Đại Đường Song Long Truyện
Chương 389: Vận thế nghịch chuyển
Hóa thân thành Nhạc Sơn, Từ Tử Lăng thả bộ dọc theo con đường nhỏ nằm ngang trong hoàng thành. Gã nhẩm tính Lôi Cửu Chỉ giờ này chắc đã về tới Đông Lai khách sạn, bèn chầm chậm đi về hướng đó.
Lúc này là tiết trọng đông, khí trời lạnh lẽo, lại vào lúc đêm khuya, trên đường người xe lác đác. Thỉnh thoảng từ trong hẻm vắng vang lên vài tiếng pháo trúc. Trên đường, nhà nhà hộ hộ đều đã lên đèn, thế nhưng vẫn không xóa tan được vẻ vắng lặng cô tịch.
Ngày mai gặp được Lý Uyên rốt cuộc làm sao mở miệng nói với y? Gã không thể không đặt mình vào lập trường của Nhạc Sơn để suy nghĩ. Theo tính cách và tác phong của Nhạc Sơn, tuyệt sẽ không hứng thú xen vào gia sự của Lý phiệt. Chuyện duy nhất mà ông ta hứng thú là làm sao đem Thạch Chi Hiên ra phân thành vạn mảnh. Bản thân gã chỉ có thể từ góc độ này mà phân tích lợi hại với Lý Uyên.
Gã tự hỏi có nên đi gặp Lý Uyên không? Đây quả thực là một vấn đề lớn. Nhạc Sơn lúc sinh tiền không hề cầu cạnh ai, cho đến khi tự biết nội thương không ể nào hồi phục được mới đến bên ngoài tiểu cốc của Bích Tú Tâm kết cỏ làm nhà, từ đó ẩn danh. Nhạc Sơn trong di quyển mỗi lần nhắc đến Bích Tú Tâm ngữ khí đều toát ra sự tôn kính, không hề có chút nam nữ tư tình nào. Luận tuổi tác, Nhạc Sơn dư sức làm cha của Bích Tú Tâm.
Vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy chốc gã đã vượt qua Tây Thị, đến đầu cầu phía tây của Dược Mã Kiều, gió lạnh không ngừng thổi đến ù ù.
Trên thạch kiều có người đang dựa vào lan can ngắm dòng kênh Vĩnh An chảy qua phía dưới. Người này thân mặc nho phục, ngoài khoác cẩm bào, thân hình cao thẳng như một cây bút, tiêu sái dễ nhìn, hai bên thái dương tóc mai điểm bạc, toàn thân toát ra một khí chất quỷ dị khó mà tả được.
Mục quang hắn lạnh như băng tuyết, tựa như không hề có bất cứ thứ tình cảm nào của nhân loại. Bàn tay đặt trên lan can cầu sáng bóng như bạch ngọc, hàm chứa ma lực vô cùng.
Sống lưng Từ Tử Lăng chợt đổ mồ hôi lạnh, thế nhưng cước bộ vẫn không dừng lại, bước thẳng lên bề mặt nghiêng nghiêng của Dược Mã Kiều.
Gã lại hy vọng giả như những vệ sỹ gác ở bên cầu ban ngày vẫn còn ở đó, như vậy gã sẽ khỏi phải đối diện với tà nhân đáng sợ nhất của Ma Môn kia.
Chỉ nhìn người này một cái gã đã thấy gương mặt đối phương có vài nét rất giống Thạch Thanh Tuyền, lập tức nhận ra hắn chính là Tà Vương Thạch Chi Hiên. Đối phương xuất hiện đột ngột như vậy chính là muốn đưa gã vào chổ chết, không để “Nhạc Sơn” g phá vỡ đại kế của hắn.
Từ Tử Lăng lập tức dừng lại, hai mắt sáng rực tinh quang, lạnh lùng quát:
- Hảo! Ngươi tự động tìm đến cửa, đỡ cho lão phu không ít công phu.
Thạch Chi Hiên vẫn nhìn chằm chằm vào dòng nước chảy mãi không ngừng dưới cầu, chậm rãi thở dài một hơi. Nhãn thần hắn đột nhiên phát sinh biến hóa, lộ ra thần tình như đang hồi tưởng lại quá khứ xa xăm, ngữ khí lại hết sức bình tĩnh, như tự nói với mình:
- Tú Tâm chết như thế nào?
Từ Tử Lăng thầm kêu không ổn. Gã từ chỗ Sư Phi Huyên biết được Bích Tú Tâm vì đọc “Bất Tử Ấn Quyển” của Thạch Chi Hiên mà giảm thọ chết sớm, còn nguyên nhân chân chính vì sao mà qua đời thì cả Nhạc Sơn thật cũng không biết, vì thật ra Nhạc lão đã đi sớm hơn Bích Tú Tâm một bước.
Trong lúc gấp gáp Từ Tử Lăng nghĩ ra một kế, gã cười lạnh đáp:
- Đừng nhiều lời nữa, ngươi đã làm qua chuyện gì thì tự mình biết. Động thủ đi! Để lão phu xem xem Bất Tử Ấn Pháp của ngươi lợi hại đến mức nào.
Thạch Chi Hiên ngửa đầu nhìn vầng trăng sáng trên trời, mục quang lại biến thành lãnh khốc vô tình, chầm chậm nói:
- Hoán Nhật Đại Pháp của ngươi đối với Thạch mỗ mà nói chẳng qua chỉ là trò chơi con nít. Nhạc Sơn ngươi sai lầm ở chỗ đã đến Trường An trước, nếu không ngươi cơ hội thảm bại dưới tay Thiên Đao Tống Khuyết thêm một lần nữa.
Từ Tử Lăng còn chưa có cơ hội trả lời, mắt đã hoa lên. Thạch Chi Hiên đã ở ngay trước mặt, chỉ còn cách chừng năm xích, song thủ biến hóa xuất ra những chiêu số kì ảo khó mà nắm bắt được, công về phía gã. Nếu tính đến sự nhanh nhẹn trong tốc độ, sự quỷ dị trong thân pháp thì cả Vân Soái cũng còn kém một bậc.
oOo
Ngay khi chiếc đèn vụt tắt thì tấm rèm trúc ngăn cách tiểu thính và phòng ngủ bên trong được vén lên. Nếu đổi lại là người khác, nhất định sẽ cho rằng địch nhân đã từ phòng ngủ xuyên rèm mà đến, trước tiên dùng chưởng kình hoặc chỉ phong làm tắt đèn, sau đó sẽ đột ngột tập kích. Thế nhưng Khấu Trọng biết rõ đây chỉ là thủ đoạn che mắt người ta, đối phương trong khoảnh khắc sẽ xuyên qua cửa sổ mà vào để thâu thập gã.
Khấu Trọng ngày nay võ công đã đạt đến cảnh giới nhất đại tông sư, muốn thâu thập gã mà lại không để gã phát sinh cảm giác gì thì quả là không có khả năng. Người này có thể làm cho Khấu Trọng nhận không ra vị trí chính xác của y đã là vô cùng khó khăn rồi.
Khấu Trọng lúc đó không còn nghĩ gì đến chuyện để lộ thân phận nữa, xoay tay xuất chưởng đánh về phía sau bên phải.
Chiêu này chỉ có tính chất thử nghiệm, đo lường xem đối phương có bao nhiêu phân lượng.
”Bách” một tiếng
Cạnh chưởã đánh trúng một vật thể âm nhu vô lực, lại như hàm chứa, ẩn tàng thủ pháp tá kình.
Khấu Trọng giật mình kinh sợ, thầm kêu hỏng bét. Gã đã biết đối phương là ai. Kẻ có thể nhẹ nhàng ngạnh tiếp một chưởng của gã ngoại trừ Loan Loan yêu nữ còn ai nữa chứ? Đột nhiên gã nhận ra rằng vận may của mình đến đây là chấm hết. Trong trận tranh đấu cùng Âm Quý Phái, gã đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
Gã lập tức vận động chính phản chân khí, đột ngột di chuyển ngang qua khoảng mười xích, thiếu chút nữa đã đụng đổ mấy chiếc ghế gần tường bên trái. Tiếp đó trượt theo bờ tường, hung hiểm tránh được sự truy kích áp sát của lưỡng tụ nhất chỉ.
Hai bên dường như đã có giao kết ngầm, chính là không làm kinh động đến người của Sa gia. Trận ác đấu sinh tử diễn ra hoàn toàn vô thanh vô tức, chỉ ngẫu nhiên phát ra vài âm hưởng do kình khí giao kích mà thôi.
”Xoẹt!”
Khấu Trọng xuyên qua rèm nhảy vào phòng ngủ, chân điểm vào thành giường một cái, cả người bay ngược trở lại nghênh tiếp kẻ vừa theo vào toàn thân khoác bạch y, đẹp tựa thiên tiên, chính là Loan Loan.
Trong chớp mắt, hai người xoắn lấy nhau, tận lực thi triển công phu cận chiến, trao đổi hơn mười chiêu.
Một tiếng cười yêu kiều vang lên, Loan Loan lùi ra ngoài rèm.
Khấu Trọng hít vào một hơi chân khí, mục quang xuyên qua rèm trúc hướng về thân hình ưu mỹ của Loan Loan. Do tiểu thính bên ngoài sáng hơn nội phòng một chút nên Khấu Trọng có thể nhìn thấy Loan Loan, đối phương lại nhìn không thấy Khấu Trọng. Cảm giác này khiến Khấu Trọng thấy khá hơn một chút.
Loan Loan không phải thực muốn giết gã, chỉ là muốn thử xem công phu của gã tiến bộ đến mức nào. Nếu không, nàng chỉ cần sử dụng thêm Thiên Ma song chiết hoặc Thiên Ma đới thì trong khoảng không gian hẹp như vậy tất nhiên sẽ khiến gã càng thêm chật vật.
Điều an ủi duy nhất trong lòng Khấu Trọng chính là dưới sự bức bách của Loan Loan gã vẫn có dư lực để ứng phó, so với lần trước bỏ chạy trối chết để giữ mạng, thật không giống chút nào.
Loan Loan đột nhiên vén rèm bước vào, làm như không biết Khấu Trọng đang vận công đợi sẵn, kiều mỵ nói:
- Đánh đến nỗi người ta mệt rồi! Có thể mượn giường của Thiếu Soái qua một đêm không? Bỏ mặt nạ xấu xí ấy ra đi! Muốn dọa chết người ta sao?
Khấu Trọng ngoài việc cười khổ ra còn lời gì để nói? Rốt cuộc gã đã phạm sai lầm ở chổ nào, tại sao gạt được bao nhiêu người lại để cho Loan Loan yêu nữ tựa hồ không tốn chút sức lực nào cũng nhận ra thân phận của gã.
oOo
Lần trước đối kháng với Thạch Chi Hiên, Từ Tử Lăng thật có một chút lợi điểm về tình thế.
Gã lúc đó tuy thân thụ nội thương, nhưng người Thạch Chi Hiên muốn giết không phải gã mà là Vân Soái. Hơn nữa, gã lại liên thủ ứng chiến cùng Khấu Trọng và Đột Lợi, trên một con đường cạnh tường thành vừa dài vừa hẹp. Ba người không kể sinh tử liên thủ phản kích, khiến cho địch nhân cường mạnh như Thạch Chi Hiên, do có nhiều cố kỵ, cũng không thể sính cường được.
Thế nhưng hôm nay, trên Dược Mã Kiều, tình thế không lặp lại.
Lần này Thạch Chi Hiên toàn lực xuất thủ nhất quyết lấy mạng gã. Điều đáng ngại nhất là gã lúc này lại đang giả làm Nhạc Sơn, dù biết không địch nổi cũng không thể tỏ ra hèn nhát mà đào tẩu được.
Trong khoản thời gian nhanh như chớp lửa, Từ Tử Lăng đã buông bỏ hết mọi do dự, định ra sách lược, chính là vào chỗ chết để tìm đường sống, lấy công làm thủ, chống lại sự tấn công của Thạch Chi Hiên.
Dựa theo tính cách của Nhạc Sơn, đây đích thực là phản ứng duy nhất.
Tốc độ của Thạch Chi Hiên đã đạt đến mức siêu việt, đột phá cực hạn về thể năng của con người, căn bản không thể dùng mắt để nhìn hay dùng tai để nghe. Từ Tử Lăng chỉ có thể dựa vào cảm giác tinh nhuệ hơn người của mình mà phản ứng theo trực giác và bản năng mà thôi.
Trước mắt gã bỗng nhiên xuất hiện vô số Thạch Chi Hiên. Đây đương nhiên là ảo giác, nhưng cũng có thể hình dung được tốc độ thân pháp và bộ pháp của Thạch Chi Hiên k kích gã cao đến mức nào.
Chỉ phong phá không phóng tới.
”Xẹt!“
Từ Tử Lăng hừ lạnh một tiếng, ngầm vận quyền ấn, vung tay chống đỡ.
Bụp một tiếng, tốc độ vận chỉ của Thạch Chi Hiên đột ngột tăng lên, so với dự tính của Từ Tử Lăng không ngờ còn nhanh hơn một bậc, nhằm lúc công lực gã còn chưa vận đủ đã kích trúng quyền phong của gã.
Gã nếu chống đỡ được một chỉ này của Thạch Chi Hiên, có thể tính là bản lãnh phi thường.
Chỉ kình ban đầu như xuyên tường phá vách, sắc nhọn vô cùng. Thế nhưng khi Từ Tử Lăng vội vã vận công kháng cự thì, như kỳ tích, chỉ kình lại hoàn toàn tiêu giảm, biến thành một cái đầm sâu không đáy. Gã tống xuất biết bao nhiêu chân khí mà cũng chỉ như “ném đá xuống biển“, hoàn toàn không thấy tăm hơi.
Từ Tử Lăng còn đang cảm thấy khó chịu, muốn phun ra một búng máu, thì Thạch Chi Hiên đã tung một cước nhanh như thiểm điện, góc độ kì ảo, nhắm vào chổ yếu hại ở bụng dưới của gã.
Từ Tử Lăng thầm kêu bất diệu, biết rằng đối phương đã mượn kình khí của gã. Một cước này bao gồm kình lực của cả hai người, nếu bị đá trúng, liệu còn mạng nữa sao? Quả là muốn đỡ cũng không đỡ đượ
Gã hét lớn một tiếng, cải biến quyền ấn thành Bất Động Căn Bổn Ấn, tả thủ từ chỉ biến thành đao, không để ý gì đến một cước của đối phương, chém thẳng vào ngực Thạch Chi Hiên, rõ ràng là muốn đồng quy vu tận. Trong lòng gã rất hiểu, Thạch Chi Hiên với kỳ công Bất Tử Ấn, nói không chừng có thể chịu một chiêu “thủ đao“ quy tụ công lực toàn thân của gã mà không chết, thế nhưng bị thương thì không thể tránh khỏi. Bản thân gã sống hay chết chỉ còn trông vào chuyện Thạch Chi Hiên có chịu vì giết Nhạc Sơn mà trả giá đắt hay không.
Thạch Chi Hiên cười nói:
-Được lắm!
Đột nhiên hắn né qua bên phải Từ Tử Lăng, không những tránh được thủ đao của gã mà khuỷu tay trái còn thúc vào bên sườn phải của Từ Tử Lăng. Nếu bị đánh trúng thì chắc chắn xương sườn của gã không giữ được.
Từ Tử Lăng không có thời gian vì bản thân vừa thoát được tai kiếp mà vui mừng, vội vã xoay người, tránh đòn khuỷu tay của Thạch Chi Hiên, vượt qua người hắn tiến lên mặt cầu.
Thạch Chi Hiên cười ha hả:
- Khí phách của lão huynh đâu hết rồi!
Hắn vừa nói vừa từ khoảng cách ngoài một trượng phát chưởng đánh tới
“Hầy!”
chưởng pháp tạo ra luồng kình phong mạnh mẽ như một cơn lốc xoáy tập trung cao độ, bức Từ Tử Lăng phải ngạnh tiếp.
Từ Tử Lăng trong lòng tự biết võ công của mình so với lão Tà Vương vẫn còn cách một khoảng khó vượt qua. Đối phương dù là đánh xa hay cận chiến đều tiêu sái tự nhiên, hoàn toàn nắm thế chủ động trong lòng bàn tay. Một chưởng này đánh tới bên trong bao hàm kỳ chiêu của Bất Tử Ấn Pháp. Hơn nữa, màn hay còn ở phía sau. Chỉ cần gã sơ sót một chút thì công thế của đối phương sẽ như nước Trường Giang ào ạt đổ tới cho đến khi gã bỏ mạng tại Dược Mã Kiều mới thôi.
Từ Tử Lăng cười dài nói:
- Đêm nay không phải ngươi chết thì là ta vong.
Trong sát na đó gã gạt hết mọi chuyện sinh tử ra ngoài, một chút cũng không nhường, huy chưởng nghênh kích.
”Bình!“
Từ Tử Lăng không những không bị chấn động bức lùi mà còn tiến lên phía trước một bước.
Nguyên lai cỗ kình khí này ban đầu đánh ra vô cùng cương mãnh thế nhưng đột nhiên lại hóa thành kình đạo âm nhu thu về. Bất quá Từ Tử Lăng sớm có dự phòng, nếu không đã thổ huyết đương trường, mất hết phong độ rồi.
Chưởng phong lại đột nhiên biến hóa, từ âm nhu trở thành dương cương, từ băng hàn chuyển nhành hỏa nhiệt. Biến hóa quỷ dị như vậy chỉ mình Thạch Chi Hiên, kẻ có thể dung hòa lưỡng thái cực sinh và tử mà tạo nên Bất Tử Ấn Pháp, là có thể làm được. Sinh có thể biến thành tử, tử có thể biến thành sinh.
Từ Tử Lăng như bị sét đánh, toàn thân chấn động.
Trong sát na đó, kình khí Bất Tử Ấn trong chưởng phong như sóng to gió lớn ào ạt tấn công Từ Tử Lăng, thoắt cương mãnh, thoắt âm nhu, khiến cho kinh mạch đã từng được Trường Sinh Quyết và Hòa Thị Bích cải biến của Từ Tử Lăng cũng chịu đựng không nổi.
Từ Tử Lăng lảo đảo thối lui, mất hết khí thế.
Thạch Chi Hiên như quỷ mị lướt tới, nét mặt biến thành lãnh khốc vô cùng, lạnh lùng nói:
- Để Thạch mỗ tiễn Nhạc huynh lên đường!
Từ Tử Lăng hít mạnh một hơi chân khí, trấn áp huyết khí nhộn nhạo trong cơ thể, rồi đứng thẳng lưng lên, đột nhiên trở nên vô cùng uy mãnh. Gã nhẹ nhàng phất tay áo một cái, cười dài:
-Tà Vương trúng kế rồi!
Ngầm vận Bảo Bình Ấn, gã toàn lực xuất thủ.
o0o
Loan Loan giống như về tới khuê phòng của mình, an nhiên bước đến nằm lên giường. Nàng thư thái thở dài một hơi, nhìn lên nóc giường nhẹ giọng:
- Chăn đệm này vừa mới được giặt giũ sạch sẽ và phơi khô, thế nên vẫn còn có hương vị thanh khiết của nắng
Khấu Trọng toàn thân ngứa ngáy, đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn nàng nằm dài trên giường phô bày hết mọi đường cong tuyệt mỹ trên thân thể vô cùng khêu gợi, sau cùng ánh mắt dừng lại trên đôi chân trần tuyệt không vướng chút bụi của nàng. Dù tốn nhiều tâm tư nhưng gã vẫn không kìm được hỏi:
-Nàng cả ngày đi chân đất sao bàn chân lại sạch như vậy được?
Loan Loan nhắm mắt nói:
- Đừng làm ồn! Người ta mệt lắm, phải ngủ một chút đây.
Khấu Trọng thầm nghĩ vậy là hỏng rồi, nếu nàng ngủ ở đây tới trời sáng, mình làm sao giải thích với người ta, từ nay cũng không thể gạt người là phải luyện đồng tử công nữa.
Gã bèn cười khổ nói:
- Đại tỷ! Coi như ngươi thắng! Có điều kiện gì thì cứ nói ra đi!
Thân hình kiều diễm của Loan Loan nhích sang một bên, ngọc thủ vỗ vỗ vào nửa bên giường trống nhẹ nhàng nói:
-Mời Thiếu Soái nghỉ ngơi một chút, tạm xem ta là người chung chăn gối được không?
Khấu Trọng đột nhiên có cảm giác bất lực, như thể phó mặc cho người ta muốn giết muốn mổ thế nào tùy ý. Tuy đã cực lực nghĩ cách nhưng cũng không có diệu kế gì ứng phó với sự uy hiếp này, chỉ đành than:
- Khấu Trọng ta là anh hùng hảo hán, không muốn t thập hảo đại tỷ, nhưng hảo đại tỷ cũng chưa từng thử làm qua phụ nữ nhà lành, làm người chung chăn gối với tỷ thực là quá nguy hiểm, xin thứ tiểu đệ khó mà phụng bồi được.
Đôi mắt đẹp của Loan Loan lấp lánh sáng như hai vì sao trong đêm ngước nhìn gã, khóe miệng thoáng nét cười, thần thái rung động lòng người, nhẹ nhàng nói:
-Thiếu Soái và Tử Lăng có bản lĩnh như vậy, ngang nhiên danh chính ngôn thuận đến Trường An, ta làm sao lại giết hai người chứ? Giết các người rồi ai sẽ đi đào bảo tàng cho bọn ta đây?
Khấu Trọng hốt nhiên ngồi lên giường, cười lên ha hả, rồi nằm xuống cạnh nàng, càng nghĩ càng vui, nói:
-Nói thẳng ra, bọn ta hoàn toàn không nhất định phải tìm được bảo khố. Đối với ta mà nói, đây chỉ là trò chơi tầm bảo mà thôi, vừa có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ, vừa hoàn thành tâm nguyện của mẹ.
Loan Loan nghiêng người tay chống cằm đầu ngẩng lên, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn gã tràn đầy tiếu ý:
-Thiếu Soái có thể đem những lời vừa rồi nói lại một lượt không, vì tiểu nữ nghe mà không hiểu gì cả. Chỉ cần ta đây khẳng định ngươi không còn hứng thú khai quật bảo tàng thì sẽ lập tức dùng lại kế cũ của Thiếu Soái, ở trong thành ghi tám chữ lớn “Mạc thần y là Khấu Trọng giả dạng“.
Khấu Trọng lập tức bị đánh trúng chỗ yếu hại, nghiêng đầu nhìn tuyệt sắc mỹ nữ nằm bên cạnh mình chuyển sang đề tài khác:
-Ta có một cảm giác rất kỳ quái. Tiểu đệ và đại tỷ đã quen nhau một khoảng thời gian không ngắn, lại không thể nào hiểu được ngươi. Chẳng hạn như ngươi đang nghĩ gì? Có truy cầu gì? Trừ việc giết người, phóng hỏa, đấu tranh, cừu sát còn có những sinh hoạt gì? Nhàn rỗi thường làm những việc gì? Đối với người khác có phát sinh cảm tình hay không? Ta thật một chút cũng không đoán được.
Loan Loan nghe đến ngẩn người, lộ xuất thần sắc trầm tư.
Tới phiên Khấu Trọng ngạc nhiên. Những lời vừa rồi tuy do cảm xúc bộc phát mà nói ra, nhưng cũng chỉ là nói nhảm một phen để kéo dài thời gian, nhằm nghĩ xem có phương pháp nào phản kích hay không mà thôi.
Loan Loan nhãn thần lập tức trở nên sắc bén như dao, trừng trừng nhìn gã đáp:
- Thứ mà bọn ta truy cầu các người vĩnh viễn cũng không hiểu được.
Khấu Trọng xẵng giọng:
- Ngươi không nói ra sao biết ta không hiểu. Trừ phi việc đó thương thiên hại lý, chẳng hạn như truy cầu giết hết người trong thiên hạ thì ta không phải là không hiểu mà là không thể chấp nhận được.
Ánh mắt Loan Loan chợt biến hóa, nàng nhạt giọng:
- Đừng nói lời thừa, điều kiện của bọn ta thật đơn giản, chính là sau khi đào được bảo tàng thì các người để bọn ta lấy đi một vật.
Khấu Trọng cười lạnh:
-Ta biết các người nhất định không làm theo hiệp nghị, về phương diện này các người vốn đã tiếng xấu đồn xa. Giả như tới lúc đó các người lại muốn độc chiếm bảo khố thì sao, chi bằng ta sớm buông tay, khỏi phải mất cả chì lẫn chài, hối hận không kịp.
Loan Loan nhích lại gần, ghé sát tai gã, hơi thở thơm như hoa lan, nói:
- Điều này thật đơn giản, chỉ cần Từ Tử Lăng chịu đích miệng hứa giao đồ vật đó cho ta, Âm Quý Phái bọn ta sẽ toàn lực hiệp trợ các người. Nếu không chỉ là cửa ải của Thạch Chi Hiên các người cũng tuyệt đối không thể qua được.
Khấu Trọng thầm kêu lợi hại, nàng có mắt nhìn người thực chuẩn, Từ Tử Lăng chính là loại người xem lời hứa nặng tựa Thái Sơn. Gã thở dài nói:
-Vậy ta phải thương lượng với Lăng thiếu gia trước mới được.
Loan Loan khẽ nhún vai tỏ vẻ không để tâm nói:
-Cái đó đương nhiên. Chậm nhất là tối mai ngươi phải có phúc đáp rõ ràng cho ta. Hắn phải đích thân hứa với ta mới xong.
Mũi ngửi thấy mùi u hương mê người phát ra từ thân thể nàng, Khấu Trọng khẽ chau mày:
-Ngươi làm sao biết thân phận thật của ta?
Song thủ Loan Loan chống nhẹ lên mặt giường. Nàng phiêu dật bay lên, sau đó hạ xuống đứng bên cạnh giường, hàm tiếu nghiêng đầu nhìn Khấu Trọng:
-Thiếu Soái thông minh như vậy, nhất định sẽ đoán r
Khấu Trọng bắt chéo chân ngồi dậy, hổ mục lấp loáng nhìn Loan Loan, trầm giọng hỏi:
-Ngươi đã đoán ra Lăng thiếu gia giả làm người nào chưa? Có cần ta nói ngươi biết không?
Loan Loan nhún vai, gương mặt lộ xuất nét cười khiến cho nam nhân nào cũng phải ý loạn tình mê, tỏ vẻ không quan tâm nói:
-Cái đó tùy ngươi thôi.
Khấu Trọng lộ xuất vẻ tinh nghịch vỗ vỗ vào chiếc gối bên cạnh:
-Còn nói sẽ cùng tiểu đệ qua giấc xuân tiêu, thì ra chỉ là gạt người thôi.
Loan Loan nhẹ nhàng bay ngược lại phía sau, nhanh chóng biến mất nơi rèm cửa, thanh âm từ xa truyền lại như cơn gió thoảng vào tai gã, giọng yêu kiều cười cợt:
-Ngươi không phải luyện Đồng tử công sao? Nô gia làm sao nhẫn tâm phá thân đồng tử của ngươi chứ?
Khấu Trọng tức khí nằm xuống giường, thật không còn ý chí để ngồi dậy nữa.
Lúc này là tiết trọng đông, khí trời lạnh lẽo, lại vào lúc đêm khuya, trên đường người xe lác đác. Thỉnh thoảng từ trong hẻm vắng vang lên vài tiếng pháo trúc. Trên đường, nhà nhà hộ hộ đều đã lên đèn, thế nhưng vẫn không xóa tan được vẻ vắng lặng cô tịch.
Ngày mai gặp được Lý Uyên rốt cuộc làm sao mở miệng nói với y? Gã không thể không đặt mình vào lập trường của Nhạc Sơn để suy nghĩ. Theo tính cách và tác phong của Nhạc Sơn, tuyệt sẽ không hứng thú xen vào gia sự của Lý phiệt. Chuyện duy nhất mà ông ta hứng thú là làm sao đem Thạch Chi Hiên ra phân thành vạn mảnh. Bản thân gã chỉ có thể từ góc độ này mà phân tích lợi hại với Lý Uyên.
Gã tự hỏi có nên đi gặp Lý Uyên không? Đây quả thực là một vấn đề lớn. Nhạc Sơn lúc sinh tiền không hề cầu cạnh ai, cho đến khi tự biết nội thương không ể nào hồi phục được mới đến bên ngoài tiểu cốc của Bích Tú Tâm kết cỏ làm nhà, từ đó ẩn danh. Nhạc Sơn trong di quyển mỗi lần nhắc đến Bích Tú Tâm ngữ khí đều toát ra sự tôn kính, không hề có chút nam nữ tư tình nào. Luận tuổi tác, Nhạc Sơn dư sức làm cha của Bích Tú Tâm.
Vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy chốc gã đã vượt qua Tây Thị, đến đầu cầu phía tây của Dược Mã Kiều, gió lạnh không ngừng thổi đến ù ù.
Trên thạch kiều có người đang dựa vào lan can ngắm dòng kênh Vĩnh An chảy qua phía dưới. Người này thân mặc nho phục, ngoài khoác cẩm bào, thân hình cao thẳng như một cây bút, tiêu sái dễ nhìn, hai bên thái dương tóc mai điểm bạc, toàn thân toát ra một khí chất quỷ dị khó mà tả được.
Mục quang hắn lạnh như băng tuyết, tựa như không hề có bất cứ thứ tình cảm nào của nhân loại. Bàn tay đặt trên lan can cầu sáng bóng như bạch ngọc, hàm chứa ma lực vô cùng.
Sống lưng Từ Tử Lăng chợt đổ mồ hôi lạnh, thế nhưng cước bộ vẫn không dừng lại, bước thẳng lên bề mặt nghiêng nghiêng của Dược Mã Kiều.
Gã lại hy vọng giả như những vệ sỹ gác ở bên cầu ban ngày vẫn còn ở đó, như vậy gã sẽ khỏi phải đối diện với tà nhân đáng sợ nhất của Ma Môn kia.
Chỉ nhìn người này một cái gã đã thấy gương mặt đối phương có vài nét rất giống Thạch Thanh Tuyền, lập tức nhận ra hắn chính là Tà Vương Thạch Chi Hiên. Đối phương xuất hiện đột ngột như vậy chính là muốn đưa gã vào chổ chết, không để “Nhạc Sơn” g phá vỡ đại kế của hắn.
Từ Tử Lăng lập tức dừng lại, hai mắt sáng rực tinh quang, lạnh lùng quát:
- Hảo! Ngươi tự động tìm đến cửa, đỡ cho lão phu không ít công phu.
Thạch Chi Hiên vẫn nhìn chằm chằm vào dòng nước chảy mãi không ngừng dưới cầu, chậm rãi thở dài một hơi. Nhãn thần hắn đột nhiên phát sinh biến hóa, lộ ra thần tình như đang hồi tưởng lại quá khứ xa xăm, ngữ khí lại hết sức bình tĩnh, như tự nói với mình:
- Tú Tâm chết như thế nào?
Từ Tử Lăng thầm kêu không ổn. Gã từ chỗ Sư Phi Huyên biết được Bích Tú Tâm vì đọc “Bất Tử Ấn Quyển” của Thạch Chi Hiên mà giảm thọ chết sớm, còn nguyên nhân chân chính vì sao mà qua đời thì cả Nhạc Sơn thật cũng không biết, vì thật ra Nhạc lão đã đi sớm hơn Bích Tú Tâm một bước.
Trong lúc gấp gáp Từ Tử Lăng nghĩ ra một kế, gã cười lạnh đáp:
- Đừng nhiều lời nữa, ngươi đã làm qua chuyện gì thì tự mình biết. Động thủ đi! Để lão phu xem xem Bất Tử Ấn Pháp của ngươi lợi hại đến mức nào.
Thạch Chi Hiên ngửa đầu nhìn vầng trăng sáng trên trời, mục quang lại biến thành lãnh khốc vô tình, chầm chậm nói:
- Hoán Nhật Đại Pháp của ngươi đối với Thạch mỗ mà nói chẳng qua chỉ là trò chơi con nít. Nhạc Sơn ngươi sai lầm ở chỗ đã đến Trường An trước, nếu không ngươi cơ hội thảm bại dưới tay Thiên Đao Tống Khuyết thêm một lần nữa.
Từ Tử Lăng còn chưa có cơ hội trả lời, mắt đã hoa lên. Thạch Chi Hiên đã ở ngay trước mặt, chỉ còn cách chừng năm xích, song thủ biến hóa xuất ra những chiêu số kì ảo khó mà nắm bắt được, công về phía gã. Nếu tính đến sự nhanh nhẹn trong tốc độ, sự quỷ dị trong thân pháp thì cả Vân Soái cũng còn kém một bậc.
oOo
Ngay khi chiếc đèn vụt tắt thì tấm rèm trúc ngăn cách tiểu thính và phòng ngủ bên trong được vén lên. Nếu đổi lại là người khác, nhất định sẽ cho rằng địch nhân đã từ phòng ngủ xuyên rèm mà đến, trước tiên dùng chưởng kình hoặc chỉ phong làm tắt đèn, sau đó sẽ đột ngột tập kích. Thế nhưng Khấu Trọng biết rõ đây chỉ là thủ đoạn che mắt người ta, đối phương trong khoảnh khắc sẽ xuyên qua cửa sổ mà vào để thâu thập gã.
Khấu Trọng ngày nay võ công đã đạt đến cảnh giới nhất đại tông sư, muốn thâu thập gã mà lại không để gã phát sinh cảm giác gì thì quả là không có khả năng. Người này có thể làm cho Khấu Trọng nhận không ra vị trí chính xác của y đã là vô cùng khó khăn rồi.
Khấu Trọng lúc đó không còn nghĩ gì đến chuyện để lộ thân phận nữa, xoay tay xuất chưởng đánh về phía sau bên phải.
Chiêu này chỉ có tính chất thử nghiệm, đo lường xem đối phương có bao nhiêu phân lượng.
”Bách” một tiếng
Cạnh chưởã đánh trúng một vật thể âm nhu vô lực, lại như hàm chứa, ẩn tàng thủ pháp tá kình.
Khấu Trọng giật mình kinh sợ, thầm kêu hỏng bét. Gã đã biết đối phương là ai. Kẻ có thể nhẹ nhàng ngạnh tiếp một chưởng của gã ngoại trừ Loan Loan yêu nữ còn ai nữa chứ? Đột nhiên gã nhận ra rằng vận may của mình đến đây là chấm hết. Trong trận tranh đấu cùng Âm Quý Phái, gã đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
Gã lập tức vận động chính phản chân khí, đột ngột di chuyển ngang qua khoảng mười xích, thiếu chút nữa đã đụng đổ mấy chiếc ghế gần tường bên trái. Tiếp đó trượt theo bờ tường, hung hiểm tránh được sự truy kích áp sát của lưỡng tụ nhất chỉ.
Hai bên dường như đã có giao kết ngầm, chính là không làm kinh động đến người của Sa gia. Trận ác đấu sinh tử diễn ra hoàn toàn vô thanh vô tức, chỉ ngẫu nhiên phát ra vài âm hưởng do kình khí giao kích mà thôi.
”Xoẹt!”
Khấu Trọng xuyên qua rèm nhảy vào phòng ngủ, chân điểm vào thành giường một cái, cả người bay ngược trở lại nghênh tiếp kẻ vừa theo vào toàn thân khoác bạch y, đẹp tựa thiên tiên, chính là Loan Loan.
Trong chớp mắt, hai người xoắn lấy nhau, tận lực thi triển công phu cận chiến, trao đổi hơn mười chiêu.
Một tiếng cười yêu kiều vang lên, Loan Loan lùi ra ngoài rèm.
Khấu Trọng hít vào một hơi chân khí, mục quang xuyên qua rèm trúc hướng về thân hình ưu mỹ của Loan Loan. Do tiểu thính bên ngoài sáng hơn nội phòng một chút nên Khấu Trọng có thể nhìn thấy Loan Loan, đối phương lại nhìn không thấy Khấu Trọng. Cảm giác này khiến Khấu Trọng thấy khá hơn một chút.
Loan Loan không phải thực muốn giết gã, chỉ là muốn thử xem công phu của gã tiến bộ đến mức nào. Nếu không, nàng chỉ cần sử dụng thêm Thiên Ma song chiết hoặc Thiên Ma đới thì trong khoảng không gian hẹp như vậy tất nhiên sẽ khiến gã càng thêm chật vật.
Điều an ủi duy nhất trong lòng Khấu Trọng chính là dưới sự bức bách của Loan Loan gã vẫn có dư lực để ứng phó, so với lần trước bỏ chạy trối chết để giữ mạng, thật không giống chút nào.
Loan Loan đột nhiên vén rèm bước vào, làm như không biết Khấu Trọng đang vận công đợi sẵn, kiều mỵ nói:
- Đánh đến nỗi người ta mệt rồi! Có thể mượn giường của Thiếu Soái qua một đêm không? Bỏ mặt nạ xấu xí ấy ra đi! Muốn dọa chết người ta sao?
Khấu Trọng ngoài việc cười khổ ra còn lời gì để nói? Rốt cuộc gã đã phạm sai lầm ở chổ nào, tại sao gạt được bao nhiêu người lại để cho Loan Loan yêu nữ tựa hồ không tốn chút sức lực nào cũng nhận ra thân phận của gã.
oOo
Lần trước đối kháng với Thạch Chi Hiên, Từ Tử Lăng thật có một chút lợi điểm về tình thế.
Gã lúc đó tuy thân thụ nội thương, nhưng người Thạch Chi Hiên muốn giết không phải gã mà là Vân Soái. Hơn nữa, gã lại liên thủ ứng chiến cùng Khấu Trọng và Đột Lợi, trên một con đường cạnh tường thành vừa dài vừa hẹp. Ba người không kể sinh tử liên thủ phản kích, khiến cho địch nhân cường mạnh như Thạch Chi Hiên, do có nhiều cố kỵ, cũng không thể sính cường được.
Thế nhưng hôm nay, trên Dược Mã Kiều, tình thế không lặp lại.
Lần này Thạch Chi Hiên toàn lực xuất thủ nhất quyết lấy mạng gã. Điều đáng ngại nhất là gã lúc này lại đang giả làm Nhạc Sơn, dù biết không địch nổi cũng không thể tỏ ra hèn nhát mà đào tẩu được.
Trong khoản thời gian nhanh như chớp lửa, Từ Tử Lăng đã buông bỏ hết mọi do dự, định ra sách lược, chính là vào chỗ chết để tìm đường sống, lấy công làm thủ, chống lại sự tấn công của Thạch Chi Hiên.
Dựa theo tính cách của Nhạc Sơn, đây đích thực là phản ứng duy nhất.
Tốc độ của Thạch Chi Hiên đã đạt đến mức siêu việt, đột phá cực hạn về thể năng của con người, căn bản không thể dùng mắt để nhìn hay dùng tai để nghe. Từ Tử Lăng chỉ có thể dựa vào cảm giác tinh nhuệ hơn người của mình mà phản ứng theo trực giác và bản năng mà thôi.
Trước mắt gã bỗng nhiên xuất hiện vô số Thạch Chi Hiên. Đây đương nhiên là ảo giác, nhưng cũng có thể hình dung được tốc độ thân pháp và bộ pháp của Thạch Chi Hiên k kích gã cao đến mức nào.
Chỉ phong phá không phóng tới.
”Xẹt!“
Từ Tử Lăng hừ lạnh một tiếng, ngầm vận quyền ấn, vung tay chống đỡ.
Bụp một tiếng, tốc độ vận chỉ của Thạch Chi Hiên đột ngột tăng lên, so với dự tính của Từ Tử Lăng không ngờ còn nhanh hơn một bậc, nhằm lúc công lực gã còn chưa vận đủ đã kích trúng quyền phong của gã.
Gã nếu chống đỡ được một chỉ này của Thạch Chi Hiên, có thể tính là bản lãnh phi thường.
Chỉ kình ban đầu như xuyên tường phá vách, sắc nhọn vô cùng. Thế nhưng khi Từ Tử Lăng vội vã vận công kháng cự thì, như kỳ tích, chỉ kình lại hoàn toàn tiêu giảm, biến thành một cái đầm sâu không đáy. Gã tống xuất biết bao nhiêu chân khí mà cũng chỉ như “ném đá xuống biển“, hoàn toàn không thấy tăm hơi.
Từ Tử Lăng còn đang cảm thấy khó chịu, muốn phun ra một búng máu, thì Thạch Chi Hiên đã tung một cước nhanh như thiểm điện, góc độ kì ảo, nhắm vào chổ yếu hại ở bụng dưới của gã.
Từ Tử Lăng thầm kêu bất diệu, biết rằng đối phương đã mượn kình khí của gã. Một cước này bao gồm kình lực của cả hai người, nếu bị đá trúng, liệu còn mạng nữa sao? Quả là muốn đỡ cũng không đỡ đượ
Gã hét lớn một tiếng, cải biến quyền ấn thành Bất Động Căn Bổn Ấn, tả thủ từ chỉ biến thành đao, không để ý gì đến một cước của đối phương, chém thẳng vào ngực Thạch Chi Hiên, rõ ràng là muốn đồng quy vu tận. Trong lòng gã rất hiểu, Thạch Chi Hiên với kỳ công Bất Tử Ấn, nói không chừng có thể chịu một chiêu “thủ đao“ quy tụ công lực toàn thân của gã mà không chết, thế nhưng bị thương thì không thể tránh khỏi. Bản thân gã sống hay chết chỉ còn trông vào chuyện Thạch Chi Hiên có chịu vì giết Nhạc Sơn mà trả giá đắt hay không.
Thạch Chi Hiên cười nói:
-Được lắm!
Đột nhiên hắn né qua bên phải Từ Tử Lăng, không những tránh được thủ đao của gã mà khuỷu tay trái còn thúc vào bên sườn phải của Từ Tử Lăng. Nếu bị đánh trúng thì chắc chắn xương sườn của gã không giữ được.
Từ Tử Lăng không có thời gian vì bản thân vừa thoát được tai kiếp mà vui mừng, vội vã xoay người, tránh đòn khuỷu tay của Thạch Chi Hiên, vượt qua người hắn tiến lên mặt cầu.
Thạch Chi Hiên cười ha hả:
- Khí phách của lão huynh đâu hết rồi!
Hắn vừa nói vừa từ khoảng cách ngoài một trượng phát chưởng đánh tới
“Hầy!”
chưởng pháp tạo ra luồng kình phong mạnh mẽ như một cơn lốc xoáy tập trung cao độ, bức Từ Tử Lăng phải ngạnh tiếp.
Từ Tử Lăng trong lòng tự biết võ công của mình so với lão Tà Vương vẫn còn cách một khoảng khó vượt qua. Đối phương dù là đánh xa hay cận chiến đều tiêu sái tự nhiên, hoàn toàn nắm thế chủ động trong lòng bàn tay. Một chưởng này đánh tới bên trong bao hàm kỳ chiêu của Bất Tử Ấn Pháp. Hơn nữa, màn hay còn ở phía sau. Chỉ cần gã sơ sót một chút thì công thế của đối phương sẽ như nước Trường Giang ào ạt đổ tới cho đến khi gã bỏ mạng tại Dược Mã Kiều mới thôi.
Từ Tử Lăng cười dài nói:
- Đêm nay không phải ngươi chết thì là ta vong.
Trong sát na đó gã gạt hết mọi chuyện sinh tử ra ngoài, một chút cũng không nhường, huy chưởng nghênh kích.
”Bình!“
Từ Tử Lăng không những không bị chấn động bức lùi mà còn tiến lên phía trước một bước.
Nguyên lai cỗ kình khí này ban đầu đánh ra vô cùng cương mãnh thế nhưng đột nhiên lại hóa thành kình đạo âm nhu thu về. Bất quá Từ Tử Lăng sớm có dự phòng, nếu không đã thổ huyết đương trường, mất hết phong độ rồi.
Chưởng phong lại đột nhiên biến hóa, từ âm nhu trở thành dương cương, từ băng hàn chuyển nhành hỏa nhiệt. Biến hóa quỷ dị như vậy chỉ mình Thạch Chi Hiên, kẻ có thể dung hòa lưỡng thái cực sinh và tử mà tạo nên Bất Tử Ấn Pháp, là có thể làm được. Sinh có thể biến thành tử, tử có thể biến thành sinh.
Từ Tử Lăng như bị sét đánh, toàn thân chấn động.
Trong sát na đó, kình khí Bất Tử Ấn trong chưởng phong như sóng to gió lớn ào ạt tấn công Từ Tử Lăng, thoắt cương mãnh, thoắt âm nhu, khiến cho kinh mạch đã từng được Trường Sinh Quyết và Hòa Thị Bích cải biến của Từ Tử Lăng cũng chịu đựng không nổi.
Từ Tử Lăng lảo đảo thối lui, mất hết khí thế.
Thạch Chi Hiên như quỷ mị lướt tới, nét mặt biến thành lãnh khốc vô cùng, lạnh lùng nói:
- Để Thạch mỗ tiễn Nhạc huynh lên đường!
Từ Tử Lăng hít mạnh một hơi chân khí, trấn áp huyết khí nhộn nhạo trong cơ thể, rồi đứng thẳng lưng lên, đột nhiên trở nên vô cùng uy mãnh. Gã nhẹ nhàng phất tay áo một cái, cười dài:
-Tà Vương trúng kế rồi!
Ngầm vận Bảo Bình Ấn, gã toàn lực xuất thủ.
o0o
Loan Loan giống như về tới khuê phòng của mình, an nhiên bước đến nằm lên giường. Nàng thư thái thở dài một hơi, nhìn lên nóc giường nhẹ giọng:
- Chăn đệm này vừa mới được giặt giũ sạch sẽ và phơi khô, thế nên vẫn còn có hương vị thanh khiết của nắng
Khấu Trọng toàn thân ngứa ngáy, đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn nàng nằm dài trên giường phô bày hết mọi đường cong tuyệt mỹ trên thân thể vô cùng khêu gợi, sau cùng ánh mắt dừng lại trên đôi chân trần tuyệt không vướng chút bụi của nàng. Dù tốn nhiều tâm tư nhưng gã vẫn không kìm được hỏi:
-Nàng cả ngày đi chân đất sao bàn chân lại sạch như vậy được?
Loan Loan nhắm mắt nói:
- Đừng làm ồn! Người ta mệt lắm, phải ngủ một chút đây.
Khấu Trọng thầm nghĩ vậy là hỏng rồi, nếu nàng ngủ ở đây tới trời sáng, mình làm sao giải thích với người ta, từ nay cũng không thể gạt người là phải luyện đồng tử công nữa.
Gã bèn cười khổ nói:
- Đại tỷ! Coi như ngươi thắng! Có điều kiện gì thì cứ nói ra đi!
Thân hình kiều diễm của Loan Loan nhích sang một bên, ngọc thủ vỗ vỗ vào nửa bên giường trống nhẹ nhàng nói:
-Mời Thiếu Soái nghỉ ngơi một chút, tạm xem ta là người chung chăn gối được không?
Khấu Trọng đột nhiên có cảm giác bất lực, như thể phó mặc cho người ta muốn giết muốn mổ thế nào tùy ý. Tuy đã cực lực nghĩ cách nhưng cũng không có diệu kế gì ứng phó với sự uy hiếp này, chỉ đành than:
- Khấu Trọng ta là anh hùng hảo hán, không muốn t thập hảo đại tỷ, nhưng hảo đại tỷ cũng chưa từng thử làm qua phụ nữ nhà lành, làm người chung chăn gối với tỷ thực là quá nguy hiểm, xin thứ tiểu đệ khó mà phụng bồi được.
Đôi mắt đẹp của Loan Loan lấp lánh sáng như hai vì sao trong đêm ngước nhìn gã, khóe miệng thoáng nét cười, thần thái rung động lòng người, nhẹ nhàng nói:
-Thiếu Soái và Tử Lăng có bản lĩnh như vậy, ngang nhiên danh chính ngôn thuận đến Trường An, ta làm sao lại giết hai người chứ? Giết các người rồi ai sẽ đi đào bảo tàng cho bọn ta đây?
Khấu Trọng hốt nhiên ngồi lên giường, cười lên ha hả, rồi nằm xuống cạnh nàng, càng nghĩ càng vui, nói:
-Nói thẳng ra, bọn ta hoàn toàn không nhất định phải tìm được bảo khố. Đối với ta mà nói, đây chỉ là trò chơi tầm bảo mà thôi, vừa có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ, vừa hoàn thành tâm nguyện của mẹ.
Loan Loan nghiêng người tay chống cằm đầu ngẩng lên, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn gã tràn đầy tiếu ý:
-Thiếu Soái có thể đem những lời vừa rồi nói lại một lượt không, vì tiểu nữ nghe mà không hiểu gì cả. Chỉ cần ta đây khẳng định ngươi không còn hứng thú khai quật bảo tàng thì sẽ lập tức dùng lại kế cũ của Thiếu Soái, ở trong thành ghi tám chữ lớn “Mạc thần y là Khấu Trọng giả dạng“.
Khấu Trọng lập tức bị đánh trúng chỗ yếu hại, nghiêng đầu nhìn tuyệt sắc mỹ nữ nằm bên cạnh mình chuyển sang đề tài khác:
-Ta có một cảm giác rất kỳ quái. Tiểu đệ và đại tỷ đã quen nhau một khoảng thời gian không ngắn, lại không thể nào hiểu được ngươi. Chẳng hạn như ngươi đang nghĩ gì? Có truy cầu gì? Trừ việc giết người, phóng hỏa, đấu tranh, cừu sát còn có những sinh hoạt gì? Nhàn rỗi thường làm những việc gì? Đối với người khác có phát sinh cảm tình hay không? Ta thật một chút cũng không đoán được.
Loan Loan nghe đến ngẩn người, lộ xuất thần sắc trầm tư.
Tới phiên Khấu Trọng ngạc nhiên. Những lời vừa rồi tuy do cảm xúc bộc phát mà nói ra, nhưng cũng chỉ là nói nhảm một phen để kéo dài thời gian, nhằm nghĩ xem có phương pháp nào phản kích hay không mà thôi.
Loan Loan nhãn thần lập tức trở nên sắc bén như dao, trừng trừng nhìn gã đáp:
- Thứ mà bọn ta truy cầu các người vĩnh viễn cũng không hiểu được.
Khấu Trọng xẵng giọng:
- Ngươi không nói ra sao biết ta không hiểu. Trừ phi việc đó thương thiên hại lý, chẳng hạn như truy cầu giết hết người trong thiên hạ thì ta không phải là không hiểu mà là không thể chấp nhận được.
Ánh mắt Loan Loan chợt biến hóa, nàng nhạt giọng:
- Đừng nói lời thừa, điều kiện của bọn ta thật đơn giản, chính là sau khi đào được bảo tàng thì các người để bọn ta lấy đi một vật.
Khấu Trọng cười lạnh:
-Ta biết các người nhất định không làm theo hiệp nghị, về phương diện này các người vốn đã tiếng xấu đồn xa. Giả như tới lúc đó các người lại muốn độc chiếm bảo khố thì sao, chi bằng ta sớm buông tay, khỏi phải mất cả chì lẫn chài, hối hận không kịp.
Loan Loan nhích lại gần, ghé sát tai gã, hơi thở thơm như hoa lan, nói:
- Điều này thật đơn giản, chỉ cần Từ Tử Lăng chịu đích miệng hứa giao đồ vật đó cho ta, Âm Quý Phái bọn ta sẽ toàn lực hiệp trợ các người. Nếu không chỉ là cửa ải của Thạch Chi Hiên các người cũng tuyệt đối không thể qua được.
Khấu Trọng thầm kêu lợi hại, nàng có mắt nhìn người thực chuẩn, Từ Tử Lăng chính là loại người xem lời hứa nặng tựa Thái Sơn. Gã thở dài nói:
-Vậy ta phải thương lượng với Lăng thiếu gia trước mới được.
Loan Loan khẽ nhún vai tỏ vẻ không để tâm nói:
-Cái đó đương nhiên. Chậm nhất là tối mai ngươi phải có phúc đáp rõ ràng cho ta. Hắn phải đích thân hứa với ta mới xong.
Mũi ngửi thấy mùi u hương mê người phát ra từ thân thể nàng, Khấu Trọng khẽ chau mày:
-Ngươi làm sao biết thân phận thật của ta?
Song thủ Loan Loan chống nhẹ lên mặt giường. Nàng phiêu dật bay lên, sau đó hạ xuống đứng bên cạnh giường, hàm tiếu nghiêng đầu nhìn Khấu Trọng:
-Thiếu Soái thông minh như vậy, nhất định sẽ đoán r
Khấu Trọng bắt chéo chân ngồi dậy, hổ mục lấp loáng nhìn Loan Loan, trầm giọng hỏi:
-Ngươi đã đoán ra Lăng thiếu gia giả làm người nào chưa? Có cần ta nói ngươi biết không?
Loan Loan nhún vai, gương mặt lộ xuất nét cười khiến cho nam nhân nào cũng phải ý loạn tình mê, tỏ vẻ không quan tâm nói:
-Cái đó tùy ngươi thôi.
Khấu Trọng lộ xuất vẻ tinh nghịch vỗ vỗ vào chiếc gối bên cạnh:
-Còn nói sẽ cùng tiểu đệ qua giấc xuân tiêu, thì ra chỉ là gạt người thôi.
Loan Loan nhẹ nhàng bay ngược lại phía sau, nhanh chóng biến mất nơi rèm cửa, thanh âm từ xa truyền lại như cơn gió thoảng vào tai gã, giọng yêu kiều cười cợt:
-Ngươi không phải luyện Đồng tử công sao? Nô gia làm sao nhẫn tâm phá thân đồng tử của ngươi chứ?
Khấu Trọng tức khí nằm xuống giường, thật không còn ý chí để ngồi dậy nữa.
Tác giả :
Huỳnh Dị