Đại Lão Huyền Học Gả Vào Hào Môn
Chương 57 Chương 57
Trong phòng tràn ngập các loại vui đùa thô tục, xe Thẩm Nghiệp cùng Lý Hân cũng đã đến Thủy Vân Gian.
Thẩm Nghiệp nhìn cửa lớn kim bích huy hoàng, nói: "Cậu gọi ngươi người đại diện xuống đây, liền nói cậu tới rồi, không tìm thấy chỗ, bảo hắn tới đón."
Lý Hân không rõ cậu muốn làm cái gì, nhưng cũng không gây trở ngại cô đối cậu tín nhiệm, lập tức làm theo.
Người đại diện anh béo đang cùng mấy phú thương cười đùa, nhận được điện thoại Lý Hân, gã cười hướng mọi người nói: "Người tới, phỏng chừng là không tìm thấy đường, tôi đi đón."
Đáy mắt mấy phú thương lộ ra nụ cười bỉ ổi.
Anh béo ra khỏi phòng, nhận điện thoại Lý Hân: "Cô tới rồi?"
Thấy Lý Hân quả nhiên không tìm thấy đường, gã cũng không hoài nghi, lập tức vào thang máy xuống lầu một, một bên còn nghĩ, lần này mấy phú thương đưa tiền đủ thống khoái, lão bản đầu to, gã kiếm đầu nhỏ cũng có mấy trăm vạn, cũng coi như đã có một chút doanh thu của phi nghĩa.
Từ thang máy ra, anh béo xa xa liền nhìn thấy Lý Hân đưa lưng về phía gã đứng ở cổng lớn, bên cạnh còn có cậu trai trẻ tuổi đồng dạng cũng đưa lưng về phía gã.
Anh béo nhíu mày, chẳng lẽ Lý Hân mang bạn trai đến?
Lý Hân này cũng quá không biết điều, biết rõ tính chất bữa tiệc hôm nay, còn mang bạn trai đến, đây là tới cho có sao?!
Anh béo một bụng tức giận, nghĩ chờ lát nữa cho Lý Hân cùng bạn trai cô một chút giáo huấn.
"Lý Hân!" Anh béo bước đi đến trước mặt Lý Hân, nộ khí đằng đằng nói, "Tôi bảo cô tới một mình, cô mang bạn trai làm gì a......"
Nói đến một nửa, gã thấy rõ mặt Thẩm Nghiệp, lập tức bay hết tức giận.
Này......Vị này không phải Thẩm đại sư sao?
Hiện tại Thẩm Nghiệp ở giới giải trí chỉ cần chạm tay là bỏng, anh béo đương nhiên là nhận thức! Hiện tại người trong giới khi nói tới Thẩm Nghiệp, đều là yêu hận đan xen.
Vị Thẩm đại sư này miệng quả thực có độc, nói ai xảy ra chuyện, ai có chuyện gì, trước đó Tiêu Ất Ất cùng Lý Tiểu Thanh chính là hai ví dụ sống sờ sờ!
Hơn nữa anh béo cũng không quên, Thạch tổng Giải Trí Chuối Tây cùng ảnh đế Bạch Miêu, đều là người trung thành ủng hộ Thẩm Nghiệp!
Anh béo không rõ Lý Hân sao có thể quan biết Thẩm Nghiệp, nhưng Lý Hân mang Thẩm Nghiệp đến, vừa thấy chính là tới đập việc!
Cố tình anh béo còn vô pháp mắng Lý Hân, rốt cuộc còn ở trước mặt Thẩm đại sư người ta, gã không dám có lá gan này.
Gã tràn ngập lửa giận giờ biến thành chột dạ.
Rõ ràng còn không đến giữa hè, ánh nắng hôm nay cũng không nùng liệt, trán anh béo lại thấm ra ướt đẫm.
Thẩm Nghiệp nhàn nhạt mà nhìn gã: "Xem ra ông nhận thức tôi."
Anh béo ca lau mồ hôi: "Đương, đương nhiên......"
Lấy danh khí Thẩm Nghiệp, gã sao có thể không quen biết, hoàn toàn như sấm bên tai!
"Nhận thức liền tốt." Thẩm Nghiệp khóe miệng gợi lên một mạt ý cười, miễn cho gã lát nữa còn muốn ra tay.
Tinh thần lực cậu tuy rằng có mây tím Diệp Trạch ôn dưỡng càng ngày càng kéo dài, nhưng cậu cũng không muốn lãng phí trên đám người vô dụng, ghê tởm này.
Thẩm Nghiệp quét qua mặt anh beo liền biết trong phòng không chỉ có một phú thương, không khỏi chán ghét nhăn lại mày: "Đi thôi, dẫn đường đi."
Anh béo như cũ không dám phản kháng, trong lòng run sợ mà dẫn Thẩm Nghiệp cùng Lý Hân đi tới cửa thang máy.
Toàn bộ hành trình đem phản ứng của anh béo xem ở trong mắt, Lý Hân không khỏi âm thầm thở dài.
Và đêm qua, anh béo còn nhắn WeChat uy hiếp cô, bảo cô hôm nay cần phải tham dự, bằng không khiến cho cô đẹp mặt, thái độ rất ác liệt, ngữ khí ngang ngược, so với ác quỷ còn lợi hại hơn.
Nhưng đối mặt với Thẩm Nghiệp, anh béo lại khom lưng uốn gối, không ngừng nịnh nọt.
Xã hội chính là hiện thực như vậy.
May mắn hôm nay có Thẩm đại sư hỗ trợ......!
Lý Hân nghiêng đầu nhìn Thẩm Nghiệp một cái, trong lòng tràn ngập cảm kích.
Anh béo lại lòng nóng như lửa đốt, hã muốn trộm báo tin cho ông chủ Triệu nhà mình, đáng tiếc Thẩm Nghiệp ở bên cạnh, gã không dám móc di động ra, chỉ có thể vắt hết óc mà nghĩ, chờ lát nữa nên xong việc như thế nào.
Bữa tiệc hôm nay khẳng định không có khả năng thành công, nhưng gã cùng ông chủ đã thu tiền, lúc sau nên giải thích cho mấy phú thương kia như thế nào, mới là vấn đề lớn......!
Mà vấn đề lớn hơn nữa là, gã cùng ông chủ nên tống cổ Thẩm Nghiệp như thế nào?
Khi anh béo rối rắm, ba người đến cửa phòng.
Nghĩ đến kế tiếp Thẩm Nghiệp chẳng những sẽ làm rối, còn có khả năng nhằm vào gã cùng ông chủ, anh béo liền một trận tâm tắc, một chút cũng không muốn mở ra cánh cửa này.
Thẩm Nghiệp cũng không thúc giục gã, liền đứng ở bên cạnh, cười như không cười mà nhìn gã.
"......" Anh béo thở sâu, đẩy cửa đi vào.
Ông chủ gã Triệu tổng đang cùng phú thương đàm phàn giao tình, nghe thấy tiếng cửa mở, liền cười đứng dậy: "Ai da, Tiểu Hân tới......"
Nói đến một nửa, thanh âm đột nhiên im bặt, bởi vì Triệu tổng nhìn thấy Thẩm Nghiệp bên cạnh Lý Hân!
Phản ứng Triệu tổng, giống như đúc phản ứng anh béo khi nhìn thấy Thẩm Nghiệp, chính là đặc biệt chột dạ.
Thẩm Nghiệp hướng Triệu tổng nhẹ nhàng nhướng mày, xem ra ông chủ Lý Hân cũng nhận thức cậu, việc này càng dễ làm hơn.
Cậu đối Lý Hân nói: "Qua ngồi đi."
Có Thẩm Nghiệp làm hậu thuẫn, Lý Hân hiện tại một chút cũng không sợ hãi, phi thường bình tĩnh mà đi qua, ngồi vào vị trí còn trống dành cho cô.
Vị trí này rất có ý tứ, ở trung gian mấy phú thương, không cần nghĩ cũng biết, đây là vì phương tiện phú thương ăn bớt chuốc rượu.
Thẩm Nghiệp cười nhạo một tiếng: "An bài chỗ ngồi thật sự tuyệt diệu nha."
Triệu tổng nhìn vẻ mặt của cậu, không dám hé răng, đồng dạng một thân toát ra mồ hôi lạnh.
Vị Thẩm đại sư này tính tình ngay thẳng, lại ghét cái ác như kẻ thù, hôm nay còn không biết nên xong việc như thế nào.
Càng nghĩ càng chột dạ, Triệu tổng không khỏi nhìn qua anh béo, dùng ánh mắt dò hỏi: Vị này sao có thể tới?
Anh néo cũng dùng ánh mắt đáp: Lý Hân mang đến.
Triệu tổng:......!
Gã thật đúng là không biết Lý Hân cư nhiên có thể mời Thẩm Nghiệp!
Nếu sớm biết vậy, gã cũng sẽ không bảo Lý Hân tới đây, công ty kỳ thật còn có các nữ nghệ sĩ khác, gã hoàn toàn có thể đổi người khác!
Hiện tại nói cái gì đều đã chậm, Triệu tổng chỉ có thể cực lực bổ cứu, lấy lòng mà nhìn Thẩm Nghiệp: "Ngài cũng mời ngồi."
Thẩm Nghiệp lạnh lùng cười, chậm rì rì đi qua.
Thấy Thẩm Nghiệp không kiêng nể gì mà ngồi xuống, mấy phú thương kia là nhà giàu mới nổi tức khắc tâm sinh bất mãn.
Trong đó có một nam nhân trung niên tai to mặt lớn, không vui mà nhìn về phía Triệu tổng, nói: "Lý tiểu thư như thế nào còn mang theo bạn trai?"
Những người này có tiền là có tiền, cũng thích chơi nữ minh tinh, lại không quan tâm việc trong giới giải trí.
Bọn họ tuy rằng nghe qua đại danh Thẩm Nghiệp, lại chưa thấy qua mặt cùng ảnh chụp Thẩm Nghiệp, bởi vậy Thẩm Nghiệp có đứng ở trước mặt bọn họ, bọn họ cũng không biết.
Ngữ khí phú thương rõ ràng mang theo ghét bỏ cùng bất mãn, làm Triệu tổng càng thêm chột dạ.
Thẩm Nghiệp nhướng mày, không nói chuyện.
Triệu tổng vội vàng hoà giải: "Vị này không phải bạn trai Tiểu Hân......"
"À, là muốn cùng nhau chơi?" Một phú thương trung niên khác thoạt nhìn hào hoa phong nhã, cười một cái, nói, "Chúng tôi không thích nam nhân, vẫn là bỏ đi."
Bọn họ đều chỉ thích nữ nhân, nếu đối nam nhân có hứng thú, đảo cũng có thể cùng nhau chơi.
Thẩm Nghiệp ghê tởm đến sắp ói, cầm lấy chém đũa trên bàn trực tiếp ném qua: "Giữ miệng cho sạch sẽ!"
Cậu khống chế lực đạo, tuy rằng nện ở trán đối phương, lại không có nghiêm trọng.
Mặc dù như vậy, phú thương cũng bị dọa tới kinh hách, vuốt trán quát: "Mày như thế nào còn dám đánh người!"
Thẩm Nghiệp hừ lạnh: "Tôi đánh chính là một đám súc sinh!"
Lý Hân ở một bên đồng dạng cũng tức giận đến cả người phát run.
Cô nghe ra mấy người này là muốn cùng nhau......Cùng nhau chơi cô......!
Thử nghĩ một chút, nếu cô hôm nay một mình tới đây, đối mặt với nhiều ác ôn như vậy, cô nào có thể chạy trốn!
Thẩm Nghiệp quay đầu nhìn về phía Triệu tổng: "Ông nói, mấy súc sinh này, có nên đánh hay không?"
Triệu tổng lau mồ hôi trên trán, không dám hé răng.
Một bên là Thẩm đại sư nổi danh lừng lẫy trong giới, một bên là ông chủ lớn đã thanh toán tiền, bên nào gã cũng không dám đắc tội.
Mấy phú thương đại khái là nhìn ra cái gì, lạnh mặt, nói: "Triệu tổng, đây là xảy ra chuyện gì?"
Triệu tổng thấp giọng trả lời: "Đã quên giới thiệu cho các vị, vị này chính là Thẩm Nghiệp - Thẩm đại sư." Sợ phú thương không quen biết Thẩm Nghiệp, làm ra hành động gì đó chọc giận Thẩm Nghiệp, gã vội lại bổ sung, "Thạch tổng Giải Trí Chuối Tây đã từng được Thẩm đại sư trợ giúp, còn có ảnh đế Bạch Miêu cũng tìm Thẩm đại sư tính mệnh, rất cảm tạ Thẩm đại sư.
Đúng rồi, còn có Hoàng đạo, mọi ngươig hẳn là biết đạo diễn Hoàng Thanh đi? Con trai Hoàng đạo xảy ra chuyện, cũng muốn tìm Thẩm đại sư tới hỗ trợ, chỉ là Thẩm đại sư làm người chính trực, khinh thường bao che kẻ phạm tội, liền cự tuyệt thỉnh cầu Hoàng đạo."
Gã đây là mịt mờ mà nhắc nhở phú thương, bản lĩnh Thẩm Nghiệp rất lớn, không dễ dàng trêu chọc.
Mấy phú thương hai mặt nhìn nhau, đáy mắt đều lộ ra một ít kiêng kị.
Bọn họ cũng nghe qua Thẩm Nghiệp, chủ yếu là bọn họ cùng Phú Dụ Thật Nghiệp - Phú Quang Lâm cùng ăn cơm vài lần, Phú Quang Lâm nửa câu không rời Thẩm Nghiệp, đó là một loại tư thái gần như cuồng nhiệt sùng bái.
Hơn nữa bọn họ còn nghe nói Phú Quang Lâm sao khi báo đáp Thẩm Nghiệp, còn cùng Thẩm gia Đế Đô lui tới, đại thiếu gia Thẩm gia - Thẩm Thời Mộ thậm chí cho Phú Quang Lâm một hạng mục việc trợ là đơn hàng lớn
Phải biết rằng hạng mục việc trợ trọng điểm là nâng đỡ, xí nghiệp bình thường nào có thể đạt đưọc.
Có thể thấy được Thẩm Nghiệp chẳng những có bản lĩnh lớn, bối cảnh cũng rất cường đại.
Ánh mắt vài người giao lưu một phen, vị nam nhân trung niên văn nhã kia thật cẩn thận mà mở miệng: "Thẩm đại sư, xin hỏi ngài cùng Lý tiểu thư là có quan hệ gì?"
Thấy bọn họ vẻ mặt kinh sợ, Thẩm Nghiệp âm thầm cười lạnh, còn rất thức thời.
"Tôi cùng cô ấy có quan hệ gì, tới lượt mấy người quản sao?" Thẩm Nghiệp mới không cho bọn họ sắc mặt tốt.
Mấy người này vừa rồi còn bất nhã hơn so với Triệu tổng và anh béo, thấy Thẩm Nghiệp không cho mặt mũi, đều có điểm không cao hứng.
Chỉ là bọn hắn cố kỵ Thẩm Nghiệp bối cảnh, cũng không dám đắc tội Thẩm Nghiệp.
Vì thế trong phòng lại an tĩnh.
Triệu tổng nhiều ít nghe qua tính tình Thẩm Nghiệp ghét cái ác như kẻ thù, cho mấy phú thương một ánh mắt, sau đó cười đối Thẩm Nghiệp nói: "Chúng tôi chỉ là mời Tiểu Hân tới đây ăn một bữa cơm, tuyệt đối không có ý tứ khác."
"Phải không?" Thẩm Nghiệp hơi hơi mỉm cười, "Mặc kệ mấy người có ý tứ khác hay không, dù sao tôi đã báo cảnh sát.
Chờ cảnh sát tới, mấy người lại cùng cảnh sát giải thích đi!"
Cậu đã hiểu biết qua, Tinh Hỏa được không ít phú thương dẫn dắt, đại đa số minh tinh ký hợp đồng đều bị bắt đi cung cấp phục vụ đặc thù.
Đến lúc đó một khi cảnh sát thẩm vấn, Triệu tổng và tên béo kia một tên cũng không chạy được.
Đến nỗi đám phú thương này, nhiều ít cũng không muốn bị liên lụy.
Nếu những người này thường xuyên tổ chức loại bữa tiệc này, kia chỉ biết càng thêm nghiêm trọng.
Không nghĩ tới Thẩm Nghiệp sẽ báo cảnh sát, sắcawjt Triệu tổng cùng nhóm phú thương đều trở nên khó coi.
Anh béo càng là sợ tới mức tay chân phát run, đỡ ghế dựa bên cạnh, thở mạnh cũng không dám.
Thẩm Nghiệp lại khí định thần nhàn, thậm chí còn cười tủm tỉm mà đối Lý Hân nói: "Ăn một chút gì đi, vừa ăn vừa chờ cảnh sát tới.
Một bàn đồ ăn lớn như vậy, không ăn thì quá lãng phí."
Thức ăn trên bàn xác thật rất nhiều, nhưng càng có rất nhiều rượu trắng cùng rượu tây, không cần nghĩ cũng biết dùng để rót cho Lý Hân.
Lý Hân đảo qua những chai rượu, tâm tình liền giống như ăn phải ruồi bọ, vừa ghê tởm vừa nghẹn muốn chết.
Nhưng cô không cự tuyệt đề nghị của Thẩm Nghiệp, ngược lại cầm lấy chiếc đũa, gắp một con tôm hùm lên ăm.
Hiện tại cô có Thẩm Nghiệp làm chỗ dựa, còn sợ đám ác đồ này làm gì!
Ăn, không ăn không phải người!
Thẩm Nghiệp nhìn ra Lý Hân kỳ thật rất chán ghét hoàn cảnh này, nhưng còn có thể chịu đựng ghê tởm mà ăn gì đó, không thể không nói, nữ sinh này rất có khí phách, về sau khẳng định có thể làm ra đại sự.
Cậu cười cười, múc chén canh bào ngư lên uống, một bên còn đánh giá: "Hương vị còn được, rất tươi."
Lý Hân cầm tôm hùm chấm tương, ăn một ngụm, nói: "Xác thật không tồi."
Trong lúc nhất thời chỉ còn có thanh âm Thẩm Nghiệp cùng Lý Hân nói chuyện phiếm.
Tình cảnh này thật sự quá vả mặt.
Trong đó có một vị phú thương nheo mắt lại, nói: "Thẩm đại sư, ngài nhận thức Vương Chi Mẫn không? Hắn là anh rể tôi, nếu không tôi mời anh rể tới, cùng ngài tụ tập?"
Thẩm Nghiệp lại không phải kẻ ngu, đương nhiên nghe ra được ý vị uy hiếp trong lời nói.
Vương Chi Mẫn là phó bi thư Hải Thành, danh khí rất lớn, cũng khó trách vị phú thương này có đủ tự tin.
"Không quen biết." Thẩm Nghiệp dứt khoát lưu loát mà trả lời.
Phú thương sắc mặt thay đổi.
"Lần trước có một tội phạm cưỡng hiếp, thì thầm chú của gã là phó cục trưởng thành phố.
Tôi nhìn gã kiêu ngạo như vậy, còn tưởng rằng chú gã có năng lực.
Kết quả ba ngày sau, chú của gã liền xuống ngựa." Thẩm Nghiệp cười cười nhìn phú thương một cái, "Ông nói, chú gã xuống ngựa, có bút tích của tôi hay không?"
Phú thương sửng sốt.
Ý Thẩm Nghiệp rõ ràng chính là đang nói, vị phó cục trưởng kia xuống ngựa, là Thẩm Nghiệp làm.
Nói cách khác, cho dù anh rể gã là phó bí thư, Thẩm Nghiệp cũng có thể làm anh rể gã xuống ngựa?
Này......Là đang khoác lác đi?
Thẩm Nghiệp gắp một miếng thịt ở bụng cá, bỏ vào trong miệng nhấm nuốt, cười tủm tỉm nói: "À, đã quên nói, vị hôn phu tôi là gia chủ Diệp gia Đế Đô, cuối tuần trước, vị hôn phu tôi mang tôi đi Diệp gia Hải Thành gặp ông Diệp Hoằng."
Chỗ dựa thì cậu cũng có nha!
Chỗ dựa của cậu còn lợi hại hơn so với bất luận kẻ nào!
Thẩm Nghiệp hiện tại đã thành thói quen đem tên tuổi Diệp Trạch ra để hù dọa người.
Cậu tuy rằng bản lĩnh lớm, một mình là có thể giải quyết tất cả, nhưng tâm tư cậu cũng rất hưởng thụ Diệp Trạch mang tới tiện lợi cho cậu.
Tựa như Diệp Trạch nói, cậu cũng là người Diệp gia Đế Đô, vì cái gì phải tránh cái thân phận mang đến chỗ tốt này?
Nghe Thẩm Nghiệp nói vị hôn phu mình là gia chủ Diệp gia Đế Đô, nhóm phú thương toàn bộ giật mình tại chỗ, ngay sau đó có người lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ.
Khó trách Phú Quang Lâm có thể cùng Thẩm gia tạo quan hệ, bởi vì Thẩm gia cùng Diệp gia là thế giao, nhất định là có Thẩm Nghiệp ở trong đó giật dây, mới làm Phú Quang Lâm cùng đại thiếu gia Thẩm Thời Mộ kết quan hệ.
Nghĩ thông suốt điểm này, trong mắt nhóm phú thương đều lộ ra sợ hãi.
Đặc biệt là vị phú thương gọi anh rể là phó thư ký kia, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch -- nếu địa vị Thẩm Nghiệp lớn như vậy, anh rể gã đích xác rất có khả năng xuống ngựa, hơn nữa anh rể gã cũng không phải hoàn toàn sạch sẽ......!
Triệu tổng càng là hai chân nhũn ra, thiếu chút nữa quỳ trước mặt Thẩm Nghiệp xin tha.
Diệp gia Đế Đô!
Đó là thế gia thần bí nhất, mà gã chỉ là ông chủ Giải Trí Hoả Tinh, một công ty nhỏ như vậy, đắc tội thế gia trâu bò như vậy, gã còn có thể cứu chữa sao?
Trong phòng lại lần nữa trở nên an tĩnh.
Trừ bỏ Lý Hân tiêu dao tự tại, đám người còn lại đối mặt với Thẩm Nghiệp, ngay cả hô hấp cũng không dám nặng nề.
Thẩm Nghiệp căn bản không phản ứng những người này, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Bất quá cậu chỉ ăn lửng dạ, bởi vì cậu còn muốn giữ bụng trở về ăn canh gà củ cải trắng Diệp Trạch giữ cho cậu.
Đánh giá cảnh sát sắp tới, Thẩm Nghiệp buông đũa, lấy ra di động nhắn tin Wechat cho Diệp Trạch: 【 Chú ơi, kết thúc rồi.
】
Diệp Trạch trả lời thật sự nhan: 【 Được, chờ tôi.
】
Thẩm Nghiệp nhắn định vị cho nam nhân.
Khi Thẩm Nghiệp nhắn xong tin tức, đem điện thoại thả lại vào trong túi, Triệu tổng đột nhiên ngao một tiếng, quỳ trước mặt cậu: "Thẩm đại sư, ngài buông tha cho tôi đi, tôi bảo đảm về sau không bao giờ sẽ làm loại sự việc thiếu đạo đức như vậy!"
"Ông cũng biết chính mình thiếu đạo đức a?" Thẩm Nghiệp từ trên cao nhìn xuống mà nhìn chằm chằm gã, "Nếu nghệ sĩ trong công ty ông là tự nguyện, tôi đây cũng không nói cái gì.
Nhưng Lý Hân là dưới tình huống không hiểu rõ, bị mấy người lừa đi ký hợp đồng, lại bị bức bách tham gia loại bữa tiệc này......Ông nói, ông có đáng bị bắt hay không?"
Triệu tổng khóc lóc thảm thiết: "Chuyện của Lý Hân, xác thật là tôi không đúng, nhưng tôi có thể bảo đảm, nghệ sĩ khác ở công ty đều là tự nguyện......"
"Ha, ông cho rằng tôi là kẻ ngu sao? Tôi đương nhiên đã điều tra wua mới báo cảnh sát." Thẩm Nghiệp âm thầm lắc đầu, tên Triệu tổng chó má này là người không thành thật, miệng cũng không thành thật, không một câu nói thật.
Nghe thấy Thẩm Nghiệp nói đã điều tra qua, Triệu tổng lập tức hoảng sợ, lên tiếng khóc lớn nói: "Thẩm đại sư, ngài là được giúp đỡ, buông tha tôi đi.
Tôi cũng là bất đắc dĩ bị bắt buộc, là mấy phú thương này coi trọng Lý Hân, còn uy hiếp tôi, nếu tôi không giao Lý Hân ra, bọn họ sẽ khiến cho công ty tôi phá sản."
Gã đây là hoàn toàn đẩy trách nhiệm đến trên người đám phú thương.
Mấy phú thương nghe được thì tức giận nộ khí đùng đùng: "Mày nói hươu nói vượn!"
Thẩm Nghiệp không hứng thú nghe bọn hắn đùn đẩy cho nhau, nhàn nhạt mà đảo qua Triệu tổng, nói: "Nói một lần cuối cùng, đừng xem tôi là kẻ ngu."
Thanh âm cậu lạnh băng, giống như đại sát thần giáng thế.
Thân thể Triệu tổng run lên, không dám hé răng, chỉ có thể gào khóc, hy vọng có thể khiến cho Thẩm Nghiệp đồng tình.
Thẩm Nghiệp đặc biệt câm nín: "Vì cái gì mỗi người sau khi phạm tội, đều phải hướng tôi xin tha?"
Trước đó Tiêu Ất Ất cùng Lý Tiểu Thanh cũng như thế này.
Bởi vì ngài là đại lão a!
Triệu tổng ở trong lòng hò hét.
"Ông xin tha cũng vô dụng." Thẩm Nghiệp liếc Triệu tổng một cái, "Nếu ngay từ đầu ông không làm loại vỉejc thiếu đạo đức này, đường đường chính chính buôn bán, cũng không cần phải sợ bị cảnh sát bắt."
Triệu tổng bị cắt ngang đến không còn lời nào để nói, khóc càng lớn hơn.
Một đại nam nhân, giả mù sa mưa gào khóc, quá đả thương lỗ tai!
Thẩm Nghiệp không kiên nhẫn, đánh một lá bùa qua.
Triệu tổng bị bắt câm miệng.
Thẩm Nghiệp vỗ vỗ tay, quét về phía anh béo bên kia: "Ông gào một tiếng thử xem, đãi ngộ lập tức giống như tên ông chủ kia."
Anh béo xác thật muốn học Triệu tổng khóc lóc, gã đã bày ra tư thế, nhưng bị Thẩm Nghiệp hù dọa, lập tức đem nước mắt nghẹn trở về.
Qua ước chừng hai phút, cảnh sát tới.
Đối phương là người quen, chính là đội trưởng xử lý vụ án của Mạnh Như Yên lần trước.
Thẩm Nghiệp cùng đội trưởng nói vài câu, đội trưởng liền mang người có liên quan đi.
Trong phòng cuối cùng chỉ còn lại Thẩm Nghiệp cùng Lý Hân.
Lý Hân kinh ngạc: "Tôi cho rằng còn phải làm ghi chép."
Thẩm Nghiệp cười một cái, nói: "Không cần, tôi đã đem chứng cứ cho cảnh sát."
Lý Hân kính nể mà nhìn cậu.
Thẩm Nghiệp: "Chúng ta cũng đi thôi."
Hai người đi vào thang máy, Thẩm Nghiệp nghĩ đến cái gì, nói: " Sau khi cậu trở về, đem hợp đồng tìm ra rồi đưa tôi, tôi bảo luật sư giúp cậu nhìn xem.
Tôi phỏng chừng hợp đồng cậu có một số điều khoản không có hiệu quả, cậu hoàn toàn có thể giải ước với Giải Trí Hoả Tinh."
Lý Hân lúc này hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra!
Cô vừa rồi còn đang suy nghĩ, chẳng sợ Triệu tổng và anh béo bị mang đi, nhưng hợp đồng cô còn ở Giải Trí Tinh Hoả......Có bản hợp đồng kia, cô liền không khả năng rời đi.
Nếu lần sau Triệu tổng cùng anh béo lại bảo cô đi chiêu đãi phú thương, kia cô làm sao bây giờ? Cô tổng không có khả năng lần nào cũng đến tìm Thẩm Nghiệp hỗ trợ......!
Nếu có thể giải ước với Giải Trí Tinh Hoả, vậy là tốt nhất.
"Cảm ơn cậu!" Lý Hân ngàn ân vạn tạ.
Cô cảm thấy chính mình chỉ cho một ngàn, thật sự quá ít.
Cô âm thầm hạ quyết tâm, chờ về sau kiếm lời, cô nhất định phải cảm tạ Thẩm Nghiệp bao lì xì lớn.
Thẩm Nghiệp nhìn tướng mạo cô, cười nói: "Mạng cậu có mệnh đỏ thẫm, nhưng cần gặp được quý nhân."
Mắt Lý Hân lập tức lấp lánh mà nhìn cậu: "Ngài chính là quý nhân của tôi......"
"Không phải tôi." Thẩm Nghiệp lắc đầu.
Lý Hân có chút kinh ngạc.
Cô nhìn ra, nếu không có Thẩm Nghiệp, nhân sinh cô khẳng định đã bị huỷ hoại.
Thẩm Nghiệp nếu không phải là quý nhân cô, vậy thì là ai?
Thẩm Nghiệp: "Sau khi cậu giải ước, liền tới Giải Trí Chuối Tây đi."
Lý Hân ngốc lăng.
Thẩm đại sư đây là chỉ ra một con đường cho cô sao?
Cô lập tức gật đầu: "Tôi nghe ngài!"
Thẩm Nghiệp rất thưởng thức cô dứt khoát như vậy, nghĩ nghĩ, nói: "Quay đầu tôi sẽ đưa phương thức liên hệ của Thạch tổng cho cậu, bảo Thạch tổng an bài người đại diện cho cậu."
Ngày hôm qua Thạch tổng gọi điện thoại cho Thẩm Nghiệp, nói mẹ cùng vợ ông khôi phục rất khá, ông rốt cuộc cũng có thể rút thời gian, chuẩn bị ngày mai tới bái phỏng cảm tạ Thẩm Nghiệp..