Đại Hiệp Rất Nghèo
Chương 47: Vân Hành cùng Dịch Toa
"Vân Hành! Ngươi lăn ra đây cho ta!"
Vân Hành vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng gầm giận dữ, là tiếng của phụ nữ, nghe thấy âm thanh này, Vân Hành lập tức nhìn quanh bốn phía, khi nhìn thấy tủ quần áo thì ánh mắt sáng lên: "Tiểu Thú, vi sư tranh thủ trốn trước đây." Nói xong, Vân Hành liền mở cửa tủ quần áo rồi chui vào ngay. Tiểu Tiểu nhìn thấy ngẩn người thẳng tắp, dáng vẻ Vân Hành làm sao cũng không giống như dáng vẻ của người làm tấm gương tốt, càng không giống như là có thể dạy dỗ loại đầu gỗ như Lệ Thú này.
Lệ Thú mặt không biểu cảm nhìn sư phụ ở bên trong đóng cửa tủ quần áo lại, sau đó hắn không nói gì trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
"Viện này là ngươi ở?" người phụ nữ vừa đến khoảng bốn mươi tuổi, một thân trang phục màu đỏ, anh khí bừng bừng, bên hông đeo một cái roi ngắn, tuy tuổi hơi lớn, nhưng phong vận vẫn còn.
"Dạ, tiền bối." Lệ Thú cung kính trả lời, trong tủ quần áo trái tim Vân Hành lại run lên, không ngừng cầu nguyện: Tiểu Thú, con cũng đừng rụng xích nhé! Hạnh phúc nửa đời sau của sư phó con có thể bị giữ lại trong tay con đó.
Người phụ nữ chợt nhíu mày: "Vân Hành đâu?"
“Hành tung của sư phụ chỉ sợ không tiện nói cho tiền bối." Lệ Thú kính cẩn trả lời, đối phương hùng hổ như vậy hiển nhiên không phải có ý tốt gì, làm đồ đệ tất nhiên có nghĩa vụ giúp sư phụ đỡ những thứ phiền toái này. Nhưng Lệ Thú hiển nhiên không chú ý tới khi thời điểm một người phụ nữ hùng hổ đến tìm một người đàn ông trừ trả thù, còn có một khả năng...
"Sư phụ?" Người phụ nữ ngẩn ngơ, nhìn từ trên xuống dưới bộ mặt nghiêm túc của Lệ Thú, lắc đầu: "Không có khả năng, không có khả năng, loại người đó sao có thể có đồ đệ như ngươi chứ?"
Ở bên cạnh Tiểu Tiểu đầy đồng cảm gật gật đầu:"Tiền bối, ngài tìm Vân Hành tiền bối là có chuyện gì vậy?"
Người phụ nữ chỉ chớp mắt, nhìn Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu: "Đứa nhỏ, tên của các con là gì?"
"Con gọi là Lệ Thú." Lệ Thú lại chỉ Tiểu Tiểu: "Đây là chuyết kinh (một cách gọi vợ), Yến Tiểu Tiểu."
Người phụ nữ mặt mày hớn hở ngay: "Đứa nhỏ, ta tên là Dịch Toa, là sư mẫu tương lai của con."
Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu ngẩn ngơ, nhìn người phụ nữ trước mắt thế nào cũng không thể liên hệ nàng cùng Vân Hành với nhau— Vân Hành rất tiêu sái, không chịu trói buộc, chỉ cần một bầu rượu với một thanh kiếm cũng đủ để lưu lạc thiên hạ, không ai có thể khiến ông ấy chân chính yên ổn lại, mà người phụ nữ trước mắt dễ nhận thấy là một nữ cường nhân thông minh tháo vát cộng thêm hào phóng hung mãnh.
Hai người nhìn như thế nào cũng không giống một đôi.
"Không tin?" Dịch Toa lấy một tờ giấy từ trong ngưởi, rung lên trước mặt Lệ Thú: "Nhìn xem, đây là hôn ước." Dịch Toa đưa tờ giấy tới trước mặt Lệ Thú: "Sư phụ con rõ ràng có hôn ước với ta, giấy trắng mực đen, trên đó còn dấu tay của hắn ấn vào đây! Nhưng cái tên kia thế mà muốn đào hôn! Hôm qua còn chạy đi nhìn lén người khác... Nhìn lén người khác..." sắc mặt Dịch Toa đỏ rực, dù mạnh mẽ như thế nào, nàng cũng chỉ là một người phụ nữ, có mấy lời không nói ra khỏi miệng được: "Làm chuyện phòng the." Dịch Toa ho khụ khụ: "Làm sao, coi thường lão nương à! Loại chuyện này chỉ cần thành thân, lão nương cũng có thể đấy!"
"..."
Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu đồng thời im lặng, bằng trình độ này mà nói, Vân Hành cùng Dịch Toa không phân cao thấp.
"Tiểu Thú, ta có thể gọi con như vậy chăng?"
Lệ Thú khẽ gật đầu, đã là vị hôn thế có hôn ước với Vân Hành chính là sư mẫu tương lai của hắn, tuy sư phụ muốn trốn hôn, nhưng giấy trắng mực đen không cho phép sư phụ chối cãi: "Theo sư mẫu căn dặn."
"Tốt lắm." Dịch Toa vừa lòng gật đầu: " giữa ta cùng Vân Hành là chuyện vợ chồng, Tiểu Thú, con cũng không cần xen vào, giao sư phụ con ra đây!"
Lệ Thú không trả lời, lại liếc mắt về phía tủ quần áo trong phòng, chuyện của sư phụ cùng sư mẫu không phải là chuyện tiểu bối như hắn có thể xen vào.
Dịch Toa mặt mày hớn hở, " đa tạ, Tiểu Thú!"
"con không đảm đương nổi sư mẫu tạ ơn đâu." Lệ Thú đứng sang một bên bên cạnh, đứng bên người Tiểu Tiểu, cùng Tiểu Tiểu liếc nhau, đồng thời nhìn thấy ý cười trong mắt đối phương.
Vân Hành thảm rồi!
"Vân Hành!" Dịch Toa lập tức kéo cửa tủ quần áo ra, thấy Vân Hành đang liều mạng nấp sau đống quần áo, tám phần đang hối hận vì sao mình không học qua súc cốt thuật.
"Vân, Hành!" Gằn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi.
"A! Dịch Toa, nàng cũng ở đây à! Thật khéo, ta đang muốn tìm một chỗ để ngủ trưa, nàng sao đã tới đây rồi?" thấy tránh không được, Vân Hành dứt khoát phủi mông đi ra từ trong tủ quần áo, tùy tiện bịa đặt ra lý do.
Dịch Toa tựa tiếu phi tiếu (dường như cười mà không phải cười) nhìn Vân Hành, còn lườm Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu đang đứng ở cửa chuẩn bị xem kịch vui một cái, không thể không nói, Lệ Thú đi theo Tiểu Tiểu học được thói xấu...
"Ngủ trưa, ngủ thẳng tới trong tủ quần áo?" Dịch Toa khinh thường hừ hừ: "Đừng giả ngu, lão nương tìm ngươi tính sổ đây!"
"Ha ha..." Vân Hành lúng túng gãi đầu, mắt nhìn xung quanh, đợi đến khi nhìn thấy Tiểu Tiểu thì ánh mắt sáng lên: "À, là ta giúp bọn chúng đi thăm dò một số chuyện đó."
Dịch Toa nghi ngờ nhìn Vân Hành: "Thật sự?"
"Đương nhiên là thật !" Vân Hành đầy vẻ chính khí: "Ta biết mục đích lần này của Giang gia!"
May mắn hôm qua hắn trừ nghe bát quái, còn nghe được không ít tin tức hữu dụng, nhìn đông cung sống chỉ là nhân tiện mà thôi.
"mục đích gì?" Tiểu Tiểu kỳ quái hỏi, đây cũng là nghi hoặc cho tới nay của Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu. Giang Du phí sức như vậy đến cuối cùng muốn làm cái gì?
"Hắn muốn lấy kiếm lệnh thiên hạ, mọi người đều biết, truyền thuyết Huyết Yêu kiếm chọn chủ, chỉ cần khiến mọi người cho rằng Huyết Yêu kiếm chọn hắn, như vậy sẽ có rất nhiều thế lực tự động đến cửa, không cần tổn hao nhiều khí lực lắm mà có thể tạo ra một mảnh thiên địa riêng. Đến lúc đó, thực lực của Giang gia sẽ được đề cao thật lớn, đối phó môn phái khác tự nhiên sẽ bớt rất nhiều việc." Vân Hành một bên nói ra tính toán của Giang Du, một bên lặng lẽ di chuyển về phía khu vực an toàn— rời xa Dịch Toa.
"Cho dù là ngươi đi thăm dò tin tức tốt lắm, vậy ngươi cũng không thể đào hôn chứ!" Dịch Toa lập tức phát hiện động tác của Vân Hành, một phát bắt được hắn: "Tốt lắm, hôm nay chúng ta thành thân là được!"
"Ôi?" mắt Vân Hành trừng lớn, lớn thêm một chút nữa là con ngươi có thể rơi xuống:"Thành thân? Không được không được không được." Vân Hành lắc đầu như trống bỏi: “đó là ta bị ngươi lừa mới ký vào cái loại đồ vật này!"
"Sư phụ." Vẫn luôn ngậm miệng đột nhiên Lệ Thú nói chuyện, sau đó dường như Tiểu Tiểu nghĩ đến cái gì, lui về phía sau hai bước, một mặt còn sợ hãi trong lòng, vừa có chút đồng tình nhìn Vân Hành một cái.
Mà Vân Hành càng thêm hiểu rõ đồ đệ này, Lệ Thú vừa mở miệng, Vân Hành cũng biết hắn muốn làm gì ...
"Hôn ước rất quan trong đối với một người phụ nữ, nếu đã ký vào hôn ước, cho dù sư phụ tự nguyện hay không đã xác định đại diện cho một phần trách nhiệm, tội bất hiếu có ba điều trong đó không có con nối dõi là tội lớn nhất, sư phụ đã gần năm mươi tuổi, vẫn không có con nối dõi, đồ đệ biết sư phụ vì con mà trễ mất tuổi trẻ đẹp nhất, nhưng giờ có cơ hội sư phụ vẫn nên nhận lấy ..."
"Ngừng ngừng ngừng ——" Vân Hành bắt đầu kêu ngừng ngay: "Tiểu Thú, ta là sư phụ của con không sai chứ?"
"Đương nhiên, một ngày làm thầy cả đời làm cha, Lệ Thú vẫn luôn ghi nhớ."
"Vậy con có nên đứng về phía ta hay không, không cần phải tiếp tục cọc hôn ước này!" Vân Hành đáng thương hề hề nhìn đồ đệ.
Lệ Thú lắc đầu không chút do dự: "Duy chỉ có chuyện này không thể. Không phải là đồ nhi không tuân theo chỉ thị của sư phụ, chính là sư phụ cần phải phụ trách với nhà gái."
"Trời ạ!" Vân Hành ôm đầu: "Ta là muốn đi tìm mùa xuân thứ hai, cũng không phải là muốn tìm về mùa đông thứ hai đâu!"
Người phụ nữ cường hãn này nếu lấy về nhà, cuộc sống mỗi ngày của hắn sẽ tại tàn khốc như trong ngày đông rồi!
"Đầu tiên, sư phụ, hủy bỏ hôn ước sẽ tạo ra ảnh hưởng vô cùng bất lợi cho nhà gái, khiến trong cuộc sống của nhà gái bị mọi người phỉ báng."
Vân Hành chột dạ liếc Dịch Toa một cái.
"Sau đó, nhà gái cùng người thân nhà gái sẽ lấy ngài ra mà làm kẻ địch, dốc toàn bộ sức mạnh cả nhà đuổi giết ngài."
Vân Hành khẽ gật đầu đồng ý, Dịch Toa thật sự là người có thể làm ra loại chuyện này.
"Một mình ngài khẳng định không bằng tất cả bạn bè, người thân của đối phương hợp lại, lại bởi vì không thủ hôn ước sẽ làm cho ngài bị bạn bè xa lánh, dù sao người đến ngay cả loại lời hứa quan trọng như hôn ước này cũng không tuân thủ khẳng định không đáng giá thâm giao."
Không thể nào? Vân Hành nghi ngờ nhìn Lệ Thú.
"Đến lúc đó ngài sẽ bơ vơ không nơi nương tựa, nếu không muốn bị người thân của nhà gái bắt được, sẽ phải trốn đông trốn tây, cô độc đến chết, cho đến khi chết cũng sẽ không có người tha thứ cho ngài."
Thảm như vậy! sắc mặt Vân Hành thay đổi.
"Nếu bị người thân của nhà gái bắt được..." Lệ Thú dừng một chút, lại khiến Vân Hành nuốt nước miếng, mặt Lệ Thú không biểu cảm tiếp tục nói: "Như vậy, nhà gái nhất định sẽ nuốt không trôi cục tức này, đánh ngài bị thương nặng, phế bỏ võ công là chuyện nhỏ."
Đây vẫn là chuyện nhỏ? Vân Hành vụng trộm khẽ nhìn Dịch Toa, lại thấy dáng vẻ đang suy tư của Dịch Toa, không khỏi rùng mình một cái.
"Nếu là..." mặt Lệ Thú không biểu cảm liếc một vị trí nào đó của mỗ Vân Hành một cái, khiến Vân Hành hoảng sợ, Lệ Thú lắc đầu thở dài: "Đáng thương cả đời sư phụ anh hùng lại bởi vì gây ra chuyện như vậy mà đến đàn ông cũng không làm được."
Sắc mặt Vân Hành có thể so với đáy nồi rồi, ánh mắt của Dịch Toa lại sáng lên lấp lánh.
Nếu thật sự như vậy, Vân Hành hắn còn không bằng tìm đậu hủ mà đập đầu chết đi!
" tiểu tử giỏi!" Dịch Toa đánh gãy Lệ Thú đang còn muốn mở miệng nói, chỉ sợ Lệ Thú nói thêm gì nữa, Vân Hành có khi còn biến thành cái dạng gì nữa! Dịch Toa nàng cũng không ác đến loại trình độ đó, nhiều lắm chỉ là bắt lấy rồi bức hôn mà thôi: "Chiêu khuyên bảo này quá lợi hại ! Khi nào thì con dạy ta với!"
"Sư mẫu căn dặn, Lệ Thú nhất định vâng theo. Nhưng, Lệ Thú cũng chưa khuyên bảo gì sư phụ chưa, vẻn vẹn chỉ nói cho sư phụ những sự thật có khả năng xảy ra mà thôi."
"À, vậy phiền con cho ta biết phải nói những loại sự thật này như thế nào đi."
Khóe miệng Vân Hành run rẩy nhìn đại đồ đệ một tay mình nuôi nấng chỉ trong nháy mắt mà phản bội, không khỏi dài thở dài một hơi, lại cảm thấy có người điểm nhẹ sau lưng hắn. Vân Hành quay đầu, thấy người không biết lủi đi từ khi nào, Tiểu Tiểu vừa xuất hiện.
"Đồ tức à! Con sao mà nhịn được cái đại đầu gỗ kia thế?" vẻ mặt Vân Hành sùng bái.
"Thú ca nói đều là đúng chứ sao!" Tiểu Tiểu trợn mắt, đối với cái danh hiệu sư phụ của Lệ Thú, mà một chút cũng không có làm tấm gương tốt cho người khác một chút sợ hãi cũng không có, ngược lại giống như bạn bè ngang hàng, mà Vân Hành cũng thích loại cảm giác này.
"Đây là cái gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi?" Vân Hành hài hước trêu ghẹo đồ tức của mình: "Tiểu Tiểu, con gọi ta làm gì?"
"Dạ, cái này cho ngài."
"Đây là cái gì?"
"Mì sợi đó! Trong nhà không có đậu hủ cho ngài đập đầu, nên ngài chấp nhận một chút đi! Tuy đây là ngày hôm qua ăn thừa lại, nhưng chắc là có thể dùng để treo cổ đấy."
"..."
Ai, đến quyền lợi dùng đậu hủ đập đầu tự tử hắn cũng không có sao?
Vân Hành vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng gầm giận dữ, là tiếng của phụ nữ, nghe thấy âm thanh này, Vân Hành lập tức nhìn quanh bốn phía, khi nhìn thấy tủ quần áo thì ánh mắt sáng lên: "Tiểu Thú, vi sư tranh thủ trốn trước đây." Nói xong, Vân Hành liền mở cửa tủ quần áo rồi chui vào ngay. Tiểu Tiểu nhìn thấy ngẩn người thẳng tắp, dáng vẻ Vân Hành làm sao cũng không giống như dáng vẻ của người làm tấm gương tốt, càng không giống như là có thể dạy dỗ loại đầu gỗ như Lệ Thú này.
Lệ Thú mặt không biểu cảm nhìn sư phụ ở bên trong đóng cửa tủ quần áo lại, sau đó hắn không nói gì trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
"Viện này là ngươi ở?" người phụ nữ vừa đến khoảng bốn mươi tuổi, một thân trang phục màu đỏ, anh khí bừng bừng, bên hông đeo một cái roi ngắn, tuy tuổi hơi lớn, nhưng phong vận vẫn còn.
"Dạ, tiền bối." Lệ Thú cung kính trả lời, trong tủ quần áo trái tim Vân Hành lại run lên, không ngừng cầu nguyện: Tiểu Thú, con cũng đừng rụng xích nhé! Hạnh phúc nửa đời sau của sư phó con có thể bị giữ lại trong tay con đó.
Người phụ nữ chợt nhíu mày: "Vân Hành đâu?"
“Hành tung của sư phụ chỉ sợ không tiện nói cho tiền bối." Lệ Thú kính cẩn trả lời, đối phương hùng hổ như vậy hiển nhiên không phải có ý tốt gì, làm đồ đệ tất nhiên có nghĩa vụ giúp sư phụ đỡ những thứ phiền toái này. Nhưng Lệ Thú hiển nhiên không chú ý tới khi thời điểm một người phụ nữ hùng hổ đến tìm một người đàn ông trừ trả thù, còn có một khả năng...
"Sư phụ?" Người phụ nữ ngẩn ngơ, nhìn từ trên xuống dưới bộ mặt nghiêm túc của Lệ Thú, lắc đầu: "Không có khả năng, không có khả năng, loại người đó sao có thể có đồ đệ như ngươi chứ?"
Ở bên cạnh Tiểu Tiểu đầy đồng cảm gật gật đầu:"Tiền bối, ngài tìm Vân Hành tiền bối là có chuyện gì vậy?"
Người phụ nữ chỉ chớp mắt, nhìn Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu: "Đứa nhỏ, tên của các con là gì?"
"Con gọi là Lệ Thú." Lệ Thú lại chỉ Tiểu Tiểu: "Đây là chuyết kinh (một cách gọi vợ), Yến Tiểu Tiểu."
Người phụ nữ mặt mày hớn hở ngay: "Đứa nhỏ, ta tên là Dịch Toa, là sư mẫu tương lai của con."
Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu ngẩn ngơ, nhìn người phụ nữ trước mắt thế nào cũng không thể liên hệ nàng cùng Vân Hành với nhau— Vân Hành rất tiêu sái, không chịu trói buộc, chỉ cần một bầu rượu với một thanh kiếm cũng đủ để lưu lạc thiên hạ, không ai có thể khiến ông ấy chân chính yên ổn lại, mà người phụ nữ trước mắt dễ nhận thấy là một nữ cường nhân thông minh tháo vát cộng thêm hào phóng hung mãnh.
Hai người nhìn như thế nào cũng không giống một đôi.
"Không tin?" Dịch Toa lấy một tờ giấy từ trong ngưởi, rung lên trước mặt Lệ Thú: "Nhìn xem, đây là hôn ước." Dịch Toa đưa tờ giấy tới trước mặt Lệ Thú: "Sư phụ con rõ ràng có hôn ước với ta, giấy trắng mực đen, trên đó còn dấu tay của hắn ấn vào đây! Nhưng cái tên kia thế mà muốn đào hôn! Hôm qua còn chạy đi nhìn lén người khác... Nhìn lén người khác..." sắc mặt Dịch Toa đỏ rực, dù mạnh mẽ như thế nào, nàng cũng chỉ là một người phụ nữ, có mấy lời không nói ra khỏi miệng được: "Làm chuyện phòng the." Dịch Toa ho khụ khụ: "Làm sao, coi thường lão nương à! Loại chuyện này chỉ cần thành thân, lão nương cũng có thể đấy!"
"..."
Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu đồng thời im lặng, bằng trình độ này mà nói, Vân Hành cùng Dịch Toa không phân cao thấp.
"Tiểu Thú, ta có thể gọi con như vậy chăng?"
Lệ Thú khẽ gật đầu, đã là vị hôn thế có hôn ước với Vân Hành chính là sư mẫu tương lai của hắn, tuy sư phụ muốn trốn hôn, nhưng giấy trắng mực đen không cho phép sư phụ chối cãi: "Theo sư mẫu căn dặn."
"Tốt lắm." Dịch Toa vừa lòng gật đầu: " giữa ta cùng Vân Hành là chuyện vợ chồng, Tiểu Thú, con cũng không cần xen vào, giao sư phụ con ra đây!"
Lệ Thú không trả lời, lại liếc mắt về phía tủ quần áo trong phòng, chuyện của sư phụ cùng sư mẫu không phải là chuyện tiểu bối như hắn có thể xen vào.
Dịch Toa mặt mày hớn hở, " đa tạ, Tiểu Thú!"
"con không đảm đương nổi sư mẫu tạ ơn đâu." Lệ Thú đứng sang một bên bên cạnh, đứng bên người Tiểu Tiểu, cùng Tiểu Tiểu liếc nhau, đồng thời nhìn thấy ý cười trong mắt đối phương.
Vân Hành thảm rồi!
"Vân Hành!" Dịch Toa lập tức kéo cửa tủ quần áo ra, thấy Vân Hành đang liều mạng nấp sau đống quần áo, tám phần đang hối hận vì sao mình không học qua súc cốt thuật.
"Vân, Hành!" Gằn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi.
"A! Dịch Toa, nàng cũng ở đây à! Thật khéo, ta đang muốn tìm một chỗ để ngủ trưa, nàng sao đã tới đây rồi?" thấy tránh không được, Vân Hành dứt khoát phủi mông đi ra từ trong tủ quần áo, tùy tiện bịa đặt ra lý do.
Dịch Toa tựa tiếu phi tiếu (dường như cười mà không phải cười) nhìn Vân Hành, còn lườm Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu đang đứng ở cửa chuẩn bị xem kịch vui một cái, không thể không nói, Lệ Thú đi theo Tiểu Tiểu học được thói xấu...
"Ngủ trưa, ngủ thẳng tới trong tủ quần áo?" Dịch Toa khinh thường hừ hừ: "Đừng giả ngu, lão nương tìm ngươi tính sổ đây!"
"Ha ha..." Vân Hành lúng túng gãi đầu, mắt nhìn xung quanh, đợi đến khi nhìn thấy Tiểu Tiểu thì ánh mắt sáng lên: "À, là ta giúp bọn chúng đi thăm dò một số chuyện đó."
Dịch Toa nghi ngờ nhìn Vân Hành: "Thật sự?"
"Đương nhiên là thật !" Vân Hành đầy vẻ chính khí: "Ta biết mục đích lần này của Giang gia!"
May mắn hôm qua hắn trừ nghe bát quái, còn nghe được không ít tin tức hữu dụng, nhìn đông cung sống chỉ là nhân tiện mà thôi.
"mục đích gì?" Tiểu Tiểu kỳ quái hỏi, đây cũng là nghi hoặc cho tới nay của Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu. Giang Du phí sức như vậy đến cuối cùng muốn làm cái gì?
"Hắn muốn lấy kiếm lệnh thiên hạ, mọi người đều biết, truyền thuyết Huyết Yêu kiếm chọn chủ, chỉ cần khiến mọi người cho rằng Huyết Yêu kiếm chọn hắn, như vậy sẽ có rất nhiều thế lực tự động đến cửa, không cần tổn hao nhiều khí lực lắm mà có thể tạo ra một mảnh thiên địa riêng. Đến lúc đó, thực lực của Giang gia sẽ được đề cao thật lớn, đối phó môn phái khác tự nhiên sẽ bớt rất nhiều việc." Vân Hành một bên nói ra tính toán của Giang Du, một bên lặng lẽ di chuyển về phía khu vực an toàn— rời xa Dịch Toa.
"Cho dù là ngươi đi thăm dò tin tức tốt lắm, vậy ngươi cũng không thể đào hôn chứ!" Dịch Toa lập tức phát hiện động tác của Vân Hành, một phát bắt được hắn: "Tốt lắm, hôm nay chúng ta thành thân là được!"
"Ôi?" mắt Vân Hành trừng lớn, lớn thêm một chút nữa là con ngươi có thể rơi xuống:"Thành thân? Không được không được không được." Vân Hành lắc đầu như trống bỏi: “đó là ta bị ngươi lừa mới ký vào cái loại đồ vật này!"
"Sư phụ." Vẫn luôn ngậm miệng đột nhiên Lệ Thú nói chuyện, sau đó dường như Tiểu Tiểu nghĩ đến cái gì, lui về phía sau hai bước, một mặt còn sợ hãi trong lòng, vừa có chút đồng tình nhìn Vân Hành một cái.
Mà Vân Hành càng thêm hiểu rõ đồ đệ này, Lệ Thú vừa mở miệng, Vân Hành cũng biết hắn muốn làm gì ...
"Hôn ước rất quan trong đối với một người phụ nữ, nếu đã ký vào hôn ước, cho dù sư phụ tự nguyện hay không đã xác định đại diện cho một phần trách nhiệm, tội bất hiếu có ba điều trong đó không có con nối dõi là tội lớn nhất, sư phụ đã gần năm mươi tuổi, vẫn không có con nối dõi, đồ đệ biết sư phụ vì con mà trễ mất tuổi trẻ đẹp nhất, nhưng giờ có cơ hội sư phụ vẫn nên nhận lấy ..."
"Ngừng ngừng ngừng ——" Vân Hành bắt đầu kêu ngừng ngay: "Tiểu Thú, ta là sư phụ của con không sai chứ?"
"Đương nhiên, một ngày làm thầy cả đời làm cha, Lệ Thú vẫn luôn ghi nhớ."
"Vậy con có nên đứng về phía ta hay không, không cần phải tiếp tục cọc hôn ước này!" Vân Hành đáng thương hề hề nhìn đồ đệ.
Lệ Thú lắc đầu không chút do dự: "Duy chỉ có chuyện này không thể. Không phải là đồ nhi không tuân theo chỉ thị của sư phụ, chính là sư phụ cần phải phụ trách với nhà gái."
"Trời ạ!" Vân Hành ôm đầu: "Ta là muốn đi tìm mùa xuân thứ hai, cũng không phải là muốn tìm về mùa đông thứ hai đâu!"
Người phụ nữ cường hãn này nếu lấy về nhà, cuộc sống mỗi ngày của hắn sẽ tại tàn khốc như trong ngày đông rồi!
"Đầu tiên, sư phụ, hủy bỏ hôn ước sẽ tạo ra ảnh hưởng vô cùng bất lợi cho nhà gái, khiến trong cuộc sống của nhà gái bị mọi người phỉ báng."
Vân Hành chột dạ liếc Dịch Toa một cái.
"Sau đó, nhà gái cùng người thân nhà gái sẽ lấy ngài ra mà làm kẻ địch, dốc toàn bộ sức mạnh cả nhà đuổi giết ngài."
Vân Hành khẽ gật đầu đồng ý, Dịch Toa thật sự là người có thể làm ra loại chuyện này.
"Một mình ngài khẳng định không bằng tất cả bạn bè, người thân của đối phương hợp lại, lại bởi vì không thủ hôn ước sẽ làm cho ngài bị bạn bè xa lánh, dù sao người đến ngay cả loại lời hứa quan trọng như hôn ước này cũng không tuân thủ khẳng định không đáng giá thâm giao."
Không thể nào? Vân Hành nghi ngờ nhìn Lệ Thú.
"Đến lúc đó ngài sẽ bơ vơ không nơi nương tựa, nếu không muốn bị người thân của nhà gái bắt được, sẽ phải trốn đông trốn tây, cô độc đến chết, cho đến khi chết cũng sẽ không có người tha thứ cho ngài."
Thảm như vậy! sắc mặt Vân Hành thay đổi.
"Nếu bị người thân của nhà gái bắt được..." Lệ Thú dừng một chút, lại khiến Vân Hành nuốt nước miếng, mặt Lệ Thú không biểu cảm tiếp tục nói: "Như vậy, nhà gái nhất định sẽ nuốt không trôi cục tức này, đánh ngài bị thương nặng, phế bỏ võ công là chuyện nhỏ."
Đây vẫn là chuyện nhỏ? Vân Hành vụng trộm khẽ nhìn Dịch Toa, lại thấy dáng vẻ đang suy tư của Dịch Toa, không khỏi rùng mình một cái.
"Nếu là..." mặt Lệ Thú không biểu cảm liếc một vị trí nào đó của mỗ Vân Hành một cái, khiến Vân Hành hoảng sợ, Lệ Thú lắc đầu thở dài: "Đáng thương cả đời sư phụ anh hùng lại bởi vì gây ra chuyện như vậy mà đến đàn ông cũng không làm được."
Sắc mặt Vân Hành có thể so với đáy nồi rồi, ánh mắt của Dịch Toa lại sáng lên lấp lánh.
Nếu thật sự như vậy, Vân Hành hắn còn không bằng tìm đậu hủ mà đập đầu chết đi!
" tiểu tử giỏi!" Dịch Toa đánh gãy Lệ Thú đang còn muốn mở miệng nói, chỉ sợ Lệ Thú nói thêm gì nữa, Vân Hành có khi còn biến thành cái dạng gì nữa! Dịch Toa nàng cũng không ác đến loại trình độ đó, nhiều lắm chỉ là bắt lấy rồi bức hôn mà thôi: "Chiêu khuyên bảo này quá lợi hại ! Khi nào thì con dạy ta với!"
"Sư mẫu căn dặn, Lệ Thú nhất định vâng theo. Nhưng, Lệ Thú cũng chưa khuyên bảo gì sư phụ chưa, vẻn vẹn chỉ nói cho sư phụ những sự thật có khả năng xảy ra mà thôi."
"À, vậy phiền con cho ta biết phải nói những loại sự thật này như thế nào đi."
Khóe miệng Vân Hành run rẩy nhìn đại đồ đệ một tay mình nuôi nấng chỉ trong nháy mắt mà phản bội, không khỏi dài thở dài một hơi, lại cảm thấy có người điểm nhẹ sau lưng hắn. Vân Hành quay đầu, thấy người không biết lủi đi từ khi nào, Tiểu Tiểu vừa xuất hiện.
"Đồ tức à! Con sao mà nhịn được cái đại đầu gỗ kia thế?" vẻ mặt Vân Hành sùng bái.
"Thú ca nói đều là đúng chứ sao!" Tiểu Tiểu trợn mắt, đối với cái danh hiệu sư phụ của Lệ Thú, mà một chút cũng không có làm tấm gương tốt cho người khác một chút sợ hãi cũng không có, ngược lại giống như bạn bè ngang hàng, mà Vân Hành cũng thích loại cảm giác này.
"Đây là cái gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi?" Vân Hành hài hước trêu ghẹo đồ tức của mình: "Tiểu Tiểu, con gọi ta làm gì?"
"Dạ, cái này cho ngài."
"Đây là cái gì?"
"Mì sợi đó! Trong nhà không có đậu hủ cho ngài đập đầu, nên ngài chấp nhận một chút đi! Tuy đây là ngày hôm qua ăn thừa lại, nhưng chắc là có thể dùng để treo cổ đấy."
"..."
Ai, đến quyền lợi dùng đậu hủ đập đầu tự tử hắn cũng không có sao?
Tác giả :
Bách Lý Tiếu Tiếu