Đại Giới – Ái Nô
Chương 51
Nhìn đôi mắt xanh kia, Snape yên lặng nuốt xuống đồ ăn được đưa đến bên môi. Hương vị vốn ngon lành, lại giống như nhai sáp, hắn chỉ máy móc nhai nuốt, cho tới khi dạ dày yếu ớt bắt đầu kháng nghị đau đớn mới do dự đưa tay cản người đang ôm hắn ngừng đưa thức ăn lên.
Harry nheo mắt, sau khi xác định người trong lòng mình đích xác không thể ăn thêm gì nữa, anh nhẹ nhàng thở ra, tay trái ôm chặt thắt lưng đối phương, tay phải nhanh chóng đưa thức ăn lên miệng mình. Ôi Merlin, đã lâu lắm rồi anh không được ăn một bữa cơm thật sự. Từ sau khi Snape bỏ đi, cà phê đắng và đồ ăn tùy tiện linh tinh đã trở thành nguồn cung cấp tinh lực và duy trì thể năng cho anh.
Bữa tối trầm mặc nhanh kết thúc. Nhìn bàn ăn hỗn độn bát đĩa, Snape hoài nghi không biết có phải người thanh niên này đã đói bụng cả mấy trăm năm rồi không…
Hắn được ôm tiến vào căn phòng ngủ vừa quen thuộc vừa xa lạ, phòng ngủ của hắn và Harry. Vừa nhìn đến một đống đủ loại bình bình lọ lọ dán nhãn bệnh viện Thánh Mungo ở trên tủ đầu giường, đồng tử Snape co rút: một lượng lớn thuốc ngủ, một ít thuốc dinh dưỡng, thậm chí còn hai bình thuốc cân bằng pháp lực trống không! Thân thể Harry rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?!
Giãy giụa, Snape vươn người, duỗi tay với về những cái bình này. Hắn được Harry ôm tới gần, liền run rẩy xem xét từng bình một, sau đó khẩn trương kiểm tra loạn trên người anh. Đôi môi vốn không thể nói lưu loát không ngừng mấp máy…
Không thèm để ý đến những bình lọ hoặc đầy hoặc hết sạch này, Harry dọn dẹp hết chúng – anh không còn cần đến chúng nữa. Anh ôm Snape, người vẫn căng thẳng sờ tới sờ lui trên người mình, cùng ngã xuống giường, thoát quần áo cho cả hai rồi hưởng thụ cảm giác tràn đầy trước ngực, thở dài: “Ôi… Chỉ là mất ngủ mà thôi, được rồi, pháp lực cũng có chút bất ổn… Sev… Tôi mệt mỏi quá… ngủ đi…. ngày mai… nói sau…”
Mất ngủ? Ma lực “có chút” bất ổn? Cần nhiều ma dược như vậy! Tuy nội tâm vô cùng bối rối và lo lắng, nhưng hắn thấy Harry mệt mỏi nhắm mắt lại, cảm nhận cái ôm dịu dàng mà chặt chẽ bên hông, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ dưới tai, dần dần được bao phủ trong ấm áp.
Snape hơn hai tháng nay cũng chưa từng có được một giấc ngủ an ổn. Nỗ lực cố gắng duy trì tỉnh táo của hắn nhanh chóng bị xua tan, trong chớp mắt tiếp theo, sự tham luyến được trở lại vòng tay ôm ấp của anh cùng với nỗi nhớ nhung sâu sắc làm hắn không thể khống chế chính mình, nhúc nhích đưa thân thể gắt gao dựa vào nguồn hơi ấm. Chỉ là, hắn vẫn không dám tin tưởng, bàn tay lạnh như băng chạm lên lồng ngực ấm áp, cầu nguyện Merlin rằng đây chỉ là một mộng cảnh tươi đẹp mà thôi. Snape nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ…
Cảm giác bên hông đột nhiên bị siết chặt cùng với lực độ hơi gây đau đớn khiến Snape bừng tỉnh. Giấc ngủ an ổn thật lâu không có được làm Snape mơ mơ hồ hồ trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh, hắn hoàn toàn tỉnh táo, cũng nhớ lại tất cả những chuyện đã phát sinh ngày hôm qua. Hắn bị người đàn ông trở nên tiều tụy kia tìm được, còn tiếp nhận nụ hôn điên cuồng mà ôn nhu. Sau đó, sau đó hắn bị đưa về “nhà”. Merlin chết tiệt! Tất cả những gì hắn đã làm đều trở thành bọt nước!
Ma dược của hắn không có khả năng mất đi hiệu lực! Nhưng vì sao chứ… Những nguyên liệu có thể chống lại ma dược của hắn không thể thu thập được trừ phi bỏ ra thời gian dài cẩn thận tìm kiếm. Mà người có thể pha chế giải dược, trong toàn bộ giới phép thuật không có quá 5 người, tính cả hắn. Hơn nữa, sự an bài của hắn… ôi chết tiệt! Tối hôm qua nhìn thấy những ma dược đó…
Những câu hỏi hỗn loạn bị cắt đứt bởi vô số nụ hôn nhỏ và dịu dàng đột nhiên dừng lên trán, lên chóp mũi, lên mắt, cùng với lên tất cả những nơi có thể chạm đến trên khuôn mặt. Snape nhìn đôi mắt xanh biếc đã tỉnh táo, bắt gặp sự bất an, mừng rỡ và cảm kích sâu sắc, bất giác thấy khiếp sợ, luống cuống, thậm chí hoàn toàn không phát hiện hai tay mình vẫn còn ôm lấy cổ anh.
Lưu luyến rời khỏi gò má tái nhợt, Harry nhìn báu vật từng đánh mất, nay tìm được về của mình, cơ hồ muốn khóc rống lên cảm tạ Merlin. Anh chạm trán lên trán người trong lòng mình, nhìn vào đôi mắt tràn đầy hỗn loạn, bối rối và không tin tưởng. Gần như khóc, cứu thế chủ thì thào lẩm bẩm: “Sev… Sev… Em ở đây rồi…”
Thân thể càng bị ôm chặt vào lồng ngực ấm áp kia, cũng tự chủ hoàn toàn thả lỏng, Snape không biết mình nên phản ứng như thế nào. Hành động của Harry hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của hắn, thế là sao chứ?! Cực lực xem nhẹ sự dao động trong nội tâm và nỗi vui mừng khôn xiết, hắn không tin nổi, Harry tựa hồ đối với hắn… Điều đó không có khả năng…
Ngẩng đầu lên, hơi hơi buông lỏng tay, Harry áy náy vuốt ve dấu hồng ngân mà tay anh để lại bên bờ hông gầy gò, sau đó, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên đồ án hình khóm gai màu vàng nhạt trên trên cần cổ hắn, môi không thể kiềm chế cẩn thận hôn lên, lúc cảm nhận Snape hơi hơi run rẩy, lần đầu tiên cảm tạ ‘khế ước’ giữa hai người.
Một hồi lâu sau, Harry mới chậm rãi đứng dậy. Thấy Snape vẫn trầm mặc và mê mang, anh cẩn thận ôm hắn vào lòng, như thể chỉ cần buông lỏng tay, con người gầy yếu này sẽ biến mất. Anh mỉm cười, nhẹ nhàng giúp hắn mặc vào áo ngủ ấm áp, sau đó tiến vào phòng tắm rửa mặt. Ha ha, anh đã ngửi thấy mùi hương thức ăn tỏa lên từ dưới lầu, ha, hình như đêm qua anh đã quên đóng cửa phòng ngủ.
Mãi cho đến khi được ôm ngồi xuống bên bàn ăn, bớt cảm giác xa lạ với nhiệt độ và sự đụng chạm thân thể, Snape vẫn chưa thể suy nghĩ rõ ràng. Từ lúc tỉnh ngủ, a không, bắt đầu từ ngày hôm qua, nơi duy nhất hắn ở chính là trong vòng tay ôm ấp của Đấng cứu thế. Dù là mặc quần áo, rửa mặt hay xuống lầu, hắn quả thực không thể tưởng tượng nổi Harry làm như thế nào mà hoàn thành tất cả trong khi ôm hắn, cho dù trong phòng tắm quỷ dị xuất hiện một cái ghế! Thế đấy, chân hắn căn bản không hề chạm xuống mặt đất, không đi giày dép, toàn thân chỉ mặc một bộ áo ngủ dày, mềm mại và thoải mái. Đây là lần đầu tiên từ khi ở chung với Harry, anh không phản đối khi thấy hắn để chân trần.
Nhưng dạ dày không được cẩn thận giữ gìn hơn hai tháng qua rõ ràng không thể nhanh chóng thích ứng với đồ ăn thông thường. Sau khi chỉ ăn một chút, Snape không thể nhận thêm được nữa, liền được Hary thở dài ôm thật chặt một cách ôn nhu. Do dự ngả đầu cạnh đầu Harry, Snape nhìn anh nhanh chóng ăn xong, sau đó, họ đi vào phòng khách.
Quyền ngồi một mình trên ghế sô pha cũng bị tước đoạt. Thấy không thể phản kháng, Snape thuận theo dựa vào ngực Harry, chân trần bị bàn tay to lớn bao trùm lấy, sau đó, Đấng cứu thế giật ngón tay: “Bảng viết của Sev, tới đây!”
Nhìn bảng viết dừng lại trong lòng mình, sau chốc lát do dự, Snape cầm lấy rồi mở ra, đồng thời, bên tai hắn truyền đến giọng nói phảng phất phẫn uất, tràn ngập tự trách, còn mang theo sự ôn nhu vô hạn: “Được rồi, Sev, tôi nghĩ chúng ta phải nói rõ. Hiện tại em vẫn không thể nói chuyện lưu loát, đúng không? Tôi thấy được điều đó, nếu thế, dùng cái này đi. Tôi muốn biết tất cả! Tất cả!”
Sự trầm mặc kéo dài, sau đó đầu ngón tay tái nhợt viết lên mặt bảng phát ra ánh sáng dìu dịu.
“… Anh muốn biết gì đây? Giải thích? Hay khóc lóc khẩn cầu anh tha thứ, vì giấu diếm trốn tránh thân phận nô lệ của mình…”
Cầm lấy những ngón tay run rẩy, Harry hít sâu, nén xuống sự đau đớn trong lòng: “Sev! Em biết không phải chuyện đó! Tôi chỉ muốn biết, vì sao không nói với tôi… Tôi luôn luôn chờ đợi, vì sao không nói cho tôi biết ý nghĩ chân chính của em, vì sao không nói với tôi em đã khôi phục trí nhớ, vì sao không cho tôi biết em muốn có được điều gì? Chẳng lẽ nơi mà tôi thấy em, chính là cuộc sống tốt đẹp như lời em kể hay sao? Là kỳ vọng của em? Cuộc sống mà em muốn có, còn cái lời mời của Hiệp hội Nghiên cứu Ma dược Hà Lan chết tiệt kia nữa?!”
“Ý nghĩ? Ý nghĩ gì chứ… Là một nô lệ, tôi không có ý nghĩ gì, tôi cũng không muốn cái gì… ngoài tự do!”
“Ha! Severus Snape Potter! Tốt lắm, em đúng là cố chấp và bướng bỉnh đến chết thì thôi mà! Tôi đã phải sớm biết thế rồi, không phải sao? Được rồi, em mang họ Potter, em thuộc về Harry Potter này, điều đó hơn một năm trước đã được toàn bộ giới phù thủy thừa nhận, mà tôi… Một tên ngu xuẩn, quá ngu xuẩn, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, khiến em đau khổ lâu như vậy mới nhận ra – tôi yêu em, Sev… Tôi yêu em!”
Harry nhìn Snape trong nháy mắt sắc diện trở nên tái nhợt, cảm nhận được thân hình gầy gò trong lòng mình trở nên cứng như đá. Anh thở dài, gắt gao nhìn sâu vào đôi mắt đen hoàn toàn hỗn loạn.
“Nếu em muốn tự do, được rồi, cho dù em có thể chống lại khế ước, em khôi phục tất cả trí nhớ, em lợi dụng sự quan tâm cực đoan của mấy người bên chú Sirius, vậy vì sao vào đêm cuối cùng, em lại phải làm như vậy? Khi mà em lập tức có thể được tự do? Tôi không tin, thân là một đại sư ma dược, em lại không biết phải ứng phó tình huống đó như thế nào. Em đã chuẩn bị nhiều ma dược như vậy, một bình thuốc hòa hoãn đơn giản kết hợp với thuốc ngủ là đủ để giải quyết ổn thỏa tất cả! Không cần chính em phải thừa nhận thống khổ như thế!”
Snape xoay xoay đuôi tóc, rồi hai tay gắt gao siết quanh bảng viết, chặt đến mức những đốt ngón tay trắng bệch, gân xanh nổi rõ, nhưng hắn cự tuyệt viết thêm một chữ nào để trả lời câu hỏi thẳng tuột đến mức làm tim hắn run rẩy đau đớn. Và còn lời ‘thổ lộ’ lần thứ hai khiến hắn khiếp sợ đến tột độ nữa! Lũ Gryffindor chết tiệt, vĩnh viễn không để người khác có lối thoát!
Hắn dồn dập thở dốc. Một hồi lâu sau, Harry đưa tay kéo gương mặt Snape lại phía mình, ngón cái cưỡng chế ngăn cản hàm răng làm tổn thương thêm làn môi đã bắt đầu ứa ra tơ máu, thong thả và dịu dàng vuốt ve.
“… Tôi không bức em, Sev, tôi chịu không đoán được những ý nghĩ toán loạn của em. Chết tiệt, em không muốn nói, được rồi, lại một lần nữa tôi không miễn cưỡng em. Tôi chờ! Nhưng tôi yêu em, Sev, tôi hoàn toàn khẳng định điều này, mà chết tiệt, mãi tới cách đây không lâu tôi mới phát hiện ra tâm ý chân chính của mình! Cho dù em nghĩ như thế nào, từ giờ trở đi, tự do của em cũng chỉ có thể là ở bên cạnh tôi! Tôi sẽ không thả em đi! Một bước cũng không được! Em là của tôi!”
Không dám tin, Snape nhìn gương mặt quật cường của Harry, nhìn đôi mắt lộ ra ánh quyết tuyệt, đôi môi nhợt nhạt mấp máy, thật lâu sau mới miễn cưỡng thốt lên những âm tiết đứt đoạn và vỡ vụn: “… Anh… điên rồi… chuyện này… không… thể!”
Chăm chú nhìn vào đôi mắt hỗn loạn, bối rối, tràn đầy sợ hãi bất an, đột nhiên Harry mỉm cười, siết chặt cánh tay, gắt gao ôm con người muốn kháng cự, lại tựa hồ không thể ngăn cản mình nhu thuận kia. “Không gì là không thể, Sev, một ngày nào đó tôi sẽ khiến em đáp ứng tôi, hoàn toàn tin tưởng tôi. Chúng ta có nhiều thời gian lắm, phù thủy vốn sống lâu, thời gian đó đủ để tôi kiên trì đến thời khắc được em thừa nhận, hơn nữa nói rằng em yêu tôi! Tôi thề bằng tính mạng này!”
Snape bắt lấy áo Harry, phẫn nộ vì lời thề vừa khiến hắn sợ hãi, vừa khiến hắn vui mừng tột độ, nhưng sự ôm ấp quen thuộc mà hắn vẫn luôn khát khao khiến cuối cùng hắn thả lỏng. Thân thể bị vây khốn trong thời gian dài không tiếp nhận nổi những cảm xúc quá mức mãnh liệt khi lại một lần nữa bị Harry kích thích, từng đợt sóng choáng váng ập đến, khiến những suy nghĩ không thể phân định rõ ràng càng trở nên nặng nề. Trước khi chìm vào bóng tối, hắn chỉ kịp nhìn thấy khóe môi Harry cong lên thành một nụ cười sâu sắc, có bất đắc dĩ, có kiên trì, có sự cưng chiều trầm lắng và một chút – lo lắng bất an…
Nhẹ nhàng đem con người vẫn nắm lấy cổ áo mình không buông đặt lên giường, sau đó chính mình nằm xuống bên cạnh, Harry ôm lấy thân thể gầy yếu khiến anh đau lòng vào ngực mình. Anh cực kỳ hạnh phúc khi được ở bên người thân nay đã trở về, lại được tận hưởng giấc ngủ an ổn mà lâu rồi chưa được hưởng thụ. Hôn lên những vết thương trên đôi môi nhợt nhạt khô khốc, Harry biết, anh và Snape, họ cần thời gian. Anh cần cố gắng chứng minh tuyên ngôn của bản thân, dùng hành động, dùng ngôn từ, dùng từng giây từng phút bên nhau, mà người bên cạnh anh cần chấp nhận rằng tất cả những điều quá mức đột ngột này đều là thật, sau đó, nhất thiết chân thành, lại một lần nữa cho anh sự tín nhiệm trọn vẹn và êm dịu.
Thế nhưng, Harry sợ hãi, anh sợ sự trở về của Snape chỉ là một giấc mộng đẹp mà hư ảo. Từ sau khi anh biết tất cả sự thật, nỗi sợ hãi và sự đau đớn tựa hồ như tích góp trong cả đời người khiến chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, anh như đã trải qua vô số luân hồi, chỉ vì tìm được con người đang bình yên nép vào ngực mình…
Harry nheo mắt, sau khi xác định người trong lòng mình đích xác không thể ăn thêm gì nữa, anh nhẹ nhàng thở ra, tay trái ôm chặt thắt lưng đối phương, tay phải nhanh chóng đưa thức ăn lên miệng mình. Ôi Merlin, đã lâu lắm rồi anh không được ăn một bữa cơm thật sự. Từ sau khi Snape bỏ đi, cà phê đắng và đồ ăn tùy tiện linh tinh đã trở thành nguồn cung cấp tinh lực và duy trì thể năng cho anh.
Bữa tối trầm mặc nhanh kết thúc. Nhìn bàn ăn hỗn độn bát đĩa, Snape hoài nghi không biết có phải người thanh niên này đã đói bụng cả mấy trăm năm rồi không…
Hắn được ôm tiến vào căn phòng ngủ vừa quen thuộc vừa xa lạ, phòng ngủ của hắn và Harry. Vừa nhìn đến một đống đủ loại bình bình lọ lọ dán nhãn bệnh viện Thánh Mungo ở trên tủ đầu giường, đồng tử Snape co rút: một lượng lớn thuốc ngủ, một ít thuốc dinh dưỡng, thậm chí còn hai bình thuốc cân bằng pháp lực trống không! Thân thể Harry rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?!
Giãy giụa, Snape vươn người, duỗi tay với về những cái bình này. Hắn được Harry ôm tới gần, liền run rẩy xem xét từng bình một, sau đó khẩn trương kiểm tra loạn trên người anh. Đôi môi vốn không thể nói lưu loát không ngừng mấp máy…
Không thèm để ý đến những bình lọ hoặc đầy hoặc hết sạch này, Harry dọn dẹp hết chúng – anh không còn cần đến chúng nữa. Anh ôm Snape, người vẫn căng thẳng sờ tới sờ lui trên người mình, cùng ngã xuống giường, thoát quần áo cho cả hai rồi hưởng thụ cảm giác tràn đầy trước ngực, thở dài: “Ôi… Chỉ là mất ngủ mà thôi, được rồi, pháp lực cũng có chút bất ổn… Sev… Tôi mệt mỏi quá… ngủ đi…. ngày mai… nói sau…”
Mất ngủ? Ma lực “có chút” bất ổn? Cần nhiều ma dược như vậy! Tuy nội tâm vô cùng bối rối và lo lắng, nhưng hắn thấy Harry mệt mỏi nhắm mắt lại, cảm nhận cái ôm dịu dàng mà chặt chẽ bên hông, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ dưới tai, dần dần được bao phủ trong ấm áp.
Snape hơn hai tháng nay cũng chưa từng có được một giấc ngủ an ổn. Nỗ lực cố gắng duy trì tỉnh táo của hắn nhanh chóng bị xua tan, trong chớp mắt tiếp theo, sự tham luyến được trở lại vòng tay ôm ấp của anh cùng với nỗi nhớ nhung sâu sắc làm hắn không thể khống chế chính mình, nhúc nhích đưa thân thể gắt gao dựa vào nguồn hơi ấm. Chỉ là, hắn vẫn không dám tin tưởng, bàn tay lạnh như băng chạm lên lồng ngực ấm áp, cầu nguyện Merlin rằng đây chỉ là một mộng cảnh tươi đẹp mà thôi. Snape nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ…
Cảm giác bên hông đột nhiên bị siết chặt cùng với lực độ hơi gây đau đớn khiến Snape bừng tỉnh. Giấc ngủ an ổn thật lâu không có được làm Snape mơ mơ hồ hồ trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh, hắn hoàn toàn tỉnh táo, cũng nhớ lại tất cả những chuyện đã phát sinh ngày hôm qua. Hắn bị người đàn ông trở nên tiều tụy kia tìm được, còn tiếp nhận nụ hôn điên cuồng mà ôn nhu. Sau đó, sau đó hắn bị đưa về “nhà”. Merlin chết tiệt! Tất cả những gì hắn đã làm đều trở thành bọt nước!
Ma dược của hắn không có khả năng mất đi hiệu lực! Nhưng vì sao chứ… Những nguyên liệu có thể chống lại ma dược của hắn không thể thu thập được trừ phi bỏ ra thời gian dài cẩn thận tìm kiếm. Mà người có thể pha chế giải dược, trong toàn bộ giới phép thuật không có quá 5 người, tính cả hắn. Hơn nữa, sự an bài của hắn… ôi chết tiệt! Tối hôm qua nhìn thấy những ma dược đó…
Những câu hỏi hỗn loạn bị cắt đứt bởi vô số nụ hôn nhỏ và dịu dàng đột nhiên dừng lên trán, lên chóp mũi, lên mắt, cùng với lên tất cả những nơi có thể chạm đến trên khuôn mặt. Snape nhìn đôi mắt xanh biếc đã tỉnh táo, bắt gặp sự bất an, mừng rỡ và cảm kích sâu sắc, bất giác thấy khiếp sợ, luống cuống, thậm chí hoàn toàn không phát hiện hai tay mình vẫn còn ôm lấy cổ anh.
Lưu luyến rời khỏi gò má tái nhợt, Harry nhìn báu vật từng đánh mất, nay tìm được về của mình, cơ hồ muốn khóc rống lên cảm tạ Merlin. Anh chạm trán lên trán người trong lòng mình, nhìn vào đôi mắt tràn đầy hỗn loạn, bối rối và không tin tưởng. Gần như khóc, cứu thế chủ thì thào lẩm bẩm: “Sev… Sev… Em ở đây rồi…”
Thân thể càng bị ôm chặt vào lồng ngực ấm áp kia, cũng tự chủ hoàn toàn thả lỏng, Snape không biết mình nên phản ứng như thế nào. Hành động của Harry hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của hắn, thế là sao chứ?! Cực lực xem nhẹ sự dao động trong nội tâm và nỗi vui mừng khôn xiết, hắn không tin nổi, Harry tựa hồ đối với hắn… Điều đó không có khả năng…
Ngẩng đầu lên, hơi hơi buông lỏng tay, Harry áy náy vuốt ve dấu hồng ngân mà tay anh để lại bên bờ hông gầy gò, sau đó, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên đồ án hình khóm gai màu vàng nhạt trên trên cần cổ hắn, môi không thể kiềm chế cẩn thận hôn lên, lúc cảm nhận Snape hơi hơi run rẩy, lần đầu tiên cảm tạ ‘khế ước’ giữa hai người.
Một hồi lâu sau, Harry mới chậm rãi đứng dậy. Thấy Snape vẫn trầm mặc và mê mang, anh cẩn thận ôm hắn vào lòng, như thể chỉ cần buông lỏng tay, con người gầy yếu này sẽ biến mất. Anh mỉm cười, nhẹ nhàng giúp hắn mặc vào áo ngủ ấm áp, sau đó tiến vào phòng tắm rửa mặt. Ha ha, anh đã ngửi thấy mùi hương thức ăn tỏa lên từ dưới lầu, ha, hình như đêm qua anh đã quên đóng cửa phòng ngủ.
Mãi cho đến khi được ôm ngồi xuống bên bàn ăn, bớt cảm giác xa lạ với nhiệt độ và sự đụng chạm thân thể, Snape vẫn chưa thể suy nghĩ rõ ràng. Từ lúc tỉnh ngủ, a không, bắt đầu từ ngày hôm qua, nơi duy nhất hắn ở chính là trong vòng tay ôm ấp của Đấng cứu thế. Dù là mặc quần áo, rửa mặt hay xuống lầu, hắn quả thực không thể tưởng tượng nổi Harry làm như thế nào mà hoàn thành tất cả trong khi ôm hắn, cho dù trong phòng tắm quỷ dị xuất hiện một cái ghế! Thế đấy, chân hắn căn bản không hề chạm xuống mặt đất, không đi giày dép, toàn thân chỉ mặc một bộ áo ngủ dày, mềm mại và thoải mái. Đây là lần đầu tiên từ khi ở chung với Harry, anh không phản đối khi thấy hắn để chân trần.
Nhưng dạ dày không được cẩn thận giữ gìn hơn hai tháng qua rõ ràng không thể nhanh chóng thích ứng với đồ ăn thông thường. Sau khi chỉ ăn một chút, Snape không thể nhận thêm được nữa, liền được Hary thở dài ôm thật chặt một cách ôn nhu. Do dự ngả đầu cạnh đầu Harry, Snape nhìn anh nhanh chóng ăn xong, sau đó, họ đi vào phòng khách.
Quyền ngồi một mình trên ghế sô pha cũng bị tước đoạt. Thấy không thể phản kháng, Snape thuận theo dựa vào ngực Harry, chân trần bị bàn tay to lớn bao trùm lấy, sau đó, Đấng cứu thế giật ngón tay: “Bảng viết của Sev, tới đây!”
Nhìn bảng viết dừng lại trong lòng mình, sau chốc lát do dự, Snape cầm lấy rồi mở ra, đồng thời, bên tai hắn truyền đến giọng nói phảng phất phẫn uất, tràn ngập tự trách, còn mang theo sự ôn nhu vô hạn: “Được rồi, Sev, tôi nghĩ chúng ta phải nói rõ. Hiện tại em vẫn không thể nói chuyện lưu loát, đúng không? Tôi thấy được điều đó, nếu thế, dùng cái này đi. Tôi muốn biết tất cả! Tất cả!”
Sự trầm mặc kéo dài, sau đó đầu ngón tay tái nhợt viết lên mặt bảng phát ra ánh sáng dìu dịu.
“… Anh muốn biết gì đây? Giải thích? Hay khóc lóc khẩn cầu anh tha thứ, vì giấu diếm trốn tránh thân phận nô lệ của mình…”
Cầm lấy những ngón tay run rẩy, Harry hít sâu, nén xuống sự đau đớn trong lòng: “Sev! Em biết không phải chuyện đó! Tôi chỉ muốn biết, vì sao không nói với tôi… Tôi luôn luôn chờ đợi, vì sao không nói cho tôi biết ý nghĩ chân chính của em, vì sao không nói với tôi em đã khôi phục trí nhớ, vì sao không cho tôi biết em muốn có được điều gì? Chẳng lẽ nơi mà tôi thấy em, chính là cuộc sống tốt đẹp như lời em kể hay sao? Là kỳ vọng của em? Cuộc sống mà em muốn có, còn cái lời mời của Hiệp hội Nghiên cứu Ma dược Hà Lan chết tiệt kia nữa?!”
“Ý nghĩ? Ý nghĩ gì chứ… Là một nô lệ, tôi không có ý nghĩ gì, tôi cũng không muốn cái gì… ngoài tự do!”
“Ha! Severus Snape Potter! Tốt lắm, em đúng là cố chấp và bướng bỉnh đến chết thì thôi mà! Tôi đã phải sớm biết thế rồi, không phải sao? Được rồi, em mang họ Potter, em thuộc về Harry Potter này, điều đó hơn một năm trước đã được toàn bộ giới phù thủy thừa nhận, mà tôi… Một tên ngu xuẩn, quá ngu xuẩn, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, khiến em đau khổ lâu như vậy mới nhận ra – tôi yêu em, Sev… Tôi yêu em!”
Harry nhìn Snape trong nháy mắt sắc diện trở nên tái nhợt, cảm nhận được thân hình gầy gò trong lòng mình trở nên cứng như đá. Anh thở dài, gắt gao nhìn sâu vào đôi mắt đen hoàn toàn hỗn loạn.
“Nếu em muốn tự do, được rồi, cho dù em có thể chống lại khế ước, em khôi phục tất cả trí nhớ, em lợi dụng sự quan tâm cực đoan của mấy người bên chú Sirius, vậy vì sao vào đêm cuối cùng, em lại phải làm như vậy? Khi mà em lập tức có thể được tự do? Tôi không tin, thân là một đại sư ma dược, em lại không biết phải ứng phó tình huống đó như thế nào. Em đã chuẩn bị nhiều ma dược như vậy, một bình thuốc hòa hoãn đơn giản kết hợp với thuốc ngủ là đủ để giải quyết ổn thỏa tất cả! Không cần chính em phải thừa nhận thống khổ như thế!”
Snape xoay xoay đuôi tóc, rồi hai tay gắt gao siết quanh bảng viết, chặt đến mức những đốt ngón tay trắng bệch, gân xanh nổi rõ, nhưng hắn cự tuyệt viết thêm một chữ nào để trả lời câu hỏi thẳng tuột đến mức làm tim hắn run rẩy đau đớn. Và còn lời ‘thổ lộ’ lần thứ hai khiến hắn khiếp sợ đến tột độ nữa! Lũ Gryffindor chết tiệt, vĩnh viễn không để người khác có lối thoát!
Hắn dồn dập thở dốc. Một hồi lâu sau, Harry đưa tay kéo gương mặt Snape lại phía mình, ngón cái cưỡng chế ngăn cản hàm răng làm tổn thương thêm làn môi đã bắt đầu ứa ra tơ máu, thong thả và dịu dàng vuốt ve.
“… Tôi không bức em, Sev, tôi chịu không đoán được những ý nghĩ toán loạn của em. Chết tiệt, em không muốn nói, được rồi, lại một lần nữa tôi không miễn cưỡng em. Tôi chờ! Nhưng tôi yêu em, Sev, tôi hoàn toàn khẳng định điều này, mà chết tiệt, mãi tới cách đây không lâu tôi mới phát hiện ra tâm ý chân chính của mình! Cho dù em nghĩ như thế nào, từ giờ trở đi, tự do của em cũng chỉ có thể là ở bên cạnh tôi! Tôi sẽ không thả em đi! Một bước cũng không được! Em là của tôi!”
Không dám tin, Snape nhìn gương mặt quật cường của Harry, nhìn đôi mắt lộ ra ánh quyết tuyệt, đôi môi nhợt nhạt mấp máy, thật lâu sau mới miễn cưỡng thốt lên những âm tiết đứt đoạn và vỡ vụn: “… Anh… điên rồi… chuyện này… không… thể!”
Chăm chú nhìn vào đôi mắt hỗn loạn, bối rối, tràn đầy sợ hãi bất an, đột nhiên Harry mỉm cười, siết chặt cánh tay, gắt gao ôm con người muốn kháng cự, lại tựa hồ không thể ngăn cản mình nhu thuận kia. “Không gì là không thể, Sev, một ngày nào đó tôi sẽ khiến em đáp ứng tôi, hoàn toàn tin tưởng tôi. Chúng ta có nhiều thời gian lắm, phù thủy vốn sống lâu, thời gian đó đủ để tôi kiên trì đến thời khắc được em thừa nhận, hơn nữa nói rằng em yêu tôi! Tôi thề bằng tính mạng này!”
Snape bắt lấy áo Harry, phẫn nộ vì lời thề vừa khiến hắn sợ hãi, vừa khiến hắn vui mừng tột độ, nhưng sự ôm ấp quen thuộc mà hắn vẫn luôn khát khao khiến cuối cùng hắn thả lỏng. Thân thể bị vây khốn trong thời gian dài không tiếp nhận nổi những cảm xúc quá mức mãnh liệt khi lại một lần nữa bị Harry kích thích, từng đợt sóng choáng váng ập đến, khiến những suy nghĩ không thể phân định rõ ràng càng trở nên nặng nề. Trước khi chìm vào bóng tối, hắn chỉ kịp nhìn thấy khóe môi Harry cong lên thành một nụ cười sâu sắc, có bất đắc dĩ, có kiên trì, có sự cưng chiều trầm lắng và một chút – lo lắng bất an…
Nhẹ nhàng đem con người vẫn nắm lấy cổ áo mình không buông đặt lên giường, sau đó chính mình nằm xuống bên cạnh, Harry ôm lấy thân thể gầy yếu khiến anh đau lòng vào ngực mình. Anh cực kỳ hạnh phúc khi được ở bên người thân nay đã trở về, lại được tận hưởng giấc ngủ an ổn mà lâu rồi chưa được hưởng thụ. Hôn lên những vết thương trên đôi môi nhợt nhạt khô khốc, Harry biết, anh và Snape, họ cần thời gian. Anh cần cố gắng chứng minh tuyên ngôn của bản thân, dùng hành động, dùng ngôn từ, dùng từng giây từng phút bên nhau, mà người bên cạnh anh cần chấp nhận rằng tất cả những điều quá mức đột ngột này đều là thật, sau đó, nhất thiết chân thành, lại một lần nữa cho anh sự tín nhiệm trọn vẹn và êm dịu.
Thế nhưng, Harry sợ hãi, anh sợ sự trở về của Snape chỉ là một giấc mộng đẹp mà hư ảo. Từ sau khi anh biết tất cả sự thật, nỗi sợ hãi và sự đau đớn tựa hồ như tích góp trong cả đời người khiến chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, anh như đã trải qua vô số luân hồi, chỉ vì tìm được con người đang bình yên nép vào ngực mình…
Tác giả :
Hảo Đa Chi Ma