Đại Lý Hoàng Đế Luyến Ái Ký
Chương 7
Ngày hôm sau sinh thần, Long Tĩnh Lam chân trước vừa mới đi, tiểu hoàng đế Đoàn Quân Nhiênđã tràn đầy tự tin đứng ở tẩm cung của y, bắt đầu giáo huấn hai tỷ muội Đào Tử, Lê Tử như thật.
“Ân,hômnay trẫm tuyên bố, bởi vì trẫm đã qua sinh thần 16 tuổi, đã được coi là trưởng thành; từ hôm nay trở đi, có chuyện gì đều phải tự mình làm chủ. Cho nên…” Đoàn Quân Nhiênthoáng đắc ý, mắt cứ đảo qua đảo lại giữa hai người Đào TửvàLê Tử.
“Từ hôm nay trở đi! Hai người các ngươi…”Đoàn Quân Nhiên mỉm cười nói, “Không cần kêu trẫm rời giường nữa!”
“…”
Đào, Lê hai người phi thường ăn ý liếc mắt nhìn nhau, một giây sau lập tức xông lên giữ chặt lấy Đoàn Quân Nhiên đang âm mưu ôm chặt cái long sàng, ba người lập tức bắt đầu ‘cuộc chiến sinh tử’…
“Hoàng thượng…Sao ngài còn muốn ngủ nữa? Phải dậy rồi nha…”
Đào Tử thở hổn hển nói, nàng cùng Lê TửkéoĐoàn Quân Nhiên, ba người khá là im lặng, chẳng qua là muốn bảo tồn sức lực cho mình mà thôi…
“Đúng vậy a, coi như ngài không chê phiền, sáng sớm mặc y phục rồi lại cởi thì tốt xấu gì cũng nên thông cảm cho chúng nô tỳ chứ, rửa mặt chải đầu cho ngài vất vả lắm a!”Lê Tử giữ chặt cánh tay phải của Đoàn Quân Nhiên, mặt cũng đỏ cả lên.
“Hai người các ngươi! Mau buông tay cho trẫm! Trẫm buồn ngủ! Các ngươi có thông cảm cho trẫm hay không? Trẫm đã 16 rồi, sao các ngươi không cho trẫm ngủ nướng a?!” Đoàn Quân Nhiên tức giận đến la to.
“Ai nói 16 tuổi là có thể ngủ nướng… Hơn nữa, chúng nô tỳthông cảm cho ngài thì lấy ai thông cảm cho chúng nô tỳ a?” Đào Tử căn bản bất chấp cái chăn bao quanh y, không buông là không buông!
“Nhưng mà lão Thái phó sáu mươi là có thể ngủ nướng kìa!”
“Chờ ngài sáu mươi rồi nói sau!”
Đoàn Quân Nhiên thấy cứng rắn không được lại dùng chiêu mềm mỏng, “Hảo tỷ tỷ! Cho trẫm ngủ đi mà! Trẫm phù hộ hai người các ngươi tương lai sẽ tìm tỷ phu tốt a!”
“…Hoàng thượng, ngài mà phù hộ á, ta thấy thật không đáng tin đâu…” Đào Tử lắc đầu.
“Hoàng thượng, không phải chúng nô tỳ không châm chước, nhưng nếu ngài ngủ nướng, chúng nô tỳ sẽ bị phạt… Người không vì mình trời tru đất diệt! Tỷ tỷ! Chúng ta cần phải chịu đựng a!”Lê Tử cũng hô to khẩu hiệu.
“Các ngươi…Hai nô tỳ không biết trung thành là gì hết!”
“Hoàng thượng! Là ngài quá lười!”
“Cái gì! Ngươi dám nói ta lười!”
“Chúng nô tỳ nói đều là sự thật!”
“Sự thật c** chó gì chứ! Gặp quỷ hết đi! Trẫm buồn ngủ! Ngủ! Ngủ!”
“Hoàng thượng ngài ngủ quá nhiều!”
“Không nhiều chút nào!”
“Hoàng thượng, ngài ngủ nhiều làm gì chứ!”
“Ngủ! Ngủ! Ngủ! Dưỡng nhan! Dưỡng nhan! Dưỡng nhan!”
…
LúcĐoàn Quân Nhiên cùng Đào Tử, Lê Tử đang giằng qua xé lại, bộ long bào rốt cuộc bi thảm bị xé rách…
Hơn nữa, bởi vì quán tính, Đào Tử cùng Lê Tử phát hiện trong tay hai người bọn họ mỗi người cầm một ống tay áo trống rỗng; Hoàng thượng Đoàn Quân Nhiên của chúng ta đã vinh quang té lăn ra đất; càng không may hơn là bộ mặt y lại tiếp xúc thân mật với mặt đất…
“Tỷ tỷ, làm sao bây giờ?”Lê Tửcũng thấy hoảng loạn.
“A? … Mau gọi ngự y a!”Đào Tử kịp phản ứng, vội vàng hô to, “Hoàng thượng ngã sấp xuống! Mau truyền ngự y!”
*
Ngự hoa viên.
“Ta nói ngài đây rốt cuộc là chuyện gì thế này?”Bùi Phi trợn mắt há mồm nhìn bộ dáng hiện tại của Đoàn Quân Nhiên, chặc lưỡi, chỉ biết lắc đầu.
Đoàn Quân Nhiênđưa tay cọ cọ lên cái mũi bị thương, cả mũi, trán lẫn gò má đều bị thương, chính là cái cớ tốt nhất cho ngự y thích đùa dai ra tay băng lụa trắng kín mít, chỉ để lộ có mỗi đôi mắt ngập nước ủy khuất.
“Ô… Các nàng… Các nàng…”Đoàn Quân Nhiên chỉ vào Đào Tử cùng Lê Tử ở một bên vừa đau lòng vừa mắc cỡ, phát ra âm thanh ô ô như khóc.
Đào Tử cùng Lê Tửcùng cúi đầu xuống, giữ im lặng. Nhìn bộ dáng Đoàn Quân Nhiên thế này quả thực là rất khó chịu, nhưng biếtmình đuối lý, may mà vừa nãy Long Tĩnh Lamcũng không nói gì; nếu mà bị trách mắng thì hai người bọn họ chỉ có thể dùng ba thước bạch lăng (loại dùng để treo cổ á)!
“Ai, Hoàng thượng, không phải thuộc hạ nói ngài chứ, ngài đã 16 tuổi rồi đó, sao lại cứ thích ngủ nướng vậy a? Hơn nữa hôm nay ngài phải đến Chiêu Dương cung nữa mà!”Bùi Phi tận tình khuyên bảo Đoàn Quân Nhiên đánh chết cái nết không chừa.
“Trẫm thích ngủ nướng đấy, thì sao? Ai nha, cái đó thì có gì hư hỏng chứ?” Đoàn Quân Nhiênthờ ơ nhét quả vải do Đào Tử vừa bóc xong vào miệng.
“Hôm nay là ngày ngài tuyển Chiêu Nghi a! Chẳng lẽ ngài cũng không nhớ?”Bùi Phi quả thực không thể tin được, Đoàn Quân Nhiên luôn thích giờ trò cũng có thể quên được!
“Hở? Vì sao phải tuyển Chiêu Nghi a?”Đoàn Quân Nhiên không rõ, đưa tay lấy quả nhãn Lê Tử đưa tới, nhét vào miệng, vừa nhai vừa hỏi.
“Đương nhiên là Hoàng thượng ngài đã tròn 16 tuổi, phải bổ sung hậu cung chứ sao. Hơn nữa năm ngoái đã bắt đầu tu sửa những điện đó rồi, chẳng lẽ Hoàng thượng ngài không nhớ sao?”
“Nga, thì ra là vậy a, nhưng mà trẫm căn bản không thích tuyển Chiêu Nghi gì đó a.”Đoàn Quân Nhiên cau mày, trong lòng y chỉ muốn cóLong Tĩnh Lam thôi.Long Tĩnh Lamsuất (đẹp trai) như vậy a! Nếu có thể bắt hắn thành Chiêu Nghithì thật tốt…
Đoàn Quân Nhiên nghĩ đi nghĩ lại, bất tri bất giác nói ra, “Nếu Long Tĩnh Lam làm Chiêu Nghi, trẫm sẽ không bao giờ ăn thịt kho tàu nữa…”
“Thì ragiá trị của thần ở trong lòng bệ hạ chẳng khác nào thịt kho tàu a.Hổ thẹn! Hổ thẹn”!
Đoàn Quân Nhiênbị hù dọa, vội vàng đứng phắt dậy từ trên nhuyễn tháp, ngượng ngùng cười cười, nhìn thấy ánh mắt chuyên chú của Long Tĩnh Lam, không dám hó hé nửa lời.
Bùi Phicũng thấy buồn cười, nhìn tiểu hoàng đế bị Long Tĩnh Lam dọa thành như vậy, liền hoà giải, “Được rồi, được rồi, tóm lại, Hoàng thượngvẫn phải đi chọn Chiêu Nghi, nhưng hôm nay đã thành bộ dạng này… Khụ! Vậy chờ thêm vài ngày nữa đi.”
Long Tĩnh Lam không nói chuyện, ngồi xuống cầm một chén rượu uống, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc quaĐoàn Quân Nhiên một cái, liên tiếp hơn mười ánh mắt, Đoàn Quân Nhiên chịu không nổi, lớn tiếng ồn ào, “Ngươi nhìn cái gì mà nhìn a! Có chuyện mau nói có rắm mau thả! Đừng có ngó trẫm mãi thế!”
Long Tĩnh Lam lúc này mới đặt chén rượu xuống, chậm rãi nói, “Ngươi muốn chọn Chiêu Nghi phải không?”
Đoàn Quân Nhiênngẩn người, nhưng vẫn là trả lời, “Đúng vậy a.”
Sắc mặt Long Tĩnh Lam có chút âm trầm, thanh âm cũng trở nên lạnh băng băng, “Tốt, không ngờ ngươi trưởng thành, còn thích nữ nhân nữa chứ!”
Đoàn Quân Nhiên ngẩn ngơ, sau đó như suy nghĩ gì đó, tay nâng cằm, đặc biệt ngu ngốc hỏi Long Tĩnh Lam, “Vậy chứ lúc nhỏ là ta thích nam nhân?”
Tất cả mọi người trong phòng hóa đá…
***
Một tuần sau, Đoàn Quân Nhiên ngồi đàng hoàng trong điện Chiêu Dương tuyển Chiêu Nghi, bên người có lão Thái phó cùng đi, còn có sử quan luôn cầm bút lông điên cuồng ghi chép.
Đào Tử, Lê Tử hai người lần lượt đưa từng nữ tử vào, để Đoàn Quân Nhiênhỏi. Kết quả liên tiếp hỏi 15 người, mỗi người đều phải có câu trả lời sao cho Đoàn Quân Nhiên thỏa mãn.
Vấn đề mà Đoàn Quân Nhiênhỏi là thế này:
“Ngươi có thể nói cho trẫm biện pháp, làm cách nào vào ngự thiện phòng ăn vụng mà không bị phát hiện không?”
…
“Ngươi có biện pháp nào có thể cho trẫm ngủ nướng mà không có ai dám quản không?”
…
“Ngươi giúp trẫm mỗi ngày học thuộc rồi chép Tứ thư Ngũ kinh được không?”
…
“Cái gì? Ngươi cũng không biết phải làm sao á? Không phải chứ! Vậy chứ trẫm tuyển ngươi làm Chiêu Nghi làm gì?”
…
“Khụ khụ! Ta nói Hoàng thượng, ngài như vậy tựa hồ không đúng lắm…” Lão Thái phólắp bắp nói, “Tuyển Chiêu Nghi không thể hỏi mấy vấn đề này mà. Ngài là tuyển phi tử, không phải đang tìm người giúp đỡ a.”
“A? Không thể hỏi mấy cái này, vậy chứ phải hỏi cái gì?” Đoàn Quân Nhiên nghiêng đầu qua, vẻ mặt đau khổ, “Mấy ngày nay trẫm luôn suy nghĩ mấy vấn đề này, bức trẫm muốn điên luôn á… Kết quả tuyển phi tử cũng không thể phân ưu với trẫm… Ai, trẫm thật sự cảm thấy cuộc sống này thật không thú vị gì cả a!”
Sử quan mải miết ghi chép, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi, “Hoàng thượng, còn muốn thêm bản khác không?”
Đoàn Quân Nhiên nghĩ nghĩ, vung bàn tay nhỏ, “Cứ để đó trước đi, không thấy trẫm đang bận tuyển tiểu lão bà sao? Đợi lát nữa hồi cung, chúng ta tiếp tục từ từ bổ sung hết mấy cái này.”
“Vâng!”Sử quan lập tứcbỏ ra hai trang trống trong sổ, sau đó chuyên chú chờ nghe Đoàn Quân Nhiên nói.
“Hoàng thượng, kỳ thật ngài hẳn là hỏi các nàng có thể làm gì, thích gì, sau đó chọn một người hợp ý ngài nhất a.” Đào Tử ở bên cạnh hảo tâm giải thích cho Đoàn Quân Nhiên.
“Thì ra là vậy, trẫm biết rồi, ngươi tiếp tục gọi thêm mấy người vào đi!” Đoàn Quân Nhiên chỉnh chỉnh cổ áo, giống như đã hiểu ra rồi.
Kết quả là vấn đề của y lại là thế này:
“Cái gì ngươi cũng không biết a? Biết khinh công không? Biết nhảy tường không?”
“Cái gì! Ngươi cũng không?! Vậy ngươi sao có thể theo trẫm vào ngự thiện phòng ăn vụng được?”
…
“Ân, trẫm hỏi ngươi thích gì. Hở? Ngươi thích y phục đẹp? Thủ sức (trang sức) trân quý?”
“Trẫm nói ngươi sao ngươi lại dốt nát vậy a! Ngươi muốn mấy thứ đồ bỏ đó sao? Trẫm nói cho ngươi biết, trong hoàng cung này, giấc ngủ là quý giá nhất!”
“Không tin ngươi đi hỏi đi, trẫm có cho đám người trong cung tất cả y phục châu bảo lẫn thủ sức cũng không được! Các nàng vẫn không chịu cho trẫm ngủ nướng a!”
…
“Bảo trẫm tới thăm ngươi một chút là ngươi sẽ thỏa mãn…”
“A? Ngươi có thuộc Tứ thư Ngũ kinh không? Thế nào, ngươi khi dễ trẫm không thuộc phải không? Nữ nhân bây giờ sao tâm địa lại ác độc vậy a! Thật là!”
…
Đoàn Quân Nhiên lắc đầu lại lắc đầu. Đã mấy chục người đi qua, y cũng chẳngchọn được một người vừa ý, cảm thấy thật sự quá nhàm chán, ngáp dài một cái, nói, “Thực phiền, những người này không một ai làm trẫm thỏa mãn cả.”
Lão Thái phólau mồ hôi, thầm nghĩ: đó là bởi vì chủ đề của ngài có đổi đâu… Không phải ăn thì cũng ngủ, không thì lại là trốn học…
Lúc này, Lê Tửlại nghĩ kế giúpĐoàn Quân Nhiên, “Hoàng thượng, nếu không thì ngài thấy ai xinh đẹp thì cứ tuyển người đó đi!”
Đoàn Quân Nhiên gật gật đầu, bất đắc dĩ nói, “Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
.
Vì thế, lại có một đám người tiến vào, Đoàn Quân Nhiên nhìn trái nhìn phải, bất mãn bình luận:
“Sao mắt người này không có thần giốngTĩnh Lam a?”
“Da người này còn chưa trơn láng như Tĩnh Lam đâu!”
“Ai nha, trẫm thấy eo của nàng còn chưa nhỏ bằng Tĩnh Lamnữa là!”
…
“Thật đáng buồn, tuyển nửa ngày, mỹ nhân cái gì a, còn chưa có ai đẹp được như Tĩnh Lam nữa!” Hôm đó, tâm trạng Đoàn Quân Nhiêntụt xuống mức thấp nhất.
Ngoại trừ sử quan còn đang ngơ ngác nhưng vẫn cẩn thận ghi chép lại, Đào Tử, Lê Tử cùng lão Thái phó cũng trưng racái mặt nhăn nhúm như khổ qua.
*
Trở lại tẩm cung Hoàng thượng, Đào Tử ủ rũ nói vớiLê Tử, “Vậy phải làm sao bây giờ a, Hoàng thượng tuyển nửa ngày cũng chưa tuyển đượcChiêu Nghi nữa.”
Lê Tử liếc nàng một cái, nói, “Tỷ quản nhiều vậy làm gì. Thật ra ta thấy Long tướng quân cũng chẳng muốn Hoàng thượng chúng ta tuyển phi tử đâu!”
“Suỵt! Cẩn thận một chút! Muội nói cái đó chẳng phải là muốn mất đầu sao!” Đào Tử vội vàng che miệng nàng lại.Lê Tử nhìn lại, quả nhiên là Long Tĩnh Lam đã trở lại.
.
Long Tĩnh Lamvào phòng, cởi bỏ áo khoác ngoài, tự nhiên ngồi trên ghế, uống ngụm trà Phổ Nhị, chậm chạp hỏi Đoàn Quân Nhiên, “Thế nào? Tuyển được ai chưa?”
[16: Trà Phổ Nhị thuộc loại trà đen, sản xuất ở Phổ Nhị – Vân Nam; lá trà màu hồng xám, chất nước màu đỏ sậm, mùi hương thơm nồng, vị ngọt đậm. ]
“Hừ! Không có! Một người vừa lòng cũng không có!” Đoàn Quân Nhiênbĩu môi, mất hứng nói, “Phiền muốn chết!”
“Ai bảo ngươi muốn đi tuyển Chiêu Nghi! Đáng đời!”Long Tĩnh Lam cố ý cay nghiệt nói, trong lòng kỳ thật thì vui như nở hoa.
“Cho ta xin đi! Vốn lúc đầu chính ta cũng không muốn, được chưa hả? Là các ngươi muốn ta tuyển Chiêu Nghi mà!”Đoàn Quân Nhiên thở phì phì kêu.
“Ta muốn ngươi tuyển Chiêu Nghikhi nào?”
“Hở? Không phải ngươi quyết định?”
Long Tĩnh Lammặt nhăn mày nhíu, “Ta quyết định cái đó làm gì?”
“Kỳ quái…”Đoàn Quân Nhiên không rõ, gãi gãi đầu, bỗng nhiên thấy Bùi Phi đứng ở ngoài cửa, lập tức kêu to, “Chính là hắn! Là hắn bảo ta phải tuyển Chiêu Nghi!”Vừa kêu vừa hùng hổ chỉ thẳng vào Bùi Phi đáng thươg.
Ánh mắtcó thể giết người của Long Tĩnh Lamxẹt qua người Bùi Phi, không chuyển…
Bùi Phiai thán trong lòng: không phải mà! Bi thảm quá a! Ai, đây là kết cục lắm miệng mà…
“Ân,hômnay trẫm tuyên bố, bởi vì trẫm đã qua sinh thần 16 tuổi, đã được coi là trưởng thành; từ hôm nay trở đi, có chuyện gì đều phải tự mình làm chủ. Cho nên…” Đoàn Quân Nhiênthoáng đắc ý, mắt cứ đảo qua đảo lại giữa hai người Đào TửvàLê Tử.
“Từ hôm nay trở đi! Hai người các ngươi…”Đoàn Quân Nhiên mỉm cười nói, “Không cần kêu trẫm rời giường nữa!”
“…”
Đào, Lê hai người phi thường ăn ý liếc mắt nhìn nhau, một giây sau lập tức xông lên giữ chặt lấy Đoàn Quân Nhiên đang âm mưu ôm chặt cái long sàng, ba người lập tức bắt đầu ‘cuộc chiến sinh tử’…
“Hoàng thượng…Sao ngài còn muốn ngủ nữa? Phải dậy rồi nha…”
Đào Tử thở hổn hển nói, nàng cùng Lê TửkéoĐoàn Quân Nhiên, ba người khá là im lặng, chẳng qua là muốn bảo tồn sức lực cho mình mà thôi…
“Đúng vậy a, coi như ngài không chê phiền, sáng sớm mặc y phục rồi lại cởi thì tốt xấu gì cũng nên thông cảm cho chúng nô tỳ chứ, rửa mặt chải đầu cho ngài vất vả lắm a!”Lê Tử giữ chặt cánh tay phải của Đoàn Quân Nhiên, mặt cũng đỏ cả lên.
“Hai người các ngươi! Mau buông tay cho trẫm! Trẫm buồn ngủ! Các ngươi có thông cảm cho trẫm hay không? Trẫm đã 16 rồi, sao các ngươi không cho trẫm ngủ nướng a?!” Đoàn Quân Nhiên tức giận đến la to.
“Ai nói 16 tuổi là có thể ngủ nướng… Hơn nữa, chúng nô tỳthông cảm cho ngài thì lấy ai thông cảm cho chúng nô tỳ a?” Đào Tử căn bản bất chấp cái chăn bao quanh y, không buông là không buông!
“Nhưng mà lão Thái phó sáu mươi là có thể ngủ nướng kìa!”
“Chờ ngài sáu mươi rồi nói sau!”
Đoàn Quân Nhiên thấy cứng rắn không được lại dùng chiêu mềm mỏng, “Hảo tỷ tỷ! Cho trẫm ngủ đi mà! Trẫm phù hộ hai người các ngươi tương lai sẽ tìm tỷ phu tốt a!”
“…Hoàng thượng, ngài mà phù hộ á, ta thấy thật không đáng tin đâu…” Đào Tử lắc đầu.
“Hoàng thượng, không phải chúng nô tỳ không châm chước, nhưng nếu ngài ngủ nướng, chúng nô tỳ sẽ bị phạt… Người không vì mình trời tru đất diệt! Tỷ tỷ! Chúng ta cần phải chịu đựng a!”Lê Tử cũng hô to khẩu hiệu.
“Các ngươi…Hai nô tỳ không biết trung thành là gì hết!”
“Hoàng thượng! Là ngài quá lười!”
“Cái gì! Ngươi dám nói ta lười!”
“Chúng nô tỳ nói đều là sự thật!”
“Sự thật c** chó gì chứ! Gặp quỷ hết đi! Trẫm buồn ngủ! Ngủ! Ngủ!”
“Hoàng thượng ngài ngủ quá nhiều!”
“Không nhiều chút nào!”
“Hoàng thượng, ngài ngủ nhiều làm gì chứ!”
“Ngủ! Ngủ! Ngủ! Dưỡng nhan! Dưỡng nhan! Dưỡng nhan!”
…
LúcĐoàn Quân Nhiên cùng Đào Tử, Lê Tử đang giằng qua xé lại, bộ long bào rốt cuộc bi thảm bị xé rách…
Hơn nữa, bởi vì quán tính, Đào Tử cùng Lê Tử phát hiện trong tay hai người bọn họ mỗi người cầm một ống tay áo trống rỗng; Hoàng thượng Đoàn Quân Nhiên của chúng ta đã vinh quang té lăn ra đất; càng không may hơn là bộ mặt y lại tiếp xúc thân mật với mặt đất…
“Tỷ tỷ, làm sao bây giờ?”Lê Tửcũng thấy hoảng loạn.
“A? … Mau gọi ngự y a!”Đào Tử kịp phản ứng, vội vàng hô to, “Hoàng thượng ngã sấp xuống! Mau truyền ngự y!”
*
Ngự hoa viên.
“Ta nói ngài đây rốt cuộc là chuyện gì thế này?”Bùi Phi trợn mắt há mồm nhìn bộ dáng hiện tại của Đoàn Quân Nhiên, chặc lưỡi, chỉ biết lắc đầu.
Đoàn Quân Nhiênđưa tay cọ cọ lên cái mũi bị thương, cả mũi, trán lẫn gò má đều bị thương, chính là cái cớ tốt nhất cho ngự y thích đùa dai ra tay băng lụa trắng kín mít, chỉ để lộ có mỗi đôi mắt ngập nước ủy khuất.
“Ô… Các nàng… Các nàng…”Đoàn Quân Nhiên chỉ vào Đào Tử cùng Lê Tử ở một bên vừa đau lòng vừa mắc cỡ, phát ra âm thanh ô ô như khóc.
Đào Tử cùng Lê Tửcùng cúi đầu xuống, giữ im lặng. Nhìn bộ dáng Đoàn Quân Nhiên thế này quả thực là rất khó chịu, nhưng biếtmình đuối lý, may mà vừa nãy Long Tĩnh Lamcũng không nói gì; nếu mà bị trách mắng thì hai người bọn họ chỉ có thể dùng ba thước bạch lăng (loại dùng để treo cổ á)!
“Ai, Hoàng thượng, không phải thuộc hạ nói ngài chứ, ngài đã 16 tuổi rồi đó, sao lại cứ thích ngủ nướng vậy a? Hơn nữa hôm nay ngài phải đến Chiêu Dương cung nữa mà!”Bùi Phi tận tình khuyên bảo Đoàn Quân Nhiên đánh chết cái nết không chừa.
“Trẫm thích ngủ nướng đấy, thì sao? Ai nha, cái đó thì có gì hư hỏng chứ?” Đoàn Quân Nhiênthờ ơ nhét quả vải do Đào Tử vừa bóc xong vào miệng.
“Hôm nay là ngày ngài tuyển Chiêu Nghi a! Chẳng lẽ ngài cũng không nhớ?”Bùi Phi quả thực không thể tin được, Đoàn Quân Nhiên luôn thích giờ trò cũng có thể quên được!
“Hở? Vì sao phải tuyển Chiêu Nghi a?”Đoàn Quân Nhiên không rõ, đưa tay lấy quả nhãn Lê Tử đưa tới, nhét vào miệng, vừa nhai vừa hỏi.
“Đương nhiên là Hoàng thượng ngài đã tròn 16 tuổi, phải bổ sung hậu cung chứ sao. Hơn nữa năm ngoái đã bắt đầu tu sửa những điện đó rồi, chẳng lẽ Hoàng thượng ngài không nhớ sao?”
“Nga, thì ra là vậy a, nhưng mà trẫm căn bản không thích tuyển Chiêu Nghi gì đó a.”Đoàn Quân Nhiên cau mày, trong lòng y chỉ muốn cóLong Tĩnh Lam thôi.Long Tĩnh Lamsuất (đẹp trai) như vậy a! Nếu có thể bắt hắn thành Chiêu Nghithì thật tốt…
Đoàn Quân Nhiên nghĩ đi nghĩ lại, bất tri bất giác nói ra, “Nếu Long Tĩnh Lam làm Chiêu Nghi, trẫm sẽ không bao giờ ăn thịt kho tàu nữa…”
“Thì ragiá trị của thần ở trong lòng bệ hạ chẳng khác nào thịt kho tàu a.Hổ thẹn! Hổ thẹn”!
Đoàn Quân Nhiênbị hù dọa, vội vàng đứng phắt dậy từ trên nhuyễn tháp, ngượng ngùng cười cười, nhìn thấy ánh mắt chuyên chú của Long Tĩnh Lam, không dám hó hé nửa lời.
Bùi Phicũng thấy buồn cười, nhìn tiểu hoàng đế bị Long Tĩnh Lam dọa thành như vậy, liền hoà giải, “Được rồi, được rồi, tóm lại, Hoàng thượngvẫn phải đi chọn Chiêu Nghi, nhưng hôm nay đã thành bộ dạng này… Khụ! Vậy chờ thêm vài ngày nữa đi.”
Long Tĩnh Lam không nói chuyện, ngồi xuống cầm một chén rượu uống, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc quaĐoàn Quân Nhiên một cái, liên tiếp hơn mười ánh mắt, Đoàn Quân Nhiên chịu không nổi, lớn tiếng ồn ào, “Ngươi nhìn cái gì mà nhìn a! Có chuyện mau nói có rắm mau thả! Đừng có ngó trẫm mãi thế!”
Long Tĩnh Lam lúc này mới đặt chén rượu xuống, chậm rãi nói, “Ngươi muốn chọn Chiêu Nghi phải không?”
Đoàn Quân Nhiênngẩn người, nhưng vẫn là trả lời, “Đúng vậy a.”
Sắc mặt Long Tĩnh Lam có chút âm trầm, thanh âm cũng trở nên lạnh băng băng, “Tốt, không ngờ ngươi trưởng thành, còn thích nữ nhân nữa chứ!”
Đoàn Quân Nhiên ngẩn ngơ, sau đó như suy nghĩ gì đó, tay nâng cằm, đặc biệt ngu ngốc hỏi Long Tĩnh Lam, “Vậy chứ lúc nhỏ là ta thích nam nhân?”
Tất cả mọi người trong phòng hóa đá…
***
Một tuần sau, Đoàn Quân Nhiên ngồi đàng hoàng trong điện Chiêu Dương tuyển Chiêu Nghi, bên người có lão Thái phó cùng đi, còn có sử quan luôn cầm bút lông điên cuồng ghi chép.
Đào Tử, Lê Tử hai người lần lượt đưa từng nữ tử vào, để Đoàn Quân Nhiênhỏi. Kết quả liên tiếp hỏi 15 người, mỗi người đều phải có câu trả lời sao cho Đoàn Quân Nhiên thỏa mãn.
Vấn đề mà Đoàn Quân Nhiênhỏi là thế này:
“Ngươi có thể nói cho trẫm biện pháp, làm cách nào vào ngự thiện phòng ăn vụng mà không bị phát hiện không?”
…
“Ngươi có biện pháp nào có thể cho trẫm ngủ nướng mà không có ai dám quản không?”
…
“Ngươi giúp trẫm mỗi ngày học thuộc rồi chép Tứ thư Ngũ kinh được không?”
…
“Cái gì? Ngươi cũng không biết phải làm sao á? Không phải chứ! Vậy chứ trẫm tuyển ngươi làm Chiêu Nghi làm gì?”
…
“Khụ khụ! Ta nói Hoàng thượng, ngài như vậy tựa hồ không đúng lắm…” Lão Thái phólắp bắp nói, “Tuyển Chiêu Nghi không thể hỏi mấy vấn đề này mà. Ngài là tuyển phi tử, không phải đang tìm người giúp đỡ a.”
“A? Không thể hỏi mấy cái này, vậy chứ phải hỏi cái gì?” Đoàn Quân Nhiên nghiêng đầu qua, vẻ mặt đau khổ, “Mấy ngày nay trẫm luôn suy nghĩ mấy vấn đề này, bức trẫm muốn điên luôn á… Kết quả tuyển phi tử cũng không thể phân ưu với trẫm… Ai, trẫm thật sự cảm thấy cuộc sống này thật không thú vị gì cả a!”
Sử quan mải miết ghi chép, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi, “Hoàng thượng, còn muốn thêm bản khác không?”
Đoàn Quân Nhiên nghĩ nghĩ, vung bàn tay nhỏ, “Cứ để đó trước đi, không thấy trẫm đang bận tuyển tiểu lão bà sao? Đợi lát nữa hồi cung, chúng ta tiếp tục từ từ bổ sung hết mấy cái này.”
“Vâng!”Sử quan lập tứcbỏ ra hai trang trống trong sổ, sau đó chuyên chú chờ nghe Đoàn Quân Nhiên nói.
“Hoàng thượng, kỳ thật ngài hẳn là hỏi các nàng có thể làm gì, thích gì, sau đó chọn một người hợp ý ngài nhất a.” Đào Tử ở bên cạnh hảo tâm giải thích cho Đoàn Quân Nhiên.
“Thì ra là vậy, trẫm biết rồi, ngươi tiếp tục gọi thêm mấy người vào đi!” Đoàn Quân Nhiên chỉnh chỉnh cổ áo, giống như đã hiểu ra rồi.
Kết quả là vấn đề của y lại là thế này:
“Cái gì ngươi cũng không biết a? Biết khinh công không? Biết nhảy tường không?”
“Cái gì! Ngươi cũng không?! Vậy ngươi sao có thể theo trẫm vào ngự thiện phòng ăn vụng được?”
…
“Ân, trẫm hỏi ngươi thích gì. Hở? Ngươi thích y phục đẹp? Thủ sức (trang sức) trân quý?”
“Trẫm nói ngươi sao ngươi lại dốt nát vậy a! Ngươi muốn mấy thứ đồ bỏ đó sao? Trẫm nói cho ngươi biết, trong hoàng cung này, giấc ngủ là quý giá nhất!”
“Không tin ngươi đi hỏi đi, trẫm có cho đám người trong cung tất cả y phục châu bảo lẫn thủ sức cũng không được! Các nàng vẫn không chịu cho trẫm ngủ nướng a!”
…
“Bảo trẫm tới thăm ngươi một chút là ngươi sẽ thỏa mãn…”
“A? Ngươi có thuộc Tứ thư Ngũ kinh không? Thế nào, ngươi khi dễ trẫm không thuộc phải không? Nữ nhân bây giờ sao tâm địa lại ác độc vậy a! Thật là!”
…
Đoàn Quân Nhiên lắc đầu lại lắc đầu. Đã mấy chục người đi qua, y cũng chẳngchọn được một người vừa ý, cảm thấy thật sự quá nhàm chán, ngáp dài một cái, nói, “Thực phiền, những người này không một ai làm trẫm thỏa mãn cả.”
Lão Thái phólau mồ hôi, thầm nghĩ: đó là bởi vì chủ đề của ngài có đổi đâu… Không phải ăn thì cũng ngủ, không thì lại là trốn học…
Lúc này, Lê Tửlại nghĩ kế giúpĐoàn Quân Nhiên, “Hoàng thượng, nếu không thì ngài thấy ai xinh đẹp thì cứ tuyển người đó đi!”
Đoàn Quân Nhiên gật gật đầu, bất đắc dĩ nói, “Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
.
Vì thế, lại có một đám người tiến vào, Đoàn Quân Nhiên nhìn trái nhìn phải, bất mãn bình luận:
“Sao mắt người này không có thần giốngTĩnh Lam a?”
“Da người này còn chưa trơn láng như Tĩnh Lam đâu!”
“Ai nha, trẫm thấy eo của nàng còn chưa nhỏ bằng Tĩnh Lamnữa là!”
…
“Thật đáng buồn, tuyển nửa ngày, mỹ nhân cái gì a, còn chưa có ai đẹp được như Tĩnh Lam nữa!” Hôm đó, tâm trạng Đoàn Quân Nhiêntụt xuống mức thấp nhất.
Ngoại trừ sử quan còn đang ngơ ngác nhưng vẫn cẩn thận ghi chép lại, Đào Tử, Lê Tử cùng lão Thái phó cũng trưng racái mặt nhăn nhúm như khổ qua.
*
Trở lại tẩm cung Hoàng thượng, Đào Tử ủ rũ nói vớiLê Tử, “Vậy phải làm sao bây giờ a, Hoàng thượng tuyển nửa ngày cũng chưa tuyển đượcChiêu Nghi nữa.”
Lê Tử liếc nàng một cái, nói, “Tỷ quản nhiều vậy làm gì. Thật ra ta thấy Long tướng quân cũng chẳng muốn Hoàng thượng chúng ta tuyển phi tử đâu!”
“Suỵt! Cẩn thận một chút! Muội nói cái đó chẳng phải là muốn mất đầu sao!” Đào Tử vội vàng che miệng nàng lại.Lê Tử nhìn lại, quả nhiên là Long Tĩnh Lam đã trở lại.
.
Long Tĩnh Lamvào phòng, cởi bỏ áo khoác ngoài, tự nhiên ngồi trên ghế, uống ngụm trà Phổ Nhị, chậm chạp hỏi Đoàn Quân Nhiên, “Thế nào? Tuyển được ai chưa?”
[16: Trà Phổ Nhị thuộc loại trà đen, sản xuất ở Phổ Nhị – Vân Nam; lá trà màu hồng xám, chất nước màu đỏ sậm, mùi hương thơm nồng, vị ngọt đậm. ]
“Hừ! Không có! Một người vừa lòng cũng không có!” Đoàn Quân Nhiênbĩu môi, mất hứng nói, “Phiền muốn chết!”
“Ai bảo ngươi muốn đi tuyển Chiêu Nghi! Đáng đời!”Long Tĩnh Lam cố ý cay nghiệt nói, trong lòng kỳ thật thì vui như nở hoa.
“Cho ta xin đi! Vốn lúc đầu chính ta cũng không muốn, được chưa hả? Là các ngươi muốn ta tuyển Chiêu Nghi mà!”Đoàn Quân Nhiên thở phì phì kêu.
“Ta muốn ngươi tuyển Chiêu Nghikhi nào?”
“Hở? Không phải ngươi quyết định?”
Long Tĩnh Lammặt nhăn mày nhíu, “Ta quyết định cái đó làm gì?”
“Kỳ quái…”Đoàn Quân Nhiên không rõ, gãi gãi đầu, bỗng nhiên thấy Bùi Phi đứng ở ngoài cửa, lập tức kêu to, “Chính là hắn! Là hắn bảo ta phải tuyển Chiêu Nghi!”Vừa kêu vừa hùng hổ chỉ thẳng vào Bùi Phi đáng thươg.
Ánh mắtcó thể giết người của Long Tĩnh Lamxẹt qua người Bùi Phi, không chuyển…
Bùi Phiai thán trong lòng: không phải mà! Bi thảm quá a! Ai, đây là kết cục lắm miệng mà…
Tác giả :
Mị Sủng Tiểu Vu