Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ
Chương 3: Bạn học, không cần quá cao lãnh (2)
Âm thanh nãi khí vang lên kèm theo tiếng khóc nức nở.
Nam Nhiễm khom lưng, kéo lấy quần áo của một người trong số đó, lau lau đi vết máu trên tay mình.
Sau đó lại tiếp tục bước đi.
Vừa đi cô vừa mở miệng.
"Từ trước đến giờ ta chưa từng đánh người. Tất cả mọi chuyện ban nãy đều là ngươi nhìn lầm."
Âm thanh lười nhác, nhưng vẫn vô cùng dễ nghe.
Không biết có phải do lời nói của Nam Nhiễm quá bình thản hay không hay là vì nguyên nhân khác mà khiến Tiểu Hắc Long vô cùng mờ mịt.
[phải không?]
Nam Nhiễm
"Ta sẽ lừa ngươi sao?"
Thế là Tiểu Hắc Long liền yên tĩnh xuống.
Nửa ngày sau mới ngao lên một tiếng.
[vừa rồi cô đã ra tay đánh người, hiện tại trên tay cô còn đang dính máu của người khác]
Nam Nhiễm hạ mí mắt xuống.
"Hư, an tĩnh một lát."
Thanh âm của Tiểu Hắc Long tự giác cũng theo đó liền nhỏ xuống.
[ký chủ, ta đây là muốn tốt cho ngươi a~]
Chỉ là những lời này của hệ thống nói ra cũng vô ích, ký chủ của nó ngay cả một chữ cũng không trả lời.
Trước cổng trường Cao trung Đế Đô.
Một chiếc xe Lincoln màu đen ngừng ở cửa.
Một nam sinh mặc đồng phục Cao trung bước xuống xe.
Dáng người cao ráo, giáo phục được cắt may khéo léo, hắn đứng ở chỗ đó, thần sắc lãnh đạm, khuôn mặt không chút cảm xúc giống như một vị thần Hy Lạp.
Con ngươi đen nhánh hờ hững, đem mọi chuyện vừa phát sinh trong ngõ nhỏ lúc nãy thu hết vào đáy mắt. Theo sau liền không chút do dự thu hồi lại tầm mắt của mình.
Hờ hững đón nhận những ánh mắt sùng bái, say đắm của vô số nữ sinh đứng ở chung quanh.
"A, là Bạch Phong học trưởng."
"Không được, ta không chịu nổi, quá soái, quá soái a~!"
Bước chân hắn vẫn hoạt động như cũ, giống như trước nay chưa từng có chuyện gì phát sinh, cứ thế đi thẳng về phía trường học.
Sau khi Bạch Phong đi mất, thân thể của những nữ sinh đứng phía sau liền run lên.
Nhỏ giọng nói.
" Soái quá, nhưng cũng quá cao lãnh a~! Thật không biết nữ sinh nào mới lọt vào mắt xanh của hắn a~!
Nữ sinh bên cạnh vẫn dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phương hướng của Bạch Phong.
"Con trai độc nhất của Bạc gia ở Kinh Đô, cũng là người thừa kế tương lai của Bạc gia, ta có cảm giác, trên thế giới này ngoài ta không ai có thể xứng đôi với hắn."
Ân, hiển nhiên là đã si tâm đến tẩu hỏa nhập ma.
Bên này vừa mới đi vào không lâu, Nam Nhiễm đã tới trước cửa trường học. . Truyện Võng Du
Cô đang chuẩn bị bước vào liền thấy có một chiếc xe chạy băng băng đến.
Từ trên xe có một người bước xuống.
Người nọ lười biếng dựa vào thân xe, toàn thân toát lên vẻ đẹp và khí chất thanh xuân vô cùng thu hút.
Bước chân của Nam Nhiễm dừng lại.
Cô nhìn nam sinh mặc bộ đồng phục giống mình kia một lát.
Nhưng xung quanh lại vang lên những thanh âm ồn ào của vô số nữ sinh.
"A, a a, là Trình giáo thảo kìa!"
"Thật soái!"
"Hôm nay là ngày gì mà may mắn thế a~? Sáng sớm vừa mới đến trường đã có thể nhìn thấy Trình giáo thảo cùng Bạc Phong học trưởng. Thật hạnh phúc a~!"
Bên cạnh đó cũng có thanh âm do dự rối rắm của người nào đó.
"Nếu Trình giáo thảo cùng Bạc Phong học trường đồng thời thổ lộ với ta, ta nên nhận lời ai mới tốt?"
"Đúng vậy, đúng vậy, thật khó xử a."
Xem ra không phải chỉ có một người nằm mơ.
Rốt cuộc có nam sinh đi ngang qua, nhịn không được phun tào.
"Nếu một trong hai người bọn họ, có người coi trọng các ngươi vậy đầu óc của họ đúng là bị cửa kẹp."
...
Tiểu Hắc Long thấy kí chủ nhà mình cứ chăm chú nhìn người ta, thanh âm nãi khí liền vang lên.
[ký chủ, người ta là hoa đã có chủ rồi a~]
Nam Nhiễm vẫn như cũ không nhúc nhích, ánh mắt vẫn dán vào bóng dáng của nam sinh kia.
Nam Nhiễm nhìn nam nhân này, toàn thân hắn tỏa ra luồng hào quang sáng chói thu hút mọi sự chú ý của cô.
Thật giống, thật giống... viên minh châu của cô. Có thể tự phát sáng.
Nếu phải so sánh giữa hắn và những viên minh châu cô cất giữ có điểm gì khác nhau thì chính là hắn là người, là một vật thể sống. Còn những thứ kia chỉ là vật chết, là đồ vật vô tri vô giác.
Đợi hơn nửa ngày cô mới lấy lại tinh thần, mở miệng.
"Dạ minh châu sống?"
Tiểu Hắc Long có chút mờ mịt.
[a? Ký chủ? Cô vừa mới nói cái gì?]
Tiểu Hắc Long chỉ mới trói định với ký chủ cho nên chưa hiểu con người Nam Nhiễm.
Đồng chí Nam Nhiễm của chúng ta có một tình yêu vô bờ với những đồ vật sáng lấp lánh.
....
Mọi người nghĩ nữ chính của chúng ta sẽ thích Khí vận chi tử ư? Không không đâu, chỉ là một hiểu lầm nho nhỏ thôi!....
Nam Nhiễm khom lưng, kéo lấy quần áo của một người trong số đó, lau lau đi vết máu trên tay mình.
Sau đó lại tiếp tục bước đi.
Vừa đi cô vừa mở miệng.
"Từ trước đến giờ ta chưa từng đánh người. Tất cả mọi chuyện ban nãy đều là ngươi nhìn lầm."
Âm thanh lười nhác, nhưng vẫn vô cùng dễ nghe.
Không biết có phải do lời nói của Nam Nhiễm quá bình thản hay không hay là vì nguyên nhân khác mà khiến Tiểu Hắc Long vô cùng mờ mịt.
[phải không?]
Nam Nhiễm
"Ta sẽ lừa ngươi sao?"
Thế là Tiểu Hắc Long liền yên tĩnh xuống.
Nửa ngày sau mới ngao lên một tiếng.
[vừa rồi cô đã ra tay đánh người, hiện tại trên tay cô còn đang dính máu của người khác]
Nam Nhiễm hạ mí mắt xuống.
"Hư, an tĩnh một lát."
Thanh âm của Tiểu Hắc Long tự giác cũng theo đó liền nhỏ xuống.
[ký chủ, ta đây là muốn tốt cho ngươi a~]
Chỉ là những lời này của hệ thống nói ra cũng vô ích, ký chủ của nó ngay cả một chữ cũng không trả lời.
Trước cổng trường Cao trung Đế Đô.
Một chiếc xe Lincoln màu đen ngừng ở cửa.
Một nam sinh mặc đồng phục Cao trung bước xuống xe.
Dáng người cao ráo, giáo phục được cắt may khéo léo, hắn đứng ở chỗ đó, thần sắc lãnh đạm, khuôn mặt không chút cảm xúc giống như một vị thần Hy Lạp.
Con ngươi đen nhánh hờ hững, đem mọi chuyện vừa phát sinh trong ngõ nhỏ lúc nãy thu hết vào đáy mắt. Theo sau liền không chút do dự thu hồi lại tầm mắt của mình.
Hờ hững đón nhận những ánh mắt sùng bái, say đắm của vô số nữ sinh đứng ở chung quanh.
"A, là Bạch Phong học trưởng."
"Không được, ta không chịu nổi, quá soái, quá soái a~!"
Bước chân hắn vẫn hoạt động như cũ, giống như trước nay chưa từng có chuyện gì phát sinh, cứ thế đi thẳng về phía trường học.
Sau khi Bạch Phong đi mất, thân thể của những nữ sinh đứng phía sau liền run lên.
Nhỏ giọng nói.
" Soái quá, nhưng cũng quá cao lãnh a~! Thật không biết nữ sinh nào mới lọt vào mắt xanh của hắn a~!
Nữ sinh bên cạnh vẫn dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phương hướng của Bạch Phong.
"Con trai độc nhất của Bạc gia ở Kinh Đô, cũng là người thừa kế tương lai của Bạc gia, ta có cảm giác, trên thế giới này ngoài ta không ai có thể xứng đôi với hắn."
Ân, hiển nhiên là đã si tâm đến tẩu hỏa nhập ma.
Bên này vừa mới đi vào không lâu, Nam Nhiễm đã tới trước cửa trường học. . Truyện Võng Du
Cô đang chuẩn bị bước vào liền thấy có một chiếc xe chạy băng băng đến.
Từ trên xe có một người bước xuống.
Người nọ lười biếng dựa vào thân xe, toàn thân toát lên vẻ đẹp và khí chất thanh xuân vô cùng thu hút.
Bước chân của Nam Nhiễm dừng lại.
Cô nhìn nam sinh mặc bộ đồng phục giống mình kia một lát.
Nhưng xung quanh lại vang lên những thanh âm ồn ào của vô số nữ sinh.
"A, a a, là Trình giáo thảo kìa!"
"Thật soái!"
"Hôm nay là ngày gì mà may mắn thế a~? Sáng sớm vừa mới đến trường đã có thể nhìn thấy Trình giáo thảo cùng Bạc Phong học trưởng. Thật hạnh phúc a~!"
Bên cạnh đó cũng có thanh âm do dự rối rắm của người nào đó.
"Nếu Trình giáo thảo cùng Bạc Phong học trường đồng thời thổ lộ với ta, ta nên nhận lời ai mới tốt?"
"Đúng vậy, đúng vậy, thật khó xử a."
Xem ra không phải chỉ có một người nằm mơ.
Rốt cuộc có nam sinh đi ngang qua, nhịn không được phun tào.
"Nếu một trong hai người bọn họ, có người coi trọng các ngươi vậy đầu óc của họ đúng là bị cửa kẹp."
...
Tiểu Hắc Long thấy kí chủ nhà mình cứ chăm chú nhìn người ta, thanh âm nãi khí liền vang lên.
[ký chủ, người ta là hoa đã có chủ rồi a~]
Nam Nhiễm vẫn như cũ không nhúc nhích, ánh mắt vẫn dán vào bóng dáng của nam sinh kia.
Nam Nhiễm nhìn nam nhân này, toàn thân hắn tỏa ra luồng hào quang sáng chói thu hút mọi sự chú ý của cô.
Thật giống, thật giống... viên minh châu của cô. Có thể tự phát sáng.
Nếu phải so sánh giữa hắn và những viên minh châu cô cất giữ có điểm gì khác nhau thì chính là hắn là người, là một vật thể sống. Còn những thứ kia chỉ là vật chết, là đồ vật vô tri vô giác.
Đợi hơn nửa ngày cô mới lấy lại tinh thần, mở miệng.
"Dạ minh châu sống?"
Tiểu Hắc Long có chút mờ mịt.
[a? Ký chủ? Cô vừa mới nói cái gì?]
Tiểu Hắc Long chỉ mới trói định với ký chủ cho nên chưa hiểu con người Nam Nhiễm.
Đồng chí Nam Nhiễm của chúng ta có một tình yêu vô bờ với những đồ vật sáng lấp lánh.
....
Mọi người nghĩ nữ chính của chúng ta sẽ thích Khí vận chi tử ư? Không không đâu, chỉ là một hiểu lầm nho nhỏ thôi!....
Tác giả :
Tg Tần Nguyên