Đại Hiệp Hồn
Chương 83: Làm quỷ cũng phong lưu (1)
Nguồn:
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên
Biên dịch: Lúa
Lúc này ánh dương khắp nơi, bốn phía không người, giữa đồng hoang một mảnh yên tĩnh. Hoa Vân Long đưa mắt nhìn quanh, thở dài một hơi rồi cười nói: "Chỉ còn hai người chúng ta thôi."
Nguyễn Hồng Ngọc chợt thấy xấu hổ, ửng hồng hai gò má, nũng nịu hỏi ngược lại: "Hai người thì làm sao đây a?"
Hoa Vân Long cười cười: "Tất nhiên là nói chuyện tâm tình a."
Nguyễn Hồng Ngọc thản nhiên cười một tiếng, mắt nhìn bộ dáng của Hoa Vân Long ngọc thụ lâm Phong, kết hợp với thần sắc tài hoa phong lưu, không biết vì sao, phương tâm rung động một hồi. như có con hươu chạy loạn, dĩ nhiên xấu hổ vô cùng, một cảm giác nàng đã không có suốt bao lâu, hơi ngẩn người, cả người nhẹ nhàng nhảy lên, ngẩn ngẩn ngơ ngơ đã nhảy lên lưng ngựa mà không biết. Hoa Vân Long rung động mày kiếm, khẽ hỏi: "Cô nương phải đi sao?"
Nguyễn Hồng Ngọc hé miệng cười một tiếng, hơi gật đầu một cái, miệng im lăng không nói.
Hoa Vân Long chuyển động ánh mắt, cười mỉm nói: "Thớt hồng mã này của cô nương thần tuấn phi phàm, nếu như nó chạy băng băng một đường, tại hạ thật đúng là không thể cản lại được."
Nguyễn Hồng Ngọc khẽ vuốt bờm ngựa, trên môi ngọc hiện lên một tình yêu nóng bỏng không cách nào ức chế, cười dịu dàng nói: "Tiểu mã nhi này chính là một loại bảo mã hiếm có dị thường, bảo mã có danh tiếng trên giang hồ quả thật không thiếu, nhưng tuyệt đối không thể sánh bằng tiểu mã nhi của ta."
Hoa Vân Long mỉm cười nói: "Phương danh của cô nương là Hồng Ngọc, thích mặc xiêm y đỏ thẫm, cưỡi trên bảo mã với bộ lông thuần một màu đỏ như lửa, đúng là một chỉnh thể hoàn mỹ, mỹ nhân phối lương câu, chính là giai thoại chốn võ lâm a."
Trong phương tâm Nguyễn Hồng Ngọc đặc biệt vui sướng, lập tức phì cười một tiếng trong veo, cũng không nói thêm lời nào, chỉ hơi nhích người về phía trước một chút, để trống ra một nửa cái yên ngựa khắc chạm hoa văn tinh mỹ, dường như muốn mời Hoa Vân Long cùng cưỡi trên bảo mã. Hoa Vân Long tiêu sái nghênh ngang, bình tĩnh thong thả mà bước đến gần, trên miệng cười nói: "Thớt bảo mã của cô nương có tên là gì?"
Nguyễn Hồng Ngọc mắt nhìn một đóa mây đỏ phía chân trời xa, thấp giọng nói ra: "Nó gọi là Hồng Nhi"
Trên gương mặt Hoa Vân Long lướt qua một nét cười biến hóa kỳ lạ, bộ dáng giật mình nói ra: "A, cô nương gọi nó là Hồng Nhi sao, tại hạ lại thấy, đây là một thớt Hỏa Long Thần Câu, có khi nên gọi là Long nhi thì hay hơn đấy."
Thớt hồng mã kia nghe thấy được hai chữ "Long Nhi", bất chợt gập lại móng trước, móng sau dồn sức hất lên cao một cái, hí lên một tiếng thật dài như biểu hiện vui mừng, một phút bất ngờ này khiến cho mông đẹp của Nguyễn Hồng Ngọc rời xa yên ngựa, sắp sửa rơi xuống đất. Nguyễn Hồng Ngọc kinh hô một tiếng, trong lúc vội vàng, vòng eo vặn vẹo một cái, hai chân "thình thịch" chạm đất, may mắn không bị ngã xuống. Chỉ nghe thấy một tiếng cười vang, lẫn với tiếng ngựa hí dài, trong tiếng chuông và tiếng chân vang dội liên tục, một chuỗi ánh đỏ đã mở ra giống như lốc xoáy cuồn cuộn.
Nguyễn Hồng Ngọc đầu tiên là giật mình, ngay sau đó là nổi giận vô cùng, còn có uất ức và sợ hãi, cảm xúc rung động khiến cho hai dòng lệ nóng tuôn dài trên má ngọc, giẫm chân nức nở kêu khóc: "Họ Bạch kia, ngươi có phải nam tử hán hay không a?"
Hoa Vân Long ngửa mặt cười dài, phóng ngựa như bay, chạy một vòng xung quanh gò đất, rất nhanh đã chạy hết mấy vòng liền, lúc này mới mở miệng lớn tiếng cười nói: "Không thể trách cứ tại hạ a, muốn trách chỉ có thể trách Hồng Nhi này."
Nói xong liền vung lên dây cương, xoay đầu ngựa một cái, nhằm thẳng hướng đông mà chạy đi như bay.
Nguyễn Hồng Ngọc nước mắt như mưa, khàn giọng kêu khóc lên: "Hôm nay dù liều cái mạng này, cũng không muốn để cho tên khốn kiếp nhà ngươi chạy thoát."
Vươn người lao nhanh, dồn sức nhào tới đánh.
Hoa Vân Long cười ha hả một hồi, chợt nói: "Tốt một cái nương tử xinh đẹp chua ngoa."
Tay trái phất ra một cái, đã bắt được cổ tay Nguyễn Hồng Ngọc.
Nguyễn Hồng Ngọc nghiến răng nghiến lợi, Ngọc Câu trầm xuống, nhanh chóng tập kích vào đỉnh đầu Hoa Vân Long. Nào ngờ được Hoa Vân Long xiết chặt năm ngón tay, một cỗ ám kình xuyên thẳng vào trong cánh tay trái của Nguyễn Hồng Ngọc, thoáng chốc đã lan tràn khắp toàn thân nàng, cơ thể Nguyễn Hồng Ngọc trở nên mềm nhũn, tay phải vừa buông lỏng đã bị Hoa Vân Long đoạt lấy Ngọc Câu. Lúc này Hỏa Long Mã chuyển động bốn vó, chạy băng băng như thiểm điện, Hoa Vân Long ngồi vững càng trên yên ngựa chạm trổ hoa văn, cười vang không ngừng, tay trái nắm chặt lấy cổ tay Nguyễn Hồng Ngọc, khiến cho thân thể mềm mại kia liên tục bị xốc nảy, mái tóc cùng với y phục xốc xếch loạn thành một đoàn, vòng eo cùng với cặp mông luân phiên lên xuống, qua một lát liền dùng sức ném nàng bay ra ngoài.
Từ lúc Nguyễn Hồng Ngọc sinh ra đến bây giờ, chưa bao giờ nàng phải nhận lấy loại khuất nhục như thế này, lúc này nàng vừa thẹn vừa giận, lại đau nhức vô cùng, nước mắt tựa như trân châu, không ngừng tuôn ra, trong lòng chỉ có một cái ý niệm, đó chính là lập tức tự sát chết đi, còn là phải chết ngay trước mắt tên khốn kiếp họ Bạch kia. Nào ngờ được, Hoa Vân Long nhanh chóng thay đổi tâm ý, cánh tay đột nhiên trầm xuống, lại kéo nàng bay ngược lên trên, yên yên ổn ổn ngồi trên yên ngựa, ngay sau lưng hắn.
Nguyễn Hồng Ngọc hơi ngẩn ra, bỗng dưng cắn răng, hái ngón tay hợp lại, song chỉ như kích, dồn sức đâm về phía Linh Thai huyệt (một huyệt quan trọng) của Hoa Vân Long. Linh Thai huyệt nằm ở chính giữa lưng, hai người cưỡi chung một ngựa, ngồi chung một yên, xuất chỉ từ sau lưng, thật sự đúng là tiện tay mà thôi. Lại không thể nào tin được, Hoa Vân Long tựa như mọc mắt ở sau lưng, khuỷu tay phải ngoặt ngang một cái, khuỷu tay như một cái chùy vạn cân, nhanh như chớp đã bắt lấy vòng eo Nguyễn Hồng Ngọc.
Không hợp mà lại hợp, khuỷu tay như chùy kia vừa vặn đánh trúng Tiếu Yêu huyệt (huyệt cười trên eo). Thân thể mềm mại của Nguyễn Hồng Ngọc run lên, toàn thân tê liệt, không tự chủ được mà cười vang "Khanh khách" một trận. Hoa Vân Long xảo trá cổ quái, ngay lập tức thuận thế kéo một cái, chớp mắt một cái đã để Nguyễn Hồng Ngọc lướt qua, ngồi yên ở phía trước, hắn giơ lên bàn tay, tùy tiện vỗ lên mông đẹp của nàng một cái. Nguyễn Hồng Ngọc nửa khóc nửa cười, khàn giọng kêu khóc, chửi rủa một trận: "Họ Bạch kia, ngươi hãy cẩn thận, bản cô nương sẽ lột da ngươi, rút gân ngươi, luộc chín ngươi, cắt thịt ngươi,..."
Hoa Vân Long chỉ cười ha hả, tự nhiên nói: "Rút gân lột da cũng được, nhưng đó đều là chuyện sau này, hôm nay ngươi là kẻ trộm ngựa, thiếu gia ta phải đánh mông ngươi, dạy dỗ thật tốt mới được."
Hắn thật sự giơ chưởng cao lên, vung tay thật mạnh, "Phách phách ba ba", tiếp tục đánh mấy cái trên mông đẹp đẫy đà của Nguyễn Hồng Ngọc.
Nguyễn Hồng Ngọc bị chế trụ Tiếu Yên huyệt, trong miệng không ngừng cười vang, nhưng trong nội tâm vô cùng hỗn loạn, vừa thẹn vừa giận, lại nghe được mấy chữ "Kẻ trộm ngựa" này, càng trở nên giận dữ không thôi, lấy khóc cười làm mắng mà nói: "Tiểu tử thúi kia, ai là kẻ trộm ngựa hả? Ngươi mau thả ta ra, bản cô nương nhất định phải khiến ngươi trả lại một cái đạo lý."
Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên
Biên dịch: Lúa
Lúc này ánh dương khắp nơi, bốn phía không người, giữa đồng hoang một mảnh yên tĩnh. Hoa Vân Long đưa mắt nhìn quanh, thở dài một hơi rồi cười nói: "Chỉ còn hai người chúng ta thôi."
Nguyễn Hồng Ngọc chợt thấy xấu hổ, ửng hồng hai gò má, nũng nịu hỏi ngược lại: "Hai người thì làm sao đây a?"
Hoa Vân Long cười cười: "Tất nhiên là nói chuyện tâm tình a."
Nguyễn Hồng Ngọc thản nhiên cười một tiếng, mắt nhìn bộ dáng của Hoa Vân Long ngọc thụ lâm Phong, kết hợp với thần sắc tài hoa phong lưu, không biết vì sao, phương tâm rung động một hồi. như có con hươu chạy loạn, dĩ nhiên xấu hổ vô cùng, một cảm giác nàng đã không có suốt bao lâu, hơi ngẩn người, cả người nhẹ nhàng nhảy lên, ngẩn ngẩn ngơ ngơ đã nhảy lên lưng ngựa mà không biết. Hoa Vân Long rung động mày kiếm, khẽ hỏi: "Cô nương phải đi sao?"
Nguyễn Hồng Ngọc hé miệng cười một tiếng, hơi gật đầu một cái, miệng im lăng không nói.
Hoa Vân Long chuyển động ánh mắt, cười mỉm nói: "Thớt hồng mã này của cô nương thần tuấn phi phàm, nếu như nó chạy băng băng một đường, tại hạ thật đúng là không thể cản lại được."
Nguyễn Hồng Ngọc khẽ vuốt bờm ngựa, trên môi ngọc hiện lên một tình yêu nóng bỏng không cách nào ức chế, cười dịu dàng nói: "Tiểu mã nhi này chính là một loại bảo mã hiếm có dị thường, bảo mã có danh tiếng trên giang hồ quả thật không thiếu, nhưng tuyệt đối không thể sánh bằng tiểu mã nhi của ta."
Hoa Vân Long mỉm cười nói: "Phương danh của cô nương là Hồng Ngọc, thích mặc xiêm y đỏ thẫm, cưỡi trên bảo mã với bộ lông thuần một màu đỏ như lửa, đúng là một chỉnh thể hoàn mỹ, mỹ nhân phối lương câu, chính là giai thoại chốn võ lâm a."
Trong phương tâm Nguyễn Hồng Ngọc đặc biệt vui sướng, lập tức phì cười một tiếng trong veo, cũng không nói thêm lời nào, chỉ hơi nhích người về phía trước một chút, để trống ra một nửa cái yên ngựa khắc chạm hoa văn tinh mỹ, dường như muốn mời Hoa Vân Long cùng cưỡi trên bảo mã. Hoa Vân Long tiêu sái nghênh ngang, bình tĩnh thong thả mà bước đến gần, trên miệng cười nói: "Thớt bảo mã của cô nương có tên là gì?"
Nguyễn Hồng Ngọc mắt nhìn một đóa mây đỏ phía chân trời xa, thấp giọng nói ra: "Nó gọi là Hồng Nhi"
Trên gương mặt Hoa Vân Long lướt qua một nét cười biến hóa kỳ lạ, bộ dáng giật mình nói ra: "A, cô nương gọi nó là Hồng Nhi sao, tại hạ lại thấy, đây là một thớt Hỏa Long Thần Câu, có khi nên gọi là Long nhi thì hay hơn đấy."
Thớt hồng mã kia nghe thấy được hai chữ "Long Nhi", bất chợt gập lại móng trước, móng sau dồn sức hất lên cao một cái, hí lên một tiếng thật dài như biểu hiện vui mừng, một phút bất ngờ này khiến cho mông đẹp của Nguyễn Hồng Ngọc rời xa yên ngựa, sắp sửa rơi xuống đất. Nguyễn Hồng Ngọc kinh hô một tiếng, trong lúc vội vàng, vòng eo vặn vẹo một cái, hai chân "thình thịch" chạm đất, may mắn không bị ngã xuống. Chỉ nghe thấy một tiếng cười vang, lẫn với tiếng ngựa hí dài, trong tiếng chuông và tiếng chân vang dội liên tục, một chuỗi ánh đỏ đã mở ra giống như lốc xoáy cuồn cuộn.
Nguyễn Hồng Ngọc đầu tiên là giật mình, ngay sau đó là nổi giận vô cùng, còn có uất ức và sợ hãi, cảm xúc rung động khiến cho hai dòng lệ nóng tuôn dài trên má ngọc, giẫm chân nức nở kêu khóc: "Họ Bạch kia, ngươi có phải nam tử hán hay không a?"
Hoa Vân Long ngửa mặt cười dài, phóng ngựa như bay, chạy một vòng xung quanh gò đất, rất nhanh đã chạy hết mấy vòng liền, lúc này mới mở miệng lớn tiếng cười nói: "Không thể trách cứ tại hạ a, muốn trách chỉ có thể trách Hồng Nhi này."
Nói xong liền vung lên dây cương, xoay đầu ngựa một cái, nhằm thẳng hướng đông mà chạy đi như bay.
Nguyễn Hồng Ngọc nước mắt như mưa, khàn giọng kêu khóc lên: "Hôm nay dù liều cái mạng này, cũng không muốn để cho tên khốn kiếp nhà ngươi chạy thoát."
Vươn người lao nhanh, dồn sức nhào tới đánh.
Hoa Vân Long cười ha hả một hồi, chợt nói: "Tốt một cái nương tử xinh đẹp chua ngoa."
Tay trái phất ra một cái, đã bắt được cổ tay Nguyễn Hồng Ngọc.
Nguyễn Hồng Ngọc nghiến răng nghiến lợi, Ngọc Câu trầm xuống, nhanh chóng tập kích vào đỉnh đầu Hoa Vân Long. Nào ngờ được Hoa Vân Long xiết chặt năm ngón tay, một cỗ ám kình xuyên thẳng vào trong cánh tay trái của Nguyễn Hồng Ngọc, thoáng chốc đã lan tràn khắp toàn thân nàng, cơ thể Nguyễn Hồng Ngọc trở nên mềm nhũn, tay phải vừa buông lỏng đã bị Hoa Vân Long đoạt lấy Ngọc Câu. Lúc này Hỏa Long Mã chuyển động bốn vó, chạy băng băng như thiểm điện, Hoa Vân Long ngồi vững càng trên yên ngựa chạm trổ hoa văn, cười vang không ngừng, tay trái nắm chặt lấy cổ tay Nguyễn Hồng Ngọc, khiến cho thân thể mềm mại kia liên tục bị xốc nảy, mái tóc cùng với y phục xốc xếch loạn thành một đoàn, vòng eo cùng với cặp mông luân phiên lên xuống, qua một lát liền dùng sức ném nàng bay ra ngoài.
Từ lúc Nguyễn Hồng Ngọc sinh ra đến bây giờ, chưa bao giờ nàng phải nhận lấy loại khuất nhục như thế này, lúc này nàng vừa thẹn vừa giận, lại đau nhức vô cùng, nước mắt tựa như trân châu, không ngừng tuôn ra, trong lòng chỉ có một cái ý niệm, đó chính là lập tức tự sát chết đi, còn là phải chết ngay trước mắt tên khốn kiếp họ Bạch kia. Nào ngờ được, Hoa Vân Long nhanh chóng thay đổi tâm ý, cánh tay đột nhiên trầm xuống, lại kéo nàng bay ngược lên trên, yên yên ổn ổn ngồi trên yên ngựa, ngay sau lưng hắn.
Nguyễn Hồng Ngọc hơi ngẩn ra, bỗng dưng cắn răng, hái ngón tay hợp lại, song chỉ như kích, dồn sức đâm về phía Linh Thai huyệt (một huyệt quan trọng) của Hoa Vân Long. Linh Thai huyệt nằm ở chính giữa lưng, hai người cưỡi chung một ngựa, ngồi chung một yên, xuất chỉ từ sau lưng, thật sự đúng là tiện tay mà thôi. Lại không thể nào tin được, Hoa Vân Long tựa như mọc mắt ở sau lưng, khuỷu tay phải ngoặt ngang một cái, khuỷu tay như một cái chùy vạn cân, nhanh như chớp đã bắt lấy vòng eo Nguyễn Hồng Ngọc.
Không hợp mà lại hợp, khuỷu tay như chùy kia vừa vặn đánh trúng Tiếu Yêu huyệt (huyệt cười trên eo). Thân thể mềm mại của Nguyễn Hồng Ngọc run lên, toàn thân tê liệt, không tự chủ được mà cười vang "Khanh khách" một trận. Hoa Vân Long xảo trá cổ quái, ngay lập tức thuận thế kéo một cái, chớp mắt một cái đã để Nguyễn Hồng Ngọc lướt qua, ngồi yên ở phía trước, hắn giơ lên bàn tay, tùy tiện vỗ lên mông đẹp của nàng một cái. Nguyễn Hồng Ngọc nửa khóc nửa cười, khàn giọng kêu khóc, chửi rủa một trận: "Họ Bạch kia, ngươi hãy cẩn thận, bản cô nương sẽ lột da ngươi, rút gân ngươi, luộc chín ngươi, cắt thịt ngươi,..."
Hoa Vân Long chỉ cười ha hả, tự nhiên nói: "Rút gân lột da cũng được, nhưng đó đều là chuyện sau này, hôm nay ngươi là kẻ trộm ngựa, thiếu gia ta phải đánh mông ngươi, dạy dỗ thật tốt mới được."
Hắn thật sự giơ chưởng cao lên, vung tay thật mạnh, "Phách phách ba ba", tiếp tục đánh mấy cái trên mông đẹp đẫy đà của Nguyễn Hồng Ngọc.
Nguyễn Hồng Ngọc bị chế trụ Tiếu Yên huyệt, trong miệng không ngừng cười vang, nhưng trong nội tâm vô cùng hỗn loạn, vừa thẹn vừa giận, lại nghe được mấy chữ "Kẻ trộm ngựa" này, càng trở nên giận dữ không thôi, lấy khóc cười làm mắng mà nói: "Tiểu tử thúi kia, ai là kẻ trộm ngựa hả? Ngươi mau thả ta ra, bản cô nương nhất định phải khiến ngươi trả lại một cái đạo lý."
Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!
Tác giả :
Hoa Gian Lãng Tử