Đại Hiệp, Đừng Sợ!
Chương 11: Thu thủy tập
Phòng bếp của Bạch Hồ sơn trang rất lớn, bởi vì đương kim võ lâm minh chủ đối với mỹ thực còn có hứng thú hơn cả đối với võ công. Từ mười năm trước, sau khi thế lực tà ác lớn nhất trên giang hồ Tẩy Nguyệt Lâu bị người của võ lâm chính đạo liên hợp tiêu diệt, Vương Cảnh Ngôn này lấy đức thu phục lòng người, khá là thích ý đảm nhiệm vị trí Võ Lâm Minh Chủ. “Xú lão đầu!” Quý Ngọc Anh một cước đá văng cửa phòng bếp, liền chứng kiến một lão đầu mập mạp đang cầm dao thái cắt khoai tây, thủ pháp tương đối thành thạo. “A? Tiểu Ngọc đã về rồi.” Vương Cảnh Ngôn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cao hứng chào hỏi. “… Đừng có gọi ta là Tiểu Ngọc.” Quý Ngọc Anh tốn hơi thừa lời, không đúng, đây không phải là trọng điểm, hắn một cước bước vào phòng bếp, “Ông giống như lửa cháy sém mông, dùng bồ câu đưa tin cho ta, chính là muốn tìm cái này?” Quý Ngọc Anh đen mặt giơ quyển sách cầm trong tay lên. “Ai nha! Thu Thủy Tập! Ta đã biết nhờ Tiểu Ngọc nhất định không lầm mà!” Vương Cảnh Ngôn hai mắt tỏa sáng, trực tiếp vọt lại. Quý Ngọc Anh nghiêng người tránh ra, nghiến răng nghiến lợi, lão đầu chết tiệt này nửa tháng trước dùng bồ câu đưa tin cho hắn, nói sắp tới đại hội võ lâm, nhưng bí tịch trọng yếu của Bạch Hồ sơn trang Thu Thủy Tập bị trộm, một khi lưu truyền ra ngoài, hậu hoạn vô cùng. Nửa tháng này, hắn vì Thu Thủy Tập mà bôn ba khắp nơi, thật vất vả mới tìm được manh mối ở Mê Ly Môn, kết quả… Kết quả… Thu Thủy Tập… Lại là một quyển sách dạy nấu ăn! “Cho ta đi, cho ta đi…” Vương Cảnh Ngôn đáng thương nhìn Quý Ngọc Anh. “Bí tịch trọng yếu?” Quý Ngọc Anh nhếch nhếch khóe môi hơi mỏng. “Đúng rồi, rất trọng yếu… Thu Thủy Tập cũng là bí tịch nha…” “Một khi lưu truyền ra ngoài, hậu hoạn vô cùng?” Quý Ngọc Anh nheo mắt. “Đúng a… Ta sẽ rất khó chịu đựng…” Quý Ngọc Anh hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đi đến cửa bếp lò, định ném Thu Thủy Tập đang cầm trong tay vào. Vương Cảnh Ngôn vừa nhìn thấy, vội vươn tay cướp lại, hai người lập tức qua lại thành một đoàn. Đuổi theo tới nơi, Khâu Đường đứng ở cửa liên tục giậm chân, “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.” Quý Ngọc Anh hừ lạnh một tiếng, rút kiếm liền đâm, Vương Cảnh Ngôn cuống quít cầm dao thái thức ăn trên bàn đỡ, thân pháp hai người đều cực nhanh, vả lại, lực phá hoại kinh người. “Phanh” một tiếng, cửa sổ bị chọc một lỗ. “Keng!” Cái bàn bị chém thành hai nửa, đổ xuống. “Cạch…” “Quý công tử đừng đánh nữa! Minh Chủ…” Khâu Đường gấp đến độ sắp nhổ sạch lông gà trên cái chổi đang cầm trong tay. “Qua lại chút thôi mà, không cần lo lắng.” Mai Ngạo Hàn tựa vào cửa xem cuộc chiến, nhìn ra Quý Ngọc Anh rõ ràng chỉ là đang phát tiết lửa giận, Vương Cảnh Ngôn cũng không dùng hết toàn lực, hoàn toàn không gặp nguy hiểm gì đáng nói. “Ngươi không hiểu…” Khâu Đường bất lực thì thào. Trong lúc hai người nói chuyện, Vương Cảnh Ngôn rốt cục ngăn được Quý Ngọc Anh, cướp được Thu Thủy Tập, vui tươi hớn hở buông dao thái, thật cẩn thận ôm Thu Thủy Tập vào lòng. Quý Ngọc Anh hừ lạnh một tiếng, thu kiếm vào vỏ, xoay người đi ra khỏi phòng bếp. Vương Cảnh Ngôn thật vui vẻ đi đến bên cạnh Khâu Đường, “Tiểu Đường a, lại vất vả cho ngươi.” Khâu Đường nhìn một mảnh hỗn độn trong phòng bếp, hai tay che mặt, yên lặng rơi lệ, vì cái gì người phải chịu đựng luôn luôn là y… Lúc Mộ Dung Vân Thiên phi ngựa trở lại Bạch Hồ sơn trang, trời đã tối rồi, trước cửa lớn Bạch Hồ sơn trang có treo hai chiếc đèn lồng rất lớn, nương theo ánh sáng nhạt của đèn lồng, loáng thoáng có thể nhìn thấy một bóng đen rúc ở chỗ góc cửa. Xoay người xuống ngựa, hắn đến gần, vừa nhìn thấy, thoáng lặng đi một chút, lại là Thịnh Bảo Hoa, nàng ngồi trước cửa, co người lại, trong lòng không biết ôm cái gì, dường như là đang ngủ. Như vậy cũng có thể ngủ, Mộ Dung Vân Thiên có chút dở khóc dở cười, sau đó lại nhíu nhíu mày, nàng… sẽ không phải là đang đợi hắn đi. “Tỉnh, đừng ngủ ở đây, sẽ cảm lạnh.” Hắn tự tay lay nàng, sau đó nhìn nàng lẩm bẩm một câu gì đó, dụi dụi mắt, ngẩng đầu lên. “A, huynh đã trở lại.” Thấy rõ người đứng ở trước mắt mình, Thịnh Bảo Hoa vội đứng lên, ai ngờ ngồi đã quá lâu, chân đã tê rần, thân mình vừa động liền muốn ngã. Mắt thấy nàng sắp ngã, cũng không chịu buông vật trong lòng ra mà vịn vào tường, Mộ Dung Vân Thiên thầm than một tiếng, vươn tay vịn chặt nàng. Thịnh Bảo Hoa nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó lấy từ trong lòng ngực ra một bọc giấy đưa đến trước mặt hắn, “Đói bụng đi, mau ăn.” Mộ Dung Vân Thiên nhìn bọc giấy trên tay nàng, giật mình, là hai cái bánh bao. “Mau ăn nha, ta luôn luôn ủ trong ngực, còn nóng đấy.” Thịnh Bảo Hoa thúc giục hắn. “Ta đã ăn rồi.” Mộ Dung Vân Thiên nhìn thoáng qua hai chiếc bánh bao kia, thản nhiên nói. Nghe hắn nói như vậy, Thịnh Bảo Hoa rũ mi mắt, “À” một tiếng, chậm rì rì rời khỏi lồng ngực hắn, chui ra ngoài. Mộ Dung Vân Thiên dắt ngựa định đi vào trong, Thịnh Bảo Hoa ở phía sau lại kéo ống tay áo hắn lại. Lúc này, động tác của nàng rất nhẹ, Mộ Dung Vân Thiên biết chỉ cần mình vung tay, là có thể giật lại được, chỉ là không biết vì sao, hắn lại đứng tại chỗ, không hề cử động. “Cái kia… Bảo Bảo còn đói…” Thịnh Bảo Hoa yếu ớt nói. Mộ Dung Vân Thiên không quay đầu lại. Thịnh Bảo Hoa buông lỏng tay ra, cầm túi giấy đi đến trước mặt Mộ Dung Vân Thiên, “Huynh cùng ăn với Bảo Bảo có được không?” Nhìn đôi mắt thanh thuần trước mặt, Mộ Dung Vân Thiên đưa tay cầm lấy một chiếc bánh bao trong túi, đưa tới bên môi, cắn một cái. Rất thơm ngọt, hơn nữa… Thật sự vẫn còn ấm áp. Ủy khuất bất an trong mắt lập tức biến mất không thấy gì nữa, cặp mắt Thịnh Bảo Hoa sáng lên, hai móng vuốt lại lòng tham không đáy bò lên trên tay Mộ Dung Vân Thiên. Mộ Dung Vân Thiên cắn hai ba miếng giải quyết cái bánh bao, nhìn thoáng qua móng vuốt đang dính trên tay mình, trong mắt mang theo một chút ý cười bất đắc dĩ, hắn tự tay cầm cái bánh bao còn lại trong túi, đưa tới trước mặt Thịnh Bảo Hoa, quả nhiên, Thịnh Bảo Hoa lập tức bỏ đại hiệp mà chọn bánh bao, vươn hai tay, hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất cắn. “Bảo Bảo.” Nhìn nàng ăn vẻ mặt hạnh phúc, Mộ Dung Vân Thiên xoa xoa đầu nàng. “Ừm?” “Quay về Bảo Vân sơn đi thôi.” “Đại hiệp cùng ta trở về sao?” Thịnh Bảo Hoa giương mắt nhìn hắn, vẻ mặt kỳ vọng. Mộ Dung Vân Thiên chậm rãi lắc lắc đầu, lập tức nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng suy sụp xuống. “Ta cũng không quay về.” Nàng nói. “Giang hồ không thích hợp với cô.” Mộ Dung Vân Thiên thu hồi nét dịu dàng trên mặt, dắt ngựa đi vào Bạch Hồ sơn trang. Thịnh Bảo Hoa lăng lăng nhìn theo bóng lưng Mộ Dung Vân Thiên hòa vào bóng tối, ngay cả bánh bao cũng quên ăn, cất bước liền đuổi theo. Nếu Mộ Dung Vân Thiên nghĩ rằng chỉ cần hắn không để ý tới Thịnh Bảo Hoa, nàng sẽ xám xịt quay về Bảo Vân sơn, vậy thì hiển nhiên là hắn đã đánh giá sai độ dai của Thịnh cô nương, bởi vì cho dù hắn coi như không nhìn thấy nàng, Thịnh Bảo Hoa cô nương cũng vẫn như cũ, có thể dính bên người, ân cần chu đáo. Dắt ngựa vào chuồng, Thịnh Bảo Hoa đi theo, trở lại trong phòng rửa mặt, Thịnh Bảo Hoa đưa khăn mặt, muốn uống nước, nước trà hầu hạ, tắm rửa… Ách… “Ta muốn tắm rửa.” Mộ Dung Vân Thiên không mở miệng không được. “Ta giúp huynh chà lưng nha.” Hai mắt Thịnh Bảo Hoa vụt sáng lên, dùng ánh mắt vô cùng thuần lương nhìn Mộ Dung đại hiệp. “…” Mộ Dung Vân Thiên im lặng, chợt cười khẽ, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn về phía Thịnh Bảo Hoa, “Cô xác định?” Thịnh Bảo Hoa bị ánh mắt có vài phần mờ ám khó hiểu kia dọa, do dự một chút. Trong lúc Thịnh Bảo Hoa còn đang do dự, Mộ Dung Vân Thiên đã cởi ngoại bào, cúi đầu cởi bỏ vạt áo, cởi quần áo trong. Ngay tại lúc hắn nghĩ rằng Thịnh Bảo Hoa sẽ khóc chạy ra ngoài, một bàn tay mềm mại thình lình chạm lên tấm lưng trần của hắn, khiến hắn hoảng sợ, cuống quít kéo lại quần áo trong đã cởi bỏ một nửa. Mộ Dung đại hiệp bi ai phát hiện, những lúc ở cùng một chỗ với Thịnh Bảo Hoa, kẻ chật vật vĩnh viễn đều là hắn… “Huynh… bị thương.” Phía sau, một thanh âm sợ hãi vang lên. Mộ Dung Vân Thiên nhíu mày, sắc mặt có chút khó coi, hắn cư nhiên bị tiểu cô nương này làm rối loan, quên mất trên người còn có vết thương không thể để kẻ khác nhìn thấy… “Rất đau đi.” Phía sau, bàn tay Thịnh Bảo Hoa cách y phục dán lên trên lưng hắn, thật cẩn thận hỏi. Mộ Dung Vân Thiên phút chốc xoay người, nắm tay Thịnh Bảo Hoa, cúi đầu nhìn về phía nàng, trong mắt một mảnh lạnh như băng, “Quên những gì cô vừa nhìn đi.” Thịnh Bảo Hoa bị hàn ý trong mắt hắn làm hoảng sợ, lại không lùi bước, chỉ nhẹ giọng nói, “Ta sẽ không nói cho người khác biết.” Buông tay nàng ra, Mộ Dung Vân Thiên xoay người không nói. Thịnh Bảo Hoa chậm rãi đi lên phía trước, kéo áo trong của hắn xuống, phát hiện miệng vết thương tuy rằng đã được xử lý, nhưng thủ pháp rất thô, hơn nữa miệng vết thương kia sâu đậm, mơ hồ lộ cả xương cốt, rất là kinh khủng. Mộ Dung Vân Thiên không ngăn cản nàng xem xét miệng vết thương của mình, chỉ lành lạnh nói, “Như vậy, cô còn muốn ở lại giang hồ sao?” Thịnh Bảo Hoa không lên tiếng, Mộ Dung Vân Thiên quay đầu nhìn nàng, đã thấy trong mắt nàng đầy lệ, không khỏi hoảng sợ, “Ách, cô khóc cái gì?” “Rất… rất đau…” Hấp hấp cái mũi, Thịnh Bảo Hoa thút tha thút thít nói. “…” Mộ Dung Vân Thiên không nói nổi, “Vết thương trên người ta, cô đau cái gì?” “Chính là vô cùng… rất đau thôi…” Thịnh Bảo Hoa ô oa một tiếng khóc nức nở. Thấy nàng khóc, Mộ Dung Vân Thiên nhíu chặt mày. Nước mắt Thịnh Bảo Hoa không cần tiền mua cứ thế rơi xuống, khóc đến nghẹn ngào. Mộ Dung Vân Thiên thở dài một hơi, đưa tay ôm nàng vào lòng, vỗ nhẹ lưng nàng. Khóc khóc, dường như Thịnh Bảo Hoa nhớ tới cái gì, vội đẩy hắn ra, lục lọi trong túi áo, móc ra một bình sứ nhỏ, lấy ra mấy viên thuốc nhét vào miệng Mộ Dung Vân Thiên. Mộ Dung Vân Thiên cảm giác mình điên rồi, lại có thể cứ như vậy nuốt cái thứ không rõ lai lịch kia xuống, nếu là trước kia, vạn vạn không thể có chuyện này xảy ra, chỉ là bây giờ đối mặt với cặp mắt đẫm lệ này, hắn tuyệt không thể từ chối nàng. “Thanh… Thanh Lộ hoàn.” Thịnh Bảo Hoa hấp hấp mũi, khóc thút thít một chút, tiếp tục nhét vào miệng hắn. Mộ Dung Vân Thiên thập phần kinh ngạc, Thanh Lộ hoàn trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy, chính là thiên kim khó cầu, bởi vì đó là thánh phẩm chữa thương Quỷ Thủ Thần Y Mạnh Cửu phối chế, mà Quỷ Thủ Thần Y tục truyền đã quy ẩn giang hồ. Đan dược vô giá, vậy mà người trước mặt coi như hạt đậu, cứ thế nhét vào miệng hắn, mắt cũng không chớp một chút… Có chút bất đắc dĩ giữ chặt tay nàng, Mộ Dung Vân Thiên thay nàng lau đi nước mắt ràn rụa, “Thần dược trị thương không phải để dùng lung tung như vậy.” “Nhưng mà… nhưng mà huynh bị thương rất nặng…” Thịnh Bảo Hoa nói xong, nước mắt lại bắt đầu tuôn ra. “Chỉ là thoạt nhìn có hơi đáng sợ mà thôi.” Mộ Dung Vân Thiên không hiểu tiểu cô nương này vì sao có thể khóc nhiều như thế, nước mắt lau thế nào cũng không xong, “Không sao, đừng khóc.” Rốt cuộc vì sao hắn lại phải ở đây dỗ trẻ con a…
Tác giả :
Mộng Tam Sinh