Đại Lý Hoàng Đế Luyến Ái Ký
Chương 10
Bùi Phi tới thư phòng, thấy cảnh tượng là Đoàn Quân Nhiên ngồi trên bànLong Tĩnh Lam, vừa đập bàn vừa tranh cãi ầm ĩ, mà Long Tĩnh Lam tựa hồ cũng rất khó giải quyết.
“Tướng quân, Hoàng thượng, kêu thuộc hạ đến có chuyện gì a?”Bùi Phi đi lên trước hỏi.
Long Tĩnh Lam mặt không chút thay đổi nói với y, “Là chuyện Thất hoàng tử tới Đại Lý chơi, làm cho ta bề bộn nhiều việc, vậy mà Hoàng thượng còn muốn đi tham gia lễ hội thả diều.”
Bùi Phi vừa nghe, lập tức minh bạch. Thì ra là lễ hội thả diềutháng sau, chẳng trách Hoàng thượng cứ ầm ĩ mãi, hóa ra là vì chuyện này.
Lễ hội thả diều này thật ra là ngày chỉ có tình nhân mới tham gia. Đến ngày lễ hội, các cặp tình nhân sẽ ra ngoại ô thả diều, tăng thêm tình cảm giữa hai người. Hoàng thượng năm nay đã tròn 16, đã đến tuổi trưởng thành, đương nhiên muốn cùng tướng quân tham gia lễ hội thả diều, chỉ tiếc Thất hoàng tử Thiên triều lại nhè đúng lúc này mà tới…
“Tướng quân, thuộc hạ nghĩ, mặc dù có sứ giả tới, nhưng bọn họ mãi đến trung tuần tháng sau mới sang. Mà lễ hội thả diều này lại tổ chức ngay đầu tháng; nếu Hoàng thượng muốn đi, chúng ta vẫn nên theo ý ngài đi.” Bùi PhithấyĐoàn Quân Nhiênđáng thương như vậy cũng mềm lòng, thế là mở miệng nói đỡ cho y. Đoàn Quân Nhiên vừa nghe Bùi Phi hướng về mình, vui vẻ cười với y không ngừng.
Long Tĩnh Lam khoát tay nói, “Trong triều bao nhiêu là việc, ta làm gì có thời gian. Hơn nữa lễ hội thả diều kia chỉ có nữ tử mới thích, ngươi đi làm gì?” Nói cái gì cũng không chịu đồng ý.
Đoàn Quân Nhiên lại bắt đầu làm ầm ĩ, “Tĩnh Lam, Tĩnh Lam, theo ta đi mà. Ta cam đoan, ngươi dẫn ta đi, ta nhất định sẽ học hành chăm chỉ mà!”
“Cam đoan này ta đã thu được mấy vạn lần, cam đoan của ngươi căn bản không hề đáng tin.”
“Ai nha, vậy thì… Ta quyết định sau này không bao giờ đi ăn vụng nữa! Chỉ cần ngươi cùng ta, cùng đếnlễ hội thả diều thôi!”
“Quyết định của ngươi cứ ba giây lại đổi một lần, ta đã không nhớ có bao nhiêu rồi.”
…
Bất đắc dĩ náo loạn cả nửa ngày cũng không thấy Long Tĩnh Lamchịu nhường, Bùi Phi nhân cơ hội xin được cáo lui trước, để Đoàn Quân Nhiênxuất chiêu chơi xấu.
“Tĩnh Lam, chỉ cần ngươi dẫn ta đi, ta sẽ cho ngươi đường nhân(aka tò he bên mình ý) lần trước mua!”
…
“Tĩnh Lam, chỉ cần ngươi cùng ta đi lễ hội thả diều, lần sau xuất cung ta sẽ mua đường hồ lô cho ngươi mà!”
…
“Tĩnh Lam, van cầu ngươi đi với ta đi mà! Nếu không ta sẽnhét ếch nhái vào y phục của ngươi đó!”
…
Trải qua đủ loại dụ dỗ, cam đoan, uy hiếp, Long Tĩnh Lamvẫn không đổi sắc, xem ra là công phu đã được luyện thành.
Cuối cùng, Đoàn Quân Nhiênbực bội, liền gào lên, “Ngươi không theo ta là vì không quan tâm đến ta đúng không?! Ngươi cùng đi với tên Thần Tài kia đúng không?! Ta biết ngươi gạt ta mà!”
Đoàn Quân Nhiên gào xong rồi bắt đầu khóc,Long Tĩnh Lamthật sự là điên cái đầu, vội vàng đồng ý, “Được rồi, ta đi cùng ngươi là được rồi chứ gì. Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ta căn bản không biết tên kia…”
“Có thể các ngươi đã quen nhau từ kiếp trước!”
“Ta không có kiếp trước gì hết…”
“Có! Kiếp trước ngươi là Vũ Khúc tinh!”
“Cái gì a, kiếp trước ta là Khổng Tử!”
Long Tĩnh Lam nói xong câu đó chỉ muốn tát chết mình…
“Tại sao ta lại đi cùng hắn? Ta đang bận việc… Vả lại hắn cũng là nam nhân, tại sao ta lại cùng hắn đến lễ hội thả diều a…”
“…”
“Nhiên Nhiên? Sao ngươi lại khóc nữa?”
“Ta cũng là nam vậy! Ngươi ghét ta phải không? Ngươi không quan tâm đến ta nữa đúng không? Oa!”
“Không, không, không, sao ta lại không cần ngươi chứ? Nam thì sao nào? Ta không quan tâm, thật sự không quan tâm. Mặc kệ ngươi là nam hay nữ, hay là bất nam bất nữ, ta đều…”
Long Tĩnh Lam nói xong câu đó, hoàn toàn phát hiện thần trí mình đúng là có vấn đề thật rồi… Hắn âm thầm cảm thán: Ai, ở bên Đoàn Quân Nhiên, phỏng chừng là chẳng có ai thần trí bình thường nữa rồi!
*
Khoảng thời gian kế tiếp, Long Tĩnh Lam ngày ngày liều mạng xử lý công vụ, để dành thời gian cùng Đoàn Quân Nhiênra ngoài chơi.Đoàn Quân Nhiênhoan hỉ phấn chấn, thường thường ló đầu vào thượng thư phòng nhìn ngó.
Có một ngày, Đoàn Quân Nhiên lại lặng lẽ chạy tới thượng thư phòng, Long Tĩnh Lamđang bận rộn phê chuẩn tấu chương, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, đương nhiên đã biết kẻ đi vào là tên quỷ nghịch ngợm kia rồi.
“Hoàng thượng, sao hôm nay không lo học bài đi? Chạy đến đây làm gì?”Long Tĩnh Lamđặt bút lông lên giá bút, dùng ngón trỏ đè huyệt thái dương, trong lòng nghĩ: muốn cho Đoàn Quân Nhiên hảo hảo đọc sách, sợ là đời này là chuyện không tưởng.
“Trẫm đương nhiên là tới thăm ngươi!”Đoàn Quân Nhiênphẩy tay áo, nghênh ngang đi vào phòng, sau đó thực tự nhiên ngồi lên đùi Long Tĩnh Lam, cười híp mắt nói, “Ái khanh, trẫm rất nhớ*ái khanh nha…”
Long Tĩnh Lam lạnh lùng nở nụ cười, nói, “Thật không, vậy thì vi thần thật đúng là vinh hạnh quá mức, chẳng qua là không biết Hoàng thượng nghĩ** đến thần làm gì?”
(nghĩ & nhớ trong tiếng Trung đến là ‘tưởng’ (想))
“Ách… Ha ha! Trẫm đương nhiên là nghĩ đến phụ chính vương phong lưu hào phóng, ngọc thụ lâm phong, khuynh quốc khuynh thành chứ sao!”Đoàn Quân Nhiên hi hi ha ha nói, sau đó lặng lẽ dựa sát vào Long Tĩnh Lam, dùng cái mũi nhỏ ngửi ngửi, lòng cũng thấy ngứa ngáy nhộn nhạo, “Tĩnh Lam a, ta cảm thấy trên người ngươi có mùi hương thật dễ ngửi đó!”
“Vậy sao? Thần thân là nam tử, trên người không có hương khí, sao lại dễ ngửi được?”Long Tĩnh Lamlạnh lùng nhìn Đoàn Quân Nhiên đang tìm chuyện để nói, trong lòng lại chẳng thèm để ý.
“Trên người ngươi đương nhiên không có hương khí, chỉ là, chỉ là ta cảm thấy rất dễ ngửi thôi!” Đoàn Quân Nhiênchơi xấu, công phu mặt dày đã đạt được đến tầng cao nhất, mặc kệ Long Tĩnh Lamnhăn mày nhíu mũi thế nào cũng nhất quyết chui chui vào ngực hắn.
“Hoàng thượng…Đoàn Quân Nhiên! Ngươi đừng giỡn nữa!” Long Tĩnh Lam vốn không muốn nói gì, nhưng Đoàn Quân Nhiên ngồi trên đùi hắn cứ vô tình ngọ nguậy, bất giác làm hắn nổi lên phản ứng. Đến khi phát hiện ra, hắn lập tức khiển trách Đoàn Quân Nhiên không biết ngoan ngoãn.
“Sao ngươi lại hung dữ thế chứ. Chân ngươi cứng như vậy, mông ta ngồi cũng không thoải mái nha, đừng nhỏ mọn vậy chứ.”
Đoàn Quân Nhiênbĩu môi nói, chẳng thèm đếm xỉa đếnLong Tĩnh Lamđang nhìn mình chằm chằm, tiếp tục phát huy bản chất mê trai, dùng bàn tay nho nhỏ cào cào lên khuôn mặt nghiêm nghị của Long Tĩnh Lam, sau đó không an phận sờ sờ cái mũi, tiếp tục vỗ vỗ khuôn mặt, miệng mồm còn lải nhải than thở, “Ân, cái mũi cao thật đó nha, da mặt co dãn không tồi nha… Này! Tĩnh Lam, gần đây ngươi ăn cái gì thế? Dưỡng da tốt như vậy! Thật là quỷ hẹp hòi, chẳng chịu nói cho trẫm biết gì cả…”
Nghe mấy lời có thể khiến người ta nổi trận lôi đình, Long Tĩnh Lam cũng thấy đầu mình có làn khói nhẹ nhàng bốc lên, đừng nói chi đếnĐoàn Quân Nhiên đã chọc đến mức hắn nổi lên phản ứng.
“Hoàng thượng, ngài ngồi có thấy thoải mái không?” Long Tĩnh Lam nguy hiểm híp mắt, dùng âm thanh rất trầm rất thấp mà hỏi.
“Hở?” Được hắn nhắc nhở, vốn Đoàn Quân Nhiên còn đắm chìm trong cơn mê giai cũng cúi đầu, nhăn mặt nhíu mày nói,“Không thoải mái, ừm, có cái gì đó thô thô…”
Nói xong, Đoàn Quân Nhiên liền đưa tay sờ soạng. Vốn sờ soạng cũng chẳng sao cả, Long Tĩnh Lam chỉ thêm mấy giọt mồ hôi trên trán mà thôi, nhưng mà xuất phát từ tư tâm, chính hắn cũng chẳng muốn để Đoàn Quân Nhiên dừng tay.
Đoàn Quân Nhiên tò mò sờ sờ, sau đó hưng phấn nói, “Nga! Lại thành lớn rồi sao! Tĩnh Lamgiả dối quá nha, khi nào thì lén ta luyện tuyệt thế võ công này thế?!”
!!!
Long Tĩnh Lam vừa nghe lời này, thiếu chút nữa thổ huyết tại chỗ, lại nhìn Đoàn Quân Nhiên, tựa hồ tràn ngập tò mò đối với ‘võ công’của Long Tĩnh Lam, đôi mắt to tròn chứa đầy vẻ hưng phấn. Long Tĩnh Lamthấy vẻ mặt đó của y, chịu không nổi, gầm nhẹ một tiếng, “Nhanh lên!”
“Hở?”Đoàn Quân Nhiênchẳng hiểu ra sao, không biết Long Tĩnh Lam có ý gì, nháy nháy mắt, nhảy xuống khỏi đùi Long Tĩnh Lam, nói như không có việc gì, “Tĩnh Lam, có phải ngươi khát không a? Trên đầu nhiều mồ hôi quá à, ta rót nước cho ngươi nhé?”
Nói xong, lại ngoan ngoãn chạy đi rót nước.Long Tĩnh Lam làm sao có thểcho y đi, duỗi tay ra, ôm Đoàn Quân Nhiênvào ngực mình, sau đó sải bước đi nhanh vào hậu thất, nhanh tay đóng cửa lại, thảĐoàn Quân Nhiênlên nhuyễn tháp, hung tợn nói, “Tiếp tục!”
“Hở?”Đoàn Quân Nhiên lại càng không hiểu, hỏi, “Tiếp tục cái gì a?”
Long Tĩnh Lam bị y làm nổi điên, sắp biến thành miếng sắt nướng thịt đến nơi, cũng bất chấp cái gì là nhẫn nại, cúi đầu mắng, “Đây là ngươi tự chuốc lấy!”
Long Tĩnh Lamvén trường bào, cởi nửa quần ra, túm lấy bàn tay nhỏ của Đoàn Quân Nhiênấn vào trong, xoa dịu nỗi thống khổ của mình. Đoàn Quân Nhiên bị hành vi của hắn làm cho ngơ ngác, môi động vài cái cũng chẳng nói ra được câu nào.
Một lát sau, Long Tĩnh Lam cuối cùng cảm thấy tốt hơn nhiều, buông tay Đoàn Quân Nhiênra, tự mình giải quyết vấn đề còn lại. Chờ đến khi Long Tĩnh Lammặc quần lại tử tế rồi, phát hiện Đoàn Quân Nhiên đang một tay chống cằm, nghiêm túc cau mày suy nghĩ.
“Này! Ngươi lại phát ngốc cái gì thế?” Long Tĩnh Lam hiện giờ đã bình thường lại, nhớ lại chuyện hoang đường vừa rồi, lại cảm thấy buồn bực, vì thế tức giận hỏi Đoàn Quân Nhiên.
“Tĩnh Lam… Ngươi có phải thiên tư khác thường không a? Sao cái kia lại biến hóa được thế? Ngươi có phải là Tôn Ngộ Không không vậy?” Đoàn Quân Nhiên kỳ quái hỏi, sau đó chỉ vào cái thứ trong quần mình, hỏi, “Ta không có bản lĩnh đó a, thật không công bằng…”
Long Tĩnh Lam lấy tay đỡ trán, thật không biết là có nên phát vài cái vào mông y không nữa.“Ách… Ta nói, cái này không liên quan gì đến Tôn Ngộ Không hết… Này! Ngươi qua đây làm gì!”
Long Tĩnh Lam trợn mắt há mồm nhìn Đoàn Quân Nhiên cởi quần cùng ngoại bào của y xuống, sau đó đứng trên nhuyễn tháp dạng chân, khí vũ hiên ngang nhìn hắn.
“Tĩnh Lam! Ta cũng muốn bắt chước! Ngươi truyền thụ cho ta mau đi!”Đoàn Quân Nhiên vui vẻ la to.
Long Tĩnh Lamnhìn y như nhìn quái vật, nhưng cũng nhanh chóng híp mắt lại, cười xấu xa một cáchnguy hiểm, “Ngươi thật muốn học?”
“Đương nhiên đương nhiên! Nào có đạo lý ngươi biết ta lại không chứ!”Đoàn Quân Nhiên rất hùng hồn nói, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt tà ác của Long Tĩnh Lam.
…
“Ô…”
Đoàn Quân Nhiên hiện giờ đã thấy hơi hối hận. Tại sao nói và làm lại khác nhau đến vậy chứ? Hiện giờ y ngồi trên ghế thái sư, phía sau là Long Tĩnh Lam. Ngoại trừ cái áo, phía dưới y chẳng còn mặc gì. Long Tĩnh Lamvói bàn tay to lên trước, vuốt ve nơi mới thành thục của y, ‘truyền thụ võ công’ cho kẻ chưa trải sự đời Đoàn Quân Nhiêny…
“Tĩnh Lam… Này… Thật kỳ quái a…”
Đoàn Quân Nhiênthở không xong, đứt quãng nói. Y hoàn toàn không rõ, sao tim mình đập càng lúc càng nhanh chứ? Hơn nữa còn nóng quá a…
Long Tĩnh Lam cười cười, lừa y, “Có phải tim đập nhanh vô cùng đúng không? Còn rất nóng nữa?” Thỏa mãn thấy Đoàn Quân Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, “Đương nhiên, học võ công là phải như vậy đó. Ta đang giúp người đả thông kinh mạch, đương nhiên là phải vậy rồi.”
[Tác giả: ta nói tiểu Long ngươi cũng quá đen tối rồi đó, ngươi còn dám nói là đả thông kinhmạch nữa hả…]
“Nha.”Đoàn Quân Nhiên gật gật đầu, trong đầu y bây giờ đã đặc như tương hồ, hơn nữa y dần cảm thấy tương hồ sắp sửa cháy khét đến nơi, vì thế y liền báo cáo cho Long Tĩnh Lam, “Tĩnh Lam, ta cảm thấy… Đầu óc của ta giống như biến thành một mớ mễ tuyến quấn chặt vào nhau!”
Long Tĩnh Lam thiếu chút nữa bật cười, nhưng vẫn phải cố nén, tay lại gia tăng tốc độ. Quả nhiên, Đoàn Quân Nhiên bắt đầu thở gấp, thân thể căng cứng.
“Thả lỏng một chút.”Long Tĩnh Lamdịu dàng hôn lên lỗ tai cùng khuôn mặtĐoàn Quân Nhiên, thỏa mãn thấy khuôn mặt nhỏ của y trở nên đỏ bừng, lưu quang trong mắt xoay chuyển, tựa như có thể chảy nước bất cứ lúc nào, trong cực kì đáng yêu!
“Ngô, ngô, Tĩnh Lam… Ta thật là khó chịu… Ta thật sự rất khó chịu, trong đầu không có cái gì … Ai nha nha! Ngươi nói ta sẽ không trở thành si ngốc chứ?”
Long Tĩnh Lam nghĩ thầm: Đồ ngốc nhà ngươi, có cách si ngốc xa lắm đâu… Nhưng vẫn cứ tiếp tục lừa gạt, “Lập tức tốt thôi, hảo hài tử, tiếp tục kiên trì một chút!”
“Tĩnh Lam, trước mắt ta có thiệt nhiều đốm nhỏ nha… Cứu cứu ta! Cầu ngươi! Cầu ngươi!”Đoàn Quân Nhiên đã đến điểm cực hạn, nhưng y lại hoàn toàn không biết phải làm sao, chỉ có thể vội vàng kêu Long Tĩnh Lam, ánh mắt mê mang mở lớn, lại giống như không hề nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Long Tĩnh Lamvốn là muốn cho y chấm dứtnhư bình thường, nhưng nhìn thấy gương mặt cực kì đáng yêu kia, lại còn biểu tình mê người kia nữa, bỗng nhiên nổi lên ác ý, thật sự muốn chọc cho y khóc lên… Vì thế tay khẽ dùng sức,Đoàn Quân Nhiên vốn đã căng cứng cả người lập tức nảy bật lên, bất an vặn vẹo thét chói tai, “Không! Không!”
NhưngLong Tĩnh Lamvẫn không chịu buông tha y, bắt đầu lấy tay tra tấn y. Đoàn Quân Nhiên chưa từng trải qua chuyện này, sao có thể chịu được, bị làm vài lần đã khóc lớn, nước mắt ào ào rơi xuống, mồ hôi ướt cả thái dương, càng thêm kiều diễm vô cùng. Long Tĩnh Lam mê muội với biểu tình làm say lòng người, thấy thế nào cũng không đủ.
Mãi cho đến khi Đoàn Quân Nhiên khóc thở không ra hơi, cả người không chút khí lực, Long Tĩnh Lam mới giúp y giải phóng.Đoàn Quân Nhiên hét lên một tiếng, hôn mê bất tỉnh.
“Tướng quân, Hoàng thượng, kêu thuộc hạ đến có chuyện gì a?”Bùi Phi đi lên trước hỏi.
Long Tĩnh Lam mặt không chút thay đổi nói với y, “Là chuyện Thất hoàng tử tới Đại Lý chơi, làm cho ta bề bộn nhiều việc, vậy mà Hoàng thượng còn muốn đi tham gia lễ hội thả diều.”
Bùi Phi vừa nghe, lập tức minh bạch. Thì ra là lễ hội thả diềutháng sau, chẳng trách Hoàng thượng cứ ầm ĩ mãi, hóa ra là vì chuyện này.
Lễ hội thả diều này thật ra là ngày chỉ có tình nhân mới tham gia. Đến ngày lễ hội, các cặp tình nhân sẽ ra ngoại ô thả diều, tăng thêm tình cảm giữa hai người. Hoàng thượng năm nay đã tròn 16, đã đến tuổi trưởng thành, đương nhiên muốn cùng tướng quân tham gia lễ hội thả diều, chỉ tiếc Thất hoàng tử Thiên triều lại nhè đúng lúc này mà tới…
“Tướng quân, thuộc hạ nghĩ, mặc dù có sứ giả tới, nhưng bọn họ mãi đến trung tuần tháng sau mới sang. Mà lễ hội thả diều này lại tổ chức ngay đầu tháng; nếu Hoàng thượng muốn đi, chúng ta vẫn nên theo ý ngài đi.” Bùi PhithấyĐoàn Quân Nhiênđáng thương như vậy cũng mềm lòng, thế là mở miệng nói đỡ cho y. Đoàn Quân Nhiên vừa nghe Bùi Phi hướng về mình, vui vẻ cười với y không ngừng.
Long Tĩnh Lam khoát tay nói, “Trong triều bao nhiêu là việc, ta làm gì có thời gian. Hơn nữa lễ hội thả diều kia chỉ có nữ tử mới thích, ngươi đi làm gì?” Nói cái gì cũng không chịu đồng ý.
Đoàn Quân Nhiên lại bắt đầu làm ầm ĩ, “Tĩnh Lam, Tĩnh Lam, theo ta đi mà. Ta cam đoan, ngươi dẫn ta đi, ta nhất định sẽ học hành chăm chỉ mà!”
“Cam đoan này ta đã thu được mấy vạn lần, cam đoan của ngươi căn bản không hề đáng tin.”
“Ai nha, vậy thì… Ta quyết định sau này không bao giờ đi ăn vụng nữa! Chỉ cần ngươi cùng ta, cùng đếnlễ hội thả diều thôi!”
“Quyết định của ngươi cứ ba giây lại đổi một lần, ta đã không nhớ có bao nhiêu rồi.”
…
Bất đắc dĩ náo loạn cả nửa ngày cũng không thấy Long Tĩnh Lamchịu nhường, Bùi Phi nhân cơ hội xin được cáo lui trước, để Đoàn Quân Nhiênxuất chiêu chơi xấu.
“Tĩnh Lam, chỉ cần ngươi dẫn ta đi, ta sẽ cho ngươi đường nhân(aka tò he bên mình ý) lần trước mua!”
…
“Tĩnh Lam, chỉ cần ngươi cùng ta đi lễ hội thả diều, lần sau xuất cung ta sẽ mua đường hồ lô cho ngươi mà!”
…
“Tĩnh Lam, van cầu ngươi đi với ta đi mà! Nếu không ta sẽnhét ếch nhái vào y phục của ngươi đó!”
…
Trải qua đủ loại dụ dỗ, cam đoan, uy hiếp, Long Tĩnh Lamvẫn không đổi sắc, xem ra là công phu đã được luyện thành.
Cuối cùng, Đoàn Quân Nhiênbực bội, liền gào lên, “Ngươi không theo ta là vì không quan tâm đến ta đúng không?! Ngươi cùng đi với tên Thần Tài kia đúng không?! Ta biết ngươi gạt ta mà!”
Đoàn Quân Nhiên gào xong rồi bắt đầu khóc,Long Tĩnh Lamthật sự là điên cái đầu, vội vàng đồng ý, “Được rồi, ta đi cùng ngươi là được rồi chứ gì. Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ta căn bản không biết tên kia…”
“Có thể các ngươi đã quen nhau từ kiếp trước!”
“Ta không có kiếp trước gì hết…”
“Có! Kiếp trước ngươi là Vũ Khúc tinh!”
“Cái gì a, kiếp trước ta là Khổng Tử!”
Long Tĩnh Lam nói xong câu đó chỉ muốn tát chết mình…
“Tại sao ta lại đi cùng hắn? Ta đang bận việc… Vả lại hắn cũng là nam nhân, tại sao ta lại cùng hắn đến lễ hội thả diều a…”
“…”
“Nhiên Nhiên? Sao ngươi lại khóc nữa?”
“Ta cũng là nam vậy! Ngươi ghét ta phải không? Ngươi không quan tâm đến ta nữa đúng không? Oa!”
“Không, không, không, sao ta lại không cần ngươi chứ? Nam thì sao nào? Ta không quan tâm, thật sự không quan tâm. Mặc kệ ngươi là nam hay nữ, hay là bất nam bất nữ, ta đều…”
Long Tĩnh Lam nói xong câu đó, hoàn toàn phát hiện thần trí mình đúng là có vấn đề thật rồi… Hắn âm thầm cảm thán: Ai, ở bên Đoàn Quân Nhiên, phỏng chừng là chẳng có ai thần trí bình thường nữa rồi!
*
Khoảng thời gian kế tiếp, Long Tĩnh Lam ngày ngày liều mạng xử lý công vụ, để dành thời gian cùng Đoàn Quân Nhiênra ngoài chơi.Đoàn Quân Nhiênhoan hỉ phấn chấn, thường thường ló đầu vào thượng thư phòng nhìn ngó.
Có một ngày, Đoàn Quân Nhiên lại lặng lẽ chạy tới thượng thư phòng, Long Tĩnh Lamđang bận rộn phê chuẩn tấu chương, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, đương nhiên đã biết kẻ đi vào là tên quỷ nghịch ngợm kia rồi.
“Hoàng thượng, sao hôm nay không lo học bài đi? Chạy đến đây làm gì?”Long Tĩnh Lamđặt bút lông lên giá bút, dùng ngón trỏ đè huyệt thái dương, trong lòng nghĩ: muốn cho Đoàn Quân Nhiên hảo hảo đọc sách, sợ là đời này là chuyện không tưởng.
“Trẫm đương nhiên là tới thăm ngươi!”Đoàn Quân Nhiênphẩy tay áo, nghênh ngang đi vào phòng, sau đó thực tự nhiên ngồi lên đùi Long Tĩnh Lam, cười híp mắt nói, “Ái khanh, trẫm rất nhớ*ái khanh nha…”
Long Tĩnh Lam lạnh lùng nở nụ cười, nói, “Thật không, vậy thì vi thần thật đúng là vinh hạnh quá mức, chẳng qua là không biết Hoàng thượng nghĩ** đến thần làm gì?”
(nghĩ & nhớ trong tiếng Trung đến là ‘tưởng’ (想))
“Ách… Ha ha! Trẫm đương nhiên là nghĩ đến phụ chính vương phong lưu hào phóng, ngọc thụ lâm phong, khuynh quốc khuynh thành chứ sao!”Đoàn Quân Nhiên hi hi ha ha nói, sau đó lặng lẽ dựa sát vào Long Tĩnh Lam, dùng cái mũi nhỏ ngửi ngửi, lòng cũng thấy ngứa ngáy nhộn nhạo, “Tĩnh Lam a, ta cảm thấy trên người ngươi có mùi hương thật dễ ngửi đó!”
“Vậy sao? Thần thân là nam tử, trên người không có hương khí, sao lại dễ ngửi được?”Long Tĩnh Lamlạnh lùng nhìn Đoàn Quân Nhiên đang tìm chuyện để nói, trong lòng lại chẳng thèm để ý.
“Trên người ngươi đương nhiên không có hương khí, chỉ là, chỉ là ta cảm thấy rất dễ ngửi thôi!” Đoàn Quân Nhiênchơi xấu, công phu mặt dày đã đạt được đến tầng cao nhất, mặc kệ Long Tĩnh Lamnhăn mày nhíu mũi thế nào cũng nhất quyết chui chui vào ngực hắn.
“Hoàng thượng…Đoàn Quân Nhiên! Ngươi đừng giỡn nữa!” Long Tĩnh Lam vốn không muốn nói gì, nhưng Đoàn Quân Nhiên ngồi trên đùi hắn cứ vô tình ngọ nguậy, bất giác làm hắn nổi lên phản ứng. Đến khi phát hiện ra, hắn lập tức khiển trách Đoàn Quân Nhiên không biết ngoan ngoãn.
“Sao ngươi lại hung dữ thế chứ. Chân ngươi cứng như vậy, mông ta ngồi cũng không thoải mái nha, đừng nhỏ mọn vậy chứ.”
Đoàn Quân Nhiênbĩu môi nói, chẳng thèm đếm xỉa đếnLong Tĩnh Lamđang nhìn mình chằm chằm, tiếp tục phát huy bản chất mê trai, dùng bàn tay nho nhỏ cào cào lên khuôn mặt nghiêm nghị của Long Tĩnh Lam, sau đó không an phận sờ sờ cái mũi, tiếp tục vỗ vỗ khuôn mặt, miệng mồm còn lải nhải than thở, “Ân, cái mũi cao thật đó nha, da mặt co dãn không tồi nha… Này! Tĩnh Lam, gần đây ngươi ăn cái gì thế? Dưỡng da tốt như vậy! Thật là quỷ hẹp hòi, chẳng chịu nói cho trẫm biết gì cả…”
Nghe mấy lời có thể khiến người ta nổi trận lôi đình, Long Tĩnh Lam cũng thấy đầu mình có làn khói nhẹ nhàng bốc lên, đừng nói chi đếnĐoàn Quân Nhiên đã chọc đến mức hắn nổi lên phản ứng.
“Hoàng thượng, ngài ngồi có thấy thoải mái không?” Long Tĩnh Lam nguy hiểm híp mắt, dùng âm thanh rất trầm rất thấp mà hỏi.
“Hở?” Được hắn nhắc nhở, vốn Đoàn Quân Nhiên còn đắm chìm trong cơn mê giai cũng cúi đầu, nhăn mặt nhíu mày nói,“Không thoải mái, ừm, có cái gì đó thô thô…”
Nói xong, Đoàn Quân Nhiên liền đưa tay sờ soạng. Vốn sờ soạng cũng chẳng sao cả, Long Tĩnh Lam chỉ thêm mấy giọt mồ hôi trên trán mà thôi, nhưng mà xuất phát từ tư tâm, chính hắn cũng chẳng muốn để Đoàn Quân Nhiên dừng tay.
Đoàn Quân Nhiên tò mò sờ sờ, sau đó hưng phấn nói, “Nga! Lại thành lớn rồi sao! Tĩnh Lamgiả dối quá nha, khi nào thì lén ta luyện tuyệt thế võ công này thế?!”
!!!
Long Tĩnh Lam vừa nghe lời này, thiếu chút nữa thổ huyết tại chỗ, lại nhìn Đoàn Quân Nhiên, tựa hồ tràn ngập tò mò đối với ‘võ công’của Long Tĩnh Lam, đôi mắt to tròn chứa đầy vẻ hưng phấn. Long Tĩnh Lamthấy vẻ mặt đó của y, chịu không nổi, gầm nhẹ một tiếng, “Nhanh lên!”
“Hở?”Đoàn Quân Nhiênchẳng hiểu ra sao, không biết Long Tĩnh Lam có ý gì, nháy nháy mắt, nhảy xuống khỏi đùi Long Tĩnh Lam, nói như không có việc gì, “Tĩnh Lam, có phải ngươi khát không a? Trên đầu nhiều mồ hôi quá à, ta rót nước cho ngươi nhé?”
Nói xong, lại ngoan ngoãn chạy đi rót nước.Long Tĩnh Lam làm sao có thểcho y đi, duỗi tay ra, ôm Đoàn Quân Nhiênvào ngực mình, sau đó sải bước đi nhanh vào hậu thất, nhanh tay đóng cửa lại, thảĐoàn Quân Nhiênlên nhuyễn tháp, hung tợn nói, “Tiếp tục!”
“Hở?”Đoàn Quân Nhiên lại càng không hiểu, hỏi, “Tiếp tục cái gì a?”
Long Tĩnh Lam bị y làm nổi điên, sắp biến thành miếng sắt nướng thịt đến nơi, cũng bất chấp cái gì là nhẫn nại, cúi đầu mắng, “Đây là ngươi tự chuốc lấy!”
Long Tĩnh Lamvén trường bào, cởi nửa quần ra, túm lấy bàn tay nhỏ của Đoàn Quân Nhiênấn vào trong, xoa dịu nỗi thống khổ của mình. Đoàn Quân Nhiên bị hành vi của hắn làm cho ngơ ngác, môi động vài cái cũng chẳng nói ra được câu nào.
Một lát sau, Long Tĩnh Lam cuối cùng cảm thấy tốt hơn nhiều, buông tay Đoàn Quân Nhiênra, tự mình giải quyết vấn đề còn lại. Chờ đến khi Long Tĩnh Lammặc quần lại tử tế rồi, phát hiện Đoàn Quân Nhiên đang một tay chống cằm, nghiêm túc cau mày suy nghĩ.
“Này! Ngươi lại phát ngốc cái gì thế?” Long Tĩnh Lam hiện giờ đã bình thường lại, nhớ lại chuyện hoang đường vừa rồi, lại cảm thấy buồn bực, vì thế tức giận hỏi Đoàn Quân Nhiên.
“Tĩnh Lam… Ngươi có phải thiên tư khác thường không a? Sao cái kia lại biến hóa được thế? Ngươi có phải là Tôn Ngộ Không không vậy?” Đoàn Quân Nhiên kỳ quái hỏi, sau đó chỉ vào cái thứ trong quần mình, hỏi, “Ta không có bản lĩnh đó a, thật không công bằng…”
Long Tĩnh Lam lấy tay đỡ trán, thật không biết là có nên phát vài cái vào mông y không nữa.“Ách… Ta nói, cái này không liên quan gì đến Tôn Ngộ Không hết… Này! Ngươi qua đây làm gì!”
Long Tĩnh Lam trợn mắt há mồm nhìn Đoàn Quân Nhiên cởi quần cùng ngoại bào của y xuống, sau đó đứng trên nhuyễn tháp dạng chân, khí vũ hiên ngang nhìn hắn.
“Tĩnh Lam! Ta cũng muốn bắt chước! Ngươi truyền thụ cho ta mau đi!”Đoàn Quân Nhiên vui vẻ la to.
Long Tĩnh Lamnhìn y như nhìn quái vật, nhưng cũng nhanh chóng híp mắt lại, cười xấu xa một cáchnguy hiểm, “Ngươi thật muốn học?”
“Đương nhiên đương nhiên! Nào có đạo lý ngươi biết ta lại không chứ!”Đoàn Quân Nhiên rất hùng hồn nói, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt tà ác của Long Tĩnh Lam.
…
“Ô…”
Đoàn Quân Nhiên hiện giờ đã thấy hơi hối hận. Tại sao nói và làm lại khác nhau đến vậy chứ? Hiện giờ y ngồi trên ghế thái sư, phía sau là Long Tĩnh Lam. Ngoại trừ cái áo, phía dưới y chẳng còn mặc gì. Long Tĩnh Lamvói bàn tay to lên trước, vuốt ve nơi mới thành thục của y, ‘truyền thụ võ công’ cho kẻ chưa trải sự đời Đoàn Quân Nhiêny…
“Tĩnh Lam… Này… Thật kỳ quái a…”
Đoàn Quân Nhiênthở không xong, đứt quãng nói. Y hoàn toàn không rõ, sao tim mình đập càng lúc càng nhanh chứ? Hơn nữa còn nóng quá a…
Long Tĩnh Lam cười cười, lừa y, “Có phải tim đập nhanh vô cùng đúng không? Còn rất nóng nữa?” Thỏa mãn thấy Đoàn Quân Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, “Đương nhiên, học võ công là phải như vậy đó. Ta đang giúp người đả thông kinh mạch, đương nhiên là phải vậy rồi.”
[Tác giả: ta nói tiểu Long ngươi cũng quá đen tối rồi đó, ngươi còn dám nói là đả thông kinhmạch nữa hả…]
“Nha.”Đoàn Quân Nhiên gật gật đầu, trong đầu y bây giờ đã đặc như tương hồ, hơn nữa y dần cảm thấy tương hồ sắp sửa cháy khét đến nơi, vì thế y liền báo cáo cho Long Tĩnh Lam, “Tĩnh Lam, ta cảm thấy… Đầu óc của ta giống như biến thành một mớ mễ tuyến quấn chặt vào nhau!”
Long Tĩnh Lam thiếu chút nữa bật cười, nhưng vẫn phải cố nén, tay lại gia tăng tốc độ. Quả nhiên, Đoàn Quân Nhiên bắt đầu thở gấp, thân thể căng cứng.
“Thả lỏng một chút.”Long Tĩnh Lamdịu dàng hôn lên lỗ tai cùng khuôn mặtĐoàn Quân Nhiên, thỏa mãn thấy khuôn mặt nhỏ của y trở nên đỏ bừng, lưu quang trong mắt xoay chuyển, tựa như có thể chảy nước bất cứ lúc nào, trong cực kì đáng yêu!
“Ngô, ngô, Tĩnh Lam… Ta thật là khó chịu… Ta thật sự rất khó chịu, trong đầu không có cái gì … Ai nha nha! Ngươi nói ta sẽ không trở thành si ngốc chứ?”
Long Tĩnh Lam nghĩ thầm: Đồ ngốc nhà ngươi, có cách si ngốc xa lắm đâu… Nhưng vẫn cứ tiếp tục lừa gạt, “Lập tức tốt thôi, hảo hài tử, tiếp tục kiên trì một chút!”
“Tĩnh Lam, trước mắt ta có thiệt nhiều đốm nhỏ nha… Cứu cứu ta! Cầu ngươi! Cầu ngươi!”Đoàn Quân Nhiên đã đến điểm cực hạn, nhưng y lại hoàn toàn không biết phải làm sao, chỉ có thể vội vàng kêu Long Tĩnh Lam, ánh mắt mê mang mở lớn, lại giống như không hề nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Long Tĩnh Lamvốn là muốn cho y chấm dứtnhư bình thường, nhưng nhìn thấy gương mặt cực kì đáng yêu kia, lại còn biểu tình mê người kia nữa, bỗng nhiên nổi lên ác ý, thật sự muốn chọc cho y khóc lên… Vì thế tay khẽ dùng sức,Đoàn Quân Nhiên vốn đã căng cứng cả người lập tức nảy bật lên, bất an vặn vẹo thét chói tai, “Không! Không!”
NhưngLong Tĩnh Lamvẫn không chịu buông tha y, bắt đầu lấy tay tra tấn y. Đoàn Quân Nhiên chưa từng trải qua chuyện này, sao có thể chịu được, bị làm vài lần đã khóc lớn, nước mắt ào ào rơi xuống, mồ hôi ướt cả thái dương, càng thêm kiều diễm vô cùng. Long Tĩnh Lam mê muội với biểu tình làm say lòng người, thấy thế nào cũng không đủ.
Mãi cho đến khi Đoàn Quân Nhiên khóc thở không ra hơi, cả người không chút khí lực, Long Tĩnh Lam mới giúp y giải phóng.Đoàn Quân Nhiên hét lên một tiếng, hôn mê bất tỉnh.
Tác giả :
Mị Sủng Tiểu Vu