Đại Hán Phi Ca
Chương 64: Nguội lạnh
Tôi cũng không mở mắt, “Bẩm lại với bệ hạ, bổn cung thấy trong người không khỏe, mong bệ hạ lượng thứ.”
“Vâng!”
Mành che trong các phất phơ theo từng đợt gió lạnh, tôi khoác thêm lớp áo ngã xuống tháp, lòng đầy tâm sự nhưng lại trống rỗng vô hồn.
“Tham kiến bệ hạ.” Bên ngoài có tiếng nói nhưng tôi vẫn không nhúc nhích.
“Ái phi vì sao không đợi trẫm đến đã đi nghỉ rồi?” Lưu Triệt ngữ điệu mỉa mai, nâng cằm tôi lên.
“Nô tì không biết bệ hạ sẽ đến đây.” Tôi thản nhiên nói.
“Trong yến tiệc, bích ngọc trẫm ban cho nàng có hài lòng không?” Hắn khoanh tay đứng bên tháp, đáy mắt tối lại.
“Nô tì rất thích.”
“Nếu đã vậy sao không mang ra cho trẫm xem?”
Tôi chợt nghẹn lời, nhìn vẻ lạnh nhạt của hắn mà sáng tỏ.
Tô Lâm trình lên một túi gấm màu vàng, Lưu Triệt vất xuống đất, những mảnh ngọc vỡ sáng lấp lánh rải rác trên sàn.
“Trẫm thấy nàng là không thèm quan tâm!”
“Bất cẩn đánh rơi, bệ hạ nếu muốn trách tội, cứ xử phạt nô tì là được.” Tôi nói cứng.
“Xử phạt ái phi? Trẫm không nỡ!” Hắn kéo tôi vào lòng, bàn tay bên hông siết lại, tôi thở dài.
“Núi có cây mà cây trơ trụi, lòng thiếp vui vì chàng mà chàng nào hay biết, hử?” Hơi thở ấm nóng của hắn phả vào tai tôi, vuốt ve vòng eo sưng đỏ rồi thô bạo ấn xuống.
“A!” Tôi rụt người lại.
“Trẫm hôm nay mới biết được, ái phi yêu quý trẫm đến thế.” Hắn nghiêng đầu bóp cổ tôi.
“Bệ hạ nghĩ thế nào thì là thế ấy vậy.” Tôi cười lạnh.
“Đừng dùng ánh mắt này nhìn trẫm, trẫm ghét nhất là khi nàng cười dối trá, nàng đang cảm thấy ấm ức?” Hắn lắc mạnh tôi, tôi hờ hững nhìn hắn.
“Nô tỳ nhờ ơn bệ hạ mà được hưởng vinh hoa phú quý, chỉ mong sớm ngày hạ sinh long mạch, bay lên cành cao, để Lý thị được rạng danh!” Tôi gượng dậy nắm lấy áo Lưu Triệt, “Nô tì không ấm ức, hôm nay ngoài bệ hạ thì còn ai có thể khiến nô tỳ cảm thấy thỏa mãn được nữa?”
“Đêm nay ái phi hãy hầu hạ trẫm thật tốt mới không uổng phí tư tâm.” Hắn nhổm dậy hạ mành, hất tôi xuống tháp.
Trong lòng chất chứa nỗi buồn không sao bộc phát, lại thêm vẻ kiêu ngạo của hắn càng làm cho tôi tức giận không thể kìm nén.
Lưu Triệt nằm xuống, “Thay y phục cho trẫm.”
Hắn tóm tôi lại khiến tôi ngã xuống người hắn, xương sườn đau đớn.
Ánh mắt lạnh lẽo cuồng ngạo như mũi dao đâm vào tim tôi, tôi cởi đai lưng, ngoại bào của hắn, động tác mạnh mẽ, trung y của hắn bị xé toạc, tôi vừa ném đi vừa hỏi, “Bệ hạ đã vừa lòng chưa?”
Hắn mím môi thuận thế đặt tôi trên người, bàn tay cách lớp y phục vuốt ve thắt lưng tôi, “Ái phi vẫn ăn mặc chỉnh tề thế kia làm sao hầu hạ?”
“Bệ hạ, nếu nô tì hầu hạ làm người vừa lòng, có thể giải đáp một nghi vấn cho nô tỳ không?” Tôi cuộn người, ngón tay vẽ lên lồng ngực cường tráng của hắn.
“Nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, trẫm há có thể không đồng ý?”
Tôi kéo đai lưng, làn da trắng nõn ẩn hiện qua lần áo, rút tay áo ra để lộ bờ vai, “Bệ hạ đừng quên lời đã nói!”
Con ngươi thâm trầm đượm nồng, hắn kéo eo tôi xuống, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, “Trẫm không đợi nổi nữa rồi đây!”
Lớp áo cuối cùng cũng được trút bỏ, tôi đã vứt bỏ cả trái tim mình, chẳng còn lại gì nữa.
Tôi nằm trên người hắn, mặc hắn đòi hỏi, giữa cơn sóng dập dờn, tôi bấu vào vai hắn.
“Bệ hạ, có thể giải đáp câu hỏi của nô tỳ được chưa?” Giữa hơi thở đứt quãng tôi cố gắng khống chế.
“Ái phi cứ hỏi.” Hắn xoay người ấn tôi xuống, hô hấp dồn dập.
“Xin hỏi bệ hạ, trong cung có một thứ gọi là Dao Quang, đang ở đâu?” Tôi nắm chặt tấm đệm, cật lực giữ vững cơ thể đang đong đưa kịch liệt.
Hắn chợt dừng lại, đôi mắt đục ngầu thay đổi nhanh chóng, trở nên sắc sảo tỉnh táo, “Nàng nói lại xem.”
“Bệ hạ cũng biết Dao Quang…” Tôi nghi ngờ, vì sao Lưu Triệt lại phản ứng như vậy.
“Nàng nghe được từ đâu?” Hắn nắm cằm tôi hỏi lớn.
“Người chỉ cần trả lời nô tỳ, có hay là không.”
“Sau này không cho phép nhắc lại! Trẫm chưa bao giờ nghe đến.”
“Vừa rồi người đã đồng ý, sao lại không trả lời?” Tôi không bỏ cuộc, Lưu Triệt nhất định biết Dao Quang.
“Vậy coi như trẫm thiếu nàng một lần, sau này nếu nàng có thỉnh cầu, trẫm sẽ thực hiện cho nàng, việc này không tính!” Hắn không cho phép tôi nói thêm.
“Đêm nay trẫm ngủ lại Chiêu Tiên Các, nghị triều sớm mai tiến hành ngoài các.” Lưu Triệt qua tấm mành che phân phó Tô Lâm.
“Tuân chỉ, nô tài sẽ an bài ngay.”
Tôi vừa định mặc lại y phục thì đã bị hắn kéo vào lòng, “Bích ngọc trẫm cho nàng là phỉ thúy từ Nam Man tiến cống, mặt trên có khắc tên nàng.”
Hai tay đang nắm chặt của tôi thả lỏng, như vừa có gió nhẹ thổi qua, miếng bích ngọc vỡ nát tôi chưa từng liếc nhìn một lần…Bỗng nhiên lúc đó, tôi cảm thấy bản thân đã mắc thêm lỗi lầm nữa, tựa như vừa đánh mất thứ gì.
Tôi đứng dậy thu nhặt từng miếng ngọc vỡ, đặt vào lòng bàn tay, “Có gắn lại được không?”
“Không cần, trân bảo dễ kiếm, lòng người khó cầu.” Lưu Triệt ánh mắt mênh mang, rồi trở lại yên tĩnh như màn đêm.
Đã vào hạ, ve sầu râm ran khắp núi đánh thức tôi dậy, Lưu Triệt đã không còn ở bên cạnh.
Nắng sớm chói chang, cách tấm bình phong bên ngoài các loáng thoáng có tiếng người nói chuyện.
“Bệ hạ phải nghị triều sớm, nô tỳ hầu hạ người thay y phục.” Yến cơ hàng năm đều theo tùy thị ở Cam Tuyền Cung.
Hán quân công chiếm Hà Tây, Lưu Triệt lập tức quyết định thiết lập quận phụ thuộc, bình định an dân, tiến thêm một bước củng cố quyền lực trung ương tập quyền.
Hành lang Hà Tây rộng lớn mênh mông, khai thông cứ điểm quan trọng Tây Vực, quét sạch Hung Nô, vì Tây Vực là đá tảng chắn đường trong khu vực.
Từ Đông Bắc Cam Túc thiết lập quận Võ Uy, từ Tây Bắc huyện Trương Dịch thiết lập quận Trương Dịch, từ Tửu Tuyền thiết lập quận Tửu Tuyền, từ phía tây Đôn Hoàng thiết lập quận Đôn Hoàng, phân công binh tướng đồn trú, Hung Nô mấy chục năm qua thường xuyên xâm lược lãnh thổ Đại Hán nay tạm rút khỏi Hà Tây, Đại Hán triều cũng lập lại hòa bình nhưng nếu muốn hoàn toàn dẹp yên ngoại xâm thì vẫn cần những cuộc chiến tranh triền miên.
Kế hoạch đại chiến Mạc Bắc đang được vạch ra, Lưu Triệt không dừng lại kế hoạch tác chiến một phút nào.
Trong nước trái lại, mấy năm liên tục chinh chiến nên quốc khố hư hao, lệnh cho Đại tư nông Tang Hoằng Dương toàn quyền giải quyết, người này Lưu Triệt đặc biệt tin dùng, quản lý việc buôn bán muối trong nước, thống nhất tiền đúc, quy hoạch đồn điền, thực hiện một loạt các chính sách cải cách kinh tế, góp phần giảm bớt sự túng thiếu do chi phí quân sự, kinh tế Hán Triều bước đầu đã đạt được trình độ nhất định.
Tình hình chung là dẹp ngoại bình nội, sách sử gọi thời kỳ này là dân không phải chịu gánh nặng thuế má nhưng triều đình vẫn dư dả.
Tôi rửa mặt chải đầu xong, Yến cơ trình lên một thẻ tre, “Nhạc phủ Đô Úy được bệ hạ phân phó, sáng tác ca khúc mới cho mỹ nhân.”
“Được rồi, ngươi lui xuống trước đi.” Tôi đi vào nội các, qua hành lang thì thấy Tô Lâm và các hoàng môn đang canh giữ ngoài cửa, như vậy thì nhất thời chưa thể xong việc được.
“Bệ hạ, nhạc phủ đưa tới ca khúc mới, nô tỳ đã hẹn đại ca cùng luyện vũ kỹ.” Bữa trưa tôi lơ đãng nói.
“Được.” Hắn vẫn không ngẩng đầu, đôi đũa gắp vài miếng thì bị đặt xuống.
Lưu Triệt đang không vui, vùi đầu trong thư phòng không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy.
Tử Điện tọa lạc ở phía bắc Cam Tuyền Cung, nơi các đại thần gặp gỡ, gia quyến thăm thú, nhưng còn chưa bước vào cửa điện đã bị người phía sau gọi lại.
“Tiểu muội, lâu rồi không gặp.”
“Nhị ca cũng đến Cam Tuyền Cung?” Tôi nhìn khuôn mặt đôn hậu của Lý Quảng Lợi mà kinh ngạc.
“Vào trong hãy nói.” Hắn dẫn tôi vào cửa.
Khi chúng tôi đến thì Lý Duyên Niên đang ngồi trên tháp tao nhã gảy đàn, tư thái cúi đầu đánh đàn của hắn có vài phần giống Lương công tử, càng thêm phần đẹp đẽ.
“Ánh trăng ở Cam Tuyền đẹp không sao tả xiết.” Lý Duyên Niên bưng chung trà nóng tán dương.
“Đại ca đã nhọc công an bài tất không chỉ muốn cùng chúng ta thưởng thức cảnh đêm chứ.” Nhìn Lý Quảng Lợi tôi đã hiểu ra.
“Tiểu muội, ba huynh muội chúng ta đã nhiều năm không gặp, nay đều ở trong triều, nhân thế khó liệu.” Lý Quảng Lợi cười sảng khoái, không dấu được vẻ đắc ý.
“Là phúc hay họa, ai nói trước được?” Tôi khẽ nhấp một ngụm, trăng rọi gió đưa, bóng người lay động.
Lý thị chìm trong sủng ái, hưng thịnh nhất thời, chẳng được mấy năm đã rơi vào thảm cảnh, cây đổ bầy khỉ tan.
“Vụ án Bác Vọng Hầu rất khó giải quyết.” Lý Quảng Lợi lắc đầu nói.
“Trương Khiên chậm trễ quân tình, án này vẫn chưa quyết, đến nay đã kéo dài mấy tháng rồi.” Lý Duyên Niên nói.
Trương Khiên từ thuở thiếu thời đã là thư đồng của Lưu Triệt, Năm thứ hai Kiến Nguyên thì đến Lũng Tây, dẫn đoàn người rầm rộ tây tiến, vượt qua trăm ngàn nguy hiểm đã tạo ra con đường tơ lụa. Tất nhiên, thế cục chuyển vần, hắn bị vây khốn mười mấy năm, thừa dịp Hung Nô nội loạn mới có thể thoát thân.
Trở về đất Hán thì năm đó Lưu Triệt đã bắt đầu lâm triều, thiếu niên khốn khổ bị kẹp giữa hai nhà Đậu – Vương nay đã trở thành thiết huyết Hán đế oai phong một cõi, nhân thế chìm nổi, biến hóa khôn lường, con người lên voi xuống chó mấy chốc.
Trong cuộc chiến Mạc Nam hắn thân chinh lập công, được gia phong Bác Vọng Hầu, từng cùng Vệ Thanh, Lý Quảng vạch định lộ tuyến chinh tây, hắn ở Hung Nô mười mấy năm nên có nhiều kinh nghiệm quý báu, được đặt là trụ cột đại phá Hung Nô.
Nay vì chậm trễ quân tình, theo luật phải xử trảm nhưng Trương Khiên đối với Lưu Triệt ngoài nghĩa quân thần lại càng giống tri kỷ, vì nguyên nhân đặc thù ấy mà án tử đơn giản lại bị kéo dài đến nay.
“Bệ hạ giao Bác Vọng Hầu cho Đình Úy phủ, lệnh cho ta phải giải quyết án này, theo ta thấy cũng đơn giản thôi, dựa theo quân pháp, Trương Khiên tội chết khó thoát.” Lý Quảng Lợi đĩnh đạc nói.
Tôi nhìn hắn chán chường, hữu dũng vô mưu khó thành đại sự, “Nhị ca thật hồ đồ, nếu muốn ấn theo quân pháp xử trí thì cần gì phải phức tạp như vậy? Bệ hạ vốn không muốn giết hắn.”
“Nhưng đây là trọng tội…”
“Nhị đệ, nghe tiểu muội nói hết đã.” Lý Duyên Niên liếc mắt ngắt lời Lý Quảng Lợi.
“Bệ hạ đem án này giao cho huynh, không phải để huynh cân nhắc mức phạt mà trái lại, là để huynh giúp hắn tìm một lý do thoát tội.”
“Vừa giữ được thể diện thánh nhan, vừa giữ được Trương Khiên, nhị đệ, lần này bệ hạ cho đệ cơ hội lập công, đừng phạm sai lầm.” Lý Duyên Niên gật gù hài lòng, mắt lại nhìn về phía tôi.
“Có thể áp dụng hình phạt đoái công chuộc tôi, hầu gia có được đền tội không?” Tôi thoải mái phát biểu.
Lý Duyên Niên suy nghĩ một lát, nói, “Với địa vị của Bác Vọng Hầu, nếu bệ hạ chấp thuận thì có thể tước phong vị, biếm làm thứ đân, đại khái là vẫn có thể thực hiện.”
“Nhị ca, huynh có hiểu chưa?” Tôi quay đầu khẽ hỏi.
“Ngày mai đợi ta thăm dò Bác Vọng Hầu, rồi hồi bẩm bệ hạ.” Lý Quảng Lợi bừng tỉnh đại ngộ, kích động nói.
“Nhị đệ, khi nào đệ mới có được một phần nhạy bén của tiểu muội để ta bớt lo lắng đây.” Lý Duyên Niên thở dài.
Tôi cười gượng không nói, chỉ vì tôi biết lịch sử, Trương Khiên từng hai lần đến tây tắc, cho nên chắc chắn sẽ không kết thúc như vậy.
“Cuối năm ngoái lũ lụt ở Sơn Đông, dân nghèo di tản đều phải dựa vào huyện quan. Huyện quan ngân khố trống không nên đã bẩm báo lên trên, bệ hạ cũng đang vì chuyện này mà ưu phiền.” Lý Quảng Lợi nói.
“Chế độ tiền tệ hỗn loạn, giá cả hàng hóa biến động đã không phải chuyện một sớm một chiều, bệ hạ đã lệnh cho Đại tư nông bắt tay vào chỉnh đốn, đệ không cần tham dự vào chuyện này, đừng vượt quá bổn phận của mình.”
“Nói đến cũng lạ, bệ hạ vừa vì Phiêu Kỵ tướng quân thiết yến mà hắn lại mấy ngày liền đều không vào triều.” Lý Quảng Lợi thuận miệng nói.
Tôi khựng người, đêm đó cảnh tượng chàng hộc máu vẫn không ngừng hiện lên trong đầu tôi, bệnh tình chàng nặng thế nào mà không thể vào triều được?
Như được cảnh tỉnh, tôi mới nhớ ra trong lịch sử Hoắc Khứ Bệnh cuối cùng đã chết vì bệnh! Nhưng tính ra vẫn còn bốn năm nữa mà…
“Nhị đệ, nơi này không nên ở lâu, ta và tiểu muội phải biên soạn điệu múa, đệ về trước đi!”
“Vâng, đại ca bảo trọng.” Vừa nói Lý Quảng Lợi vừa đứng dậy, quay đầu mỉm cười nói với tôi, “Cam Tuyền Cung điều kiện rất tốt, tiểu muội nên bồi bệ hạ giải khuây nhiều.”
Tôi mờ mịt nhìn điện các, ánh nến lập lòe như cõi lòng thảng sáng thảng tối của tôi, mãi đến khi Lý Quảng Lợi đã đi xa tôi mới hồi thần.
“Đại ca hiểu tâm tư của muội, lần này các người gặp lại…” Lý Duyên Niên kề bên vuốt ve tóc tôi.
“Chuyện cho tới bây giờ, muội cũng không biết nên làm thế nào.”
“Chưởng quản Cam Tuyền Cung là Vệ Thanh, sau buổi nghị triều ngày mai, chúng thần qua lại, đại ca sẽ giúp muội xuất cung tìm hiểu.”
“Vâng!”
Mành che trong các phất phơ theo từng đợt gió lạnh, tôi khoác thêm lớp áo ngã xuống tháp, lòng đầy tâm sự nhưng lại trống rỗng vô hồn.
“Tham kiến bệ hạ.” Bên ngoài có tiếng nói nhưng tôi vẫn không nhúc nhích.
“Ái phi vì sao không đợi trẫm đến đã đi nghỉ rồi?” Lưu Triệt ngữ điệu mỉa mai, nâng cằm tôi lên.
“Nô tì không biết bệ hạ sẽ đến đây.” Tôi thản nhiên nói.
“Trong yến tiệc, bích ngọc trẫm ban cho nàng có hài lòng không?” Hắn khoanh tay đứng bên tháp, đáy mắt tối lại.
“Nô tì rất thích.”
“Nếu đã vậy sao không mang ra cho trẫm xem?”
Tôi chợt nghẹn lời, nhìn vẻ lạnh nhạt của hắn mà sáng tỏ.
Tô Lâm trình lên một túi gấm màu vàng, Lưu Triệt vất xuống đất, những mảnh ngọc vỡ sáng lấp lánh rải rác trên sàn.
“Trẫm thấy nàng là không thèm quan tâm!”
“Bất cẩn đánh rơi, bệ hạ nếu muốn trách tội, cứ xử phạt nô tì là được.” Tôi nói cứng.
“Xử phạt ái phi? Trẫm không nỡ!” Hắn kéo tôi vào lòng, bàn tay bên hông siết lại, tôi thở dài.
“Núi có cây mà cây trơ trụi, lòng thiếp vui vì chàng mà chàng nào hay biết, hử?” Hơi thở ấm nóng của hắn phả vào tai tôi, vuốt ve vòng eo sưng đỏ rồi thô bạo ấn xuống.
“A!” Tôi rụt người lại.
“Trẫm hôm nay mới biết được, ái phi yêu quý trẫm đến thế.” Hắn nghiêng đầu bóp cổ tôi.
“Bệ hạ nghĩ thế nào thì là thế ấy vậy.” Tôi cười lạnh.
“Đừng dùng ánh mắt này nhìn trẫm, trẫm ghét nhất là khi nàng cười dối trá, nàng đang cảm thấy ấm ức?” Hắn lắc mạnh tôi, tôi hờ hững nhìn hắn.
“Nô tỳ nhờ ơn bệ hạ mà được hưởng vinh hoa phú quý, chỉ mong sớm ngày hạ sinh long mạch, bay lên cành cao, để Lý thị được rạng danh!” Tôi gượng dậy nắm lấy áo Lưu Triệt, “Nô tì không ấm ức, hôm nay ngoài bệ hạ thì còn ai có thể khiến nô tỳ cảm thấy thỏa mãn được nữa?”
“Đêm nay ái phi hãy hầu hạ trẫm thật tốt mới không uổng phí tư tâm.” Hắn nhổm dậy hạ mành, hất tôi xuống tháp.
Trong lòng chất chứa nỗi buồn không sao bộc phát, lại thêm vẻ kiêu ngạo của hắn càng làm cho tôi tức giận không thể kìm nén.
Lưu Triệt nằm xuống, “Thay y phục cho trẫm.”
Hắn tóm tôi lại khiến tôi ngã xuống người hắn, xương sườn đau đớn.
Ánh mắt lạnh lẽo cuồng ngạo như mũi dao đâm vào tim tôi, tôi cởi đai lưng, ngoại bào của hắn, động tác mạnh mẽ, trung y của hắn bị xé toạc, tôi vừa ném đi vừa hỏi, “Bệ hạ đã vừa lòng chưa?”
Hắn mím môi thuận thế đặt tôi trên người, bàn tay cách lớp y phục vuốt ve thắt lưng tôi, “Ái phi vẫn ăn mặc chỉnh tề thế kia làm sao hầu hạ?”
“Bệ hạ, nếu nô tì hầu hạ làm người vừa lòng, có thể giải đáp một nghi vấn cho nô tỳ không?” Tôi cuộn người, ngón tay vẽ lên lồng ngực cường tráng của hắn.
“Nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, trẫm há có thể không đồng ý?”
Tôi kéo đai lưng, làn da trắng nõn ẩn hiện qua lần áo, rút tay áo ra để lộ bờ vai, “Bệ hạ đừng quên lời đã nói!”
Con ngươi thâm trầm đượm nồng, hắn kéo eo tôi xuống, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, “Trẫm không đợi nổi nữa rồi đây!”
Lớp áo cuối cùng cũng được trút bỏ, tôi đã vứt bỏ cả trái tim mình, chẳng còn lại gì nữa.
Tôi nằm trên người hắn, mặc hắn đòi hỏi, giữa cơn sóng dập dờn, tôi bấu vào vai hắn.
“Bệ hạ, có thể giải đáp câu hỏi của nô tỳ được chưa?” Giữa hơi thở đứt quãng tôi cố gắng khống chế.
“Ái phi cứ hỏi.” Hắn xoay người ấn tôi xuống, hô hấp dồn dập.
“Xin hỏi bệ hạ, trong cung có một thứ gọi là Dao Quang, đang ở đâu?” Tôi nắm chặt tấm đệm, cật lực giữ vững cơ thể đang đong đưa kịch liệt.
Hắn chợt dừng lại, đôi mắt đục ngầu thay đổi nhanh chóng, trở nên sắc sảo tỉnh táo, “Nàng nói lại xem.”
“Bệ hạ cũng biết Dao Quang…” Tôi nghi ngờ, vì sao Lưu Triệt lại phản ứng như vậy.
“Nàng nghe được từ đâu?” Hắn nắm cằm tôi hỏi lớn.
“Người chỉ cần trả lời nô tỳ, có hay là không.”
“Sau này không cho phép nhắc lại! Trẫm chưa bao giờ nghe đến.”
“Vừa rồi người đã đồng ý, sao lại không trả lời?” Tôi không bỏ cuộc, Lưu Triệt nhất định biết Dao Quang.
“Vậy coi như trẫm thiếu nàng một lần, sau này nếu nàng có thỉnh cầu, trẫm sẽ thực hiện cho nàng, việc này không tính!” Hắn không cho phép tôi nói thêm.
“Đêm nay trẫm ngủ lại Chiêu Tiên Các, nghị triều sớm mai tiến hành ngoài các.” Lưu Triệt qua tấm mành che phân phó Tô Lâm.
“Tuân chỉ, nô tài sẽ an bài ngay.”
Tôi vừa định mặc lại y phục thì đã bị hắn kéo vào lòng, “Bích ngọc trẫm cho nàng là phỉ thúy từ Nam Man tiến cống, mặt trên có khắc tên nàng.”
Hai tay đang nắm chặt của tôi thả lỏng, như vừa có gió nhẹ thổi qua, miếng bích ngọc vỡ nát tôi chưa từng liếc nhìn một lần…Bỗng nhiên lúc đó, tôi cảm thấy bản thân đã mắc thêm lỗi lầm nữa, tựa như vừa đánh mất thứ gì.
Tôi đứng dậy thu nhặt từng miếng ngọc vỡ, đặt vào lòng bàn tay, “Có gắn lại được không?”
“Không cần, trân bảo dễ kiếm, lòng người khó cầu.” Lưu Triệt ánh mắt mênh mang, rồi trở lại yên tĩnh như màn đêm.
Đã vào hạ, ve sầu râm ran khắp núi đánh thức tôi dậy, Lưu Triệt đã không còn ở bên cạnh.
Nắng sớm chói chang, cách tấm bình phong bên ngoài các loáng thoáng có tiếng người nói chuyện.
“Bệ hạ phải nghị triều sớm, nô tỳ hầu hạ người thay y phục.” Yến cơ hàng năm đều theo tùy thị ở Cam Tuyền Cung.
Hán quân công chiếm Hà Tây, Lưu Triệt lập tức quyết định thiết lập quận phụ thuộc, bình định an dân, tiến thêm một bước củng cố quyền lực trung ương tập quyền.
Hành lang Hà Tây rộng lớn mênh mông, khai thông cứ điểm quan trọng Tây Vực, quét sạch Hung Nô, vì Tây Vực là đá tảng chắn đường trong khu vực.
Từ Đông Bắc Cam Túc thiết lập quận Võ Uy, từ Tây Bắc huyện Trương Dịch thiết lập quận Trương Dịch, từ Tửu Tuyền thiết lập quận Tửu Tuyền, từ phía tây Đôn Hoàng thiết lập quận Đôn Hoàng, phân công binh tướng đồn trú, Hung Nô mấy chục năm qua thường xuyên xâm lược lãnh thổ Đại Hán nay tạm rút khỏi Hà Tây, Đại Hán triều cũng lập lại hòa bình nhưng nếu muốn hoàn toàn dẹp yên ngoại xâm thì vẫn cần những cuộc chiến tranh triền miên.
Kế hoạch đại chiến Mạc Bắc đang được vạch ra, Lưu Triệt không dừng lại kế hoạch tác chiến một phút nào.
Trong nước trái lại, mấy năm liên tục chinh chiến nên quốc khố hư hao, lệnh cho Đại tư nông Tang Hoằng Dương toàn quyền giải quyết, người này Lưu Triệt đặc biệt tin dùng, quản lý việc buôn bán muối trong nước, thống nhất tiền đúc, quy hoạch đồn điền, thực hiện một loạt các chính sách cải cách kinh tế, góp phần giảm bớt sự túng thiếu do chi phí quân sự, kinh tế Hán Triều bước đầu đã đạt được trình độ nhất định.
Tình hình chung là dẹp ngoại bình nội, sách sử gọi thời kỳ này là dân không phải chịu gánh nặng thuế má nhưng triều đình vẫn dư dả.
Tôi rửa mặt chải đầu xong, Yến cơ trình lên một thẻ tre, “Nhạc phủ Đô Úy được bệ hạ phân phó, sáng tác ca khúc mới cho mỹ nhân.”
“Được rồi, ngươi lui xuống trước đi.” Tôi đi vào nội các, qua hành lang thì thấy Tô Lâm và các hoàng môn đang canh giữ ngoài cửa, như vậy thì nhất thời chưa thể xong việc được.
“Bệ hạ, nhạc phủ đưa tới ca khúc mới, nô tỳ đã hẹn đại ca cùng luyện vũ kỹ.” Bữa trưa tôi lơ đãng nói.
“Được.” Hắn vẫn không ngẩng đầu, đôi đũa gắp vài miếng thì bị đặt xuống.
Lưu Triệt đang không vui, vùi đầu trong thư phòng không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy.
Tử Điện tọa lạc ở phía bắc Cam Tuyền Cung, nơi các đại thần gặp gỡ, gia quyến thăm thú, nhưng còn chưa bước vào cửa điện đã bị người phía sau gọi lại.
“Tiểu muội, lâu rồi không gặp.”
“Nhị ca cũng đến Cam Tuyền Cung?” Tôi nhìn khuôn mặt đôn hậu của Lý Quảng Lợi mà kinh ngạc.
“Vào trong hãy nói.” Hắn dẫn tôi vào cửa.
Khi chúng tôi đến thì Lý Duyên Niên đang ngồi trên tháp tao nhã gảy đàn, tư thái cúi đầu đánh đàn của hắn có vài phần giống Lương công tử, càng thêm phần đẹp đẽ.
“Ánh trăng ở Cam Tuyền đẹp không sao tả xiết.” Lý Duyên Niên bưng chung trà nóng tán dương.
“Đại ca đã nhọc công an bài tất không chỉ muốn cùng chúng ta thưởng thức cảnh đêm chứ.” Nhìn Lý Quảng Lợi tôi đã hiểu ra.
“Tiểu muội, ba huynh muội chúng ta đã nhiều năm không gặp, nay đều ở trong triều, nhân thế khó liệu.” Lý Quảng Lợi cười sảng khoái, không dấu được vẻ đắc ý.
“Là phúc hay họa, ai nói trước được?” Tôi khẽ nhấp một ngụm, trăng rọi gió đưa, bóng người lay động.
Lý thị chìm trong sủng ái, hưng thịnh nhất thời, chẳng được mấy năm đã rơi vào thảm cảnh, cây đổ bầy khỉ tan.
“Vụ án Bác Vọng Hầu rất khó giải quyết.” Lý Quảng Lợi lắc đầu nói.
“Trương Khiên chậm trễ quân tình, án này vẫn chưa quyết, đến nay đã kéo dài mấy tháng rồi.” Lý Duyên Niên nói.
Trương Khiên từ thuở thiếu thời đã là thư đồng của Lưu Triệt, Năm thứ hai Kiến Nguyên thì đến Lũng Tây, dẫn đoàn người rầm rộ tây tiến, vượt qua trăm ngàn nguy hiểm đã tạo ra con đường tơ lụa. Tất nhiên, thế cục chuyển vần, hắn bị vây khốn mười mấy năm, thừa dịp Hung Nô nội loạn mới có thể thoát thân.
Trở về đất Hán thì năm đó Lưu Triệt đã bắt đầu lâm triều, thiếu niên khốn khổ bị kẹp giữa hai nhà Đậu – Vương nay đã trở thành thiết huyết Hán đế oai phong một cõi, nhân thế chìm nổi, biến hóa khôn lường, con người lên voi xuống chó mấy chốc.
Trong cuộc chiến Mạc Nam hắn thân chinh lập công, được gia phong Bác Vọng Hầu, từng cùng Vệ Thanh, Lý Quảng vạch định lộ tuyến chinh tây, hắn ở Hung Nô mười mấy năm nên có nhiều kinh nghiệm quý báu, được đặt là trụ cột đại phá Hung Nô.
Nay vì chậm trễ quân tình, theo luật phải xử trảm nhưng Trương Khiên đối với Lưu Triệt ngoài nghĩa quân thần lại càng giống tri kỷ, vì nguyên nhân đặc thù ấy mà án tử đơn giản lại bị kéo dài đến nay.
“Bệ hạ giao Bác Vọng Hầu cho Đình Úy phủ, lệnh cho ta phải giải quyết án này, theo ta thấy cũng đơn giản thôi, dựa theo quân pháp, Trương Khiên tội chết khó thoát.” Lý Quảng Lợi đĩnh đạc nói.
Tôi nhìn hắn chán chường, hữu dũng vô mưu khó thành đại sự, “Nhị ca thật hồ đồ, nếu muốn ấn theo quân pháp xử trí thì cần gì phải phức tạp như vậy? Bệ hạ vốn không muốn giết hắn.”
“Nhưng đây là trọng tội…”
“Nhị đệ, nghe tiểu muội nói hết đã.” Lý Duyên Niên liếc mắt ngắt lời Lý Quảng Lợi.
“Bệ hạ đem án này giao cho huynh, không phải để huynh cân nhắc mức phạt mà trái lại, là để huynh giúp hắn tìm một lý do thoát tội.”
“Vừa giữ được thể diện thánh nhan, vừa giữ được Trương Khiên, nhị đệ, lần này bệ hạ cho đệ cơ hội lập công, đừng phạm sai lầm.” Lý Duyên Niên gật gù hài lòng, mắt lại nhìn về phía tôi.
“Có thể áp dụng hình phạt đoái công chuộc tôi, hầu gia có được đền tội không?” Tôi thoải mái phát biểu.
Lý Duyên Niên suy nghĩ một lát, nói, “Với địa vị của Bác Vọng Hầu, nếu bệ hạ chấp thuận thì có thể tước phong vị, biếm làm thứ đân, đại khái là vẫn có thể thực hiện.”
“Nhị ca, huynh có hiểu chưa?” Tôi quay đầu khẽ hỏi.
“Ngày mai đợi ta thăm dò Bác Vọng Hầu, rồi hồi bẩm bệ hạ.” Lý Quảng Lợi bừng tỉnh đại ngộ, kích động nói.
“Nhị đệ, khi nào đệ mới có được một phần nhạy bén của tiểu muội để ta bớt lo lắng đây.” Lý Duyên Niên thở dài.
Tôi cười gượng không nói, chỉ vì tôi biết lịch sử, Trương Khiên từng hai lần đến tây tắc, cho nên chắc chắn sẽ không kết thúc như vậy.
“Cuối năm ngoái lũ lụt ở Sơn Đông, dân nghèo di tản đều phải dựa vào huyện quan. Huyện quan ngân khố trống không nên đã bẩm báo lên trên, bệ hạ cũng đang vì chuyện này mà ưu phiền.” Lý Quảng Lợi nói.
“Chế độ tiền tệ hỗn loạn, giá cả hàng hóa biến động đã không phải chuyện một sớm một chiều, bệ hạ đã lệnh cho Đại tư nông bắt tay vào chỉnh đốn, đệ không cần tham dự vào chuyện này, đừng vượt quá bổn phận của mình.”
“Nói đến cũng lạ, bệ hạ vừa vì Phiêu Kỵ tướng quân thiết yến mà hắn lại mấy ngày liền đều không vào triều.” Lý Quảng Lợi thuận miệng nói.
Tôi khựng người, đêm đó cảnh tượng chàng hộc máu vẫn không ngừng hiện lên trong đầu tôi, bệnh tình chàng nặng thế nào mà không thể vào triều được?
Như được cảnh tỉnh, tôi mới nhớ ra trong lịch sử Hoắc Khứ Bệnh cuối cùng đã chết vì bệnh! Nhưng tính ra vẫn còn bốn năm nữa mà…
“Nhị đệ, nơi này không nên ở lâu, ta và tiểu muội phải biên soạn điệu múa, đệ về trước đi!”
“Vâng, đại ca bảo trọng.” Vừa nói Lý Quảng Lợi vừa đứng dậy, quay đầu mỉm cười nói với tôi, “Cam Tuyền Cung điều kiện rất tốt, tiểu muội nên bồi bệ hạ giải khuây nhiều.”
Tôi mờ mịt nhìn điện các, ánh nến lập lòe như cõi lòng thảng sáng thảng tối của tôi, mãi đến khi Lý Quảng Lợi đã đi xa tôi mới hồi thần.
“Đại ca hiểu tâm tư của muội, lần này các người gặp lại…” Lý Duyên Niên kề bên vuốt ve tóc tôi.
“Chuyện cho tới bây giờ, muội cũng không biết nên làm thế nào.”
“Chưởng quản Cam Tuyền Cung là Vệ Thanh, sau buổi nghị triều ngày mai, chúng thần qua lại, đại ca sẽ giúp muội xuất cung tìm hiểu.”
Tác giả :
Phồn Hoa Ca Tẫn