Đại Đường Tửu Đồ
Quyển 3 - Chương 147: Du long diễn phượng
Ngọc Hoàn cũng có chút xấu hổ đỏ mặt cúi đầu, Tiêu Duệ thở phào một cái, trong lòng biết lúc này là lúc mấu chốt da mặt cần dày một chút mới tốt. Hắn cười ha ha, một tay kéo tay Ngọc Hoàn lại, ôm vào trong ngực, đi vài bước đến trước giường Lý Nghi, không nhìn sự “xấu hổ giận dữ” và bối rối của Lý Nghi, đặt Ngọc Hoàn lên giường, sau đó chính mình cũng đặt mông ngồi lên.
Lý Nghi vừa xóa trang điểm trên mặt, mặt đẹp đỏ bừng lên, nàng dùng sức cuộn mình vào trong góc giường vươn người dậy, run giọng nói:
- Tử Trường, chàng, chàng muốn làm gì…
Tiêu Duệ lấy lại bình tĩnh, hắn nắm lấy cánh tay nhỏ bé lấm tấm mồ hôi của Lý Nghi:
- Nghi nhi, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của ba người chúng ta… Một khi đã nói như vậy, sao chúng ta không…
Tiêu Duệ còn chưa nói xong, Lý Nghi liền che mặt cúi đầu hét lên một tiếng, mà Ngọc Hoàn cũng xấu hổ không dám ngẩng đầu:
- Tiêu lang, chàng điên rồi sao, điều này sao có thể?
Tiêu Duệ thực nóng lòng, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, không nói lời vô nghĩa, chỉ dùng hành động thực tế thay thế dáng vẻ xấu hổ. Hắn vội vàng cởi áo cưới đỏ, sau đó liền xốc chăn Lý Nghi chui vào, gắt gao ôm lấy thân thể mềm mại hơi run lạnh của Lý Nghi, da thịt trơn mềm và ấm áp phát ra mùi thơm nhàn nhạt, trong lúc Lý Nghi nhất thời ý loạn tình mê hắn vươn tay phủ lên bộ ngực đẫy đà của nàng.
Lý Nghi run một chút, muốn kháng cự lại sợ Tiêu Duệ không vui, cũng đành để cho bàn tay to tùy ý vuốt ve lên bộ ngực mềm yếu của mình. Mỗi lần lướt nhẹ qua cũng làm cho nàng run sợ toàn thân, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ đỏ bừng đến nỗi có thể nặn ra nước, dần dần hiện lên xuân ý nhàn nhạt.
Ngọc Hoàn xấu hổ che mặt hô nho một tiếng, muốn chuồn xuống giường bỏ chạy. Nhưng Tiêu Duệ sao đồng ý buông tha nàng, nếu đã “xé rách” da mặt, đêm nay hắn liền nhất định muốn làm một hái hoa tặc phóng đãng. Cái gì lễ nghi lễ pháp, cái gì chuẩn mực đạo đức, hết thảy đều đi gặp quỷ đi thôi.
Tay Tiêu Duệ chần chừ trên người Lý Nghi, dần dần từ phía bộ ngực cao ngất đẫy đà trượt về cặp mông kia, hắn hôn nàng một cái nóng bỏng rồi quay sang Ngọc Hoàn bên cạnh hôn một nụ hôn chết đi sống lại. Ánh nến lay động mờ nhạt trong bầu không khí đỏ bừng kiều diễm tràn ngập vui mừng, ba bóng người chợt cao chợt thấp giằng co một chỗ trên lớp vải cửa sổ màu hồng, từng tiếng ưm và tiếng rên rỉ thở gấp, khiến cho ban đêm đầu hạ này trở nên nồng đậm xuân ý.
Lúc mới bắt đầu còn xẩu hổ ngượng ngùng không chịu nổi, càng về sau bị Tiêu Duệ mơn trớn khiêu khích đến nỗi thở hổn hển mềm mại động tình lên. Lý Nghi đã không cánh nào bảo trì sự dè dặt và khoan thai của nàng nữa, mà thiếu nữ Ngọc Hoàn càng thêm không chịu nổi, toàn bộ quần áo đều bị Tiêu Duệ cởi bỏ khi dây dưa. Váy cưới đỏ thẫm và quán lót hồng phấn vứt đầy đất, hiện ra dưới ánh nến mờ nhạt hào nhoáng nhấp nhô.
- Tiêu lang, chàng… chàng mắc cỡ chết người.
Thân hình không che đậy của Ngọc Hoàn tuyệt mỹ trong suốt như chạm ngọc giống như rắn trong lòng Tiêu Duệ giật lên, đột nhiên ngẩng đầu thoáng nhìn Lý Nghi một bên “không có ý tốt” truyền đến từ ánh mắt kia, không khỏi xấu hổ ưm một tiếng, vung chăn che lấp người mình.
Quần lót của Lý Nghi tuy rằng bị Tiêu Duệ gỡ dây lưng, nhưng cuối cùng treo tán loạn trên người. Nàng vừa thấy việc đã đến nước này, đành phải mặt ửng hồng yên lặng chịu đứng loại trò chơi ba người gần như dã man của Tiêu Duệ. Tuy rằng còn không chân chính đi vào vấn đề chính, nhưng cánh tay của Tiêu Duệ luôn ở chỗ mẫn cảm của nàng bỗng nhiên xoa nắn lỗ mãng, bỗng nhiên vuốt ve nhẹ nhàng mà tràn ngập tình cảm. Dục vọng ẩn sâu trong lòng nàng hoàn toàn bị khiêu khích mà kích phát ra.
Lý Nghi nhẹ nhàng đẩy cánh tay đang xoa nắn thục nhũ của mình ra, đỏ mặt đi xuống giường, Tiêu Duệ nhẹ nhàng hô một tiếng:
- Nghi nhi.
Lý Nghi sẵng giọng đáp lại:
- Ta đi tắt đèn.
Ngực của nàng dập dờn một hồi, quần lót màu hồng phấn đậy được phía trước lại không che được mặt sau. Cặp mông đầy đặn kia, chân ngọc thon dài trắng mịn và nhỏ, cảnh xuân vô tận và quyến rũ kia khiến Tiêu Duệ nhìn xem mà rung động trong lòng. Một cánh tay khác giấu trong chăn không kìm nổi mà phủ lên chỗ xấu hổ của Ngọc Hoàn, lại khiến cho Ngọc Hoàn thét chói tai và rên rỉ nhẹ nhàng. Dập dờn. Ngọc thể ngang dọc. Sau một hồi tình cảm mãnh liệt, Tiêu Duệ cảm thấy mỹ mãn trái phải gắt gao ôm hai vị mỹ nữ vào lòng. Ba người ôm chặt lấy nhau, nhưng đã tiêu tán hết lửa dục đầy bụng, thay vào đó chính là tình cảm nồng đậm và tình yêu sâu đậm.
- Ngọc Hoàn, Nghi nhi. Cưới được hai người nàng, ta đều hạnh phúc muốn chết, khoái hoạt muốn chết.
Tiêu Duệ thì thào tự nói:
- Hai người các nàng thật sự là bảo bối trên trời ban cho ta.
Lý Nghi mềm mại nhẹ nhàng vẽ vòng vo trên ngực Tiêu Duệ, dịu dàng nói:
- Tiêu lang, chúng ta cũng vậy.
Ngọc Hoàn tựa một bên má trắng mịn vào vai Tiêu Duệ, một bàn tay bắt lấy cánh tay nhỏ bé của Lý Nghi:
- Nghi tỷ tỷ. Ba người chúng ta sinh tử không rời, vui vẻ sống cả cuộc đời này, được không.
Hai nàng đều là những cô gái tuyệt vời thông minh lanh lợi, lại ân ái triền miên, sao có thể không hiểu dụng tâm lương khổ của hành vi phóng đãng của Tiêu Duệ với trò chơi ba người này. Hắn là không muốn trong đêm đặc thù của cuộc đời này, lạnh nhạt một ai đó trong các nàng. Ba người cùng ngủ, nói ra có lẽ kinh thế hãi tục, nhưng chuyện tư mật giữa vợ chồng này, lại có ai truyền tin ra đâu?
Sự thương tiếc của Tiêu Duệ khiến hai nàng cảm động trong lòng, loại cảm động này vượt xa khoái cảm nhục dục. Được chồng như thế, Tiêu lang săn sóc đến tận đây, các nàng làm một cô gái, còn có thể có gì chưa đủ.
Hai độ cày cấy, hai độ triền miên, điều này làm cho Tiêu Duệ cực kỳ mệt mỏi. Ngay khi hai nàng hưng phấn cùng nhau nằm trong ngực hắn, nói nhỏ chuyện riêng tư giữa vợ chồng tỷ muội, Tiêu Duệ đã ngủ thật say, chỉ có điều hai ánh tay kia vẫn còn đang lưu luyến phân công vòng ra trước ngực nắm hai bầu ngực đầy đặn của các nàng
Hai nàng cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng lớp ngăn cách này sớm cũng phải mở, đơn giản liền buông lòng, cùng nhau cười, nhắm mắt đẹp lại cũng nặng nề ngủ thật say.
Dáng người Lý Nghi thon dài cao hơn Ngọc Hoàn một chút, hơn nữa cũng đầy đặn hơn một chút, đầu nàng gối lên cánh tay Tiêu Duệ, một bên ngực tuyết trắng phiếm hồng lộ ra ngoài, thở ra hơi thở thơm như hoa lan tiến vào mộng đẹp tình yêu; mà dáng người Ngọc Hoàn tương đối nhỏ xinh, nàng dùng sức rút thân mình vào trong lòng Tiêu Duệ, ngọt ngào nhắm hai mắt lại, nghĩ đến một số chuyện cũ trước kia lại nhìn một tương lại tốt đẹp sau này, cũng bình yêu đi vào giấc mộng.
Tiếng chim hót trong trẻo vang lên, trên đầu mấy cành cây hòe, mấy chú chim nhỏ xanh biếc đang nhảy nhót đầu cành, nắng sớm xán lạn xuyên qua tán lá dày đặc chiếu xuống, làm cho trên người mấy chú chim hiện lên một tầng ánh sáng màu vàng nhạt.
Một tiếng thét chói tai nhẹ nhàng mà bối rối cùng với tiếng chim hót trong trẻo, đánh vỡ sự yên lặng trong Quỳnh Lâm sơn trang Yên La Cốc. Hai thị nữ mặt đỏ tới mang tai chạy ra từ phòng ngủ của Lý Nghi, chạy dọc theo hành lang về phía mái hiên kia.
Ngọc Chân đứng ở cửa phòng ngủ mình, vừa mới trang điểm xong, mày nhíu lại:
- Các ngươi chạy cái gì?
Khi hai thị nữ ấp úng nhỏ giọng nói ra “ngọn nguồn”, sắc mặt Ngọc Chân không khỏi đỏ lên, sau khi ngẩn ngơ mới hung hăng dậm chân:
- Hay cho một tiểu oan gia không biết xấu hổ! Trời ạ!
Hai tân nương tử và một tân lang trần như nhộng ngủ trên một cái giường, điều này có nghĩa là gì cũng không cần nói rõ. Lý Nghi và Ngọc Hoàn tỉnh táo lại, rất nhiên có cảm giác xấu hổ đến nỗi không có mặt mũi gặp người, trang điểm xong nửa ngày cũng không chịu ra khỏi phòng gặp Ngọc Chân, nhưng Tiêu Duệ thật ra coi như không có việc gì thản nhiên cười, vào phòng bất chấp tất cả, đẩy hai nàng từ trong phòng ra.
Loại chuyện này, Ngọc Chân sao dễ hỏi trước mặt, cũng chỉ đành giả bộ câm điếc. Thấy Ngọc Chân không có đề cập đến chuyện này, trái tim đập phình phịch của hai nàng mới dần bình tĩnh trở lại, đều thừa lúc Ngọc Chân không chú ý, hung hăng trợn mắt liếc Tiêu Duệ, lén lút nhéo hông hắn một cái.
Hai nàng đều mới làm phụ nữ, thân thể tự nhiên có chút không tiện. Ăn qua loa vài thứ, lại nói chuyện với Ngọc Chân, sau đó nắm tay nhau trở về phòng nghỉ tạm. Nhìn hai nàng rời khỏi, khóe miệng Ngọc Chân nở một nụ cười cổ quái, đánh giá Tiêu Duệ từ trên xuống dưới:
- Tiểu oan gia, quả nhiên là lợi hại thật đó? Không ngờ cùng ăn Nghi nhi và Ngọc Hoàn, chậc chậc, thật là làm cho mẫu thân…
Lời này quả thực có chút mập mờ, nhất là đối với hai mẹ con mà nói. Chẳng qua, lời mờ ám Ngọc Chân nói đã không phải lần đầu, Tiêu Duệ đã sớm tập thành thói quen. Hắn cười ha ha, thiếu niên vừa nếm được ngon ngọt, lửa dục trong đáy lòng đang nồng, hắn gần như nhìn lướt qua bộ ngực đầy đặn cao thẳng của Ngọc Chân theo bản năng.
- Tiểu oan gia chưa ăn no.
Ngọc Chân cảm giác được một chút lửa nóng trong ánh mắt Tiêu Duệ, sắc mặt hồng hồng trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó mới nghiêm mặt nói:
- Hôn lễ tuy rằng đã chấm dứt, nhưng dựa theo quy củ, con còn phải cùng với Hàm Nghi cùng nhau vào cung bái kiến hoàng thượng và các vị hoàng phi. Tuy rằng Nghi nhi đã bị đoạt đi phong hào công chúa, nhưng dù sao nàng cũng là con gái hoàng thượng, lễ tiết này là không thể bỏ.
Tiêu Duệ ngẩn ra, không khỏi gật đầu:
- Vâng, con đã biết.
Ngọc Chân lại đột nhiên cười:
- Lần này sau khi tiến cung, chắc chắn hoàng thượng sẽ chính thức sắc phong chức quan cho con, kể từ lúc này trở đi, tiểu oan gia con đã không còn là thân rỗng. Chẳng qua, mẫu thân đột nhiên thay đổi chủ ý, lại không muốn thả con ra ngoài làm quan, ta muốn nói với hoàng thượng, cầu cho con một chức vị trong triều.
- Vỉ cái gì?
Tiêu Duệ ngẩn ra.
Ngọc Chân nhìn quanh trái phải không người, đột nhiên buồn bã nói:
- Con thật sự không hiểu tâm tư của ta?
Tiêu Duệ ngẩn ngơ, không kìm nổi cúi đầu xuống, trong lòng thở dài một tiếng. Hắn sớm quyết định phải rời khỏi Trường An, đi một địa phương cách xa hoàng đế cao trên trời làm huyện lệnh gì đó, thứ nhất có thể làm chút chuyện đến nơi đến chốn cho dân chúng, thứ hai cũng vì Ngọc Hoàn. Nhưng Ngọc Chân ---- Tiêu Duệ chính là không biết nói với nàng như nào mới tốt, thình lình lại nghe Ngọc Chân thở dài yếu ớt:
- Quên đi, ta mặc kệ, con muốn như nào thì cứ như vậy đi, chỉ có điều con rời khỏi Trường An, lúc nào cũng phải nhớ rõ mẫu thân nhé.
Ngọc Chân vội vàng che mặt rời đi, trong thanh âm rõ ràng đã nghẹn ngào. Tiêu Duệ đứng nơi đó tâm tình cực kỳ phức tạp, trơ mắt nhìn bóng lưng quyến rũ mà cô đơn của Ngọc Chân, trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng, nói không nên lời là tư vị gì.
Lý Nghi vừa xóa trang điểm trên mặt, mặt đẹp đỏ bừng lên, nàng dùng sức cuộn mình vào trong góc giường vươn người dậy, run giọng nói:
- Tử Trường, chàng, chàng muốn làm gì…
Tiêu Duệ lấy lại bình tĩnh, hắn nắm lấy cánh tay nhỏ bé lấm tấm mồ hôi của Lý Nghi:
- Nghi nhi, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của ba người chúng ta… Một khi đã nói như vậy, sao chúng ta không…
Tiêu Duệ còn chưa nói xong, Lý Nghi liền che mặt cúi đầu hét lên một tiếng, mà Ngọc Hoàn cũng xấu hổ không dám ngẩng đầu:
- Tiêu lang, chàng điên rồi sao, điều này sao có thể?
Tiêu Duệ thực nóng lòng, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, không nói lời vô nghĩa, chỉ dùng hành động thực tế thay thế dáng vẻ xấu hổ. Hắn vội vàng cởi áo cưới đỏ, sau đó liền xốc chăn Lý Nghi chui vào, gắt gao ôm lấy thân thể mềm mại hơi run lạnh của Lý Nghi, da thịt trơn mềm và ấm áp phát ra mùi thơm nhàn nhạt, trong lúc Lý Nghi nhất thời ý loạn tình mê hắn vươn tay phủ lên bộ ngực đẫy đà của nàng.
Lý Nghi run một chút, muốn kháng cự lại sợ Tiêu Duệ không vui, cũng đành để cho bàn tay to tùy ý vuốt ve lên bộ ngực mềm yếu của mình. Mỗi lần lướt nhẹ qua cũng làm cho nàng run sợ toàn thân, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ đỏ bừng đến nỗi có thể nặn ra nước, dần dần hiện lên xuân ý nhàn nhạt.
Ngọc Hoàn xấu hổ che mặt hô nho một tiếng, muốn chuồn xuống giường bỏ chạy. Nhưng Tiêu Duệ sao đồng ý buông tha nàng, nếu đã “xé rách” da mặt, đêm nay hắn liền nhất định muốn làm một hái hoa tặc phóng đãng. Cái gì lễ nghi lễ pháp, cái gì chuẩn mực đạo đức, hết thảy đều đi gặp quỷ đi thôi.
Tay Tiêu Duệ chần chừ trên người Lý Nghi, dần dần từ phía bộ ngực cao ngất đẫy đà trượt về cặp mông kia, hắn hôn nàng một cái nóng bỏng rồi quay sang Ngọc Hoàn bên cạnh hôn một nụ hôn chết đi sống lại. Ánh nến lay động mờ nhạt trong bầu không khí đỏ bừng kiều diễm tràn ngập vui mừng, ba bóng người chợt cao chợt thấp giằng co một chỗ trên lớp vải cửa sổ màu hồng, từng tiếng ưm và tiếng rên rỉ thở gấp, khiến cho ban đêm đầu hạ này trở nên nồng đậm xuân ý.
Lúc mới bắt đầu còn xẩu hổ ngượng ngùng không chịu nổi, càng về sau bị Tiêu Duệ mơn trớn khiêu khích đến nỗi thở hổn hển mềm mại động tình lên. Lý Nghi đã không cánh nào bảo trì sự dè dặt và khoan thai của nàng nữa, mà thiếu nữ Ngọc Hoàn càng thêm không chịu nổi, toàn bộ quần áo đều bị Tiêu Duệ cởi bỏ khi dây dưa. Váy cưới đỏ thẫm và quán lót hồng phấn vứt đầy đất, hiện ra dưới ánh nến mờ nhạt hào nhoáng nhấp nhô.
- Tiêu lang, chàng… chàng mắc cỡ chết người.
Thân hình không che đậy của Ngọc Hoàn tuyệt mỹ trong suốt như chạm ngọc giống như rắn trong lòng Tiêu Duệ giật lên, đột nhiên ngẩng đầu thoáng nhìn Lý Nghi một bên “không có ý tốt” truyền đến từ ánh mắt kia, không khỏi xấu hổ ưm một tiếng, vung chăn che lấp người mình.
Quần lót của Lý Nghi tuy rằng bị Tiêu Duệ gỡ dây lưng, nhưng cuối cùng treo tán loạn trên người. Nàng vừa thấy việc đã đến nước này, đành phải mặt ửng hồng yên lặng chịu đứng loại trò chơi ba người gần như dã man của Tiêu Duệ. Tuy rằng còn không chân chính đi vào vấn đề chính, nhưng cánh tay của Tiêu Duệ luôn ở chỗ mẫn cảm của nàng bỗng nhiên xoa nắn lỗ mãng, bỗng nhiên vuốt ve nhẹ nhàng mà tràn ngập tình cảm. Dục vọng ẩn sâu trong lòng nàng hoàn toàn bị khiêu khích mà kích phát ra.
Lý Nghi nhẹ nhàng đẩy cánh tay đang xoa nắn thục nhũ của mình ra, đỏ mặt đi xuống giường, Tiêu Duệ nhẹ nhàng hô một tiếng:
- Nghi nhi.
Lý Nghi sẵng giọng đáp lại:
- Ta đi tắt đèn.
Ngực của nàng dập dờn một hồi, quần lót màu hồng phấn đậy được phía trước lại không che được mặt sau. Cặp mông đầy đặn kia, chân ngọc thon dài trắng mịn và nhỏ, cảnh xuân vô tận và quyến rũ kia khiến Tiêu Duệ nhìn xem mà rung động trong lòng. Một cánh tay khác giấu trong chăn không kìm nổi mà phủ lên chỗ xấu hổ của Ngọc Hoàn, lại khiến cho Ngọc Hoàn thét chói tai và rên rỉ nhẹ nhàng. Dập dờn. Ngọc thể ngang dọc. Sau một hồi tình cảm mãnh liệt, Tiêu Duệ cảm thấy mỹ mãn trái phải gắt gao ôm hai vị mỹ nữ vào lòng. Ba người ôm chặt lấy nhau, nhưng đã tiêu tán hết lửa dục đầy bụng, thay vào đó chính là tình cảm nồng đậm và tình yêu sâu đậm.
- Ngọc Hoàn, Nghi nhi. Cưới được hai người nàng, ta đều hạnh phúc muốn chết, khoái hoạt muốn chết.
Tiêu Duệ thì thào tự nói:
- Hai người các nàng thật sự là bảo bối trên trời ban cho ta.
Lý Nghi mềm mại nhẹ nhàng vẽ vòng vo trên ngực Tiêu Duệ, dịu dàng nói:
- Tiêu lang, chúng ta cũng vậy.
Ngọc Hoàn tựa một bên má trắng mịn vào vai Tiêu Duệ, một bàn tay bắt lấy cánh tay nhỏ bé của Lý Nghi:
- Nghi tỷ tỷ. Ba người chúng ta sinh tử không rời, vui vẻ sống cả cuộc đời này, được không.
Hai nàng đều là những cô gái tuyệt vời thông minh lanh lợi, lại ân ái triền miên, sao có thể không hiểu dụng tâm lương khổ của hành vi phóng đãng của Tiêu Duệ với trò chơi ba người này. Hắn là không muốn trong đêm đặc thù của cuộc đời này, lạnh nhạt một ai đó trong các nàng. Ba người cùng ngủ, nói ra có lẽ kinh thế hãi tục, nhưng chuyện tư mật giữa vợ chồng này, lại có ai truyền tin ra đâu?
Sự thương tiếc của Tiêu Duệ khiến hai nàng cảm động trong lòng, loại cảm động này vượt xa khoái cảm nhục dục. Được chồng như thế, Tiêu lang săn sóc đến tận đây, các nàng làm một cô gái, còn có thể có gì chưa đủ.
Hai độ cày cấy, hai độ triền miên, điều này làm cho Tiêu Duệ cực kỳ mệt mỏi. Ngay khi hai nàng hưng phấn cùng nhau nằm trong ngực hắn, nói nhỏ chuyện riêng tư giữa vợ chồng tỷ muội, Tiêu Duệ đã ngủ thật say, chỉ có điều hai ánh tay kia vẫn còn đang lưu luyến phân công vòng ra trước ngực nắm hai bầu ngực đầy đặn của các nàng
Hai nàng cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng lớp ngăn cách này sớm cũng phải mở, đơn giản liền buông lòng, cùng nhau cười, nhắm mắt đẹp lại cũng nặng nề ngủ thật say.
Dáng người Lý Nghi thon dài cao hơn Ngọc Hoàn một chút, hơn nữa cũng đầy đặn hơn một chút, đầu nàng gối lên cánh tay Tiêu Duệ, một bên ngực tuyết trắng phiếm hồng lộ ra ngoài, thở ra hơi thở thơm như hoa lan tiến vào mộng đẹp tình yêu; mà dáng người Ngọc Hoàn tương đối nhỏ xinh, nàng dùng sức rút thân mình vào trong lòng Tiêu Duệ, ngọt ngào nhắm hai mắt lại, nghĩ đến một số chuyện cũ trước kia lại nhìn một tương lại tốt đẹp sau này, cũng bình yêu đi vào giấc mộng.
Tiếng chim hót trong trẻo vang lên, trên đầu mấy cành cây hòe, mấy chú chim nhỏ xanh biếc đang nhảy nhót đầu cành, nắng sớm xán lạn xuyên qua tán lá dày đặc chiếu xuống, làm cho trên người mấy chú chim hiện lên một tầng ánh sáng màu vàng nhạt.
Một tiếng thét chói tai nhẹ nhàng mà bối rối cùng với tiếng chim hót trong trẻo, đánh vỡ sự yên lặng trong Quỳnh Lâm sơn trang Yên La Cốc. Hai thị nữ mặt đỏ tới mang tai chạy ra từ phòng ngủ của Lý Nghi, chạy dọc theo hành lang về phía mái hiên kia.
Ngọc Chân đứng ở cửa phòng ngủ mình, vừa mới trang điểm xong, mày nhíu lại:
- Các ngươi chạy cái gì?
Khi hai thị nữ ấp úng nhỏ giọng nói ra “ngọn nguồn”, sắc mặt Ngọc Chân không khỏi đỏ lên, sau khi ngẩn ngơ mới hung hăng dậm chân:
- Hay cho một tiểu oan gia không biết xấu hổ! Trời ạ!
Hai tân nương tử và một tân lang trần như nhộng ngủ trên một cái giường, điều này có nghĩa là gì cũng không cần nói rõ. Lý Nghi và Ngọc Hoàn tỉnh táo lại, rất nhiên có cảm giác xấu hổ đến nỗi không có mặt mũi gặp người, trang điểm xong nửa ngày cũng không chịu ra khỏi phòng gặp Ngọc Chân, nhưng Tiêu Duệ thật ra coi như không có việc gì thản nhiên cười, vào phòng bất chấp tất cả, đẩy hai nàng từ trong phòng ra.
Loại chuyện này, Ngọc Chân sao dễ hỏi trước mặt, cũng chỉ đành giả bộ câm điếc. Thấy Ngọc Chân không có đề cập đến chuyện này, trái tim đập phình phịch của hai nàng mới dần bình tĩnh trở lại, đều thừa lúc Ngọc Chân không chú ý, hung hăng trợn mắt liếc Tiêu Duệ, lén lút nhéo hông hắn một cái.
Hai nàng đều mới làm phụ nữ, thân thể tự nhiên có chút không tiện. Ăn qua loa vài thứ, lại nói chuyện với Ngọc Chân, sau đó nắm tay nhau trở về phòng nghỉ tạm. Nhìn hai nàng rời khỏi, khóe miệng Ngọc Chân nở một nụ cười cổ quái, đánh giá Tiêu Duệ từ trên xuống dưới:
- Tiểu oan gia, quả nhiên là lợi hại thật đó? Không ngờ cùng ăn Nghi nhi và Ngọc Hoàn, chậc chậc, thật là làm cho mẫu thân…
Lời này quả thực có chút mập mờ, nhất là đối với hai mẹ con mà nói. Chẳng qua, lời mờ ám Ngọc Chân nói đã không phải lần đầu, Tiêu Duệ đã sớm tập thành thói quen. Hắn cười ha ha, thiếu niên vừa nếm được ngon ngọt, lửa dục trong đáy lòng đang nồng, hắn gần như nhìn lướt qua bộ ngực đầy đặn cao thẳng của Ngọc Chân theo bản năng.
- Tiểu oan gia chưa ăn no.
Ngọc Chân cảm giác được một chút lửa nóng trong ánh mắt Tiêu Duệ, sắc mặt hồng hồng trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó mới nghiêm mặt nói:
- Hôn lễ tuy rằng đã chấm dứt, nhưng dựa theo quy củ, con còn phải cùng với Hàm Nghi cùng nhau vào cung bái kiến hoàng thượng và các vị hoàng phi. Tuy rằng Nghi nhi đã bị đoạt đi phong hào công chúa, nhưng dù sao nàng cũng là con gái hoàng thượng, lễ tiết này là không thể bỏ.
Tiêu Duệ ngẩn ra, không khỏi gật đầu:
- Vâng, con đã biết.
Ngọc Chân lại đột nhiên cười:
- Lần này sau khi tiến cung, chắc chắn hoàng thượng sẽ chính thức sắc phong chức quan cho con, kể từ lúc này trở đi, tiểu oan gia con đã không còn là thân rỗng. Chẳng qua, mẫu thân đột nhiên thay đổi chủ ý, lại không muốn thả con ra ngoài làm quan, ta muốn nói với hoàng thượng, cầu cho con một chức vị trong triều.
- Vỉ cái gì?
Tiêu Duệ ngẩn ra.
Ngọc Chân nhìn quanh trái phải không người, đột nhiên buồn bã nói:
- Con thật sự không hiểu tâm tư của ta?
Tiêu Duệ ngẩn ngơ, không kìm nổi cúi đầu xuống, trong lòng thở dài một tiếng. Hắn sớm quyết định phải rời khỏi Trường An, đi một địa phương cách xa hoàng đế cao trên trời làm huyện lệnh gì đó, thứ nhất có thể làm chút chuyện đến nơi đến chốn cho dân chúng, thứ hai cũng vì Ngọc Hoàn. Nhưng Ngọc Chân ---- Tiêu Duệ chính là không biết nói với nàng như nào mới tốt, thình lình lại nghe Ngọc Chân thở dài yếu ớt:
- Quên đi, ta mặc kệ, con muốn như nào thì cứ như vậy đi, chỉ có điều con rời khỏi Trường An, lúc nào cũng phải nhớ rõ mẫu thân nhé.
Ngọc Chân vội vàng che mặt rời đi, trong thanh âm rõ ràng đã nghẹn ngào. Tiêu Duệ đứng nơi đó tâm tình cực kỳ phức tạp, trơ mắt nhìn bóng lưng quyến rũ mà cô đơn của Ngọc Chân, trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng, nói không nên lời là tư vị gì.
Tác giả :
Cách Ngư