Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San
Quyển 3 - Chương 20: Phần 3: Đêm nghịch thiên cải mệnh
Bầu không khí yêu mị dần lan tỏa khắp điện Minh Nguyệt, từ phía lò đốt hương cũng không ngừng tỏa ra những làn khói mờ ảo quẩn quanh từng hơi thở, mùi hương thơm ngát cũng càng lúc càng tỏa ra ngào ngạt…
Hách Liên Ngự Thuấn chỉ cảm thấy đầu óc càng lúc càng trở nên mơ hồ, màn lụa trắng trước mặt vẫn nhẹ nhàng lay động, những đồ vật xung quanh dường như cũng biến thành có sức sống. Cả không gian rộng lớn trong phòng ngủ không ngừng lay động tựa như một chiếc thuyền nhỏ, làm hắn cảm thấy hết thảy như thực như ảo. Giai nhân mỹ lệ tuyệt thế với thân hình mềm mại đang áp sát vào thân thể hắn. Dung mạo Sở Lăng Thường lúc này giống như được bao phủ bởi một lớp sa mỏng, càng trở nên lung linh huyền ảo tràn đầy dụ hoặc. Làn môi anh đào mềm mại ngọt ngào như mật, tựa như con cá nhỏ nhẹ nhàng lướt trên môi hắn, khiến cho hắn càng lúc càng mất tự chủ, hô hấp cũng trở nên nặng nề. Phát ra một tiếng thở gấp, hắn đưa tay giữ lấy đầu nàng, càng lúc càng bá đạo đưa đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng nhỏ nhắn.
Ban đầu Nam Hoa công chúa có chút giật mình, nhưng ngay sau đó liền trầm luân trong sự tấn công đầy nhu tình của hắn, cánh tay trắng như ngó sen không kìm được vô thức ôm lấy cổ hắn, có chút khó nhọc đáp lại sự nhiệt tình kia.
Nữ tử trong lòng chủ động như vậy khiến nụ hôn của hắn càng lúc càng trở nên cuồng dã, hô hấp của cả hai cũng trở nên dồn dập, cảm giác như không khí càng lúc càng loãng, cánh môi áp vào cánh môi không ngừng ma sát đến nóng rực.
“Vương gia…” Nam Hoa công chúa nhìn hắn, thanh âm vô cùng mềm mại đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bởi sự tiếp xúc gần gũi kia mà trở nên ửng hồng hệt những cánh hoa đào phiêu diêu ngoài khung cửa, cánh môi đỏ mọng cũng hơi sưng đỏ…
Hách Liên Ngự Thuấn chậm rãi rút khỏi làn môi quyến rũ kia, gương mặt anh tuấn của hắn lúc này tràn ngập dục vọng sâu đậm cùng mê đắm…
Ngón tay thon dài nóng rực của hắn nhẹ nhàng vuốt ve làn môi đỏ mọng rồi lại tiếp tục hôn xuống. Nụ hôn lần này không còn nhẹ nhàng triền miên như lúc trước mà trở nên vội vàng hơn, có chút thô lỗ cạy mở khoang miệng nàng, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào cướp lấy hết thảy hương vị ngọt ngào.
Lúc này, bàn tay hắn nhẹ nhàng vỗ về phần cổ thon thả, trêu đùa phần xương quai xanh tinh xảo của nàng, làn da ấm áp mềm mại kia thực khiến hắn lưu luyến không dời. Xuống chút nữa là bầu ngực xinh đẹp đang không ngừng phập phồng như dụ dỗ hắn tiến tới thêm chút nữa, tinh tế thăm dò…
“A…vương gia…” Thân hình mềm mại của Nam Hoa công chúa khẽ run lên, cảm giác tê dại càng lúc càng mãnh liệt hệt một dòng điện xuyên thấu toàn thân, khiến thanh âm kiều mị mê hồn không khỏi bật ra khỏi chiếc miệng nhỏ nhắn…
***
Hoàn Dư điện…
Ánh trăng chiếu vào bên trong điện gieo rắc những tia sáng nhàn nhạt phân tán khắp nơi. Ngọn đèn không ngừng lay động khiến bóng dáng của Sở Lăng Thường in trên sàn cũng có chút chao đảo…
Đêm đã rất khuya, Thanh Tụ cũng sớm chìm vào giấc mộng từ lâu. Nha đầu này chính là như vậy, khi đã đến giờ thì không ai có thể ngăn cản giấc ngủ của nha đầu này. Khi sáng sớm hôm sau rời giường, mỗi ngày sẽ là cuộc sống tự do tự tại.
Sở Lăng Thường đáng lẽ cũng sẽ như thế, đáng tiếc, đêm nay lại vô duyên vô cớ không cảm thấy buồn ngủ. Nằm trên giường trằn trọc hồi lâu, nàng rốt cục vẫn trở dậy, lấy áo choàng khoác lên người, tay cầm theo đèn lồng nhẹ nhàng đi ra khỏi điện.
Ánh trăng dịu dàng như nước chiếu vào mái tóc đen dài óng ả của nàng khiến dáng vẻ nhỏ nhắn càng trở nên tịch mịch như một cô hồn. Nàng đứng giữa sân, lẳng lặng nhìn bầu trời đêm lất phất cánh hoa đào. Lúc này, nàng thật sự hy vọng mình có thể biến thành cánh hoa đào kia, nhẹ nhàng bay ra khỏi cung điện, không màng đến thế sự, thêm lần nữa trở lại cuộc sống thanh bình nơi sơn cốc.
Nhìn sắc trời, ước tính thời gian đã trôi qua chừng một canh giờ, có lẽ Nam Hoa công chúa đã vô sự vượt qua mọi chuyện? Đêm nay là đêm cải biến vận mệnh của nàng, cũng là của Nam Hoa công chúa, mà có lẽ cũng là của cả Hách Liên Ngự Thuấn nữa.
Thế nhưng nàng lại không dám nghĩ tới việc đêm nay hai người họ sẽ triền miên bên nhau. Đó chẳng phải là chuyện nàng nên hy vọng sao? Nàng cùng hắn chẳng qua chỉ như hoa trong gương, trăng dưới nước. Chẳng phải nàng vẫn muốn không có chút liên hệ gì với hắn hay sao?
Nhưng…
Đầu ngón tay khẽ giật giật, nơi ngực lại truyền tới một cơn đau nhói, đèn lồng trong tay cũng không cẩn thận rơi xuống đất khiến ngọn nến bên trong bị nghiêng đi thiêu đốt toàn bộ khung đèn. Ngọn lửa nhanh chóng bùng lên khiến Sở Lăng Thường phải hơi lùi về phía sau mới khiến lửa không bén tới làn váy của mình.
Nhìn chiếc đèn lồng dần bị thiêu trụi, Sở Lăng Thường vẫn đứng lặng ở đó. Một lúc sau, không biết từ nơi nào lại bay tới một cánh bướm lao tới ngọn lửa đang không ngừng bùng lên kia. Đưa tay che miệng, vừa định đưa tay xua nó đi, nàng lại ngạc nhiên khi thấy nó lao vào trong lửa một cách điên cuồng. Chỉ trong chớp mắt, thân hình nho nhỏ kia hoàn toàn bị ngọn lửa bao phủ, thiêu đốt đến không còn dấu vết…
Sở Lăng Thường không khỏi bước lùi về phía sau vì kinh ngạc, cảm giác đau đớn trong lòng lại không ngừng tăng lên cơ hồ lan khắp lục phủ ngũ tạng.
Thiêu thân lao đầu vào lửa chính là ý như vậy sao?
Cho dù nó biết ngọn lửa kia sẽ kết thúc số mệnh của mình, sẽ khiến nó không còn được thấy mặt trời tươi sáng ngày mai, nó vẫn kiên quyết dấn thân vào trong đó?
Rốt cục, sức mạnh nào đã khiến nó làm như vậy?
Nàng không thể đoán được suy nghĩ của nó, cũng không cách nào hiểu được cách làm của nó…
Hít sâu một hơi, bóng dáng nàng dưới ánh trăng lại càng chìm sâu vào nỗi cô đơn…
***
Tương phản với ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng bên ngoài cửa sổ, độ nóng trong phòng ngủ của điện Minh Nguyệt càng lúc càng cao, hơi thở nóng bỏng cơ hồ có thể thiêu đốt hết thảy…
Sau tấm màn mỏng, trên giường, hai thân hình nam nữ đang tạo thành một khung cảnh nóng bỏng, động tác cuồng dã của nam nhân kia cơ hồ khiến mọi vật đều bị chấn động…
Thân hình kiều mỵ của Nam Hoa công chúa bị ép chặt xuống, dưới sự va chạm của nam nhân kia ánh mắt đã trở nên hỗn độn, khóe miệng ngân lên những thanh âm vỡ vụn, một hồi khoái cảm không ngừng dâng lên trong lòng như muốn cuốn đi linh hồn của cô, xé rách thần kinh của cô, lan tràn tới tận đầu ngón chân khiến mỗi tế bào trong cơ thể đều không ngừng run rẩy…
Cùng với một đợt tấn công điên cuồng là tiếng gầm cùng hơi thở ồ ồ của Hách Liên Ngự Thuấn vang lên tựa dã thú.
“Lăng Thường….” Hắn khẽ kêu tên nàng, động tác cũng trở nên mạnh bạo hơn, lần sau so với trước lại tăng thêm sức lực, thêm cuồng bạo khiến nữ tử dưới thân chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ đứt đoạn, mùi hoan ái tràn ngập trong phòng hòa cùng hơi thở nặng nề, thật lâu vẫn chưa bình ổn…
***
Đêm rốt cục cũng qua đi. Một đêm này, có lẽ có rất nhiều người mất ngủ.
Bên ngoài Hoàn Dư điện, chim chóc không ngừng hót líu lo. Lúc Thanh Tụ có chút lười biếng bước vào phòng ngủ để chuẩn bị nước cho Sở Lăng Thường, nha đầu này kinh ngạc hét lên một tiếng rồi sau đó vội vã bước tới.
“Tiểu thư, tiểu thư…” Thanh Tụ khẽ vỗ vai Sở Lăng Thường, thận trọng gọi khẽ.
Tiểu thư sao lại ghé vào bên bàn như vậy? Chẳng phải là một đêm không ngủ hay sao? Lại nhìn thoáng qua phía cửa sổ, Thanh Tụ vội bước tới đóng lại. Trời ạ, tiểu thư không phải hứng gió cả đêm đấy chứ?
Sở Lăng Thường chậm rãi mở mắt, lại thấy sắc mặt Thanh Tụ cực kỳ khẩn trương, trán còn toát mồ hôi. Nàng vốn định mỉm cười nhưng lại cảm thấy toàn thân đau đớn vô lực, thái dương cũng căng trướng, giống như có một tiểu quái thú không ngừng muốn phá nơi đó chui ra vậy.
“Tiểu thư, tiểu thư làm sao vậy?” Thanh Tụ đau lòng nhìn vẻ mặt tiều tụy của nàng, không khỏi cảm thấy kinh hãi. Đi theo tiểu thư từ nhỏ đến giờ, Thanh Tụ chưa từng thấy nàng biến thành như vậy.
Hớ hớ, thế là tẽn tò rồi nhé cả nhà ^^ Anh vương gia sẽ phản ứng ra sao khi tỉnh dậy ngày hôm sau nhỉ? Sẽ có sấm sét giáng xuống hay mọi việc diễn tiến theo kế hoạch?
Hách Liên Ngự Thuấn chỉ cảm thấy đầu óc càng lúc càng trở nên mơ hồ, màn lụa trắng trước mặt vẫn nhẹ nhàng lay động, những đồ vật xung quanh dường như cũng biến thành có sức sống. Cả không gian rộng lớn trong phòng ngủ không ngừng lay động tựa như một chiếc thuyền nhỏ, làm hắn cảm thấy hết thảy như thực như ảo. Giai nhân mỹ lệ tuyệt thế với thân hình mềm mại đang áp sát vào thân thể hắn. Dung mạo Sở Lăng Thường lúc này giống như được bao phủ bởi một lớp sa mỏng, càng trở nên lung linh huyền ảo tràn đầy dụ hoặc. Làn môi anh đào mềm mại ngọt ngào như mật, tựa như con cá nhỏ nhẹ nhàng lướt trên môi hắn, khiến cho hắn càng lúc càng mất tự chủ, hô hấp cũng trở nên nặng nề. Phát ra một tiếng thở gấp, hắn đưa tay giữ lấy đầu nàng, càng lúc càng bá đạo đưa đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng nhỏ nhắn.
Ban đầu Nam Hoa công chúa có chút giật mình, nhưng ngay sau đó liền trầm luân trong sự tấn công đầy nhu tình của hắn, cánh tay trắng như ngó sen không kìm được vô thức ôm lấy cổ hắn, có chút khó nhọc đáp lại sự nhiệt tình kia.
Nữ tử trong lòng chủ động như vậy khiến nụ hôn của hắn càng lúc càng trở nên cuồng dã, hô hấp của cả hai cũng trở nên dồn dập, cảm giác như không khí càng lúc càng loãng, cánh môi áp vào cánh môi không ngừng ma sát đến nóng rực.
“Vương gia…” Nam Hoa công chúa nhìn hắn, thanh âm vô cùng mềm mại đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bởi sự tiếp xúc gần gũi kia mà trở nên ửng hồng hệt những cánh hoa đào phiêu diêu ngoài khung cửa, cánh môi đỏ mọng cũng hơi sưng đỏ…
Hách Liên Ngự Thuấn chậm rãi rút khỏi làn môi quyến rũ kia, gương mặt anh tuấn của hắn lúc này tràn ngập dục vọng sâu đậm cùng mê đắm…
Ngón tay thon dài nóng rực của hắn nhẹ nhàng vuốt ve làn môi đỏ mọng rồi lại tiếp tục hôn xuống. Nụ hôn lần này không còn nhẹ nhàng triền miên như lúc trước mà trở nên vội vàng hơn, có chút thô lỗ cạy mở khoang miệng nàng, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào cướp lấy hết thảy hương vị ngọt ngào.
Lúc này, bàn tay hắn nhẹ nhàng vỗ về phần cổ thon thả, trêu đùa phần xương quai xanh tinh xảo của nàng, làn da ấm áp mềm mại kia thực khiến hắn lưu luyến không dời. Xuống chút nữa là bầu ngực xinh đẹp đang không ngừng phập phồng như dụ dỗ hắn tiến tới thêm chút nữa, tinh tế thăm dò…
“A…vương gia…” Thân hình mềm mại của Nam Hoa công chúa khẽ run lên, cảm giác tê dại càng lúc càng mãnh liệt hệt một dòng điện xuyên thấu toàn thân, khiến thanh âm kiều mị mê hồn không khỏi bật ra khỏi chiếc miệng nhỏ nhắn…
***
Hoàn Dư điện…
Ánh trăng chiếu vào bên trong điện gieo rắc những tia sáng nhàn nhạt phân tán khắp nơi. Ngọn đèn không ngừng lay động khiến bóng dáng của Sở Lăng Thường in trên sàn cũng có chút chao đảo…
Đêm đã rất khuya, Thanh Tụ cũng sớm chìm vào giấc mộng từ lâu. Nha đầu này chính là như vậy, khi đã đến giờ thì không ai có thể ngăn cản giấc ngủ của nha đầu này. Khi sáng sớm hôm sau rời giường, mỗi ngày sẽ là cuộc sống tự do tự tại.
Sở Lăng Thường đáng lẽ cũng sẽ như thế, đáng tiếc, đêm nay lại vô duyên vô cớ không cảm thấy buồn ngủ. Nằm trên giường trằn trọc hồi lâu, nàng rốt cục vẫn trở dậy, lấy áo choàng khoác lên người, tay cầm theo đèn lồng nhẹ nhàng đi ra khỏi điện.
Ánh trăng dịu dàng như nước chiếu vào mái tóc đen dài óng ả của nàng khiến dáng vẻ nhỏ nhắn càng trở nên tịch mịch như một cô hồn. Nàng đứng giữa sân, lẳng lặng nhìn bầu trời đêm lất phất cánh hoa đào. Lúc này, nàng thật sự hy vọng mình có thể biến thành cánh hoa đào kia, nhẹ nhàng bay ra khỏi cung điện, không màng đến thế sự, thêm lần nữa trở lại cuộc sống thanh bình nơi sơn cốc.
Nhìn sắc trời, ước tính thời gian đã trôi qua chừng một canh giờ, có lẽ Nam Hoa công chúa đã vô sự vượt qua mọi chuyện? Đêm nay là đêm cải biến vận mệnh của nàng, cũng là của Nam Hoa công chúa, mà có lẽ cũng là của cả Hách Liên Ngự Thuấn nữa.
Thế nhưng nàng lại không dám nghĩ tới việc đêm nay hai người họ sẽ triền miên bên nhau. Đó chẳng phải là chuyện nàng nên hy vọng sao? Nàng cùng hắn chẳng qua chỉ như hoa trong gương, trăng dưới nước. Chẳng phải nàng vẫn muốn không có chút liên hệ gì với hắn hay sao?
Nhưng…
Đầu ngón tay khẽ giật giật, nơi ngực lại truyền tới một cơn đau nhói, đèn lồng trong tay cũng không cẩn thận rơi xuống đất khiến ngọn nến bên trong bị nghiêng đi thiêu đốt toàn bộ khung đèn. Ngọn lửa nhanh chóng bùng lên khiến Sở Lăng Thường phải hơi lùi về phía sau mới khiến lửa không bén tới làn váy của mình.
Nhìn chiếc đèn lồng dần bị thiêu trụi, Sở Lăng Thường vẫn đứng lặng ở đó. Một lúc sau, không biết từ nơi nào lại bay tới một cánh bướm lao tới ngọn lửa đang không ngừng bùng lên kia. Đưa tay che miệng, vừa định đưa tay xua nó đi, nàng lại ngạc nhiên khi thấy nó lao vào trong lửa một cách điên cuồng. Chỉ trong chớp mắt, thân hình nho nhỏ kia hoàn toàn bị ngọn lửa bao phủ, thiêu đốt đến không còn dấu vết…
Sở Lăng Thường không khỏi bước lùi về phía sau vì kinh ngạc, cảm giác đau đớn trong lòng lại không ngừng tăng lên cơ hồ lan khắp lục phủ ngũ tạng.
Thiêu thân lao đầu vào lửa chính là ý như vậy sao?
Cho dù nó biết ngọn lửa kia sẽ kết thúc số mệnh của mình, sẽ khiến nó không còn được thấy mặt trời tươi sáng ngày mai, nó vẫn kiên quyết dấn thân vào trong đó?
Rốt cục, sức mạnh nào đã khiến nó làm như vậy?
Nàng không thể đoán được suy nghĩ của nó, cũng không cách nào hiểu được cách làm của nó…
Hít sâu một hơi, bóng dáng nàng dưới ánh trăng lại càng chìm sâu vào nỗi cô đơn…
***
Tương phản với ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng bên ngoài cửa sổ, độ nóng trong phòng ngủ của điện Minh Nguyệt càng lúc càng cao, hơi thở nóng bỏng cơ hồ có thể thiêu đốt hết thảy…
Sau tấm màn mỏng, trên giường, hai thân hình nam nữ đang tạo thành một khung cảnh nóng bỏng, động tác cuồng dã của nam nhân kia cơ hồ khiến mọi vật đều bị chấn động…
Thân hình kiều mỵ của Nam Hoa công chúa bị ép chặt xuống, dưới sự va chạm của nam nhân kia ánh mắt đã trở nên hỗn độn, khóe miệng ngân lên những thanh âm vỡ vụn, một hồi khoái cảm không ngừng dâng lên trong lòng như muốn cuốn đi linh hồn của cô, xé rách thần kinh của cô, lan tràn tới tận đầu ngón chân khiến mỗi tế bào trong cơ thể đều không ngừng run rẩy…
Cùng với một đợt tấn công điên cuồng là tiếng gầm cùng hơi thở ồ ồ của Hách Liên Ngự Thuấn vang lên tựa dã thú.
“Lăng Thường….” Hắn khẽ kêu tên nàng, động tác cũng trở nên mạnh bạo hơn, lần sau so với trước lại tăng thêm sức lực, thêm cuồng bạo khiến nữ tử dưới thân chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ đứt đoạn, mùi hoan ái tràn ngập trong phòng hòa cùng hơi thở nặng nề, thật lâu vẫn chưa bình ổn…
***
Đêm rốt cục cũng qua đi. Một đêm này, có lẽ có rất nhiều người mất ngủ.
Bên ngoài Hoàn Dư điện, chim chóc không ngừng hót líu lo. Lúc Thanh Tụ có chút lười biếng bước vào phòng ngủ để chuẩn bị nước cho Sở Lăng Thường, nha đầu này kinh ngạc hét lên một tiếng rồi sau đó vội vã bước tới.
“Tiểu thư, tiểu thư…” Thanh Tụ khẽ vỗ vai Sở Lăng Thường, thận trọng gọi khẽ.
Tiểu thư sao lại ghé vào bên bàn như vậy? Chẳng phải là một đêm không ngủ hay sao? Lại nhìn thoáng qua phía cửa sổ, Thanh Tụ vội bước tới đóng lại. Trời ạ, tiểu thư không phải hứng gió cả đêm đấy chứ?
Sở Lăng Thường chậm rãi mở mắt, lại thấy sắc mặt Thanh Tụ cực kỳ khẩn trương, trán còn toát mồ hôi. Nàng vốn định mỉm cười nhưng lại cảm thấy toàn thân đau đớn vô lực, thái dương cũng căng trướng, giống như có một tiểu quái thú không ngừng muốn phá nơi đó chui ra vậy.
“Tiểu thư, tiểu thư làm sao vậy?” Thanh Tụ đau lòng nhìn vẻ mặt tiều tụy của nàng, không khỏi cảm thấy kinh hãi. Đi theo tiểu thư từ nhỏ đến giờ, Thanh Tụ chưa từng thấy nàng biến thành như vậy.
Hớ hớ, thế là tẽn tò rồi nhé cả nhà ^^ Anh vương gia sẽ phản ứng ra sao khi tỉnh dậy ngày hôm sau nhỉ? Sẽ có sấm sét giáng xuống hay mọi việc diễn tiến theo kế hoạch?
Tác giả :
Ân Tầm