Đại Hiệp, Đừng Sợ!
Chương 30: Nguyệt dao
Cũng may tên kia bị thương không nhẹ, thể lực không đủ, không thể đi xa, cho dù vậy, lúc Thịnh Bảo Hoa cõng được hắn quay trở lại bên đống lửa, vẫn mệt muốn ngất. Giúp hắn ngồi yên vị, Thịnh Bảo Hoa hung hăng trừng liếc tên gia hỏa kia một cái. Hắn cũng nhìn nàng một cái, trên cái trán trơn bóng của nàng đã rịn đầy mồ hôi, nhìn vẻ mặt tức giận của nàng, hắn ho nhẹ một tiếng, nâng tay áo lên, giúp nàng lau mồ hôi trên trán. Thịnh Bảo Hoa ngẩn ra một chút, lập tức khẽ hừ một tiếng, “Giờ mới tìm cách lấy lòng ta? Quá muộn rồi, ngồi yên đấy đợi cho ta.” Hắn cười khổ một cái, quả thực là hổ lạc bình dương mà, nếu là trước đây, có kẻ nào dám nói với hắn những lời như thế? Thôi, trước đây, trăm ngàn lần hắn cũng không dự đoán được sẽ bị người mà mình tin cậy nhất phản bội, rơi vào tình cảnh này. Nghĩ đến đây, trong cặp mắt sâu không thấy đáy kia ánh lên vẻ hung ác nham hiểm. Thịnh Bảo Hoa không để ý tới ánh mắt của hắn, nhặt đoạn đai lưng bị đứt rơi trên mặt đất lên, khoa tay múa chân áng chừng chiều dài, lại quay đầu đánh giá nam tử phía sau từ trên xuống dưới, đứt cũng tốt, một thành hai, một cái trói tay, một cái trói chân, xem hắn chạy kiểu gì? Nhìn dáng vẻ của nàng, hắn liền biết nàng đang định làm gì, bất đắc dĩ lên tiếng, “Ta sẽ không chạy.” “Ủa? Ngươi không phải người câm sao?” Thịnh Bảo Hoa ngạc nhiên. Hắn im lặng. “Thôi, không chạy thì thôi, ngươi còn tiếp tục làm loạn, ta sẽ mặc kệ ngươi.” Nàng cũng không nói gì nữa, quay đầu chia thảo dược đắp ngoài da cùng thảo dược dùng để uống ra cất đi, lại lấy ra mấy loại quả dại, đưa tới bên miệng hắn, “Ăn đi.” Hắn cũng không hỏi là quả gì, há miệng ăn. “Không sợ ta độc chết ngươi à?” Bỗng nhiên, Thịnh Bảo Hoa nói. Hắn lập tức nghẹn phát ho, ho đến mức gương mặt vốn trắng bệnh cũng phải hồng lựng lên. Thấy hắn ho đến thở không ra hơi, Thịnh Bảo Hoa giúp hắn vỗ vỗ lưng, cảm thấy đã giải quyết được nỗi tức giận. Một lần nữa xem xét lại những vết thương đã bị hở ra giúp hắn, đắp thảo dược lên, băng bó chắc chắn, Thịnh Bảo Hoa lại tiếp tục bận rộn, nàng dập tắt đống lửa ban nãy đốt, lại ném những cành cây cháy sót lại xuống sông. Hơi bất cẩn một chút, cành cây móc vào ống tay áo của nàng, ‘soạt’ một tiếng, Thịnh Bảo Hoa nhíu nhíu mày, có chút đau lòng nhìn ống tay áo bị rách một mảng lớn. Lúc trước vì băng bó vết thương giúp tên kia, nàng đã xé lớp váy lót của mình ra, bây giờ áo lại bị rách một miếng to như vậy… Nhìn lại dáng vẻ mình, quần áo rách rưới, chật vật không chịu nổi, Thịnh Bảo Hoa tức giận quăng đầu sỏ đã phá hư tay áo của nàng xuống sông, xoay người phủ đất mới lên trên chỗ mặt đất đã bị cháy đen, sau đó hung hăng đạp mấy phát như trút căm phẫn. Làm xong tất cả những việc đó, Thịnh Bảo Hoa cũng không để cho tên kia được nghỉ ngơi, lần thứ hai lôi hắn dậy. Hắn nhìn nàng một cái, dường như suy nghĩ điều gì, yên lặng nương theo lực nâng của nàng, để tùy nàng lôi đi, cũng không hỏi gì. “Chịu khó vất vả, kiên nhẫn một chút, chúng ta cần tránh xa khỏi nơi đó, bằng không nếu kẻ thù đuổi theo, chúng ta cũng chỉ có thể ngồi chờ chết.” Thịnh Bảo Hoa giải thích một câu, chứng tỏ mình không phải đang cố ý gây khó dễ cho người bị thương. “Ừm.” Hắn lên tiếng, tỏ vẻ đồng ý. “Thương thế của ngươi như vậy, nhưng lại rơi xuống đây, kẻ thù của ngươi chưa chắc đã yên tâm, nếu bọn chúng tiếp tục đuổi theo bổ cho ngươi một đao, vậy thì đúng là không hay rồi.” Thịnh Bảo Hoa lại bổ sung nói, “Tuy rằng ngươi rơi xuống cũng đã lâu rồi, nhưng không thể đảm bảo rằng bọn chúng không xuống kiểm tra luôn.” Hắn nhìn nàng một cái. “Nhìn ta làm gì? Ta đây cũng không có kẻ thù, ta là bị người ta xem như thi thể mà ném xuống, nhưng mạng lớn không chết mà thôi.” Thịnh Bảo Hoa bĩu bĩu môi, lạnh lẽo nói. “Xem như… thi thể?” Hắn có chút giật mình. “Đúng.” Thịnh Bảo Hoa mài răng một chút, cắn ra mấy chữ khẳng định, “Xem như chết rồi.” Nhìn dáng vẻ nàng oán hận ngút trời, hắn cực kỳ thức thời không hỏi thêm câu gì nữa. Hai người đi chưa xa, nam tử kia bỗng nhiên cứng người một chút, dừng bước lại. “Làm sao vậy, miệng vết thương đau?” Thịnh Bảo Hoa nghi hoặc nghiêng đầu nhìn hắn. Gương mặt hắn lạnh lùng, dường như cố chấp vận sức, che miệng Thịnh Bảo Hoa, kéo nàng ẩn vào trong một bụi cỏ rậm bên cạnh. May mà bụi cỏ kia cũng cao cỡ nửa người, hai người cúi thấp người xuống, cũng coi như che được kín. Thịnh Bảo Hoa vừa định giãy dụa, liền nghe được hắn thấp giọng nói một câu bên tai nàng. Hắn nói, “Có người đến đây.” Thịnh Bảo Hoa lập tức ngậm miệng không lên tiếng. Người tới không phải người lạ, đúng là Mộ Dung Vân Thiên. Hắn rời khỏi Bạch Hồ sơn trang nhưng không lập tức trở về Mộ Dung phủ, mà theo thác nước ngoài Bạch Hồ sơn trang một đường tìm tới đây. Nắm chặt dây cương ngựa, Mộ Dung Vân Thiên mặt không chút thay đổi nhìn nước sông càng lúc càng chảy xiết, bàn tay mơ hồ trắng bệch, đi xuống chút nữa là ra sông Dương Thủy, hi vọng tìm được thi thể nàng càng thêm xa vời. Bỗng nhiên, hắn phát hiện một khối vải đỏ chìm nổi trong nước, là Thịnh Bảo Hoa! Mộ Dung Vân Thiên bật nhảy xuống ngựa, vội vàng đi đến bờ sông, liều lĩnh lao xuống nước. … Chỉ là một đồng vải rách. Trong dòng nước lạnh lẽo, Mộ Dung Vân Thiên nắm chặt mảnh vải đỏ đã rách nát, sắc mặt trắng bệch, đây là y phục mà nàng đã mặc… Nhớ tới dáng vẻ nàng ở trong ngực hắn nói nói cười cười, nhìn lại mảnh y phục rách nát trong tay, sắc mặt Mộ Dung Vân Thiên khó coi tới cực điểm. Chẳng lẽ… không còn hài cốt sao… Không còn… Hắn mờ mịt quan sát nước sông cuồn cuộn trước mắt, lờ mờ giống như nhìn thấy một thiếu nữ mặc y phục đỏ đang ngẩng đầu nhìn hắn, cặp mắt trong suốt lộ ra vẻ giảo hoạt. “Đại hiệp, theo ta quay về Bảo Vân sơn Phi Thiên trại làm áp trại tướng công đi.” Yết hầu khẽ di động, hắn há miệng, nhẹ nhàng nói một tiếng “Được”. Tránh ở trong bụi cỏ, hai người lúc này vẻ mặt đều phức tạp, nam tử kia nhìn chằm chằm Mộ Dung Vân Thiên, môi mím chặt tới mức tái nhợt, trong mắt đầy hận ý cùng sát ý, bên kia, Thịnh Bảo Hoa cũng cau mày nhìn nam tử đang đứng ngẩn người trong nước kia, hắn tới làm gì? Ngày ấy, chính hắn đẩy nàng xuống hồ, khiến nàng chịu đủ khổ cực, hiện tại hắn tới làm gì? Sau đó, rất xa có hai người cũng thúc ngựa đi về phía bên này, đi trước là Quý Ngọc Anh, đi sau là Khúc Thanh Thương. “Mộ Dung Vân Thiên!” Quý Ngọc Anh ghìm chặt ngựa cương, “Huynh có gặp Thịnh Bảo Hoa hay không?” Đứng trong nước, Mộ Dung Vân Thiên nghe nhắc tới tên mình, chợt phục hồi tinh thần lại. “Mộ Dung công tử, huynh đây là…” Quý Ngọc Anh nghi hoặc nhìn về phía Mộ Dung Vân Thiên vô duyên vô cớ lại nhảy vào giữa sông. Mộ Dung Vân Thiên nhắm hai mắt lại, che lại vẻ thất thố trong mắt, nhét mảnh vải trong tay vào lòng. Lúc xoay người nhìn về phía Quý Ngọc Anh đang ngồi trên ngựa, thần sắc hắn đã khôi phục lại vẻ tự nhiên, “Thịnh cô nương làm sao vậy?” “Làm sao vậy? Không phải nàng luôn luôn đi theo công tử sao?” Trong giọng nói của Quý Ngọc Anh mơ hồ mang theo ý chất vấn. “Không thấy Thịnh cô nương?” Mộ Dung Vân Thiên chậm rãi đi đến bờ sông, gương mặt đầy vẻ nghi hoặc, “Lúc ta nghe được tin đại ca đã qua đời, liền vội vàng rời đi, quả thật không lưu ý tới nàng.” Quý Ngọc Anh thấy không hỏi được gì, cũng không dây dưa lâu, “Nếu có tin tức của nàng, thỉnh báo ột tiếng.” Ôm quyền, hắn quay đầu thúc ngựa mà đi. “Công tử.” Khúc Thanh Thương đi đến bên cạnh Mộ Dung Vân Thiên, cúi đầu gọi một tiếng. “Chuẩn bị một chút, nên trở về phủ rồi.” Mộ Dung Vân Thiên thản nhiên giao phó một câu, nhảy lên ngựa rời đi trước. Trong bụi cỏ, Thịnh Bảo Hoa gắt gao nắm tay, ánh mắt bởi vì phẫn nộ mà sáng quắc. Được lắm, hay ột câu ‘Thịnh cô nương’, Mộ Dung Vân Thiên, ngươi giả bộ giỏi lắm! Thịnh cô nương trong miệng ngươi kia chẳng phải là bị đệ nhất mỹ nhân độc ác rắn rết bên cạnh ngươi độc chết, lại còn bị ngươi đẩy xuống hồ hủy thi diệt tích đó sao! Ngươi đủ ngoan độc! Ta mà còn tiếp tục tin ngươi thì Thịnh Bảo Hoa ta đúng là đồ con lợn! Đáng bị người ta mổ thịt làm lạp xưởng! Thịnh Bảo Hoa lúc này đầy lòng phẫn nộ, tự nhiên không chú ý tới ánh mắt nam tử bên cạnh vốn đang đầy sát ý, khi nhìn thấy Khúc Thanh Thương, lại tăng thêm phần oán độc. Hai người yên lặng nấp trong bụi cỏ hồi lâu, tới tận khi những kẻ kia đã đi khuất từ lâu, Thịnh Bảo Hoa mới giúp đỡ hắn chậm rãi đứng lên. Thịnh Bảo Hoa không mở miệng, nàng không muốn giải thích gì với hắn, dù thế nào đi nữa bọn họ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, không cần thiết phải nói cho hắn biết chuyện mình chọn sai áp trại tướng công, còn bị hợp mưu giết chết lại bị hủy thi, mất mặt. Nam tử kia cũng không mở miệng, hắn thấy nàng không nói gì, nghĩ rằng nàng cũng không biết người vừa rồi là đệ đệ của hắn, Mộ Dung Vân Thiên, chỉ cho là kẻ thù bình thường của hắn. Bất quá như vậy cũng tốt, nếu nàng rõ thân phận của hắn, cũng không biết sẽ xảy ra biến cố gì đâu, dù sao hắn cũng không biết nàng, ngay cả kẻ phụ tá đắc lực của hắn như Khúc Thanh Thương cũng có thể phản bội hắn, hắn còn có thể tin tưởng ai được chứ. “Đi thôi.” Thịnh Bảo Hoa hồi phục tâm tình, giúp đỡ hắn tiếp tục đi. Tuy rằng hắn rất muốn nói Mộ Dung Vân Thiên đã kiểm tra một lượt, hẳn sẽ không quay lại nhanh như vậy, nhưng nhìn sắc mặt nàng không tốt, hắn cũng không mở miệng nói thêm gì nữa. Vì thế hai người trong lòng có quỷ đều yên lặng tiếp tục đi. Chờ tới khi Thịnh Bảo Hoa chữa trị được bảy, tám phần thương tổn trên người mình, nam tử kia cũng có chút thay đổi cách nhìn đối với nàng, hắn tự nhiên biết vết thương của mình nghiêm trọng tới mức nào, so với người chết có lẽ cũng chỉ hơn một chỗ là còn thở được mà thôi, cho dù là danh y trong phủ của hắn ra tay, sợ là cũng không thể nào hồi phục được nhanh như vậy. Vốn là ôm thái độ lấy ngựa chết làm ngựa sống, để cho nàng tùy ý trị bệnh, không nghĩ tới lại thật sự có khởi sắc nhanh như vậy.
(Lấy ngựa chết làm ngựa sống: ta nghĩ giống với câu ‘không trâu bắt chó đi cày’, ý chỉ sự tạm thời, không có cái này thì dùng cái kia để thay thế, có ai biết câu nào trong tiếng việt ý nghĩa tương đương không ^^) “Sao vậy, lại mệt mỏi?” Cảm giác bước chân hắn chậm lại, Thịnh Bảo Hoa quay đầu nhìn. Hắn lắc lắc đầu. “Vậy đi tiếp đi, đi lên phía trước hẳn là sẽ có người ở.” Thịnh Bảo Hoa thật sự là không có chút tâm tư thương hương tiếc ngọc, kéo hắn tiếp tục đi lên phía trước. Bởi vì thân thể hắn suy yếu, Thịnh Bảo Hoa đã ở cùng hắn tại nơi hoang dã này gần nửa tháng, mỗi ngày ăn cá nướng với quả dại, cũng sắp thành dã nhân rồi. Thịnh Bảo Hoa trong lòng không thoải mái, tự nhiên cũng sẽ không để cho hắn được thoải mái, thuốc hắn uống càng ngày càng đắng hơn, thuốc thoa ngoài da cũng càng ngày càng tệ, miệng vết thương vừa ngứa lại vừa tê, khổ không thể tả. “Miệng vết thương có chút ngứa.” Hắn nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được. Rất ngứa, giống như có trăm ngàn con kiến đang bò trên miệng vết thương của hắn, ngứa khiến da đầu hắn phát tê dần. “Ngứa mới tốt, chứng tỏ miệng vết thương của ngươi đã đóng vảy.” Thịnh Bảo Hoa mắt cũng không chớp nói. Nàng luôn ngụy biện, nếu nói thuốc đắng, nàng sẽ nói thuốc đắng dã tật, sau đó lại tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn nói, sao, một đại nam nhân như ngươi mà cũng sợ thuốc đắng à? Hắn có thể nói cái gì… Duy chỉ có thể cười khổ mà chịu đựng. Thịnh Bảo Hoa liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó lại nói, “Ta mệt mỏi, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.” Hắn tự nhiên là cầu mà không được. Giúp đỡ hắn ngồi xuống, Thịnh Bảo Hoa mở túi hành lý, lại đưa tay cởi y phục của hắn. Hắn ngơ ngác một chút, lảng tránh. “Làm gì đấy? Lại muốn ta trói ngươi lại à?” Thịnh Bảo Hoa liếc mắt nhìn hắn một cái, nói. Sắc mặt hắn có chút đỏ, “Cô là một cô nương, sao có thể tùy ý cởi y phục nam nhân như vậy.” “Ngươi là nam nhân sao?” Thịnh Bảo Hoa liếc mắt. Hắn nghẹn một chút, lập tức lạnh mặt, cho dù là một nam nhân như thế nào, cho dù là trọng thương sắp chết, bị người khác nói mình không phải là nam nhân cũng không thể cao hứng được, hơn nữa người nói những lời này còn là một cô nương.
“Trong mắt ta, ngươi chỉ là bệnh nhân của ta, tấm lòng thầy thuốc như cha mẹ, ngươi có gọi ta là nương ta cũng không có ý kiến.” Thịnh Bảo Hoa nói xong, tiếp tục cởi y phục của hắn.
Hắn yên tĩnh trở lại, không tiếp tục tránh tay nàng nữa, chỉ nghe nàng lại cằn nhằn không dứt, “Còn nữa, lúc trước bôi thuốc cho ngươi, không phải cái gì cũng nhìn rồi sao, còn thẹn thùng gì nữa.”
Hắn lập tức ngậm miệng không nói gì.
Cởi sạch sẽ, Thịnh Bảo Hoa lại cởi mảnh vải băng bó của hắn, kiểm tra một phen, gật gật đầu, “Đã đóng vảy rồi, miệng vết thương khép lại rất nhanh, tiếp tục đổi một lần thuốc sẽ không có gì đáng ngại.” Nàng nói xong, liền cẩn thận đắp chỗ thảo dược đã chuẩn bị sẵn lên vết thương cho hắn, từng chút từng chút một. Không có đủ dụng cụ, nàng chỉ có thể làm như vậy.
Hắn có chút ngoài ý muốn, chẳng lẽ miệng vết thương ngứa không phải là do nàng cố ý trêu cợt?
“Làm gì mà nhìn ta như vậy?” Thịnh Bảo Hoa ngẩng đầu, liền thấy hắn đang nhìn mình, dường như có suy nghĩ gì đó. “Y thuật của cô không tồi.” Hắn nói.
“Đó là đương nhiên.” Thịnh Bảo Hoa tuyệt không biết hai chữ ‘khiêm tốn’ viết như thế nào, hừ, cũng không nhìn xem nàng là đệ tử của ai, nàng chính là đệ tử duy nhất của Quỷ Thủ Thần Y Mạnh Cửu a.
“Đa tạ ân cứu mạng, còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh cô nương?”
“Khách sáo khách sáo, tôn tính Thịnh, đại danh Bảo Hoa.” Thịnh Bảo Hoa thực không khách khí nói.
Hắn bị nàng chọc nở nụ cười. “Cười cái gì? Thực không lễ phép, hỏi tên của ta, cũng không chịu tự giới thiệu.” Thịnh Bảo Hoa lắc lắc đầu, “Chẳng lẽ không ai dạy ngươi điều này?”
“Ta tên Nguyệt Dao.” Hắn cân nhắc một chút, nói tên tự.
“Nguyệt Dao?” Thịnh Bảo Hoa suy nghĩ một chút, nhếch miệng nở nụ cười, vì sao tên hắn so với nàng còn nữ tính hơn. “Bởi vì ta vốn sinh non, thân thể suy yếu, gia mẫu sợ không thể trưởng thành được, liền lấy tên nữ hài tử cho dễ nuôi.” Dường như hắn nhìn thấu suy nghĩ của nàng, mở miệng giải thích.
Thịnh Bảo Hoa há to mồm gật gật đầu, hóa ra là như thế.
Hắn thấy nàng ngây ngốc nhìn mình, trên môi còn dính lại một chút thảo dược ban nãy nhai để đắp cho hắn, dáng vẻ làm cho người bật cười, liền đưa tay giúp nàng lau đi.
Thịnh Bảo Hoa cũng không thèm để ý, tùy tiện lấy trong túi ra hai trái cây dại đã được rửa sạch sẽ, đưa một trái cho hắn, trái kia chính mình cắn, “Ăn một chút rồi nghỉ ngơi, lát còn phải đi tiếp.”
Hắn gật gật đầu, cắn một cái, mấy ngày này, bọn họ đều dựa vào loại quả này mà ăn cho no bụng, chua chua ngọt ngọt, vị không tệ, chỉ là lần này vừa đưa vào miệng, lại cảm thấy một trận chua sót, đắng khiến hắn phải nhíu mày, cúi đầu nhìn thoáng qua trái cây trong tay, lúc này hắn mới chú ý tới hắn vừa mới không cẩn thận liếm phải ngón tay, mà tay hắn khi nãy vừa giúp Thịnh Bảo Hoa lau thảo dược.
Thì ra thuốc này… lại đắng như vậy sao? Hắn có chút ngoài ý muốn nhìn Thịnh Bảo Hoa đang chuyên tâm gặm trái cây. Hắn chỉ liếm qua một chút đã cảm thấy đắng không chịu nổi, nàng lại có thể mặt không đổi sắc nhét đầy miệng. Nhớ lại lúc trước nàng nói thuốc đắng dã tật, hắn không khỏi cảm thấy xấu hổ vì đã oán thầm nàng, đối với cô gái nhìn có vẻ hung hăng càn quấy trước mặt, lại càng thêm cảm kích.
(Lấy ngựa chết làm ngựa sống: ta nghĩ giống với câu ‘không trâu bắt chó đi cày’, ý chỉ sự tạm thời, không có cái này thì dùng cái kia để thay thế, có ai biết câu nào trong tiếng việt ý nghĩa tương đương không ^^) “Sao vậy, lại mệt mỏi?” Cảm giác bước chân hắn chậm lại, Thịnh Bảo Hoa quay đầu nhìn. Hắn lắc lắc đầu. “Vậy đi tiếp đi, đi lên phía trước hẳn là sẽ có người ở.” Thịnh Bảo Hoa thật sự là không có chút tâm tư thương hương tiếc ngọc, kéo hắn tiếp tục đi lên phía trước. Bởi vì thân thể hắn suy yếu, Thịnh Bảo Hoa đã ở cùng hắn tại nơi hoang dã này gần nửa tháng, mỗi ngày ăn cá nướng với quả dại, cũng sắp thành dã nhân rồi. Thịnh Bảo Hoa trong lòng không thoải mái, tự nhiên cũng sẽ không để cho hắn được thoải mái, thuốc hắn uống càng ngày càng đắng hơn, thuốc thoa ngoài da cũng càng ngày càng tệ, miệng vết thương vừa ngứa lại vừa tê, khổ không thể tả. “Miệng vết thương có chút ngứa.” Hắn nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được. Rất ngứa, giống như có trăm ngàn con kiến đang bò trên miệng vết thương của hắn, ngứa khiến da đầu hắn phát tê dần. “Ngứa mới tốt, chứng tỏ miệng vết thương của ngươi đã đóng vảy.” Thịnh Bảo Hoa mắt cũng không chớp nói. Nàng luôn ngụy biện, nếu nói thuốc đắng, nàng sẽ nói thuốc đắng dã tật, sau đó lại tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn nói, sao, một đại nam nhân như ngươi mà cũng sợ thuốc đắng à? Hắn có thể nói cái gì… Duy chỉ có thể cười khổ mà chịu đựng. Thịnh Bảo Hoa liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó lại nói, “Ta mệt mỏi, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.” Hắn tự nhiên là cầu mà không được. Giúp đỡ hắn ngồi xuống, Thịnh Bảo Hoa mở túi hành lý, lại đưa tay cởi y phục của hắn. Hắn ngơ ngác một chút, lảng tránh. “Làm gì đấy? Lại muốn ta trói ngươi lại à?” Thịnh Bảo Hoa liếc mắt nhìn hắn một cái, nói. Sắc mặt hắn có chút đỏ, “Cô là một cô nương, sao có thể tùy ý cởi y phục nam nhân như vậy.” “Ngươi là nam nhân sao?” Thịnh Bảo Hoa liếc mắt. Hắn nghẹn một chút, lập tức lạnh mặt, cho dù là một nam nhân như thế nào, cho dù là trọng thương sắp chết, bị người khác nói mình không phải là nam nhân cũng không thể cao hứng được, hơn nữa người nói những lời này còn là một cô nương.
“Trong mắt ta, ngươi chỉ là bệnh nhân của ta, tấm lòng thầy thuốc như cha mẹ, ngươi có gọi ta là nương ta cũng không có ý kiến.” Thịnh Bảo Hoa nói xong, tiếp tục cởi y phục của hắn.
Hắn yên tĩnh trở lại, không tiếp tục tránh tay nàng nữa, chỉ nghe nàng lại cằn nhằn không dứt, “Còn nữa, lúc trước bôi thuốc cho ngươi, không phải cái gì cũng nhìn rồi sao, còn thẹn thùng gì nữa.”
Hắn lập tức ngậm miệng không nói gì.
Cởi sạch sẽ, Thịnh Bảo Hoa lại cởi mảnh vải băng bó của hắn, kiểm tra một phen, gật gật đầu, “Đã đóng vảy rồi, miệng vết thương khép lại rất nhanh, tiếp tục đổi một lần thuốc sẽ không có gì đáng ngại.” Nàng nói xong, liền cẩn thận đắp chỗ thảo dược đã chuẩn bị sẵn lên vết thương cho hắn, từng chút từng chút một. Không có đủ dụng cụ, nàng chỉ có thể làm như vậy.
Hắn có chút ngoài ý muốn, chẳng lẽ miệng vết thương ngứa không phải là do nàng cố ý trêu cợt?
“Làm gì mà nhìn ta như vậy?” Thịnh Bảo Hoa ngẩng đầu, liền thấy hắn đang nhìn mình, dường như có suy nghĩ gì đó. “Y thuật của cô không tồi.” Hắn nói.
“Đó là đương nhiên.” Thịnh Bảo Hoa tuyệt không biết hai chữ ‘khiêm tốn’ viết như thế nào, hừ, cũng không nhìn xem nàng là đệ tử của ai, nàng chính là đệ tử duy nhất của Quỷ Thủ Thần Y Mạnh Cửu a.
“Đa tạ ân cứu mạng, còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh cô nương?”
“Khách sáo khách sáo, tôn tính Thịnh, đại danh Bảo Hoa.” Thịnh Bảo Hoa thực không khách khí nói.
Hắn bị nàng chọc nở nụ cười. “Cười cái gì? Thực không lễ phép, hỏi tên của ta, cũng không chịu tự giới thiệu.” Thịnh Bảo Hoa lắc lắc đầu, “Chẳng lẽ không ai dạy ngươi điều này?”
“Ta tên Nguyệt Dao.” Hắn cân nhắc một chút, nói tên tự.
“Nguyệt Dao?” Thịnh Bảo Hoa suy nghĩ một chút, nhếch miệng nở nụ cười, vì sao tên hắn so với nàng còn nữ tính hơn. “Bởi vì ta vốn sinh non, thân thể suy yếu, gia mẫu sợ không thể trưởng thành được, liền lấy tên nữ hài tử cho dễ nuôi.” Dường như hắn nhìn thấu suy nghĩ của nàng, mở miệng giải thích.
Thịnh Bảo Hoa há to mồm gật gật đầu, hóa ra là như thế.
Hắn thấy nàng ngây ngốc nhìn mình, trên môi còn dính lại một chút thảo dược ban nãy nhai để đắp cho hắn, dáng vẻ làm cho người bật cười, liền đưa tay giúp nàng lau đi.
Thịnh Bảo Hoa cũng không thèm để ý, tùy tiện lấy trong túi ra hai trái cây dại đã được rửa sạch sẽ, đưa một trái cho hắn, trái kia chính mình cắn, “Ăn một chút rồi nghỉ ngơi, lát còn phải đi tiếp.”
Hắn gật gật đầu, cắn một cái, mấy ngày này, bọn họ đều dựa vào loại quả này mà ăn cho no bụng, chua chua ngọt ngọt, vị không tệ, chỉ là lần này vừa đưa vào miệng, lại cảm thấy một trận chua sót, đắng khiến hắn phải nhíu mày, cúi đầu nhìn thoáng qua trái cây trong tay, lúc này hắn mới chú ý tới hắn vừa mới không cẩn thận liếm phải ngón tay, mà tay hắn khi nãy vừa giúp Thịnh Bảo Hoa lau thảo dược.
Thì ra thuốc này… lại đắng như vậy sao? Hắn có chút ngoài ý muốn nhìn Thịnh Bảo Hoa đang chuyên tâm gặm trái cây. Hắn chỉ liếm qua một chút đã cảm thấy đắng không chịu nổi, nàng lại có thể mặt không đổi sắc nhét đầy miệng. Nhớ lại lúc trước nàng nói thuốc đắng dã tật, hắn không khỏi cảm thấy xấu hổ vì đã oán thầm nàng, đối với cô gái nhìn có vẻ hung hăng càn quấy trước mặt, lại càng thêm cảm kích.
Tác giả :
Mộng Tam Sinh