Đại Hiệp Hồn
Chương 113: Giai nhân sao đọa phong trần (14)
Nguồn:
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên
Biên dịch: Lúa
Thái Xương Nghĩa gật đầu lia lịa, nói: "Chất nhi nhất định sẽ để ý, lúc đến Di Tâm Viện ta không mở miệng là được."
Lúc này, mọi người đang ở tiền viện, sớm có gia nhân chuẩn bị ổn thỏa ba thớt tuấn mã, Giang Nam Nho Y vung tay lên, nói: "Lên ngựa a, đi sớm về sớm, dễ có cơ hội, đêm nay tốt nhất không nên động thủ."
Hai câu nói cuối cùng có lẽ người khác không hiểu, Hoa Vân Long nhạy bén tinh minh, một hơi thở đã hiểu thấu. Chỉ thấy hắn mỉm cười, đưa tay thi lễ, nói: "Vãn bối tự có chuẩn mực, đêm lạnh sương rét, lão tiền bối hãy về đi."
Tiếp nhận dây cương, nhảy lên lưng ngựa, kêu một tiếng "Gặp lại chư huynh sau", lập tức phi ngựa đi theo Dư Chiêu Nam. Minh nguyệt tinh khiết, thị lực của ba người lại dị thường sắc bén, giục ngựa chạy trên đường, cũng không lo có gì bất trắc.
Thế nhưng, qua Cổ Lâu, tiến vào đường phố Tây Vương Phủ, người đi đường dần dần đông đúc, bọn họ đành phải kéo cương đi chậm. Ba người đều một thân trang phục công tử hậu duệ quý tộc, người đã anh tuấn, ngựa cũng cường tráng, kéo cương đi chậm, đưa tới không ít ánh mắt ước ao hâm mộ.
Dư Chiêu Nam có ngoại hiệu là Tái Mạnh Thường, người nhận biết "Kim Lăng ngũ công tử" cũng rất đông, trên đường đi, không ít người cố ý tiến đến hỏi thăm vấn an, tốc độ tiến lên càng thêm chậm chạp.
Thái Xương Nghĩa tâm địa thẳng thắn, hắn có chuyện trong lòng, đối với đám người kia vấn an hỏi thăm, cảm giác cực kỳ không kiên nhẫn, bộ dạng khó gần, một đôi mày rậm nhíu chặt lại. Tuy Hoa Vân Long cũng cảm thấy không kiên nhẫn, nhưng hắn chỉ mới tới Kim Lăng, có một loại cảm giác mới mẻ, nhìn ngắm chung quanh, vẫn còn có thể chịu được.
Đi một lúc, Hoa Vân Long đột nhiên nhìn thấy bộ dáng Thái Xương Nghĩa nhíu chặt hai hàng lông mày, bất giác đã lưu ý, đồng thời nghĩ ngợi: "Vị Thái huynh này nhanh mồm nhanh miệng, không chút tâm cơ nào, nhưng làm người rất có tình nghĩa. Người thế này vô cùng phúc hậu, ta cũng không nên bỏ qua cơ hội, đợi lúc rảnh rỗi phải hảo hảo kết giao với hắn."
Hắn vừa nghĩ như thế, hứng thú đột nhiên tăng vọt, khẽ nâng cương ngựa, chậm rãi nói: "Xương Nghĩa huynh đã ở Kim Lăng từ lâu phải không?"
Thái Xương Nghĩa đang cảm thấy vạn phần mất kiên nhẫn, chợt nghe Hoa Vân Long đặt câu hỏi, lập tức thả lỏng lông mày, cười hì hì nói: "Đúng vậy a, còn ngươi?"
Vừa nói xong, chợt cảm giác câu hỏi này thật dư thừa, lại vội vàng nói tiếp: "Chúng ta tự báo tuổi tác ra đi, xem thử ai lớn ai nhỏ, "huynh" "đệ" lẫn lộn không rõ như thế, có chút không ổn a."
Hoa Vân Long mỉm cười, nói: "Tiểu đệ sinh ngày mười chín tháng Giêng năm Nhâm Thân, năm nay mười bảy tuổi, Xương Nghĩa huynh thì sao?"
Thái Xương Nghĩa cười ha ha nói: "Ta có tiện nghi rồi, ta sinh năm Tân Mùi, lớn hơn ngươi hai tuổi."
Hoa Vân Long cười nói: "Tiểu đệ cũng không thiệt thòi, sau này có Xương Nghĩa huynh chiếu cố..."
Thái Xương Nghĩa cảm thấy thư sướng, lớn giọng cười nói: "Chiếu cố lẫn nhau, chiếu cố lẫn nhau."
Hoa Vân Long thầm nghĩ: "Người này cũng biết khiêm tốn, cũng không quá chất phác đi." Trong miệng lại hỏi: "Không biết lệnh sư là vị nào?"
Thái Xương Nghĩa đáp: "Chỉ là võ công gia truyền, cực kỳ kém cỏi."
Hoa Vân Long thầm cười, nói tiếp: "Bá phụ bá mẫu khỏe mạnh sao? Có mấy vị huynh đệ?"
Thái Xương Nghĩa nói: "Tiên phụ đã qua đời nhiều năm, ta chỉ có một muội muội."
Hắn đột nhiên trừng lớn hai mắt, nghiêm trang nói: "Ta nói cho ngươi biết, muội muội ta là một lão cọp cái, sau này ngươi thấy nàng, ngươi phải cẩn thận một chút."
Chợt nghe Dư Chiêu Nam nói: "Chú ý a, chúng ta đến rồi."
Hóa ra vừa mới nói chuyện một chút, bất giác đã đến cửa lớn Di Tâm Viện.
Hai người Hoa, Thái đang ngẩn người, chợt thấy một tú bà tiến đến đón chào, cúi người vái chào trước mặt Dư Chiêu Nam, cười lấy lòng nói: "Dư gia mới đến, Yên tỷ tỷ chờ đợi đã lâu, mời, mau mời, Yên tỷ tỷ đã chuẩn bị một bữa tiệc rượu, đang chờ ở trong phòng."
Sự tình đột xuất ngoài dự liệu, vừa nghe vậy, ba người ngây ngốc trên ngựa, nhất thời đã quên xuống ngựa.
Ngoài cửa Thủy Tây, Dư Chiêu Nam chặn đường cướp người, Cổ Yên kia đã từng rút ra chủy thủ, ý đồ kháng cự, song phương đã thành oan gia đối đầu, bây giờ người nàng bắt cóc đã được cứu đi. Cổ Yên kia cư nhiên vẫn bình tĩnh như không, không hề có ý trốn tránh, hơn nữa còn chuẩn bị tiệc rượu đón tiếp, thực hiện lời hứa, chẳng lẽ nàng không sợ Hoa Vân Long tiến đến gây hấn, vạch trần bí mật của nàng?
Khu vực gần Miếu Phu Tử lúc này, người qua lại như thoi, đủ loại khách ra ra vào vào Di Tâm Viện, nối liền không dứt, Dư Chiêu Nam ngẩn người ra, không kịp suy nghĩ kỹ, đi đầu xuống ngựa, vung tay lên nói: "Mời dẫn đường."
Tú bà kia lại cúi người một cái, vòng eo khẽ lắc, cao giọng kêu lên: "Dư công tử đến."
Thân thể vừa chuyển, lắc lắc cặp mông lớn, tiến lên trước dẫn đường. Chỉ một thoáng, bốn chữ "Dư công tử đến", từng tiếng truyền thẳng đến nội viện, thanh thế kia tựa như lên nhạc múa hát mừng đại tiệc, làm cho tinh thần người ta phải kinh ngạc.
Dư Chiêu Nam mỉm cười, xoay đầu nhìn hai người Hoa, Thái mà nói: "Cổ cô nương quả thật đúng là tín nhân, mời hai vị."
Sớm có nô bộc tiếp nhận cương ngựa, dẫn ngựa đi ăn, Hoa Vân Long ngầm hiểu trong lòng, khẽ vuốt cằm, nói: "Tín nhân, tín nhân, Chiêu Nam huynh, mời."
Ba người sóng vai mà đi, Dư Chiêu Nam truyền âm hỏi: "Cổ Yên không có trốn tránh, thật là nằm ngoài dự liệu, Hoa huynh có ý định như thế nào?"
Hoa Vân Long thu liễm tâm thần, cũng truyền âm đáp lại: "Xem tình hình mà hành sự, xem thử nàng giải thích như thế nào?"
Dư Chiêu Nam nói: "Cũng chỉ ngụy biện mà thôi, dùng sức mạnh là được sao?"
Hoa Vân Long nói ngay: "Không được dùng sức mạnh."
Dư Chiêu Nam thở dài: "Xương Nghĩa đệ thẳng tính nhanh miệng, đến lúc đó xử lý thế nào, sợ là không phải do ta và ngươi."
Hoa Vân Long nhẹ giọng nhắc nhở: "Lệnh tôn rất có kiến giải, dùng sức mạnh sẽ làm gián đoạn manh mối, nhất định không thể sai lầm, xin nói trước một tiếng."
Dư Chiêu Nam khẽ ngừng lại, nói tiếp: "Được rồi, ta nhìn ánh mắt Hoa huynh mà làm việc là được."
Tiếp theo, hắn lại dùng truyền âm thuật nói với Thái Xương Nghĩa vài câu, Thái Xương Nghĩa xem Hoa Vân Long như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, tự nhiên không có ý kiến, khẽ gật đầu một cái, tỏ vẻ hắn cũng đã ghi nhớ.
Di Tâm Viện này đèn đuốc sáng trưng, phi thường náo nhiệt, ba người bọn hắn một đường bước đi, thỉnh thoảng có thể thấy được các loại mỹ nữ ba vòng lồi lõm, yêu mị tận xương, qua lại như xuyên toa, hai người Dư, Thái chính là khách quen ở Di Tâm Viện, hằng ngày kết bạn mà đến, ra tay cực kỳ hào phóng, hơn phân nửa những mỹ nữ này đều nhận ra họ, ném đến mị nhãn, cười lộ lúm đồng tiền, tất nhiên là có tình trong đó.
Nhưng lần này bọn họ có việc mà đến, ba người đều đang âm thầm lưu ý, quan sát kỹ càng, không những nhìn không ra những mỹ nữ này có chỗ gì đáng nghi, ngược lại càng cảm thấy nguyên một đám dáng điệu uyển chuyển, ai cũng thướt tha, có một cỗ mị lực khác thường dễ dàng lay động nhân tâm, quả thật đúng là kỹ nữ a.
Chỗ ở của Cổ Yên là một tòa lầu các tinh xảo, lầu các này tưởng đỏ cửa xanh, xà họa cột khắc, khắp nơi đều trồng thúy trúc, xa xa có ao nhỏ, ao gợn sóng xanh, hoa quấn lượn trên hành lang u tối, lại thêm mái cong treo những chiếc chuông gió vang lên "đinh đương", phải công nhận vô cùng u nhã thanh khiết, cực kỳ yên tĩnh hợp lòng người.
Ngày mai tức 1/6, Sắc Uyên sẽ tổ chức event bạo chục chương, tặng mã CODE giảm giá 30% kéo dài 1 tuần, dành cho tất cả độc giả theo dõi bộ truyện Đại Hiệp Hồn. Để nhận mã CODE, có thể xem thông báo sự kiện trên:
Diễn đàn YY.
FB YY Hội.
Discord Vạn Vực Thánh Địa.
Mong quý vị độc giả tiếp tục ủng hộ dịch giả, donate TLT và đẩy KP đầu tháng 6.
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên
Biên dịch: Lúa
Thái Xương Nghĩa gật đầu lia lịa, nói: "Chất nhi nhất định sẽ để ý, lúc đến Di Tâm Viện ta không mở miệng là được."
Lúc này, mọi người đang ở tiền viện, sớm có gia nhân chuẩn bị ổn thỏa ba thớt tuấn mã, Giang Nam Nho Y vung tay lên, nói: "Lên ngựa a, đi sớm về sớm, dễ có cơ hội, đêm nay tốt nhất không nên động thủ."
Hai câu nói cuối cùng có lẽ người khác không hiểu, Hoa Vân Long nhạy bén tinh minh, một hơi thở đã hiểu thấu. Chỉ thấy hắn mỉm cười, đưa tay thi lễ, nói: "Vãn bối tự có chuẩn mực, đêm lạnh sương rét, lão tiền bối hãy về đi."
Tiếp nhận dây cương, nhảy lên lưng ngựa, kêu một tiếng "Gặp lại chư huynh sau", lập tức phi ngựa đi theo Dư Chiêu Nam. Minh nguyệt tinh khiết, thị lực của ba người lại dị thường sắc bén, giục ngựa chạy trên đường, cũng không lo có gì bất trắc.
Thế nhưng, qua Cổ Lâu, tiến vào đường phố Tây Vương Phủ, người đi đường dần dần đông đúc, bọn họ đành phải kéo cương đi chậm. Ba người đều một thân trang phục công tử hậu duệ quý tộc, người đã anh tuấn, ngựa cũng cường tráng, kéo cương đi chậm, đưa tới không ít ánh mắt ước ao hâm mộ.
Dư Chiêu Nam có ngoại hiệu là Tái Mạnh Thường, người nhận biết "Kim Lăng ngũ công tử" cũng rất đông, trên đường đi, không ít người cố ý tiến đến hỏi thăm vấn an, tốc độ tiến lên càng thêm chậm chạp.
Thái Xương Nghĩa tâm địa thẳng thắn, hắn có chuyện trong lòng, đối với đám người kia vấn an hỏi thăm, cảm giác cực kỳ không kiên nhẫn, bộ dạng khó gần, một đôi mày rậm nhíu chặt lại. Tuy Hoa Vân Long cũng cảm thấy không kiên nhẫn, nhưng hắn chỉ mới tới Kim Lăng, có một loại cảm giác mới mẻ, nhìn ngắm chung quanh, vẫn còn có thể chịu được.
Đi một lúc, Hoa Vân Long đột nhiên nhìn thấy bộ dáng Thái Xương Nghĩa nhíu chặt hai hàng lông mày, bất giác đã lưu ý, đồng thời nghĩ ngợi: "Vị Thái huynh này nhanh mồm nhanh miệng, không chút tâm cơ nào, nhưng làm người rất có tình nghĩa. Người thế này vô cùng phúc hậu, ta cũng không nên bỏ qua cơ hội, đợi lúc rảnh rỗi phải hảo hảo kết giao với hắn."
Hắn vừa nghĩ như thế, hứng thú đột nhiên tăng vọt, khẽ nâng cương ngựa, chậm rãi nói: "Xương Nghĩa huynh đã ở Kim Lăng từ lâu phải không?"
Thái Xương Nghĩa đang cảm thấy vạn phần mất kiên nhẫn, chợt nghe Hoa Vân Long đặt câu hỏi, lập tức thả lỏng lông mày, cười hì hì nói: "Đúng vậy a, còn ngươi?"
Vừa nói xong, chợt cảm giác câu hỏi này thật dư thừa, lại vội vàng nói tiếp: "Chúng ta tự báo tuổi tác ra đi, xem thử ai lớn ai nhỏ, "huynh" "đệ" lẫn lộn không rõ như thế, có chút không ổn a."
Hoa Vân Long mỉm cười, nói: "Tiểu đệ sinh ngày mười chín tháng Giêng năm Nhâm Thân, năm nay mười bảy tuổi, Xương Nghĩa huynh thì sao?"
Thái Xương Nghĩa cười ha ha nói: "Ta có tiện nghi rồi, ta sinh năm Tân Mùi, lớn hơn ngươi hai tuổi."
Hoa Vân Long cười nói: "Tiểu đệ cũng không thiệt thòi, sau này có Xương Nghĩa huynh chiếu cố..."
Thái Xương Nghĩa cảm thấy thư sướng, lớn giọng cười nói: "Chiếu cố lẫn nhau, chiếu cố lẫn nhau."
Hoa Vân Long thầm nghĩ: "Người này cũng biết khiêm tốn, cũng không quá chất phác đi." Trong miệng lại hỏi: "Không biết lệnh sư là vị nào?"
Thái Xương Nghĩa đáp: "Chỉ là võ công gia truyền, cực kỳ kém cỏi."
Hoa Vân Long thầm cười, nói tiếp: "Bá phụ bá mẫu khỏe mạnh sao? Có mấy vị huynh đệ?"
Thái Xương Nghĩa nói: "Tiên phụ đã qua đời nhiều năm, ta chỉ có một muội muội."
Hắn đột nhiên trừng lớn hai mắt, nghiêm trang nói: "Ta nói cho ngươi biết, muội muội ta là một lão cọp cái, sau này ngươi thấy nàng, ngươi phải cẩn thận một chút."
Chợt nghe Dư Chiêu Nam nói: "Chú ý a, chúng ta đến rồi."
Hóa ra vừa mới nói chuyện một chút, bất giác đã đến cửa lớn Di Tâm Viện.
Hai người Hoa, Thái đang ngẩn người, chợt thấy một tú bà tiến đến đón chào, cúi người vái chào trước mặt Dư Chiêu Nam, cười lấy lòng nói: "Dư gia mới đến, Yên tỷ tỷ chờ đợi đã lâu, mời, mau mời, Yên tỷ tỷ đã chuẩn bị một bữa tiệc rượu, đang chờ ở trong phòng."
Sự tình đột xuất ngoài dự liệu, vừa nghe vậy, ba người ngây ngốc trên ngựa, nhất thời đã quên xuống ngựa.
Ngoài cửa Thủy Tây, Dư Chiêu Nam chặn đường cướp người, Cổ Yên kia đã từng rút ra chủy thủ, ý đồ kháng cự, song phương đã thành oan gia đối đầu, bây giờ người nàng bắt cóc đã được cứu đi. Cổ Yên kia cư nhiên vẫn bình tĩnh như không, không hề có ý trốn tránh, hơn nữa còn chuẩn bị tiệc rượu đón tiếp, thực hiện lời hứa, chẳng lẽ nàng không sợ Hoa Vân Long tiến đến gây hấn, vạch trần bí mật của nàng?
Khu vực gần Miếu Phu Tử lúc này, người qua lại như thoi, đủ loại khách ra ra vào vào Di Tâm Viện, nối liền không dứt, Dư Chiêu Nam ngẩn người ra, không kịp suy nghĩ kỹ, đi đầu xuống ngựa, vung tay lên nói: "Mời dẫn đường."
Tú bà kia lại cúi người một cái, vòng eo khẽ lắc, cao giọng kêu lên: "Dư công tử đến."
Thân thể vừa chuyển, lắc lắc cặp mông lớn, tiến lên trước dẫn đường. Chỉ một thoáng, bốn chữ "Dư công tử đến", từng tiếng truyền thẳng đến nội viện, thanh thế kia tựa như lên nhạc múa hát mừng đại tiệc, làm cho tinh thần người ta phải kinh ngạc.
Dư Chiêu Nam mỉm cười, xoay đầu nhìn hai người Hoa, Thái mà nói: "Cổ cô nương quả thật đúng là tín nhân, mời hai vị."
Sớm có nô bộc tiếp nhận cương ngựa, dẫn ngựa đi ăn, Hoa Vân Long ngầm hiểu trong lòng, khẽ vuốt cằm, nói: "Tín nhân, tín nhân, Chiêu Nam huynh, mời."
Ba người sóng vai mà đi, Dư Chiêu Nam truyền âm hỏi: "Cổ Yên không có trốn tránh, thật là nằm ngoài dự liệu, Hoa huynh có ý định như thế nào?"
Hoa Vân Long thu liễm tâm thần, cũng truyền âm đáp lại: "Xem tình hình mà hành sự, xem thử nàng giải thích như thế nào?"
Dư Chiêu Nam nói: "Cũng chỉ ngụy biện mà thôi, dùng sức mạnh là được sao?"
Hoa Vân Long nói ngay: "Không được dùng sức mạnh."
Dư Chiêu Nam thở dài: "Xương Nghĩa đệ thẳng tính nhanh miệng, đến lúc đó xử lý thế nào, sợ là không phải do ta và ngươi."
Hoa Vân Long nhẹ giọng nhắc nhở: "Lệnh tôn rất có kiến giải, dùng sức mạnh sẽ làm gián đoạn manh mối, nhất định không thể sai lầm, xin nói trước một tiếng."
Dư Chiêu Nam khẽ ngừng lại, nói tiếp: "Được rồi, ta nhìn ánh mắt Hoa huynh mà làm việc là được."
Tiếp theo, hắn lại dùng truyền âm thuật nói với Thái Xương Nghĩa vài câu, Thái Xương Nghĩa xem Hoa Vân Long như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, tự nhiên không có ý kiến, khẽ gật đầu một cái, tỏ vẻ hắn cũng đã ghi nhớ.
Di Tâm Viện này đèn đuốc sáng trưng, phi thường náo nhiệt, ba người bọn hắn một đường bước đi, thỉnh thoảng có thể thấy được các loại mỹ nữ ba vòng lồi lõm, yêu mị tận xương, qua lại như xuyên toa, hai người Dư, Thái chính là khách quen ở Di Tâm Viện, hằng ngày kết bạn mà đến, ra tay cực kỳ hào phóng, hơn phân nửa những mỹ nữ này đều nhận ra họ, ném đến mị nhãn, cười lộ lúm đồng tiền, tất nhiên là có tình trong đó.
Nhưng lần này bọn họ có việc mà đến, ba người đều đang âm thầm lưu ý, quan sát kỹ càng, không những nhìn không ra những mỹ nữ này có chỗ gì đáng nghi, ngược lại càng cảm thấy nguyên một đám dáng điệu uyển chuyển, ai cũng thướt tha, có một cỗ mị lực khác thường dễ dàng lay động nhân tâm, quả thật đúng là kỹ nữ a.
Chỗ ở của Cổ Yên là một tòa lầu các tinh xảo, lầu các này tưởng đỏ cửa xanh, xà họa cột khắc, khắp nơi đều trồng thúy trúc, xa xa có ao nhỏ, ao gợn sóng xanh, hoa quấn lượn trên hành lang u tối, lại thêm mái cong treo những chiếc chuông gió vang lên "đinh đương", phải công nhận vô cùng u nhã thanh khiết, cực kỳ yên tĩnh hợp lòng người.
Ngày mai tức 1/6, Sắc Uyên sẽ tổ chức event bạo chục chương, tặng mã CODE giảm giá 30% kéo dài 1 tuần, dành cho tất cả độc giả theo dõi bộ truyện Đại Hiệp Hồn. Để nhận mã CODE, có thể xem thông báo sự kiện trên:
Diễn đàn YY.
FB YY Hội.
Discord Vạn Vực Thánh Địa.
Mong quý vị độc giả tiếp tục ủng hộ dịch giả, donate TLT và đẩy KP đầu tháng 6.
Tác giả :
Hoa Gian Lãng Tử