Đại Ma Đầu
Chương 177: Nói cái gì tu tiên? Nói cái gì nghịch thiên?
Lôi Động ánh mắt mềm mại, nhẹ nhàng nói một câu với Đinh Uyển Ngôn.
Sắc mặt Đinh Uyển Ngôn bình tĩnh không gợn sóng, nói khẽ:
- Được, ta chờ ngươi!
Lôi Động nói thế, lại hướng Thiên Ma thở dài thật sâu, thanh âm có chút trầm thấp:
- Đa tạ Thiên Ma đại nhân rộng lòng tha thứ cho tiểu bối, lúc này cung chúc đại nhân Nguyên Anh đại thành, thọ cùng trời đất, vãn bối có chuyện quan trọng tại thân, cho nên cáo từ trước!
Chỉ mấy câu này, đã ám chỉ cho những người khác biết, không có chuyện gì thì đứng viếng thăm.
Thiên Ma không nói cái gì, nàng chỉ nhìn hắn rồi làm động tác gật đầu, nhưng động tác này không ai nhìn thấy, dưới lớp áo đen, tay của nàng nắm chặt tay ghế, hơi run rẩy.
Lôi Động không nói thêm câu nào nữa, thân hình dừng lại, sau đó trên trời xuất hiện một loạt tàn ảnh, khói đen tràn ngập không gian, bao phủ thân thể của hắn, trực tiếp bay thẳng lên trời.
- Tiểu tử, ngươi còn chưa ký kết khế ước sinh tử đấu đấy!
Hoàng Phủ Sách suy bụng ta ra bụng người, rất sợ Lôi Động đến lúc đó đổi ý.
- Hoàng Phủ Sách, lòng dạ ngươi thật hẹp hòi, trước mặt nhiều lão tổ như thế, ngươi còn sợ ta đổi ý? Mười năm sau, ngươi nên rửa sạch cổ mà chờ ta chém đầu đi!
Lời nói của Lôi Động truyền ngược trở lại, tốc độ phi hành của khói đen, đột nhiên tăng mạnh.
Hộ sơn đại trận của tông phái, không biết có phải xem trên mặt mũi của Vạn Quỷ lão tổ, hay là Thiên Ma lén truyền âm, hoàn toàn không có làm khó hắn nửa phần, mặc cho hắn bay thẳng lên trời.
Hoàng Phủ Sách bên dưới bị tức giận nổi trận lôi đình, cái gì gọi là rửa sạch cổ chờ hắn tới chém đầu? Hắn dựa vào cái gì mà cuồng vọng như thế? Lại có tư cách gì mà cuồng vọng?
Lại bỏ chút thời gian, hắn xuyên thấu qua bầu trời, để cho trời cao gột rửa tâm của hắn, mang theo suy nghĩ miên man không dứt, Lôi Động hít sâu một hơi, bay trong tầng mây to lớn như biển cả, tuy trong lòng có chút không bỏ, nhưng ý chí quyết tuyệt ngày hôm nay làm cho hắn hiểu được, Kim Đan đại đạo chi đồ, có vô số gian nguy khó khăn.
Nếu như ở lại trong tông phái, từng bước tu luyện lên, cuộc đời này muốn thành tựu Kim Đan là chuyện xa vời, Lôi Động lúc này, muốn đi ra khỏi Âm Sát Tông xuất ngoại hành tẩu tìm kiếm cơ duyên, hiện giờ hắn là Trúc Cơ tầng một, nếu không dám đi thì nói cái gì tu tiên? Nói cái gì nghịch thiên? Phí đại lượng tài nguyên, cũng không cách nào đột phá được bình cảnh tấn chức cũng chỉ phí công.
Thời điểm Luyện Khí kỳ hắn đã hiểu rất rõ, hắn gặp phải bình cảnh đều dùng đan dược đột phá, nhưng với tư chất của hắn lãng phí quá nhiều, hiện giờ đã Trúc Cơ kỳ, muốn vượt qua tất cả bình cảnh và phẩm cấp, tấn chức Kim Đan vô cùng khó khăn, hao tốn tài nguyên trong đó là một con số khủng bố, nếu dựa vào tài nguyên cướp đoạt trong tông môn, một lần hai lần còn được, số lần càng nhiều, tai nạn sớm muộn gì cũng hàng lâm lên đầu của mình.
Còn nếu đi khúm núm cầu cạnh Thiên Ma, có lẽ sẽ đổi lấy được số tài nguyên phong phú, nhưng nếu làm như thế sư tỷ sẽ nghĩ mình như thế nào? Lại nói tới Thiên Ma, nếu hắn làm như vậy, trong lòng của nàng sẽ cho rằng mình là cái gì không dậy nổi, không trọng yếu, mà quan trọng nhất là, ngạo khí và nội tâm của Lôi Động sẽ bị tổn thương nghiêm trọng, nếu làm như thế còn nói cái gì tu tiên? Nói cái gì nghịch thiên?
Luyện Khí kỳ thuận lợi vượt qua, cũng phải tốn thời gian mười lăm năm mới đạt tới Trúc Cơ kỳ tầng một, Lôi Động cảm thấy thỏa mãn với chuyện này, nhưng hắn vẫn biết rõ, những gian nan hiểm trở trong quá trình tu luyện còn đang đợi hắn ở phía trước, không thể nào lạc quan được.
Lôi Động cũng không dám quay về Vạn Quỷ Quật, hắn rất sợ cảm giác lưu luyến, hắn sẽ không muốn rời đi, còn Lôi Thanh Nhi qua mấy năm nữa sẽ lớn lên, Trúc Cơ là chuyện không thành vấn đề, mà lấy tu vi Trúc Cơ của nàng, muốn chiếu cố người nhà lại càng không có vấn đề.
Rất nhiều chuyện, trước kia chính mình nghĩ mãi không rõ, lúc Lôi Động đắm chìm trong ảo giác, hoàn toàn dựa vào lực lượng ý chí mà vượt qua, trong lòng bỗng nhiên có một tia hiểu ra, mình ở trong tông phái, tuy có thể an toàn tu luyện, còn có được tài nguyên tương đối dồi dào, một con chim ưng non muốn phát triển, phải trải qua mưa gió tẩy lễ mới có khả năng trưởng thành, nếu như không có vượt qua đầu sóng ngọn gió, thì không có tư cách bay lượn chín tầng trời.
Nước Trần!
Đây là một trong mười mấy quốc gia mà Âm Sát Tông khống chế, nghe nói quốc gia này vào lúc Trần gia huy hoàng nhất lập ra, cho nên gọi là nước Trần.
Mà ở một góc của nước Trần, có một ngọn núi, ở trên đỉnh núi có một cái hồ, gọi là Tú Hồ Sơn.
Trong Tú Hồ Sơn, tiên khí quanh năm lượn lờ, dân chúng đồn đãi ở gần đó có thần tiên, có nhiều người thề thốt rất sắt son, nói rằng mình nhìn thấy thần tiên bay lên bay xuống, nhưng đa số những người này là người trốn thoát trở về, bởi vi khi tới gần Tú Hồ Sơn sẽ có yêu quái, cho nên phàm nhân không có can đảm tiến vào Tú Hồ Sơn.
Phàm nhân không biết, nhưng Lôi Động lại biết sâu trong Tú Hồ Sơn, có một tòa Tú Hồ Sơn Trang, chính là một gia tộc tu tiên, mà tổ tiên Trần gia của gia tộc này, vốn là đệ tử xuất thân từ Âm Sát Tông, thu thập được nhiều công pháp, nhưng đa số trong đó là công pháp tà đạo, cho nên đối với phàm nhân có can đảm quấy rầy, đương nhiên không lưu tình chút nào.
Lôi Động tới đây, mục đích rất rõ ràng, hắn tới là vì món đồ vật trên người của tộc trưởng Trần gia, tuy không biết đồ vật làm cho Phệ Hồn Tháp rung động là thứ gì, nhưng nhất định phải lấy được.
Lôi Động lúc này, đã sớm đổi trang phục màu đỏ thẫm của đệ tử Âm Sát Tông ra, mặc vào một bộ áo đen, hắn chủ tu công pháp Huyền Âm Tâm Kinh, là công pháp chính tông Âm thuộc tính trên đời này, chỉ hơi thúc dục, bên ngoài cơ thể liền hình thành quỷ khí um tùm, ngoại nhân khó mà nhận ra bộ dáng. Lại thúc dục U Minh chi khí, khói đen vờn quanh thân thể liền bay lên che mặt lại, làm cho không ai nhìn rõ mặt. Nguồn:
Nhưng mà, cho dù có nhìn rõ mặt cũng vô dụng, bởi vì bất cứ tu tiên giả trong phường thị nào, cũng có cải biến dung mạo bằng mặt nạ, giống nhau như đúc, mà giá trị lại không đáng bao nhiêu tiền, mà những thứ này chỉ có thể lừa gạt một ít tiểu cao thủ có tu vi thấp kém mà thôi, nhất là tu sĩ Kim Đan kỳ hoặc cao hơn, đều có thói quen dùng khí tức mà đoán ngươi là ai, mà không phải mặt nạ da người thế này, thùng rỗng kêu to.
Mà Tú Hồ Sơn Trang, trừ tộc trưởng lần trước Lôi Động nhìn thấy ra, cũng có thêm hai tên tu sĩ Trúc Cơ, tuy không được xem là thế lực mạnh mẽ gì, nhưng miễn cưỡng cũng so thể xem là gia tộc quyền thế một phương.
Nhất là ở nước Trần nho nhỏ này, thanh danh không nhỏ.
Nhất là Tú Hồ Sơn Trang, sắp đặt một hiệu cầm đồ, tên là hiệu cầm đồ Trần gia, chuyên môn bán các loại phù triện pháp khí giá thấp cho tu tiên giả, sau đó, lại bán ra, cũng lợi nhuận được chút ít linh thạch.
Tác giả :
Tiên Tử Nhiêu Mệnh