Đại Hùng Và Nghi Tĩnh
Chương 9
Sáng sớm mùa đông, khó có được thời tiết tốt.
Mặt trời từ sau những đám mây, lấp ló e thẹn đi ra tỏa sáng. Tuy rằng tin tức báo đài nói, một khối không khí lạnh sắp tràn xuống phía nam, nhưng mà lúc này, thấy ánh mặt trời, khiến cho lòng người không biết tại sao lại trở nên tốt hơn.
Nghi Tĩnh đi vào tổng bộ Phi Ưng, tuy rằng sau cặp kính mắt kia là cặp con ngươi trong suốt, bình tĩnh giống như mọi ngày, nhưng cước bộ của cô so với bình thường nhẹ nhàng hơn nhiều.
Trải qua một đêm Hùng Trấn Đông “cố gắng” sự sợ hãi chiếm cứ trong lòng cô dường như có kỳ tích vô ảnh vô tung biến mất. Đương nhiên, những kích thích nóng bỏng tình ái cũng là một phần nguyên nhân, nhưng mà quan trọng hơn là hắn không che dấu lo lắng, quan tâm, tuy rằng có sự ngốc nghếch, cũng là tận tâm hết sức, nhiệt tình chân ý quan tâm.
Sinh mệnh của cô, chỉ có nam nhân lỗ mãng này là có thể chọc tức cô, nhưng cũng đồng thời có thể làm cho cô mỉm cười, làm cho cô quên đi sợ hãi, làm cho cô ở dưới thân hắn, yêu kiều khẩn cầu…
Hai gò má trắng mịn màng, bởi vì nhớ lại mà thản nhiên hiện lên một mảng hồng.
Cô khẽ cắn đôi môi mọng đỏ, lại nhớ tới, Hùng Trấn Đông bị còng tay ở đầu giường, bộ dạng giãy giụa chật vật kêu rên, rốt cục nhịn không được đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Quả thực nhìn từ lầu hai mà nói, bên cạnh chính là cửa sổ sát đất, ánh nắng mùa đông, chiếu vào lớp cửa thủy tinh trơn nhẵn.
Lam Kiệt nghênh diện đi tới, thấy cô lúc này biểu hiện có vẻ có chút kinh ngạc, oai đầu cao thấp đánh giá cô.
“Nghi Tĩnh, cô trở về thay quần áo a?”
Cô dừng lại cước bộ, ý cười trong mắt hàm chứa ý cười, hiện lên quang mang.
“Không có.” Cô lắc đầu, nhìn bộ trang phục màu lam trên người.
“Tôi chính là mặc vậy đi làm.”
Lâm Kiệt đưa tay gãi gãi đầu.
“Phải không?” hắn nhíu mày, cố gắng hồi tưởng, hình ảnh trong đầu nhanh chóng lướt qua.
“Không đúng a, tôi vừa mới ở hiện trường, nhìn thấy cô mặc không phải bộ này a!” hắn nhớ rất rõ ràng, buổi sáng hắn thấy là một bộ quần áo màu trắng khác.
“Cái gì hiện trường?”
“Buổi sáng a, hiện trường vụ án phanh thây a!”
Mây đen bay tới, che đậy ánh mắt trời, đảo mặt đã ám xuống dưới.
Gió lạnh hiện lên trong lòng khiến cả người lâm vào trầm lắng.
Nghi Tĩnh đứng tại chỗ, ý cười trong mắt cùng khóe miệng, sắc hồng cũng rút đi.
Lâm Kiệt không có phát hiện, còn cố nói mục đích:
“Kỳ thật, Nghi Tĩnh, cô không cần cạnh mạnh đến hiện trường đi, công tác khám nghiệm hiện trường, giao cho chúng tôi làm là được rồi.”
Giữa trưa ngày hôm qua, không ít đội viên trơ mắt nhìn thấy, cô xem xong những bức ảnh chụp, đương trường té xỉu. cho nên, sáng nay, ở hiện trường án mạng, khi nhìn thấy cô xuất hiện, trong đầu Lâm Kiệt tràn ngập kinh ngạc cùng bội phục.
“Buổi sáng mặc bộ quần áo màu trắng, có phải khi khám nghiệm bị dơ hay không?” hắn lại hỏi một câu.
“Đúng rồi, không phải cô còn muốn A Hoa sửa sang lại bằng chứng khám nghiệm sáng nay sao? A Hoa nói cậu ta đã sửa sang lại tốt lắm, cô tùy thời có thể lấy đi.”
Nghi Tĩnh không có trả lời.
Sắc mặt cô tái nhợt, hai tay nắm chặt lạnh như băng, thậm chí không có phát hiện, móng tay đã muốn đâm vào lòng bàn tay mềm mại.
Cô đúng là có một bộ quần áo màu trắng.
Quan trọng là, hôm nay cô mặc, cũng không phải bộ quần áo kia. Hơn nữa, buổi sáng hôm nay, cô cũng không có đến hiện trường án mạng, càng không có yêu cầu A Hoa sửa sang lại bằng chứng khám nghiệm.
Như vậy, sáng nay người đi đến hiện trường là ai . (như phim kinh dị ý nhỉ?)
cái người “Nghi Tĩnh” mà Lâm Kiệt gặp đến mấy lần, mặc bộ quần áo màu trắng, ở hiện trường án mạng đi lại, còn cùng nhóm đội viên nói chuyện, đến tột cùng là ai?
Hàn ý dần dần dày thêm, độ ấm đột nhiên hạ thấp xuống dưới, cô lạnh cơ hồ đến run run. Có lẽ vì không khí lạnh sắp tràn xuống phía nam, cũng có lẽ vì, trong lòng cô hiện lên một dự đoán cực kỳ đáng sợ, mới có thể cảm thấy, cả người như đột nhiên ngã vào hầm băng.
“Nghi Tĩnh? Nghi Tĩnh?” nhìn thấy sắc mặt cô không đúng, Lâm Kiệt hô vài tiếng, còn quan tâm hỏi:
“Cô có khỏe không? Có muốn đi xuống phòng y tế nghỉ ngơi không?”
“Không cần.” cô lắc đầu cự tuyệt, hai tay nắm thật chặt.
Sự sợ hãi lại một lần nữa tiến đến, cái bóng đen chỉ tồn tại trong giấc mộng của cô, đã hóa thành sự thật, thậm chí đến gần mọi thứ xung quanh cô.
Thân mình thon dài hơi hơi lay động, nhưng vừa rồi không có ngã xuống.
Đúng vậy, cô vẫn cảm thấy sợ hãi, nhưng mà nếu cứ tiếp tục sợ hãi như vậy, chẳng khác nào buông tha cho mạng sống của mình, chỉ có thể bất lực chờ đối phương ra tay, chờ đối phương giết cô, tách rời cô, thay thế được cô…
Không! Cô không muốn như vậy!
Bàn tay nhỏ bé nắm chặt đến đau nhói, chậm rãi buông ra, Nghi Tĩnh hít sâu một hơi, tuy rằng sắc mặt tuyết trắng, con ngươi phá lệ sáng ngời. cô nhìn Lâm Kiệt, ách thanh nói:
“Đội trưởng đang ở đâu?”
“Nha, đội trưởng a.” Lâm Kiệt trả lời.
“Ở văn phòng của anh ấy.”
Cô gật đầu cám ơn, tiếp theo xoay người, âm u tiêu sái bước đi, đi đến văn phòng của đội trưởng.
Trên bàn rải rác nhiều ảnh.
Lệ Đại Công ngồi ở sau bàn công tác, vẻ mặt nghiêm túc, con ngươi thâm trầm, ngồi nhìn Nghi Tĩnh trước bàn bình tĩnh có chút không tầm thường.
“Đây là bức ảnh FBI vừa gửi đến sáng nay.” Hắn vươn tay, đem bức tranh về phía trước.
Giữa trưa ngày hôm qua, sau khi Nghi Tĩnh xem xong tư liệu về án mạng liền té xỉu, Hùng Trấn Đông lo lắng ôm lấy cô, đi tới phòng y tế, bác sĩ chẩn đoán, xác định cô chính là kinh hoàng quá độ mà té xỉu, liền kiên trì muốn đưa cô về nhà nghỉ ngơi.
Lệ Đại Công thân là đội trưởng, còn lại sau khi hai người rời đi, thu thập những tư liệu án mạng bị phân tán, cẩn thận nghiên cứu một lúc lâu.
Hai năm trước, chuyện Nghi Tĩnh hợp tác giúp đỡ FBI, chỉ có một số ít người biết được, mà hắn chính là một trong số ít đó. Cũng giống như Nghi Tĩnh, trong thời gian ngắn hắn đã nhận ra thủ đoạn phanh thây kia.
Bởi vì thủ đoạn quá mức giống nhai, hắn đã đem những tư liệu liên quan chuyển thành thử điện tử gửi cho bên FBI, yêu cầu đối phương cung cấp tư liệu giúp đỡ. Lúc trước người phụ trách điều tra án là John, rất nhanh nhận điện thoại, sở báo cho biết tin tức, lại làm cho người ta kinh ngạc cực kỳ.
“Tám tháng trước, hung thủ đã trốn ngục thành công. FBI theo manh mối để lại điều tra, chỉ tra ra sau khi hắn ra tù không lâu, ngay tại một phòng khám, lại chỉnh hình giải phẫu một lần nữa.” Lệ Đại Công từ từ nói.
“Bác sĩ giải phẫu sau khi bị giết, phòng khám cũng bị phóng hỏa, tuy rằng đã cứu ra được các hồ sơ bệnh án, nhưng mà vẫn không thể biết được hung thủ rốt cục đã chỉnh hình thành bộ dạng gì.”
Nghi Tĩnh cầm lấy bức vẽ, con ngươi trong suốt, cẩn thận nhìn kỹ từng bức vẽ, xem xét từng hạng mục trong tư liệu.
Cấp trên xác minh ghi lại, ngày hung thủ vượt ngục, thời gian địa điểm chỉnh hình, phương thức phóng hỏa giết người, cùng với nhân chứng, cũng có một ít miêu tả nhân vật khả nghi.
“John còn nói gì không?” cô hỏi.
“Anh ấy muốn đến đây lập tức, ngày mai sẽ đến Đài Loan.” Lệ Đại Công thoáng tạm dừng, ngữ điệu tận lực ôn hòa.
“Anh ấy mãnh liệt đề nghị, trước khi hung thủ sa lưới, cô tốt nhất nên được bảo hộ nghiêm ngặt.”
Thân mình Nghi Tĩnh hơi hơi cứng đờ.
Hành động của John chứng mình hoài nghi của hắn, vụ án này là cùng một người hành động. ngoài ra nguyên nhân vì sao John còn đề nghị cô phải nhận bảo hộ, trong lòng cô đều biết.
Cô ngẩng đầu, nhìn Lệ Đại Công, thanh âm có chút run run, ánh mắt trong trẻo mà vững vàng. “đội trưởng, mục tiêu của hung thủ là tôi.”
Hung thủ sẽ tới Đài Loan, tuyệt đối không có khả năng là trùng hợp, có lẽ hắn từ nguồn tin nào đó, biết được người tiến hành phân tích tư liệu án mạng, làm cho hắn bị bắt là người đang ở Đài Loan, Đinh Nghi Tĩnh.
Có thể là vì trả thù, hoặc là vì nguyên nhân không rõ khác, tóm lại, có thể xác định, hung thủ kia rất “coi trọng” cô.
Lệ Đại Công trì hoãn âm thanh trả lời:
“Rất có khả năng này.”
“Không chỉ là “khả năng”.” Cô đem những bức vẽ thả trên mặt bàn, cực lực bảo trì bình tĩnh, lại cảm giác được, sau lưng truyền đến một trận rét run.
“Buổi sáng hôm nay, khi Lâm Kiệt khám nghiệm hiện trường, thấy “tôi” đã ở hiện trường. nhưng mà, người kia không phải là tôi. Hắn đã hình thành bộ dáng của tôi, cũng đã bắt đầu hành động.”
Ngay cả người bình tĩnh như Lệ Đại Công, nghe thấy tin tức này, trong nháy mắt liền biến sắc.
Nếu ngay đến cả mọi người trong đội sớm chiều làm việc cùng nhau, cũng không thể phân biệt thật giả, như vậy chứng tỏ hung thủ ngụy trang cơ hồ không chê vào đâu được!
“Án mạng lần này, có thể nhất thời hắn thất thủ, mới giết người bị hại. Hắn lại có thói quen khó sửa, nhịn không được đem nạn nhân phanh thây thành mười sáu mảnh đến mức không thể nhận diện được gì.” Nghi Tĩnh cúi hạ mắt tiệp, gằn từng tiếng nói.
“Sau đó, hắn phát hiện ra, điều đó tương đương với việc bị bại lộ hành tung, nên mới có thể sau khi thi thể bị phát hiện, liền lấy thân phân tôi để xuất hiện.” cô hoàn toàn hiểu hành tung của hung thủ.
Lệ Đại Công lẳng lặng nghe xong trong chốc lát, sắc mặt càng lúc càng ngưng trọng.
“Cô có thể đoán trước được bước tiếp theo hắn sẽ hành động ra sao sao?”
“Có thể.” Cô gật đầu.
“Hắn sẽ đến giết tôi, sau đó thay thế tôi.”
“Như vậy, đề nghị của tôi với John giống nhau.” Thân là đội trưởng, hẳn phải có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho đội viên của mình. Nếu biết mục tiêu của hung thủ là Nghi Tĩnh, hắn nhất định sẽ không để cô gặp nguy hiểm.
Cô lại lắc đầu cự tuyệt.
“Không.” Nghi Tĩnh nắm chặt tay áo, cố lấy dũng khí, đưa ra đề nghị kinh người
“Nếu mục tiêu của hắn là tôi, như vậy là biện pháp tốt nhất, chính là biến tôi thành con—“
Nói còn chưa xong, chợt có quái vật lớn, phịch một tiếng phá cửa xông vào.
“Không được!” Hùng Trấn Đông húc đầu liền kêu, mắt to trừng mắt nhoe,mày rậm nhíu chặt, cộng thêm mãnh liệt lắc đầu, mãnh liệt biểu đạt ý kiến phản đối.
“Ai đi làm con mồi đều được, chỉ có em là không thể!” hắn quát, hai tay còn đang bị còng, tuy rằng đã nghĩ cách mặc quần áo, nhưng nửa người trên vẫn là trần trụi.
Không biết vì sao, nghe thấy Hùng Trấn Đông kêu lên như vậy, đối diện với tức giận của hắn, nháy mắt sợ hãi khi đối mặt với hung thủ đột nhiên cô căm thấy, chính mình khôi phục bình thường, ngay cả run run rất nhỏ cũng đã biến mất.
“Anh tới nơi này làm cái gì?” cô nhíu mi chất vấn.
“Làm cái gì? Đương nhiên là ngăn cản em làm chuyện điên rồ!” hắn bày ra biểu tình dữ tợn, quay đầu trừng mắt Lệ Đại Công, nổi giận đùng đùng chất vấn:
“Tại sao cô ấy lại muốn đi nhử hung thủ.”
“Hung thủ một vụ án giết người hàng loạt ở nước Mỹ, đến Đài Loan phạm án, mục tiêu của hắn chính là Nghi Tĩnh.” Lệ Đại Công trả lời đơn giản chặn chỗ hiểm yếu.
Hùng Trấn Đông đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo lập tức nhớ tới, tối hôm qua khi hai người ở cùng một chỗ, cô cũng đã đề cập đến vụ án kia.
Mẹ nó, hắn đã đoán sai! Hung thủ cư nhiên là cùng một người.
“ Tên biến thái kia không phải sớm đã bị FBI bắt sao?” hắn nhíu mày lại hỏi.
“Tám tháng hắn vượt ngục.”
“Vượt ngục?” Hùng Trấn Đông tức giận đến giơ chân.
“Phạm nhân sớm chạy thoát, những tên quỷ tây này đáng nhẽ nên cảnh bảo chúng ta sớm một chút?!”
“Ai nấy đều không nghĩ, hắn sẽ đến Đài Loan.”
Hùng Trấn Đông nheo lại ánh mắt, rốt cục quay đầu, tầm mắt lại dừng lại trên người Nghi Tĩnh.
“Anh nói đúng là như vậy.” hắn trừng mắt nhìn cô, vừa nặng phục một lần.
“Ai đi nhử hung thủ đều được, chỉ có em là không thể đi!”
Cô trừng mắt hắn.
“Chỉ có như vậy, mới có thể trong thời gian ngắn nhất dẫn dụ được hung thủ.” Cô kiên trì không chịu nhượng bộ.
“Bằng không, tùy thời có khả năng xuất hiện thêm một vụ án mạng thứ hai.”
Hùng Trấn Đông cắn chặt răng.
“Anh phản đối!” sự tình liên quan đến an toàn của cô, hắn tuyệt đối không đồng ý.
Hắn ngoan cố, rốt cục làm cho Nghi Tĩnh nổi bão.
“Chuyện này không liên quan đến anh!” cô giận dữ kêu lên.
Hắn không cam lòng yếu thế rống lên.
“Cái gi không liên quan đến anh? Em là lão bà của anh!”
“Chúng ta đã ly hôn.”
“Ly hôn thì thế nào?” hắn rống lớn hơn, thanh âm cơ hồ truyền khắp tổng bộ Phi Ưng.
“Em trở mặt a, đêm qua chúng ta mới còn ở trên giường!”
Tuy rằng thân đang ở giữa gió bão trong mắt, Lệ Đại Công vẫn lạnh như ngày thường, thong dong, tự tại, hắn phong độ tuyệt hảo, lễ phép tính chuyển khai tầm mắt, làm bộ không nghe thấy.
Nghi Tĩnh lúc này tức giận đến xiết chặt hai bàn tay, thân hình thon dài cứng ngắc, con ngươi trong suốt trừng mắt Hùng Trấn Đông, nhìn hắn rất lâu sau đó, mới cắn răng mở miệng.
“Tôi là cảnh sát, lại là đặc công.” Cô nói rất chậm, như là đem những câu nói đó, từng chữ từng chữ, gõ vào trong cái đầu óc ngu đần mất linh của hắn.
“Bắt phạm nhân, vốn là chức trách của tôi. Huống hồ, hắn vẫn là bởi vì tôi, nên mới có thể đi đến Đài Loan, tôi phải chịu trách nhiệm, trong thời gian ngắn nhất, đem hung thủ ra trước công lý.”
Biểu tình phẫn nộ tràn ngập trên mặt, trở nên có chút vặn vẹo, thái độ cường ngạnh cũng có chút thay đổi.
Đều là cũng làm cảnh sát, thân là đặc công, hắn đương nhiên hiểu được, ý thức trách nhiệm cùng tôn nghiêm, càng hiểu được những điều bọn họ nói, có bao nhiêu trọng yếu.
Nhưng mà, sự tình liên quan đến an nguy của Nghi Tĩnh a! muốn hắn trơ mắt nhìn cô đi làm con mồi, dẫn dụ tên hung thủ biến thái kia hiện thân, thậm chí đối với cô động thủ?
Chính là nghĩ đến đây, ngực hắn liền đau xót, giống như bị chém một đao.
Miệng rộng mở ra, thử vài lần, mới có biện pháp phát ra âm thanh.
“Nhất định còn có biện pháp khác, không cần em…”
Cô đánh gãy lời hắn nói.
“Tôi không thể chịu đựng được khi nhìn người khác hy sinh vì mình.”
Những lời này, làm cho Hùng Trấn Đông rốt cuộc nói không ra lời.
Hắn dừng lại tại chỗ, tầm mắt chặt chẽ khóa trên người cô, trong lòng lo lắng, bất đắc dĩ, hơn nữa lại bất an, lại hoàn toàn thúc thủ vô sách. Hắn hảo tưởng hảo tưởng (tưởng bở đó) ngăn cản được cô xông vào vào nguy hiểm, nhưng cũng biết rằng, chính mình căn bản không ngăn cản được cô.
Nghi Tĩnh cũng nhìn cô.
Cặp con ngươi đen láy, toát ra cảm xúc, tất cả đều tràn ngập để ý đến cô.
Cô có thể hiểu, hắn không có chút lý nào để phản đối cả, là vì quan tâm đối với cô. Nhưng mà, đây là trách nhiệm của cô, cô phải đi đối mặt, không thể trốn tránh.
Bên trong trầm mặc một lát, thẳng đến khi Lệ Đại Công mở miệng mới đánh vỡ yên lặng.
“Hùng đội trưởng.”
“Cái gì?” Hùng Trấn Đông quay đầu, lại là một bộ hung ác biểu tình, không cho người hoà nhã sắc xem.
Lệ Đại Công không nghĩ đến nói chuyện với tên ngỗ ngược này.
“Vì mau chóng bắt hung thủ, tôi hy vọng anh có thể hiệp trợ giúp chúng tôi điều tra.” Lệ Đại Công đưa ra lời mời, cùng là lúc cấp cho Hùng Trấn Đông một bậc thang đi xuống (xuống nước), về phương diện khác là biết Hùng Trấn Đông nhất định so với bọn họ càng không thể buông tay không điều tra.
Tròng mắt Hùng Trấn Đông thiếu chút nữa muốn rơi ra.
Cho tới nay, hắn vừa nhìn đã không vừa mắt tên bộ dạng tuấn tú này, cảm thấy đội trưởng Phi Ưng, đoạt hết công lao, phong thái, còn có hảo cảm sếp. bất quá, nói trở lại, nhìn không vừa mắt thì nhìn không vừa mắt, nhưng cùng vì an toàn của Nghi Tĩnh, tất cả hết thảy đều chỉ là râu ria.
Vì Nghi Tĩnh, hắn chỉ lo lắng vài giây, liền sảng khoái gật đầu.
“Được! Anh tính làm như thế nào?”
“Tôi muốn xem đề nghị của Nghi Tĩnh.” Lệ Đại Công đã biết ý chí của cô có bao nhiêu kiên định, chỉ có thể quyết định mạo hiểm chọn dùng.
“Về lai lịch cùng manh mối về hung thủ, chúng ta tạm thời chưa công bố. Nghi Tĩnh duy trì nghỉ ngơi bình thường, cứ đi làm như bình thường, tôi sẽ phân phó một tổ, 24/24 bảo vệ cô, tuyệt đối không cho cô rời khỏi tầm mắt.”
Hùng Trấn Đông ninh mày.
“Anh làm sao biết được làm như vậy sẽ được bao lâu?”
“Rất nhanh.” Nghi Tĩnh trả lời.
“Hung thủ đã muốn chỉnh hình thành bộ dạng của tôi, buổi sáng thậm chí còn giả mạo tôi, đi ra hiện trường án mạng khám nghiệm, ngay cả Lâm Kiệt cũng không nhận ra được, hắn rất nhanh sẽ xuống tay đối với tôi.” Cô theo bản năng vươn hai tay, ôm lấy chính mình, chỉ cần nghĩ đến chuyện này, liền cảm thấy toàn thân nổi gai ốc.
Bỗng dưng, một thân thể ấm nóng nhích lại gần.
Hùng Trấn Đông đi đến bên người cô, một bàn tay to như cũ, to lớn ngượng gạo đem cô ôm vào trong lòng, cằm tựa vào đỉnh đầu của cô, trong ngực trần trụi nam tính, ủ nóng thân hình cô đang rét run.
Hắn không nói gì, chính là nhìn thấy cô đang sợ hãi, dùng phương thức trực tiếp nhất, đem cô ôm vào trong lòng, cung cấp nhiệt độ cơ thể hắn.
Độ ấm của hắn, làm ch thân thể cô dần ấm áp, thậm chí ngay cả lòng của cô, cũng có thể cảm nhận được sự lo lắng quý trọng che chở của hắn.
Lệ Đại Công nhìn hai người, tạm thời dừng lại thảo luận, qua một hồi lâu nhi sau, mới lại mở miệng.
“Về phần Hùng đội trưởng, mời anh đến nơi hung thủ đặt chân để điều tra.” Hắn thận trọng nhắc nhở.
“Chuyện này càng ít người biết càng tốt.”
“Đã biết, tôi sẽ hành động một mình.” Hùng Trấn Đông lo nghĩ, lại hỏi một câu. “về nơi hung thủ đặt chân, trong tay anh có manh mối gì sao?” biển người mờ mịt, không thể bắt hắn mò kim đáy bể chứ?
Tầm mắt Lệ Đại Công, rơi xuống trên người Nghi Tĩnh.
Cô hít sâu một hơi.
Đúng vậy, thậm chí cô chính là manh mối tốt nhất. cô quen thuộc hình thức phạm tội, thủ pháp phá án, thậm chí cả tâm lý trạng thái, đương nhiên cũng có thể nói ra, nên đi phương hướng nào để điều tra là tốt nhất.
“Trước khi hắn phạm tội, thường tránh ở những nơi tối, theo dõi một thời gian rất dài, ghi lại ngôn ngữ cử chỉ của đối phương, sau đó lại bắt chước lần nữa, thẳng đến khi giống nhau hoàn toàn thì thôi.” Cô không tự giác, hướng trong lòng hắn, càng tiến sát hơn.
“Hiện tại tôi đang ở nơi nào,khẳng định hắn đã trang bị không ít máy chụp ảnh để ghi lại.”
Thanh âm thô lỗ ở trên đầu cô vang lên.
“Mẹ nó, anh tuyệt đối sẽ móc đôi mắt biên thái kia xuống!” Hùng Trấn Đông tức giận mắng, nhất tưởng đã có một kẻ đứng ở chỗ tối, rình coi nhất cửa nhất động của Nghi Tĩnh, liền tức giận đến nổi trận lôi đình.
“Chuyện này, chờ sau khi bắt được hung thủ, chúng ta sẽ thảo luận sau.” Trả lời của Lệ Đại Công thật hàm xúc, một bên cúi đầu nhìn đồng hồ.
“Nghi Tĩnh, mười một giờ có một hội nghị chuyên án, cô có thể tham dự không?”
“Có thể.” Cô gật gật đầu.
Hai tay Hùng Trấn Đông lại đem cô ôm thật nhanh, đối diện trừng mắt Lệ Đại Công.
“Tôi tạm thời đem cô ấy giao cho anh.” Hai mắt hắn lóe sáng lên, ngữ điệu mang theo uy hiếp nói.
“Nếu có sai lầm gì, làm cho cô ấy bị một chút thôi…
“Tôi cam đoan, sẽ không làm cho Nghi Tĩnh bị bất kỳ thương tổn gì.”
Hắn lại trừng mắt nhìn Lệ Đại Công sau một lâu, tâm mới không cam lòng, tình không nguyện gật gật đầu.
“Tốt nhất là như vậy.” nói xong, hắn cúi đầu nhìn đến, nhìn tiểu nữ nhân trong lòng, ngữ khí cùng biểu tình đả mắt liền thay đổi.
“Em đừng sợ, lần này anh nhất định sẽ bắt được tên biến thái đó!” vẻ mặt hắn nghiêm túc nói, nhiệt năng môi, rắn chắc mà ngắn ngủi, ở trên đôi môi đỏ mọng của cô hôn lên.
Sau đó, hắn nâng lên hai tay, buông lỏng vòng ôm đối với cô, vòm ngực rộng lớn không kề sát cô nữa. thân hình to lớn kia, nhẹ nhàng quay người lại, liền bước ra khỏi văn phòng.
Trong nháy mắt rời khỏi vòng tay ôm ấp kia, cô bắt đầu hoài niệm nhớ mong thân nhiệt cơ thể cực nóng của hắn.
Nghi Tĩnh miết miết phiến môi, nghĩ đến bộ dạng lúc hắn rời đi, ngay cả trên môi, vẫn còn cảm giác được cái hôn hắn lưu lại cùng với hương vị của hắn…
Đột nhiên, một khuôn mặt to lớn lại theo cửa dò xét tiến vào.
Hùng Trấn Đông có chút xấu hổ, trước cười khan vài tiếng, mới mở miệng hỏi:
“Đúng rồi, cái chìa khóa còng tay ở chỗ nào?”
Biến thái.
Tên này trăm phần trăm là biến thái!
Hùng Trấn Đông trừng mắt to như ốc nhồi (=)) ), vô số bức ảnh to nhỏ chụp Nghi Tĩnh, hai nắm tay buồn bực nắm chặt, thậm chí dùng sức đến ngay cả các khớp xương đền ầm ầm kêu vang.
Có Nghi Tĩnh cung cấp manh mối, hắn dùng tất cả các biện pháp, trong thời gian ngắn ngủi không đến hai ngày, liền điểu tra ra được nơi hung thủ đặt chân.
Sau khi rời khỏi Phi Ưng tổng bộ, hắn về nhà trọ của Nghi Tĩnh trước, đông sờ sờ, tây tìm xem, một phen công phu tìm kiếm, mới ở một góc ẩn nấp, tìm ra vài thứ dụng cụ.
Nghi Tĩnh cũng đã đoán sai. Hung thủ gắn thứ ở gần nhà trọ của cô không phải là máy ảnh, mà là máy quay lén.
Thân là cảnh sát, hắn đối với loại đồ vật này không có gì là xa lạ, thậm chí đối với tác dụng của bọn nó chỉ bằng một ngón tay, liếc mắ một cái liền phân biệt ra, gắn ở trong nhà Nghi Tĩnh để theo dõi, để nhận tín hiệu thu phát sóng, nhất định phải ở quanh phạm vi bán kính năm mươi mét.
Tiếp theo, hắn bắt đầu điều tra, trong bán kính năm mươi mét, trừ bỏ lúc Nghi Tĩnh ở bên ngoài, có người nào cũng đến đây ở trong ba tháng gần đây.
Bận tâm cho an toàn của Nghi Tĩnh, hắn thu lại hành vi bạo hành, cẩn thận không làm kinh động đến hung thủ, chỉ trông vào một đoạn dây thép, mà bắt đầu phát huy hiệu quả tốt nhất, xác định trong phòng không có người, mới đi từng căn hộ gia đình phù hợp với điều kiện mà “hỏi thăm”.
Hộ gia đình thứ nhất “hỏi thăm”, là trên lầu căn hộ của Nghi Tĩnh, hắn cẩn thận tra xét một lần, xác định đây là một gia đình ba người bình thường, không để lại dấu vết đi ra ngoài.
Hộ gia đình thứ hai, ở tầng ba của nhà trọ, người ử là một kỹ sư máy tính đi sớm về trễ.
Hộ gia đình thứ ba, giống nhà trọ đối diện bên cạnh, nằm ở tầng sáu. Khi hắn phá khóa nhẹ nhàng đi vào, ở trong phòng không một bóng người, đập vào trong mắt, chính là vô số ảnh chụp Nghi Tĩnh.
Mới quá!
Hùng Trấn Đông đi vào trong phòng, nheo lại ánh mắt, cẩn thận tìm kiếm, chi tiết không có gì sai biệt, tiếp theo tức giận trong lòng liên tiếp kéo đến.
Trừ bỏ bức tường ở ngoài đính đầy ảnh chụp, trang trí trong phòng còn có bố trí giống hệt như trong phòng Nghi Tĩnh.
Thí dụ như sô pha trong phòng khách, bàn trang điểm trên tivi, chi tiết gì cũng không buông tha, đều như phim âm bản copy, điều duy nhất không giống là, trong gian phòng này, hơn một bàn chứa đầy thiết bị theo dõi, cùng nghe lén.
Hung thủ chẳng những ở bên cửa sổ gắn kính viễn vọng, từ ban công rình theo dõi nhất cử nhất động của Nghi Tĩnh, còn đem thiết bị theo dõi chụp lại ảnh, tất cả đều ghi lại vào trong đĩa CD, cẩn thận cất giữ thành từng chồng, mỗi hộp đựng đĩa đều ghi rõ ngày tháng, trên mỗi mặt đĩa đều ghi rõ ngày.
Hắn lại xác định một lần nữa muốn tự tay móc mắt tên biến thái này ra!
Hùng Trấn Đông mở tủ quần áo ra, lộ ra biểu tình chán ghét.
Bên trong tủ quần áo, tất cả đều là giống quần áo Nghi Tĩnh hay mặc, phù hiệu cấp bậc, quần áo nhỏ, thậm chí ngay cả đồng phục đặc công đội Phi Ưng cũng có!
Hắn cúi đầu, ánh mắt nheo lại, trừng mắt nhìn ngăn kéo dưới tủ quần áo, một lát sau, thân thủ mới chậm rãi kéo ngăn kéo tủ.
Mấy chiếc quần nhỏ chất vải tơ tằm, sợi bông, lại lần nữa đập vào mắt. chính là phản ứng lúc này của hắn, không hề là cao hứng phấn chấn, mà là tức giận đến toàn thân phát run.
Tên biến thái không biết xấu hổ này, thậm chí còn bắt chước cách Nghi Tĩnh sắp xếp vị trí, đương nhiên, ngay cả kiểu dáng cùng chất liệu cũng không có buông tha. Trong đó, còn có cái hắn âu yếm nhất, quần lót nhỏ tơ tằm màu hồng!
Đáng chết! đó là của hắn! là chiếc quần lót nhỏ màu hồng mềm mại, mà tên biến thái này, cư nhiên làm bẩn nó!
Hùng Trấn Đông tức giận đến nỗi trán nổi gân xanh, bàn tay to đẩy thật mạnh đem ngăn kéo trở về chỗ cũ, tủ quần áo cơ hồ theo đó mà lắc lư rung chuyển một cái.
Mấy bộ quần áo này ở trước mặt hắn chớp lên, một cỗ cảm giác quái dị, đột nhiên nảy lên trong lòng. Hắn nhanh chóng đứng lên, cảm giác theo bản năng, tựa hồ có chỗ nào đó không thích hợp.
Bàn tay to dày rộng tham tiến vào bên trong tủ quần áo, từng bộ từng bộ hướng đến bên cạnh.
Bộ quần áo màu đen, bộ mầu đen, một thước quần áo màu trắng, áo khoác ngoài dài, áo khoác ngắn, lễ phục màu đen, đồng phục đội Phi Ưng đặc công, vày dài màu nâu….
Động tác hắn tạm dừng.
Đồng phục!
Bàn tay to đem váy dài cất trở về, đồng phục mùa hè của đội đặc công Phi Ưng, lại lần nữa xuất hiện trước mắt.
Trong lòng Hùng Trấn Đông rùng mình, bàn tay to thô lỗ tìm kiếm, nhanh chóng tìm vài lần, rõ ràng nhìn tháy, bên trong tủ quần áo, chỉ tìm thấy đông phục mùa hạ của đội đặc công Phi Ưng, lại không thấy đồng phục mùa đông của đội đặc công Phi Ưng!
Đồng phục mùa đông đi nơi nào?
Lấy hành vi sao chép như phim âm bản này mà suy đoán, hắn tuyệt đối không có khả năng quên mất đồng phục mùa đông. Đồng phục mùa đông không có ở trong tủ quần áo, khả năng duy nhất, chính là hung thủ đã mặc đi ra ngoài.
Nhưng mà, mặc bộ đồng phục đó đi ra ngoài, nhất định hung thủ phải chuẩn bị đi chỗ nào đó?
Một thanh âm hiện lên trong óc, da đầu Hùng Trấn Đông run lên, rồi đột nhiên toàn thân cứng ngắc.
Ngươi làm sao biết được, như vậy sẽ được bao lâu?
Rất nhanh.
Hắn mắng to một tiếng, xoay người bắt đầu chạy thục mạng, dùng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi phòng, nhằm hướng chiếc xe của hắn đậu ven đường.
Hung thủ mặc đồng phục mùa đông, đi Phi Ưng tổng bộ!
Mặt trời từ sau những đám mây, lấp ló e thẹn đi ra tỏa sáng. Tuy rằng tin tức báo đài nói, một khối không khí lạnh sắp tràn xuống phía nam, nhưng mà lúc này, thấy ánh mặt trời, khiến cho lòng người không biết tại sao lại trở nên tốt hơn.
Nghi Tĩnh đi vào tổng bộ Phi Ưng, tuy rằng sau cặp kính mắt kia là cặp con ngươi trong suốt, bình tĩnh giống như mọi ngày, nhưng cước bộ của cô so với bình thường nhẹ nhàng hơn nhiều.
Trải qua một đêm Hùng Trấn Đông “cố gắng” sự sợ hãi chiếm cứ trong lòng cô dường như có kỳ tích vô ảnh vô tung biến mất. Đương nhiên, những kích thích nóng bỏng tình ái cũng là một phần nguyên nhân, nhưng mà quan trọng hơn là hắn không che dấu lo lắng, quan tâm, tuy rằng có sự ngốc nghếch, cũng là tận tâm hết sức, nhiệt tình chân ý quan tâm.
Sinh mệnh của cô, chỉ có nam nhân lỗ mãng này là có thể chọc tức cô, nhưng cũng đồng thời có thể làm cho cô mỉm cười, làm cho cô quên đi sợ hãi, làm cho cô ở dưới thân hắn, yêu kiều khẩn cầu…
Hai gò má trắng mịn màng, bởi vì nhớ lại mà thản nhiên hiện lên một mảng hồng.
Cô khẽ cắn đôi môi mọng đỏ, lại nhớ tới, Hùng Trấn Đông bị còng tay ở đầu giường, bộ dạng giãy giụa chật vật kêu rên, rốt cục nhịn không được đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Quả thực nhìn từ lầu hai mà nói, bên cạnh chính là cửa sổ sát đất, ánh nắng mùa đông, chiếu vào lớp cửa thủy tinh trơn nhẵn.
Lam Kiệt nghênh diện đi tới, thấy cô lúc này biểu hiện có vẻ có chút kinh ngạc, oai đầu cao thấp đánh giá cô.
“Nghi Tĩnh, cô trở về thay quần áo a?”
Cô dừng lại cước bộ, ý cười trong mắt hàm chứa ý cười, hiện lên quang mang.
“Không có.” Cô lắc đầu, nhìn bộ trang phục màu lam trên người.
“Tôi chính là mặc vậy đi làm.”
Lâm Kiệt đưa tay gãi gãi đầu.
“Phải không?” hắn nhíu mày, cố gắng hồi tưởng, hình ảnh trong đầu nhanh chóng lướt qua.
“Không đúng a, tôi vừa mới ở hiện trường, nhìn thấy cô mặc không phải bộ này a!” hắn nhớ rất rõ ràng, buổi sáng hắn thấy là một bộ quần áo màu trắng khác.
“Cái gì hiện trường?”
“Buổi sáng a, hiện trường vụ án phanh thây a!”
Mây đen bay tới, che đậy ánh mắt trời, đảo mặt đã ám xuống dưới.
Gió lạnh hiện lên trong lòng khiến cả người lâm vào trầm lắng.
Nghi Tĩnh đứng tại chỗ, ý cười trong mắt cùng khóe miệng, sắc hồng cũng rút đi.
Lâm Kiệt không có phát hiện, còn cố nói mục đích:
“Kỳ thật, Nghi Tĩnh, cô không cần cạnh mạnh đến hiện trường đi, công tác khám nghiệm hiện trường, giao cho chúng tôi làm là được rồi.”
Giữa trưa ngày hôm qua, không ít đội viên trơ mắt nhìn thấy, cô xem xong những bức ảnh chụp, đương trường té xỉu. cho nên, sáng nay, ở hiện trường án mạng, khi nhìn thấy cô xuất hiện, trong đầu Lâm Kiệt tràn ngập kinh ngạc cùng bội phục.
“Buổi sáng mặc bộ quần áo màu trắng, có phải khi khám nghiệm bị dơ hay không?” hắn lại hỏi một câu.
“Đúng rồi, không phải cô còn muốn A Hoa sửa sang lại bằng chứng khám nghiệm sáng nay sao? A Hoa nói cậu ta đã sửa sang lại tốt lắm, cô tùy thời có thể lấy đi.”
Nghi Tĩnh không có trả lời.
Sắc mặt cô tái nhợt, hai tay nắm chặt lạnh như băng, thậm chí không có phát hiện, móng tay đã muốn đâm vào lòng bàn tay mềm mại.
Cô đúng là có một bộ quần áo màu trắng.
Quan trọng là, hôm nay cô mặc, cũng không phải bộ quần áo kia. Hơn nữa, buổi sáng hôm nay, cô cũng không có đến hiện trường án mạng, càng không có yêu cầu A Hoa sửa sang lại bằng chứng khám nghiệm.
Như vậy, sáng nay người đi đến hiện trường là ai . (như phim kinh dị ý nhỉ?)
cái người “Nghi Tĩnh” mà Lâm Kiệt gặp đến mấy lần, mặc bộ quần áo màu trắng, ở hiện trường án mạng đi lại, còn cùng nhóm đội viên nói chuyện, đến tột cùng là ai?
Hàn ý dần dần dày thêm, độ ấm đột nhiên hạ thấp xuống dưới, cô lạnh cơ hồ đến run run. Có lẽ vì không khí lạnh sắp tràn xuống phía nam, cũng có lẽ vì, trong lòng cô hiện lên một dự đoán cực kỳ đáng sợ, mới có thể cảm thấy, cả người như đột nhiên ngã vào hầm băng.
“Nghi Tĩnh? Nghi Tĩnh?” nhìn thấy sắc mặt cô không đúng, Lâm Kiệt hô vài tiếng, còn quan tâm hỏi:
“Cô có khỏe không? Có muốn đi xuống phòng y tế nghỉ ngơi không?”
“Không cần.” cô lắc đầu cự tuyệt, hai tay nắm thật chặt.
Sự sợ hãi lại một lần nữa tiến đến, cái bóng đen chỉ tồn tại trong giấc mộng của cô, đã hóa thành sự thật, thậm chí đến gần mọi thứ xung quanh cô.
Thân mình thon dài hơi hơi lay động, nhưng vừa rồi không có ngã xuống.
Đúng vậy, cô vẫn cảm thấy sợ hãi, nhưng mà nếu cứ tiếp tục sợ hãi như vậy, chẳng khác nào buông tha cho mạng sống của mình, chỉ có thể bất lực chờ đối phương ra tay, chờ đối phương giết cô, tách rời cô, thay thế được cô…
Không! Cô không muốn như vậy!
Bàn tay nhỏ bé nắm chặt đến đau nhói, chậm rãi buông ra, Nghi Tĩnh hít sâu một hơi, tuy rằng sắc mặt tuyết trắng, con ngươi phá lệ sáng ngời. cô nhìn Lâm Kiệt, ách thanh nói:
“Đội trưởng đang ở đâu?”
“Nha, đội trưởng a.” Lâm Kiệt trả lời.
“Ở văn phòng của anh ấy.”
Cô gật đầu cám ơn, tiếp theo xoay người, âm u tiêu sái bước đi, đi đến văn phòng của đội trưởng.
Trên bàn rải rác nhiều ảnh.
Lệ Đại Công ngồi ở sau bàn công tác, vẻ mặt nghiêm túc, con ngươi thâm trầm, ngồi nhìn Nghi Tĩnh trước bàn bình tĩnh có chút không tầm thường.
“Đây là bức ảnh FBI vừa gửi đến sáng nay.” Hắn vươn tay, đem bức tranh về phía trước.
Giữa trưa ngày hôm qua, sau khi Nghi Tĩnh xem xong tư liệu về án mạng liền té xỉu, Hùng Trấn Đông lo lắng ôm lấy cô, đi tới phòng y tế, bác sĩ chẩn đoán, xác định cô chính là kinh hoàng quá độ mà té xỉu, liền kiên trì muốn đưa cô về nhà nghỉ ngơi.
Lệ Đại Công thân là đội trưởng, còn lại sau khi hai người rời đi, thu thập những tư liệu án mạng bị phân tán, cẩn thận nghiên cứu một lúc lâu.
Hai năm trước, chuyện Nghi Tĩnh hợp tác giúp đỡ FBI, chỉ có một số ít người biết được, mà hắn chính là một trong số ít đó. Cũng giống như Nghi Tĩnh, trong thời gian ngắn hắn đã nhận ra thủ đoạn phanh thây kia.
Bởi vì thủ đoạn quá mức giống nhai, hắn đã đem những tư liệu liên quan chuyển thành thử điện tử gửi cho bên FBI, yêu cầu đối phương cung cấp tư liệu giúp đỡ. Lúc trước người phụ trách điều tra án là John, rất nhanh nhận điện thoại, sở báo cho biết tin tức, lại làm cho người ta kinh ngạc cực kỳ.
“Tám tháng trước, hung thủ đã trốn ngục thành công. FBI theo manh mối để lại điều tra, chỉ tra ra sau khi hắn ra tù không lâu, ngay tại một phòng khám, lại chỉnh hình giải phẫu một lần nữa.” Lệ Đại Công từ từ nói.
“Bác sĩ giải phẫu sau khi bị giết, phòng khám cũng bị phóng hỏa, tuy rằng đã cứu ra được các hồ sơ bệnh án, nhưng mà vẫn không thể biết được hung thủ rốt cục đã chỉnh hình thành bộ dạng gì.”
Nghi Tĩnh cầm lấy bức vẽ, con ngươi trong suốt, cẩn thận nhìn kỹ từng bức vẽ, xem xét từng hạng mục trong tư liệu.
Cấp trên xác minh ghi lại, ngày hung thủ vượt ngục, thời gian địa điểm chỉnh hình, phương thức phóng hỏa giết người, cùng với nhân chứng, cũng có một ít miêu tả nhân vật khả nghi.
“John còn nói gì không?” cô hỏi.
“Anh ấy muốn đến đây lập tức, ngày mai sẽ đến Đài Loan.” Lệ Đại Công thoáng tạm dừng, ngữ điệu tận lực ôn hòa.
“Anh ấy mãnh liệt đề nghị, trước khi hung thủ sa lưới, cô tốt nhất nên được bảo hộ nghiêm ngặt.”
Thân mình Nghi Tĩnh hơi hơi cứng đờ.
Hành động của John chứng mình hoài nghi của hắn, vụ án này là cùng một người hành động. ngoài ra nguyên nhân vì sao John còn đề nghị cô phải nhận bảo hộ, trong lòng cô đều biết.
Cô ngẩng đầu, nhìn Lệ Đại Công, thanh âm có chút run run, ánh mắt trong trẻo mà vững vàng. “đội trưởng, mục tiêu của hung thủ là tôi.”
Hung thủ sẽ tới Đài Loan, tuyệt đối không có khả năng là trùng hợp, có lẽ hắn từ nguồn tin nào đó, biết được người tiến hành phân tích tư liệu án mạng, làm cho hắn bị bắt là người đang ở Đài Loan, Đinh Nghi Tĩnh.
Có thể là vì trả thù, hoặc là vì nguyên nhân không rõ khác, tóm lại, có thể xác định, hung thủ kia rất “coi trọng” cô.
Lệ Đại Công trì hoãn âm thanh trả lời:
“Rất có khả năng này.”
“Không chỉ là “khả năng”.” Cô đem những bức vẽ thả trên mặt bàn, cực lực bảo trì bình tĩnh, lại cảm giác được, sau lưng truyền đến một trận rét run.
“Buổi sáng hôm nay, khi Lâm Kiệt khám nghiệm hiện trường, thấy “tôi” đã ở hiện trường. nhưng mà, người kia không phải là tôi. Hắn đã hình thành bộ dáng của tôi, cũng đã bắt đầu hành động.”
Ngay cả người bình tĩnh như Lệ Đại Công, nghe thấy tin tức này, trong nháy mắt liền biến sắc.
Nếu ngay đến cả mọi người trong đội sớm chiều làm việc cùng nhau, cũng không thể phân biệt thật giả, như vậy chứng tỏ hung thủ ngụy trang cơ hồ không chê vào đâu được!
“Án mạng lần này, có thể nhất thời hắn thất thủ, mới giết người bị hại. Hắn lại có thói quen khó sửa, nhịn không được đem nạn nhân phanh thây thành mười sáu mảnh đến mức không thể nhận diện được gì.” Nghi Tĩnh cúi hạ mắt tiệp, gằn từng tiếng nói.
“Sau đó, hắn phát hiện ra, điều đó tương đương với việc bị bại lộ hành tung, nên mới có thể sau khi thi thể bị phát hiện, liền lấy thân phân tôi để xuất hiện.” cô hoàn toàn hiểu hành tung của hung thủ.
Lệ Đại Công lẳng lặng nghe xong trong chốc lát, sắc mặt càng lúc càng ngưng trọng.
“Cô có thể đoán trước được bước tiếp theo hắn sẽ hành động ra sao sao?”
“Có thể.” Cô gật đầu.
“Hắn sẽ đến giết tôi, sau đó thay thế tôi.”
“Như vậy, đề nghị của tôi với John giống nhau.” Thân là đội trưởng, hẳn phải có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho đội viên của mình. Nếu biết mục tiêu của hung thủ là Nghi Tĩnh, hắn nhất định sẽ không để cô gặp nguy hiểm.
Cô lại lắc đầu cự tuyệt.
“Không.” Nghi Tĩnh nắm chặt tay áo, cố lấy dũng khí, đưa ra đề nghị kinh người
“Nếu mục tiêu của hắn là tôi, như vậy là biện pháp tốt nhất, chính là biến tôi thành con—“
Nói còn chưa xong, chợt có quái vật lớn, phịch một tiếng phá cửa xông vào.
“Không được!” Hùng Trấn Đông húc đầu liền kêu, mắt to trừng mắt nhoe,mày rậm nhíu chặt, cộng thêm mãnh liệt lắc đầu, mãnh liệt biểu đạt ý kiến phản đối.
“Ai đi làm con mồi đều được, chỉ có em là không thể!” hắn quát, hai tay còn đang bị còng, tuy rằng đã nghĩ cách mặc quần áo, nhưng nửa người trên vẫn là trần trụi.
Không biết vì sao, nghe thấy Hùng Trấn Đông kêu lên như vậy, đối diện với tức giận của hắn, nháy mắt sợ hãi khi đối mặt với hung thủ đột nhiên cô căm thấy, chính mình khôi phục bình thường, ngay cả run run rất nhỏ cũng đã biến mất.
“Anh tới nơi này làm cái gì?” cô nhíu mi chất vấn.
“Làm cái gì? Đương nhiên là ngăn cản em làm chuyện điên rồ!” hắn bày ra biểu tình dữ tợn, quay đầu trừng mắt Lệ Đại Công, nổi giận đùng đùng chất vấn:
“Tại sao cô ấy lại muốn đi nhử hung thủ.”
“Hung thủ một vụ án giết người hàng loạt ở nước Mỹ, đến Đài Loan phạm án, mục tiêu của hắn chính là Nghi Tĩnh.” Lệ Đại Công trả lời đơn giản chặn chỗ hiểm yếu.
Hùng Trấn Đông đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo lập tức nhớ tới, tối hôm qua khi hai người ở cùng một chỗ, cô cũng đã đề cập đến vụ án kia.
Mẹ nó, hắn đã đoán sai! Hung thủ cư nhiên là cùng một người.
“ Tên biến thái kia không phải sớm đã bị FBI bắt sao?” hắn nhíu mày lại hỏi.
“Tám tháng hắn vượt ngục.”
“Vượt ngục?” Hùng Trấn Đông tức giận đến giơ chân.
“Phạm nhân sớm chạy thoát, những tên quỷ tây này đáng nhẽ nên cảnh bảo chúng ta sớm một chút?!”
“Ai nấy đều không nghĩ, hắn sẽ đến Đài Loan.”
Hùng Trấn Đông nheo lại ánh mắt, rốt cục quay đầu, tầm mắt lại dừng lại trên người Nghi Tĩnh.
“Anh nói đúng là như vậy.” hắn trừng mắt nhìn cô, vừa nặng phục một lần.
“Ai đi nhử hung thủ đều được, chỉ có em là không thể đi!”
Cô trừng mắt hắn.
“Chỉ có như vậy, mới có thể trong thời gian ngắn nhất dẫn dụ được hung thủ.” Cô kiên trì không chịu nhượng bộ.
“Bằng không, tùy thời có khả năng xuất hiện thêm một vụ án mạng thứ hai.”
Hùng Trấn Đông cắn chặt răng.
“Anh phản đối!” sự tình liên quan đến an toàn của cô, hắn tuyệt đối không đồng ý.
Hắn ngoan cố, rốt cục làm cho Nghi Tĩnh nổi bão.
“Chuyện này không liên quan đến anh!” cô giận dữ kêu lên.
Hắn không cam lòng yếu thế rống lên.
“Cái gi không liên quan đến anh? Em là lão bà của anh!”
“Chúng ta đã ly hôn.”
“Ly hôn thì thế nào?” hắn rống lớn hơn, thanh âm cơ hồ truyền khắp tổng bộ Phi Ưng.
“Em trở mặt a, đêm qua chúng ta mới còn ở trên giường!”
Tuy rằng thân đang ở giữa gió bão trong mắt, Lệ Đại Công vẫn lạnh như ngày thường, thong dong, tự tại, hắn phong độ tuyệt hảo, lễ phép tính chuyển khai tầm mắt, làm bộ không nghe thấy.
Nghi Tĩnh lúc này tức giận đến xiết chặt hai bàn tay, thân hình thon dài cứng ngắc, con ngươi trong suốt trừng mắt Hùng Trấn Đông, nhìn hắn rất lâu sau đó, mới cắn răng mở miệng.
“Tôi là cảnh sát, lại là đặc công.” Cô nói rất chậm, như là đem những câu nói đó, từng chữ từng chữ, gõ vào trong cái đầu óc ngu đần mất linh của hắn.
“Bắt phạm nhân, vốn là chức trách của tôi. Huống hồ, hắn vẫn là bởi vì tôi, nên mới có thể đi đến Đài Loan, tôi phải chịu trách nhiệm, trong thời gian ngắn nhất, đem hung thủ ra trước công lý.”
Biểu tình phẫn nộ tràn ngập trên mặt, trở nên có chút vặn vẹo, thái độ cường ngạnh cũng có chút thay đổi.
Đều là cũng làm cảnh sát, thân là đặc công, hắn đương nhiên hiểu được, ý thức trách nhiệm cùng tôn nghiêm, càng hiểu được những điều bọn họ nói, có bao nhiêu trọng yếu.
Nhưng mà, sự tình liên quan đến an nguy của Nghi Tĩnh a! muốn hắn trơ mắt nhìn cô đi làm con mồi, dẫn dụ tên hung thủ biến thái kia hiện thân, thậm chí đối với cô động thủ?
Chính là nghĩ đến đây, ngực hắn liền đau xót, giống như bị chém một đao.
Miệng rộng mở ra, thử vài lần, mới có biện pháp phát ra âm thanh.
“Nhất định còn có biện pháp khác, không cần em…”
Cô đánh gãy lời hắn nói.
“Tôi không thể chịu đựng được khi nhìn người khác hy sinh vì mình.”
Những lời này, làm cho Hùng Trấn Đông rốt cuộc nói không ra lời.
Hắn dừng lại tại chỗ, tầm mắt chặt chẽ khóa trên người cô, trong lòng lo lắng, bất đắc dĩ, hơn nữa lại bất an, lại hoàn toàn thúc thủ vô sách. Hắn hảo tưởng hảo tưởng (tưởng bở đó) ngăn cản được cô xông vào vào nguy hiểm, nhưng cũng biết rằng, chính mình căn bản không ngăn cản được cô.
Nghi Tĩnh cũng nhìn cô.
Cặp con ngươi đen láy, toát ra cảm xúc, tất cả đều tràn ngập để ý đến cô.
Cô có thể hiểu, hắn không có chút lý nào để phản đối cả, là vì quan tâm đối với cô. Nhưng mà, đây là trách nhiệm của cô, cô phải đi đối mặt, không thể trốn tránh.
Bên trong trầm mặc một lát, thẳng đến khi Lệ Đại Công mở miệng mới đánh vỡ yên lặng.
“Hùng đội trưởng.”
“Cái gì?” Hùng Trấn Đông quay đầu, lại là một bộ hung ác biểu tình, không cho người hoà nhã sắc xem.
Lệ Đại Công không nghĩ đến nói chuyện với tên ngỗ ngược này.
“Vì mau chóng bắt hung thủ, tôi hy vọng anh có thể hiệp trợ giúp chúng tôi điều tra.” Lệ Đại Công đưa ra lời mời, cùng là lúc cấp cho Hùng Trấn Đông một bậc thang đi xuống (xuống nước), về phương diện khác là biết Hùng Trấn Đông nhất định so với bọn họ càng không thể buông tay không điều tra.
Tròng mắt Hùng Trấn Đông thiếu chút nữa muốn rơi ra.
Cho tới nay, hắn vừa nhìn đã không vừa mắt tên bộ dạng tuấn tú này, cảm thấy đội trưởng Phi Ưng, đoạt hết công lao, phong thái, còn có hảo cảm sếp. bất quá, nói trở lại, nhìn không vừa mắt thì nhìn không vừa mắt, nhưng cùng vì an toàn của Nghi Tĩnh, tất cả hết thảy đều chỉ là râu ria.
Vì Nghi Tĩnh, hắn chỉ lo lắng vài giây, liền sảng khoái gật đầu.
“Được! Anh tính làm như thế nào?”
“Tôi muốn xem đề nghị của Nghi Tĩnh.” Lệ Đại Công đã biết ý chí của cô có bao nhiêu kiên định, chỉ có thể quyết định mạo hiểm chọn dùng.
“Về lai lịch cùng manh mối về hung thủ, chúng ta tạm thời chưa công bố. Nghi Tĩnh duy trì nghỉ ngơi bình thường, cứ đi làm như bình thường, tôi sẽ phân phó một tổ, 24/24 bảo vệ cô, tuyệt đối không cho cô rời khỏi tầm mắt.”
Hùng Trấn Đông ninh mày.
“Anh làm sao biết được làm như vậy sẽ được bao lâu?”
“Rất nhanh.” Nghi Tĩnh trả lời.
“Hung thủ đã muốn chỉnh hình thành bộ dạng của tôi, buổi sáng thậm chí còn giả mạo tôi, đi ra hiện trường án mạng khám nghiệm, ngay cả Lâm Kiệt cũng không nhận ra được, hắn rất nhanh sẽ xuống tay đối với tôi.” Cô theo bản năng vươn hai tay, ôm lấy chính mình, chỉ cần nghĩ đến chuyện này, liền cảm thấy toàn thân nổi gai ốc.
Bỗng dưng, một thân thể ấm nóng nhích lại gần.
Hùng Trấn Đông đi đến bên người cô, một bàn tay to như cũ, to lớn ngượng gạo đem cô ôm vào trong lòng, cằm tựa vào đỉnh đầu của cô, trong ngực trần trụi nam tính, ủ nóng thân hình cô đang rét run.
Hắn không nói gì, chính là nhìn thấy cô đang sợ hãi, dùng phương thức trực tiếp nhất, đem cô ôm vào trong lòng, cung cấp nhiệt độ cơ thể hắn.
Độ ấm của hắn, làm ch thân thể cô dần ấm áp, thậm chí ngay cả lòng của cô, cũng có thể cảm nhận được sự lo lắng quý trọng che chở của hắn.
Lệ Đại Công nhìn hai người, tạm thời dừng lại thảo luận, qua một hồi lâu nhi sau, mới lại mở miệng.
“Về phần Hùng đội trưởng, mời anh đến nơi hung thủ đặt chân để điều tra.” Hắn thận trọng nhắc nhở.
“Chuyện này càng ít người biết càng tốt.”
“Đã biết, tôi sẽ hành động một mình.” Hùng Trấn Đông lo nghĩ, lại hỏi một câu. “về nơi hung thủ đặt chân, trong tay anh có manh mối gì sao?” biển người mờ mịt, không thể bắt hắn mò kim đáy bể chứ?
Tầm mắt Lệ Đại Công, rơi xuống trên người Nghi Tĩnh.
Cô hít sâu một hơi.
Đúng vậy, thậm chí cô chính là manh mối tốt nhất. cô quen thuộc hình thức phạm tội, thủ pháp phá án, thậm chí cả tâm lý trạng thái, đương nhiên cũng có thể nói ra, nên đi phương hướng nào để điều tra là tốt nhất.
“Trước khi hắn phạm tội, thường tránh ở những nơi tối, theo dõi một thời gian rất dài, ghi lại ngôn ngữ cử chỉ của đối phương, sau đó lại bắt chước lần nữa, thẳng đến khi giống nhau hoàn toàn thì thôi.” Cô không tự giác, hướng trong lòng hắn, càng tiến sát hơn.
“Hiện tại tôi đang ở nơi nào,khẳng định hắn đã trang bị không ít máy chụp ảnh để ghi lại.”
Thanh âm thô lỗ ở trên đầu cô vang lên.
“Mẹ nó, anh tuyệt đối sẽ móc đôi mắt biên thái kia xuống!” Hùng Trấn Đông tức giận mắng, nhất tưởng đã có một kẻ đứng ở chỗ tối, rình coi nhất cửa nhất động của Nghi Tĩnh, liền tức giận đến nổi trận lôi đình.
“Chuyện này, chờ sau khi bắt được hung thủ, chúng ta sẽ thảo luận sau.” Trả lời của Lệ Đại Công thật hàm xúc, một bên cúi đầu nhìn đồng hồ.
“Nghi Tĩnh, mười một giờ có một hội nghị chuyên án, cô có thể tham dự không?”
“Có thể.” Cô gật gật đầu.
Hai tay Hùng Trấn Đông lại đem cô ôm thật nhanh, đối diện trừng mắt Lệ Đại Công.
“Tôi tạm thời đem cô ấy giao cho anh.” Hai mắt hắn lóe sáng lên, ngữ điệu mang theo uy hiếp nói.
“Nếu có sai lầm gì, làm cho cô ấy bị một chút thôi…
“Tôi cam đoan, sẽ không làm cho Nghi Tĩnh bị bất kỳ thương tổn gì.”
Hắn lại trừng mắt nhìn Lệ Đại Công sau một lâu, tâm mới không cam lòng, tình không nguyện gật gật đầu.
“Tốt nhất là như vậy.” nói xong, hắn cúi đầu nhìn đến, nhìn tiểu nữ nhân trong lòng, ngữ khí cùng biểu tình đả mắt liền thay đổi.
“Em đừng sợ, lần này anh nhất định sẽ bắt được tên biến thái đó!” vẻ mặt hắn nghiêm túc nói, nhiệt năng môi, rắn chắc mà ngắn ngủi, ở trên đôi môi đỏ mọng của cô hôn lên.
Sau đó, hắn nâng lên hai tay, buông lỏng vòng ôm đối với cô, vòm ngực rộng lớn không kề sát cô nữa. thân hình to lớn kia, nhẹ nhàng quay người lại, liền bước ra khỏi văn phòng.
Trong nháy mắt rời khỏi vòng tay ôm ấp kia, cô bắt đầu hoài niệm nhớ mong thân nhiệt cơ thể cực nóng của hắn.
Nghi Tĩnh miết miết phiến môi, nghĩ đến bộ dạng lúc hắn rời đi, ngay cả trên môi, vẫn còn cảm giác được cái hôn hắn lưu lại cùng với hương vị của hắn…
Đột nhiên, một khuôn mặt to lớn lại theo cửa dò xét tiến vào.
Hùng Trấn Đông có chút xấu hổ, trước cười khan vài tiếng, mới mở miệng hỏi:
“Đúng rồi, cái chìa khóa còng tay ở chỗ nào?”
Biến thái.
Tên này trăm phần trăm là biến thái!
Hùng Trấn Đông trừng mắt to như ốc nhồi (=)) ), vô số bức ảnh to nhỏ chụp Nghi Tĩnh, hai nắm tay buồn bực nắm chặt, thậm chí dùng sức đến ngay cả các khớp xương đền ầm ầm kêu vang.
Có Nghi Tĩnh cung cấp manh mối, hắn dùng tất cả các biện pháp, trong thời gian ngắn ngủi không đến hai ngày, liền điểu tra ra được nơi hung thủ đặt chân.
Sau khi rời khỏi Phi Ưng tổng bộ, hắn về nhà trọ của Nghi Tĩnh trước, đông sờ sờ, tây tìm xem, một phen công phu tìm kiếm, mới ở một góc ẩn nấp, tìm ra vài thứ dụng cụ.
Nghi Tĩnh cũng đã đoán sai. Hung thủ gắn thứ ở gần nhà trọ của cô không phải là máy ảnh, mà là máy quay lén.
Thân là cảnh sát, hắn đối với loại đồ vật này không có gì là xa lạ, thậm chí đối với tác dụng của bọn nó chỉ bằng một ngón tay, liếc mắ một cái liền phân biệt ra, gắn ở trong nhà Nghi Tĩnh để theo dõi, để nhận tín hiệu thu phát sóng, nhất định phải ở quanh phạm vi bán kính năm mươi mét.
Tiếp theo, hắn bắt đầu điều tra, trong bán kính năm mươi mét, trừ bỏ lúc Nghi Tĩnh ở bên ngoài, có người nào cũng đến đây ở trong ba tháng gần đây.
Bận tâm cho an toàn của Nghi Tĩnh, hắn thu lại hành vi bạo hành, cẩn thận không làm kinh động đến hung thủ, chỉ trông vào một đoạn dây thép, mà bắt đầu phát huy hiệu quả tốt nhất, xác định trong phòng không có người, mới đi từng căn hộ gia đình phù hợp với điều kiện mà “hỏi thăm”.
Hộ gia đình thứ nhất “hỏi thăm”, là trên lầu căn hộ của Nghi Tĩnh, hắn cẩn thận tra xét một lần, xác định đây là một gia đình ba người bình thường, không để lại dấu vết đi ra ngoài.
Hộ gia đình thứ hai, ở tầng ba của nhà trọ, người ử là một kỹ sư máy tính đi sớm về trễ.
Hộ gia đình thứ ba, giống nhà trọ đối diện bên cạnh, nằm ở tầng sáu. Khi hắn phá khóa nhẹ nhàng đi vào, ở trong phòng không một bóng người, đập vào trong mắt, chính là vô số ảnh chụp Nghi Tĩnh.
Mới quá!
Hùng Trấn Đông đi vào trong phòng, nheo lại ánh mắt, cẩn thận tìm kiếm, chi tiết không có gì sai biệt, tiếp theo tức giận trong lòng liên tiếp kéo đến.
Trừ bỏ bức tường ở ngoài đính đầy ảnh chụp, trang trí trong phòng còn có bố trí giống hệt như trong phòng Nghi Tĩnh.
Thí dụ như sô pha trong phòng khách, bàn trang điểm trên tivi, chi tiết gì cũng không buông tha, đều như phim âm bản copy, điều duy nhất không giống là, trong gian phòng này, hơn một bàn chứa đầy thiết bị theo dõi, cùng nghe lén.
Hung thủ chẳng những ở bên cửa sổ gắn kính viễn vọng, từ ban công rình theo dõi nhất cử nhất động của Nghi Tĩnh, còn đem thiết bị theo dõi chụp lại ảnh, tất cả đều ghi lại vào trong đĩa CD, cẩn thận cất giữ thành từng chồng, mỗi hộp đựng đĩa đều ghi rõ ngày tháng, trên mỗi mặt đĩa đều ghi rõ ngày.
Hắn lại xác định một lần nữa muốn tự tay móc mắt tên biến thái này ra!
Hùng Trấn Đông mở tủ quần áo ra, lộ ra biểu tình chán ghét.
Bên trong tủ quần áo, tất cả đều là giống quần áo Nghi Tĩnh hay mặc, phù hiệu cấp bậc, quần áo nhỏ, thậm chí ngay cả đồng phục đặc công đội Phi Ưng cũng có!
Hắn cúi đầu, ánh mắt nheo lại, trừng mắt nhìn ngăn kéo dưới tủ quần áo, một lát sau, thân thủ mới chậm rãi kéo ngăn kéo tủ.
Mấy chiếc quần nhỏ chất vải tơ tằm, sợi bông, lại lần nữa đập vào mắt. chính là phản ứng lúc này của hắn, không hề là cao hứng phấn chấn, mà là tức giận đến toàn thân phát run.
Tên biến thái không biết xấu hổ này, thậm chí còn bắt chước cách Nghi Tĩnh sắp xếp vị trí, đương nhiên, ngay cả kiểu dáng cùng chất liệu cũng không có buông tha. Trong đó, còn có cái hắn âu yếm nhất, quần lót nhỏ tơ tằm màu hồng!
Đáng chết! đó là của hắn! là chiếc quần lót nhỏ màu hồng mềm mại, mà tên biến thái này, cư nhiên làm bẩn nó!
Hùng Trấn Đông tức giận đến nỗi trán nổi gân xanh, bàn tay to đẩy thật mạnh đem ngăn kéo trở về chỗ cũ, tủ quần áo cơ hồ theo đó mà lắc lư rung chuyển một cái.
Mấy bộ quần áo này ở trước mặt hắn chớp lên, một cỗ cảm giác quái dị, đột nhiên nảy lên trong lòng. Hắn nhanh chóng đứng lên, cảm giác theo bản năng, tựa hồ có chỗ nào đó không thích hợp.
Bàn tay to dày rộng tham tiến vào bên trong tủ quần áo, từng bộ từng bộ hướng đến bên cạnh.
Bộ quần áo màu đen, bộ mầu đen, một thước quần áo màu trắng, áo khoác ngoài dài, áo khoác ngắn, lễ phục màu đen, đồng phục đội Phi Ưng đặc công, vày dài màu nâu….
Động tác hắn tạm dừng.
Đồng phục!
Bàn tay to đem váy dài cất trở về, đồng phục mùa hè của đội đặc công Phi Ưng, lại lần nữa xuất hiện trước mắt.
Trong lòng Hùng Trấn Đông rùng mình, bàn tay to thô lỗ tìm kiếm, nhanh chóng tìm vài lần, rõ ràng nhìn tháy, bên trong tủ quần áo, chỉ tìm thấy đông phục mùa hạ của đội đặc công Phi Ưng, lại không thấy đồng phục mùa đông của đội đặc công Phi Ưng!
Đồng phục mùa đông đi nơi nào?
Lấy hành vi sao chép như phim âm bản này mà suy đoán, hắn tuyệt đối không có khả năng quên mất đồng phục mùa đông. Đồng phục mùa đông không có ở trong tủ quần áo, khả năng duy nhất, chính là hung thủ đã mặc đi ra ngoài.
Nhưng mà, mặc bộ đồng phục đó đi ra ngoài, nhất định hung thủ phải chuẩn bị đi chỗ nào đó?
Một thanh âm hiện lên trong óc, da đầu Hùng Trấn Đông run lên, rồi đột nhiên toàn thân cứng ngắc.
Ngươi làm sao biết được, như vậy sẽ được bao lâu?
Rất nhanh.
Hắn mắng to một tiếng, xoay người bắt đầu chạy thục mạng, dùng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi phòng, nhằm hướng chiếc xe của hắn đậu ven đường.
Hung thủ mặc đồng phục mùa đông, đi Phi Ưng tổng bộ!
Tác giả :
Điển Tâm