏ mạng tại đây, không ngờ ông trời vẫn còn cho y một con đường sống, để tìm lại nàng ấy...
Lam Nhiên theo thói quen quờ quạng xung quanh, không thấy kiếm đâu, trong lòng âm thầm tính toán. Chợt bên ngoài có tiếng cửa mở.
Y nằm yên, nhắm mắt vờ bất tỉnh hồi lâu, chỉ nghe một tiếng "cạch" vật phòng thân quen thuộc của y được trả lại bên giường, đặt ngay ngắn.
Dạ Tử Cẩm hơi cúi, mái tóc xõa xuống khẽ lướt qua gương mặt tái nhợt của Lam Nhiên, hàng mi của y rung nhẹ, khứu giác tinh ý nhận ra trong không khí mùi hoa oải hương rất đỗi quen thuộc.
Lam Nhiên chấn động mở bừng mắt, tử sắc ngập tràn trong mắt y, khăn lụa trên tay Dạ Tử Cẩm cũng đánh "bộp", rơi trở lại vào thau nước.
Bốn mắt trừng nhau.
Dạ Tử Cẩm vớt chiếc khăn ướt đang vắt dở, lãnh đạm hỏi Lam Nhiên:
"Ngươi tỉnh rồi à?"
Hai chữ "Tiểu Cửu..." chưa kịp trôi ra khỏi cổ bị Lam Nhiên nhanh chóng nuốt lại. Người trước mắt nhìn y, âm thầm đánh giá, vẻ mặt thản nhiên lạ thường. Là nàng ấy sao? Hay chỉ là một người giống nàng như thể hai giọt nước?
Từ cử chỉ, thần thái cho đến giọng nói ấy, cao lãnh mà uy quyền. Thế gian há có nữ nhân thứ hai nào như vậy?
Không lẽ nàng đã quên ta?
- Ta đang hỏi ngươi đấy, nhóc con! ngươi tên là gì?
Dạ Tử Cẩm mất kiên nhẫn, dùng giọng bề trên trào phúng khẽ hỏi, đối với nàng thanh niên trước mặt cũng chỉ là đứa trẻ con miệng còn hôi sữa.
Lam Nhiên co rút khóe miệng, loại biểu cảm này, cho đến lời nói trêu chọc, khinh mạn, ngạo nghễ. Y xác định ngoài nàng ra, không còn có người thứ hai.
Mặc kệ bây giờ người trước mặt y có thân phận gì, Lam Nhiên sẽ không phạm phải sai lầm lần thứ hai. Hạ quyết tâm phải giữ chặt lấy nàng.
- Ta... tên là gì?
Ánh mắt Lam Nhiên đột nhiên mờ mịt lưu quang, đối với Tử Cẩm cho ra một câu hỏi ngược lại thập phần ngờ nghệch.
Dạ Tử Cẩm mở tròn mắt. Lẽ nào y bị thương quá nặng ảnh hưởng đến não rồi có phải hay không?
Sau khi xác định sau đầu thanh niên không tụ máu bầm. Dạ Tử Cẩm âm thầm nghi ngờ trong bụng, bất quá không nói ra. Ngược lại cũng tùy tiện giữ y lại chờ đến lúc hồi phục hẳn, hứng thú chờ xem kẻ này đóng kịch giả ngu rốt cuộc muốn giở trò gì?
Dạ Tử Cẩm không ngờ bất cẩn lưu lại một cái hứng thú giải khuây trong lúc nhàm chán, lại kéo đến hàng loạt rắc rối mình phải đối mặt về sau...
Tác giả :
Đào Thụy Anh