Đại Đường Tửu Đồ
Quyển 5 - Chương 274: Bức cung & nguy cơ
Tốc độ đi của Lý Long Cơ rất nhanh, thế cho nên đám thái giám cầm cờ xí trong tay đi theo có chút tận lực. Mà Tiêu Duệ cũng tất nhiên là ở phía sau, không nhanh không chậm theo sát.
Nương theo lúc này, Tiêu Duệ chậm rãi chau chuốt tâm sự của mình.
Trong mắt hắn, làm hoàng đế Đại Đường, Lý Long Cơ có nhiều biện pháp tránh lần nguy cơ này. Nhưng có lẽ hoàng đế dối trá này vừa muốn làm kỹ nữ, còn muốn lập đền thờ trinh tiết. Hiện giờ, rõ ràng hận Lý Hiến thấu xương, nhưng ở mặt ngoài vẫn ra bộ trọng tình trọng nghĩa.
Đi tới, Tiêu Duệ đột nhiên nhớ tới Ngọc Chân rời khỏi kinh thăm đạo. Lúc này, nàng đột nhiên rời khỏi Trường An, nói rõ là không muốn giúp hai bên, tránh đi lần tai nạn và rắc rối trong hoàng tộc này.
Nhưng nếu nàng biết, mối họa lần này cuối cùng sẽ bị hoàng đế chuyển lên người Tiêu Duệ, chỉ sợ nàng cũng sẽ rời khỏi.
Vốn trong mắt Ngọc Chân, thông minh trầm ổn như Tiêu Duệ, căn bản không cần nàng nhắc nhở ám chỉ cái gì cũng có thể lựa chọn thái độ thích hợp nhất, chính xác nhất: yên lặng xem biến loạn, không trộn lẫn vào.
Hơn nữa, nàng cho rằng, nếu Lý Hiến bức Lý Long Cơ nóng nảy, chắc chắn Lý Long Cơ sẽ không nương tay chút nào mà tru sát hắn. Hoặc là nói, trong mắt Ngọc Chân, mưu đồ của đám người Lý Hiến nhất định phải thất bại. Từ ngày đầu tiên nhường ra ngôi vị hoàng đế, Lý Hiến một hệ đã vĩnh viễn rời khỏi việc tiếp nhận hoàng quyền, đây nhất định không có thay đổi gì.
Vì quyền lực, năm đó Lý Long Cơ cũng có thể xuống tay với Thái Bình, huống chi là Lý Hiến.
Nhưng nàng lại xem nhẹ vị hoàng đế ca ca dối trá đã từng hiểu rõ, cùng với việc làm một ông lão gần đất xa trời, trái tim kiên định trong lòng hắn kỳ thật đã bắt đầu hòa tan.
Lý Long Cơ luôn cho rằng, mật chỉ của Lý Đán sớm đã trở thành hạt bụi không đường truyền ra trong hoàng tộc, sẽ không làm nổi lên ngọn sóng gì. Nhưng, tại bữa tiệc ở Phù Dung Viên, hoàng đế Đại Đường mẫn cảm lại cảm giác một chút nguy cơ tới gần: hắn quả thực không thể tin được, Ninh Vương huynh bản thân luôn trọng đãi và kính trọng cùng với đám huynh đệ tỷ muội thân sinh mà bản thân luôn chiếu cố và hậu đãi này, không ngờ hiện giờ liên hợp lại, có dấu hiệu hướng tới mình bức vua thoái vị.
Bọn họ điên rồi, bọn họ đây là vong ân phụ nghĩa, đây là tâm tư của Lý Long Cơ.
Hắn nghĩ không ra, những hoàng thân của mình vì sao lại ủng hộ Lý Hiến, chẳng lẽ hắn không đủ ân sủng đối với bọn họ sao? Ngọc Chân thì không cần phải nói, Lý Long Cơ nhớ tới mấy năm nay vô cùng trọng đại đối với đám người Kỳ Vương, Thọ Xương, trong lòng rất nhiều mê hoặc cũng cực kỳ phẫn nộ.
Thực sự, đây cũng là mê hoặc của Tiêu Duệ.
Phải nói, Lý Long Cơ đối với các huynh đệ tỷ muội này của hắn, thật đúng là đạt đến một trình độ nào đó, có thể dùng ân sủng có gia để hình dung. Bất kể là trên tước vị, hay là ban thưởng, Lý Long Cơ cũng không có keo kiệt gì, thực ấp của các Thọ Xương công chúa, Kim Tiên công chúa đều lớn hơn một hộ so với các công chúa bình thường, mà đối với Ngọc Chân, lại tu kiến Yên La Cốc xa hoa, ban cho nàng vô số đất đai và của cải.
Mà bản thân đám con gái của Lý Long Cơ, thực ấp có được mới chỉ là một hộ.
Vấn đề xảy ra ở chỗ nào? Lý Long Cơ nghĩ không rõ ràng, mà hắn cũng không có bao nhiêu thời gian suy xét vấn đề này.
Tiêu Duệ chậm rãi tiến bước, đột nhiên, trong lòng hắn vừa động: chẳng lẽ là bởi vì Võ Huệ Phi?
Hắn chợt nhớ tới Võ thị tộc nhân bị hoàng thất Lý Đường chèn ép này. Sau Võ Tắc Thiên, Võ thị tộc nhân quyền thế ngút trời hoặc bị tru sát, hoặc bị chèn ép, hiện giờ đã xuống dốc, có thể nói gần như hoàn toàn rời khỏi triều đình. Nhưng Võ Huệ Phi lại tồn tại, dường như khiến trong lòng hoàng tộc Lý Đường mơ hồ có chút lo lắng, Võ thị có thể đợi thời trở lại hay không.
Cho nên, tuy rằng Võ Huệ Phi được sủng ái nhưng không thắng được một danh phận hoàng hậu. Mấy năm trước mỗi lần Lý Long Cơ nhắc tới muốn lập Võ Huệ Phi làm hậu, đều bị thần tử Đại Đường và hoàng tộc Đại Đường chống đối mãnh liệt, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.
Đúng rồi đúng rồi, khẳng định là như thế này. Nếu tiếp theo Lý Long Cơ, con trai Võ Huệ Phi lên thừa kế ngôi vị hoàng đế sẽ cho Võ thị xuống dốc này một cơ hội “khôi phục”.
Tiêu Duệ lắc đầu, hắn cảm thấy đây chẳng qua là một loại lo lắng tự nhiên của con người. Võ Tắc Thiên xưng đế, Võ thị quật khởi, tuy đây là một loại ngẫu nhiên ngay cả khi con trai Võ Huệ Phi làm hoàng đế, Lý Kỳ cũng không nhất định sẽ cho Võ thị nhiều cơ hội lắm. Dù sao, Lý Kỳ đầu tiên là một thành viên của hoàng tộc Lý thị, tiếp theo mới là con trai Võ Huệ Phi.
Còn nói nữa, Võ Huệ Phi căn bản không có dục vọng quyền lực như Võ Tắc Thiên vậy, càng không có loại quyền mưu thủ đoạn của Võ Tắc Thiên. Nàng không có khả năng trở thành người phát ngôn của Võ thị.
Rối loạn, rối loạn. Tiêu Duệ càng nghĩ càng đau đầu, đầu óc trở nên hỗn loạn.
…
…
- Tiêu Duệ, đây là bí tân hoàng thất, hôm nay trẫm nói thật với khanh… Nếu như khanh dám tiết lộ nửa chữ, trẫm tuyệt đối không tha cho khanh.
Lý Long Cơ âm trầm nói:
- Trẫm triệu khanh tới, là muốn hỏi khanh một chút, khanh đối với mấy người Ninh Vương… thấy thế nào?
- Phụ hoàng, nhi thần tự nhiên giữ nghiêm bí mật.
Tiêu Duệ thản nhiên cười:
- Lúc này nhi thần cảm thấy, kỳ thật phụ hoàng không cần lo lắng.
Lý Long Cơ nhíu mày:
- Nói thử xem?
- Nhi thần thấy, phụ hoàng có thể nắm thời cơ… Nói lui lại một bước, coi như là phụ hoàng yên lặng xem biến loạn này, nếu Ninh Vương không thức thời, nhất định muốn lấy mật chỉ của tiên đế tới áp chế phụ hoàng, phụ hoàng cũng có thể mặc kệ. Mà nếu bọn họ hung hăng ồn ào, dưới quyền uy của phụ hoàng, ai dám…
Tiêu Duệ biết rõ Lý Long Cơ sẽ không đồng ý loại đề nghị “tiên thủ hạ vi cường” này của hắn, nhưng vẫn nói ra miệng.
Mặc kệ thấy thế nào, đây đều là một loại thượng sách tốt nhất, để trừ khử những mối họa ẩn bên trong này, dưới hoàng quyền uy hiếp, cái gì di chứng đều không có.
Chỉ cần bắt đám người Lý Hiến, Lý Tông cũng không lật được sóng gió gì.
Nhưng Lý Long Cơ không đồng ý:
- Điều này sao có thể. Trẫm không phải bạo quân, sao có thể xuống tay với cốt nhục chí thân của mình? Không, tuyệt đối không thể.
- Thật sự không được, trẫm cũng chỉ đành phế Kỳ nhi đi, lập Lý Tông làm thái tử thôi.
Lý Long Cơ thở dài yếu ớt.
Sắc mặt Tiêu Duệ không thay đổi, nhưng lại cười lạnh trong lòng. Đến khi nào rồi, lão khốn dối trá này còn nói những lời rắm thối không bổ ích với mình. Nếu ngươi thật sự có lòng mà nói, đã sớm lập Lý Tông làm thái tử, cần gì chờ cho tới hôm nay. Bánh bao thịt ném chó chỉ có đi không có về, huống chi là hoàng quyền cao nhất.
Tiêu Duệ cười, không nói gì.
Ánh mắt Lý Long Cơ sáng ngời nhìn Tiêu Duệ:
- Nhưng Tiêu Duệ, khanh cảm thấy, nếu trẫm phế truất Kỳ nhi, đổi lập Lý Tông, Ninh Vương có thể dừng tay như vậy hay không?
Tiêu Duệ khom người xuống thi lễ:
- Sẽ không.
- Vì sao?
- Nếu là phụ hoàng, ngài sẽ dừng tay sao?
Tiêu Duệ đột nhiên hỏi ngược lại, lời này nhiều ít có bất kính.
Mày Lý Long Cơ nhảy dựng, sắc mặt trầm xuống:
- Sẽ không, trẫm thích hợp làm hoàng đế hơn Ninh Vương… Đại Đường phồn thịnh hơn mười năm qua đã chứng minh điểm này rồi, về việc quân chủ kế tiếp, đầu tiên trẫm tự nhiên phải suy nghĩ thay cho giang sơn xã tắc. Những năm gần đây, cũng không phải trẫm không muốn giao cơ nghiệp giang sơn này cho Lý Tông, thật sự là kẻ này lòng lang dạ sói, trẫm lo lắng…
Tiêu Duệ âm thầm gật đầu trong lòng, thầm nghĩ, hết sức dối trá, nhưng điểm này ngươi vẫn thấy đúng rồi. Dựa theo tâm tính Lý Tông, một khi hắn đăng cơ làm đế, không cần bao lâu, hoàng tộc một hệ Lý Long Cơ tất nhiên sẽ bị hắn tru sát gần như không còn, mà đứng mũi chịu sào chính là con trai Võ Huệ Phi.
- Bởi vậy, trẫm chuẩn bị nói chuyện cẩn thận với Ninh Vương huynh, nếu như không động đao thương đó là tốt nhất…
Lý Long Cơ có chút bực bội mà võ tay:
- Hy vọng bọn họ không nên ép trẫm quá đáng.
Tiêu Duệ thở dài một hơi:
- Không biết phụ hoàng muốn nhi thần làm gì?
Tiêu Duệ không muốn tiếp tục nói loại chuyện nhàm chán mà không thú vị này nữa, thời gian có hạn, còn có rất nhiều việc hắn phải làm.
Lý Long Cơ cắn chặt răng:
- Trẫm để khanh đi thay trẫm gặp Chỉ huy sứ cấm quân Mao Thọ… Ý tứ của trẫm, khanh hiểu chưa?
Tiêu Duệ nghe vậy thật ra thở phào một hơi nhẹ nhõm. Thoạt nhìn, Lý Long Cơ dối trá thì dối trá, nhưng đề cập tới thay đổi hoàng quyền của bản thân, hắn vẫn còn có quyết tâm nào đó. Chỉ cần hắn đồng ý ra mặt, không phải muốn mình làm người chịu tiếng xấu thay hắn, Tiêu Duệ cũng không phản đối loại an bài này của hắn.
====
Cái gọi là cấm quân, chính là Võ lâm quân, chính là chỉ tư binh của hoàng đế đóng quân ở phía bắc cung thành, lấy việc bảo vệ hoàng đế và hoàng gia Đại Đường làm chức trách chủ yếu. Mao Thọ là Chỉ huy sứ cấm quân kiêm Tả vệ Võ lâm tướng quân, chưởng quản 2 vạn cấm quân Đại Đường. Đương nhiên, Tiêu Duệ cũng là Hữu vệ Võ lâm tướng quân, trên danh nghĩa 1 vạn nhân mã Hữu vệ Võ lâm quân là thuộc hắn chỉ huy.
Nhưng thời gian hắn nhậm chức ngắn ngủi, còn không hình thành ảnh hưởng có hiệu lực trong Võ lâm quân, không thể so sánh với Mao Thọ làm Chỉ huy sứ chưởng quan cấm quân nhiều năm.
Tiêu Duệ vội vàng rời khỏi cung thành, tới doanh trại của Tả vệ Võ lâm quân. Nhưng làm hắn sởn tóc gáy và chấn động chính là, trong doanh trại Võ lâm quân ngoài thành trống rỗng. Từ lời binh lính lưu thủ, hơn một vạn sĩ tốt Võ lâm quân dưới sự dẫn dắt của Chỉ huy sứ Mao Thọ đã rời khỏi nơi trú đóng trong thành.
Tiêu Duệ ngựa không dừng vó mà phóng về doanh trại Hữu vệ Võ lâm quân. Trong doanh trại, chỉ còn lại ba nghìn sĩ tốt thủ hạ của Lệnh Hồ Xung Vũ, Lý Tự Nghiệp và Lý Quang Bật, những nhân mã khác đều bị Mao Thọ dời khỏi thành.
Tiêu Duệ hít một ngụm khí lạnh, lúc ra khỏi cung, hắn gặp Thọ Xương công chúa thần sắc không tốt, thấy Thọ Xương đột nhiên vào cung, hắn liền mơ hồ có chút dự cảm không rõ.
Như này là, Lý Hiến chuẩn bị làm khó dễ bức vua thoái vị trước tiên, hơn nữa, thủ đoạn có chút “kịch liệt”.
Tiêu Duệ không kịp nói tỉ mỉ với ba người Lệnh Hồ Xung Vũ, chỉ dặn bọn họ chỉnh quân đợi lệnh bất cứ lúc nào, sau đó lòng nóng như lửa đốt mà dọc theo Ngọ Môn lại vào hoàng cung nhanh như chớp.
…
…
Lý Hiến nghênh ngang đi vào hoàng cung. Chẳng qua, hắn cũng không có trực tiếp đi gặp hoàng đế Lý Long Cơ, mà chuyển hướng đi vào tẩm cung của Võ Huệ Phi.
Bóng lưng thanh tú của Lý Hiến dưới ánh chiều tà có vẻ rất phóng khoáng. Tiêu Duệ yên lặng đứng một bên đường cung, nhìn bóng lưng Lý Hiến nhiều ít có chút thở dài: nếu không phải vì quyền lực cao nhất này, ngươi này chính là một quân tử tao nhã khiêm tốn có lễ. Quyền lực hại người thật!
Hắn thở dài, đột nhiên nhớ tới bữa ẩm yến ở Phù Dung Viên ngày đó, trong lúc vô ý hắn thoáng thấy một chút ánh mắt cuồng nhiệt của Lý Hiến đối với Võ Huệ Phi, lại nghĩ tới nửa canh giờ trước, âm thanh xấu hổ và giận dữ không chịu nổi của Võ Huệ Phi kia.
Nguy cơ tiến đến, tình huống khẩn cấp, đã không thể ngửa bài theo lẽ thông thường nữa. Tiêu Duệ âm thầm nói, ngẩng đầu nhìn qua vầng sáng màu vàng trên thân cung Đại Đường tầng tầng lớp lớp kia, ánh mắt trở nên nghiêm nghị âm lãnh.
Nương theo lúc này, Tiêu Duệ chậm rãi chau chuốt tâm sự của mình.
Trong mắt hắn, làm hoàng đế Đại Đường, Lý Long Cơ có nhiều biện pháp tránh lần nguy cơ này. Nhưng có lẽ hoàng đế dối trá này vừa muốn làm kỹ nữ, còn muốn lập đền thờ trinh tiết. Hiện giờ, rõ ràng hận Lý Hiến thấu xương, nhưng ở mặt ngoài vẫn ra bộ trọng tình trọng nghĩa.
Đi tới, Tiêu Duệ đột nhiên nhớ tới Ngọc Chân rời khỏi kinh thăm đạo. Lúc này, nàng đột nhiên rời khỏi Trường An, nói rõ là không muốn giúp hai bên, tránh đi lần tai nạn và rắc rối trong hoàng tộc này.
Nhưng nếu nàng biết, mối họa lần này cuối cùng sẽ bị hoàng đế chuyển lên người Tiêu Duệ, chỉ sợ nàng cũng sẽ rời khỏi.
Vốn trong mắt Ngọc Chân, thông minh trầm ổn như Tiêu Duệ, căn bản không cần nàng nhắc nhở ám chỉ cái gì cũng có thể lựa chọn thái độ thích hợp nhất, chính xác nhất: yên lặng xem biến loạn, không trộn lẫn vào.
Hơn nữa, nàng cho rằng, nếu Lý Hiến bức Lý Long Cơ nóng nảy, chắc chắn Lý Long Cơ sẽ không nương tay chút nào mà tru sát hắn. Hoặc là nói, trong mắt Ngọc Chân, mưu đồ của đám người Lý Hiến nhất định phải thất bại. Từ ngày đầu tiên nhường ra ngôi vị hoàng đế, Lý Hiến một hệ đã vĩnh viễn rời khỏi việc tiếp nhận hoàng quyền, đây nhất định không có thay đổi gì.
Vì quyền lực, năm đó Lý Long Cơ cũng có thể xuống tay với Thái Bình, huống chi là Lý Hiến.
Nhưng nàng lại xem nhẹ vị hoàng đế ca ca dối trá đã từng hiểu rõ, cùng với việc làm một ông lão gần đất xa trời, trái tim kiên định trong lòng hắn kỳ thật đã bắt đầu hòa tan.
Lý Long Cơ luôn cho rằng, mật chỉ của Lý Đán sớm đã trở thành hạt bụi không đường truyền ra trong hoàng tộc, sẽ không làm nổi lên ngọn sóng gì. Nhưng, tại bữa tiệc ở Phù Dung Viên, hoàng đế Đại Đường mẫn cảm lại cảm giác một chút nguy cơ tới gần: hắn quả thực không thể tin được, Ninh Vương huynh bản thân luôn trọng đãi và kính trọng cùng với đám huynh đệ tỷ muội thân sinh mà bản thân luôn chiếu cố và hậu đãi này, không ngờ hiện giờ liên hợp lại, có dấu hiệu hướng tới mình bức vua thoái vị.
Bọn họ điên rồi, bọn họ đây là vong ân phụ nghĩa, đây là tâm tư của Lý Long Cơ.
Hắn nghĩ không ra, những hoàng thân của mình vì sao lại ủng hộ Lý Hiến, chẳng lẽ hắn không đủ ân sủng đối với bọn họ sao? Ngọc Chân thì không cần phải nói, Lý Long Cơ nhớ tới mấy năm nay vô cùng trọng đại đối với đám người Kỳ Vương, Thọ Xương, trong lòng rất nhiều mê hoặc cũng cực kỳ phẫn nộ.
Thực sự, đây cũng là mê hoặc của Tiêu Duệ.
Phải nói, Lý Long Cơ đối với các huynh đệ tỷ muội này của hắn, thật đúng là đạt đến một trình độ nào đó, có thể dùng ân sủng có gia để hình dung. Bất kể là trên tước vị, hay là ban thưởng, Lý Long Cơ cũng không có keo kiệt gì, thực ấp của các Thọ Xương công chúa, Kim Tiên công chúa đều lớn hơn một hộ so với các công chúa bình thường, mà đối với Ngọc Chân, lại tu kiến Yên La Cốc xa hoa, ban cho nàng vô số đất đai và của cải.
Mà bản thân đám con gái của Lý Long Cơ, thực ấp có được mới chỉ là một hộ.
Vấn đề xảy ra ở chỗ nào? Lý Long Cơ nghĩ không rõ ràng, mà hắn cũng không có bao nhiêu thời gian suy xét vấn đề này.
Tiêu Duệ chậm rãi tiến bước, đột nhiên, trong lòng hắn vừa động: chẳng lẽ là bởi vì Võ Huệ Phi?
Hắn chợt nhớ tới Võ thị tộc nhân bị hoàng thất Lý Đường chèn ép này. Sau Võ Tắc Thiên, Võ thị tộc nhân quyền thế ngút trời hoặc bị tru sát, hoặc bị chèn ép, hiện giờ đã xuống dốc, có thể nói gần như hoàn toàn rời khỏi triều đình. Nhưng Võ Huệ Phi lại tồn tại, dường như khiến trong lòng hoàng tộc Lý Đường mơ hồ có chút lo lắng, Võ thị có thể đợi thời trở lại hay không.
Cho nên, tuy rằng Võ Huệ Phi được sủng ái nhưng không thắng được một danh phận hoàng hậu. Mấy năm trước mỗi lần Lý Long Cơ nhắc tới muốn lập Võ Huệ Phi làm hậu, đều bị thần tử Đại Đường và hoàng tộc Đại Đường chống đối mãnh liệt, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.
Đúng rồi đúng rồi, khẳng định là như thế này. Nếu tiếp theo Lý Long Cơ, con trai Võ Huệ Phi lên thừa kế ngôi vị hoàng đế sẽ cho Võ thị xuống dốc này một cơ hội “khôi phục”.
Tiêu Duệ lắc đầu, hắn cảm thấy đây chẳng qua là một loại lo lắng tự nhiên của con người. Võ Tắc Thiên xưng đế, Võ thị quật khởi, tuy đây là một loại ngẫu nhiên ngay cả khi con trai Võ Huệ Phi làm hoàng đế, Lý Kỳ cũng không nhất định sẽ cho Võ thị nhiều cơ hội lắm. Dù sao, Lý Kỳ đầu tiên là một thành viên của hoàng tộc Lý thị, tiếp theo mới là con trai Võ Huệ Phi.
Còn nói nữa, Võ Huệ Phi căn bản không có dục vọng quyền lực như Võ Tắc Thiên vậy, càng không có loại quyền mưu thủ đoạn của Võ Tắc Thiên. Nàng không có khả năng trở thành người phát ngôn của Võ thị.
Rối loạn, rối loạn. Tiêu Duệ càng nghĩ càng đau đầu, đầu óc trở nên hỗn loạn.
…
…
- Tiêu Duệ, đây là bí tân hoàng thất, hôm nay trẫm nói thật với khanh… Nếu như khanh dám tiết lộ nửa chữ, trẫm tuyệt đối không tha cho khanh.
Lý Long Cơ âm trầm nói:
- Trẫm triệu khanh tới, là muốn hỏi khanh một chút, khanh đối với mấy người Ninh Vương… thấy thế nào?
- Phụ hoàng, nhi thần tự nhiên giữ nghiêm bí mật.
Tiêu Duệ thản nhiên cười:
- Lúc này nhi thần cảm thấy, kỳ thật phụ hoàng không cần lo lắng.
Lý Long Cơ nhíu mày:
- Nói thử xem?
- Nhi thần thấy, phụ hoàng có thể nắm thời cơ… Nói lui lại một bước, coi như là phụ hoàng yên lặng xem biến loạn này, nếu Ninh Vương không thức thời, nhất định muốn lấy mật chỉ của tiên đế tới áp chế phụ hoàng, phụ hoàng cũng có thể mặc kệ. Mà nếu bọn họ hung hăng ồn ào, dưới quyền uy của phụ hoàng, ai dám…
Tiêu Duệ biết rõ Lý Long Cơ sẽ không đồng ý loại đề nghị “tiên thủ hạ vi cường” này của hắn, nhưng vẫn nói ra miệng.
Mặc kệ thấy thế nào, đây đều là một loại thượng sách tốt nhất, để trừ khử những mối họa ẩn bên trong này, dưới hoàng quyền uy hiếp, cái gì di chứng đều không có.
Chỉ cần bắt đám người Lý Hiến, Lý Tông cũng không lật được sóng gió gì.
Nhưng Lý Long Cơ không đồng ý:
- Điều này sao có thể. Trẫm không phải bạo quân, sao có thể xuống tay với cốt nhục chí thân của mình? Không, tuyệt đối không thể.
- Thật sự không được, trẫm cũng chỉ đành phế Kỳ nhi đi, lập Lý Tông làm thái tử thôi.
Lý Long Cơ thở dài yếu ớt.
Sắc mặt Tiêu Duệ không thay đổi, nhưng lại cười lạnh trong lòng. Đến khi nào rồi, lão khốn dối trá này còn nói những lời rắm thối không bổ ích với mình. Nếu ngươi thật sự có lòng mà nói, đã sớm lập Lý Tông làm thái tử, cần gì chờ cho tới hôm nay. Bánh bao thịt ném chó chỉ có đi không có về, huống chi là hoàng quyền cao nhất.
Tiêu Duệ cười, không nói gì.
Ánh mắt Lý Long Cơ sáng ngời nhìn Tiêu Duệ:
- Nhưng Tiêu Duệ, khanh cảm thấy, nếu trẫm phế truất Kỳ nhi, đổi lập Lý Tông, Ninh Vương có thể dừng tay như vậy hay không?
Tiêu Duệ khom người xuống thi lễ:
- Sẽ không.
- Vì sao?
- Nếu là phụ hoàng, ngài sẽ dừng tay sao?
Tiêu Duệ đột nhiên hỏi ngược lại, lời này nhiều ít có bất kính.
Mày Lý Long Cơ nhảy dựng, sắc mặt trầm xuống:
- Sẽ không, trẫm thích hợp làm hoàng đế hơn Ninh Vương… Đại Đường phồn thịnh hơn mười năm qua đã chứng minh điểm này rồi, về việc quân chủ kế tiếp, đầu tiên trẫm tự nhiên phải suy nghĩ thay cho giang sơn xã tắc. Những năm gần đây, cũng không phải trẫm không muốn giao cơ nghiệp giang sơn này cho Lý Tông, thật sự là kẻ này lòng lang dạ sói, trẫm lo lắng…
Tiêu Duệ âm thầm gật đầu trong lòng, thầm nghĩ, hết sức dối trá, nhưng điểm này ngươi vẫn thấy đúng rồi. Dựa theo tâm tính Lý Tông, một khi hắn đăng cơ làm đế, không cần bao lâu, hoàng tộc một hệ Lý Long Cơ tất nhiên sẽ bị hắn tru sát gần như không còn, mà đứng mũi chịu sào chính là con trai Võ Huệ Phi.
- Bởi vậy, trẫm chuẩn bị nói chuyện cẩn thận với Ninh Vương huynh, nếu như không động đao thương đó là tốt nhất…
Lý Long Cơ có chút bực bội mà võ tay:
- Hy vọng bọn họ không nên ép trẫm quá đáng.
Tiêu Duệ thở dài một hơi:
- Không biết phụ hoàng muốn nhi thần làm gì?
Tiêu Duệ không muốn tiếp tục nói loại chuyện nhàm chán mà không thú vị này nữa, thời gian có hạn, còn có rất nhiều việc hắn phải làm.
Lý Long Cơ cắn chặt răng:
- Trẫm để khanh đi thay trẫm gặp Chỉ huy sứ cấm quân Mao Thọ… Ý tứ của trẫm, khanh hiểu chưa?
Tiêu Duệ nghe vậy thật ra thở phào một hơi nhẹ nhõm. Thoạt nhìn, Lý Long Cơ dối trá thì dối trá, nhưng đề cập tới thay đổi hoàng quyền của bản thân, hắn vẫn còn có quyết tâm nào đó. Chỉ cần hắn đồng ý ra mặt, không phải muốn mình làm người chịu tiếng xấu thay hắn, Tiêu Duệ cũng không phản đối loại an bài này của hắn.
====
Cái gọi là cấm quân, chính là Võ lâm quân, chính là chỉ tư binh của hoàng đế đóng quân ở phía bắc cung thành, lấy việc bảo vệ hoàng đế và hoàng gia Đại Đường làm chức trách chủ yếu. Mao Thọ là Chỉ huy sứ cấm quân kiêm Tả vệ Võ lâm tướng quân, chưởng quản 2 vạn cấm quân Đại Đường. Đương nhiên, Tiêu Duệ cũng là Hữu vệ Võ lâm tướng quân, trên danh nghĩa 1 vạn nhân mã Hữu vệ Võ lâm quân là thuộc hắn chỉ huy.
Nhưng thời gian hắn nhậm chức ngắn ngủi, còn không hình thành ảnh hưởng có hiệu lực trong Võ lâm quân, không thể so sánh với Mao Thọ làm Chỉ huy sứ chưởng quan cấm quân nhiều năm.
Tiêu Duệ vội vàng rời khỏi cung thành, tới doanh trại của Tả vệ Võ lâm quân. Nhưng làm hắn sởn tóc gáy và chấn động chính là, trong doanh trại Võ lâm quân ngoài thành trống rỗng. Từ lời binh lính lưu thủ, hơn một vạn sĩ tốt Võ lâm quân dưới sự dẫn dắt của Chỉ huy sứ Mao Thọ đã rời khỏi nơi trú đóng trong thành.
Tiêu Duệ ngựa không dừng vó mà phóng về doanh trại Hữu vệ Võ lâm quân. Trong doanh trại, chỉ còn lại ba nghìn sĩ tốt thủ hạ của Lệnh Hồ Xung Vũ, Lý Tự Nghiệp và Lý Quang Bật, những nhân mã khác đều bị Mao Thọ dời khỏi thành.
Tiêu Duệ hít một ngụm khí lạnh, lúc ra khỏi cung, hắn gặp Thọ Xương công chúa thần sắc không tốt, thấy Thọ Xương đột nhiên vào cung, hắn liền mơ hồ có chút dự cảm không rõ.
Như này là, Lý Hiến chuẩn bị làm khó dễ bức vua thoái vị trước tiên, hơn nữa, thủ đoạn có chút “kịch liệt”.
Tiêu Duệ không kịp nói tỉ mỉ với ba người Lệnh Hồ Xung Vũ, chỉ dặn bọn họ chỉnh quân đợi lệnh bất cứ lúc nào, sau đó lòng nóng như lửa đốt mà dọc theo Ngọ Môn lại vào hoàng cung nhanh như chớp.
…
…
Lý Hiến nghênh ngang đi vào hoàng cung. Chẳng qua, hắn cũng không có trực tiếp đi gặp hoàng đế Lý Long Cơ, mà chuyển hướng đi vào tẩm cung của Võ Huệ Phi.
Bóng lưng thanh tú của Lý Hiến dưới ánh chiều tà có vẻ rất phóng khoáng. Tiêu Duệ yên lặng đứng một bên đường cung, nhìn bóng lưng Lý Hiến nhiều ít có chút thở dài: nếu không phải vì quyền lực cao nhất này, ngươi này chính là một quân tử tao nhã khiêm tốn có lễ. Quyền lực hại người thật!
Hắn thở dài, đột nhiên nhớ tới bữa ẩm yến ở Phù Dung Viên ngày đó, trong lúc vô ý hắn thoáng thấy một chút ánh mắt cuồng nhiệt của Lý Hiến đối với Võ Huệ Phi, lại nghĩ tới nửa canh giờ trước, âm thanh xấu hổ và giận dữ không chịu nổi của Võ Huệ Phi kia.
Nguy cơ tiến đến, tình huống khẩn cấp, đã không thể ngửa bài theo lẽ thông thường nữa. Tiêu Duệ âm thầm nói, ngẩng đầu nhìn qua vầng sáng màu vàng trên thân cung Đại Đường tầng tầng lớp lớp kia, ánh mắt trở nên nghiêm nghị âm lãnh.
Tác giả :
Cách Ngư