Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San
Quyển 8 - Chương 21: Giang sơn mỹ lệ đến mấy cũng không sánh được với nàng
“Ta chỉ hy vọng hài nhi của mình không sợ trời không sợ đất, vậy cũng là dạy hư sao?” Hách Liên Ngự Thuấn sảng khoái cười lớn. Hai năm qua sống cuộc sống bình thản như vậy đã khiến hắn cảm nhận được sự vui vẻ chưa từng có.
“Nhưng con người không thể không sợ hãi điều gì!” Sở Lăng Thường nhẹ nhàng cười.
Hách Liên Ngự Thuấn đặt cây lược xuống, dứt khoát kéo Sở Lăng Thường ngồi lên đùi mình, ôm lấy nàng từ phía sau, hơi nghiêng đầu hít thật sâu mùi hương thơm ngát từ thân thể nàng, “Đúng là mỗi người đều có nỗi sợ hãi đối với một chuyện hoặc một người nào đó!”
“Thật sao? Vậy còn chàng?” Sở Lăng Thường bị hơi thở nóng rực của hắn làm cho hơi ngứa ngáy, khẽ cười né tránh đôi môi hắn, dịu dàng cất tiếng trêu chọc.
Cánh tay vòng qua hông nàng hơi siết chặt lại, ánh mắt nhìn nàng càng thêm chan chứa thâm tình, “Điểm yếu của ta chính là nàng cùng Tề nhi, hai người chính là lẽ sống của cả đời ta.”
Sở Lăng Thường quay đầu nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn cực kỳ kiên định thì một niềm hạnh phúc êm đềm lại dâng tràn trái tim nhỏ bé. Nàng khẽ than nhẹ một tiếng, vùi vào trong lồng ngực hắn, cảm thụ từng nhịp đập vững vàng của trái tim hắn, để niềm hạnh phúc kia nhẹ nhàng lan tràn như thủy triều.
Hách Liên Ngự Thuấn chưa từng nói với nàng chữ “yêu” mà nàng cũng không muốn hỏi tới. Có những cảm xúc không cần nói ra lời, nàng vẫn có thể tự cảm nhận được. Hắn là một nam nhân sâu sắc cho nên những cảm xúc trong lòng hắn còn sâu đậm hơn cả sự tưởng tượng của nàng, thâm tình tựa biển.
Hồi lâu sau, nàng mới ngẩng đầu lên, “Ngự Thuấn, chàng thật sự định ở Ấp Thành cả đời? Chẳng lẽ không màng đến Đại Tần hay sao?”
Nàng biết rõ Hách Liên Ngự Thuấn là người anh dũng thiện chiến, muốn hắn buông bỏ tất cả ở nơi sơn cốc cùng tòa thành nhỏ này thì thực không ổn. Hiện giờ thời thế đang tới, từ Ấp Thành tiến tới Đại Tần chính là cơ hội tốt.
Hách Liên Ngự Thuấn nâng tay lên, ngón tay thon dài khẽ vuốt nhẹ hàng lông mày thanh tú của Sở Lăng Thường, cong môi cười nhẹ, “Ta nói rồi, giang sơn có mỹ lệ hơn nữa cũng không sánh được với hàng lông mày này của nàng.”
Sở Lăng Thường khẽ cười, dịu dàng đặt một nụ hôn lên đôi môi hắn…
***
Bắc quốc, cung điện của Thiền Vu…
Phong cảnh nơi này vẫn như trước, chỉ có những gương mặt xưa giờ đã hoàn toàn đổi khác. Hiện giờ cánh cửa đông cung đã có chủ nhân mới là Vu Đan, mà hắn cũng rất ra sức tận hưởng, liên tiếp cưới thêm mấy vị quận chúa xinh đẹp, ngày ngày uống rượu ca múa. Làm thái tử như vậy cũng được coi là tiêu dao.
Hoa Dương công chúa bởi mất đi Thượng Phúc vương nên đã trở nên si ngốc, cả ngày ngồi ôm gối nói năng lung tung. Ban đầu còn khiến Vu Đan cảm thấy phiền lòng nhưng dần dần hắn cũng chẳng buồn quản nữa.
Thân thể Thiền Vu tuy rằng đã khá hơn trước nhưng mỗi một ngày qua đi cũng dần suy yếu. Lại nhìn đến kim trướng ngày càng vắng lặng thì ông ta lại càng thêm u sầu. Nhớ lại lúc xưa, Hách Liên Ngự Thuấn có thể cùng ông ta tranh luận, mà nay cảnh đó đã sớm không còn.
Yên thị thì càng thê thảm hơn. Kể từ khi lợi dụng Hách Liên Ngự Thuấn để diệt trừ mấy người Sở Lăng Thường, thành công đưa Vu Đan lên làm thái tử thì Thiền Vu Quân Thần đối với bà ta càng ngày càng lãnh đạm. Vu Đan cũng bởi chuyện khi xưa bà ta ngoan độc hạ lệnh bắn chết Thượng Phúc vương nên vẫn luôn để trong lòng. Bà ta cả ngày nằm bẹp một chỗ, Vu Đan cũng không tới thăm được mấy lần.
Một ngày nọ, Vu Đan rốt cục cũng tới chỗ của Yên thị sau khi bà ta đã sai người tới thúc giục nhiều lần. Hắn lười biếng bước vào trong trướng, vẻ mặt cực kỳ lãnh đạm, ngồi xuống một chỗ cách khá xa Yên thị.
Tỳ nữ bên cạnh Yên thị đỡ bà ta dậy, ngồi dựa vào một bên. Yên thị đau lòng nhìn con trai mình, khẽ lắc đầu, “Ta biết trong lòng ngươi vẫn còn hận ta, nhưng ngươi không thử suy nghĩ một chút xem. Nếu như ban đầu ta không làm vậy thì sao có thể tiêu trừ chướng ngại cho ngươi chứ? Đám người Sở Lăng Thường còn chưa diệt trừ, ngươi vĩnh viễn cũng không ngồi lên được ngôi vị thái tử, vĩnh viễn không có khả năng trở thành Thiền Vu mới.”
Vu Đan có chút xem thường, cầm lấy một miếng điểm tâm trên mâm cắn một chút rồi lại phun ra, “Nói như vậy tức là ta phải đa tạ mẫu hậu? Chỉ tiếc, ngôi vị thái tử kia là dùng tính mạng hài nhi của ta để đổi lấy!”
Yên thị bi thương nhìn hắn, “Tại sao cho tới bây giờ ngươi vẫn không hiểu rõ nỗi khổ của ta? Hài tử không còn ngươi có thể sinh đứa khác. Hoa Dương công chúa dù sao cũng là người của Hán cung, ai dám bảo đảm cô ta sẽ không phải gian tế giống Nam Hoa? Lại nói mẫu tử liền tâm, khi Thượng Phúc vương lớn lên, nếu như cũng bất trung với Hung Nô ta thì phải làm sao?”
“Mẫu hậu suy nghĩ thật chu đáo, vậy sao còn để cho Nam Hoa ở lại bên cạnh Thiền Vu?” Vu Đan khẽ cười lạnh.
“Ngươi cho rằng ta muốn vậy sao? Hiện giờ mỗi ngày cô ta đều ở bên cạnh Thiền Vu, cho dù ta muốn đối phó cũng không thể hạ thủ. Nam Hoa này sớm muộn cũng trở thành một mối họa lớn. Mục đích cô ta ở lại bên cạnh Thiền Vu tuyệt đối không đơn giản như vậy. Ban đầu khi cô ta cùng Dạ Nhai Tích rời đi, ta đã có chút nghi ngờ. Nói không chừng, giờ cô ta đang muốn báo thù.” Yên thị tức giận gằn từng tiếng.
Vu Đan đứng dậy, lãnh đạm nói, “Nếu như mẫu hậu hôm nay gọi ta tới là vì muốn đối phó với Nam Hoa, vậy ta xin cáo từ. Mẫu hậu nếu đã biết Nam Hoa khó đối phó, vậy ta tự nhiên cũng không thể làm được gì. Ta cũng không muốn bị phụ vương truất đi ngôi vị thái tử.”
Yên thị nhìn hắn bằng vẻ mặt tràn ngập thất vọng, “Ngươi coi mẫu hậu là người thế nào? Ngươi là hài nhi của ta, ta làm sao có thể hại ngươi? Hôm nay gọi ngươi tới đây không phải vì đối phó với Nam Hoa mà ta muốn nói cho ngươi biết cần phải đề phòng Hách Liên Ngự Thuấn.”
Vu Đan nghe vậy thì cực kỳ sửng sốt, “Hách Liên Ngự Thuấn? Hắn còn có gì cần phải đề phòng? Phụ vương đã cho hắn tới cai quản Ấp Thành, giờ binh quyền cũng không còn trong tay hắn, cho dù muốn tạo phản cũng không có khả năng.”
“Ngươi thật đúng là đứa nhỏ ngốc nghếch! Hách Liên Ngự Thuấn là người cực kỳ thâm hiểm. Hai năm trước, hắn không chỉ lừa chúng ta mà còn lừa gạt tất cả dân chúng Hung Nô. Dạo trước có thám tử báo về, nói ở Ấp Thành nhìn thấy một nữ tử cực kỳ giống Sở Lăng Thường. Bí mật tra xét mấy tháng trời mới phát hiện người đó chính là Sở Lăng Thường. Cô ta không những không chết mà còn sinh cho Hách Liên Ngự Thuấn một đứa con trai.”
Vu Đan nghe đến đây, bàn tay cũng run lên va vào chén trà bên cạnh khiến nó rơi xuống vỡ tan làm cho tỳ nữ hầu điện phải vội vàng tiến lên thu dọn.
“Ngươi cũng sợ phải không?” Giọng nói của Yên thị liền chuyển thành nghiêm trọng, “Hách Liên Ngự Thuấn đã dùng hỏa hình để lừa gạt tất cả mọi người. Hiện giờ tuy rằng hắn không có binh quyền trong tay, nhưng uy vọng của hắn đối với binh lính Hung Nô vẫn còn rất lớn. Đừng quên, bên cạnh hắn còn có Hổ Mạc cùng một đám thân tín. Những kẻ đó cực kỳ kiêu dũng thiện chiến không thể xem thường. Hơn nữa hắn còn có người nối nghiệp. Xét theo tính cách của hắn thì nhất định sẽ lại lần nữa đoạt về hết thảy, ngươi chớ nên xem nhẹ!”
Hai năm trước, vì muốn tránh đi tai mắt thế gian, Yên thị đã đem tất cả những người, những bản ghi chép có liên quan đến việc của Hách Liên Ngự Thuấn cùng Sở Lăng Thường tiêu trừ sạch, mục đích chính là để cho người ta dần dần quên lãng tất cả những chuyện này. Nhưng hôm nay sóng gió lại tái khởi, bà ta thực sự sợ Hách Liên Ngự Thuấn sẽ trở lại.
Vu Đan vừa nghe, hai chân đã hoàn toàn mềm nhũn, vội vàng tiến lên nói, “Mẫu hậu, ta phải làm thế nào mới ổn?”
Yên thị đau lòng nhìn Vu Đan, than nhẹ một tiếng rồi vỗ vỗ bờ vai hắn, “Ngươi chỉ cần ổn định phía phụ vương mình, những thứ khác cứ để cho ta. Ta có thể vì ngươi giết bọn chúng một lần thì cũng có thể giết lần thứ hai. Ấp Thành là cửa ngõ để tới Đại Tần, cho dù bọn chúng bỏ mạng ở đó, Thiền Vu cũng không lập tức biết chuyện. Yên tâm đi, mẫu hậu đã sắp xếp xong xuôi hết thảy.”
Lúc này Vu Đan mới yên tâm gật đầu một cái, tảng đá lớn trong lòng cũng tạm thời rơi xuống.
Một cung nữ vẫn đứng hầu ngoài cửa điện cũng lặng lẽ rút lui…
***
Phủ Tả Cốc Lễ vương…
“Tin này chính xác chứ?” Y Trĩ Tà nhíu chặt chân mày, chậm rãi đi đi lại lại trong sảnh.
Cung nữ báo tin liền tiến lên, “Vương gia, tin này cực kỳ chính xác, nô tỳ đã nghe rất rõ ràng. Yên thị đã sắp xếp nhân thủ bên đó cả rồi.”
“Từ đây tới Ấp Thành đường xá xa xôi, bà ta có thể phái đi bao nhiêu sát thủ? Không phải định điều một chi binh đấy chứ?” Y Trĩ Tà ngồi xuống, sắc mặt hơi tái đi.
“Chỉ sợ…” Cung nữ kia khẽ thở dài một tiếng, “Phía Đại Tần có người sẽ nghe theo sự sắp xếp của Yên thị. Vương gia chẳng lẽ đã quên, Yên thị có quan hệ thân thích với một chi vọng tộc ở Đại Tần hay sao?”
Y Trĩ Tà chợt hiểu ra, lập tức đứng bật dậy, “Lập tức điểm một đội kỵ binh, chuẩn bị khoái mã, ta muốn lập tức chạy tới Ấp Thành.”
***
Một ngày nọ, ánh nắng không hề xuất hiện, trời còn bất ngờ đổ mưa. Những giọt mưa tí tách rơi xuống tạo thành một cảm giác lạnh buốt thấm sâu vào lòng người. Từng cơn gió lúc sáng sớm thổi qua mang theo hơi lạnh cùng một chút mùi máu tanh thoang thoảng.
Đó là mùi của con mồi lúc đang hấp hối.
Ngoài Hổ Mạc, Thanh Tụ cùng Tề nhi đều theo lên núi săn thú để góp phần náo nhiệt nhưng bởi trời bất ngờ đổ mưa khiến sự hăng hái của mọi người đều bị chững lại.
“Sao lại mưa chứ? Vừa mới đây mà đã có thể mưa ngay được. Xem ra trước khi ra cửa phải nhờ tiểu thư đoán trước mới được.” Thanh Tụ khẽ cằn nhằn.
Vẫn đi ở phía trước, trong lòng Hách Liên Ngự Thuấn lại dâng lên một nỗi phiền não không tên, trái tim cũng thắt lại bởi một nỗi đau đớn vô cớ.
Lúc mọi người về đến tịnh xá, Tề nhi là người đầu tiên chạy vào phòng. Hách Liên Ngự Thuấn cùng Hổ Mạc vừa tháo con mồi xuống thì đã nghe Tề nhi khóc chạy ra, nắm vạt áo Hách Liên Ngự Thuấn, “Không thấy mẫu thân đâu cả!”
Hách Liên Ngự Thuấn cực kỳ sửng sốt, bước nhanh vào trong phòng. Căn phòng vốn tề chỉnh đã bị xới tung lên. Trái tim hắn chợt dâng lên một nỗi kinh hoàng. Ngay lúc đó, hắn cũng lập tức nhìn thấy một tờ giấy bị thanh đao nhỏ ghim lên vách tường. Giật lấy tờ giấy, khi đôi mắt sắc bén như chim ưng của Hách Liên Ngự Thuấn nhìn hết hàng chữ trên đó thì cũng là lúc vẻ lạnh lẽo trên gương mặt càng trở nên sâu đậm.
Hổ Mạc cùng Thanh Tụ cũng vội vã tiến lên xem xong thì ngây ngẩn cả người. Trên tờ giấy ghi, “Muốn gặp người, tới cốc khẩu cách tịnh xá mười dặm!”
“Tiểu thư bị người bắt đi rồi?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Tụ đã trở nên trắng bệch.
Ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn đột ngột trở nên căng thẳng, bàn tay cũng siết chặt lại thành nắm đấm. Cách tịnh xá nơi sơn cốc này mười dặm có một hẻm vực, bởi hàng năm có rất nhiều sương mù ở đó nên được gọi là Cô Vụ Cốc. Hơn nữa, cũng chẳng có mấy người dám lui tới vì ở nơi đó sinh trưởng rất nhiều loại thực vật kịch độc.
Hổ Mạc lo lắng lên tiếng, “Sợ rằng ở đó có cạm bẫy. Đối phương là ai, tại sao lại bắt phu nhân đi? Chúng ta phải cẩn thận đối phó mới được.”
Trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, Hách Liên Ngự Thuấn cắn răng nói, “Chuẩn bị ngựa!”
Hổ Mạc nghe vậy mà sững sờ.
“Thanh Tụ, ngươi ở lại đây, tìm mấy người tới bảo vệ!” Hắn dặn dò mấy câu rồi lập tức bước ra khỏi phòng.
Tuy trong lòng rất lo lắng nhưng Hổ Mạc vẫn lập tức chuẩn bị ngựa tốt, đồng thời còn tụ họp những người thân tín lại, một đường đi theo Hách Liên Ngự Thuấn, hướng về phía Cô Vụ Cốc với tốc độ nhanh nhất.
Tại Cô Vụ Cốc, mưa phùn liên miên khiến màn sương mù nơi đáy cốc càng thêm dày đặc. Tiến vào cốc, Hách Liên Ngự Thuấn ghìm cương ngựa, hơi lạnh cùng vẻ âm u của nơi này nhanh chóng vây lấy thân thể cường tráng của hắn.
Khẽ giơ tay ra hiệu, thủ hạ thân tín sau lưng Hách Liên Ngự Thuấn đều dừng cả lại.
Không cần phải tìm kiếm nhiều, hắn đã thấy Sở Lăng Thường bị treo lơ lửng trên một cây khô lớn, phía dưới là một vực thẳm. Cả khuôn mặt nàng bởi bị mưa phùn thấm ướt đã lộ ra sắc tái nhợt. Hai bên nàng có hai gã đại hán thô kệch canh giữ, bọn chúng đều mặc y phục vải thô, không nhìn ra là người phương nào nhưng sau lưng hai gã đó còn có hai đội binh mã mà cho dù luận tướng mạo hay cách ăn mặc đều không giống người Hán hay Hung Nô. Bọn chúng có đôi mắt sâu, tròng mắt màu lam, dáng vóc cực cao lớn. Hách Liên Ngự Thuấn có thể nhận ra ngoại trừ hai gã đứng bên Sở Lăng Thường thì đám binh mã kia đều là người của chi vọng tộc tại Đại Tần.
Một gã trong số đó thấy Hách Liên Ngự Thuấn tới liền cười lạnh, “Không hổ là thái tử tiền nhiệm của Hung Nô, quả nhiên đủ can đảm!”
Một tên khác lại lạnh lùng quát lên, “Kêu thuộc hạ của ngươi lui ra ngoài cốc khẩu, nếu không phu nhân ngươi sẽ mất mạng.” Nói xong, hắn đem một cây đao lớn trực tiếp đặt lên cổ Sở Lăng Thường, kề sát đến nỗi một dòng máu đỏ thẫm liền theo lưỡi đao chảy xuống.”
“Nhưng con người không thể không sợ hãi điều gì!” Sở Lăng Thường nhẹ nhàng cười.
Hách Liên Ngự Thuấn đặt cây lược xuống, dứt khoát kéo Sở Lăng Thường ngồi lên đùi mình, ôm lấy nàng từ phía sau, hơi nghiêng đầu hít thật sâu mùi hương thơm ngát từ thân thể nàng, “Đúng là mỗi người đều có nỗi sợ hãi đối với một chuyện hoặc một người nào đó!”
“Thật sao? Vậy còn chàng?” Sở Lăng Thường bị hơi thở nóng rực của hắn làm cho hơi ngứa ngáy, khẽ cười né tránh đôi môi hắn, dịu dàng cất tiếng trêu chọc.
Cánh tay vòng qua hông nàng hơi siết chặt lại, ánh mắt nhìn nàng càng thêm chan chứa thâm tình, “Điểm yếu của ta chính là nàng cùng Tề nhi, hai người chính là lẽ sống của cả đời ta.”
Sở Lăng Thường quay đầu nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn cực kỳ kiên định thì một niềm hạnh phúc êm đềm lại dâng tràn trái tim nhỏ bé. Nàng khẽ than nhẹ một tiếng, vùi vào trong lồng ngực hắn, cảm thụ từng nhịp đập vững vàng của trái tim hắn, để niềm hạnh phúc kia nhẹ nhàng lan tràn như thủy triều.
Hách Liên Ngự Thuấn chưa từng nói với nàng chữ “yêu” mà nàng cũng không muốn hỏi tới. Có những cảm xúc không cần nói ra lời, nàng vẫn có thể tự cảm nhận được. Hắn là một nam nhân sâu sắc cho nên những cảm xúc trong lòng hắn còn sâu đậm hơn cả sự tưởng tượng của nàng, thâm tình tựa biển.
Hồi lâu sau, nàng mới ngẩng đầu lên, “Ngự Thuấn, chàng thật sự định ở Ấp Thành cả đời? Chẳng lẽ không màng đến Đại Tần hay sao?”
Nàng biết rõ Hách Liên Ngự Thuấn là người anh dũng thiện chiến, muốn hắn buông bỏ tất cả ở nơi sơn cốc cùng tòa thành nhỏ này thì thực không ổn. Hiện giờ thời thế đang tới, từ Ấp Thành tiến tới Đại Tần chính là cơ hội tốt.
Hách Liên Ngự Thuấn nâng tay lên, ngón tay thon dài khẽ vuốt nhẹ hàng lông mày thanh tú của Sở Lăng Thường, cong môi cười nhẹ, “Ta nói rồi, giang sơn có mỹ lệ hơn nữa cũng không sánh được với hàng lông mày này của nàng.”
Sở Lăng Thường khẽ cười, dịu dàng đặt một nụ hôn lên đôi môi hắn…
***
Bắc quốc, cung điện của Thiền Vu…
Phong cảnh nơi này vẫn như trước, chỉ có những gương mặt xưa giờ đã hoàn toàn đổi khác. Hiện giờ cánh cửa đông cung đã có chủ nhân mới là Vu Đan, mà hắn cũng rất ra sức tận hưởng, liên tiếp cưới thêm mấy vị quận chúa xinh đẹp, ngày ngày uống rượu ca múa. Làm thái tử như vậy cũng được coi là tiêu dao.
Hoa Dương công chúa bởi mất đi Thượng Phúc vương nên đã trở nên si ngốc, cả ngày ngồi ôm gối nói năng lung tung. Ban đầu còn khiến Vu Đan cảm thấy phiền lòng nhưng dần dần hắn cũng chẳng buồn quản nữa.
Thân thể Thiền Vu tuy rằng đã khá hơn trước nhưng mỗi một ngày qua đi cũng dần suy yếu. Lại nhìn đến kim trướng ngày càng vắng lặng thì ông ta lại càng thêm u sầu. Nhớ lại lúc xưa, Hách Liên Ngự Thuấn có thể cùng ông ta tranh luận, mà nay cảnh đó đã sớm không còn.
Yên thị thì càng thê thảm hơn. Kể từ khi lợi dụng Hách Liên Ngự Thuấn để diệt trừ mấy người Sở Lăng Thường, thành công đưa Vu Đan lên làm thái tử thì Thiền Vu Quân Thần đối với bà ta càng ngày càng lãnh đạm. Vu Đan cũng bởi chuyện khi xưa bà ta ngoan độc hạ lệnh bắn chết Thượng Phúc vương nên vẫn luôn để trong lòng. Bà ta cả ngày nằm bẹp một chỗ, Vu Đan cũng không tới thăm được mấy lần.
Một ngày nọ, Vu Đan rốt cục cũng tới chỗ của Yên thị sau khi bà ta đã sai người tới thúc giục nhiều lần. Hắn lười biếng bước vào trong trướng, vẻ mặt cực kỳ lãnh đạm, ngồi xuống một chỗ cách khá xa Yên thị.
Tỳ nữ bên cạnh Yên thị đỡ bà ta dậy, ngồi dựa vào một bên. Yên thị đau lòng nhìn con trai mình, khẽ lắc đầu, “Ta biết trong lòng ngươi vẫn còn hận ta, nhưng ngươi không thử suy nghĩ một chút xem. Nếu như ban đầu ta không làm vậy thì sao có thể tiêu trừ chướng ngại cho ngươi chứ? Đám người Sở Lăng Thường còn chưa diệt trừ, ngươi vĩnh viễn cũng không ngồi lên được ngôi vị thái tử, vĩnh viễn không có khả năng trở thành Thiền Vu mới.”
Vu Đan có chút xem thường, cầm lấy một miếng điểm tâm trên mâm cắn một chút rồi lại phun ra, “Nói như vậy tức là ta phải đa tạ mẫu hậu? Chỉ tiếc, ngôi vị thái tử kia là dùng tính mạng hài nhi của ta để đổi lấy!”
Yên thị bi thương nhìn hắn, “Tại sao cho tới bây giờ ngươi vẫn không hiểu rõ nỗi khổ của ta? Hài tử không còn ngươi có thể sinh đứa khác. Hoa Dương công chúa dù sao cũng là người của Hán cung, ai dám bảo đảm cô ta sẽ không phải gian tế giống Nam Hoa? Lại nói mẫu tử liền tâm, khi Thượng Phúc vương lớn lên, nếu như cũng bất trung với Hung Nô ta thì phải làm sao?”
“Mẫu hậu suy nghĩ thật chu đáo, vậy sao còn để cho Nam Hoa ở lại bên cạnh Thiền Vu?” Vu Đan khẽ cười lạnh.
“Ngươi cho rằng ta muốn vậy sao? Hiện giờ mỗi ngày cô ta đều ở bên cạnh Thiền Vu, cho dù ta muốn đối phó cũng không thể hạ thủ. Nam Hoa này sớm muộn cũng trở thành một mối họa lớn. Mục đích cô ta ở lại bên cạnh Thiền Vu tuyệt đối không đơn giản như vậy. Ban đầu khi cô ta cùng Dạ Nhai Tích rời đi, ta đã có chút nghi ngờ. Nói không chừng, giờ cô ta đang muốn báo thù.” Yên thị tức giận gằn từng tiếng.
Vu Đan đứng dậy, lãnh đạm nói, “Nếu như mẫu hậu hôm nay gọi ta tới là vì muốn đối phó với Nam Hoa, vậy ta xin cáo từ. Mẫu hậu nếu đã biết Nam Hoa khó đối phó, vậy ta tự nhiên cũng không thể làm được gì. Ta cũng không muốn bị phụ vương truất đi ngôi vị thái tử.”
Yên thị nhìn hắn bằng vẻ mặt tràn ngập thất vọng, “Ngươi coi mẫu hậu là người thế nào? Ngươi là hài nhi của ta, ta làm sao có thể hại ngươi? Hôm nay gọi ngươi tới đây không phải vì đối phó với Nam Hoa mà ta muốn nói cho ngươi biết cần phải đề phòng Hách Liên Ngự Thuấn.”
Vu Đan nghe vậy thì cực kỳ sửng sốt, “Hách Liên Ngự Thuấn? Hắn còn có gì cần phải đề phòng? Phụ vương đã cho hắn tới cai quản Ấp Thành, giờ binh quyền cũng không còn trong tay hắn, cho dù muốn tạo phản cũng không có khả năng.”
“Ngươi thật đúng là đứa nhỏ ngốc nghếch! Hách Liên Ngự Thuấn là người cực kỳ thâm hiểm. Hai năm trước, hắn không chỉ lừa chúng ta mà còn lừa gạt tất cả dân chúng Hung Nô. Dạo trước có thám tử báo về, nói ở Ấp Thành nhìn thấy một nữ tử cực kỳ giống Sở Lăng Thường. Bí mật tra xét mấy tháng trời mới phát hiện người đó chính là Sở Lăng Thường. Cô ta không những không chết mà còn sinh cho Hách Liên Ngự Thuấn một đứa con trai.”
Vu Đan nghe đến đây, bàn tay cũng run lên va vào chén trà bên cạnh khiến nó rơi xuống vỡ tan làm cho tỳ nữ hầu điện phải vội vàng tiến lên thu dọn.
“Ngươi cũng sợ phải không?” Giọng nói của Yên thị liền chuyển thành nghiêm trọng, “Hách Liên Ngự Thuấn đã dùng hỏa hình để lừa gạt tất cả mọi người. Hiện giờ tuy rằng hắn không có binh quyền trong tay, nhưng uy vọng của hắn đối với binh lính Hung Nô vẫn còn rất lớn. Đừng quên, bên cạnh hắn còn có Hổ Mạc cùng một đám thân tín. Những kẻ đó cực kỳ kiêu dũng thiện chiến không thể xem thường. Hơn nữa hắn còn có người nối nghiệp. Xét theo tính cách của hắn thì nhất định sẽ lại lần nữa đoạt về hết thảy, ngươi chớ nên xem nhẹ!”
Hai năm trước, vì muốn tránh đi tai mắt thế gian, Yên thị đã đem tất cả những người, những bản ghi chép có liên quan đến việc của Hách Liên Ngự Thuấn cùng Sở Lăng Thường tiêu trừ sạch, mục đích chính là để cho người ta dần dần quên lãng tất cả những chuyện này. Nhưng hôm nay sóng gió lại tái khởi, bà ta thực sự sợ Hách Liên Ngự Thuấn sẽ trở lại.
Vu Đan vừa nghe, hai chân đã hoàn toàn mềm nhũn, vội vàng tiến lên nói, “Mẫu hậu, ta phải làm thế nào mới ổn?”
Yên thị đau lòng nhìn Vu Đan, than nhẹ một tiếng rồi vỗ vỗ bờ vai hắn, “Ngươi chỉ cần ổn định phía phụ vương mình, những thứ khác cứ để cho ta. Ta có thể vì ngươi giết bọn chúng một lần thì cũng có thể giết lần thứ hai. Ấp Thành là cửa ngõ để tới Đại Tần, cho dù bọn chúng bỏ mạng ở đó, Thiền Vu cũng không lập tức biết chuyện. Yên tâm đi, mẫu hậu đã sắp xếp xong xuôi hết thảy.”
Lúc này Vu Đan mới yên tâm gật đầu một cái, tảng đá lớn trong lòng cũng tạm thời rơi xuống.
Một cung nữ vẫn đứng hầu ngoài cửa điện cũng lặng lẽ rút lui…
***
Phủ Tả Cốc Lễ vương…
“Tin này chính xác chứ?” Y Trĩ Tà nhíu chặt chân mày, chậm rãi đi đi lại lại trong sảnh.
Cung nữ báo tin liền tiến lên, “Vương gia, tin này cực kỳ chính xác, nô tỳ đã nghe rất rõ ràng. Yên thị đã sắp xếp nhân thủ bên đó cả rồi.”
“Từ đây tới Ấp Thành đường xá xa xôi, bà ta có thể phái đi bao nhiêu sát thủ? Không phải định điều một chi binh đấy chứ?” Y Trĩ Tà ngồi xuống, sắc mặt hơi tái đi.
“Chỉ sợ…” Cung nữ kia khẽ thở dài một tiếng, “Phía Đại Tần có người sẽ nghe theo sự sắp xếp của Yên thị. Vương gia chẳng lẽ đã quên, Yên thị có quan hệ thân thích với một chi vọng tộc ở Đại Tần hay sao?”
Y Trĩ Tà chợt hiểu ra, lập tức đứng bật dậy, “Lập tức điểm một đội kỵ binh, chuẩn bị khoái mã, ta muốn lập tức chạy tới Ấp Thành.”
***
Một ngày nọ, ánh nắng không hề xuất hiện, trời còn bất ngờ đổ mưa. Những giọt mưa tí tách rơi xuống tạo thành một cảm giác lạnh buốt thấm sâu vào lòng người. Từng cơn gió lúc sáng sớm thổi qua mang theo hơi lạnh cùng một chút mùi máu tanh thoang thoảng.
Đó là mùi của con mồi lúc đang hấp hối.
Ngoài Hổ Mạc, Thanh Tụ cùng Tề nhi đều theo lên núi săn thú để góp phần náo nhiệt nhưng bởi trời bất ngờ đổ mưa khiến sự hăng hái của mọi người đều bị chững lại.
“Sao lại mưa chứ? Vừa mới đây mà đã có thể mưa ngay được. Xem ra trước khi ra cửa phải nhờ tiểu thư đoán trước mới được.” Thanh Tụ khẽ cằn nhằn.
Vẫn đi ở phía trước, trong lòng Hách Liên Ngự Thuấn lại dâng lên một nỗi phiền não không tên, trái tim cũng thắt lại bởi một nỗi đau đớn vô cớ.
Lúc mọi người về đến tịnh xá, Tề nhi là người đầu tiên chạy vào phòng. Hách Liên Ngự Thuấn cùng Hổ Mạc vừa tháo con mồi xuống thì đã nghe Tề nhi khóc chạy ra, nắm vạt áo Hách Liên Ngự Thuấn, “Không thấy mẫu thân đâu cả!”
Hách Liên Ngự Thuấn cực kỳ sửng sốt, bước nhanh vào trong phòng. Căn phòng vốn tề chỉnh đã bị xới tung lên. Trái tim hắn chợt dâng lên một nỗi kinh hoàng. Ngay lúc đó, hắn cũng lập tức nhìn thấy một tờ giấy bị thanh đao nhỏ ghim lên vách tường. Giật lấy tờ giấy, khi đôi mắt sắc bén như chim ưng của Hách Liên Ngự Thuấn nhìn hết hàng chữ trên đó thì cũng là lúc vẻ lạnh lẽo trên gương mặt càng trở nên sâu đậm.
Hổ Mạc cùng Thanh Tụ cũng vội vã tiến lên xem xong thì ngây ngẩn cả người. Trên tờ giấy ghi, “Muốn gặp người, tới cốc khẩu cách tịnh xá mười dặm!”
“Tiểu thư bị người bắt đi rồi?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Tụ đã trở nên trắng bệch.
Ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn đột ngột trở nên căng thẳng, bàn tay cũng siết chặt lại thành nắm đấm. Cách tịnh xá nơi sơn cốc này mười dặm có một hẻm vực, bởi hàng năm có rất nhiều sương mù ở đó nên được gọi là Cô Vụ Cốc. Hơn nữa, cũng chẳng có mấy người dám lui tới vì ở nơi đó sinh trưởng rất nhiều loại thực vật kịch độc.
Hổ Mạc lo lắng lên tiếng, “Sợ rằng ở đó có cạm bẫy. Đối phương là ai, tại sao lại bắt phu nhân đi? Chúng ta phải cẩn thận đối phó mới được.”
Trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, Hách Liên Ngự Thuấn cắn răng nói, “Chuẩn bị ngựa!”
Hổ Mạc nghe vậy mà sững sờ.
“Thanh Tụ, ngươi ở lại đây, tìm mấy người tới bảo vệ!” Hắn dặn dò mấy câu rồi lập tức bước ra khỏi phòng.
Tuy trong lòng rất lo lắng nhưng Hổ Mạc vẫn lập tức chuẩn bị ngựa tốt, đồng thời còn tụ họp những người thân tín lại, một đường đi theo Hách Liên Ngự Thuấn, hướng về phía Cô Vụ Cốc với tốc độ nhanh nhất.
Tại Cô Vụ Cốc, mưa phùn liên miên khiến màn sương mù nơi đáy cốc càng thêm dày đặc. Tiến vào cốc, Hách Liên Ngự Thuấn ghìm cương ngựa, hơi lạnh cùng vẻ âm u của nơi này nhanh chóng vây lấy thân thể cường tráng của hắn.
Khẽ giơ tay ra hiệu, thủ hạ thân tín sau lưng Hách Liên Ngự Thuấn đều dừng cả lại.
Không cần phải tìm kiếm nhiều, hắn đã thấy Sở Lăng Thường bị treo lơ lửng trên một cây khô lớn, phía dưới là một vực thẳm. Cả khuôn mặt nàng bởi bị mưa phùn thấm ướt đã lộ ra sắc tái nhợt. Hai bên nàng có hai gã đại hán thô kệch canh giữ, bọn chúng đều mặc y phục vải thô, không nhìn ra là người phương nào nhưng sau lưng hai gã đó còn có hai đội binh mã mà cho dù luận tướng mạo hay cách ăn mặc đều không giống người Hán hay Hung Nô. Bọn chúng có đôi mắt sâu, tròng mắt màu lam, dáng vóc cực cao lớn. Hách Liên Ngự Thuấn có thể nhận ra ngoại trừ hai gã đứng bên Sở Lăng Thường thì đám binh mã kia đều là người của chi vọng tộc tại Đại Tần.
Một gã trong số đó thấy Hách Liên Ngự Thuấn tới liền cười lạnh, “Không hổ là thái tử tiền nhiệm của Hung Nô, quả nhiên đủ can đảm!”
Một tên khác lại lạnh lùng quát lên, “Kêu thuộc hạ của ngươi lui ra ngoài cốc khẩu, nếu không phu nhân ngươi sẽ mất mạng.” Nói xong, hắn đem một cây đao lớn trực tiếp đặt lên cổ Sở Lăng Thường, kề sát đến nỗi một dòng máu đỏ thẫm liền theo lưỡi đao chảy xuống.”
Tác giả :
Ân Tầm