Đại Đường Tiểu Lang Trung
Chương 28: Mai thôn trị bệnh (3)
Một nhà khác mời hai cha con họ tới nhà, nhà này khá hơn, ít nhất có bàn có ghế, có trà nóng để uống.
Bệnh nhân là một lão phụ, cũng run lẩy bảy, hỏi ra cũng là bệnh ác hàn phát nhiệt, đau đầu nhức xương. Tả Quý khám xong: - Đây cũng là chứng ma hoàng than, tuyết đổ lần này bất ngờ, làm nhiều người nhiễm bệnh, không cần quá lo.
Tả Thiếu Dương thấy lão phụ này yếu lắm, tranh thủ trước khi cha mình kê đơn, nói: - Cha, cho con xem mạch nhé?
- Ừ, xem cho cẩn thận. Tả Quý thấy nhi tử siêng học hỏi như thế thì vui lắm, vuốt râu rất phong cách gật đầu.
Tả Thiếu Dương lần lượt bắt mạch hai tay, chạm một cái là thấy mạch rồi, ấn mạnh thì mất, giống gỗ nổi trên sông vậy, đúng là mạch đặc trưng của bệnh thái dương, nhưng xen vào mạch nhẹ mỏng, nói lên người bệnh dương suy khí ít, không thể dùng cách bài huyết, đồng thời không thể dùng Ma hoàng thang đổ mồ hôi quá nhiều, thương thân.
Tả Thiếu Dương làm bộ thắc mắc với cha: - Cha, hình như không chỉ là mạch phù lại còn hơi yếu nữa.
Tả Quý gật đầu: - Đúng, vậy thì sao?
- Con nghĩ mạch yếu đại biểu nội hư, nếu dùng Ma hoàng thang sẽ tổn thương khí, không bằng dùng Quế Chi thang?
- Không cần. Tả Quý nghiêm mặt nói: - Không mồ hôi dùng ma hoàng, có mồ hôi dùng quê chi, lão phụ không ra được mồ hôi, sao dùng được Quý Chi thang, con còn phải học thêm, giờ đi bốc thuốc đi.
Dưới tình huống bình thường thì cha y đúng, nhưng khi nội thể hư nhước thì dù có mồ hôi hay không đều không thể dùng Ma hoàng thang, vì Ma hoàng thang tiết mồ hôi quá mạnh, dễ làm hại thân sinh biến chứng, nên Quế Chi Thang tuy đổ mồ hôi ít, nhưng khu tà mà không tổn khí là phù hợp nhất.
Nhưng Tả Thiếu Dương không tranh cãi, vì hiện giờ phải tạo dựng nên quyền uy cho cha mình, người ta tin tưởng lão lang trung chứ không tin chàng trai xách hòm học việc như y, lại lần nữa thay kèo đổi cột thôi.
Tranh thủ cha căn dạn phụ nhân kia điều cần chú ý, Tả Thiếu Dương xoay lưng lại với Tả Quý lấy thuốc.
Trong số người vây quanh có lão thái bà vừa gãi đầu vừa nói: - Lão lang trung, đầu lão thân toàn là chấy, ngứa tới điên người, phiền ngài trị hộ được không?
Thằng bé tóc lưa thưa ở bên ngoạc mồm cười: - Để đầu trọc như cháu là xong rồi.
Lão thái bá chưa đá, thằng bé đã ôm mông nhảy tưng tưng la hét, mọi người cười phá lên.
Tả Quý cười: - Dễ lắm, lão hủ cho bà phương thuốc này, đem đun nước gội đầu, sau đó để tóc tự khô, đừng rửa lại bằng nước sạch, tối ngủ lấy khăn quấn đầu, đến mai lão hủ đảm bảo chấy rận cùng trứng trên đầu chết sạch. Cứ yên tâm, loại thuốc này lành, không độc.
Lão thái bá mừng lắm: - Thật thế sao, tạ ơn lão lang trung nhiều, vậy tiền thuốc.
Tả Quý xua tay: - Đây chỉ là mẹo nhỏ có đáng gì, lão hủ không có dược liệu thích hợp ở đây, bà tự tìm lấy dùng là được.
- Thế thì may quá, ngài đúng là lão thần tiên nhân đức, thực sự có lòng mà.
Tả Thiếu Dương nghe cha mình dạy lão thái bà dùng bách bộ dược mà kinh ngạc, không ngờ bách bộ dược lại còn trị được chấy rận. Mặc dù y biết bách bộ dược có thể sát trùng, nhưng xã hội hiện đại chấy rận chết cả rồi, nên y không biết cái công hiệu này.
Như lần trước Tả Quý được người dân xúm quanh hỏi bệnh, đều là bệnh nhỏ, rất tự giác không lợi dụng lòng tốt của ông để chữa bệnh miễn phí. Hơn mười người vây quanh thì có bốn năm đứa bé, hai hán tử trẻ, còn lại là người già, những cô nương thiếp phụ trẻ thì thập thò đằng xa, cho thấy ở cái nơi như chốn đào tiên này cũng không thoát được họa chiến tranh, trai tráng đánh trận chết rất nhiều..
Bỗng nhiên có một lão giả ăn mặc rất ra dáng chạy tới, thở hổn hển chỉ mấy nam tử kêu: - Mấy người, theo ta, thiếu gia bị bệnh, phải đưa vào thành trị. Lão gia bảo các ngươi đi khiêng, mau mau.
Hai hán tử thanh niên với một ông già còn khá khóe mạnh liền chạy theo luôn.
Tả Thiếu Dương đã dặn dò thuốc thang xong, vội bảo Tả Quý: - Cha, chúng ta đi xem sao.
Tả Quý không hiểu: - Đi làm cái gì, người ta lại chẳng mời chúng ta chữa bệnh.
Tả Thiếu Dương thực sự là khóc dở mếu dở, cha vẫn còn mang tính văn nhân quá nặng, nghe là biết người kia là điền hộ lớn trong vùng, những thành phần này cha y không ưa, thế nhưng chữa cho nhà giàu mới có tiền, nóng lòng nói: - Cha, chúng ta là linh y, tức là đưa y dược tới cửa, vả lại có người bệnh thì nên đi xem xem có giúp được gì không chứ.
- Cũng phải... Vậy được. Tả Quý do dự rồi cũng đồng ý.
- Con đi trước. Tả Thiếu Dương xách rương thuốc đuổi theo mấy người kia, liền thấy trạch viện, tường cao cổng lớn, nhà gỗ mấy tầng, không có nhà lầu gác tía như ở trong thành, nhưng diện tích lớn, hùng tráng, đúng là một thổ tài chủ trong thôn rồi.
Ở cửa trạch viện có ái giường mềm, dựng bốn cái cột, trên phủ màn che, không có ai cả, chắc là bệnh nhân còn chưa đưa ra.
Tả Thiếu Dương thở phào, vẫn kịp, quay đầu lại thấy cha còn ở xa tít, đi đủng đỉnh không nhanh không chậm, thật là vừa bực vừa buồn cười.
Ngay lúc này trong nhà truyền tới tiếng hỗn loạn, hai tiểu nha hoàn búi tóc tròn đan tay vào nhau, bế một đứa bé trai từ từ đi ra, đứa bé đó chừng ba bốn tuổi, mặc như con gấu mèo vậy, tròn trùng trục, nhưng toàn thân lại không ngừng co giật rất có tiết tấu, đầu ngửa ra sau, hai mắt trợn tròn toàn lòng trắng, mặc nhợt nhạt không còn chút máu nào, răng nghiến qua nghiến lại, khóe miệng có bọt mép cùng máu.
Một nam nhân béo, đầu quấn khăn sa xanh, hai dải kéo sau đầu, mặc áo gấm cổ tròn dài tới gối, quần tờ màu lục, tai to mặt tròn, bộ dạng chuẩn mực của thổ tài chủ. Lúc này cái mặt béo núc toàn mồ hôi, thần tình hoảng hồn quát tháo, vừa giục nhanh lại bảo cẩn thận, theo sau là thiếu phụ xinh đẹp, tay kéo váy tay chùi nước mắt, cuối cùng là lão giả cũng béo ú, râu trắng dài, chống quải trượng vừa đi vừa gọi: - Tiểu tâm can, cháu làm sao rồi.
Hai đứa nha hoàn đặt thẳng bé lên giường mềm, thằng bé người cong lên, bụng ưỡn cao, chân tay lại thẳng đơ, miệng kêu đau đớn. Hai tiểu nha hoàn vừa khóc lóc vừa gọi tên nó, giữ chặt lấy người, mấy điền hộ cầm lấy cáng, định khiêng giường đi.
- Đợi đã. Tả Thiếu Dương đi nhanh tới ngăn lại: - Không được làm thế, sẽ gãy chân tay đứa bé đấy. Còn nữa, hiện giờ nó thở khó nhọc như vậy, không xử lý, còn chưa tới thành đã chết rồi.
- Cái gì? Tài chủ béo lùn quay ngoắt đầu lại nhìn Tả Thiếu Dương, hai mắt phun lửa: - Ngươi là ai? Dám rủa con ta à?
Tả Thiếu Dương nói gấp: - Ta là linh y, theo cha tới quý thôn hành y, nghe nói lệnh lang đột nhiên phát bệnh, cho nên tới xem sao. Mọi người xử lý thế này không được đâu, đứa bé co giật ưỡn lên, cố ép nó xuống sẽ gãy xương đấy, nhìn nó ngiến răng khóe miệng có máu, rõ ràng cắn phải đầu lưỡi rồi, cần có biện pháp ngay.
Tài chủ béo lùn thấy Tả Thiếu Dương nói đâu ra đó rất có nghề, không khỏi tin thêm vài phần, xuống giọng ngay: - Vậy phải làm sao đây?
Tả Thiếu Dương bỏ rương thuốc xuống, lấy ra miếng đè lưỡi, đi tới bóp miệng đứa bé đặt vào: - Phải làm thế này, tránh nó thương thậm chí cắt đứt lưỡi.
Tài chủ béo rối rít tạ ơn.
Nhíu mày, Tả Thiếu Dương lại mở miệng nó ra kiểm tra: - Không ổn, nó nhiềm đờm quá, không thông đờm cho nó thì nó bị tắc khí quản, ngạt thở mất.
- Lão gia, cứu con thiếp đi. Phụ nhân khóc ré lên:
Tài chủ béo cúi người áp sát vào miệng đứa bé, nghe tiếng thở khò khè, quả nhiên bị tắc đờm ở họng rồi, quýnh quáng quát: - Im mồm, đang cứu đây thôi. Khóc, khóc, khóc! Chỉ biết khóc, làm người ta rối lên, không được việc gì hết.
Bệnh nhân là một lão phụ, cũng run lẩy bảy, hỏi ra cũng là bệnh ác hàn phát nhiệt, đau đầu nhức xương. Tả Quý khám xong: - Đây cũng là chứng ma hoàng than, tuyết đổ lần này bất ngờ, làm nhiều người nhiễm bệnh, không cần quá lo.
Tả Thiếu Dương thấy lão phụ này yếu lắm, tranh thủ trước khi cha mình kê đơn, nói: - Cha, cho con xem mạch nhé?
- Ừ, xem cho cẩn thận. Tả Quý thấy nhi tử siêng học hỏi như thế thì vui lắm, vuốt râu rất phong cách gật đầu.
Tả Thiếu Dương lần lượt bắt mạch hai tay, chạm một cái là thấy mạch rồi, ấn mạnh thì mất, giống gỗ nổi trên sông vậy, đúng là mạch đặc trưng của bệnh thái dương, nhưng xen vào mạch nhẹ mỏng, nói lên người bệnh dương suy khí ít, không thể dùng cách bài huyết, đồng thời không thể dùng Ma hoàng thang đổ mồ hôi quá nhiều, thương thân.
Tả Thiếu Dương làm bộ thắc mắc với cha: - Cha, hình như không chỉ là mạch phù lại còn hơi yếu nữa.
Tả Quý gật đầu: - Đúng, vậy thì sao?
- Con nghĩ mạch yếu đại biểu nội hư, nếu dùng Ma hoàng thang sẽ tổn thương khí, không bằng dùng Quế Chi thang?
- Không cần. Tả Quý nghiêm mặt nói: - Không mồ hôi dùng ma hoàng, có mồ hôi dùng quê chi, lão phụ không ra được mồ hôi, sao dùng được Quý Chi thang, con còn phải học thêm, giờ đi bốc thuốc đi.
Dưới tình huống bình thường thì cha y đúng, nhưng khi nội thể hư nhước thì dù có mồ hôi hay không đều không thể dùng Ma hoàng thang, vì Ma hoàng thang tiết mồ hôi quá mạnh, dễ làm hại thân sinh biến chứng, nên Quế Chi Thang tuy đổ mồ hôi ít, nhưng khu tà mà không tổn khí là phù hợp nhất.
Nhưng Tả Thiếu Dương không tranh cãi, vì hiện giờ phải tạo dựng nên quyền uy cho cha mình, người ta tin tưởng lão lang trung chứ không tin chàng trai xách hòm học việc như y, lại lần nữa thay kèo đổi cột thôi.
Tranh thủ cha căn dạn phụ nhân kia điều cần chú ý, Tả Thiếu Dương xoay lưng lại với Tả Quý lấy thuốc.
Trong số người vây quanh có lão thái bà vừa gãi đầu vừa nói: - Lão lang trung, đầu lão thân toàn là chấy, ngứa tới điên người, phiền ngài trị hộ được không?
Thằng bé tóc lưa thưa ở bên ngoạc mồm cười: - Để đầu trọc như cháu là xong rồi.
Lão thái bá chưa đá, thằng bé đã ôm mông nhảy tưng tưng la hét, mọi người cười phá lên.
Tả Quý cười: - Dễ lắm, lão hủ cho bà phương thuốc này, đem đun nước gội đầu, sau đó để tóc tự khô, đừng rửa lại bằng nước sạch, tối ngủ lấy khăn quấn đầu, đến mai lão hủ đảm bảo chấy rận cùng trứng trên đầu chết sạch. Cứ yên tâm, loại thuốc này lành, không độc.
Lão thái bá mừng lắm: - Thật thế sao, tạ ơn lão lang trung nhiều, vậy tiền thuốc.
Tả Quý xua tay: - Đây chỉ là mẹo nhỏ có đáng gì, lão hủ không có dược liệu thích hợp ở đây, bà tự tìm lấy dùng là được.
- Thế thì may quá, ngài đúng là lão thần tiên nhân đức, thực sự có lòng mà.
Tả Thiếu Dương nghe cha mình dạy lão thái bà dùng bách bộ dược mà kinh ngạc, không ngờ bách bộ dược lại còn trị được chấy rận. Mặc dù y biết bách bộ dược có thể sát trùng, nhưng xã hội hiện đại chấy rận chết cả rồi, nên y không biết cái công hiệu này.
Như lần trước Tả Quý được người dân xúm quanh hỏi bệnh, đều là bệnh nhỏ, rất tự giác không lợi dụng lòng tốt của ông để chữa bệnh miễn phí. Hơn mười người vây quanh thì có bốn năm đứa bé, hai hán tử trẻ, còn lại là người già, những cô nương thiếp phụ trẻ thì thập thò đằng xa, cho thấy ở cái nơi như chốn đào tiên này cũng không thoát được họa chiến tranh, trai tráng đánh trận chết rất nhiều..
Bỗng nhiên có một lão giả ăn mặc rất ra dáng chạy tới, thở hổn hển chỉ mấy nam tử kêu: - Mấy người, theo ta, thiếu gia bị bệnh, phải đưa vào thành trị. Lão gia bảo các ngươi đi khiêng, mau mau.
Hai hán tử thanh niên với một ông già còn khá khóe mạnh liền chạy theo luôn.
Tả Thiếu Dương đã dặn dò thuốc thang xong, vội bảo Tả Quý: - Cha, chúng ta đi xem sao.
Tả Quý không hiểu: - Đi làm cái gì, người ta lại chẳng mời chúng ta chữa bệnh.
Tả Thiếu Dương thực sự là khóc dở mếu dở, cha vẫn còn mang tính văn nhân quá nặng, nghe là biết người kia là điền hộ lớn trong vùng, những thành phần này cha y không ưa, thế nhưng chữa cho nhà giàu mới có tiền, nóng lòng nói: - Cha, chúng ta là linh y, tức là đưa y dược tới cửa, vả lại có người bệnh thì nên đi xem xem có giúp được gì không chứ.
- Cũng phải... Vậy được. Tả Quý do dự rồi cũng đồng ý.
- Con đi trước. Tả Thiếu Dương xách rương thuốc đuổi theo mấy người kia, liền thấy trạch viện, tường cao cổng lớn, nhà gỗ mấy tầng, không có nhà lầu gác tía như ở trong thành, nhưng diện tích lớn, hùng tráng, đúng là một thổ tài chủ trong thôn rồi.
Ở cửa trạch viện có ái giường mềm, dựng bốn cái cột, trên phủ màn che, không có ai cả, chắc là bệnh nhân còn chưa đưa ra.
Tả Thiếu Dương thở phào, vẫn kịp, quay đầu lại thấy cha còn ở xa tít, đi đủng đỉnh không nhanh không chậm, thật là vừa bực vừa buồn cười.
Ngay lúc này trong nhà truyền tới tiếng hỗn loạn, hai tiểu nha hoàn búi tóc tròn đan tay vào nhau, bế một đứa bé trai từ từ đi ra, đứa bé đó chừng ba bốn tuổi, mặc như con gấu mèo vậy, tròn trùng trục, nhưng toàn thân lại không ngừng co giật rất có tiết tấu, đầu ngửa ra sau, hai mắt trợn tròn toàn lòng trắng, mặc nhợt nhạt không còn chút máu nào, răng nghiến qua nghiến lại, khóe miệng có bọt mép cùng máu.
Một nam nhân béo, đầu quấn khăn sa xanh, hai dải kéo sau đầu, mặc áo gấm cổ tròn dài tới gối, quần tờ màu lục, tai to mặt tròn, bộ dạng chuẩn mực của thổ tài chủ. Lúc này cái mặt béo núc toàn mồ hôi, thần tình hoảng hồn quát tháo, vừa giục nhanh lại bảo cẩn thận, theo sau là thiếu phụ xinh đẹp, tay kéo váy tay chùi nước mắt, cuối cùng là lão giả cũng béo ú, râu trắng dài, chống quải trượng vừa đi vừa gọi: - Tiểu tâm can, cháu làm sao rồi.
Hai đứa nha hoàn đặt thẳng bé lên giường mềm, thằng bé người cong lên, bụng ưỡn cao, chân tay lại thẳng đơ, miệng kêu đau đớn. Hai tiểu nha hoàn vừa khóc lóc vừa gọi tên nó, giữ chặt lấy người, mấy điền hộ cầm lấy cáng, định khiêng giường đi.
- Đợi đã. Tả Thiếu Dương đi nhanh tới ngăn lại: - Không được làm thế, sẽ gãy chân tay đứa bé đấy. Còn nữa, hiện giờ nó thở khó nhọc như vậy, không xử lý, còn chưa tới thành đã chết rồi.
- Cái gì? Tài chủ béo lùn quay ngoắt đầu lại nhìn Tả Thiếu Dương, hai mắt phun lửa: - Ngươi là ai? Dám rủa con ta à?
Tả Thiếu Dương nói gấp: - Ta là linh y, theo cha tới quý thôn hành y, nghe nói lệnh lang đột nhiên phát bệnh, cho nên tới xem sao. Mọi người xử lý thế này không được đâu, đứa bé co giật ưỡn lên, cố ép nó xuống sẽ gãy xương đấy, nhìn nó ngiến răng khóe miệng có máu, rõ ràng cắn phải đầu lưỡi rồi, cần có biện pháp ngay.
Tài chủ béo lùn thấy Tả Thiếu Dương nói đâu ra đó rất có nghề, không khỏi tin thêm vài phần, xuống giọng ngay: - Vậy phải làm sao đây?
Tả Thiếu Dương bỏ rương thuốc xuống, lấy ra miếng đè lưỡi, đi tới bóp miệng đứa bé đặt vào: - Phải làm thế này, tránh nó thương thậm chí cắt đứt lưỡi.
Tài chủ béo rối rít tạ ơn.
Nhíu mày, Tả Thiếu Dương lại mở miệng nó ra kiểm tra: - Không ổn, nó nhiềm đờm quá, không thông đờm cho nó thì nó bị tắc khí quản, ngạt thở mất.
- Lão gia, cứu con thiếp đi. Phụ nhân khóc ré lên:
Tài chủ béo cúi người áp sát vào miệng đứa bé, nghe tiếng thở khò khè, quả nhiên bị tắc đờm ở họng rồi, quýnh quáng quát: - Im mồm, đang cứu đây thôi. Khóc, khóc, khóc! Chỉ biết khóc, làm người ta rối lên, không được việc gì hết.
Tác giả :
Mộc Dật