Đại Hào Môn
Chương 18: Có thiên tử mệnh vô chí tôn tướng
Đại Hào Môn
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 18: Có thiên tử mệnh vô chí tôn tướng
Biên tập: Vân Du
Nguồn: Truyen.org
Ngô Thạc Xương đưa tay ra ngăn cản Tiểu An Tử đang nổi giận đùng đùng, mắt nhìn Tiêu Phàm, khẽ nói:
- Hóa ra Nhất Hàng tiên sinh cũng là người đồng đạo, mắt lão thật là vụng về mà.
Hai người Tiêu Phàm vừa vào cửa thì Ngô Thạc Xương liền xem xét tướng mạo của họ. Ngô Thạc Xương là một truyền nhân chính tông của Tử Vi Đấu Sổ, cả đời ông theo đuổi chính là tìm hiểu mệnh cách nên việc xem tướng cho người khác đã sớm trở thành thói quen dung nhập vào xương tủy của ông, trở thành việc tự nhiên như chuyện ăn cơm, uống nước hàng ngày vậy. Nhưng Tân Lâm có thuật dịch dung che giấu diện mạo vốn có, còn Tiêu Phàm thì Ngô Thạc Xương trực tiếp nhìn không ra manh mối. Ở trên người Tiêu Phàm, ông cảm nhận được thiên cơ che đậy vô cùng mạnh mẽ.
Tình huống như vậy đơn giản chỉ có hai nguyên nhân, thứ nhất là Tiêu Phàm là thầy tướng số, còn thứ hai là Tiêu Phàm được thầy tướng số cực kỳ cao minh thi pháp.
Nhưng mà Tiêu Phàm chỉ nhìn thoáng từ xa thì đã thuận miệng nói ra chỗ yếu hiểm trên tướng mạo của con trai ông - Ngô Khanh, từ đó có thể thấy được Tiêu Phàm là người đồng đạo có trình độ cực kỳ cao thâm.
- Không biết là tôn sư của Nhất Hàng tiên sinh là cao nhân phương nào?
Ánh mắt của Ngô Thạc Xương trở nên có thần sáng ngời, nhìn thẳng vào Tiêu Phàm.
Nếu như Tiêu Phàm được bạn bè chỉ điểm, hâm mộ tiếng tăm của ông mà đến thì tuy là Ngô Thạc Xương cũng không vì cậu ta mà phá lệ như trước, nhưng ông cũng sẽ lấy lễ mà đón tiếp. Nhưng mà cậu ta đã là người đồng đạo, hơn nữa lại có tu vi cao thâm thì Ngô Thạc Xương sẽ lập tức đề cao cảnh giác.
Từ xưa đến nay, hành nghề bói toán, tướng thuật học nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, nếu không cẩn thận sẽ đắc tội với người khác, còn nếu như xúc động sẽ bị trời phạt, lại có tai họa xảy ra. Ngô Thạc Xương ở trên giang hồ mấy chục năm quả thực là tiếng tăm truyền xa, bạn bè nhiều nhưng đắc tội kẻ thù cũng không ít.
Tuy bề ngoài Tiêu Phàm nhã nhặn, lễ độ không có chút hung ác ngang ngược nào cả, nhưng đây chẳng qua chỉ là vẻ ngoài mà thôi. Nếu Ngô Thạc Xương nhìn không thấu Tiêu Phàm thì tự nhiên phải cẩn trọng, dè dặt thôi.
Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Lão gia tử hiểu lầm rồi. Hôm nay tôi đến đây là muốn thỉnh lão gia tử suy đoán một chút về mệnh lý của vài người thân, đây không phải là là ý của gia sư mà chỉ là ý muốn của bản than tôi mà thôi.
Về phần sư phụ đến từ đâu thì cũng không cần nói với người ngoài.
Nếu như thời gian đảo ngược lại hơn mười năm về trước thì Chỉ Thủy sư tổ quả là tiếng tăm lừng lẫy, bất kể là đại sư tướng mệnh kiêu ngạo thế nào, hay là đại sư phong thủy lợi hại đều cung kính hành lễ như là đệ tử trước mặt người. Ngay cả sư phụ của Ngô Thạc Xương cũng không dám cùng so sánh Triệu Chỉ Thủy, ông ấy cũng là lấy lễ độ của đệ tử để hành lễ với người.
Cả nước giải phóng không bao lâu thì Chỉ Thủy sư tổ đã lui về ở ẩn, toàn tâm toàn ý nghiên cứu thuật pháp, dạo chơi, ngắm cảnh sông núi. Ông cố gắng phải tìm ba thiên cấp cuối cùng của Vô Cực Cửu Tương Thiên trở về.
Năm đó, Tiêu Phàm được sư phụ thụ nhận vào đạo môn cũng coi như là có duyên phận.
Nhiều năm qua đi, đương nhiên những nhân vật kì cựu năm xưa đều đã qua đời. Quốc gia lại quy những cổ học truyền thừa là phong kiến mê tín, nên đã ra rất nhiều những đạo luật cấm đoán. Triệu Chỉ Thủy tiếng tăm lẫy lừng năm xưa đã sớm theo gió mà đi mất. Hiện nay, còn có mấy người từng nghe nói về Chỉ thủy sư tổ chứ?
Lấy tư cách trưởng tôn của Tiêu Gia, Tiêu Phàm cũng không thể tùy ý tiết lộ lai lịch của sư phụ mình với bên ngoài. Vì dù sao ở đây cũng là thủ đô, nếu như nhiều người biết thì bí mật rất khó giữ, ngộ nhỡ lan truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt.
Sau khi Ngô Thạc Xương nghe Tiêu Phàm nói như vậy thì cũng yên lòng không ít.
Từ xưa đến nay, "Tướng bất tự tướng" chính là quy luật. Tướng mệnh học của Tiêu Phàm càng cao minh thì càng khó suy đoán tướng mệnh của người than nên cậu ta thỉnh người đồng đạo khác suy đoán giúp cũng là lẽ đương nhiên.
Nhưng mà Ngô Thạc Xương cũng không lập tức đáp ứng, do dự nói:
- Nhất Hàng tiên sinh, người đồng đạo muốn nhờ vốn là không nên cự tuyệt, nhưng mà ta quả thực đã lâu rồi không còn làm nữa. Ta cố ý từ vùng đất khác đến nơi này định cư chẳng qua là muốn sống yên ổn những năm cuối đời ... Nhất Hàng tiên sinh à, không biết là ai nói cho ngài biết ta ở nơi này vậy?
Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Tuy rằng lão gia tử cải trang vi hành nhưng mà long cuối cùng vẫn là long thôi.
Tiêu Phàm thuận miệng tâng bốc Ngô Thạc Xương một câu.
Lại nói tiếp, việc này phải trách chính Ngô Thạc Xương có tiếng tăm quá lớn. Nhiều năm về trước, ông rất nổi danh ở trên giang hồ, tuy rằng những năm gần đây ông ẩn cư ở kinh đô nhưng cũng khó có thể hoàn toàn che giấu hành tung của bản thân. Hơn nữa, dù sao ây giờ cũng là thời đại mới, cái gọi là giang hồ đã sớm khác với trước đây rất nhiều. Cho dù Ngô Thạc Xương đúng là đắc tội với một số người cũng không cần phải hoàn toàn mai danh ẩn tích như vậy.
- Ha ha, nếu như Nhất Hàng tiên sinh đã nhìn ra điểm này thì ta đây đành phải múa rìu qua mắt thợ thôi.
Ngô Thạc Xương thấy Tiêu Phàm trước sau cũng không chịu lộ ra lai lịch của bản thân thì cũng không tiếp tục truy hỏi đến cùng nữa. Nếu đã là người đồng đạo nghe danh mà đến thì Ngô Thạc Xương cũng không không dám quá tuyệt tình mà từ chối. Bởi vì đắc tội người bình thường cũng chẳng sao nhưng nếu đắc tội người đồng đạo sẽ mang đến nguy hiểm rất lớn. Tuy rằng Ngô Thạc Xương không sợ nhưng cũng không nhất định phải tự chuốc lấy phiền phức như vậy.
Ngô Thạc Xương nói xong thì đưa tay ra cầm tờ giấy Tuyên Thành màu vàng ở trước mặt.
Trên giấy Tuyên Thành có viết ngày tháng năm sinh của bốn người.
Ngô Thạc Xương chỉ nhìn lướt qua nhưng vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, tay phải cử động bắt đầu lặng lẽ mở quẻ. Một lát sau, sắc mặt Ngô Thạc Xương vốn hồng hào bỗng có hơi trắng bệch, ông chậm rãi đặt tờ giấy Tuyên Thành xuống bàn, mắt nhìn Tiêu Phàm, trầm giọng hỏi:
- Nhất Hàng tiên sinh, mấy vị này là như thế nào với ngài vậy?
- Ông nội, cha, ta, còn có em trai của ta.
Tiêu Phàm thản nhiên đáp.
Ngô Thạc Xương khẽ hớp một ngụm lãnh khí, nhịn không được lại nhìn Tiêu Phàm từ trên xuống dưới, lần nữa đánh giá cậu ta.
Rất rõ ràng, ông đã phát hiện có điều gì đó không thích hợp.
- Nhất Hàng tiên sinh, toàn gia phú quý à.
Sau khi Ngô Thạc Xương cẩn thận đánh giá Tiêu Phàm một chút thì nói.
Tiêu Phàm khẽ nói:
- Thỉnh lão gia tử lần nữa suy đoán cẩn thận một chút.
Tiêu gia vốn là một đại hào môn nhất đẳng hiện nay, Tiêu lão gia uy chấn thiên hạ, địa vị rất cao chỉ dưới thần linh, trước mắt lại là một trong mấy vị lão tướng cuối cùng ở chế độ cộng hòa. Tiêu Trạm lại giữ chức bộ trưởng, cũng là người quyền cao chức trọng. Tiêu Phàm và em trai Tiêu Thiên đều có mệnh cách vô cùng quý trọng.
Ngô Thạc Xương thân là truyền nhân chính tông Tử Vi Đấu Sổ thì làm sao có thể nhìn không ra chứ?
Ngô Thạc Xương chậm rãi lắc đầu, nói:
- Thực xin lỗi Nhất Hàng tiên sinh, việc này ta thật sự không dám thôi đẩy.
- Tại sao?
Tiêu Phàm khẽ nhíu mày.
- Lão gia tử xin thứ lỗi cho ta ăn ngay nói thẳng, hình như là Tử Vi Đấu Sổ cũng không có những điều cấm kỵ như vậy.
Vì xem tướng cho người có mệnh cách cực quý cũng không ở trong giới hạn cấm kỵ của các trường phái tướng thuật học. Nếu không thu nhận thù lao của những người có mệnh cách giàu sang thì thuật sĩ làm sao có thể sinh tồn chứ? Chẳng lẽ thực sự bắt chước người khác bày hàng ở vỉa hè hay ở dưới cầu vượt để lừa gạt những thanh niên trẻ không hiểu chuyện, kiếm mấy đồng bạc lẽ sống tạm qua ngày sao?
- Tử Vi Đấu Sổ thực sự không có điều cấm kỵ như vậy nhưng mà Nhất Hàng tiên sinh à, chắc ngài cũng nhìn ra được thiên cơ che giấu trên người lệnh tổ và lệnh tôn có bao nhiêu cường đại. Thực không dám giấu diếm loại sự tình này ta cũng rất ít gặp qua.
Ngô Thạc Xương cũng nhíu mày, nói.
Bởi vì có quan hệ huyết thống thân thiết nên Tiêu Phàm không thể tự mình suy đoán cặn kẽ được lý do bên trong, nhưng Ngô Thạc Xương là một người không có liên quan gì cũng cảm nhận được lực thiên cơ che giấu, điều này quả thực là kì lạ.
- Nhưng mà Nhất Hàng tiên sinh à, lệnh tổ và lệnh tôn không thể thôi diễn nhưng mà ngược lại ta có thể thử thôi diễn tướng mệnh của ngài và em trai ngài.
Tiêu Phàm vội vàng kính cẩn nói:
- Thỉnh lão gia tử dạy bảo.
Ngô Thạc Xương vội vàng khoát tay áo, thần sắc lại một lần nữa trở nên đông cứng lại.
- Tướng mệnh của Nhất Hàng tiên sinh và lệnh đệ đều vô cùng cao quý. Hai anh em đều là tướng mệnh thiên tử, Ngô mỗ phiêu bạc trên giang hồ nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp qua người nào có tướng mệnh như thế.
Ngô Thạc Xương nói xong thì hai tay ôm quyền cúi chào.
Tiêu Phàm khẽ cười, ôm quyền đáp lễ.
- Nhất Hàng tiên sinh à, căn cứ theo mệnh lý để suy tính thì tướng mệnh của em trai ngài càng cao quý hơn ngài. Mạng của ngài giống như long ở nơi nước sâu, thâm tàng bất lộ, có thiên tử mệnh nhưng không chí tôn chi tướng. Còn em trai ngài thì không phải như vậy, cậu ta là phi long tại thiên, thiên tử chi mệnh, chí tôn chi tướng hai cái đều có đủ cả... Nhưng mà tướng mệnh thiên tử cao quý như vậy vì sao lại bị thiên cơ che giấu chứ? thậm chí còn ẩn hiện điềm xấu, thật sự là khiến cho người khác khó lý giải mà ...
Ngô Thạc Xương nói xong thì trên mặt cũng tràn đầy vẻ nghi ngờ.
Hai anh em đều có tướng mệnh thiên tử cực phú cực quý, ngay cả trong lịch sử thì việc này cũng là một hiện tượng kì lạ vô cùng hiếm thấy. Từ thời xa xưa cho đến nay, khoảng mấy ngàn năm cũng chỉ lác đác có hơn mười người mà thôi, như là Tống Thái Tổ và Tống Thái Tông. Về phần một số triều đình nhỏ thời loạn thế, hoàng đế giống như là đèn cù tự hoán đổi, thỉnh thoảng phát sinh những chuyện bất luân, những thảm kịch như con giết cha, huynh đệ tàn sát lẫn nhau, hướng vi thiên tử mộ vi tử linh. Ngược lại hoàng đế thật lại khó tránh khỏi cảnh đổ máu, cũng có thể nói có thiên tử mệnh vô chí tôn tướng.
Tiêu Phàm nói:
- Lão gia tử, Cửu Văn Tử Vi Đấu Sổ có mười tám phi tinh tuyệt học, mặc khác Lưu Phái không lẽ không có người có khả năng tra ra loại kỳ hữu này.
Sắc mặt Ngô Thạc Xương trầm xuống, trong mắt tinh quang chợt lóe lên giống như một thanh đao sắc bén.
Bầu không khí trong viện bỗng trở nên rất kỳ lạ dường như nhiệt độ không khí xung quanh bỗng chốc hạ xuống mấy độ. Sắc mặt Tiểu An Tử lại trở nên cực kỳ khó coi, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm.
- Ngươi có ý tứ gì? Mười tám phi tinh! Ngươi thực dám mở miệng nói à ... Hừ, ngay cả ta cũng không dám cầu xin giúp tiểu sư đệ nữa là!
Tiểu An Tử nổi giận đùng mà nói.
Vốn đứa bé trai tên Ngô Khanh vẫn luôn nằm sấp ở chỗ kia nghiên cứu Cửu Cung Phi Tinh Đồ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn sang bên này. Vừa rồi mọi người nói chuyện lâu như vậy mà nó vẫn làm lơ nhưng bây giờ, nó vô cùng nhạy bén mà cảm giác được bầu không khí trong sân đã có biến đổi.
Tử Vi truyền thừa hẳn có chỗ không tầm thường.
Vẻ mặt của Tiêu Phàm vẫn điềm tĩnh như bình thường, không thèm để ý chút nào đến Tiểu An Tử đang giận tím mặt làm vẻ ta đây, nghênh đón ánh mắt sắc bén của Ngô Thạc Xương, không nhanh không chậm nói:
- Lão gia tử, ta cũng biết là thi triển mười tám phi tinh tuyệt học cực kỳ hao tổn nguyên khí, ta cũng không dám đem hai tay không đến nhờ vả, chỉ cần lão gia tử nguyện ý xuất thủ một lần thì ta chắc chắn sẽ hậu tạ.
- Hậu tạ?
Ngay lập tức Ngô Thạc Xương cười cười, khóe miệng tràn đầy ý mỉa mai.
- Nhất Hàng tiên sinh có phần xem thường Ngô mỗ rồi, tiền bạc là vật ngoài thân mà ta lại đến cái tuổi này thì ngài nghĩ rằng ta sẽ quan tâm đến những thứ này sao?
Ngô Thạc Xương đã phiêu bạt trên giang hồ nhiều năm như vậy, tuy không phải giàu có một phương nhưng ba, năm đến mấy trăm vạn thực sự hắn còn không thèm đặt vào mắt. Hơn nữa tổn hại khi thi triển Tử Vi Đấu Sổ thập bát phi tinh tuyệt kỹ căn bản là tiền không thể đổi lại được.
Tiêu Phàm nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười nói:
- Nếu như Lão gia tử muốn nói đến tiền thì ta thực sự không thể lấy ra số tiền nhiều như vậy. Ở đây ta có chút đan dược có lẽ là lão gia tử ngài sẽ cảm thấy có hứng thú.
Tân Lâm tiến lên từng bước, cầm một cái bình ngọc nhỏ tinh xảo đặt lên bàn trà, lạnh nhạt nói:
- Đây là chín viên Thất Vương Đan đổi lấy ngươi xuất thủ một lần.
- Thất Vương Đan?
Ngô Thạc Xương kinh ngạc đứng phắt dậy.
- Cô … cô là truyền nhân của Thất Diệu Cung à?
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 18: Có thiên tử mệnh vô chí tôn tướng
Biên tập: Vân Du
Nguồn: Truyen.org
Ngô Thạc Xương đưa tay ra ngăn cản Tiểu An Tử đang nổi giận đùng đùng, mắt nhìn Tiêu Phàm, khẽ nói:
- Hóa ra Nhất Hàng tiên sinh cũng là người đồng đạo, mắt lão thật là vụng về mà.
Hai người Tiêu Phàm vừa vào cửa thì Ngô Thạc Xương liền xem xét tướng mạo của họ. Ngô Thạc Xương là một truyền nhân chính tông của Tử Vi Đấu Sổ, cả đời ông theo đuổi chính là tìm hiểu mệnh cách nên việc xem tướng cho người khác đã sớm trở thành thói quen dung nhập vào xương tủy của ông, trở thành việc tự nhiên như chuyện ăn cơm, uống nước hàng ngày vậy. Nhưng Tân Lâm có thuật dịch dung che giấu diện mạo vốn có, còn Tiêu Phàm thì Ngô Thạc Xương trực tiếp nhìn không ra manh mối. Ở trên người Tiêu Phàm, ông cảm nhận được thiên cơ che đậy vô cùng mạnh mẽ.
Tình huống như vậy đơn giản chỉ có hai nguyên nhân, thứ nhất là Tiêu Phàm là thầy tướng số, còn thứ hai là Tiêu Phàm được thầy tướng số cực kỳ cao minh thi pháp.
Nhưng mà Tiêu Phàm chỉ nhìn thoáng từ xa thì đã thuận miệng nói ra chỗ yếu hiểm trên tướng mạo của con trai ông - Ngô Khanh, từ đó có thể thấy được Tiêu Phàm là người đồng đạo có trình độ cực kỳ cao thâm.
- Không biết là tôn sư của Nhất Hàng tiên sinh là cao nhân phương nào?
Ánh mắt của Ngô Thạc Xương trở nên có thần sáng ngời, nhìn thẳng vào Tiêu Phàm.
Nếu như Tiêu Phàm được bạn bè chỉ điểm, hâm mộ tiếng tăm của ông mà đến thì tuy là Ngô Thạc Xương cũng không vì cậu ta mà phá lệ như trước, nhưng ông cũng sẽ lấy lễ mà đón tiếp. Nhưng mà cậu ta đã là người đồng đạo, hơn nữa lại có tu vi cao thâm thì Ngô Thạc Xương sẽ lập tức đề cao cảnh giác.
Từ xưa đến nay, hành nghề bói toán, tướng thuật học nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, nếu không cẩn thận sẽ đắc tội với người khác, còn nếu như xúc động sẽ bị trời phạt, lại có tai họa xảy ra. Ngô Thạc Xương ở trên giang hồ mấy chục năm quả thực là tiếng tăm truyền xa, bạn bè nhiều nhưng đắc tội kẻ thù cũng không ít.
Tuy bề ngoài Tiêu Phàm nhã nhặn, lễ độ không có chút hung ác ngang ngược nào cả, nhưng đây chẳng qua chỉ là vẻ ngoài mà thôi. Nếu Ngô Thạc Xương nhìn không thấu Tiêu Phàm thì tự nhiên phải cẩn trọng, dè dặt thôi.
Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Lão gia tử hiểu lầm rồi. Hôm nay tôi đến đây là muốn thỉnh lão gia tử suy đoán một chút về mệnh lý của vài người thân, đây không phải là là ý của gia sư mà chỉ là ý muốn của bản than tôi mà thôi.
Về phần sư phụ đến từ đâu thì cũng không cần nói với người ngoài.
Nếu như thời gian đảo ngược lại hơn mười năm về trước thì Chỉ Thủy sư tổ quả là tiếng tăm lừng lẫy, bất kể là đại sư tướng mệnh kiêu ngạo thế nào, hay là đại sư phong thủy lợi hại đều cung kính hành lễ như là đệ tử trước mặt người. Ngay cả sư phụ của Ngô Thạc Xương cũng không dám cùng so sánh Triệu Chỉ Thủy, ông ấy cũng là lấy lễ độ của đệ tử để hành lễ với người.
Cả nước giải phóng không bao lâu thì Chỉ Thủy sư tổ đã lui về ở ẩn, toàn tâm toàn ý nghiên cứu thuật pháp, dạo chơi, ngắm cảnh sông núi. Ông cố gắng phải tìm ba thiên cấp cuối cùng của Vô Cực Cửu Tương Thiên trở về.
Năm đó, Tiêu Phàm được sư phụ thụ nhận vào đạo môn cũng coi như là có duyên phận.
Nhiều năm qua đi, đương nhiên những nhân vật kì cựu năm xưa đều đã qua đời. Quốc gia lại quy những cổ học truyền thừa là phong kiến mê tín, nên đã ra rất nhiều những đạo luật cấm đoán. Triệu Chỉ Thủy tiếng tăm lẫy lừng năm xưa đã sớm theo gió mà đi mất. Hiện nay, còn có mấy người từng nghe nói về Chỉ thủy sư tổ chứ?
Lấy tư cách trưởng tôn của Tiêu Gia, Tiêu Phàm cũng không thể tùy ý tiết lộ lai lịch của sư phụ mình với bên ngoài. Vì dù sao ở đây cũng là thủ đô, nếu như nhiều người biết thì bí mật rất khó giữ, ngộ nhỡ lan truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt.
Sau khi Ngô Thạc Xương nghe Tiêu Phàm nói như vậy thì cũng yên lòng không ít.
Từ xưa đến nay, "Tướng bất tự tướng" chính là quy luật. Tướng mệnh học của Tiêu Phàm càng cao minh thì càng khó suy đoán tướng mệnh của người than nên cậu ta thỉnh người đồng đạo khác suy đoán giúp cũng là lẽ đương nhiên.
Nhưng mà Ngô Thạc Xương cũng không lập tức đáp ứng, do dự nói:
- Nhất Hàng tiên sinh, người đồng đạo muốn nhờ vốn là không nên cự tuyệt, nhưng mà ta quả thực đã lâu rồi không còn làm nữa. Ta cố ý từ vùng đất khác đến nơi này định cư chẳng qua là muốn sống yên ổn những năm cuối đời ... Nhất Hàng tiên sinh à, không biết là ai nói cho ngài biết ta ở nơi này vậy?
Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Tuy rằng lão gia tử cải trang vi hành nhưng mà long cuối cùng vẫn là long thôi.
Tiêu Phàm thuận miệng tâng bốc Ngô Thạc Xương một câu.
Lại nói tiếp, việc này phải trách chính Ngô Thạc Xương có tiếng tăm quá lớn. Nhiều năm về trước, ông rất nổi danh ở trên giang hồ, tuy rằng những năm gần đây ông ẩn cư ở kinh đô nhưng cũng khó có thể hoàn toàn che giấu hành tung của bản thân. Hơn nữa, dù sao ây giờ cũng là thời đại mới, cái gọi là giang hồ đã sớm khác với trước đây rất nhiều. Cho dù Ngô Thạc Xương đúng là đắc tội với một số người cũng không cần phải hoàn toàn mai danh ẩn tích như vậy.
- Ha ha, nếu như Nhất Hàng tiên sinh đã nhìn ra điểm này thì ta đây đành phải múa rìu qua mắt thợ thôi.
Ngô Thạc Xương thấy Tiêu Phàm trước sau cũng không chịu lộ ra lai lịch của bản thân thì cũng không tiếp tục truy hỏi đến cùng nữa. Nếu đã là người đồng đạo nghe danh mà đến thì Ngô Thạc Xương cũng không không dám quá tuyệt tình mà từ chối. Bởi vì đắc tội người bình thường cũng chẳng sao nhưng nếu đắc tội người đồng đạo sẽ mang đến nguy hiểm rất lớn. Tuy rằng Ngô Thạc Xương không sợ nhưng cũng không nhất định phải tự chuốc lấy phiền phức như vậy.
Ngô Thạc Xương nói xong thì đưa tay ra cầm tờ giấy Tuyên Thành màu vàng ở trước mặt.
Trên giấy Tuyên Thành có viết ngày tháng năm sinh của bốn người.
Ngô Thạc Xương chỉ nhìn lướt qua nhưng vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, tay phải cử động bắt đầu lặng lẽ mở quẻ. Một lát sau, sắc mặt Ngô Thạc Xương vốn hồng hào bỗng có hơi trắng bệch, ông chậm rãi đặt tờ giấy Tuyên Thành xuống bàn, mắt nhìn Tiêu Phàm, trầm giọng hỏi:
- Nhất Hàng tiên sinh, mấy vị này là như thế nào với ngài vậy?
- Ông nội, cha, ta, còn có em trai của ta.
Tiêu Phàm thản nhiên đáp.
Ngô Thạc Xương khẽ hớp một ngụm lãnh khí, nhịn không được lại nhìn Tiêu Phàm từ trên xuống dưới, lần nữa đánh giá cậu ta.
Rất rõ ràng, ông đã phát hiện có điều gì đó không thích hợp.
- Nhất Hàng tiên sinh, toàn gia phú quý à.
Sau khi Ngô Thạc Xương cẩn thận đánh giá Tiêu Phàm một chút thì nói.
Tiêu Phàm khẽ nói:
- Thỉnh lão gia tử lần nữa suy đoán cẩn thận một chút.
Tiêu gia vốn là một đại hào môn nhất đẳng hiện nay, Tiêu lão gia uy chấn thiên hạ, địa vị rất cao chỉ dưới thần linh, trước mắt lại là một trong mấy vị lão tướng cuối cùng ở chế độ cộng hòa. Tiêu Trạm lại giữ chức bộ trưởng, cũng là người quyền cao chức trọng. Tiêu Phàm và em trai Tiêu Thiên đều có mệnh cách vô cùng quý trọng.
Ngô Thạc Xương thân là truyền nhân chính tông Tử Vi Đấu Sổ thì làm sao có thể nhìn không ra chứ?
Ngô Thạc Xương chậm rãi lắc đầu, nói:
- Thực xin lỗi Nhất Hàng tiên sinh, việc này ta thật sự không dám thôi đẩy.
- Tại sao?
Tiêu Phàm khẽ nhíu mày.
- Lão gia tử xin thứ lỗi cho ta ăn ngay nói thẳng, hình như là Tử Vi Đấu Sổ cũng không có những điều cấm kỵ như vậy.
Vì xem tướng cho người có mệnh cách cực quý cũng không ở trong giới hạn cấm kỵ của các trường phái tướng thuật học. Nếu không thu nhận thù lao của những người có mệnh cách giàu sang thì thuật sĩ làm sao có thể sinh tồn chứ? Chẳng lẽ thực sự bắt chước người khác bày hàng ở vỉa hè hay ở dưới cầu vượt để lừa gạt những thanh niên trẻ không hiểu chuyện, kiếm mấy đồng bạc lẽ sống tạm qua ngày sao?
- Tử Vi Đấu Sổ thực sự không có điều cấm kỵ như vậy nhưng mà Nhất Hàng tiên sinh à, chắc ngài cũng nhìn ra được thiên cơ che giấu trên người lệnh tổ và lệnh tôn có bao nhiêu cường đại. Thực không dám giấu diếm loại sự tình này ta cũng rất ít gặp qua.
Ngô Thạc Xương cũng nhíu mày, nói.
Bởi vì có quan hệ huyết thống thân thiết nên Tiêu Phàm không thể tự mình suy đoán cặn kẽ được lý do bên trong, nhưng Ngô Thạc Xương là một người không có liên quan gì cũng cảm nhận được lực thiên cơ che giấu, điều này quả thực là kì lạ.
- Nhưng mà Nhất Hàng tiên sinh à, lệnh tổ và lệnh tôn không thể thôi diễn nhưng mà ngược lại ta có thể thử thôi diễn tướng mệnh của ngài và em trai ngài.
Tiêu Phàm vội vàng kính cẩn nói:
- Thỉnh lão gia tử dạy bảo.
Ngô Thạc Xương vội vàng khoát tay áo, thần sắc lại một lần nữa trở nên đông cứng lại.
- Tướng mệnh của Nhất Hàng tiên sinh và lệnh đệ đều vô cùng cao quý. Hai anh em đều là tướng mệnh thiên tử, Ngô mỗ phiêu bạc trên giang hồ nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp qua người nào có tướng mệnh như thế.
Ngô Thạc Xương nói xong thì hai tay ôm quyền cúi chào.
Tiêu Phàm khẽ cười, ôm quyền đáp lễ.
- Nhất Hàng tiên sinh à, căn cứ theo mệnh lý để suy tính thì tướng mệnh của em trai ngài càng cao quý hơn ngài. Mạng của ngài giống như long ở nơi nước sâu, thâm tàng bất lộ, có thiên tử mệnh nhưng không chí tôn chi tướng. Còn em trai ngài thì không phải như vậy, cậu ta là phi long tại thiên, thiên tử chi mệnh, chí tôn chi tướng hai cái đều có đủ cả... Nhưng mà tướng mệnh thiên tử cao quý như vậy vì sao lại bị thiên cơ che giấu chứ? thậm chí còn ẩn hiện điềm xấu, thật sự là khiến cho người khác khó lý giải mà ...
Ngô Thạc Xương nói xong thì trên mặt cũng tràn đầy vẻ nghi ngờ.
Hai anh em đều có tướng mệnh thiên tử cực phú cực quý, ngay cả trong lịch sử thì việc này cũng là một hiện tượng kì lạ vô cùng hiếm thấy. Từ thời xa xưa cho đến nay, khoảng mấy ngàn năm cũng chỉ lác đác có hơn mười người mà thôi, như là Tống Thái Tổ và Tống Thái Tông. Về phần một số triều đình nhỏ thời loạn thế, hoàng đế giống như là đèn cù tự hoán đổi, thỉnh thoảng phát sinh những chuyện bất luân, những thảm kịch như con giết cha, huynh đệ tàn sát lẫn nhau, hướng vi thiên tử mộ vi tử linh. Ngược lại hoàng đế thật lại khó tránh khỏi cảnh đổ máu, cũng có thể nói có thiên tử mệnh vô chí tôn tướng.
Tiêu Phàm nói:
- Lão gia tử, Cửu Văn Tử Vi Đấu Sổ có mười tám phi tinh tuyệt học, mặc khác Lưu Phái không lẽ không có người có khả năng tra ra loại kỳ hữu này.
Sắc mặt Ngô Thạc Xương trầm xuống, trong mắt tinh quang chợt lóe lên giống như một thanh đao sắc bén.
Bầu không khí trong viện bỗng trở nên rất kỳ lạ dường như nhiệt độ không khí xung quanh bỗng chốc hạ xuống mấy độ. Sắc mặt Tiểu An Tử lại trở nên cực kỳ khó coi, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm.
- Ngươi có ý tứ gì? Mười tám phi tinh! Ngươi thực dám mở miệng nói à ... Hừ, ngay cả ta cũng không dám cầu xin giúp tiểu sư đệ nữa là!
Tiểu An Tử nổi giận đùng mà nói.
Vốn đứa bé trai tên Ngô Khanh vẫn luôn nằm sấp ở chỗ kia nghiên cứu Cửu Cung Phi Tinh Đồ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn sang bên này. Vừa rồi mọi người nói chuyện lâu như vậy mà nó vẫn làm lơ nhưng bây giờ, nó vô cùng nhạy bén mà cảm giác được bầu không khí trong sân đã có biến đổi.
Tử Vi truyền thừa hẳn có chỗ không tầm thường.
Vẻ mặt của Tiêu Phàm vẫn điềm tĩnh như bình thường, không thèm để ý chút nào đến Tiểu An Tử đang giận tím mặt làm vẻ ta đây, nghênh đón ánh mắt sắc bén của Ngô Thạc Xương, không nhanh không chậm nói:
- Lão gia tử, ta cũng biết là thi triển mười tám phi tinh tuyệt học cực kỳ hao tổn nguyên khí, ta cũng không dám đem hai tay không đến nhờ vả, chỉ cần lão gia tử nguyện ý xuất thủ một lần thì ta chắc chắn sẽ hậu tạ.
- Hậu tạ?
Ngay lập tức Ngô Thạc Xương cười cười, khóe miệng tràn đầy ý mỉa mai.
- Nhất Hàng tiên sinh có phần xem thường Ngô mỗ rồi, tiền bạc là vật ngoài thân mà ta lại đến cái tuổi này thì ngài nghĩ rằng ta sẽ quan tâm đến những thứ này sao?
Ngô Thạc Xương đã phiêu bạt trên giang hồ nhiều năm như vậy, tuy không phải giàu có một phương nhưng ba, năm đến mấy trăm vạn thực sự hắn còn không thèm đặt vào mắt. Hơn nữa tổn hại khi thi triển Tử Vi Đấu Sổ thập bát phi tinh tuyệt kỹ căn bản là tiền không thể đổi lại được.
Tiêu Phàm nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười nói:
- Nếu như Lão gia tử muốn nói đến tiền thì ta thực sự không thể lấy ra số tiền nhiều như vậy. Ở đây ta có chút đan dược có lẽ là lão gia tử ngài sẽ cảm thấy có hứng thú.
Tân Lâm tiến lên từng bước, cầm một cái bình ngọc nhỏ tinh xảo đặt lên bàn trà, lạnh nhạt nói:
- Đây là chín viên Thất Vương Đan đổi lấy ngươi xuất thủ một lần.
- Thất Vương Đan?
Ngô Thạc Xương kinh ngạc đứng phắt dậy.
- Cô … cô là truyền nhân của Thất Diệu Cung à?
Tác giả :
Hãm Bính