Đại Đường Tiểu Lang Trung
Chương 39: Vì sao thấy bệnh không chữa? (1)
Miêu Bội Lan theo Tả Thiếu Dương đi xuyên qua ngõa thị, một con phố, rẽ vào cái ngõ nhỏ, trên đường đi, Tả Thiếu Dương dò hỏi nhà nàng ở đâu, trong nhà có những ai, thường ngày làm những gì, Miêu Bội Lan chỉ gật hoặc lắc, không đáp, nếu không phải biết nàng ít nói, Tả Thiếu Dương còn nghĩ nàng vẫn giận mình.
Tới Quý Chi Đường rồi mà Tả Thiếu Dương không khai thác được thêm thông tin gì về Miêu Bội Lan, còn bực bội thầm gọi nàng là Á Miêu ( Mèo câm). Đến cửa, Tả Thiếu Dương gọi lớn: - Mẹ! Cha bảo con mua củi về, để ở đâu bây giờ?
Bên trong truyền ra giọng Hồi Hương: - Đệ đệ về rồi à, mẹ đang bận, củi cứ cho vào bếp ấy, đã chẻ chưa?... Ấy, là cô nương à? Hồi Hương đi ra nhìn thấy cô nương lần trước cứu đệ đệ mình, mừng rỡ: - Mau, mau, mời vào ngồi. Đệ đệ, không biết giúp người ta tháo củi xuống, bó củi lớn thế kia.
- Đúng, đúng.
Tả Thiếu Dương vội đi tới giúp, nhưng Miêu Bội Lan đã khéo léo gánh củi lách người đi vào đại sảnh, sau đó tới thẳng nhà bếp, rút cái đòn gánh cắm ở giữa, đặt hai bó củi xuống đất, dùng chân dẫm lên, rút bên hông ra một thanh đao, chém đứt giây mây to như cổ tay, cầm một đoạn củi lên, bổ rắc một cái, thanh củi chẻ làm đôi rất ngọt, không tưởng tượng con dao trông lưỡi sứt mẻ thể kia mà bổ bủi ngọt như vậy.
Hồi Hương đứng ở cửa bếp nói: - Cô nương, không cần đâu, để chúng tôi tự chẻ cũng được, cô ra phòng ngoài uống ít nước đi.
Miêu Bội Lan lắc đầu, tay không dừng lại chút nào.
Tả Thiếu Dương đứng đó cũng chẳng giúp được gì, bếp nhà y thì chật, Miêu Bội Lan ở bên trong bổ đống củi lớn, ngay cả giúp xếp củi không có chỗ, chỉ đành cùng Hồi Hương đứng ở cửa nhìn nàng làm việc.
- Không phải chứ, sáng nay mới hỏi chuyện Tiểu Muội, bây giờ lại đưa về cô gái khác, đệ muốn có tức phụ tới mức đó sao?
Tỷ tỷ thật lắm chuyện, Tả Thiếu Dương hỏi nhỏ lảng đi: - Tỷ, buổi sáng đã bàn nhau tỷ tới Huệ Dân Đường xem xét tình hình mà, sao tỷ không đi?
- Ai nói tỷ không đi? Tỷ đây còn cải trang ngồi uống trà suốt cả sáng đau bụng, trưa về ăn cơm, định bắt tỷ ôm bụng đói ngồi canh ở đó à? Hồi Hương đanh đá chỉ cái mũ rộng vành buông lụa che để trên bàn, rồi hạ thấp giọng đánh mắt về phía bếp:
- Vậy tỷ có phát hiện ra cái gì không?
- Suốt cả buổi sáng thấy một nhà đưa một lão phụ nhân tới khám bệnh, khóc lóc sụt sùi tới rồi khóc lóc sụt sùi đi, nghe ngóng chút bảo hết chữa rồi.
Tả Thiếu Dương ngạc nhiên đáp: - Sao tỷ không tới gọi đệ.
- Không gọi.
- Vì sao?
- Nhà đấy nghèo lắm, quần áo rách rưới, chữa được cũng chẳng có tiền đâu.
- Là người nhà nghèo sao?
- Đúng, mục đích của chúng ta là kiếm tiền trả tiền thuê phòng, tránh bị đuổi khỏi nhà, chúng ta có chữa được cũng chẳng có tiền. Đương nhiên nói vậy cũng hơi thất đức, có điều người ta lại chẳng tới nhờ chúng ta chữa trị, chiến tranh loạn lạc đói kém, người chết đầy ra đấy, ai mà quản hết nổi.
Tả Thiếu Dương có chút ảm đạm, tỷ tỷ nói rất thật, y sống trong thể giới hòa bình, vật chất dư dả, không có tư cách đánh giá chuyện này, y tự thuyết phục mình, ngay cả danh y Huệ Dân Đường còn không chữa được cơ mà, mình chắc gì đã chữa được chứ.
Dù trong lòng cố bào chữa như thế, nhưng người cứ như mất hết tinh thần, lại có chút nóng nảy bực dọc, Tả Thiếu Dương đi ra ngoài đại sảnh ngồi, tiếng chẻ củi đều đặn truyền vào tai, nghĩ một lúc quay lại cửa bếp: - Tỷ tỷ, nhà bệnh nhân đó ở đâu?
- Làm cái gì? Hồi Hương nhíu mày:
- Đệ... Đệ muốn đi xem sao, nếu có thể giúp được họ là chuyện tốt.
- Đệ? Tạm thời không nói đệ ôm rơm rặm bụng, lo chuyện bao đồng thiên hạ, ngay cả Huệ Dân Đường không chữa được, đệ chữa được không, chẳng may chết người, người ta đòi bồi thường, thì lòng tốt của đệ thành ra hại gia đình mình đấy có biết không hả? Hồi Hương không tán đồng:
- Đệ chỉ đi xem sao, trị được thì tốt, đệ không miễn cưỡng đâu, không để mình bị cuốn vào.
Hồi Hương phất tay: - Bỏ đi, đừng chọc vào chuyện này.
- Tỷ, đệ làm nghề y, không biết thì thôi, biết rồi không thể nhìn người chết mà ngó lơ không mảy may động lòng được... Hơn nữa, ai bảo tỷ nói ra.
Hồi Hương bĩu môi: - Được, được, tỷ không biết nhà họ ở đâu, bọn họ nghe nói không chữa được là khóc lóc đi rồi, tỷ cũng không hỏi, nguyên nhân vì sao không hỏi thì đệ biết rồi đấy.
- Tỷ không nhìn xem họ đi đâu à?
- Nhìn không có nghĩa là biết. Đệ, đừng nói là tỷ không biết thật, có biết thì tỷ cũng không nói đâu. Nhà ta đủ phiền toái rồi, đệ đừng rước thêm chuyện vào người nữa.
Trong khi hai tỷ đệ bọn họ nói chuyện thì Miêu Bội Lan đã chẻ xong hết đống củi, còn sắp xếp chỉnh tề ở một bên, dắt dao chẻ củi vào bên hông.
Hồi Hương ra ngoài rót cốc nước mang tới: - Cám ơn cô nương, uống cốc nước cho đở khát.
Miêu Bội Lan nhận lấy cốc nước, nhoẻn miệng cười rất tươi, uống một hơi hết cốc nước, liếc Tả Thiếu Dương không biết có chuyện gì mà đứng ngây đó, nàng không hỏi trả lại đi ra cửa.
Hồi Hương lại nói: - Cô nương, ngồi nghỉ một chút rồi hẵng đi.
Miêu Bội Lan chỉ lắc đầu, rảo bước đi nhanh hơn.
Tả Thiếu Dương bấy giờ như bừng tình, định gọi nàng thì nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn, rồi một đám người hớt ha hớt hải tràn vào đại sảnh, hán tử y phục lam lũ cõng theo một lão phụ, lão phụ này cao lớn, lại còn béo, nằm trên lưng muốn đè gãy lưng hán tử, hai tay buông thõng trước ngực hắn, mềm nhũn, đong đưa qua lại, như đang từ biệt thế giới.
- Lang trung! Lang trung ở đâu? Giúp với, mau cứu mạng.
Miêu Bội Lan đi được nửa chừng thấy thế thì quay trở lại, hớt hải hỏi: - Lý đại ca, xảy ra chuyện gì?
Một thanh niên trong nhóm người đó nhìn thấy nàng hỏi: - Bội Lan, muội cũng tới đây xem bệnh à? Bà bà ta đột nhiên bị bệnh, tới tìm Tả lang trung trị bệnh, Tả lang trung đâu?
Tả Thiếu Dương đi nhanh ra: - Mau mau đưa người bệnh vào đây đặt xuống... Bội Lan cô nương quen họ?
Miêu Bội Lan gật đầu: - Đây là Lý đại nương cũng là người ở Mai Thôn.
Té ra là nàng là người ở Mai Thôn mà hôm qua cha con họ tới xem bệnh, rốt cuộc cũng biết nơi ở của nàng rồi, nhưng Tả Thiếu Dương phải tạm hoãn niềm vui đó lại: - Người bệnh làm sao?
Hán tử đi đầu là Lý Đại Tráng con cả trong bốn đứa con của Lý đại nương, lấy tên lần lượt từ Đại Tráng cho tới Tứ Tráng, mà quả đúng là người cũng như tên, bốn huynh đệ họ Lý ai nấy đều cao lớn vạm vỡ, trời lạnh thế này mặc độc cái áo cộc tay mà không thấy lạnh.
Lý Đại Tráng không đáp mà hỏi: - Tiểu huynh đệ, xin hỏi Tả lang trung đâu, mẹ ta bệnh nặng sắp chết rồi, Tả lang trung lão nhân gia đâu? Đâu rồi.
- Chính là ta.
- Cậu? Lý Đại Tráng nhìn Tả Thiếu Dương với ánh mắt tỏ sự hoài nghi không cần che dấu.
Điều này Tả Thiếu Dương có đã chuẩn bị tư tưởng rồi, đây là đãi ngộ với lang trung trẻ: - Ta là tiểu lang trung, huynh tìm cha ta, cha ta đang ở Ngõa thị... Người bệnh làm sao?
Lý Đại Tráng không hề tin y: - Tiểu huynh đệ, phiền đi gọi lão nhân gia với, làm phiền tiểu huynh đệ.
Bệnh nhân tình trạng khẩn cấp, Tả Thiếu Dương không thể đi, quay sang bảo Hồi Hương: - Tỷ, tỷ giúp đệ gọi cha đi, đệ ở lại theo dõi tình hình bệnh nhân. Hồi Hương kéo y lại, vừa háy mắt vừa nói lớn: - Cha ta chỉ chữa được mấy bệnh cảm cúm đau đầu sổ mũi thôi, bệnh nặng thế này cha ta không giúp được gì đâu, các vị tìm y quán khác đi, đừng làm lỡ dở chuyện chữa bệnh.
Tới Quý Chi Đường rồi mà Tả Thiếu Dương không khai thác được thêm thông tin gì về Miêu Bội Lan, còn bực bội thầm gọi nàng là Á Miêu ( Mèo câm). Đến cửa, Tả Thiếu Dương gọi lớn: - Mẹ! Cha bảo con mua củi về, để ở đâu bây giờ?
Bên trong truyền ra giọng Hồi Hương: - Đệ đệ về rồi à, mẹ đang bận, củi cứ cho vào bếp ấy, đã chẻ chưa?... Ấy, là cô nương à? Hồi Hương đi ra nhìn thấy cô nương lần trước cứu đệ đệ mình, mừng rỡ: - Mau, mau, mời vào ngồi. Đệ đệ, không biết giúp người ta tháo củi xuống, bó củi lớn thế kia.
- Đúng, đúng.
Tả Thiếu Dương vội đi tới giúp, nhưng Miêu Bội Lan đã khéo léo gánh củi lách người đi vào đại sảnh, sau đó tới thẳng nhà bếp, rút cái đòn gánh cắm ở giữa, đặt hai bó củi xuống đất, dùng chân dẫm lên, rút bên hông ra một thanh đao, chém đứt giây mây to như cổ tay, cầm một đoạn củi lên, bổ rắc một cái, thanh củi chẻ làm đôi rất ngọt, không tưởng tượng con dao trông lưỡi sứt mẻ thể kia mà bổ bủi ngọt như vậy.
Hồi Hương đứng ở cửa bếp nói: - Cô nương, không cần đâu, để chúng tôi tự chẻ cũng được, cô ra phòng ngoài uống ít nước đi.
Miêu Bội Lan lắc đầu, tay không dừng lại chút nào.
Tả Thiếu Dương đứng đó cũng chẳng giúp được gì, bếp nhà y thì chật, Miêu Bội Lan ở bên trong bổ đống củi lớn, ngay cả giúp xếp củi không có chỗ, chỉ đành cùng Hồi Hương đứng ở cửa nhìn nàng làm việc.
- Không phải chứ, sáng nay mới hỏi chuyện Tiểu Muội, bây giờ lại đưa về cô gái khác, đệ muốn có tức phụ tới mức đó sao?
Tỷ tỷ thật lắm chuyện, Tả Thiếu Dương hỏi nhỏ lảng đi: - Tỷ, buổi sáng đã bàn nhau tỷ tới Huệ Dân Đường xem xét tình hình mà, sao tỷ không đi?
- Ai nói tỷ không đi? Tỷ đây còn cải trang ngồi uống trà suốt cả sáng đau bụng, trưa về ăn cơm, định bắt tỷ ôm bụng đói ngồi canh ở đó à? Hồi Hương đanh đá chỉ cái mũ rộng vành buông lụa che để trên bàn, rồi hạ thấp giọng đánh mắt về phía bếp:
- Vậy tỷ có phát hiện ra cái gì không?
- Suốt cả buổi sáng thấy một nhà đưa một lão phụ nhân tới khám bệnh, khóc lóc sụt sùi tới rồi khóc lóc sụt sùi đi, nghe ngóng chút bảo hết chữa rồi.
Tả Thiếu Dương ngạc nhiên đáp: - Sao tỷ không tới gọi đệ.
- Không gọi.
- Vì sao?
- Nhà đấy nghèo lắm, quần áo rách rưới, chữa được cũng chẳng có tiền đâu.
- Là người nhà nghèo sao?
- Đúng, mục đích của chúng ta là kiếm tiền trả tiền thuê phòng, tránh bị đuổi khỏi nhà, chúng ta có chữa được cũng chẳng có tiền. Đương nhiên nói vậy cũng hơi thất đức, có điều người ta lại chẳng tới nhờ chúng ta chữa trị, chiến tranh loạn lạc đói kém, người chết đầy ra đấy, ai mà quản hết nổi.
Tả Thiếu Dương có chút ảm đạm, tỷ tỷ nói rất thật, y sống trong thể giới hòa bình, vật chất dư dả, không có tư cách đánh giá chuyện này, y tự thuyết phục mình, ngay cả danh y Huệ Dân Đường còn không chữa được cơ mà, mình chắc gì đã chữa được chứ.
Dù trong lòng cố bào chữa như thế, nhưng người cứ như mất hết tinh thần, lại có chút nóng nảy bực dọc, Tả Thiếu Dương đi ra ngoài đại sảnh ngồi, tiếng chẻ củi đều đặn truyền vào tai, nghĩ một lúc quay lại cửa bếp: - Tỷ tỷ, nhà bệnh nhân đó ở đâu?
- Làm cái gì? Hồi Hương nhíu mày:
- Đệ... Đệ muốn đi xem sao, nếu có thể giúp được họ là chuyện tốt.
- Đệ? Tạm thời không nói đệ ôm rơm rặm bụng, lo chuyện bao đồng thiên hạ, ngay cả Huệ Dân Đường không chữa được, đệ chữa được không, chẳng may chết người, người ta đòi bồi thường, thì lòng tốt của đệ thành ra hại gia đình mình đấy có biết không hả? Hồi Hương không tán đồng:
- Đệ chỉ đi xem sao, trị được thì tốt, đệ không miễn cưỡng đâu, không để mình bị cuốn vào.
Hồi Hương phất tay: - Bỏ đi, đừng chọc vào chuyện này.
- Tỷ, đệ làm nghề y, không biết thì thôi, biết rồi không thể nhìn người chết mà ngó lơ không mảy may động lòng được... Hơn nữa, ai bảo tỷ nói ra.
Hồi Hương bĩu môi: - Được, được, tỷ không biết nhà họ ở đâu, bọn họ nghe nói không chữa được là khóc lóc đi rồi, tỷ cũng không hỏi, nguyên nhân vì sao không hỏi thì đệ biết rồi đấy.
- Tỷ không nhìn xem họ đi đâu à?
- Nhìn không có nghĩa là biết. Đệ, đừng nói là tỷ không biết thật, có biết thì tỷ cũng không nói đâu. Nhà ta đủ phiền toái rồi, đệ đừng rước thêm chuyện vào người nữa.
Trong khi hai tỷ đệ bọn họ nói chuyện thì Miêu Bội Lan đã chẻ xong hết đống củi, còn sắp xếp chỉnh tề ở một bên, dắt dao chẻ củi vào bên hông.
Hồi Hương ra ngoài rót cốc nước mang tới: - Cám ơn cô nương, uống cốc nước cho đở khát.
Miêu Bội Lan nhận lấy cốc nước, nhoẻn miệng cười rất tươi, uống một hơi hết cốc nước, liếc Tả Thiếu Dương không biết có chuyện gì mà đứng ngây đó, nàng không hỏi trả lại đi ra cửa.
Hồi Hương lại nói: - Cô nương, ngồi nghỉ một chút rồi hẵng đi.
Miêu Bội Lan chỉ lắc đầu, rảo bước đi nhanh hơn.
Tả Thiếu Dương bấy giờ như bừng tình, định gọi nàng thì nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn, rồi một đám người hớt ha hớt hải tràn vào đại sảnh, hán tử y phục lam lũ cõng theo một lão phụ, lão phụ này cao lớn, lại còn béo, nằm trên lưng muốn đè gãy lưng hán tử, hai tay buông thõng trước ngực hắn, mềm nhũn, đong đưa qua lại, như đang từ biệt thế giới.
- Lang trung! Lang trung ở đâu? Giúp với, mau cứu mạng.
Miêu Bội Lan đi được nửa chừng thấy thế thì quay trở lại, hớt hải hỏi: - Lý đại ca, xảy ra chuyện gì?
Một thanh niên trong nhóm người đó nhìn thấy nàng hỏi: - Bội Lan, muội cũng tới đây xem bệnh à? Bà bà ta đột nhiên bị bệnh, tới tìm Tả lang trung trị bệnh, Tả lang trung đâu?
Tả Thiếu Dương đi nhanh ra: - Mau mau đưa người bệnh vào đây đặt xuống... Bội Lan cô nương quen họ?
Miêu Bội Lan gật đầu: - Đây là Lý đại nương cũng là người ở Mai Thôn.
Té ra là nàng là người ở Mai Thôn mà hôm qua cha con họ tới xem bệnh, rốt cuộc cũng biết nơi ở của nàng rồi, nhưng Tả Thiếu Dương phải tạm hoãn niềm vui đó lại: - Người bệnh làm sao?
Hán tử đi đầu là Lý Đại Tráng con cả trong bốn đứa con của Lý đại nương, lấy tên lần lượt từ Đại Tráng cho tới Tứ Tráng, mà quả đúng là người cũng như tên, bốn huynh đệ họ Lý ai nấy đều cao lớn vạm vỡ, trời lạnh thế này mặc độc cái áo cộc tay mà không thấy lạnh.
Lý Đại Tráng không đáp mà hỏi: - Tiểu huynh đệ, xin hỏi Tả lang trung đâu, mẹ ta bệnh nặng sắp chết rồi, Tả lang trung lão nhân gia đâu? Đâu rồi.
- Chính là ta.
- Cậu? Lý Đại Tráng nhìn Tả Thiếu Dương với ánh mắt tỏ sự hoài nghi không cần che dấu.
Điều này Tả Thiếu Dương có đã chuẩn bị tư tưởng rồi, đây là đãi ngộ với lang trung trẻ: - Ta là tiểu lang trung, huynh tìm cha ta, cha ta đang ở Ngõa thị... Người bệnh làm sao?
Lý Đại Tráng không hề tin y: - Tiểu huynh đệ, phiền đi gọi lão nhân gia với, làm phiền tiểu huynh đệ.
Bệnh nhân tình trạng khẩn cấp, Tả Thiếu Dương không thể đi, quay sang bảo Hồi Hương: - Tỷ, tỷ giúp đệ gọi cha đi, đệ ở lại theo dõi tình hình bệnh nhân. Hồi Hương kéo y lại, vừa háy mắt vừa nói lớn: - Cha ta chỉ chữa được mấy bệnh cảm cúm đau đầu sổ mũi thôi, bệnh nặng thế này cha ta không giúp được gì đâu, các vị tìm y quán khác đi, đừng làm lỡ dở chuyện chữa bệnh.
Tác giả :
Mộc Dật