Đại Đường Tiểu Lang Trung
Chương 142: Phán quyết (1)
Quý Chi Đường không phải được thiết kế phục vụ cho mở hiệu thuốc, gì chưa nói, chỉ riêng điều kiện ánh sáng khá tệ hại của nó là đáng thu giấy phép kinh doanh rồi, may là đó không cần giấy tờ gì để được hành y, có điều chính vì thế đôi khi Tả Thiếu Dương thầm nghĩ, cha mình đúng là tay tay bác sĩ chui.
Chính vì ánh sáng không tốt, lại thêm cửa đóng then cài, cho nên Thang bác sĩ và An y quan đi tới thật gần xem thuốc, tuy bền ngoài trông hơi khác, nhưng ngửi và nhấm thử thì đúng là phụ tử.
– Vậy nếu ta dùng nhiều phụ tử như thế sắc thuốc cho đứa trẻ uống mà nó không trúng độc còn khỏi bệnh, vậy có thể chứng minh tám miếng ô đầu bào chế theo cách mới không gây trúng độc, phải không?
Tả Thiếu Dương trực tiếp lấy thuốc ra trước mắt bọn họ:
Thang bác sĩ gật đầu rồi lại lắc đầu:
– Tất nhiên, ô đầu và phụ tử đều từ một cây ra, ô đầu tuy độc tính cao hơn, nhưng ngươi dùng phụ tử tới 30 miếng, đủ chứng minh được 8 miếng ô đầu không gây chết người. Có điều mạng người trọng đại, không phải mang ra làm trò đùa như thế được.
– Thang bác sĩ, Nghê đại phu nếu không tin bỉ đường thì có thể gửi gắm nhi tử tới đây không?
Tả Thiếu Dương phải nói dối:
Thang bác sĩ cũng là người hành y, ông không tán đồng hành vi thế này, là người trong quan trường, ông ta càng thêm thận trọng:
– Tiền đại nhân thấy thế nào?
Tiền huyện lệnh ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu:
– Bản quan thấy tiểu lang trung không nói dối, cậu ta không liên quan gì tới vụ án, không việc gì mạo hiểm sinh mạng đứa bé, mạo hiểm uy tín Quý Chi Đường và gây hại cho bản thân để làm thế, đáng tin.
An y quan xen vào:
– Đại nhân, y mạo hiểm cũng không phải không có mục đích, y đặt bẫy lừa đại nhân tới đây, mục đích rõ ràng vì mượn uy danh đại nhân để giúp Quý Chi Đường thôi.
Đám làm quan này sao bụng dạ xấu thế, không nói ra thì ngươi chết à, tuy thế học được từ cha y một điều, thanh danh tốt là thứ quan trọng, không thể mất, Tả Thiếu Dương nghiêm mặt đường hoàng nói:
– Ta hoàn toàn chỉ vì giúp đại lão gia tra án, nếu các vị cho rằng ta có dụng tâm khác, vậy thì thôi, dù sao ta đã làm chứng xong, điều nên nói đã nói rồi. Vị đại nhân này, nãy giờ ngài luôn nghĩ xấu vì bỉ đường, không biết có chỗ nào đắc tội với ngài không?
Tiền huyện lệnh trừng mắt với An y quan, mỉm cười nói:
– Tiểu lang trung đa tâm rồi, bản quan biết ngươi không có ý đồ khác. Ngươi cứ dựa theo suy nghĩ của mình mà làm.
Tả Thiếu Dương lấy thuốc ra cho bọn họ kiểm nghiệm, để tránh họ nói mình đánh tráo, bắc bếp dùng luôn củi hôm qua sửa ấm sắc thuốc ở đại sảnh.
Tả Quý từ đầu tới giờ không nói lời nào, thấy ba vị đại nhân nghe con mình mà mắt tròn mắt dẹt thì hài lòng, ông không lo con mình dùng liều lượng phụ tử quá lớn, vì ông luôn cho rằng nhi tử mình học được bản lĩnh từ lão thần tiên, phương thuốc đúng là được. Thấy nhi tử bận rộn, ông mời ba vị đại nhân ngồi, pha trà, thong dong chờ đợi.
Bộ dạng bình thản của Tả Quý làm người khác càng tin.
Thuốc phải sắc gần một canh giờ, thời gian dài, đám Tiền huyện lệnh không thể đi, lo thuốc bị tráo, An y quan nhìn chằm chằm từng hành động của Tả Thiếu Dương, cứ như lo y đột nhiên hóa phép tráo thuốc vậy. Tiền huyện lệnh không hổ danh quan phụ mẫu một huyện, chẳng hề lo lắng, điềm nhiên cùng Tả Quý nói đủ thứ chuyện to nhỏ trong huyện, còn hỏi tới chuyện nhà, gia thế của Tả Quý.
Tả Quý tự hào kể tổ phụ từng là quan bát phẩm, khéo thế nào lại cùng quê với Tiền huyện lệnh, thực ra không hẳn cùng quê, chỉ là cùng châu nhưng khác huyện, nhưng thế là đủ rồi, chiến tranh loạn lạc làm mọi người ly tán khắp nơi, giờ gặp người cùng quê, thái độ Tiền huyện lệnh thay đổi hẳn, chia sẻ với nhau ký ức quê hương khi còn nhỏ, sau đó hỏi Tả Thiếu Dương đã thành gia lập thất chưa, đã trúng ý cô nương nhà nào chưa? Câu chuyện cứ thế kéo dài, rất hào hứng, không thấy thời gian trôi qua chậm chạp.
Người bên trong tán gẫu, người bên ngoài không biết gì thì hết sức nóng lòng, đám đông làm giao thông tắc nghẽn, ai nấy kiễng chân nghển cổ thật cao, cứ như làm thế thì có thể nhìn xuyên qua cửa vậy. Hàng xóm xung quanh thì tìm mẹ con Hồi Hương nghe ngóng tin tức, song chả biết được thêm tin tức gì.
Nóng lòng nhất hẳn là Nghê đại phu rồi, muốn vào lắm, nhưng bộ khoái đứng ở cửa không cho ai tới gần, gấp như kiến bò chảo nóng.
Đám nữ quyền Nghê gia cũng liên tục vén rèm xe nhìn về đại môn đóng kín của Quý Chi đường, còn cho nha hoàn tìm cả Lương thị tới hỏi nguồn cơn.
Người xem náo nhiệt chờ một lúc không có thêm tin tức gì để tán gẫu, một số thấy vô vị bỏ đi, nhưng đại đa số bị tình hình kỳ quái này làm tò mò, muốn biết kết cục, mà người ở nơi xa hơn trong thành hay tin kéo tới, nên con phố vẫn tắc như cũ.
Bên trong Quý Chi Đường, cuối cùng thuốc cũng đã sắc xong, Tả Thiếu Dương múc một bát cho nguội, chuẩn bị cho đứa bé uống.
Thang bác sĩ rốt cuộc không yên tâm:
– Đại nhân, phụ tử là thứ kịch độc, lại dùng lượng lớn như thế, bất kể bào chế thế nào, đứa bé chết là cái chắc, không thể để y coi mạng người như cỏ rác vậy được.
Tiền huyện lệnh vừa nãy nói tin Tả Thiếu Dương, giờ do dự rồi, nếu có chuyện không phải trò đùa, xảy ra án mạng trong trường hợp thế này, ông ta cũng gánh trách nhiệm, liền nhìn Tả Quý:
– Tả lang trung, thực sự chắc chắn chứ?
Tả Quý chắp tay nói:
– Bẩm lão gia, tiểu nhân lấy mạng đảm bảo, nếu có sơ xuất gì, tiểu nhân sẵn sàng gánh tội sát nhân, lấy mạng đền mạng.
Tả Thiếu Dương xúc động nhìn cha, không ngờ cha lại lấy mạng ra đảm bảo cho mình, dù thường ngày cha y nghiêm khắc khó khăn, nhưng tình cảm giành cho con cái là không phải nghi ngờ, nhưng sao có thể để cha mình chịu trách nhiệm:
– Đại lão gia, nếu xảy ra vấn đề gì, ta nhận hết trách nhiệm, chịu mọi hậu quả.
Tiền huyện lệnh gật gù:
– Phụ tử Tả gia đã dám đảm bảo như vậy, hẳn không có sai sót gì, cho đứa bé uống thuốc đi.
Tả Thiếu Dương rất cẩn thận, y là người rất ghét chuyện phiền hà, không thành vấn đề gì nếu ở lỳ trong nhà bào chế dược liệu hay khám chữa bệnh giữa đêm khuya, nhưng y luôn cố gắng tránh rắc rối không đáng có:
– Còn điểm nữa ta phải nói rõ ràng, ta chỉ chứng minh rằng tám miếng ô đầu không gây chết người. Còn về phần Nghê Nhị có phải hại chết Tùy gia lão thái thái không, mọi người chặt đầu hay đày ông ta tới biên cương cũng không liên quan gì tới ta nhé.
– Tất nhiên, trừ việc thuốc men, tất cả mọi thứ không liên quan tới ngươi.
– Có câu này của huyện thái gia là ta yên tâm rồi.
Tả Thiếu Dương cầm bát lên dưới bốn cặp mắt nhìn chằm chằm cho đứa bé uống từng thìa một, chỉ cần đứa bé có chút biểu hiện đau đớn gì là ngăn cản y ngay. Thấy bát thuốc đã hết, Tiền huyện lệnh hỏi Thang bác sĩ:
– Phải bao lâu mới biết kết quả?
– Với liều lượng này, nếu trúng độc thì chỉ cần một tuần trà là biết. Nếu muốn xem có hiệu quả chữa bệnh không thì phải đợi vài ngày, thậm chí lâu hơn.
Tiền huyện lệnh xua tay:
– Thứ sử đại nhân còn đang đợi kết quả, sao có thể đợi vài ngày nữa, chúng ta chỉ cần xem đứa bé có trúng độc hay không là đủ. Còn thuốc có trị được bệnh hay không, không liên quan tới vụ án.
Thang bác sĩ nghĩ, nếu không trúng độc cũng không chữa được bệnh thì cách bào chế có vấn đề, song đây không phải chuyện nghiên cứu lúc này, khẳng định lần nữa:
– Vâng, chỉ đợi một tuần trà là đủ.
Bị mấy người lớn nhìn chằm chằm, đứa bé rất sợ rúc vào chăn run rẩy, Tả Thiếu Dương chịu chết, y không biết dỗ trẻ con. Cuối cùng vẫn là Tiền huyện lệnh nặn ra nụ cười “thiện chí” hết sức khó coi hỏi:
– Cháu bé đừng sợ, hiện cháu thấy sao? Bụng có đau không?
Chính vì ánh sáng không tốt, lại thêm cửa đóng then cài, cho nên Thang bác sĩ và An y quan đi tới thật gần xem thuốc, tuy bền ngoài trông hơi khác, nhưng ngửi và nhấm thử thì đúng là phụ tử.
– Vậy nếu ta dùng nhiều phụ tử như thế sắc thuốc cho đứa trẻ uống mà nó không trúng độc còn khỏi bệnh, vậy có thể chứng minh tám miếng ô đầu bào chế theo cách mới không gây trúng độc, phải không?
Tả Thiếu Dương trực tiếp lấy thuốc ra trước mắt bọn họ:
Thang bác sĩ gật đầu rồi lại lắc đầu:
– Tất nhiên, ô đầu và phụ tử đều từ một cây ra, ô đầu tuy độc tính cao hơn, nhưng ngươi dùng phụ tử tới 30 miếng, đủ chứng minh được 8 miếng ô đầu không gây chết người. Có điều mạng người trọng đại, không phải mang ra làm trò đùa như thế được.
– Thang bác sĩ, Nghê đại phu nếu không tin bỉ đường thì có thể gửi gắm nhi tử tới đây không?
Tả Thiếu Dương phải nói dối:
Thang bác sĩ cũng là người hành y, ông không tán đồng hành vi thế này, là người trong quan trường, ông ta càng thêm thận trọng:
– Tiền đại nhân thấy thế nào?
Tiền huyện lệnh ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu:
– Bản quan thấy tiểu lang trung không nói dối, cậu ta không liên quan gì tới vụ án, không việc gì mạo hiểm sinh mạng đứa bé, mạo hiểm uy tín Quý Chi Đường và gây hại cho bản thân để làm thế, đáng tin.
An y quan xen vào:
– Đại nhân, y mạo hiểm cũng không phải không có mục đích, y đặt bẫy lừa đại nhân tới đây, mục đích rõ ràng vì mượn uy danh đại nhân để giúp Quý Chi Đường thôi.
Đám làm quan này sao bụng dạ xấu thế, không nói ra thì ngươi chết à, tuy thế học được từ cha y một điều, thanh danh tốt là thứ quan trọng, không thể mất, Tả Thiếu Dương nghiêm mặt đường hoàng nói:
– Ta hoàn toàn chỉ vì giúp đại lão gia tra án, nếu các vị cho rằng ta có dụng tâm khác, vậy thì thôi, dù sao ta đã làm chứng xong, điều nên nói đã nói rồi. Vị đại nhân này, nãy giờ ngài luôn nghĩ xấu vì bỉ đường, không biết có chỗ nào đắc tội với ngài không?
Tiền huyện lệnh trừng mắt với An y quan, mỉm cười nói:
– Tiểu lang trung đa tâm rồi, bản quan biết ngươi không có ý đồ khác. Ngươi cứ dựa theo suy nghĩ của mình mà làm.
Tả Thiếu Dương lấy thuốc ra cho bọn họ kiểm nghiệm, để tránh họ nói mình đánh tráo, bắc bếp dùng luôn củi hôm qua sửa ấm sắc thuốc ở đại sảnh.
Tả Quý từ đầu tới giờ không nói lời nào, thấy ba vị đại nhân nghe con mình mà mắt tròn mắt dẹt thì hài lòng, ông không lo con mình dùng liều lượng phụ tử quá lớn, vì ông luôn cho rằng nhi tử mình học được bản lĩnh từ lão thần tiên, phương thuốc đúng là được. Thấy nhi tử bận rộn, ông mời ba vị đại nhân ngồi, pha trà, thong dong chờ đợi.
Bộ dạng bình thản của Tả Quý làm người khác càng tin.
Thuốc phải sắc gần một canh giờ, thời gian dài, đám Tiền huyện lệnh không thể đi, lo thuốc bị tráo, An y quan nhìn chằm chằm từng hành động của Tả Thiếu Dương, cứ như lo y đột nhiên hóa phép tráo thuốc vậy. Tiền huyện lệnh không hổ danh quan phụ mẫu một huyện, chẳng hề lo lắng, điềm nhiên cùng Tả Quý nói đủ thứ chuyện to nhỏ trong huyện, còn hỏi tới chuyện nhà, gia thế của Tả Quý.
Tả Quý tự hào kể tổ phụ từng là quan bát phẩm, khéo thế nào lại cùng quê với Tiền huyện lệnh, thực ra không hẳn cùng quê, chỉ là cùng châu nhưng khác huyện, nhưng thế là đủ rồi, chiến tranh loạn lạc làm mọi người ly tán khắp nơi, giờ gặp người cùng quê, thái độ Tiền huyện lệnh thay đổi hẳn, chia sẻ với nhau ký ức quê hương khi còn nhỏ, sau đó hỏi Tả Thiếu Dương đã thành gia lập thất chưa, đã trúng ý cô nương nhà nào chưa? Câu chuyện cứ thế kéo dài, rất hào hứng, không thấy thời gian trôi qua chậm chạp.
Người bên trong tán gẫu, người bên ngoài không biết gì thì hết sức nóng lòng, đám đông làm giao thông tắc nghẽn, ai nấy kiễng chân nghển cổ thật cao, cứ như làm thế thì có thể nhìn xuyên qua cửa vậy. Hàng xóm xung quanh thì tìm mẹ con Hồi Hương nghe ngóng tin tức, song chả biết được thêm tin tức gì.
Nóng lòng nhất hẳn là Nghê đại phu rồi, muốn vào lắm, nhưng bộ khoái đứng ở cửa không cho ai tới gần, gấp như kiến bò chảo nóng.
Đám nữ quyền Nghê gia cũng liên tục vén rèm xe nhìn về đại môn đóng kín của Quý Chi đường, còn cho nha hoàn tìm cả Lương thị tới hỏi nguồn cơn.
Người xem náo nhiệt chờ một lúc không có thêm tin tức gì để tán gẫu, một số thấy vô vị bỏ đi, nhưng đại đa số bị tình hình kỳ quái này làm tò mò, muốn biết kết cục, mà người ở nơi xa hơn trong thành hay tin kéo tới, nên con phố vẫn tắc như cũ.
Bên trong Quý Chi Đường, cuối cùng thuốc cũng đã sắc xong, Tả Thiếu Dương múc một bát cho nguội, chuẩn bị cho đứa bé uống.
Thang bác sĩ rốt cuộc không yên tâm:
– Đại nhân, phụ tử là thứ kịch độc, lại dùng lượng lớn như thế, bất kể bào chế thế nào, đứa bé chết là cái chắc, không thể để y coi mạng người như cỏ rác vậy được.
Tiền huyện lệnh vừa nãy nói tin Tả Thiếu Dương, giờ do dự rồi, nếu có chuyện không phải trò đùa, xảy ra án mạng trong trường hợp thế này, ông ta cũng gánh trách nhiệm, liền nhìn Tả Quý:
– Tả lang trung, thực sự chắc chắn chứ?
Tả Quý chắp tay nói:
– Bẩm lão gia, tiểu nhân lấy mạng đảm bảo, nếu có sơ xuất gì, tiểu nhân sẵn sàng gánh tội sát nhân, lấy mạng đền mạng.
Tả Thiếu Dương xúc động nhìn cha, không ngờ cha lại lấy mạng ra đảm bảo cho mình, dù thường ngày cha y nghiêm khắc khó khăn, nhưng tình cảm giành cho con cái là không phải nghi ngờ, nhưng sao có thể để cha mình chịu trách nhiệm:
– Đại lão gia, nếu xảy ra vấn đề gì, ta nhận hết trách nhiệm, chịu mọi hậu quả.
Tiền huyện lệnh gật gù:
– Phụ tử Tả gia đã dám đảm bảo như vậy, hẳn không có sai sót gì, cho đứa bé uống thuốc đi.
Tả Thiếu Dương rất cẩn thận, y là người rất ghét chuyện phiền hà, không thành vấn đề gì nếu ở lỳ trong nhà bào chế dược liệu hay khám chữa bệnh giữa đêm khuya, nhưng y luôn cố gắng tránh rắc rối không đáng có:
– Còn điểm nữa ta phải nói rõ ràng, ta chỉ chứng minh rằng tám miếng ô đầu không gây chết người. Còn về phần Nghê Nhị có phải hại chết Tùy gia lão thái thái không, mọi người chặt đầu hay đày ông ta tới biên cương cũng không liên quan gì tới ta nhé.
– Tất nhiên, trừ việc thuốc men, tất cả mọi thứ không liên quan tới ngươi.
– Có câu này của huyện thái gia là ta yên tâm rồi.
Tả Thiếu Dương cầm bát lên dưới bốn cặp mắt nhìn chằm chằm cho đứa bé uống từng thìa một, chỉ cần đứa bé có chút biểu hiện đau đớn gì là ngăn cản y ngay. Thấy bát thuốc đã hết, Tiền huyện lệnh hỏi Thang bác sĩ:
– Phải bao lâu mới biết kết quả?
– Với liều lượng này, nếu trúng độc thì chỉ cần một tuần trà là biết. Nếu muốn xem có hiệu quả chữa bệnh không thì phải đợi vài ngày, thậm chí lâu hơn.
Tiền huyện lệnh xua tay:
– Thứ sử đại nhân còn đang đợi kết quả, sao có thể đợi vài ngày nữa, chúng ta chỉ cần xem đứa bé có trúng độc hay không là đủ. Còn thuốc có trị được bệnh hay không, không liên quan tới vụ án.
Thang bác sĩ nghĩ, nếu không trúng độc cũng không chữa được bệnh thì cách bào chế có vấn đề, song đây không phải chuyện nghiên cứu lúc này, khẳng định lần nữa:
– Vâng, chỉ đợi một tuần trà là đủ.
Bị mấy người lớn nhìn chằm chằm, đứa bé rất sợ rúc vào chăn run rẩy, Tả Thiếu Dương chịu chết, y không biết dỗ trẻ con. Cuối cùng vẫn là Tiền huyện lệnh nặn ra nụ cười “thiện chí” hết sức khó coi hỏi:
– Cháu bé đừng sợ, hiện cháu thấy sao? Bụng có đau không?
Tác giả :
Mộc Dật