Đại Hiệp, Đừng Sợ!
Chương 39: Thế giới bốn người
Không để ý đến Tài Như Mệnh ở phía sau luôn miệng nhắc “Hòa khí sinh tài”, Thịnh Bảo Hoa vén rèm lên, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng Khúc Thanh Thương biến mất ở góc rẽ lầu hai, nàng bình tĩnh ngồi xuống vị trí ban đầu.
“Ta muốn ăn cháo cá.” Thịnh Bảo Hoa quay đầu, nhìn về phía Chiêu Tài đang đứng đợi bên cạnh. Chiêu Tài đang chờ mong có cơ hội biểu hiện, vừa nghe được, vui vẻ chạy vào phòng bếp, “Cô nương thật sự là có lộc ăn, vừa lúc có sẵn trên bếp luôn, cô chờ nha ~” Ở phía khác, Tiến Bảo cũng vừa lúc mang đồ ăn lên. Có lẽ là do có Tài Như Mệnh trấn thủ bên cạnh, đồ ăn so với ban nãy còn phong phú hơn rất nhiều, hơn nữa vừa nhìn đã biết là mới làm, Thịnh Bảo Hoa liếc mắt một cái liền chú ý tới một đĩa rau chân vịt xanh mượt. Tài Như Mệnh ngồi bên cạnh Thịnh Bảo Hoa đang thật cẩn thận quan sát nàng, sau đó liền thấy ánh mắt Thịnh Bảo Hoa cô nương nhìn chằm chằm đĩa rau chân vịt kia, ánh mắt còn lóe sáng a lóe sáng, vội tươi cười chân thành đẩy đĩa rau kia tới trước mặt nàng, “Món này được làm từ những cây rau tươi đầu mùa, gọi là Phỉ Thúy Hoàn, nếm thử xem?” Thịnh Bảo Hoa quay đầu lại nhìn Tài Như Mệnh cười âm hiểm, “Ta rất thích.” Trái tim nho nhỏ của Tài Như Mệnh run lên, cảm thấy nụ cười kia của Thịnh cô nương quả thực rất dọa người, rất dọa người. “Cô nương, cháo cá tới rồi ~” Chiêu Tài bưng một chén cháo đi ra, ân cần đặt trước mặt Thịnh Bảo Hoa, sau đó nhìn lão bản nhà mình cười vô cùng chân chó, tỏ vẻ ‘lão bản, tâm sự của ngài, tiểu nhân biết rất rõ~’. Tài Như Mệnh khó hiểu liếc gã một cái, nhưng cũng hiểu rằng, dỗ cho Thịnh Bảo Hoa tập trung tâm tư vào chuyện ăn uống cũng không phải là không tốt, liền gật gật đầu với Chiêu Tài cùng Tiến Bảo, tỏ vẻ khen ngợi. Hai gã tiểu nhị nhìn nhau cười, bốn con mắt lộ vẻ vui mừng vô hạn, xem ra sắp có lão bản nương rồi! Tài Như Mệnh chuyển tầm mắt về phía Thịnh Bảo Hoa, liền thấy ánh mắt Thịnh cô nương nhìn chằm chằm chén cháo cá kia, ánh mắt phức tạp. Còn chưa kịp nói gì, Thịnh Bảo Hoa đã cầm đĩa Phỉ Thúy Hoàn kia lên, lại bê theo bát cháo cá, đứng dậy rời đi. “… Ách, cô đi đâu vậy?” Tài Như Mệnh run rẩy gọi. “Yên tâm, ta không ăn mất cả đĩa đâu mà sợ.” Thịnh Bảo Hoa cười cười, một tay bê cháo cá, một tay bê đĩa rau, tiếp tục đi ra ngoài. Trên lầu, không biết Mai Ngạo Hàn nói gì với Khúc Thanh Thương, Khúc Thanh Thương đang xanh mét mặt đi xuống. Tài Như Mệnh nhìn thấy Khúc Thanh Thương vẻ mặt lạnh lẽo đi ra khỏi khách điếm, lại nghĩ tới Thịnh Bảo Hoa mang cháo cá với rau chân vịt không biết chạy đi đằng nào rồi, không khỏi đau đầu. Ánh trăng thê lương, Khúc Thanh Thương đi ra khỏi khách điếm, ngẩng đầu nhìn vầng trăng lạnh như lưỡi đao, trong lòng có chút không yên. Vừa mới đi được hai bước, một con mèo hoang không biết từ đâu chạy ra, nàng ta không cẩn thận đạp phải đuôi của nó, con mèo hoang gào lên một tiếng thê lương, lại xông vào trong ngõ hẻm. Nàng ta bị hoảng sợ, trong lòng càng cảm thấy không yên. “Meo meo…” Lại là một tiếng mèo kêu, tiếp theo, vang lên vài tiếng mèo kêu khác. Trong bóng đêm, rất nhiều cặp mắt xanh lục lập lòe sáng lên quỷ dị, Khúc Thanh Thương sợ tới mức lui về phía sau mấy bước, tiếp tục định thần nhìn lại, đúng là có rất nhiều mèo hoang tụ tập lại với nhau, nàng ta cắn cắn môi, nắm chặt thanh kiếm trong tay, nhắm thẳng con mèo liều lĩnh lẻn đến bên chân mình, hung hăng chém xuống, con mèo kêu lên một tiếng, dường như bị chém không nhẹ, lập tức chạy mất không thấy bóng dáng. Đám mèo hoang bị dọa cũng tản ra bốn phía, Khúc Thanh Thương cầm chặt kiếm, bàn tay hơi run, sau đó lại cười giễu cợt một tiếng, nàng ta đang sợ cái gì chứ? Giết người phóng hỏa còn không sợ, chẳng lẽ còn sợ báo ứng sao? “Bộp bộp bộp.” Có người ẩn trong góc tối đang vỗ tay. Khúc Thanh Thương trầm mặt xuống, “Ai?!” “Cháo cá… Rất thơm nha ~” Giọng cười hì hì vang lên từ một nơi nào đó. Khúc Thanh Thương lập tức tái mặt, nàng ta thật sự ngửi được mùi cháo cá thơm nức, mùi hương nhằm thẳng vào phía nàng ta, khiến nàng ta cơ hồ không cầm nổi kiếm. “Đừng giả thần giả quỷ, mau ra đây!” Nàng ta cắn răng, lớn tiếng quát. “Giả thần giả quỷ?” Thanh âm kia phiêu đãng vô định, khiến người ta nghe mà không khỏi run lên. Bóng hồng chợt lóe lên trước mắt Khúc thanh Thương, người kia đang quay lưng lại, lờ mờ có thể nhìn thấy là một cô gái. “Giang hồ đệ nhất mỹ nhân Khúc cô nương, đã lâu không gặp nha ~” cô gái kia nở nụ cười, vừa khéo xoay người, khiến ánh trăng chiếu lên mặt. Từ đôi môi bởi vì mỉm cười mà hé mở kia, có một dòng nước xanh biếc từ từ trào ra. “… Lục nhan?” Khúc Thanh Thương giật mình kinh sợ, tới khi nhìn rõ dung mạo thiếu nữ kia, nàng ta hoảng sợ mở trừng mắt, “Thịnh Bảo Hoa!” “Hồ nước rất lạnh nha…” Thịnh Bảo Hoa hơi nhếch môi, giống như cười mà lại giống như đang khóc, vươn tay về phía nàng ta, “Không bằng cô tới đây với ta?” Dưới bóng đêm, Khúc Thanh Thương hét lên một tiếng, quên rằng bản thân mình có võ công, giống như những cô gái bình thường hét chói tai rồi xoay người bỏ chạy. Nhìn theo bóng dáng chạy trối chết kia, Thịnh Bảo Hoa phun ra một miệng rau chân vịt, lại lấy tay áo lau lau miệng, ghét bỏ kêu, “Ui ~ thật bẩn ~ ” Nhìn lại bát cháo cá trên mặt đất, đã bị đám mèo hoang ăn gần hết, nàng xoay người thu chén đĩa, quay về khách điếm. “Nếu nàng ta vung kiếm đâm tới thì làm sao?” Phía sau, bỗng nhiên vang lên giọng nói của Quý Ngọc Anh. Thịnh Bảo Hoa quay đầu nhìn, “Ồ, Quý đại hiệp tới rồi?” “Cô rất không cẩn thận.” Quý Ngọc Anh nhìn nàng, cặp mắt đen trong như nước tỏ vẻ không đồng ý, hắn nghe được tiếng thét chói tai liền chạy ra, vừa lúc nhìn thấy Khúc Thanh Thương hoảng sợ chạy đi. “Nàng ta sẽ không làm thế đâu.” Thịnh Bảo Hoa nhún nhún vai, “Lục nhan không có giải dược, nàng ta lại tận mắt nhìn thấy ta chết.” “Tóm lại, sau này cô muốn làm gì có thể gọi ta.” Quý Ngọc Anh phụng phịu nói. Thịnh Bảo Hoa nhìn hắn, bỗng nhiên cười, “Được rồi, sau này ta sẽ gọi huynh.” Quý Ngọc Anh nhìn thấy nụ cười như hoa kia, lặng đi một chút, có chút không được tự nhiên quay đầu đi, trên mặt nhiễm một tầng sắc hồng diễm lệ. Một giây sau, một đôi móng vuốt nho nhỏ bò lên mặt hắn, Quý Ngọc Anh kinh ngạc một chút, lại không tránh đi, cứ như vậy ngây ngốc để cho nàng nhéo má. “Tiểu tướng công nhà ta rất hay đỏ mặt, Quý công tử huynh cũng giống vậy nha.” Thịnh Bảo Hoa cười híp mắt, “Da huynh trắng như vậy, đỏ mặt lên trông thực đẹp nha ~ “ Quý Ngọc Anh cừng đờ nguyên tại chỗ, sợ mạnh tay đẩy nàng ra lại khiến nàng bị thương, đành phải cố chấp giữ nguyên gương mặt bị nhéo đến biến dạng, “Buông tay.” Thịnh Bảo Hoa thấy đủ rồi mới buông lỏng móng vuốt. Vừa thu lại móng vuốt, đột nhiên cảm giác có thứ gì đó gõ trúng đầu nàng, Thịnh Bảo Hoa hầm hầm ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai, liền thấy một hoa y nam tử đang tựa cửa sổ mà đứng, dưới ánh trăng hé ra gương mặt tươi cười cực kỳ đáng ăn đòn, không phải Mai Ngạo Hàn thì còn là ai? “A~ thật sự là đời người thế nào cũng sẽ gặp lại nhau ~” Mai Ngạo Hàn quơ quơ ống tay áo, tươi cười rạng rỡ. Thịnh Bảo Hoa tốn hơi thừa lời, dứ dứ nắm đấm, “Huynh lấy cái gì ném ta vậy?” “Khẳng định không phải xương gà nha.” Thịnh Bảo Hoa vừa nghe, liền biết tên hẹp hòi này nhất định còn ghi hận chuyện lúc ở Bạch Hồ sơn trang nàng cắm một cái xương gà lên đầu y, khiến y trở thành trò cười cho thiên hạ. Khi đó, bởi vì y không biết, cho nên mang theo cái xương gà trên đầu, lượn lờ trong trang suốt một ngày, tới tận khi Khâu đại quản gia tò mò hỏi y, “Ách, Mai các chủ, trâm cài tóc của ngài thực độc đáo…” Nghĩ vậy, Thịnh Bảo Hoa sờ sờ đầu, lại thật sự là một chiếc trâm cài tóc, trên cây trâm còn trang trí một viên ngọc tinh xảo, vừa nãy gõ trúng đầu nàng, đại khái chính là viên ngọc kia đi. Thịnh Bảo Hoa hừ một tiếng, không có ý định trả lại, cũng không tiếp tục để ý tới y nữa, chỉ quay đầu nhìn về phía Quý Ngọc Anh, “Quý đại hiệp, chưa ăn tối đi? Không bằng cùng nhau ăn nha?” “Bảo Bảo, ta cũng chưa dùng bữa tối ~” trên lầu, Mai Ngạo Hàn kêu. Thịnh Bảo Hoa không để ý tới y, cùng Quý Ngọc Anh bước vào khách điếm, Tiến Bảo nhanh nhẹn đón tiếp. Quý Ngọc Anh ngồi đối diện ở Thịnh Bảo Hoa không nói được một lời, trên mặt vẫn còn thấy rõ ràng hai dấu tay, Thịnh Bảo Hoa thấy vậy chột dạ không thôi, sớm biết da mặt hắn mỏng như thế, nàng không nên quá tay như vậy mới đúng. Tài Như Mệnh liếc mắt nhìn Thịnh Bảo Hoa một cái, lại nhìn ngó hai cái bát không trên bàn, lại liên tưởng tới tiếng hét chói tai ngoài khách điếm ban nãy, không khó để đoán được đã xảy ra chuyện gì. Nhất thời ba người không nói gì. Tiến Bảo đặt bát đũa đến trước mặt Quý Ngọc Anh, có chút u oán liếc nhìn hắn một cái, thế giới hai người đang tốt đẹp, tự nhiên lại biến thành ba người, xem ra lão bản còn phải cố gắng nhiều nha. Đang nghĩ ngợi, trên lầu chợt vang lên tiếng động, liền thấy Mai Ngạo Hàn mặc cẩm bào thêu hoa từ trên lầu vọt xuống, thấy ba người ngồi bên bàn, trên bàn đặt ba bộ bát đũa, không khỏi nhìn về phía Thịnh Bảo Hoa, sâu kín nói, “Bảo Bảo, nàng thật vô tình nha.” Thịnh Bảo Hoa lườm y một cái, không có tâm tư để ý đến y, cúi đầu ăn canh. Tài Như Mệnh thấy y đường đường là một vị Các chủ, lại đứng nhìn bọn họ ăn thì có chút không ổn, lại căn cứ theo suy nghĩ người tới là khách, có tiền vì sao không kiếm, lập tức sai Tiến Bảo đem thêm một bộ bát đũa tới. Thịnh Bảo Hoa cũng không tỏ vẻ phản đối, chỉ cúi đầu húp canh, sau đó lau miệng ngẩng đầu, “Tiến Bảo, bữa cơm này tính cho Mai các chủ.” Tiến Bảo vốn đang oán niệm thế giới ba người thành bốn người, nghe được như vậy, lập tức gật đầu như giã tỏi, ánh mắt nhìn Thịnh Bảo Hoa càng tăng vẻ sùng bái, quả nhiên không hổ là cô nương mà đại chưởng quỹ vừa ý!
“Ta muốn ăn cháo cá.” Thịnh Bảo Hoa quay đầu, nhìn về phía Chiêu Tài đang đứng đợi bên cạnh. Chiêu Tài đang chờ mong có cơ hội biểu hiện, vừa nghe được, vui vẻ chạy vào phòng bếp, “Cô nương thật sự là có lộc ăn, vừa lúc có sẵn trên bếp luôn, cô chờ nha ~” Ở phía khác, Tiến Bảo cũng vừa lúc mang đồ ăn lên. Có lẽ là do có Tài Như Mệnh trấn thủ bên cạnh, đồ ăn so với ban nãy còn phong phú hơn rất nhiều, hơn nữa vừa nhìn đã biết là mới làm, Thịnh Bảo Hoa liếc mắt một cái liền chú ý tới một đĩa rau chân vịt xanh mượt. Tài Như Mệnh ngồi bên cạnh Thịnh Bảo Hoa đang thật cẩn thận quan sát nàng, sau đó liền thấy ánh mắt Thịnh Bảo Hoa cô nương nhìn chằm chằm đĩa rau chân vịt kia, ánh mắt còn lóe sáng a lóe sáng, vội tươi cười chân thành đẩy đĩa rau kia tới trước mặt nàng, “Món này được làm từ những cây rau tươi đầu mùa, gọi là Phỉ Thúy Hoàn, nếm thử xem?” Thịnh Bảo Hoa quay đầu lại nhìn Tài Như Mệnh cười âm hiểm, “Ta rất thích.” Trái tim nho nhỏ của Tài Như Mệnh run lên, cảm thấy nụ cười kia của Thịnh cô nương quả thực rất dọa người, rất dọa người. “Cô nương, cháo cá tới rồi ~” Chiêu Tài bưng một chén cháo đi ra, ân cần đặt trước mặt Thịnh Bảo Hoa, sau đó nhìn lão bản nhà mình cười vô cùng chân chó, tỏ vẻ ‘lão bản, tâm sự của ngài, tiểu nhân biết rất rõ~’. Tài Như Mệnh khó hiểu liếc gã một cái, nhưng cũng hiểu rằng, dỗ cho Thịnh Bảo Hoa tập trung tâm tư vào chuyện ăn uống cũng không phải là không tốt, liền gật gật đầu với Chiêu Tài cùng Tiến Bảo, tỏ vẻ khen ngợi. Hai gã tiểu nhị nhìn nhau cười, bốn con mắt lộ vẻ vui mừng vô hạn, xem ra sắp có lão bản nương rồi! Tài Như Mệnh chuyển tầm mắt về phía Thịnh Bảo Hoa, liền thấy ánh mắt Thịnh cô nương nhìn chằm chằm chén cháo cá kia, ánh mắt phức tạp. Còn chưa kịp nói gì, Thịnh Bảo Hoa đã cầm đĩa Phỉ Thúy Hoàn kia lên, lại bê theo bát cháo cá, đứng dậy rời đi. “… Ách, cô đi đâu vậy?” Tài Như Mệnh run rẩy gọi. “Yên tâm, ta không ăn mất cả đĩa đâu mà sợ.” Thịnh Bảo Hoa cười cười, một tay bê cháo cá, một tay bê đĩa rau, tiếp tục đi ra ngoài. Trên lầu, không biết Mai Ngạo Hàn nói gì với Khúc Thanh Thương, Khúc Thanh Thương đang xanh mét mặt đi xuống. Tài Như Mệnh nhìn thấy Khúc Thanh Thương vẻ mặt lạnh lẽo đi ra khỏi khách điếm, lại nghĩ tới Thịnh Bảo Hoa mang cháo cá với rau chân vịt không biết chạy đi đằng nào rồi, không khỏi đau đầu. Ánh trăng thê lương, Khúc Thanh Thương đi ra khỏi khách điếm, ngẩng đầu nhìn vầng trăng lạnh như lưỡi đao, trong lòng có chút không yên. Vừa mới đi được hai bước, một con mèo hoang không biết từ đâu chạy ra, nàng ta không cẩn thận đạp phải đuôi của nó, con mèo hoang gào lên một tiếng thê lương, lại xông vào trong ngõ hẻm. Nàng ta bị hoảng sợ, trong lòng càng cảm thấy không yên. “Meo meo…” Lại là một tiếng mèo kêu, tiếp theo, vang lên vài tiếng mèo kêu khác. Trong bóng đêm, rất nhiều cặp mắt xanh lục lập lòe sáng lên quỷ dị, Khúc Thanh Thương sợ tới mức lui về phía sau mấy bước, tiếp tục định thần nhìn lại, đúng là có rất nhiều mèo hoang tụ tập lại với nhau, nàng ta cắn cắn môi, nắm chặt thanh kiếm trong tay, nhắm thẳng con mèo liều lĩnh lẻn đến bên chân mình, hung hăng chém xuống, con mèo kêu lên một tiếng, dường như bị chém không nhẹ, lập tức chạy mất không thấy bóng dáng. Đám mèo hoang bị dọa cũng tản ra bốn phía, Khúc Thanh Thương cầm chặt kiếm, bàn tay hơi run, sau đó lại cười giễu cợt một tiếng, nàng ta đang sợ cái gì chứ? Giết người phóng hỏa còn không sợ, chẳng lẽ còn sợ báo ứng sao? “Bộp bộp bộp.” Có người ẩn trong góc tối đang vỗ tay. Khúc Thanh Thương trầm mặt xuống, “Ai?!” “Cháo cá… Rất thơm nha ~” Giọng cười hì hì vang lên từ một nơi nào đó. Khúc Thanh Thương lập tức tái mặt, nàng ta thật sự ngửi được mùi cháo cá thơm nức, mùi hương nhằm thẳng vào phía nàng ta, khiến nàng ta cơ hồ không cầm nổi kiếm. “Đừng giả thần giả quỷ, mau ra đây!” Nàng ta cắn răng, lớn tiếng quát. “Giả thần giả quỷ?” Thanh âm kia phiêu đãng vô định, khiến người ta nghe mà không khỏi run lên. Bóng hồng chợt lóe lên trước mắt Khúc thanh Thương, người kia đang quay lưng lại, lờ mờ có thể nhìn thấy là một cô gái. “Giang hồ đệ nhất mỹ nhân Khúc cô nương, đã lâu không gặp nha ~” cô gái kia nở nụ cười, vừa khéo xoay người, khiến ánh trăng chiếu lên mặt. Từ đôi môi bởi vì mỉm cười mà hé mở kia, có một dòng nước xanh biếc từ từ trào ra. “… Lục nhan?” Khúc Thanh Thương giật mình kinh sợ, tới khi nhìn rõ dung mạo thiếu nữ kia, nàng ta hoảng sợ mở trừng mắt, “Thịnh Bảo Hoa!” “Hồ nước rất lạnh nha…” Thịnh Bảo Hoa hơi nhếch môi, giống như cười mà lại giống như đang khóc, vươn tay về phía nàng ta, “Không bằng cô tới đây với ta?” Dưới bóng đêm, Khúc Thanh Thương hét lên một tiếng, quên rằng bản thân mình có võ công, giống như những cô gái bình thường hét chói tai rồi xoay người bỏ chạy. Nhìn theo bóng dáng chạy trối chết kia, Thịnh Bảo Hoa phun ra một miệng rau chân vịt, lại lấy tay áo lau lau miệng, ghét bỏ kêu, “Ui ~ thật bẩn ~ ” Nhìn lại bát cháo cá trên mặt đất, đã bị đám mèo hoang ăn gần hết, nàng xoay người thu chén đĩa, quay về khách điếm. “Nếu nàng ta vung kiếm đâm tới thì làm sao?” Phía sau, bỗng nhiên vang lên giọng nói của Quý Ngọc Anh. Thịnh Bảo Hoa quay đầu nhìn, “Ồ, Quý đại hiệp tới rồi?” “Cô rất không cẩn thận.” Quý Ngọc Anh nhìn nàng, cặp mắt đen trong như nước tỏ vẻ không đồng ý, hắn nghe được tiếng thét chói tai liền chạy ra, vừa lúc nhìn thấy Khúc Thanh Thương hoảng sợ chạy đi. “Nàng ta sẽ không làm thế đâu.” Thịnh Bảo Hoa nhún nhún vai, “Lục nhan không có giải dược, nàng ta lại tận mắt nhìn thấy ta chết.” “Tóm lại, sau này cô muốn làm gì có thể gọi ta.” Quý Ngọc Anh phụng phịu nói. Thịnh Bảo Hoa nhìn hắn, bỗng nhiên cười, “Được rồi, sau này ta sẽ gọi huynh.” Quý Ngọc Anh nhìn thấy nụ cười như hoa kia, lặng đi một chút, có chút không được tự nhiên quay đầu đi, trên mặt nhiễm một tầng sắc hồng diễm lệ. Một giây sau, một đôi móng vuốt nho nhỏ bò lên mặt hắn, Quý Ngọc Anh kinh ngạc một chút, lại không tránh đi, cứ như vậy ngây ngốc để cho nàng nhéo má. “Tiểu tướng công nhà ta rất hay đỏ mặt, Quý công tử huynh cũng giống vậy nha.” Thịnh Bảo Hoa cười híp mắt, “Da huynh trắng như vậy, đỏ mặt lên trông thực đẹp nha ~ “ Quý Ngọc Anh cừng đờ nguyên tại chỗ, sợ mạnh tay đẩy nàng ra lại khiến nàng bị thương, đành phải cố chấp giữ nguyên gương mặt bị nhéo đến biến dạng, “Buông tay.” Thịnh Bảo Hoa thấy đủ rồi mới buông lỏng móng vuốt. Vừa thu lại móng vuốt, đột nhiên cảm giác có thứ gì đó gõ trúng đầu nàng, Thịnh Bảo Hoa hầm hầm ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai, liền thấy một hoa y nam tử đang tựa cửa sổ mà đứng, dưới ánh trăng hé ra gương mặt tươi cười cực kỳ đáng ăn đòn, không phải Mai Ngạo Hàn thì còn là ai? “A~ thật sự là đời người thế nào cũng sẽ gặp lại nhau ~” Mai Ngạo Hàn quơ quơ ống tay áo, tươi cười rạng rỡ. Thịnh Bảo Hoa tốn hơi thừa lời, dứ dứ nắm đấm, “Huynh lấy cái gì ném ta vậy?” “Khẳng định không phải xương gà nha.” Thịnh Bảo Hoa vừa nghe, liền biết tên hẹp hòi này nhất định còn ghi hận chuyện lúc ở Bạch Hồ sơn trang nàng cắm một cái xương gà lên đầu y, khiến y trở thành trò cười cho thiên hạ. Khi đó, bởi vì y không biết, cho nên mang theo cái xương gà trên đầu, lượn lờ trong trang suốt một ngày, tới tận khi Khâu đại quản gia tò mò hỏi y, “Ách, Mai các chủ, trâm cài tóc của ngài thực độc đáo…” Nghĩ vậy, Thịnh Bảo Hoa sờ sờ đầu, lại thật sự là một chiếc trâm cài tóc, trên cây trâm còn trang trí một viên ngọc tinh xảo, vừa nãy gõ trúng đầu nàng, đại khái chính là viên ngọc kia đi. Thịnh Bảo Hoa hừ một tiếng, không có ý định trả lại, cũng không tiếp tục để ý tới y nữa, chỉ quay đầu nhìn về phía Quý Ngọc Anh, “Quý đại hiệp, chưa ăn tối đi? Không bằng cùng nhau ăn nha?” “Bảo Bảo, ta cũng chưa dùng bữa tối ~” trên lầu, Mai Ngạo Hàn kêu. Thịnh Bảo Hoa không để ý tới y, cùng Quý Ngọc Anh bước vào khách điếm, Tiến Bảo nhanh nhẹn đón tiếp. Quý Ngọc Anh ngồi đối diện ở Thịnh Bảo Hoa không nói được một lời, trên mặt vẫn còn thấy rõ ràng hai dấu tay, Thịnh Bảo Hoa thấy vậy chột dạ không thôi, sớm biết da mặt hắn mỏng như thế, nàng không nên quá tay như vậy mới đúng. Tài Như Mệnh liếc mắt nhìn Thịnh Bảo Hoa một cái, lại nhìn ngó hai cái bát không trên bàn, lại liên tưởng tới tiếng hét chói tai ngoài khách điếm ban nãy, không khó để đoán được đã xảy ra chuyện gì. Nhất thời ba người không nói gì. Tiến Bảo đặt bát đũa đến trước mặt Quý Ngọc Anh, có chút u oán liếc nhìn hắn một cái, thế giới hai người đang tốt đẹp, tự nhiên lại biến thành ba người, xem ra lão bản còn phải cố gắng nhiều nha. Đang nghĩ ngợi, trên lầu chợt vang lên tiếng động, liền thấy Mai Ngạo Hàn mặc cẩm bào thêu hoa từ trên lầu vọt xuống, thấy ba người ngồi bên bàn, trên bàn đặt ba bộ bát đũa, không khỏi nhìn về phía Thịnh Bảo Hoa, sâu kín nói, “Bảo Bảo, nàng thật vô tình nha.” Thịnh Bảo Hoa lườm y một cái, không có tâm tư để ý đến y, cúi đầu ăn canh. Tài Như Mệnh thấy y đường đường là một vị Các chủ, lại đứng nhìn bọn họ ăn thì có chút không ổn, lại căn cứ theo suy nghĩ người tới là khách, có tiền vì sao không kiếm, lập tức sai Tiến Bảo đem thêm một bộ bát đũa tới. Thịnh Bảo Hoa cũng không tỏ vẻ phản đối, chỉ cúi đầu húp canh, sau đó lau miệng ngẩng đầu, “Tiến Bảo, bữa cơm này tính cho Mai các chủ.” Tiến Bảo vốn đang oán niệm thế giới ba người thành bốn người, nghe được như vậy, lập tức gật đầu như giã tỏi, ánh mắt nhìn Thịnh Bảo Hoa càng tăng vẻ sùng bái, quả nhiên không hổ là cô nương mà đại chưởng quỹ vừa ý!
Tác giả :
Mộng Tam Sinh