Đại Hán Phi Ca
Chương 63: Cam chịu
“Mỹ nhân, bộ y phục xanh này đẹp quá!”
Yến cơ giơ lên một bộ váy dài xanh lá mạ, chất liệu làm từ lụa mịn mát lạnh thượng hạng, cổ áo cắt chéo với vạt trước, thắt lưng bằng lụa, la quần hình lá sen từ eo uốn lượn thành từng lớp rũ xuống. Ống tay áo rộng thật dài. (La quần: bó ở đùi, xòe ra từ đầu gối, dùng để múa)
Trên váy thêu những đóa hoa màu tím như những mầm non xanh tốt đang leo lên, trẻ trung thanh thoát, phong tình vạn chủng.
Đêm nay tôi sẽ mặc phục trang này múa cho chàng xem.
Đứng trước gương chăm chút suốt buổi chiều, tôi tỉ mỉ che đi vết sẹo, kẻ mắt vẽ mày, đánh phấn tô son, Yến cơ khéo léo kết cho tôi một búi tóc tiên kế phù hợp với y phục màu xanh, trên cài cây trâm Hoắc Khứ Bệnh từng tặng tôi.
Tôi chưa từng để ý đến dung nhan của mình như lúc này.
Thông Thiên Thai ở dưới chân núi, được xây dựng kề sát bờ hồ, đình đài lầu tạ mang phong cách cổ xưa trang nhã.
Trong điện được dựng bằng gỗ đã đầy người ngồi, tôi đứng ở xa xa dõi mắt nhìn sang, yến tiệc hoan hỉ nhộn nhịp kết hợp với lễ nhạc cung đình càng thêm phần trang trọng mà không mất vẻ linh thiêng.
Dưới ráng chiều, tà váy xanh tung bay trong gió, đây là một giấc mộng thiên thu phồn hoa, giấc mộng kéo dài hai ngàn năm.
Tôi theo tiết tấu nhạc bước lên đài cao, tà váy lay động xen vào giữa thịnh yến huyên náo kéo theo các ánh mắt cùng đổ dồn về, Hoắc Khứ Bệnh ở dưới đài nhìn về phía tôi bằng ánh mắt thăm thẳm xa xăm.
Tay áo phất lên, bước chân chuyển động, tà váy thướt tha mầm xanh vấn vít phất phơ, thắt lưng đong đưa uyển chuyển.
“Chiều hỡi chiều tà, thuyền ta ra khơi. Há chừng hôm nay được cùng vương tử đồng thuyền.”
Đây là khúc nhạc mới Lý Duyên Niên đặc biệt viết, la quần bay bay, đai lưng uốn lượn như sóng cuốn, gió nổi lên thổi tung đám lá khô và dung nhập tôi vào đất trời bao la.
“Tâm não nùng chẳng nguôi, há hiểu được lòng vương tử. Núi có cây mà cây trơ trụi, lòng thiếp vui vì chàng mà chàng nào hay biết.” Tôi mở miệng cất tiếng hát.
Váy dài xòe rộng, mắt đảo qua những con người bên dưới, một khắc chạm phải ánh mắt nồng đượm kia tim tôi nhói lên, thân rạp xuống để mặc làn váy trải rộng như đóa hoa sen rực rỡ kiều diễm.
Nhạc hết, tôi hồi hộp nhìn quanh, sau một thoáng im lặng ngắn ngủi là tràng pháo tay bùng nổ.
“Nô tì muốn mượn lời ca này, nguyện chúc giang sơn Đại Hán trường tồn muôn đời.” Tôi lại quỳ xuống dập đầu, lúc ngẩng lên thấy Lưu Triệt đang bình tĩnh nhìn tôi, con ngươi sâu không thấy đáy tăm tối.
“Ban thưởng Bạch Ngọc như ý hai cây, bồ bích, cốc bích hai món.” Hắn thản nhiên mở miệng, phẩy tay về phía tôi.
“Tạ bệ hạ.” Tôi tiếp nhận bích ngọc.
Doãn phu nhân ngồi bên cạnh đang lộ ra nụ cười quyến rũ nhưng đáy mắt lại tức tối khinh thường.
“Lý mỹ nhân không hổ là xuất thân vũ cơ, dáng người mềm dẻo, ngay cả nô tì cũng phải say mê.”
“Tạ phu nhân.” Tôi tỉnh bơ như không nghe thấy, không màng đến những lời xì xầm bàn tán.
“Cựu thần phải chăng đã từng gặp Lý mỹ nhân ở nơi nào, trông người rất quen!” Tôi nhìn theo hướng vừa phát ra tiếng, thấy Lý Quảng đang dốc bầu rượu, lớn giọng nói.
Lưu Triệt nhíu mày, đám đông đang ngồi đó đều nhất tề nhìn về phía tôi, những kẻ xuất thân võ tướng đều rất thẳng thắn.
“Nghe Lý tướng quân nói thế vi thần cũng thấy rất quen!” Người nói là Công Tôn Hạ.
“Mỹ nhân xinh đẹp nên chư vị tướng quân cảm thấy quen mắt thôi, e là vì lòng thích cái đẹp.” Tiếng nói trong trẻo của Hoắc Khứ Bệnh vang lên, câu chữ đã áp xuống những nghi hoặc đang dậy nên.
“Phiêu Kỵ tướng quân nói sai rồi!” Lý Quảng buông bầu rượu muốn tranh cãi.
Hoắc Khứ Bệnh nghiêng đầu, nâng chén vái chào rồi ngửa đầu uống cạn, khí thế ấy đã khiến Lý Quảng phải nuốt xuống lời muốn nói.
“Không biết Phiêu Kỵ tướng quân có yêu thích cái đẹp không?” Lưu Triệt ở trên tòa đột nhiên lên tiếng, lực tay siết chặt ép tôi phải nhìn Hoắc Khứ Bệnh.
“Tất nhiên rồi ạ!” Hoắc Khứ Bệnh bình tĩnh ứng đối.
“Bệ hạ, thịnh yến hôm nay nô tì được chư vị tướng quân tán thưởng, xin cho nô tỳ được mượn rượu tương kính!” Tôi hồi thần, nhu thuận khiêm cung nói.
“Chuẩn!” Lưu Triệt ngồi thẳng lưng, khí độ thong dong.
Lập tức có cung nhân dâng rượu lên, tôi nhấc bầu rượu bước xuống đài cao.
“Lý tướng quân, kính ngài chí lớn không dứt, bảo vệ quốc gia.” Tôi dịu dàng cười.
“Cựu thần xấu hổ xin nhận!” Lý Quảng một hơi cạn sạch.
“Đại tướng quân, kính ngài dũng mãnh thiện chiến, phá tan quân Hồ.” Tôi lập tức cúi đầu.
“Vi thần không dám.” Vệ Thanh lướt qua tôi hành lễ với Lưu Triệt.
“Phiêu Kỵ tướng quân,” tay tôi cầm chén run rẩy, bốn mắt nhìn nhau mà lòng dậy sóng, nhưng tôi lấy lại bình tĩnh nói, “Kính ngài lòng mang lê dân, không cầu danh lợi, giương cao hào khí Hán quân ta.”
Hoắc Khứ Bệnh giơ chén rượu lên, mỉm cười rồi há miệng uống cạn, nhưng không nhìn tôi.
Ba chén rượu đã tất, tôi lại như người đi trên mây, mặt mày ửng hồng, bóng cây trong Thông Thiên Thai lắc lư, tầm nhìn của tôi chỉ hội tụ vào con ngươi vì nhiễm rượu mà mờ sương, đang trầm luân say đắm giống tôi.
“Nô tì không thể uống được nữa, xin phép được cáo lui trước.” Tôi xoay người hành lễ với Lưu Triệt.
“Ái phi hôm nay có công thiết yến, trẫm sẽ trọng thưởng.” Hắn ngạo nghễ ban thêm hai chữ rồi phất tay cho phép tôi lui ra.
Ánh nến trong Thông Thiên dần xa xôi, tôi chậm rãi đi lên đỉnh núi, đứng bên vách đá đón gió phần phật.
Bắc Đẩu Thất Tinh lóe sáng giữa màn trời, tôi cố vươn tay chạm tới nhưng chỉ có ánh sao lấp lánh chảy qua kẽ tay.
Màn đêm bất tận bủa vây lấy tôi, cảm giác cô độc đến tột cùng, bỗng nhiên tôi rất muốn bỏ đi, rất muốn về nhà.
Tôi tháo trâm cài tóc xuống, giang cánh tay ra, mái tóc dài bồng bềnh trong gió, làn váy xanh phất phơ tung bay, ở nơi nào đó sâu trong tâm trí tôi hiện lên hình ảnh nữ tử áo trắng giữa cuồng phong dưới chân Kỳ Liên Sơn đang sít sao chồng chéo lên tôi.
Tôi nghiêng mình tới trước, cảm thụ khoái ý về đường biên mỏng manh giữa sống và chết, nếu tôi dũng cảm hơn một chút thì đã có thể giải thoát rồi, nhưng trải qua những lần ly biệt, càng thêm khó khăn phát hiện ra rằng chết không giống với trọng sinh.
Tôi quá yếu đuối, chung quy vẫn không thể buông tay.
Sau lưng một cánh tay rắn chắc kéo tôi xuống khỏi vách núi, “Dao Ca, nàng làm sao thế!”
Tôi không quay đầu lại, vẫn xuất thần nhìn bầu trời đêm, “Chàng nghĩ muội vì chàng mà định nhảy xuống sao? Muội không ngốc, cũng không dũng cảm được như vậy.”
Chàng ghì chặt tôi trong lòng, hấp tấp nói, “Ngày ấy, Hung Nô đột nhiên xâm nhập vào Lũng Tây quận, nằm ngoài dự liệu của ta…”
“Hoắc Khứ Bệnh, chàng không sai, chàng là một vị tướng tài, con người chàng cho tới bây giờ đều không thuộc về muội.” Tôi xoay người nhìn vào đôi mắt nâu lấp lánh sáng của chàng.
Tôi vuốt hàm râu xù xì của chàng, ngây ngốc nói, “Rong ruổi sa trường, kỵ binh lưỡi giáo mới là cuộc đời chàng, giống như muội, cả đời này có chết cũng không thoát khỏi mấy tấc tường cao cung cấm.”
Chàng nắm tay tôi đặt vào một hòn đá lạnh lẽo, “Dao Ca, nàng xem, đây là đá Nguyệt Nha, nàng còn nhớ không?”
Hơi nóng dâng lên hốc mắt nhưng tôi bịt miệng để mặc những giọt nước trào ra.
Chàng run run lau nước mắt tôi, lại ra vẻ tươi cười, “Suối Ánh Nguyệt ở Kỳ Liên Sơn quả thực rất đẹp, nơi đó có rất nhiều đá giống vậy, nàng có thích không? Tuy là chậm hai năm nhưng ta chưa bao giờ quên.”
Tôi cho là mình có thể bình tĩnh đối mặt nhưng vì sao tim còn có thể đau đến mức này, như có ai đó cầm dao cứ khắc từng nhát lên tim tôi, khắc nhiều đến mức khiến tôi chết lặng.
“Nhưng muội đã quên!” Tôi đẩy chàng ra, khó nhọc nói, “Bây giờ đã khác xưa, muội sao còn để tâm đến một hòn đá!”
Hoắc Khứ Bệnh chậm rãi buông tay tôi ra, gió đêm làm tà áo chàng bay bay nhưng chàng vẫn không nhúc nhích, con ngươi lóe sáng trong bóng đêm.
Tôi giơ miếng bích ngọc lên, tay vì siết chặt mà run nhè nhẹ, “Phiêu Kỵ tướng quân, đá Nguyệt Nha của ngươi có thể sánh bằng thứ này không?”
“Ta hiểu nàng không có ý đó!” Chàng nắm chặt hòn đá mà các đốt ngón tay trắng bệch.
Một tiếng động giòn vang phá vỡ màn đêm, bích ngọc vỡ nát, mảnh vụn bắn khắp nơi, “Kỳ trân dị bảo ta còn không để vào mắt, ngươi có thể cho ta được những gì?”
Tôi cười khinh miệt, nuốt nước mắt từng bước tới gần, “Chỉ có Lưu Triệt mới có thể cho ta vinh quang tối cao, mới có thể cho ta hưởng vinh hoa phú quý, ngươi đã hiểu chưa?”
“Ta không tin…” Chàng kiên trì nhét đá Nguyệt Nha vào tay tôi.
“Tin hay không tùy ngươi, ta chẳng cần gì mấy hòn đá thế này.” Tôi quay lưng lại không nhìn chàng.
“Nhận hay không cũng tùy nàng, nếu nàng không cần cứ ném đi, lời ta đã nói quyết không đổi ý.” Giọng chàng khàn khàn.
Làn váy dài tung bay, hòn đá vẽ một đường trên không rồi rơi xuống vách núi đen ngòm không tiếng động.
Tôi ngẩng mặt nói, “Ngươi đã nói vậy thì cứ ném đi thôi!”
“Ha ha…” Chàng ngửa đầu cười lớn, “đó là kết quả ta đã chờ đợi…”
Tôi quay đầu đi, nếu đã đến bước này, chỉ mong chàng ngày sau đừng oán hận muội.
“Lý mỹ nhân, vi thần xin được thụ giáo!” Chàng hành đại lễ rồi thẳng lưng, từng bước lui về sau ôm lấy ngực.
Tôi hốt hoảng nhưng gắng duy trì vẻ mặt hờ hững, chàng không phải đã bị thương chứ…Hai tay bất giác nhấc lên rồi lại nén lòng hạ xuống.
Hoắc Khứ Bệnh đi được vài bước thì nghiêng người, khuôn mặt dưới ánh trăng búng ra một ngụm máu tươi, chất lỏng nóng ấm bắn lên mu bàn tay tôi.
“Chàng sao vậy? Bị thương ở đâu?” Tôi không kiềm nổi nữa, luống cuống tìm loạn trên ngực chàng.
“Không cần Lý mỹ nhân lo lắng.” Chàng đẩy mạnh tôi ra, ánh mắt xa lạ đến đáng sợ, tôi ngột ngạt, cảnh đã gặp trong những cơn ác mộng lại hiện ra ngay trước mắt.
Hoắc Khứ Bệnh lảo đảo xuống núi, dáng người cao lớn mà buồn bã cô đơn dưới ánh trăng đang dần tan biến trong màn đêm.
Tôi chà chà lau lau vết máu trên mu bàn tay nhưng dù lau thế nào vết máu đỏ tươi vẫn in hằn trong tim tôi.
Không còn sức lực, tôi dựa vào vách đá trượt xuống, nương theo ánh trăng giữa các tầng mây ngây ngốc nhìn hòn đá Nguyệt Nha vừa lấy ra từ tay áo, trên đó còn lưu lại hơi ấm của chàng.
Kỳ Liên Sơn có suối Ánh Nguyệt, dưới lòng suối có đá Nguyệt Nha phát sáng trong đêm…
Nhớ chứ, tôi vẫn luôn nhớ…Từng lời nói của chàng là niềm an ủi duy nhất của tôi giữa chốn thâm cung.
Lúc đó, tôi đã nghĩ có chàng là có cả thế giới, nhưng bây giờ tôi chỉ cầu mong để chàng được đi xa, được thấy chàng bay cao.
Chỉ cần chàng vượt qua nỗi đau này, chàng sẽ trở về là Chiến thần dũng mãnh vô song trên chiến mã tung hoành biên ải, là hùng ưng chao lượn tự do, là người tôi vẫn luôn yêu, chưa bao giờ thay đổi.
Trở lại Chiêu Tiên Các, các cung tì hối hả giúp tôi rửa mặt chải đầu, dựa vào thành bể, tôi mới cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Mỹ nhân, bệ hạ truyền gặp.”
Yến cơ giơ lên một bộ váy dài xanh lá mạ, chất liệu làm từ lụa mịn mát lạnh thượng hạng, cổ áo cắt chéo với vạt trước, thắt lưng bằng lụa, la quần hình lá sen từ eo uốn lượn thành từng lớp rũ xuống. Ống tay áo rộng thật dài. (La quần: bó ở đùi, xòe ra từ đầu gối, dùng để múa)
Trên váy thêu những đóa hoa màu tím như những mầm non xanh tốt đang leo lên, trẻ trung thanh thoát, phong tình vạn chủng.
Đêm nay tôi sẽ mặc phục trang này múa cho chàng xem.
Đứng trước gương chăm chút suốt buổi chiều, tôi tỉ mỉ che đi vết sẹo, kẻ mắt vẽ mày, đánh phấn tô son, Yến cơ khéo léo kết cho tôi một búi tóc tiên kế phù hợp với y phục màu xanh, trên cài cây trâm Hoắc Khứ Bệnh từng tặng tôi.
Tôi chưa từng để ý đến dung nhan của mình như lúc này.
Thông Thiên Thai ở dưới chân núi, được xây dựng kề sát bờ hồ, đình đài lầu tạ mang phong cách cổ xưa trang nhã.
Trong điện được dựng bằng gỗ đã đầy người ngồi, tôi đứng ở xa xa dõi mắt nhìn sang, yến tiệc hoan hỉ nhộn nhịp kết hợp với lễ nhạc cung đình càng thêm phần trang trọng mà không mất vẻ linh thiêng.
Dưới ráng chiều, tà váy xanh tung bay trong gió, đây là một giấc mộng thiên thu phồn hoa, giấc mộng kéo dài hai ngàn năm.
Tôi theo tiết tấu nhạc bước lên đài cao, tà váy lay động xen vào giữa thịnh yến huyên náo kéo theo các ánh mắt cùng đổ dồn về, Hoắc Khứ Bệnh ở dưới đài nhìn về phía tôi bằng ánh mắt thăm thẳm xa xăm.
Tay áo phất lên, bước chân chuyển động, tà váy thướt tha mầm xanh vấn vít phất phơ, thắt lưng đong đưa uyển chuyển.
“Chiều hỡi chiều tà, thuyền ta ra khơi. Há chừng hôm nay được cùng vương tử đồng thuyền.”
Đây là khúc nhạc mới Lý Duyên Niên đặc biệt viết, la quần bay bay, đai lưng uốn lượn như sóng cuốn, gió nổi lên thổi tung đám lá khô và dung nhập tôi vào đất trời bao la.
“Tâm não nùng chẳng nguôi, há hiểu được lòng vương tử. Núi có cây mà cây trơ trụi, lòng thiếp vui vì chàng mà chàng nào hay biết.” Tôi mở miệng cất tiếng hát.
Váy dài xòe rộng, mắt đảo qua những con người bên dưới, một khắc chạm phải ánh mắt nồng đượm kia tim tôi nhói lên, thân rạp xuống để mặc làn váy trải rộng như đóa hoa sen rực rỡ kiều diễm.
Nhạc hết, tôi hồi hộp nhìn quanh, sau một thoáng im lặng ngắn ngủi là tràng pháo tay bùng nổ.
“Nô tì muốn mượn lời ca này, nguyện chúc giang sơn Đại Hán trường tồn muôn đời.” Tôi lại quỳ xuống dập đầu, lúc ngẩng lên thấy Lưu Triệt đang bình tĩnh nhìn tôi, con ngươi sâu không thấy đáy tăm tối.
“Ban thưởng Bạch Ngọc như ý hai cây, bồ bích, cốc bích hai món.” Hắn thản nhiên mở miệng, phẩy tay về phía tôi.
“Tạ bệ hạ.” Tôi tiếp nhận bích ngọc.
Doãn phu nhân ngồi bên cạnh đang lộ ra nụ cười quyến rũ nhưng đáy mắt lại tức tối khinh thường.
“Lý mỹ nhân không hổ là xuất thân vũ cơ, dáng người mềm dẻo, ngay cả nô tì cũng phải say mê.”
“Tạ phu nhân.” Tôi tỉnh bơ như không nghe thấy, không màng đến những lời xì xầm bàn tán.
“Cựu thần phải chăng đã từng gặp Lý mỹ nhân ở nơi nào, trông người rất quen!” Tôi nhìn theo hướng vừa phát ra tiếng, thấy Lý Quảng đang dốc bầu rượu, lớn giọng nói.
Lưu Triệt nhíu mày, đám đông đang ngồi đó đều nhất tề nhìn về phía tôi, những kẻ xuất thân võ tướng đều rất thẳng thắn.
“Nghe Lý tướng quân nói thế vi thần cũng thấy rất quen!” Người nói là Công Tôn Hạ.
“Mỹ nhân xinh đẹp nên chư vị tướng quân cảm thấy quen mắt thôi, e là vì lòng thích cái đẹp.” Tiếng nói trong trẻo của Hoắc Khứ Bệnh vang lên, câu chữ đã áp xuống những nghi hoặc đang dậy nên.
“Phiêu Kỵ tướng quân nói sai rồi!” Lý Quảng buông bầu rượu muốn tranh cãi.
Hoắc Khứ Bệnh nghiêng đầu, nâng chén vái chào rồi ngửa đầu uống cạn, khí thế ấy đã khiến Lý Quảng phải nuốt xuống lời muốn nói.
“Không biết Phiêu Kỵ tướng quân có yêu thích cái đẹp không?” Lưu Triệt ở trên tòa đột nhiên lên tiếng, lực tay siết chặt ép tôi phải nhìn Hoắc Khứ Bệnh.
“Tất nhiên rồi ạ!” Hoắc Khứ Bệnh bình tĩnh ứng đối.
“Bệ hạ, thịnh yến hôm nay nô tì được chư vị tướng quân tán thưởng, xin cho nô tỳ được mượn rượu tương kính!” Tôi hồi thần, nhu thuận khiêm cung nói.
“Chuẩn!” Lưu Triệt ngồi thẳng lưng, khí độ thong dong.
Lập tức có cung nhân dâng rượu lên, tôi nhấc bầu rượu bước xuống đài cao.
“Lý tướng quân, kính ngài chí lớn không dứt, bảo vệ quốc gia.” Tôi dịu dàng cười.
“Cựu thần xấu hổ xin nhận!” Lý Quảng một hơi cạn sạch.
“Đại tướng quân, kính ngài dũng mãnh thiện chiến, phá tan quân Hồ.” Tôi lập tức cúi đầu.
“Vi thần không dám.” Vệ Thanh lướt qua tôi hành lễ với Lưu Triệt.
“Phiêu Kỵ tướng quân,” tay tôi cầm chén run rẩy, bốn mắt nhìn nhau mà lòng dậy sóng, nhưng tôi lấy lại bình tĩnh nói, “Kính ngài lòng mang lê dân, không cầu danh lợi, giương cao hào khí Hán quân ta.”
Hoắc Khứ Bệnh giơ chén rượu lên, mỉm cười rồi há miệng uống cạn, nhưng không nhìn tôi.
Ba chén rượu đã tất, tôi lại như người đi trên mây, mặt mày ửng hồng, bóng cây trong Thông Thiên Thai lắc lư, tầm nhìn của tôi chỉ hội tụ vào con ngươi vì nhiễm rượu mà mờ sương, đang trầm luân say đắm giống tôi.
“Nô tì không thể uống được nữa, xin phép được cáo lui trước.” Tôi xoay người hành lễ với Lưu Triệt.
“Ái phi hôm nay có công thiết yến, trẫm sẽ trọng thưởng.” Hắn ngạo nghễ ban thêm hai chữ rồi phất tay cho phép tôi lui ra.
Ánh nến trong Thông Thiên dần xa xôi, tôi chậm rãi đi lên đỉnh núi, đứng bên vách đá đón gió phần phật.
Bắc Đẩu Thất Tinh lóe sáng giữa màn trời, tôi cố vươn tay chạm tới nhưng chỉ có ánh sao lấp lánh chảy qua kẽ tay.
Màn đêm bất tận bủa vây lấy tôi, cảm giác cô độc đến tột cùng, bỗng nhiên tôi rất muốn bỏ đi, rất muốn về nhà.
Tôi tháo trâm cài tóc xuống, giang cánh tay ra, mái tóc dài bồng bềnh trong gió, làn váy xanh phất phơ tung bay, ở nơi nào đó sâu trong tâm trí tôi hiện lên hình ảnh nữ tử áo trắng giữa cuồng phong dưới chân Kỳ Liên Sơn đang sít sao chồng chéo lên tôi.
Tôi nghiêng mình tới trước, cảm thụ khoái ý về đường biên mỏng manh giữa sống và chết, nếu tôi dũng cảm hơn một chút thì đã có thể giải thoát rồi, nhưng trải qua những lần ly biệt, càng thêm khó khăn phát hiện ra rằng chết không giống với trọng sinh.
Tôi quá yếu đuối, chung quy vẫn không thể buông tay.
Sau lưng một cánh tay rắn chắc kéo tôi xuống khỏi vách núi, “Dao Ca, nàng làm sao thế!”
Tôi không quay đầu lại, vẫn xuất thần nhìn bầu trời đêm, “Chàng nghĩ muội vì chàng mà định nhảy xuống sao? Muội không ngốc, cũng không dũng cảm được như vậy.”
Chàng ghì chặt tôi trong lòng, hấp tấp nói, “Ngày ấy, Hung Nô đột nhiên xâm nhập vào Lũng Tây quận, nằm ngoài dự liệu của ta…”
“Hoắc Khứ Bệnh, chàng không sai, chàng là một vị tướng tài, con người chàng cho tới bây giờ đều không thuộc về muội.” Tôi xoay người nhìn vào đôi mắt nâu lấp lánh sáng của chàng.
Tôi vuốt hàm râu xù xì của chàng, ngây ngốc nói, “Rong ruổi sa trường, kỵ binh lưỡi giáo mới là cuộc đời chàng, giống như muội, cả đời này có chết cũng không thoát khỏi mấy tấc tường cao cung cấm.”
Chàng nắm tay tôi đặt vào một hòn đá lạnh lẽo, “Dao Ca, nàng xem, đây là đá Nguyệt Nha, nàng còn nhớ không?”
Hơi nóng dâng lên hốc mắt nhưng tôi bịt miệng để mặc những giọt nước trào ra.
Chàng run run lau nước mắt tôi, lại ra vẻ tươi cười, “Suối Ánh Nguyệt ở Kỳ Liên Sơn quả thực rất đẹp, nơi đó có rất nhiều đá giống vậy, nàng có thích không? Tuy là chậm hai năm nhưng ta chưa bao giờ quên.”
Tôi cho là mình có thể bình tĩnh đối mặt nhưng vì sao tim còn có thể đau đến mức này, như có ai đó cầm dao cứ khắc từng nhát lên tim tôi, khắc nhiều đến mức khiến tôi chết lặng.
“Nhưng muội đã quên!” Tôi đẩy chàng ra, khó nhọc nói, “Bây giờ đã khác xưa, muội sao còn để tâm đến một hòn đá!”
Hoắc Khứ Bệnh chậm rãi buông tay tôi ra, gió đêm làm tà áo chàng bay bay nhưng chàng vẫn không nhúc nhích, con ngươi lóe sáng trong bóng đêm.
Tôi giơ miếng bích ngọc lên, tay vì siết chặt mà run nhè nhẹ, “Phiêu Kỵ tướng quân, đá Nguyệt Nha của ngươi có thể sánh bằng thứ này không?”
“Ta hiểu nàng không có ý đó!” Chàng nắm chặt hòn đá mà các đốt ngón tay trắng bệch.
Một tiếng động giòn vang phá vỡ màn đêm, bích ngọc vỡ nát, mảnh vụn bắn khắp nơi, “Kỳ trân dị bảo ta còn không để vào mắt, ngươi có thể cho ta được những gì?”
Tôi cười khinh miệt, nuốt nước mắt từng bước tới gần, “Chỉ có Lưu Triệt mới có thể cho ta vinh quang tối cao, mới có thể cho ta hưởng vinh hoa phú quý, ngươi đã hiểu chưa?”
“Ta không tin…” Chàng kiên trì nhét đá Nguyệt Nha vào tay tôi.
“Tin hay không tùy ngươi, ta chẳng cần gì mấy hòn đá thế này.” Tôi quay lưng lại không nhìn chàng.
“Nhận hay không cũng tùy nàng, nếu nàng không cần cứ ném đi, lời ta đã nói quyết không đổi ý.” Giọng chàng khàn khàn.
Làn váy dài tung bay, hòn đá vẽ một đường trên không rồi rơi xuống vách núi đen ngòm không tiếng động.
Tôi ngẩng mặt nói, “Ngươi đã nói vậy thì cứ ném đi thôi!”
“Ha ha…” Chàng ngửa đầu cười lớn, “đó là kết quả ta đã chờ đợi…”
Tôi quay đầu đi, nếu đã đến bước này, chỉ mong chàng ngày sau đừng oán hận muội.
“Lý mỹ nhân, vi thần xin được thụ giáo!” Chàng hành đại lễ rồi thẳng lưng, từng bước lui về sau ôm lấy ngực.
Tôi hốt hoảng nhưng gắng duy trì vẻ mặt hờ hững, chàng không phải đã bị thương chứ…Hai tay bất giác nhấc lên rồi lại nén lòng hạ xuống.
Hoắc Khứ Bệnh đi được vài bước thì nghiêng người, khuôn mặt dưới ánh trăng búng ra một ngụm máu tươi, chất lỏng nóng ấm bắn lên mu bàn tay tôi.
“Chàng sao vậy? Bị thương ở đâu?” Tôi không kiềm nổi nữa, luống cuống tìm loạn trên ngực chàng.
“Không cần Lý mỹ nhân lo lắng.” Chàng đẩy mạnh tôi ra, ánh mắt xa lạ đến đáng sợ, tôi ngột ngạt, cảnh đã gặp trong những cơn ác mộng lại hiện ra ngay trước mắt.
Hoắc Khứ Bệnh lảo đảo xuống núi, dáng người cao lớn mà buồn bã cô đơn dưới ánh trăng đang dần tan biến trong màn đêm.
Tôi chà chà lau lau vết máu trên mu bàn tay nhưng dù lau thế nào vết máu đỏ tươi vẫn in hằn trong tim tôi.
Không còn sức lực, tôi dựa vào vách đá trượt xuống, nương theo ánh trăng giữa các tầng mây ngây ngốc nhìn hòn đá Nguyệt Nha vừa lấy ra từ tay áo, trên đó còn lưu lại hơi ấm của chàng.
Kỳ Liên Sơn có suối Ánh Nguyệt, dưới lòng suối có đá Nguyệt Nha phát sáng trong đêm…
Nhớ chứ, tôi vẫn luôn nhớ…Từng lời nói của chàng là niềm an ủi duy nhất của tôi giữa chốn thâm cung.
Lúc đó, tôi đã nghĩ có chàng là có cả thế giới, nhưng bây giờ tôi chỉ cầu mong để chàng được đi xa, được thấy chàng bay cao.
Chỉ cần chàng vượt qua nỗi đau này, chàng sẽ trở về là Chiến thần dũng mãnh vô song trên chiến mã tung hoành biên ải, là hùng ưng chao lượn tự do, là người tôi vẫn luôn yêu, chưa bao giờ thay đổi.
Trở lại Chiêu Tiên Các, các cung tì hối hả giúp tôi rửa mặt chải đầu, dựa vào thành bể, tôi mới cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Mỹ nhân, bệ hạ truyền gặp.”
Tác giả :
Phồn Hoa Ca Tẫn