Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San
Quyển 2 - Chương 40: Phần 4: Ngọc bội dành tặng người trong tim
Cách đó không xa truyền tới tiếng bước chân, thấp thoáng phía bên rìa rừng trúc xanh biếc cũng xuất hiện mấy bóng dáng mặc y phục màu hồng của cung nữ. Sở Lăng Thường kinh hoàng muốn giãy giụa thoát khỏi Hách Liên Ngự Thuấn nhưng lại bị cánh tay mạnh mẽ của hắn siết lại càng chặt hơn. Dường như hắn càng lúc càng mê luyến mùi hương của nàng. Mặc dù đã buông tha cho làn môi đỏ mọng như nàng mong muốn nhưng hắn lại vùi khuôn mặt vào mái tóc nàng, đem hơi thở nóng bỏng lướt qua từng sợi tóc, thân hình cao lớn cũng dán sát lại như muốn miêu tả từng đường cong yêu kiều trên thân thể mềm mại của nàng…
Những chiếc lá trúc nhẹ nhàng rơi rụng dần xóa đi bóng dáng mấy cô cung nữ phía xa lại có chút như hòa cùng những cánh hoa đào màu phấn hồng tạo thành một cảnh tượng cực kỳ đẹp mắt khiến Sở Lăng Thường càng thêm hoảng loạn.
Tiếng cười khẽ nhẹ nhàng bật ra từ yết hầu Hách Liên Ngự Thuấn. Dường như hắn rất thích nhìn thấy vẻ hoảng loạn của nàng, trong ánh mắt hắn còn mang theo chút ý đùa bỡn cùng ranh mãnh nhìn nàng chăm chú, khuôn mặt tà mị cũng chỉ cách làn môi nàng một khoảng rất nhỏ.
Tiếng cười trầm khàn của hắn càng khiến Sở Lăng Thường thêm sợ hãi. Nàng rất sợ mấy cung nữ đi qua đây phát hiện ra. Vô thức quên luôn chuyện nam nữ thụ thụ bất thân, nàng giơ bàn tay nhỏ bé che miệng hắn lại.
Một hành động vô tình trong chớp mắt biến thành một tiếng sét đánh thẳng vào nội tâm của hai người họ.
Sở Lăng Thường chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình áp vào môi hắn trở nên nóng bừng, lại có chút cảm giác nhột nhột của những sợi râu mới nhú đâm vào lòng bàn tay. Đây là một cảm giác xa lạ thuộc về nam nhân mà nàng chưa từng trải qua bao giờ. Mà hắn, chỉ trong nháy mắt cũng cảm nhận được một cảm giác cực kỳ mềm mại, bàn tay nhỏ nhắn của giai nhân ấm áp như một miếng noãn ngọc áp vào làn môi hắn, mùi hương thanh nhã nhẹ nhàng tỏa ra khiến trái tim hắn không khỏi đập loạn lên. Thấy nàng muốn rút lại bàn tay nhỏ bé, hắn liền nhanh nhẹn túm lấy cổ tay trắng trẻo của nàng.
Nụ cười của hắn cũng giống như cánh hoa đào phiêu lãng đêm đó nhẹ nhàng ẩn hiện trong đôi mắt hắn, mang theo ý trêu cợt nhẹ nhàng. Bầu không khí lúc này rất quái lạ, người tỉnh táo bình tĩnh tới cỡ nào đối diện với tình cảnh thế này cũng sẽ cảm thấy hốt hoảng. Thấy hắn nắm chặt lấy cổ tay mình không buông, Sở Lăng Thường trở nên có chút sốt ruột, thấp giọng kêu lên, “Buông tôi ra!”
Hắn vẫn mỉm cười như trước, không những không buông ra, trái lại, còn đem khuôn mặt anh tuấn của mình kề sát gương mặt nàng hơn, thanh âm trầm trầm cũng nén xuống, “Bản vương sẽ không làm thương tổn nàng!” Thấy Sở Lăng Thường lại muốn phản kháng, hắn liền ghé miệng sát vành tai nhỏ xinh của nàng thì thầm, “Yên nào, để mấy cung nữ kia nhìn thấy sẽ không hay đâu!”
Sở Lăng Thường không có cách nào trốn tránh, chỉ cảm thấy luồng khí nóng rực phả lên vành tai mình, vừa có chút cảm giác nhột nhột lại có chút xấu hổ. Nàng chỉ có thể quay mặt tránh sang một bên, nhíu mày, “Vương gia, xin thả tôi ra!”
Đối với chuyện tình yêu nam nữ, Sở Lăng Thường là một người vô cùng đơn thuần. Nàng căn bản không biết việc cầu xin như vậy sẽ chỉ càng khiến nam nhân trở nên cuồng dã, huống hồ nàng còn sợ bị đám cung nữ kia phát hiện ra cho nên thanh âm của nàng chỉ có thể yếu ớt hệt một chú mèo con, lộ rõ sự đè nén. Dáng vẻ nàng lúc này rơi vào trong mắt Hách Liên Ngự Thuấn chẳng khác nào một loại mê dược, giống như chiếc lông vũ khẽ trêu trọc trái tim hắn. Ở vị trí cao cao tại thượng, hắn đã sớm hình thành thói quen có được mọi thứ mình muốn, đương nhiên lại càng khó kìm lòng được.
“Lăng Thường, cả ngày nay bản vương chỉ toàn nghĩ tới nàng!” Hắn lại lần nữa kề gương mặt sát làn môi nàng, dịu dàng khẽ gọi tên nàng, thanh âm có chút khàn khàn. Mà nàng lại không hề biết giọng nói của mình lúc này dễ nghe đến thế nào, càng không biết dáng vẻ của mình mê người đến chừng nào…
“Không…” Sở Lăng Thường có thể nhìn ra từ trong ánh mắt hắn sự u ám đầy nguy hiểm nên càng cố sức đẩy hắn ra, hàng lông mày thanh tú cũng khẽ chau lại.
Hách Liên Ngự Thuấn trời sinh đã có bản tính thích chinh phục, con mồi càng phản kháng mạnh mẽ, hắn lại càng muốn có được. Thấy Sở Lăng Thường như vậy, một tay hắn siết lấy vòng eo nhỏ nhắn, một tay nâng gáy nàng lên, một lần nữa xâm chiếm cánh môi nàng. Nụ hôn này lúc đầu còn dịu dàng nhưng dần trở nên kịch liệt, đầu lưỡi bá đạo của hắn như muốn tuyên bố chủ quyền, không ngừng đảo trong khoang miệng nhỏ của nàng, xâm chiếm từng chút không gian, sau đó quấn lấy cái lưỡi đinh hương của nàng, đưa vào trong miệng mình, không ngừng mút lấy, điên cuồng dây dưa…
Hô hấp của Sở Lăng Thường đã trở nên hỗn loạn, chỉ cảm thấy khí lực toàn thân hoàn toàn tiêu tán. Cùng lúc đó một cảm giác hốt hoảng dâng lên khi nàng cảm nhận được bàn tay của hắn luồn vào trong y phục của mình, nhẹ nhàng vuốt ve phần da thịt nơi chiếc cổ thon trắng mịn…
Anh vương gia bắt đầu ăn đậu hũ nàng Lăng Thường rồi, bợn cat có nên đặt 16 dần không nhỉ, hay đợi lúc hot hơn?
Những chiếc lá trúc nhẹ nhàng rơi rụng dần xóa đi bóng dáng mấy cô cung nữ phía xa lại có chút như hòa cùng những cánh hoa đào màu phấn hồng tạo thành một cảnh tượng cực kỳ đẹp mắt khiến Sở Lăng Thường càng thêm hoảng loạn.
Tiếng cười khẽ nhẹ nhàng bật ra từ yết hầu Hách Liên Ngự Thuấn. Dường như hắn rất thích nhìn thấy vẻ hoảng loạn của nàng, trong ánh mắt hắn còn mang theo chút ý đùa bỡn cùng ranh mãnh nhìn nàng chăm chú, khuôn mặt tà mị cũng chỉ cách làn môi nàng một khoảng rất nhỏ.
Tiếng cười trầm khàn của hắn càng khiến Sở Lăng Thường thêm sợ hãi. Nàng rất sợ mấy cung nữ đi qua đây phát hiện ra. Vô thức quên luôn chuyện nam nữ thụ thụ bất thân, nàng giơ bàn tay nhỏ bé che miệng hắn lại.
Một hành động vô tình trong chớp mắt biến thành một tiếng sét đánh thẳng vào nội tâm của hai người họ.
Sở Lăng Thường chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình áp vào môi hắn trở nên nóng bừng, lại có chút cảm giác nhột nhột của những sợi râu mới nhú đâm vào lòng bàn tay. Đây là một cảm giác xa lạ thuộc về nam nhân mà nàng chưa từng trải qua bao giờ. Mà hắn, chỉ trong nháy mắt cũng cảm nhận được một cảm giác cực kỳ mềm mại, bàn tay nhỏ nhắn của giai nhân ấm áp như một miếng noãn ngọc áp vào làn môi hắn, mùi hương thanh nhã nhẹ nhàng tỏa ra khiến trái tim hắn không khỏi đập loạn lên. Thấy nàng muốn rút lại bàn tay nhỏ bé, hắn liền nhanh nhẹn túm lấy cổ tay trắng trẻo của nàng.
Nụ cười của hắn cũng giống như cánh hoa đào phiêu lãng đêm đó nhẹ nhàng ẩn hiện trong đôi mắt hắn, mang theo ý trêu cợt nhẹ nhàng. Bầu không khí lúc này rất quái lạ, người tỉnh táo bình tĩnh tới cỡ nào đối diện với tình cảnh thế này cũng sẽ cảm thấy hốt hoảng. Thấy hắn nắm chặt lấy cổ tay mình không buông, Sở Lăng Thường trở nên có chút sốt ruột, thấp giọng kêu lên, “Buông tôi ra!”
Hắn vẫn mỉm cười như trước, không những không buông ra, trái lại, còn đem khuôn mặt anh tuấn của mình kề sát gương mặt nàng hơn, thanh âm trầm trầm cũng nén xuống, “Bản vương sẽ không làm thương tổn nàng!” Thấy Sở Lăng Thường lại muốn phản kháng, hắn liền ghé miệng sát vành tai nhỏ xinh của nàng thì thầm, “Yên nào, để mấy cung nữ kia nhìn thấy sẽ không hay đâu!”
Sở Lăng Thường không có cách nào trốn tránh, chỉ cảm thấy luồng khí nóng rực phả lên vành tai mình, vừa có chút cảm giác nhột nhột lại có chút xấu hổ. Nàng chỉ có thể quay mặt tránh sang một bên, nhíu mày, “Vương gia, xin thả tôi ra!”
Đối với chuyện tình yêu nam nữ, Sở Lăng Thường là một người vô cùng đơn thuần. Nàng căn bản không biết việc cầu xin như vậy sẽ chỉ càng khiến nam nhân trở nên cuồng dã, huống hồ nàng còn sợ bị đám cung nữ kia phát hiện ra cho nên thanh âm của nàng chỉ có thể yếu ớt hệt một chú mèo con, lộ rõ sự đè nén. Dáng vẻ nàng lúc này rơi vào trong mắt Hách Liên Ngự Thuấn chẳng khác nào một loại mê dược, giống như chiếc lông vũ khẽ trêu trọc trái tim hắn. Ở vị trí cao cao tại thượng, hắn đã sớm hình thành thói quen có được mọi thứ mình muốn, đương nhiên lại càng khó kìm lòng được.
“Lăng Thường, cả ngày nay bản vương chỉ toàn nghĩ tới nàng!” Hắn lại lần nữa kề gương mặt sát làn môi nàng, dịu dàng khẽ gọi tên nàng, thanh âm có chút khàn khàn. Mà nàng lại không hề biết giọng nói của mình lúc này dễ nghe đến thế nào, càng không biết dáng vẻ của mình mê người đến chừng nào…
“Không…” Sở Lăng Thường có thể nhìn ra từ trong ánh mắt hắn sự u ám đầy nguy hiểm nên càng cố sức đẩy hắn ra, hàng lông mày thanh tú cũng khẽ chau lại.
Hách Liên Ngự Thuấn trời sinh đã có bản tính thích chinh phục, con mồi càng phản kháng mạnh mẽ, hắn lại càng muốn có được. Thấy Sở Lăng Thường như vậy, một tay hắn siết lấy vòng eo nhỏ nhắn, một tay nâng gáy nàng lên, một lần nữa xâm chiếm cánh môi nàng. Nụ hôn này lúc đầu còn dịu dàng nhưng dần trở nên kịch liệt, đầu lưỡi bá đạo của hắn như muốn tuyên bố chủ quyền, không ngừng đảo trong khoang miệng nhỏ của nàng, xâm chiếm từng chút không gian, sau đó quấn lấy cái lưỡi đinh hương của nàng, đưa vào trong miệng mình, không ngừng mút lấy, điên cuồng dây dưa…
Hô hấp của Sở Lăng Thường đã trở nên hỗn loạn, chỉ cảm thấy khí lực toàn thân hoàn toàn tiêu tán. Cùng lúc đó một cảm giác hốt hoảng dâng lên khi nàng cảm nhận được bàn tay của hắn luồn vào trong y phục của mình, nhẹ nhàng vuốt ve phần da thịt nơi chiếc cổ thon trắng mịn…
Anh vương gia bắt đầu ăn đậu hũ nàng Lăng Thường rồi, bợn cat có nên đặt 16 dần không nhỉ, hay đợi lúc hot hơn?
Tác giả :
Ân Tầm