Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San
Quyển 3 - Chương 51: Phần 1: Cách “yêu thương” của Hách Liên Ngự Thuấn
Bàn tay của Hách Liên Ngự Thuấn vẫn giữ chặt lấy gáy Sở Lăng Thường khiến nàng không thể động đậy. Bên vành tai nhỏ xinh, giọng nói của hắn tuy cực kỳ nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự mỉa mai sâu sắc, hệt như một lưỡi dao sắc bén chỉ cần xẹt ngang qua cũng đủ khiến người ta mất mạng.
“Buông ta ra!” Sở Lăng Thường cố sức giãy giụa nhưng kết cục là càng bị hắn giữ chặt hơn khiến nàng càng phải chịu thêm nhiều đau đớn.
“Bản vương còn chưa muốn thấy ngươi chết sớm như vậy!” Trên gương mặt Hách Liên Ngự Thuấn tràn ngập vẻ hờ hững đáng sợ, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Hổ Mạc ra lệnh, “Mang qua đây!”
“Vương gia….hay là…thôi đi.” Lần đầu tiên trong đời, Hổ Mạc dám nói những lời thế này với Hách Liên Ngự Thuấn. Vứt dứt câu, hắn liền cảm thấy đôi mắt của vương gia trở nên sắc lạnh tựa như lưỡi dao bén nhọn có thể giết người khiến hắn sợ tới mức toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Hổ Mạc thực sự không tài nào hiểu được. Xét theo tính cách của vương gia thì người chưa từng tính toán chi ly với nữ nhân bao giờ. Trong ấn tượng của hắn, vương gia dường như là người cực kỳ chán ghét việc dính líu tới nữ nhân. Cho dù là đệ nhất mỹ nhân của Hung Nô - Đề Nhã quận chúa ở trước mặt người thì vương gia vẫn cực kỳ lạnh nhạt. Mà Sở Lăng Thường lại là một tù binh chiến tranh, vẻ mặt tái nhợt cùng bộ dạng yết ớt của nàng lúc này thật khiến người ta đau lòng. Nam nhân cho dù ý chí có sắt đá đến mấy cũng sẽ bị nàng làm lay chuyển, vậy mà vương gia lại….
Hách Liên Ngự Thuấn hơi nheo đôi mắt sắc như chim ưng lại, “Hổ Mạc, ngươi vừa nói cái gì?”
Giọng nói trầm thấp của hắn mang theo sự âm trầm cùng uy hiếp cực kỳ đáng sợ.
Hổ Mạc thấy vậy lại lần nữa quỳ gối xuống, tóc tai trên người như dựng hết cả lên, “Thuộc hạ biết tội, thuộc hạ không nên lắm lời.” Những người biết vương gia đều hiểu, khi vẻ mặt của hắn càng bình tĩnh, giọng nói càng nhẹ nhàng thì có nghĩa là hắn càng giận dữ. Lửa giận này một khi bùng nổ sẽ khiến cho đối phương phải chịu tai họa ngập đầu.
“Ra ngoài!” Hách Liên Ngự Thuấn trầm giọng ra lệnh, hai hàng lông mày của hắn cũng hơi nhíu lại thể hiện rõ sự kìm chế.
Hổ Mạc hơi ngây người một lúc, lại thấy ánh mắt của Hách Liên Ngự Thuấn trở nên u ám đáng sợ liền vội vàng đứng dậy rời đi. Trước lúc ra ngoài, hắn còn theo bản năng nhìn thoáng qua phía giường của Sở Lăng Thường, trong lòng không khỏi than thầm một tiếng.
Hổ Mạc rời đi rồi lại càng khiến cho Sở Lăng Thường cảm thấy ớn lạnh. Trong doanh trướng lúc này chỉ còn lại Hách Liên Ngự Thuấn và nàng, nàng không biết hắn còn muốn tra tấn mình thế nào nữa, cũng không biết sau đó hắn lại muốn làm gì. Cảm giác đau đớn xông lên đầu khiến nàng cảm thấy mê muội, cảm giác muốn ói đã sớm khiến nàng không còn để ý đến gì khác nữa. Trong thoáng chốc, nàng cảm tháy có một lực lớn kéo mình đứng dậy, rồi sau đó lại bị đẩy ngã sụp xuống đất.
Đầu gối đụng phải nền đất lạnh băng đau nhói khiến cả thể xác và tinh thần của nàng đều chao đảo, loạng choạng muốn đứng dậy nhưng lại không đủ sức, cả người ngã xuống, đau đớn cơ hồ len vào tận nơi sâu thẳm trong lòng. Mà lúc này nàng còn cảm giác được có thứ gì đó ấm áp, ẩm ướt nơi đầu gối. Xem chừng có lẽ đầu gối nàng đã chảy máu rồi.
Ý thức của nàng càng lúc càng mơ hồ mà nam nhân trước mặt nàng kia lại không như nàng mong muốn, bàn tay to mạnh mẽ của hắn nắm lấy gáy nàng, ép buộc nàng phải ngẩng đầu lên, bên tai lại lần nữa vang lên âm thanh trầm thấp tựa ma quỷ…
“Mười vạn đại quân đều bị ngươi giết, giờ lại làm ra vẻ thanh cao sao?” Nói xong, hắn cường ngạnh xé lấy một miếng thịt lớn từ con nai kia, không chút lưu tình nhét vào miệng nàng.
“Không…” Chút ý thức cuối cùng khiến nàng cố gắng đẩy hắn ra, cố nén sự đau đớn trên người liều mạng lắc đầu. Miếng thịt tươi lạnh băng còn rỏ máu động vật đỏ thẫm dính lấy môi nàng khiến nàng ghê tởm muốn nôn ói.
Bàn tay to của hắn lại lần nữa kéo gương mặt nàng lại gần. Lần này hắn dùng ngón cái cùng ngón trỏ khóa chặt khớp hàm dưới của nàng khiến nàng không cách nào khép miệng lại được.
“Ăn hết nó!” Hai mắt Hách Liên Ngự Thuấn dường như đã bị nhuộm đỏ bởi khung cảnh đầy máu tươi trước mặt, trong đầu hắn cũng không ngừng hiện lên quang cảnh nơi chiến trường lúc các thủ hạ của hắn lần lượt ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất. Ngay cả trong không khí lúc này cũng tràn ngập mùi máu tanh. Nét mặt của hắn lúc này cực kỳ đáng sợ, bàn tay to dùng sức nhét thịt sống vào cái miệng nhỏ nhắn của Sở Lăng Thường, nhìn thấy nàng nhíu chặt lông mày đầy thống khổ, trong lòng lại dâng lên một khoái cảm của sự trả thù.
Một miếng thịt tươi bị nhét mạnh vào miệng của Sở Lăng Thường. Cảm giác khó chịu khiến nàng chỉ muốn chết ngay lập tức. Toàn thân nàng cũng trở nên lạnh toát, càng liều mạng giãy giụa lại càng nhận lấy sự đối đãi thô bạo hơn.
“Mới có một chút thịt sống đã không chịu nổi? Vậy máu của mười vạn đại quân thì sao? Đôi môi mỏng khêu gợi của hắn lại lần nữa kề sát tai nàng, nhìn cánh môi nàng run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch giờ cũng dính đầy máu tươi của con nai khiến dung mạo xinh đẹp của nàng lại càng trở nên kinh tâm động phách, như yêu tinh biến thành người khiến ánh mắt hắn lại càng thêm tối sầm lại.
“Đã từng thử qua mùi vị của máu chưa? Để bản vương tự mình bồi tiếp ngươi, được chứ?”
Giọng nói của hắn cực kỳ nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai nàng, nghe chợt xa chợt gần, ngữ khí cực kỳ ái muội mang theo sự tàn nhẫn đáng sợ.
“Không…” Sở Lăng Thường liều mạng ho khan, miếng thịt tươi trong miệng bị nàng ói ra, nước mắt dọc theo khóe mắt lặng lẽ rớt xuống, chảy xuống bên môi lại bị hắn cười khẽ liếm đi. Ngón tay thon dài vẫn còn vương vấn mùi thịt sống của hắn khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đang rưng rưng nước mắt của nàng, “Bé cưng, bản vương đang yêu thương ngươi như vậy, sao lại khóc? Ngoan….”
Thanh âm của hắn càng êm ái lại càng khiến từ tận đáy lòng nàng nảy sinh sự sợ hãi tột độ.
Quả nhiên, khi nàng đang lầm tưởng hắn sẽ buông tay thì lại cảm thấy cánh môi mình bị làn môi mỏng của hắn áp vào, đầu lưỡi hắn mạnh mẽ cậy mở hàm răng tinh tế của nàng, Ngay khoảnh khắc hắn vừa xâm nhập, mùi máu tươi cũng theo đó tràn ngập khoang miệng nàng.
Máu!
Dòng máu tươi nhanh chóng len lỏi khắp mọi ngõ ngách trong miệng nàng, ý thức mơ hồ lại lần nữa bị kích thích cực độ. Tên cầm thú kia lại có thể đem máu của con nai chính miệng mớm cho nàng.
Không…
Một chút khí lực cuối cùng rốt cục cũng bùng nổ, Sở Lăng Thường đem hết toàn lực đẩy hắn ra. Chỉ nghe “phụt” một tiếng, máu trong miệng bị nàng nhổ ra, dòng máu đỏ tươi còn nhuộm đỏ cả hàm răng trắng như ngọc của nàng cùng đôi môi anh đào đã trở nên tái nhợt, từng mảng lớn máu còn dính vào trường bào trước ngực nàng khiến người không biết còn tưởng là nàng bị trọng thương vừa thổ huyết.
Lúc này Hách Liên Ngự Thuấn cũng không tiến lên cưỡng bách nàng nữa mà chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn nàng chằm chằm, nhếch môi cười lạnh. Mặc cho khóe môi bị máu tươi nhuộm đỏ, hắn vẫn ung dung tựa như vừa nếm xong một món ăn thôn dã, vươn ngón cái nhẹ nhàng lau khóe miệng, trông cực kỳ tàn nhẫn nhưng cũng toát lên vẻ tao nhã đầy mị hoặc.
Dạ dày không ngừng co thắt, đảo lộn, cảm giác lạnh lẽo điên cuồng trào dâng khiến Sở Lăng Thường rốt cục không chịu nổi, lảo đảo đứng dậy chạy ra ngoài doanh trướng, khó nhọc nôn ói.
Nàng vốn chưa được ăn thứ gì cho nên ói ra cũng chỉ toàn là nước, thiếu điều mật cũng ói ra luôn.
Tất cả đám lính bên ngoài doanh trướng đều ngừng mọi động tác lại, kinh hãi nhìn theo bóng dáng nữ nhân chạy ra khỏi doanh trướng của vương gia. Thấy toàn thân nàng toàn là máu, đám lính vội vàng cầm lấy trường mâu bên người hướng tới phía trước như muốn bảo vệ vương gia. Chỉ có Hổ Mạc vừa liếc mắt nhìn liền lập tức bước nhanh lên trước ra hiệu cho đám thuộc hạ an tâm, không cần phải quá lo lắng.
“Buông ta ra!” Sở Lăng Thường cố sức giãy giụa nhưng kết cục là càng bị hắn giữ chặt hơn khiến nàng càng phải chịu thêm nhiều đau đớn.
“Bản vương còn chưa muốn thấy ngươi chết sớm như vậy!” Trên gương mặt Hách Liên Ngự Thuấn tràn ngập vẻ hờ hững đáng sợ, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Hổ Mạc ra lệnh, “Mang qua đây!”
“Vương gia….hay là…thôi đi.” Lần đầu tiên trong đời, Hổ Mạc dám nói những lời thế này với Hách Liên Ngự Thuấn. Vứt dứt câu, hắn liền cảm thấy đôi mắt của vương gia trở nên sắc lạnh tựa như lưỡi dao bén nhọn có thể giết người khiến hắn sợ tới mức toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Hổ Mạc thực sự không tài nào hiểu được. Xét theo tính cách của vương gia thì người chưa từng tính toán chi ly với nữ nhân bao giờ. Trong ấn tượng của hắn, vương gia dường như là người cực kỳ chán ghét việc dính líu tới nữ nhân. Cho dù là đệ nhất mỹ nhân của Hung Nô - Đề Nhã quận chúa ở trước mặt người thì vương gia vẫn cực kỳ lạnh nhạt. Mà Sở Lăng Thường lại là một tù binh chiến tranh, vẻ mặt tái nhợt cùng bộ dạng yết ớt của nàng lúc này thật khiến người ta đau lòng. Nam nhân cho dù ý chí có sắt đá đến mấy cũng sẽ bị nàng làm lay chuyển, vậy mà vương gia lại….
Hách Liên Ngự Thuấn hơi nheo đôi mắt sắc như chim ưng lại, “Hổ Mạc, ngươi vừa nói cái gì?”
Giọng nói trầm thấp của hắn mang theo sự âm trầm cùng uy hiếp cực kỳ đáng sợ.
Hổ Mạc thấy vậy lại lần nữa quỳ gối xuống, tóc tai trên người như dựng hết cả lên, “Thuộc hạ biết tội, thuộc hạ không nên lắm lời.” Những người biết vương gia đều hiểu, khi vẻ mặt của hắn càng bình tĩnh, giọng nói càng nhẹ nhàng thì có nghĩa là hắn càng giận dữ. Lửa giận này một khi bùng nổ sẽ khiến cho đối phương phải chịu tai họa ngập đầu.
“Ra ngoài!” Hách Liên Ngự Thuấn trầm giọng ra lệnh, hai hàng lông mày của hắn cũng hơi nhíu lại thể hiện rõ sự kìm chế.
Hổ Mạc hơi ngây người một lúc, lại thấy ánh mắt của Hách Liên Ngự Thuấn trở nên u ám đáng sợ liền vội vàng đứng dậy rời đi. Trước lúc ra ngoài, hắn còn theo bản năng nhìn thoáng qua phía giường của Sở Lăng Thường, trong lòng không khỏi than thầm một tiếng.
Hổ Mạc rời đi rồi lại càng khiến cho Sở Lăng Thường cảm thấy ớn lạnh. Trong doanh trướng lúc này chỉ còn lại Hách Liên Ngự Thuấn và nàng, nàng không biết hắn còn muốn tra tấn mình thế nào nữa, cũng không biết sau đó hắn lại muốn làm gì. Cảm giác đau đớn xông lên đầu khiến nàng cảm thấy mê muội, cảm giác muốn ói đã sớm khiến nàng không còn để ý đến gì khác nữa. Trong thoáng chốc, nàng cảm tháy có một lực lớn kéo mình đứng dậy, rồi sau đó lại bị đẩy ngã sụp xuống đất.
Đầu gối đụng phải nền đất lạnh băng đau nhói khiến cả thể xác và tinh thần của nàng đều chao đảo, loạng choạng muốn đứng dậy nhưng lại không đủ sức, cả người ngã xuống, đau đớn cơ hồ len vào tận nơi sâu thẳm trong lòng. Mà lúc này nàng còn cảm giác được có thứ gì đó ấm áp, ẩm ướt nơi đầu gối. Xem chừng có lẽ đầu gối nàng đã chảy máu rồi.
Ý thức của nàng càng lúc càng mơ hồ mà nam nhân trước mặt nàng kia lại không như nàng mong muốn, bàn tay to mạnh mẽ của hắn nắm lấy gáy nàng, ép buộc nàng phải ngẩng đầu lên, bên tai lại lần nữa vang lên âm thanh trầm thấp tựa ma quỷ…
“Mười vạn đại quân đều bị ngươi giết, giờ lại làm ra vẻ thanh cao sao?” Nói xong, hắn cường ngạnh xé lấy một miếng thịt lớn từ con nai kia, không chút lưu tình nhét vào miệng nàng.
“Không…” Chút ý thức cuối cùng khiến nàng cố gắng đẩy hắn ra, cố nén sự đau đớn trên người liều mạng lắc đầu. Miếng thịt tươi lạnh băng còn rỏ máu động vật đỏ thẫm dính lấy môi nàng khiến nàng ghê tởm muốn nôn ói.
Bàn tay to của hắn lại lần nữa kéo gương mặt nàng lại gần. Lần này hắn dùng ngón cái cùng ngón trỏ khóa chặt khớp hàm dưới của nàng khiến nàng không cách nào khép miệng lại được.
“Ăn hết nó!” Hai mắt Hách Liên Ngự Thuấn dường như đã bị nhuộm đỏ bởi khung cảnh đầy máu tươi trước mặt, trong đầu hắn cũng không ngừng hiện lên quang cảnh nơi chiến trường lúc các thủ hạ của hắn lần lượt ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất. Ngay cả trong không khí lúc này cũng tràn ngập mùi máu tanh. Nét mặt của hắn lúc này cực kỳ đáng sợ, bàn tay to dùng sức nhét thịt sống vào cái miệng nhỏ nhắn của Sở Lăng Thường, nhìn thấy nàng nhíu chặt lông mày đầy thống khổ, trong lòng lại dâng lên một khoái cảm của sự trả thù.
Một miếng thịt tươi bị nhét mạnh vào miệng của Sở Lăng Thường. Cảm giác khó chịu khiến nàng chỉ muốn chết ngay lập tức. Toàn thân nàng cũng trở nên lạnh toát, càng liều mạng giãy giụa lại càng nhận lấy sự đối đãi thô bạo hơn.
“Mới có một chút thịt sống đã không chịu nổi? Vậy máu của mười vạn đại quân thì sao? Đôi môi mỏng khêu gợi của hắn lại lần nữa kề sát tai nàng, nhìn cánh môi nàng run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch giờ cũng dính đầy máu tươi của con nai khiến dung mạo xinh đẹp của nàng lại càng trở nên kinh tâm động phách, như yêu tinh biến thành người khiến ánh mắt hắn lại càng thêm tối sầm lại.
“Đã từng thử qua mùi vị của máu chưa? Để bản vương tự mình bồi tiếp ngươi, được chứ?”
Giọng nói của hắn cực kỳ nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai nàng, nghe chợt xa chợt gần, ngữ khí cực kỳ ái muội mang theo sự tàn nhẫn đáng sợ.
“Không…” Sở Lăng Thường liều mạng ho khan, miếng thịt tươi trong miệng bị nàng ói ra, nước mắt dọc theo khóe mắt lặng lẽ rớt xuống, chảy xuống bên môi lại bị hắn cười khẽ liếm đi. Ngón tay thon dài vẫn còn vương vấn mùi thịt sống của hắn khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đang rưng rưng nước mắt của nàng, “Bé cưng, bản vương đang yêu thương ngươi như vậy, sao lại khóc? Ngoan….”
Thanh âm của hắn càng êm ái lại càng khiến từ tận đáy lòng nàng nảy sinh sự sợ hãi tột độ.
Quả nhiên, khi nàng đang lầm tưởng hắn sẽ buông tay thì lại cảm thấy cánh môi mình bị làn môi mỏng của hắn áp vào, đầu lưỡi hắn mạnh mẽ cậy mở hàm răng tinh tế của nàng, Ngay khoảnh khắc hắn vừa xâm nhập, mùi máu tươi cũng theo đó tràn ngập khoang miệng nàng.
Máu!
Dòng máu tươi nhanh chóng len lỏi khắp mọi ngõ ngách trong miệng nàng, ý thức mơ hồ lại lần nữa bị kích thích cực độ. Tên cầm thú kia lại có thể đem máu của con nai chính miệng mớm cho nàng.
Không…
Một chút khí lực cuối cùng rốt cục cũng bùng nổ, Sở Lăng Thường đem hết toàn lực đẩy hắn ra. Chỉ nghe “phụt” một tiếng, máu trong miệng bị nàng nhổ ra, dòng máu đỏ tươi còn nhuộm đỏ cả hàm răng trắng như ngọc của nàng cùng đôi môi anh đào đã trở nên tái nhợt, từng mảng lớn máu còn dính vào trường bào trước ngực nàng khiến người không biết còn tưởng là nàng bị trọng thương vừa thổ huyết.
Lúc này Hách Liên Ngự Thuấn cũng không tiến lên cưỡng bách nàng nữa mà chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn nàng chằm chằm, nhếch môi cười lạnh. Mặc cho khóe môi bị máu tươi nhuộm đỏ, hắn vẫn ung dung tựa như vừa nếm xong một món ăn thôn dã, vươn ngón cái nhẹ nhàng lau khóe miệng, trông cực kỳ tàn nhẫn nhưng cũng toát lên vẻ tao nhã đầy mị hoặc.
Dạ dày không ngừng co thắt, đảo lộn, cảm giác lạnh lẽo điên cuồng trào dâng khiến Sở Lăng Thường rốt cục không chịu nổi, lảo đảo đứng dậy chạy ra ngoài doanh trướng, khó nhọc nôn ói.
Nàng vốn chưa được ăn thứ gì cho nên ói ra cũng chỉ toàn là nước, thiếu điều mật cũng ói ra luôn.
Tất cả đám lính bên ngoài doanh trướng đều ngừng mọi động tác lại, kinh hãi nhìn theo bóng dáng nữ nhân chạy ra khỏi doanh trướng của vương gia. Thấy toàn thân nàng toàn là máu, đám lính vội vàng cầm lấy trường mâu bên người hướng tới phía trước như muốn bảo vệ vương gia. Chỉ có Hổ Mạc vừa liếc mắt nhìn liền lập tức bước nhanh lên trước ra hiệu cho đám thuộc hạ an tâm, không cần phải quá lo lắng.
Tác giả :
Ân Tầm