Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ
Chương 178: Hôn dạ minh châu (44)
Trên khuôn mặt của gã săn rồng lộ ra vẻ hả hê thắng lợi.
Gương mặt nghiêm túc thường ngày tràn đầy ý cười.
Vết nhăn trên mặt gã lộ ra, đè ép lên vết sẹo đáng sợ trên trán.
Nhưng lúc này bỗng có một thanh chủy thủ không biết từ đâu xuất hiện đâm thẳng vào ngực gã.
Chủy thủ sắc nhọn, tốc độ bay tới cũng cực nhanh.
Bởi vì từ nãy đến giờ gã chỉ nghĩ đến việc sắp được gặp mặt vị thủ lĩnh mạnh nhất Long tộc.
Nên gã ta không phản ứng kịp.
Chỉ tới kịp hướng bên cạnh hoạt động nửa bước.
Chỉ theo bản năng né người sang bên cạnh nửa bước.
[Vù.]
Chủy thủ xẹt ngang qua mặt gã.
Ngay lập tức trên mặt gã liền xuất hiện một vết thương sâu tới tận xương.
[Tách]
[Tách]
[Tách]
Vài giọt máu nhiễu xuống đất, chỉ trong nháy mắt, nửa khuôn mặt kia toàn là máu.
Cũng vì tình huống bất thình lình này.
Mà tiếng còi của gã bị cắt ngang.
Còn mọi người xung quanh thì hoảng hốt không thôi.
Đều nhất trí ngưởng mặt nhìn về đầu sỏ gây tội.
Phải biết rằng, người nam nhân đứng trước mặt bọn họ, chính là thợ săn rồng mạnh nhất trên thế giới này.
Vậy mà, lúc này lại bị một nữ nhân chân yếu tay mềm đả thương?
Nam Nhiễm giơ tay, nghịch nghịch mái tóc của bản thân.
Một bộ không thèm để ý những chuyện đang xảy ra.
Trước tất cả ánh mắt của mọi người.
Bình thản ngước mắt lên.
Hai con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm gã săn rồng kia.
Đôi môi đỏ tươi khẽ cong để lộ nụ cười quỷ dị.
Một tay đỡ váy.
Chân nâng lên, trực tiếp giẫm lên cây đuốc còn đang cháy mà đi thẳng về phía trước.
Có rất nhiều người muốn giết cô.
Nhưng vừa trắng trợn vừa táo bạo thế này, thì đây là lần đầu tiên cô thấy.
Thật thú vị.
Nam Nhiễm chậm rãi bước từng bước tới trước mặt gã săm rồng.
Binh lính xung quanh nhìn thấy một màn này, trên mặt lộ ra biểu tình hoảng loạn như vừa nhìn thấy thứ gì vô cùng đáng sợ.
Tất cả đều đồng loạt lùi ra sau một bước.
Không những vậy.
Bart vương tử vốn cho rằng mình nắm chắc thắng lợi trong tay, trong ánh mắt lúc này cũng hiện ra tia kinh ngạc không thôi.
Chuyện này, chuyện này là thế nào?
Sao nàng ta có thể di chuyển được?
Không phải nàng ta là giao nhân sao?
Vì cái gì lại không sợ lửa?
Vì cái gì lại dám bước qua lửa?
Trong chớp mắt, trong đầu hắn ta hiện lên vô số vấn đề khác nhau.
Nhưng, hiện tại không có ai rảnh rỗi để giúp hắn ta giải đáp..
Chỉ thấy, bỗng nhiên, Nam Nhiễm tung người nhảy lên cao.
Giơ chân, đá vào người gã săn rồng một cái.
Vị kia săn long sư ánh mắt thâm trầm.
Gã săn rồng thấy vậy, hai mày hơi cau lại, ánh mắt thâm trầm.
Hai chân theo bản năng lùi ra sau một bước.
Rồi hừ lạnh: "Chỉ là một con giao nhân mà thôi."
Thời điểm gã vừa dứt lời.
Cũng là lúc đầu gối của Nam Nhiễm đặt trên ngực gã, thế là cô dùng sức, cho gã thêm một đòn trí mạng.
Sau đó cô lui người về phía sau, nhặt cây chủy thủ đang cắm trên mặt đất lên.
Trên mặt không quên nở nụ cười tươi rói.
Ý cười ấy theo từng động tác của Nam Nhiễm mỗi lúc một đậm hơn.
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tinh xảo của cô càng thêm vài phần yêu diễm vài phần vũ mị.
Tốc độ của Nam Nhiễm cực nhanh.
Một tay nắm chặt chủy thủ, ánh mắt nhìn chằm chằm gã săn rồng đang chống cự trước mặt, không tiếng động nói ra hai chữ.
Tìm chết.
Gã săn rồng híp mắt, dù không nghe thấy, nhưng gã ta vẫn biết Nam Nhiễm vừa lầm bầm cái gì.
Chỉ là...
Thời điểm Nam Nhiễm định ra tay thì bỗng nhiên có tiếng [răng rách] của vật gì đó vang lên.
Chỉ thấy, cây chủy thủ trên tay cô gãy thành từng mảnh nhỏ.
Chuôi chủy thủ thì biến thành một đống cát màu đen, rơi vãi trên đất.
Động tác của Nam Nhiễm vì thế mà bị đứt quãng.
Nghiêng đầu, nhìn trên tay hạt cát hướng ngầm lạc.
Cô nghiêng đầu, nhìn đống cát nhỏ còn sót lại trên tay mình.
Trầm mặc.
Tiểu Hắc Long thấy vậy, lập tức giải thích: [Ký chủ, cô phải dùng thanh chủy thủ này moi tim tên cương tử kia.]
"Thì sao?"
[Một khi chủy thủ dính máu của người khác thì chứng tỏ cô đã sử dụng qua nó, cam nguyện thà để bản thân mất mạng cũng không muốn moi tim của tên vương tử kia. Nếu chủy thủ biến mất thì khi trời tối... cũng là lúc ký chủ bỏ mạng.]
Nam Nhiễm vừa nghe lời này, hai tay liền nắm chặt lại.
[sạt sạt] Âm thanh hạt cát va vào nhau.
"Sao không nói sớm?"
Tiểu Hắc Long bị Nam Nhiễm chất vấn, ngập ngừng nói từng chữ: [Ký chủ, từ trước tới giờ chưa từng có một người nào có thể sử dụng chủy thủ của Vu sư nên trong tư liệu không hề có ghi chép gì về chuyện này. Cô chính là người đầu tiên. Hệ thống gần đây cũng mới phát hiện cách sử dụng của chủy thủ nên mới không kịp nhắc nhở ký chủ.]
Gương mặt nghiêm túc thường ngày tràn đầy ý cười.
Vết nhăn trên mặt gã lộ ra, đè ép lên vết sẹo đáng sợ trên trán.
Nhưng lúc này bỗng có một thanh chủy thủ không biết từ đâu xuất hiện đâm thẳng vào ngực gã.
Chủy thủ sắc nhọn, tốc độ bay tới cũng cực nhanh.
Bởi vì từ nãy đến giờ gã chỉ nghĩ đến việc sắp được gặp mặt vị thủ lĩnh mạnh nhất Long tộc.
Nên gã ta không phản ứng kịp.
Chỉ tới kịp hướng bên cạnh hoạt động nửa bước.
Chỉ theo bản năng né người sang bên cạnh nửa bước.
[Vù.]
Chủy thủ xẹt ngang qua mặt gã.
Ngay lập tức trên mặt gã liền xuất hiện một vết thương sâu tới tận xương.
[Tách]
[Tách]
[Tách]
Vài giọt máu nhiễu xuống đất, chỉ trong nháy mắt, nửa khuôn mặt kia toàn là máu.
Cũng vì tình huống bất thình lình này.
Mà tiếng còi của gã bị cắt ngang.
Còn mọi người xung quanh thì hoảng hốt không thôi.
Đều nhất trí ngưởng mặt nhìn về đầu sỏ gây tội.
Phải biết rằng, người nam nhân đứng trước mặt bọn họ, chính là thợ săn rồng mạnh nhất trên thế giới này.
Vậy mà, lúc này lại bị một nữ nhân chân yếu tay mềm đả thương?
Nam Nhiễm giơ tay, nghịch nghịch mái tóc của bản thân.
Một bộ không thèm để ý những chuyện đang xảy ra.
Trước tất cả ánh mắt của mọi người.
Bình thản ngước mắt lên.
Hai con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm gã săn rồng kia.
Đôi môi đỏ tươi khẽ cong để lộ nụ cười quỷ dị.
Một tay đỡ váy.
Chân nâng lên, trực tiếp giẫm lên cây đuốc còn đang cháy mà đi thẳng về phía trước.
Có rất nhiều người muốn giết cô.
Nhưng vừa trắng trợn vừa táo bạo thế này, thì đây là lần đầu tiên cô thấy.
Thật thú vị.
Nam Nhiễm chậm rãi bước từng bước tới trước mặt gã săm rồng.
Binh lính xung quanh nhìn thấy một màn này, trên mặt lộ ra biểu tình hoảng loạn như vừa nhìn thấy thứ gì vô cùng đáng sợ.
Tất cả đều đồng loạt lùi ra sau một bước.
Không những vậy.
Bart vương tử vốn cho rằng mình nắm chắc thắng lợi trong tay, trong ánh mắt lúc này cũng hiện ra tia kinh ngạc không thôi.
Chuyện này, chuyện này là thế nào?
Sao nàng ta có thể di chuyển được?
Không phải nàng ta là giao nhân sao?
Vì cái gì lại không sợ lửa?
Vì cái gì lại dám bước qua lửa?
Trong chớp mắt, trong đầu hắn ta hiện lên vô số vấn đề khác nhau.
Nhưng, hiện tại không có ai rảnh rỗi để giúp hắn ta giải đáp..
Chỉ thấy, bỗng nhiên, Nam Nhiễm tung người nhảy lên cao.
Giơ chân, đá vào người gã săn rồng một cái.
Vị kia săn long sư ánh mắt thâm trầm.
Gã săn rồng thấy vậy, hai mày hơi cau lại, ánh mắt thâm trầm.
Hai chân theo bản năng lùi ra sau một bước.
Rồi hừ lạnh: "Chỉ là một con giao nhân mà thôi."
Thời điểm gã vừa dứt lời.
Cũng là lúc đầu gối của Nam Nhiễm đặt trên ngực gã, thế là cô dùng sức, cho gã thêm một đòn trí mạng.
Sau đó cô lui người về phía sau, nhặt cây chủy thủ đang cắm trên mặt đất lên.
Trên mặt không quên nở nụ cười tươi rói.
Ý cười ấy theo từng động tác của Nam Nhiễm mỗi lúc một đậm hơn.
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tinh xảo của cô càng thêm vài phần yêu diễm vài phần vũ mị.
Tốc độ của Nam Nhiễm cực nhanh.
Một tay nắm chặt chủy thủ, ánh mắt nhìn chằm chằm gã săn rồng đang chống cự trước mặt, không tiếng động nói ra hai chữ.
Tìm chết.
Gã săn rồng híp mắt, dù không nghe thấy, nhưng gã ta vẫn biết Nam Nhiễm vừa lầm bầm cái gì.
Chỉ là...
Thời điểm Nam Nhiễm định ra tay thì bỗng nhiên có tiếng [răng rách] của vật gì đó vang lên.
Chỉ thấy, cây chủy thủ trên tay cô gãy thành từng mảnh nhỏ.
Chuôi chủy thủ thì biến thành một đống cát màu đen, rơi vãi trên đất.
Động tác của Nam Nhiễm vì thế mà bị đứt quãng.
Nghiêng đầu, nhìn trên tay hạt cát hướng ngầm lạc.
Cô nghiêng đầu, nhìn đống cát nhỏ còn sót lại trên tay mình.
Trầm mặc.
Tiểu Hắc Long thấy vậy, lập tức giải thích: [Ký chủ, cô phải dùng thanh chủy thủ này moi tim tên cương tử kia.]
"Thì sao?"
[Một khi chủy thủ dính máu của người khác thì chứng tỏ cô đã sử dụng qua nó, cam nguyện thà để bản thân mất mạng cũng không muốn moi tim của tên vương tử kia. Nếu chủy thủ biến mất thì khi trời tối... cũng là lúc ký chủ bỏ mạng.]
Nam Nhiễm vừa nghe lời này, hai tay liền nắm chặt lại.
[sạt sạt] Âm thanh hạt cát va vào nhau.
"Sao không nói sớm?"
Tiểu Hắc Long bị Nam Nhiễm chất vấn, ngập ngừng nói từng chữ: [Ký chủ, từ trước tới giờ chưa từng có một người nào có thể sử dụng chủy thủ của Vu sư nên trong tư liệu không hề có ghi chép gì về chuyện này. Cô chính là người đầu tiên. Hệ thống gần đây cũng mới phát hiện cách sử dụng của chủy thủ nên mới không kịp nhắc nhở ký chủ.]
Tác giả :
Tg Tần Nguyên